Chương 3
Tân Kỳ
23/03/2015
"Chờ chút, nàng muốn đi đâu?", Lăng Vũ Dương nhìn mấy món ngong trên bàn tròn, mở miệng gọi lại Mộc Hi Nhi chỉ chực bước ra cửa.
"Nhị thiếu gia, công việc ở phòng bếp của Tiểu Hi chưa làm xong, Tiểu Hồng là do đại thiếu gia phái tới làm tỳ nữ hầu hạ nhị thiếu gia", Mộc Hi Nhi quay người lại, chỉ đứng ở bên cạnh bàn, cùng nàng đến là tỳ nữ xinh đẹp.
"Đúng vậy,nhị thiếu gia, người cần gì thì cứ giao cho Tiểu Hồng đi! Đại thiếu gia nói, trong lúc nhị thiếu gia ở lại trong trang, Tiểu Hồng chính là thị nữ bên người của nhị thiếu gia", Tiểu Hồng vừa nhỏ giọng giải thích, vừa đưa cặp mắt khêu gợi liếc về phía Lăng Vũ Dương, ý nghĩa trong đó không cần nóicũng biết.
"Hả, là đại ca phái nàng tới hầu hạ ta?", Lăng Vũ Dương chớp chớp lông mày đẹp
"Đúng vậy, nhị thiếu gia", Tiểu Hồng bắt đầu đem đầy đặn giơ lên, vẻ đắc ý tràn đầy trong mắt.
Đại thiếu gia đã có một thê hai thiếp, cho dù nàng có cố gắng tiếp, nhiều nhất cũng chỉ có thể đạt được cái địa vị thị thiếp, nhưng nhị thiếu gia thì không vậy, hắn so với đại thiếu gia không chỉ có tuổi trẻ, mà còn có cả bộ dạng đẹp đẽ, quan trọng là , nhị thiếu gia vẫn chưa có chính thất.
Cho nên nói bị phái tới Minh Nguyệt lâu hầu hạ nhị thiếu gia, cũng là cho Tiểu Hồng nàng cơ hội.
"Tiểu Hồng", Lăng Vũ Dương môi mỏng lại lần nữa nhìn như tươi cười dịu dàng, "Nàng trở về Hòa Phong lâu nói cho đại ca ta biết, ta đã có nữ hầu bên người, mời đại ca không cần lại lo lắng"
"Gì ạ?", nụ cười quyến rũ ở bên môi cứng đờ, Tiểu Hồng đứng ngẩn ra.
"Nàng quay về đi!", Lăng Vũ Dương sâu sắc cười, trong nụ cười chứa đựng sự kiên trì không cho phép người ta cãi lại.
"Ơ..... Nhưng mà đại thiếu gia nói lúc nhị thiếu gia quay về trang, không có mang theo mình người hầu nào mà!" , Tiểu Hồng không muốn dễ dàng bỏ qua cơ hội, cố gắng nhắc lại lời của Lăng Văn Dương.
"Đúng là không có. Nhưng hiện tại ta có Tiểu Hi a!", Lăng Vũ Dương mờ ám nhìn Mộc Hi Nhi đang đứng ngây ra ở cạnh cửa. "Nàng cứ nói như thế cho đại ca ta biết, Đi xuống đi!"
"Này ...Này", không thể nào! Nhị thiếu gia thật sự muốn lấy Mộc Hi Nhi vào phòng ư?. "Vâng, nhị thiếu gia", Tiểu Hồng nói, tuy không muốn cam lòng, nhưng bụng bảo dạ không nên dây dưa nữa, lập tức xoay người đi ra. Khi nàng đi qua chỗ Mộc Hi Nhi, ném ra cái nhìn oán giận.
"Lại dây", Lăng Vũ Dương gọi cái người nhỏ đang đứng ở cạnh cửa.
"Có gì sai bải ạ? Nhị thiếu gia", 」 Mộc Hi Nhi sợ hãi đến gần cái bàn tròn, có cảm giác từ trên người hắn tỏa ra hơi thở không tốt.
"Ngồi xuống, giúp ta dùng bữa", Lăng Vũ Dương chuyển đến trên bàn.
"Sao có thể vậy được!", Mộc Hi Nhi kinh ngạc thốt ra.
"Sao không được? Ta muốn nàng ngồi, nàng cứ ngồi xuống đi!", Lăng Vũ Dương bắt đầu gắp thức ăn đưa lên miệng.
Ừm... Là thịt gà, hương vị quả không sai. Nuốt thức ăn vào trong miệng, Lăng Vũ Dương giương mắt nhìn vẻ mặt khó xử của Mộc Hi Nhi.
"Chỉ là muốn nàng ngồi xuống dùng bữa mà thôi, cần lo lắng quá như thế không?"
"Không, không phải, nhị thiếu gia", Mộc Hi Nhi nhỏ giọng giải thích nói, " Xin nhị thiếu gia để Tiểu Hi đến phòng bếp trước một chút được không ạ?"
"Tại sao?"
"Sau khi Tiểu Hi vào trong trang, ba bữa của phu nhân đều do Tiểu Hi thu xếp, vừa rồi vì lo nhị thiếu gia đói bụng, cho nên chuyển phần cơm trưa lại đây, đến nỗi bữa trưa của phu nhân khó có thể hoàn thành được, không biết sau khi Tiểu Hi có thể đến phòng bếp làm xong nhiệm vụ, rồi trở về Minh Nguyệt lâu hầu hạ nhị thiếu gia được không ạ?"
Lăng Vũ Dương không không trả lời yêu cầu của Mộc Hi Nhi, ngón tay chỉ thức ăn trên bàn hỏi: "Đó là nàng làm?"
"Dạ.... Vâng, nhị thiếu gia", từ bên trong khe hở của hàng lông mi rủ xuống, Mộc Hi Nhi liếc mắt trộm nhìn hắn, thấy mặt hắn có vẻ gì đó rất trầm lặng. "Á..... Nhị thiếu gia, ta có thể đi sao?", nàng đâm ra có chút lo lắng, thế là cố lấy can đảm hỏi lại.
"Nàng không nghe ta vừa rồi nói gì với Tiểu Hồng phải không?", Lăng Vũ Dương giương mắt lên nhìn, "Nếu ta đã muốn nàng là thị nữ bên cạnh ta, tất nhiên không cần phải đi giúp thu xếp ba bữa cho mẫu thân ta nữa, nàng chỉ việc làm tốt ba bữa của ta cùng bắt đầu ngồi xuống đây. Đã hiểu chưa?". Mệnh lệnh hắn đưa ra không cho phép có bất kỳ phản đối nào.
"Ơ...Nhưng mà ....", Mộc Hi Nhi có chút bối rối ngước mắt lên.
"Yên tâm đi!", Lăng Vũ Dương liếc mắt một cái tức thì nhận ta nàng có chuyện lo lắng, tiếng nói mềm mỏng có chút đùa cợt nói, "Đầu bếp có rất nhiều, tất nhiên sẽ chuẩn bị đem thức ăn cho mẫu thân ta, cho dù nàng không quay về phòng bếp cũng không sao"
"Vâng, nhị thiếu gia", Mộc Hi Nhi lại rủ xuống mắt đẹp, trong lòng có chút khó hiểu. Nhị thiếu gia cố ý trêu nàng không biết tự tự lượng sức mình sao?
"Ngồi xuống, đừng bắt ta phải nói thêm lần nữa", Lăng Vũ Dương giọng nói tuy mềm mỏng nhưng trong từng chữ đều dùng sức.
Mộc Hi Nhi trong lòng run lên cảnh giác, lập tức ngoan ngoãn nghe theo "mệnh lệnh" của hắn , ngồi xuống chỗ cái bàn tròn.
"Ăn đi!", nhìn thân hình nhỏ bé cứng cỏi của nàng, Lăng Vũ Dương mở miệng nói thêm một câu.
Mộc Hi Nhi không ngẩng đầu lên mà lập tức nghe theo mệnh lệnh của chủ nhân, vùi đầu vào cái bát trên bàn mà xúc chỗ cơm trắng, lại cẩn thận không dám đem chiếc đũa gắp thức ăn trên bàn.
Cùng một sức hấp dẫn mê người, vậy mà bên trong lẫn bên ngoài đều không đồng nhất hơn nữa hoàn toàn không biết câu tiếp theo hắn nói là muốn cùng nhau ngồi dùng bữa, thật sự là một chuyện đáng sợ lại còn rất áp lực nữa.
