Chuyên Sủng

Chương 56: Có thai

Mộng Cầm U

09/04/2017

Editor: Sakura Trang

Nữ tử cười ngọt ngào, cùng với bầu không khí của nữ nhân đơn phương giương cung bạt kiếm thật đúng là có chút không hợp nhau.

"Ngươi, ngươi thật đúng là tên không thức thời!" Nữ tử từ nhỏ đã được người nâng lên cao, chưa từng chịu thái độ như vậy, lập tức xù lông, tiến lên vài bước, cơ thể khẽ động, mắt thấy tay sẽ chạm vào vùng bụng nhỏ nhắn xinh xắn của nữ tử, lại không nghĩ rằng cánh tay dễ dàng bị người đúng lúc ngăn cản.

Tốc độ của người nọ cực nhanh, rõ ràng chỉ có hai tay hai chân, lại nhanh hơn câu nói Tần Tiếu Mi vừa kịp thốt ra "Dừng tay!"

Nữ nhân lại càng hoảng sợ, nàng tự nhận là khổ luyện mấy năm võ nghệ, lại có thể dễ dàng bị người ngăn chặn như vậy?

Hơn nữa, người ngăn nàng dĩ nhiên là...

Nữ nhân nhìn nam nhân nhẹ nhàng đẩy quả đấm của nàng sang một bên, nhất thời có chút phản ứng chậm chạp. Nam nhân kia, vừa nãy rõ ràng ngôn ngữ hành xử còn mang theo sự khúm núm, lúc này lại nheo mắt lại, mang theo một chút tức giận và uy hiếp, giọng nói trầm thấp, "Tiểu thư tự trọng."

Nói hết câu, cũng không muốn giằng co lâu với nàng, chỉ đứng thẳng người, mơ hồ mang theo tư thái bảo vệ cho đến khi đi đến bên người nữ tử.

Thực sự nữ tử không muốn thừa nhận, nàng thật, thật sự là, xuất hiện sự kiêng dè với nam nhân xấu xí này

Chỉ là, từ nhỏ Trần Linh Vận nàng đã được người thổi phồng mà lớn lên, có thể nói ngạo mạn từ nhỏ, làm sao có thể chịu được mình lại yếu đuối như vậy?

Nhẹ nhàng cười nhạt một chút, Trần Linh Vận nhìn Lê Phong, "Thế nào, ngươi chỉ có bản lĩnh trốn sau lưng nam nhân? Nếu người coi mình là nữ nhân thì hãy đi ra đi chứ!"

Lê Phong lại chỉ mỉm cười, căn bản không có ý định nghe vào trong tai những lời nói ấu trĩ trào phúng của nàng, chỉ nhìn thoáng qua Tần Tiếu Mi, lạnh lùng nhếch khóe môi, nói, "Chú ý giữ gìn sức khỏe" liền kéo cổ tay Lê Thư, xoay người rời đi.

Bị hoàn toàn không nhìn nữ nhân càng tức giận hơn, bước vài bước đuổi theo, "Hừ! Người thật sự nghĩ rằng ta sẽ sợ một nam nhân có thai? Nếu hắn bình thường thì không sao, chờ hắn mang thai sức khỏe suy giảm, ta xem ngươi còn kiêu ngạo thế nào!"

Nữ tử nói xong vừa lòng nhìn nữ tử mở to hai mắt, quay đầu lại, "Cái gì?"

Thấy có hiệu quả, Trần Linh Vận cười đắc ý, cố chờ đến lúc đối phương chịu thua, nhưng không ngờ nữ tử lại nghiêng đầu, lẩm bẩm: "Hả! Đột nhiên nghe được làm sợ hết hồn, rõ ràng không có khả năng." Nói, ngẩng đầu nhìn về phía Lê Thư, "Đúng không?"

Vẻ mặt của nam nhân, không thoải mái như trong tưởng tượng của nàng, trong lòng nữ tử run lên.

Sẽ không phải là... Thật sự?

Nhưng mà, nàng là, nàng và hắn, rõ ràng căn bản không thể có sự kết hợp về sinh lý mà!

Nữ nhân bên cạnh lại không quan tâm bắt đầu làm ầm lên, "Cái gì? Ngươi còn không tin? Không có ngửi thấy mùi máu tươi nặng vậy trên người hắn sao? Đây rõ ràng là bắt đầu "mở miệng" mà! Cũng đúng, người nào có thể trời sinh có cái mũi linh mẫn như ta! Thế nào? Ngươi cón không tin hả?" Nữ nhân nhìn khuôn mặt khó tin của nữ tử, đột nhiên nở nụ cười, "Hay là... Thực ra, cái thứ trong bụng của hắn căn bản không phải của ngươi? Ha ha..."

"Ngươi câm miệng!"

"Ngươi không nên nói lung tung!" Tiếng nói của thê phu hai người đồng thời vang lên.