"Nàng rất căng thẳng sao?", Mộc Hi Nhi lại chọc chiếc đũa vào trong cái bát, Lăng Vũ Dương nhìn nàng không dám ngẩng đầu, tay nhỏ bé khẽ run nắm chặt chiếc đũa.
Nàng đang sợ hắn? Nàng cảm giác được hắn giấu đi tức giận sao?
"Không, không có a", tay run lên, trong miệng truyền ra lời nói mơ hồ không rõ từ mái đầu cúi thấp của Mộc Hi Nhi.
Trong mắt Lăng Vũ Dương hiện ra sự kinh ngạc không che dấu.
Nàng thật sự cảm giác được vừa rồi hắn tức giận mà trở nên căng thẳng sợ hãi.
Chưa từng có ai có thể dễ dàng nhìn ra hoặc cảm nhận được những rung động trong lòng hắn, vì cái gì mà cái diện mạo hoàn hảo nhiều năm qua sẽ bị một tiểu nữ nhân nhìn rõ, hơn nữa còn cảm nhận được cảm xúc thật sự của hắn?
"Nàng rốt cuộc bao nhiêu tuổi?" , hắn có thể xác định nàng đã gần cái tuổi cài trâm, cũng không biết tuổi thật của nàng.
Có cảm giác hắn hình như đã không còn tức giận, Mộc Hi Nhi trong lòng thấy nhẹ nhàng cũng bắt đầu từ từ thả lỏng. "Mười sáu, nhị thiếu gia" , nàng sau khi nuốt xuống cơm trắng trong miệng , giọng nói đã hết run.
Nàng quả nhiên có thể dễ dàng cảm nhận được những rung động trong lòng hắn . Sao lại như thế chứ? Nàng chỉ là một người tuổi còn con nít thôi, ánh mắt trầm lặng nhìn chòng chọc vào Mộc Hi Nhi, Lăng Vũ Dương lộ vẻ không dám tin trong đáy mắt.
Chẳng bao lâu, khóe môi hắn lại nhếch lên một nụ cười có chút quỷ quyệt.
Sau khi cái tin tức Lăng Vũ Dương đem Mộc Hi Nhi làm thị nữ truyền ra ở Lăng gia trang, khiến cho thân phận của Mộc Hi Nhi vốn vẫn mờ ám không rõ mà không dám động đến bọn hạ nhân, cái này có thể là lý do quá tốt để đến cười nhạo nàng, gây khó dễ cho nàng mà.
Vốn Mộc Hi Nhi có chỗ dựa là phu nhân nhưng lại rơi vào cái cảnh ngay cả cái địa vị thị thiếp cũng không có, mà thất bại của nàng tức là hy vọng của người khác, không phải sao?
Cho nên, Mộc Hi Nhi "thất bại" ở bên trong trang cũng càng ngày càng khổ sở.
Đương nhiên, việc này cũng rất nhanh truyền đến tai Lăng phu nhân.
"Con hãy cho ta lời giải thích rõ ràng, con làm như vậy là có ý gì?", ánh mắt Lăng phu nhân bất mãn dừng lại trên người Lăng Vũ Dương.
"Con làm gì ạ?"
"Còn giả bộ! Ta đã nói rõ với con, nếu con không ưng ý Tiểu Hi, ta cũng không để nó làm nô tì. Kết quả con đã làm gì? Con muốn nó làm thị nữ bên cạnh con!" Lăng phu nhân thở nhanh quở trách nói.
Lăng Vũ Dương có chút bất đắc dĩ nhìn mẫu thân của mình, "Con không có đuổi nàng đi là đã quá tốt rồi! Hơn nữa con cũng không có hứng thú với một kẻ trong lòng có tính toán, "chim sẻ" mà đòi làm phượng hoàng !". Hắn hơi buồn bực nói.
Hắn vốn không muốn để ý tới đồ ngốc Hi Nhi, nhân từ cho nàng ở tại Minh Nguyệt lâu làm thị nữ, dù sao hắn cũng sẽ không ở lại trong trang lâu dài, thậm chí hắn chỉ biết cái tên đáng yêu của nàng là "Tiểu tây" mà thôi .
Không ngờ ngày đó đại ca phái một thị nữ tới hầu hạ hắn đã chọc giận hắn, hắn mới nhất thời tức giận, nói muốn Mộc Hi Nhi làm thị nữ bên người hắn.
Đại ca nghĩ hắn thực không biết, tỳ nữ xinh đẹp Tiểu Hồng được phái tới hầu hạ hắn, chính là một trong số đám nữ tì xinh đẹp ở bên cạnh đại ca sao? Mà phái kẻ "tâm phúc" đến hầu hạ hắn, không ngoài việc muốn giám sát hành động của hắn, ở trên thương trường nhiều năm hắn sao không rõ chứ!
Cái loại cảm giác bị thân thuộc của mình phòng bị khắp nơi này, hắn không thất vọng lẫn tức giân được ư? Nếu không vì mẫu thân, hắn căn bản là không muốn bước vào Lăng gia trang một bước.
Hắn rất ít khi xúc động, đối với việc tùy tiện đem Mộc Hi Nhi làm nô tì mà châm lên lửa giận của mẫu thân cũng là chỉ là bất đắc dĩ, trong khoảng thời gian ngắn, hắn không thể nói được một cái lý do có thể làm người ta tin. Trên thực tế, hắn cũng không tin tưởng Mộc Hi Nhi, dàn xếp cho nàng làm thị nữ bên cạnh hắn là đã quá tử tế nhiều rồi.
Nhưng, chuyện này tất nhiên là không thể nói thẳng ra cho mẫu thân biết.
"Con nói gì đó! Tiểu Hi sao lại có tính toán trong lòng hả? Con mở mắt lớn ra mà xem cho rõ đi Tiểu Hi tính tình hiền lành, thành thật không giả vờ, có thể tốt hơn mấy trăm lần cái đám tỳ nữ ở bên người Văn Dương lúc nào cũng tranh giành tình nhân làm loạn lên ở trong trang!
"Người biết sao?", gợi lên một chút tươi cười thú vị, Lăng Vũ Dương cười hỏi. Không nghĩ tới mẫu thân luôn luôn mặc kệ mọi sự cũng sẽ biết việc này.
"Ta mặc kệ, cũng không có nghĩa ta là cái bà già hồ đồ", Lăng phu nhân tức giận trợn mắt nhìn con một cái.
"Ha ha! Mẫu thân anh minh, con nào dám nói thế", Lăng Vũ Dương vui vẻ cười nói.
"Còn nữa, con chớ có đem Tiểu Hi vào trong trang ở gần cái đám nữ nhân vây quanh đại ca con", Lăng phu nhân cảnh cáo nói.
"Mẫu thân, con đâu có nói vậy", Lăng Vũ Dương nói tránh.
"Con không phải vừa mới nói Tiểu Hi có tính toán trong lòng, mơ tưởng thấy người sang bắt quàng làm họ là gì?" , Lăng phu nhân nhắc nhở nói, nhất định phải khiến nó cho bà một lời giải thích rõ ràng về hành vi của mình.
Ánh mắt Lăng Vũ Dương chợt lóe sáng, hắn mở miệng nói lời trấn an : "Mẫu thân, người hãy nghe con nói, người không phải rất thích Tiểu Hi sao? Thật không may là con đối nàng không có cảm giác gì, vì vậy làm cho mẫu thân người thất vọng, cho nên con để Tiểu Hi làm thị nữ bên cạnh con, đi theo bên người con, gần gũi lâu ngày, biết đâu sau này có gì thay đổi ....."
"Hả? Thật vậy sao?" , Lăng phu nhân ngẫm lại thấy con nói cũng có lý, dù sao chúng nó chưa từng gần gũi mà muốn kết thành đôi thì quả là có chút miễn cưỡng, cách này của nó cũng không làm mất đi một chủ ý tốt. Chỉ là.....
"Nhưng để cho Tiểu Hi làm thị nữ, không khỏi khiến nó chịu thiệt thòi", Lăng phu nhân vẫn có chút băn khoăn.
"Mẫu thân, người còn không hiểu tính con sao? Con sẽ không bắt nạt nàng, người yên tâm đi". Xuất ra được cái cớ hiệu quả, Lăng Vũ Dương giọng điệu thầm than thở, nhưng đáy mắt xẹt qua tia sáng đen tối.
"Tốt nhất là như thế". Lăng phu nhân liếc mắt nhìn con một cái, xuống nước nói.
"Uống ly trà đi! Mẫu thân" , Lăng Vũ Dương cầm bát trà từ trên bàn, nhẹ giọng nói.
Lăng phu nhân nhận lấy bát trà, để ý thấy hoa đã nở rộ, cảnh đẹp với sắc màu ngập tràn hồng tía lôi kéo ánh mắt của bà dừng lại một lúc.
" Vũ Dương......", Lăng phu nhân than thở một tiếng, muốn nói lại thôi sau một hồi lâu mói nói ra: "Đại ca con nó... Con cũng biết, cá tính của Văn Dương giống cha con, cho nên ..." , bà khó xử âu yếm nhìn con mình.
"Mẫu thân, con biết. Đại ca tính luôn như thế, con đã sớm quenrồi, người không cần lo lắng huyh đệ chúng con sẽ lại có tranh chấp đâu. Huống chi hiện nay con với đại ca đều có một mảnh trời riêng, huynh ấy chắc sẽ không còn muốn nhiều hơn nữa mới đúng". Lăng Vũ Dương lặng lẽ nói lời trấn an.
"Con hiểu thế là tốt", Lăng phu nhân an tâm nói, "Con cũng biết, đại ca con ngoại trừ không độ lượng rộng rãi với mọi người lại còn trời sinh có tính đa nghi, nó với con giống nhau, cũng có hiếu thảo với mẹ. Chỉ vì thế, khiến cho con phải thiệt thòi". Bà nhìn chăm chú Lang Vũ Dương, lời nói đầy tiếc nuối.
"Mẫu thân, người nói quá nghiêm trọng rồi. Nếu lúc trước con không lựa chọn rời khỏi Lăng gia trang, con sẽ không có đạt được thành quả trước mắt như hôm nay, cho nên mẫu thân nên vui mừng thay con mới phải", Lăng Vũ Dương thích thú nhìn mẫu thân, nụ cười vui vẻ trên môi.
Không thể ngờ mẫu thân đúng là rất khôn khéo, biết hắn cùng đại ca trong lúc đó ẩn chứa cơn sóng ngầm mãnh liệt.
Nếu mẫu thân đã hiểu rõ tất cả tình huống ở Lăng gia trang như thế, tất nhiên rất rõ tính tình của hắn mới đúng, mẫu thân biết hắn không có khả năng chấp nhận, còn muốn Mộc Hi Nhi "bù đắp" cho hắn, rốt cuộc là trong lòng nghĩ cái gì chứ?
Lăng Vũ Dương thản nhiên nhìn mẫu thân thưởng thức trà, trong lòng không khỏi bị mê hoặc, mà lúc trước cái người nhỏ bé kia cố ý cẩn thận bưng một cái khay đi đến nơi ngồi hóng mát của bọn họ.
Kỳ thật hắn mặc kệ trong lòng mẫu thân có cái chủ ý gì, mọi sự vẫn là ở chính mình, điểm này thì trong lòng Lăng Vũ Dương rất rõ ràng.
Nếu hắn thật sự không có tình cảm với Mộc Hi Nhi, hắn có thể vứt bỏ nàng giống như xử lý chuyện gì phiền toái vậy, hơn nữa không hề do dự.
Đáng tiếc là, hắn lại không làm được. Bởi vì sau khi cùng Mộc Hi Nhi cận kề mấy hôm, hắn đột nhiên nhận ra chính mình đối nàng nảy sinh hứng thú mãnh liệt.
Hắn phát hiện bản thân Mộc Hi Nhi có nhiều trái ngược, làm cho hắn cảm thấy lẫn lộn.
Nàng thông minh có thể dễ dàng hiểu rõ những rung động trong lòng hắn, rồi lại tiếp tục lo sợ bị người ta đuổi đi, làm cho hắn không thể giận chó đánh mèo.
Nàng ngốc đến mức không biết hắn trêu chọc khiêu khích nàng, chẳng hiểu gì nên luôn ngây ngô cười với hắn, làm hắn chán nản.
Hắn trong lòng thật ra đã hiểu cá tính nàng tuyệt đối chân thật không dối trá, nhưng hắn chính là không muốn mở miệng thừa nhận điểm ấy, đôi khi không khỏi có chút mắng nhiếc miệng lưỡi mình cứng rắn.
Cho nên, vấn đề chính là ở hắn.
Hắn không muốn cưới vợ, cũng chưa từng có ý nguyện đeo lấy cái "của nợ" trên thân, nhất là tận mắt nhìn chủ nhân kiêm bạn tốt Cận Mính Lôi kia vì tình khổ sở thê thảm ba năm, cùng một bạn tốt tri giao khác Nam Cung Dục đau khổ vì yêu đến chết đi sống lại ....
Hắn tuyệt không muốn rước lấy của nợ trên thân, chẳng dè lại sinh ra chút " hứng thú" với Mộc Hi Nhi, nhưng cái loại " hứng thú" này sẽ lại rước lấy phiền phức!
Xem ra hắn cần phải nghĩ ra một biện pháp để "loại bỏ hứng thú " nảy sinh với Mộc Hi Nhi, hay là hắn nghĩ biện pháp, làm cho bản thân mình duy trì "hứng thú" chơi đùa với nàng, còn hơn là không mua lấy phiền phức.
Nàng rốt cuộc là làm cách nào thấy được?
Lăng Vũ Dương nghiêm túc chống một tay lên, buồn bực nhìn cái dáng nhỏ bé "hết sức" bận rộn đang ở cách đó không xa, hơn nữa "cố gắng " tỉ mỉ chăm sóc cây xanh, còn không quên duy trì khoảng cách ba thước với hắn.
Ngồi trên ghế dựa lớn ở phòng khách Minh Nguyệt lâu, Lăng Vũ Dương ánh mắt tức giận chưa tan nhìn kĩ không chớp cái bóng dáng cách đó không xa kia, trong lòng lại một lần nữa nghi ngờ bản thân mình ở lại Lăng gia trang trong khoảng thời gian này, có phải đã không tự chủ mà để lộ ra cảm xúc quá nhiều.
Hắn ngồi trên ghế cố ý thử nhích nhích một chút --
Quả nhiên, cái dáng nhỏ bé tự nhiên cứng đờ ra, tiếp theo lập tức có ý đồ muốn lủi mất.....
"Hi Nhi", Lăng Vũ Dương hơi mỉm cười gọi lại. Hừ! Nàng càng tránh, ta càng không cho nàng trốn!
"Nhị thiếu gia, có gì sai bảo ạ?", dáng người nhỏ bé sợ hãi xoay người, thật cẩn thận cất tiếng hỏi.
"Lại đây", giọng nói Lăng Vũ Dương nhẹ nhàng có chút ra lệnh ẩn chứa hơi thở nguy hiểm.
Mộc Hi Nhi mang một tâm trạng sợ hãi đi đến chậm như "rùa", không biết hành vi này làm cho Lăng Vũ Dương càng tăng thêm tức giận ánh mắt nhíu lại.
Bàn tay to duỗi ra, Lăng Vũ Dương đem cái thân người nhỏ bé kéo lại gần cho đỡ mất thời gian, y như bắt con gà con béo lại gần, trong lúc đó cũng đem nàng gắp lên đùi to khỏe của mình, cặp mắt nhìn nàng chăm chú để lộ ra cảm xúc chân thật.
"Nàng thực thông minh, biết nên tránh tức giận của ta. Chỉ là, nàng làm thế nào thấy được là ta đang tức giận sao?" , Lăng Vũ Dương tiếng nói sắc như dao, hơi thở không hề có cảm giác thân mật chút nào.
Rõ ràng như vậy, sao lại không nhìn thấy được! Trong lòng Mộc Hi Nhi thầm nghĩ , nhưng không dám nói ra tiếng, sợ nhất mở miệng sẽ thấy tổn thương lớn. Nàng còn chưa muốn chết đâu!
"Nói!", Lăng Vũ Dương dùng một ngón trỏ nâng cái cằm rủ xuống của Mộc Hi Nhi lên, không cho nàng tránh né câu hỏi.
Hắn chỉ không hiểu, nếu như cảm xúc của hắn bị người ta nhìn thấu dễ dàng như vậy, ngày nay tiếng tăm của tứ đại tổng quản Mính Kí kia cũng sẽ không vang dội như vậy. Cho nên hắn nhất định phải hỏi ra nguyên nhân, bởi vì hắn thật sự không thể thừa nhận một nữ oa tuổi còn nhỏ mà chỉ cần tùy tiện ngắm một lần là lập tức nhìn thấu cảm xúc chận thật của hắn ẩn dưới vẻ ngoài hòa nhã! Đối với nam tính tự tôn của hắn mà nói là một sự đả kích nghiêm trọng! Mà hắn tuyệt không thể chấp nhận việc này!