Giận dữ liếc Trần linh Vận một cái, nữ tử xoay người, cẩn thận xoa bụng của nam nhân, "Chuyện gì xảy ra? Chàng biết đúng không? Thật sự mang thai hả?"

"Ta, là thật... Nhưng mà, Phong Nhi, nàng tin ta, ta thật sự không có, không có tìm nữ nhân khác!"

"Không sao, đừng nóng vội, đương nhiên ta tin chàng!" Nữ tử ngẩng đầu, cười tươi như hoa, "Làm sao chàng biết bản thân có?"

"Đó là bởi vì, ta, ta bắt đầu, "mở miệng"... ta, không phải ta cố ý gạt Phong Nhi, bởi vì Phong Nhi nói không mang thai được, ta, ta sợ, nàng, thật sự ta không có tìm nữ nhân khác, nàng tin ta đi!" Nam nhân cầm tay nữ tử, căng thẳng nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng, gấp đến nối không nói được lưu loát.

"Không có việc gì không có việc gì, ta biết ta biết!" Nữ tử nhướn mi, nở nụ cười, "Đừng sợ đừng sợ, Thư Nhi không sợ nha ~"



"Ừ." Hai tay nam nhân đều kéo lấy cánh tay nữ tử, hơi có chút run lên.

"Không sao, chúng ta về trước là được rồi!" Thấy tâm trạng nam nhân một lát thì bình tĩnh lại, nữ tử mở miệng hỏi, ""Mở miệng" là có ý gì? Tại sao lại có mùi máu tươi? Chỗ nào chảy máu sao?"

"Ừ, lần đầu tiên nam nhân có thai, bên dưới sẽ xuất hiện lỗ hổng để hài tử đi ra, chính là "mở miệng." Nam nhân nói coi như chuyện đương nhiên, lại khiến nữ tử sợ đến rung một cái, "Thư Nhi... Nói là, bên dưới xuất hiện một cái miệng để cho người chui ra? Lại khiến chảy máu hả?"

"Không có việc gì, không có việc gì, người nam nhân nào cũng bị."

"Thư Nhi." nữ tử lo lắng nhìn nam nhân, "CHúng ta về nhà trước đi!" Nói đùa, trên người, xuất hiện một lỗ hổng? Đau đến thế nào? Trách không được không biết hắn tìm cái gì ở trong phong, trách không được tư thế đi của hắn có chút kỳ lạ...

Nam nhân này, hắn đang làm cái gì vậy? Không đau sao?

"Được." Nam nhân nhìn nữ tử lôi kéo cổ tay mình, cẩn thận đi về phía trước, không dám nhanh một chút, đột nhiên cảm thấy, nhất định bản thân là người sung sướng nhất thiên hạ.

Nhưng mà, hai người nồng tình ngọt ngào, có phải các người không để ý đến nữ nhân nào đó vì bị không để ý đến mà đang rít gào hay không?

******

Nữ tử kéo nam nhân ngồi lên trên giường, sau đó vội vã cởi đai lưng của đối phương. Mặt Lê Thư đỏ lên, nhưng cũng không ngăn, trái lại dúng tay cởi thay nàng.

Vừa giật quần ra, nữ tử sẽ không bình tĩnh.

Máu chẳng biết lúc nào tràn ra thấm ướt cả quần ngoài, đây là dưới thân nam nhân còn chèn một món y phục dầy rồi, mà mùi máu tanh nồng đậm càng tràn ngập toàn bộ gian nhà.

Đột nhiên nữ tử rất muốn đánh mạnh nam nhân mấy cái tát, hắn đã khiến mình thành cái gì đây? Đã chảy nhiều máu như vậy!

Tất nhiên, nàng cũng chỉ nghĩ như vậy thôi.

Giận dữ liếc nam nhân vài lần, làm cho đối phương rụt cổ không dám ngẩng đầu, Lê Phong thở dài, lòng tràn đầy sự đau lòng, động tác mềm nhẹ cởi quần của nam nhân, lại tìm bộ y phục khô chèn vào, lại vội vàng đi ra ngoài múc nước đun sôi.

Vừa đặt nồi lên bếp, nữ tử liền chạy trở về, nhẹ nhàng vén chăn của nam nhân lên, cẩn thận đẩy chân ra, nhìn xuống phía dưới. Nam nhân đỏ mặt quay đầu, mặc cho nàng làm.

Cẩn thận nhìn một chút, Lê Phong hơi thở phào một chút, "mở miệng" nghe dọa người, lượng máu cũng không nhiều, chỉ chảy nhiều hơn so vời thường một chút, tạm thời còn trong phạm vi lượng máu mỗi tháng cơ thể chịu được, nàng lại không biết, về sau lỗ hổng nứt ra to hơn, không biết hắn có nguy hiểm gì hay không.

"Thư Nhi, vật này... Về sau máu còn chảy nhiều hơn không? Đừng nói dối ta, ta phải có sự chuẩn bị."