"Chính ... Chính là cảm giác được nha!" , nhìn khí thế hắn một khắc cũng không nguyện thả lỏng, Mộc Hi Nhi cố gắng tìm từ ngữ giải thích, trong lòng thật sự không rõ hắn vì sao muốn hỏi như thế.
Tức giận chính là tức giận nha! Ai cũng đều nhìn ra được thôi. Chẳng lẽ nói .... Hắn muốn nàng làm bộ như không biết hắn đang tức giận?
Đôi mắt tròn trong veo tỏ ra hỗn loạn, đột nhiên Mộc Hi Nhi trong lòng đặt ra rất nhiều dấu chấm hỏi.
Lăng Vũ Dương lập tức nhìn ra suy nghĩ thầm kín không che giấu trong mắt Mộc Hi Nhi, đọc được nghi vấn của nàng, mà trong lồng ngực tức giận trôi đi đâu mất, nỗi tức giận của một chuyến hộ tống đại ca ra ngoài lúc đó, liền tựa như cũng chưa từng phát sinh.
"Đừng sợ, ta không có giận nàng, ta chỉ là rất muốn biết, nàng làm thế nào có thể cảm giác được là ta tức giân?", tức mình hết, bên môi hắn lại lộ ra nụ cười lạnh nhạt như cũ.
Bị nâng cằm nên Mộc Hi Nhi không thể cúi đầu, đương nhìn cũng nhìn thấy Lăng Vũ Dương lại khôi phục nụ cười trên khuôn mặt tuấn tú.
"Nhị.... Nhị thiếu gia mỗi lần tức giận, Tiểu Hi đều có thể cảm giác được ....", nàng có nỗi khổ riêng, "Đúng rồi! Thật giống như có bên cạnh nhị thiếu gia đang có lửa cháy, hơn nữa nụ cười trên mặt nhị thiếu gia cũng trở nên khó coi"
"Vậy nàng làm thế nào biết nụ cười trên mặt ta trở nên khó coi, chính là đang tức giận?", Lăng Vũ Dương hơi mím môi cười, ánh mắt đẹp lộ ra ý cười cùng một chút kinh ngạc. Cảm giác của nàng rất sâu sắc!
"Bởi vì cha ta trước kia hay như vậy nha!", Mộc Hi Nhi trả lời không cần nghĩ ngợi, không phát hiện vẻ mặt trở nên hơi khác lạ.
"Cha nàng?"
"Vâng", Mộc Hi Nhi gật mạnh đầu, " trước kia cha ta còn chưa có nằm liệt giường, thật giống y như nhị thiếu gia. Mới đầu, ta không hiểu cha rốt cuộc là vui vẻ hay là tức giận, luôn khiến cho phụ thân mất hứng .....", còn có bị đánh nữa ! Nàng giấu đi những lời này, nói tiếp: "Sau đó, dần dần ta có thể nhìn ra được phụ thân khi nào đang tức giận", mà tới lúc đó, nàng cũng học được cách né tránh sự giận của phụ thân.
Cuối cùng phụ thân sinh bệnh, nàng bắt đầu ra ngoài kiếm sống, vài năm trôi qua, nàng càng thêm hiểu biết sâu sắc, có thể trong thời gian rất ngắn phát hiện người khác tức giận mà tìm cách né tránh.
Lăng Vũ Dương yên lặng nghe Mộc Hi Nhi giải thích còn chưa rõ ràng lắm, từ trong mắt nàng mà đọc ra rất nhiều chuyện mà nàng không nói đến.
Nàng .... Như bị khổ sở không ít.
Trong đầu vừa hiện lên ý nghĩ này, Lăng Vũ Dương trong lòng lập tức có cảnh giác, thế là mắt hắn chợt lóe sáng, cúi đầu xuống, phút chốc nghiêng người áp lên đôi môi đỏ mọng kia của Mộc Hi Nhi từng làm hắn khát khao đã lâu.
Mộc Hi Nhi mở to mắt, không dám động đậy, chính là không hiểu nhị thiếu gia sao lại đột nhiên ăn miệng nàng......
Hơi thở nam tính ấm áp trùm lên nàng, làm cho nàng mỗi một lần thở đều hít lấy một làn hơi thở vô cùng mê hoặc.
Nàng tức khắc muốn há miệng hỏi, lại bị một cái lưỡi mềm mại nóng bỏng dễ dàng đưa vào trong miệng mình, làm cho nàng càng thêm kinh ngạc rồi thân thể cứng lại.
Đôi môi nàng quả nhiên ngây thơ mềm mại như hắn nghĩ, thơm như hoa nở, làm cho hắn không tự chủ được mà mút liếm trêu chọc, đầu lưỡi hắn cũng thừa cơ nàng khẽ nhếch miệng mà chui vào trong, đảo quanh nhấm nháp mọi chỗ ngọt ngào thơm mềm trong miệng nàng
Tò mò ác quá! Nhị thiếu gia sao vẫn đem đầu lưỡi chen vào trong miệng nàng, nhưng đầu lưỡi lại vẫn cứ hút lấy là sao? Không ngờ nàng lại bắt đầu có cảm giác mắt hoa đầu choáng váng, chìm đắm vào trong nụ hôn, toàn thân cũng trở nên mềm nhũn, làm cho nàng cảm giác có chút thích, lại có sợ hãi... Nàng có phải sắp chết không?
Mê muội bên trong nụ hôn, Mộc Hi Nhi đột nhiên cảm giác được có một cái vật gì cứng để ở bên chân của nàng, làm cho nàng càng thêm không biết làm sao .... Này, vật đó là cái gì vậy nha?
Dục vọng nóng bỏng rất nhanh trỗi dậy, đâm sầm vào kinh mạch toàn thân của Lăng Vũ Dương, cũng đi thẳng xuống phía dưới bụng. Trong lúc đó hắn giơ bàn tay to đem thân thể Mộc Hi Nhi áp sát lên hai chân hắn, ở trên môi nàng mà bừa bãi hôn động tác càng thêm nóng bỏng.
Lăng Vũ Dương không biết sao lại liên tục mút lấy môi lưỡi Mộc Hi Nhi, không thể cưỡng lại mà hút liếm, cho đến khi đôi môi nàng trở nên vừa đỏ vừa sưng....
Khi hắn đang định đem thân thể nhỏ bé của nàng đặt lên trên đùi hắn, đột nhiên lỗ tai lại nghe rõ được xa xa ngoài cửa tiếng bước chân rất nhỏ.
Lăng Vũ Dương thở hổn hển đành phải buông môi Mộc Hi Nhi ra, đồng thời cúi đầu nhìn vào đôi mắt sáng mơ màng của nàng.
"Nhị ..... Nhị thiếu gia...... ". Mộc Hi Nhi hoảng sợ mở miệng hỏi, "Người .... Người ..... vừa mới ...... Này ....", nàng thật sự không biết nên nói thế nào, nàng không thể ngờ nhị thiếu gia vừa rồi làm những chuyện như vậy với nàng.
Nhưng , nàng không biết diễn tả thế nào tựa hồ không làm cho Lăng Vũ Dương lấy làm lạ một chút nào, chỉ thấy hắn vẫn mỉm cười, ngón tay cái mơn trớn đôi môi vừa đỏ vừa sưng của nàng, trong mắt lộ ra ngọn lửa sáng rực.
"Không hiểu phải không? Không sao, ta sẽ giải thích tỉ mỉ cho nàng nàng nghe", hắn nói giọng dịu dàng ấm áp.
Mộc Hi Nhi nghe vậy, trong mắt tự nhiện thấy dễ chịu cùng tràn ngập khó hiểu, chớp chớp đôi mắt tròn xoe.
"Nhưng giờ thì không được", Lăng Vũ Dương bỏ cái tay vốn đang dán chặt bên hông của Mộc Hi Nhi đi, ngước mắt lên nhìn thẳng ra ngoài phòng khách có bóng người càng lúc càng đến gần.
"Hi Nhi, trước hết nàng đứng ở đây đi, sau khi tiếp đãi xong vị "khách quý", sẽ giải thích cho nàng". Lăng Vũ Dương tiếng nói vốn dịu dàng lại trở nên sâu xa khó hiểu, dĩ nhiên bởi vì hắn thấy rõ cái bóng người sắp sửa bước vào phòng khách kia chính là đại tẩu Trịnh Lệ Tư.
Cảm thấy tiếng nói của Lăng Vũ Dương đột nhiên thành "lạnh lẽo", Mộc Hi Nhi ngây ngốc xoay người rời khỏi ôm ấp của hắn, con mắt tròn cũng nhìn ra bóng người kia bước vào phòng khách --
"Là thiếu phu nhân!"
"Nhị thiếu gia, công việc ở phòng bếp của Tiểu Hi chưa làm xong, Tiểu Hồng là do đại thiếu gia phái tới làm tỳ nữ hầu hạ nhị thiếu gia", Mộc Hi Nhi quay người lại, chỉ đứng ở bên cạnh bàn, cùng nàng đến là tỳ nữ xinh đẹp.
"Đúng vậy,nhị thiếu gia, người cần gì thì cứ giao cho Tiểu Hồng đi! Đại thiếu gia nói, trong lúc nhị thiếu gia ở lại trong trang, Tiểu Hồng chính là thị nữ bên người của nhị thiếu gia", Tiểu Hồng vừa nhỏ giọng giải thích, vừa đưa cặp mắt khêu gợi liếc về phía Lăng Vũ Dương, ý nghĩa trong đó không cần nóicũng biết.
"Hả, là đại ca phái nàng tới hầu hạ ta?", Lăng Vũ Dương chớp chớp lông mày đẹp
"Đúng vậy, nhị thiếu gia", Tiểu Hồng bắt đầu đem đầy đặn giơ lên, vẻ đắc ý tràn đầy trong mắt.
Đại thiếu gia đã có một thê hai thiếp, cho dù nàng có cố gắng tiếp, nhiều nhất cũng chỉ có thể đạt được cái địa vị thị thiếp, nhưng nhị thiếu gia thì không vậy, hắn so với đại thiếu gia không chỉ có tuổi trẻ, mà còn có cả bộ dạng đẹp đẽ, quan trọng là , nhị thiếu gia vẫn chưa có chính thất.
Cho nên nói bị phái tới Minh Nguyệt lâu hầu hạ nhị thiếu gia, cũng là cho Tiểu Hồng nàng cơ hội.
"Tiểu Hồng", Lăng Vũ Dương môi mỏng lại lần nữa nhìn như tươi cười dịu dàng, "Nàng trở về Hòa Phong lâu nói cho đại ca ta biết, ta đã có nữ hầu bên người, mời đại ca không cần lại lo lắng"
"Gì ạ?", nụ cười quyến rũ ở bên môi cứng đờ, Tiểu Hồng đứng ngẩn ra.
"Nàng quay về đi!", Lăng Vũ Dương sâu sắc cười, trong nụ cười chứa đựng sự kiên trì không cho phép người ta cãi lại.
"Ơ..... Nhưng mà đại thiếu gia nói lúc nhị thiếu gia quay về trang, không có mang theo mình người hầu nào mà!" , Tiểu Hồng không muốn dễ dàng bỏ qua cơ hội, cố gắng nhắc lại lời của Lăng Văn Dương.
"Đúng là không có. Nhưng hiện tại ta có Tiểu Hi a!", Lăng Vũ Dương mờ ám nhìn Mộc Hi Nhi đang đứng ngây ra ở cạnh cửa. "Nàng cứ nói như thế cho đại ca ta biết, Đi xuống đi!"
"Này ...Này", không thể nào! Nhị thiếu gia thật sự muốn lấy Mộc Hi Nhi vào phòng ư?. "Vâng, nhị thiếu gia", Tiểu Hồng nói, tuy không muốn cam lòng, nhưng bụng bảo dạ không nên dây dưa nữa, lập tức xoay người đi ra. Khi nàng đi qua chỗ Mộc Hi Nhi, ném ra cái nhìn oán giận.
"Lại dây", Lăng Vũ Dương gọi cái người nhỏ đang đứng ở cạnh cửa.
"Có gì sai bải ạ? Nhị thiếu gia", 」 Mộc Hi Nhi sợ hãi đến gần cái bàn tròn, có cảm giác từ trên người hắn tỏa ra hơi thở không tốt.
"Ngồi xuống, giúp ta dùng bữa", Lăng Vũ Dương chuyển đến trên bàn.
"Sao có thể vậy được!", Mộc Hi Nhi kinh ngạc thốt ra.
"Sao không được? Ta muốn nàng ngồi, nàng cứ ngồi xuống đi!", Lăng Vũ Dương bắt đầu gắp thức ăn đưa lên miệng.
Ừm... Là thịt gà, hương vị quả không sai. Nuốt thức ăn vào trong miệng, Lăng Vũ Dương giương mắt nhìn vẻ mặt khó xử của Mộc Hi Nhi.
"Chỉ là muốn nàng ngồi xuống dùng bữa mà thôi, cần lo lắng quá như thế không?"
"Không, không phải, nhị thiếu gia", Mộc Hi Nhi nhỏ giọng giải thích nói, " Xin nhị thiếu gia để Tiểu Hi đến phòng bếp trước một chút được không ạ?"
"Tại sao?"
"Sau khi Tiểu Hi vào trong trang, ba bữa của phu nhân đều do Tiểu Hi thu xếp, vừa rồi vì lo nhị thiếu gia đói bụng, cho nên chuyển phần cơm trưa lại đây, đến nỗi bữa trưa của phu nhân khó có thể hoàn thành được, không biết sau khi Tiểu Hi có thể đến phòng bếp làm xong nhiệm vụ, rồi trở về Minh Nguyệt lâu hầu hạ nhị thiếu gia được không ạ?"
Lăng Vũ Dương không không trả lời yêu cầu của Mộc Hi Nhi, ngón tay chỉ thức ăn trên bàn hỏi: "Đó là nàng làm?"
"Dạ.... Vâng, nhị thiếu gia", từ bên trong khe hở của hàng lông mi rủ xuống, Mộc Hi Nhi liếc mắt trộm nhìn hắn, thấy mặt hắn có vẻ gì đó rất trầm lặng. "Á..... Nhị thiếu gia, ta có thể đi sao?", nàng đâm ra có chút lo lắng, thế là cố lấy can đảm hỏi lại.
"Nàng không nghe ta vừa rồi nói gì với Tiểu Hồng phải không?", Lăng Vũ Dương giương mắt lên nhìn, "Nếu ta đã muốn nàng là thị nữ bên cạnh ta, tất nhiên không cần phải đi giúp thu xếp ba bữa cho mẫu thân ta nữa, nàng chỉ việc làm tốt ba bữa của ta cùng bắt đầu ngồi xuống đây. Đã hiểu chưa?". Mệnh lệnh hắn đưa ra không cho phép có bất kỳ phản đối nào.
"Ơ...Nhưng mà ....", Mộc Hi Nhi có chút bối rối ngước mắt lên.
"Yên tâm đi!", Lăng Vũ Dương liếc mắt một cái tức thì nhận ta nàng có chuyện lo lắng, tiếng nói mềm mỏng có chút đùa cợt nói, "Đầu bếp có rất nhiều, tất nhiên sẽ chuẩn bị đem thức ăn cho mẫu thân ta, cho dù nàng không quay về phòng bếp cũng không sao"
"Vâng, nhị thiếu gia", Mộc Hi Nhi lại rủ xuống mắt đẹp, trong lòng có chút khó hiểu. Nhị thiếu gia cố ý trêu nàng không biết tự tự lượng sức mình sao?
"Ngồi xuống, đừng bắt ta phải nói thêm lần nữa", Lăng Vũ Dương giọng nói tuy mềm mỏng nhưng trong từng chữ đều dùng sức.
Mộc Hi Nhi trong lòng run lên cảnh giác, lập tức ngoan ngoãn nghe theo "mệnh lệnh" của hắn , ngồi xuống chỗ cái bàn tròn.
"Ăn đi!", nhìn thân hình nhỏ bé cứng cỏi của nàng, Lăng Vũ Dương mở miệng nói thêm một câu.
Mộc Hi Nhi không ngẩng đầu lên mà lập tức nghe theo mệnh lệnh của chủ nhân, vùi đầu vào cái bát trên bàn mà xúc chỗ cơm trắng, lại cẩn thận không dám đem chiếc đũa gắp thức ăn trên bàn.
Cùng một sức hấp dẫn mê người, vậy mà bên trong lẫn bên ngoài đều không đồng nhất hơn nữa hoàn toàn không biết câu tiếp theo hắn nói là muốn cùng nhau ngồi dùng bữa, thật sự là một chuyện đáng sợ lại còn rất áp lực nữa.
"Nàng rất căng thẳng sao?", Mộc Hi Nhi lại chọc chiếc đũa vào trong cái bát, Lăng Vũ Dương nhìn nàng không dám ngẩng đầu, tay nhỏ bé khẽ run nắm chặt chiếc đũa.
Nàng đang sợ hắn? Nàng cảm giác được hắn giấu đi tức giận sao?
"Không, không có a", tay run lên, trong miệng truyền ra lời nói mơ hồ không rõ từ mái đầu cúi thấp của Mộc Hi Nhi.
Trong mắt Lăng Vũ Dương hiện ra sự kinh ngạc không che dấu.
Nàng thật sự cảm giác được vừa rồi hắn tức giận mà trở nên căng thẳng sợ hãi.
Chưa từng có ai có thể dễ dàng nhìn ra hoặc cảm nhận được những rung động trong lòng hắn, vì cái gì mà cái diện mạo hoàn hảo nhiều năm qua sẽ bị một tiểu nữ nhân nhìn rõ, hơn nữa còn cảm nhận được cảm xúc thật sự của hắn?
"Nàng rốt cuộc bao nhiêu tuổi?" , hắn có thể xác định nàng đã gần cái tuổi cài trâm, cũng không biết tuổi thật của nàng.
Có cảm giác hắn hình như đã không còn tức giận, Mộc Hi Nhi trong lòng thấy nhẹ nhàng cũng bắt đầu từ từ thả lỏng. "Mười sáu, nhị thiếu gia" , nàng sau khi nuốt xuống cơm trắng trong miệng , giọng nói đã hết run.
Nàng quả nhiên có thể dễ dàng cảm nhận được những rung động trong lòng hắn . Sao lại như thế chứ? Nàng chỉ là một người tuổi còn con nít thôi, ánh mắt trầm lặng nhìn chòng chọc vào Mộc Hi Nhi, Lăng Vũ Dương lộ vẻ không dám tin trong đáy mắt.
Chẳng bao lâu, khóe môi hắn lại nhếch lên một nụ cười có chút quỷ quyệt.
Sau khi cái tin tức Lăng Vũ Dương đem Mộc Hi Nhi làm thị nữ truyền ra ở Lăng gia trang, khiến cho thân phận của Mộc Hi Nhi vốn vẫn mờ ám không rõ mà không dám động đến bọn hạ nhân, cái này có thể là lý do quá tốt để đến cười nhạo nàng, gây khó dễ cho nàng mà.
Vốn Mộc Hi Nhi có chỗ dựa là phu nhân nhưng lại rơi vào cái cảnh ngay cả cái địa vị thị thiếp cũng không có, mà thất bại của nàng tức là hy vọng của người khác, không phải sao?
Cho nên, Mộc Hi Nhi "thất bại" ở bên trong trang cũng càng ngày càng khổ sở.
Đương nhiên, việc này cũng rất nhanh truyền đến tai Lăng phu nhân.
"Con hãy cho ta lời giải thích rõ ràng, con làm như vậy là có ý gì?", ánh mắt Lăng phu nhân bất mãn dừng lại trên người Lăng Vũ Dương.
"Con làm gì ạ?"
"Còn giả bộ! Ta đã nói rõ với con, nếu con không ưng ý Tiểu Hi, ta cũng không để nó làm nô tì. Kết quả con đã làm gì? Con muốn nó làm thị nữ bên cạnh con!" Lăng phu nhân thở nhanh quở trách nói.
Lăng Vũ Dương có chút bất đắc dĩ nhìn mẫu thân của mình, "Con không có đuổi nàng đi là đã quá tốt rồi! Hơn nữa con cũng không có hứng thú với một kẻ trong lòng có tính toán, "chim sẻ" mà đòi làm phượng hoàng !". Hắn hơi buồn bực nói.
Hắn vốn không muốn để ý tới đồ ngốc Hi Nhi, nhân từ cho nàng ở tại Minh Nguyệt lâu làm thị nữ, dù sao hắn cũng sẽ không ở lại trong trang lâu dài, thậm chí hắn chỉ biết cái tên đáng yêu của nàng là "Tiểu tây" mà thôi .
Không ngờ ngày đó đại ca phái một thị nữ tới hầu hạ hắn đã chọc giận hắn, hắn mới nhất thời tức giận, nói muốn Mộc Hi Nhi làm thị nữ bên người hắn.
Đại ca nghĩ hắn thực không biết, tỳ nữ xinh đẹp Tiểu Hồng được phái tới hầu hạ hắn, chính là một trong số đám nữ tì xinh đẹp ở bên cạnh đại ca sao? Mà phái kẻ "tâm phúc" đến hầu hạ hắn, không ngoài việc muốn giám sát hành động của hắn, ở trên thương trường nhiều năm hắn sao không rõ chứ!
Cái loại cảm giác bị thân thuộc của mình phòng bị khắp nơi này, hắn không thất vọng lẫn tức giân được ư? Nếu không vì mẫu thân, hắn căn bản là không muốn bước vào Lăng gia trang một bước.
Hắn rất ít khi xúc động, đối với việc tùy tiện đem Mộc Hi Nhi làm nô tì mà châm lên lửa giận của mẫu thân cũng là chỉ là bất đắc dĩ, trong khoảng thời gian ngắn, hắn không thể nói được một cái lý do có thể làm người ta tin. Trên thực tế, hắn cũng không tin tưởng Mộc Hi Nhi, dàn xếp cho nàng làm thị nữ bên cạnh hắn là đã quá tử tế nhiều rồi.
Nhưng, chuyện này tất nhiên là không thể nói thẳng ra cho mẫu thân biết.
"Con nói gì đó! Tiểu Hi sao lại có tính toán trong lòng hả? Con mở mắt lớn ra mà xem cho rõ đi Tiểu Hi tính tình hiền lành, thành thật không giả vờ, có thể tốt hơn mấy trăm lần cái đám tỳ nữ ở bên người Văn Dương lúc nào cũng tranh giành tình nhân làm loạn lên ở trong trang!
"Người biết sao?", gợi lên một chút tươi cười thú vị, Lăng Vũ Dương cười hỏi. Không nghĩ tới mẫu thân luôn luôn mặc kệ mọi sự cũng sẽ biết việc này.
"Ta mặc kệ, cũng không có nghĩa ta là cái bà già hồ đồ", Lăng phu nhân tức giận trợn mắt nhìn con một cái.
"Ha ha! Mẫu thân anh minh, con nào dám nói thế", Lăng Vũ Dương vui vẻ cười nói.
"Còn nữa, con chớ có đem Tiểu Hi vào trong trang ở gần cái đám nữ nhân vây quanh đại ca con", Lăng phu nhân cảnh cáo nói.
"Mẫu thân, con đâu có nói vậy", Lăng Vũ Dương nói tránh.
"Con không phải vừa mới nói Tiểu Hi có tính toán trong lòng, mơ tưởng thấy người sang bắt quàng làm họ là gì?" , Lăng phu nhân nhắc nhở nói, nhất định phải khiến nó cho bà một lời giải thích rõ ràng về hành vi của mình.
Ánh mắt Lăng Vũ Dương chợt lóe sáng, hắn mở miệng nói lời trấn an : "Mẫu thân, người hãy nghe con nói, người không phải rất thích Tiểu Hi sao? Thật không may là con đối nàng không có cảm giác gì, vì vậy làm cho mẫu thân người thất vọng, cho nên con để Tiểu Hi làm thị nữ bên cạnh con, đi theo bên người con, gần gũi lâu ngày, biết đâu sau này có gì thay đổi ....."
"Hả? Thật vậy sao?" , Lăng phu nhân ngẫm lại thấy con nói cũng có lý, dù sao chúng nó chưa từng gần gũi mà muốn kết thành đôi thì quả là có chút miễn cưỡng, cách này của nó cũng không làm mất đi một chủ ý tốt. Chỉ là.....
"Nhưng để cho Tiểu Hi làm thị nữ, không khỏi khiến nó chịu thiệt thòi", Lăng phu nhân vẫn có chút băn khoăn.
"Mẫu thân, người còn không hiểu tính con sao? Con sẽ không bắt nạt nàng, người yên tâm đi". Xuất ra được cái cớ hiệu quả, Lăng Vũ Dương giọng điệu thầm than thở, nhưng đáy mắt xẹt qua tia sáng đen tối.
"Tốt nhất là như thế". Lăng phu nhân liếc mắt nhìn con một cái, xuống nước nói.
"Uống ly trà đi! Mẫu thân" , Lăng Vũ Dương cầm bát trà từ trên bàn, nhẹ giọng nói.
Lăng phu nhân nhận lấy bát trà, để ý thấy hoa đã nở rộ, cảnh đẹp với sắc màu ngập tràn hồng tía lôi kéo ánh mắt của bà dừng lại một lúc.
" Vũ Dương......", Lăng phu nhân than thở một tiếng, muốn nói lại thôi sau một hồi lâu mói nói ra: "Đại ca con nó... Con cũng biết, cá tính của Văn Dương giống cha con, cho nên ..." , bà khó xử âu yếm nhìn con mình.
"Mẫu thân, con biết. Đại ca tính luôn như thế, con đã sớm quenrồi, người không cần lo lắng huyh đệ chúng con sẽ lại có tranh chấp đâu. Huống chi hiện nay con với đại ca đều có một mảnh trời riêng, huynh ấy chắc sẽ không còn muốn nhiều hơn nữa mới đúng". Lăng Vũ Dương lặng lẽ nói lời trấn an.
"Con hiểu thế là tốt", Lăng phu nhân an tâm nói, "Con cũng biết, đại ca con ngoại trừ không độ lượng rộng rãi với mọi người lại còn trời sinh có tính đa nghi, nó với con giống nhau, cũng có hiếu thảo với mẹ. Chỉ vì thế, khiến cho con phải thiệt thòi". Bà nhìn chăm chú Lang Vũ Dương, lời nói đầy tiếc nuối.
"Mẫu thân, người nói quá nghiêm trọng rồi. Nếu lúc trước con không lựa chọn rời khỏi Lăng gia trang, con sẽ không có đạt được thành quả trước mắt như hôm nay, cho nên mẫu thân nên vui mừng thay con mới phải", Lăng Vũ Dương thích thú nhìn mẫu thân, nụ cười vui vẻ trên môi.
Không thể ngờ mẫu thân đúng là rất khôn khéo, biết hắn cùng đại ca trong lúc đó ẩn chứa cơn sóng ngầm mãnh liệt.
Nếu mẫu thân đã hiểu rõ tất cả tình huống ở Lăng gia trang như thế, tất nhiên rất rõ tính tình của hắn mới đúng, mẫu thân biết hắn không có khả năng chấp nhận, còn muốn Mộc Hi Nhi "bù đắp" cho hắn, rốt cuộc là trong lòng nghĩ cái gì chứ?
Lăng Vũ Dương thản nhiên nhìn mẫu thân thưởng thức trà, trong lòng không khỏi bị mê hoặc, mà lúc trước cái người nhỏ bé kia cố ý cẩn thận bưng một cái khay đi đến nơi ngồi hóng mát của bọn họ.
Kỳ thật hắn mặc kệ trong lòng mẫu thân có cái chủ ý gì, mọi sự vẫn là ở chính mình, điểm này thì trong lòng Lăng Vũ Dương rất rõ ràng.
Nếu hắn thật sự không có tình cảm với Mộc Hi Nhi, hắn có thể vứt bỏ nàng giống như xử lý chuyện gì phiền toái vậy, hơn nữa không hề do dự.
Đáng tiếc là, hắn lại không làm được. Bởi vì sau khi cùng Mộc Hi Nhi cận kề mấy hôm, hắn đột nhiên nhận ra chính mình đối nàng nảy sinh hứng thú mãnh liệt.
Hắn phát hiện bản thân Mộc Hi Nhi có nhiều trái ngược, làm cho hắn cảm thấy lẫn lộn.
Nàng thông minh có thể dễ dàng hiểu rõ những rung động trong lòng hắn, rồi lại tiếp tục lo sợ bị người ta đuổi đi, làm cho hắn không thể giận chó đánh mèo.
Nàng ngốc đến mức không biết hắn trêu chọc khiêu khích nàng, chẳng hiểu gì nên luôn ngây ngô cười với hắn, làm hắn chán nản.
Hắn trong lòng thật ra đã hiểu cá tính nàng tuyệt đối chân thật không dối trá, nhưng hắn chính là không muốn mở miệng thừa nhận điểm ấy, đôi khi không khỏi có chút mắng nhiếc miệng lưỡi mình cứng rắn.
Cho nên, vấn đề chính là ở hắn.
Hắn không muốn cưới vợ, cũng chưa từng có ý nguyện đeo lấy cái "của nợ" trên thân, nhất là tận mắt nhìn chủ nhân kiêm bạn tốt Cận Mính Lôi kia vì tình khổ sở thê thảm ba năm, cùng một bạn tốt tri giao khác Nam Cung Dục đau khổ vì yêu đến chết đi sống lại ....
Hắn tuyệt không muốn rước lấy của nợ trên thân, chẳng dè lại sinh ra chút " hứng thú" với Mộc Hi Nhi, nhưng cái loại " hứng thú" này sẽ lại rước lấy phiền phức!
Xem ra hắn cần phải nghĩ ra một biện pháp để "loại bỏ hứng thú " nảy sinh với Mộc Hi Nhi, hay là hắn nghĩ biện pháp, làm cho bản thân mình duy trì "hứng thú" chơi đùa với nàng, còn hơn là không mua lấy phiền phức.
Nàng rốt cuộc là làm cách nào thấy được?
Lăng Vũ Dương nghiêm túc chống một tay lên, buồn bực nhìn cái dáng nhỏ bé "hết sức" bận rộn đang ở cách đó không xa, hơn nữa "cố gắng " tỉ mỉ chăm sóc cây xanh, còn không quên duy trì khoảng cách ba thước với hắn.
Ngồi trên ghế dựa lớn ở phòng khách Minh Nguyệt lâu, Lăng Vũ Dương ánh mắt tức giận chưa tan nhìn kĩ không chớp cái bóng dáng cách đó không xa kia, trong lòng lại một lần nữa nghi ngờ bản thân mình ở lại Lăng gia trang trong khoảng thời gian này, có phải đã không tự chủ mà để lộ ra cảm xúc quá nhiều.
Hắn ngồi trên ghế cố ý thử nhích nhích một chút --
Quả nhiên, cái dáng nhỏ bé tự nhiên cứng đờ ra, tiếp theo lập tức có ý đồ muốn lủi mất.....
"Hi Nhi", Lăng Vũ Dương hơi mỉm cười gọi lại. Hừ! Nàng càng tránh, ta càng không cho nàng trốn!
"Nhị thiếu gia, có gì sai bảo ạ?", dáng người nhỏ bé sợ hãi xoay người, thật cẩn thận cất tiếng hỏi.
"Lại đây", giọng nói Lăng Vũ Dương nhẹ nhàng có chút ra lệnh ẩn chứa hơi thở nguy hiểm.
Mộc Hi Nhi mang một tâm trạng sợ hãi đi đến chậm như "rùa", không biết hành vi này làm cho Lăng Vũ Dương càng tăng thêm tức giận ánh mắt nhíu lại.
Bàn tay to duỗi ra, Lăng Vũ Dương đem cái thân người nhỏ bé kéo lại gần cho đỡ mất thời gian, y như bắt con gà con béo lại gần, trong lúc đó cũng đem nàng gắp lên đùi to khỏe của mình, cặp mắt nhìn nàng chăm chú để lộ ra cảm xúc chân thật.
"Nàng thực thông minh, biết nên tránh tức giận của ta. Chỉ là, nàng làm thế nào thấy được là ta đang tức giận sao?" , Lăng Vũ Dương tiếng nói sắc như dao, hơi thở không hề có cảm giác thân mật chút nào.
Rõ ràng như vậy, sao lại không nhìn thấy được! Trong lòng Mộc Hi Nhi thầm nghĩ , nhưng không dám nói ra tiếng, sợ nhất mở miệng sẽ thấy tổn thương lớn. Nàng còn chưa muốn chết đâu!
"Nói!", Lăng Vũ Dương dùng một ngón trỏ nâng cái cằm rủ xuống của Mộc Hi Nhi lên, không cho nàng tránh né câu hỏi.
Hắn chỉ không hiểu, nếu như cảm xúc của hắn bị người ta nhìn thấu dễ dàng như vậy, ngày nay tiếng tăm của tứ đại tổng quản Mính Kí kia cũng sẽ không vang dội như vậy. Cho nên hắn nhất định phải hỏi ra nguyên nhân, bởi vì hắn thật sự không thể thừa nhận một nữ oa tuổi còn nhỏ mà chỉ cần tùy tiện ngắm một lần là lập tức nhìn thấu cảm xúc chận thật của hắn ẩn dưới vẻ ngoài hòa nhã! Đối với nam tính tự tôn của hắn mà nói là một sự đả kích nghiêm trọng! Mà hắn tuyệt không thể chấp nhận việc này!
"Chính ... Chính là cảm giác được nha!" , nhìn khí thế hắn một khắc cũng không nguyện thả lỏng, Mộc Hi Nhi cố gắng tìm từ ngữ giải thích, trong lòng thật sự không rõ hắn vì sao muốn hỏi như thế.
Tức giận chính là tức giận nha! Ai cũng đều nhìn ra được thôi. Chẳng lẽ nói .... Hắn muốn nàng làm bộ như không biết hắn đang tức giận?
Đôi mắt tròn trong veo tỏ ra hỗn loạn, đột nhiên Mộc Hi Nhi trong lòng đặt ra rất nhiều dấu chấm hỏi.
Lăng Vũ Dương lập tức nhìn ra suy nghĩ thầm kín không che giấu trong mắt Mộc Hi Nhi, đọc được nghi vấn của nàng, mà trong lồng ngực tức giận trôi đi đâu mất, nỗi tức giận của một chuyến hộ tống đại ca ra ngoài lúc đó, liền tựa như cũng chưa từng phát sinh.
"Đừng sợ, ta không có giận nàng, ta chỉ là rất muốn biết, nàng làm thế nào có thể cảm giác được là ta tức giân?", tức mình hết, bên môi hắn lại lộ ra nụ cười lạnh nhạt như cũ.
Bị nâng cằm nên Mộc Hi Nhi không thể cúi đầu, đương nhìn cũng nhìn thấy Lăng Vũ Dương lại khôi phục nụ cười trên khuôn mặt tuấn tú.
"Nhị.... Nhị thiếu gia mỗi lần tức giận, Tiểu Hi đều có thể cảm giác được ....", nàng có nỗi khổ riêng, "Đúng rồi! Thật giống như có bên cạnh nhị thiếu gia đang có lửa cháy, hơn nữa nụ cười trên mặt nhị thiếu gia cũng trở nên khó coi"
"Vậy nàng làm thế nào biết nụ cười trên mặt ta trở nên khó coi, chính là đang tức giận?", Lăng Vũ Dương hơi mím môi cười, ánh mắt đẹp lộ ra ý cười cùng một chút kinh ngạc. Cảm giác của nàng rất sâu sắc!
"Bởi vì cha ta trước kia hay như vậy nha!", Mộc Hi Nhi trả lời không cần nghĩ ngợi, không phát hiện vẻ mặt trở nên hơi khác lạ.
"Cha nàng?"
"Vâng", Mộc Hi Nhi gật mạnh đầu, " trước kia cha ta còn chưa có nằm liệt giường, thật giống y như nhị thiếu gia. Mới đầu, ta không hiểu cha rốt cuộc là vui vẻ hay là tức giận, luôn khiến cho phụ thân mất hứng .....", còn có bị đánh nữa ! Nàng giấu đi những lời này, nói tiếp: "Sau đó, dần dần ta có thể nhìn ra được phụ thân khi nào đang tức giận", mà tới lúc đó, nàng cũng học được cách né tránh sự giận của phụ thân.
Cuối cùng phụ thân sinh bệnh, nàng bắt đầu ra ngoài kiếm sống, vài năm trôi qua, nàng càng thêm hiểu biết sâu sắc, có thể trong thời gian rất ngắn phát hiện người khác tức giận mà tìm cách né tránh.
Lăng Vũ Dương yên lặng nghe Mộc Hi Nhi giải thích còn chưa rõ ràng lắm, từ trong mắt nàng mà đọc ra rất nhiều chuyện mà nàng không nói đến.
Nàng .... Như bị khổ sở không ít.
Trong đầu vừa hiện lên ý nghĩ này, Lăng Vũ Dương trong lòng lập tức có cảnh giác, thế là mắt hắn chợt lóe sáng, cúi đầu xuống, phút chốc nghiêng người áp lên đôi môi đỏ mọng kia của Mộc Hi Nhi từng làm hắn khát khao đã lâu.
Mộc Hi Nhi mở to mắt, không dám động đậy, chính là không hiểu nhị thiếu gia sao lại đột nhiên ăn miệng nàng......
Hơi thở nam tính ấm áp trùm lên nàng, làm cho nàng mỗi một lần thở đều hít lấy một làn hơi thở vô cùng mê hoặc.
Nàng tức khắc muốn há miệng hỏi, lại bị một cái lưỡi mềm mại nóng bỏng dễ dàng đưa vào trong miệng mình, làm cho nàng càng thêm kinh ngạc rồi thân thể cứng lại.
Đôi môi nàng quả nhiên ngây thơ mềm mại như hắn nghĩ, thơm như hoa nở, làm cho hắn không tự chủ được mà mút liếm trêu chọc, đầu lưỡi hắn cũng thừa cơ nàng khẽ nhếch miệng mà chui vào trong, đảo quanh nhấm nháp mọi chỗ ngọt ngào thơm mềm trong miệng nàng
Tò mò ác quá! Nhị thiếu gia sao vẫn đem đầu lưỡi chen vào trong miệng nàng, nhưng đầu lưỡi lại vẫn cứ hút lấy là sao? Không ngờ nàng lại bắt đầu có cảm giác mắt hoa đầu choáng váng, chìm đắm vào trong nụ hôn, toàn thân cũng trở nên mềm nhũn, làm cho nàng cảm giác có chút thích, lại có sợ hãi... Nàng có phải sắp chết không?
Mê muội bên trong nụ hôn, Mộc Hi Nhi đột nhiên cảm giác được có một cái vật gì cứng để ở bên chân của nàng, làm cho nàng càng thêm không biết làm sao .... Này, vật đó là cái gì vậy nha?
Dục vọng nóng bỏng rất nhanh trỗi dậy, đâm sầm vào kinh mạch toàn thân của Lăng Vũ Dương, cũng đi thẳng xuống phía dưới bụng. Trong lúc đó hắn giơ bàn tay to đem thân thể Mộc Hi Nhi áp sát lên hai chân hắn, ở trên môi nàng mà bừa bãi hôn động tác càng thêm nóng bỏng.
Lăng Vũ Dương không biết sao lại liên tục mút lấy môi lưỡi Mộc Hi Nhi, không thể cưỡng lại mà hút liếm, cho đến khi đôi môi nàng trở nên vừa đỏ vừa sưng....
Khi hắn đang định đem thân thể nhỏ bé của nàng đặt lên trên đùi hắn, đột nhiên lỗ tai lại nghe rõ được xa xa ngoài cửa tiếng bước chân rất nhỏ.
Lăng Vũ Dương thở hổn hển đành phải buông môi Mộc Hi Nhi ra, đồng thời cúi đầu nhìn vào đôi mắt sáng mơ màng của nàng.
"Nhị ..... Nhị thiếu gia...... ". Mộc Hi Nhi hoảng sợ mở miệng hỏi, "Người .... Người ..... vừa mới ...... Này ....", nàng thật sự không biết nên nói thế nào, nàng không thể ngờ nhị thiếu gia vừa rồi làm những chuyện như vậy với nàng.
Nhưng , nàng không biết diễn tả thế nào tựa hồ không làm cho Lăng Vũ Dương lấy làm lạ một chút nào, chỉ thấy hắn vẫn mỉm cười, ngón tay cái mơn trớn đôi môi vừa đỏ vừa sưng của nàng, trong mắt lộ ra ngọn lửa sáng rực.
"Không hiểu phải không? Không sao, ta sẽ giải thích tỉ mỉ cho nàng nàng nghe", hắn nói giọng dịu dàng ấm áp.
Mộc Hi Nhi nghe vậy, trong mắt tự nhiện thấy dễ chịu cùng tràn ngập khó hiểu, chớp chớp đôi mắt tròn xoe.
"Nhưng giờ thì không được", Lăng Vũ Dương bỏ cái tay vốn đang dán chặt bên hông của Mộc Hi Nhi đi, ngước mắt lên nhìn thẳng ra ngoài phòng khách có bóng người càng lúc càng đến gần.
"Hi Nhi, trước hết nàng đứng ở đây đi, sau khi tiếp đãi xong vị "khách quý", sẽ giải thích cho nàng". Lăng Vũ Dương tiếng nói vốn dịu dàng lại trở nên sâu xa khó hiểu, dĩ nhiên bởi vì hắn thấy rõ cái bóng người sắp sửa bước vào phòng khách kia chính là đại tẩu Trịnh Lệ Tư.
Cảm thấy tiếng nói của Lăng Vũ Dương đột nhiên thành "lạnh lẽo", Mộc Hi Nhi ngây ngốc xoay người rời khỏi ôm ấp của hắn, con mắt tròn cũng nhìn ra bóng người kia bước vào phòng khách --
"Là thiếu phu nhân!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.