"A? Ừ." Nam nhân vẫn còn đỏ mặt đây, đột nhiên bị gọi tên, lại càng lo sợ, trả lời, "Sau đó sẽ nhiều hơn một chút, sẽ không quá nhiều, cũng có nam tử sẽ chết bởi điều này."

"Không phải là vấn đề có chết hay không, ta chỉ sợ chàng để lại bệnh trong cơ thể. May mà giờ đã hai mươi, không còn trưởng thành, cơ thể cũng rắn chắc một chút. May quá may quá!"

"Cũng chỉ có Phong Nhi không chê ta già."

"Mới hai mươi, già cái gì? Còn chê chàng quá nhỏ đấy!" Thở dài vuốt tóc nam nhân, nữ tử không nhịn được lại đi nhìn nơi đối phương đang chảy máu, "Có phải rất đau không?"

"Không đau."

"Nói thật đi! Cũng dám lừa cả thê chủ của chàng!"

"... Có một chút thôi."

"Thật không..." Nữ tử nhìn chặt lông mày, sau đó đắp chăn cho nam nhân, xoay người đi kéo cổ của đối phương, đặt mặt hắn tựa lên vai mình, "Thật là, nếu phải sinh con sao không xuất hiện cái này từ lúc mới ra đời chứ! Không nên chờ đến lúc sinh mới bắt đầu nứt ra chứ." Nữ tử cắn mối duỗi chân, "Lần thứ hai, cứ để ta sinh là được!"

"Làm sao có thể để Phong Nhi chịu đau." Nam nhân vỗ vỗ lưng nữ tử.



"Ta không chịu đâu, để chàng chịu hay sao?" Không vui gõ nam nhân một chút, nữ tử thở dài, "Đau thì nói cho ta biết, không được chịu đựng!"

"Được." Nam nhân cọ cọ khuôn mặt lên trên vai nữ tử, "Không dám lừa dối Phong Nhi."

"Hừ, chàng còn có cái gì không dám? Trên người mang theo vết thương một trăn quân côn mà cũng dám cưới ngựa," nữ tử quay đầu làm trạng thái làm nũng, "Ta rất mang thù đó!"

Nam nhân nhìn vậy, không nhịn được nhếch môi.

"Ừ, nước chắc cũng sôi rồi, ta đi lấy." Nữ tử xinh đẹp nhếch mi, đứng lên nói.

Đổ nước nóng vào trong nước lạnh, nữ tử dùng tay thử độ ấm, sau đó lại cẩn thận thêm nhiều nước nóng hơn, lại thử một chút, lúc này mới thả mảnh khăn vào, bưng đến bên giường của nam nhân, "Lau cho chàng." Dứt lời liền vắt khô khăn.

"Ta tự làm một mình."

"Không được!" Nữ tử phất tay, sau đó cúi người nhẹ nhàng lau cho hắn, sức lực vừa vặn, chỉ lau vùng xung quanh nên không chạm đến vết thương đang đau.

Nam nhân nhẹ nhướn mi, đột nhiên rất muốn cọ cọ trên vai thê chủ nhà mình.

Cúi đầu, Lê Thư nhìn y phục dưới thân từ từ bị nhuộm thành màu đỏ, do dự một lúc, rốt cục mở miệng.

"Phong Nhi," nam nhân nhếch miệng, "Ta, có thể nhờ nàng, ừ, giúp ta hay không..."

"Việc ta làm cho chàng còn nhờ chữ "giúp" sao? Hay tìm từ cho đúng đó." Nữ tử không vui nhíu mày, "Chuyện gì?"

"Ừ... Đó là, muốn Phong Nhi, đi đốt một chút cỏ khô và vài thứ."

"Ừ? Được, mà muốn mấy cái đó để làm gì?"

"May một cái đệm, cũng không thể làm bẩn nhiều y phục như vậy."

"Không có việc gì, ta giặt một chút làm được, phân tro rất bẩn đó!" Nữ tử lắc lắc tay, lau sạch cơ thể nam nhân, lại chú ý y phục dưới thân của hắn cũng tương đối ướt, vội vàng đứng dậy, tìm một món sạch sẽ khác chèn thay vào cho y.

"Làm sao có thể để Phong Nhi giặt quần áo." Lê Thư nhíu mày, " 'Mở miệng' một tháng thì sẽ tốt, y phục thì chờ Thư tốt thì giặt. Phong Nhi cũng đừng nuông chiều ta đến vô pháp vô thiên, ngay cả y phục cũng để thê chủ giặt."

"Cái gì chứ!" Nữ tử chống eo, tay búng trán nam nhân, "Đau như vậy, cơ thể khẳng định cũng không tốt -- ta không quan tâm chàng nghĩ thế nào, dù thế nào từ hôm này coi như là một năm chàng cũng không được sinh hoạt làm việc nặng trong nước lạnh!"

"Giặt y phục không lạnh, nào có nam nhân nào mang thai mà ngay cả y phục cũng không giặt chứ."

"Vậy cũng phải một tháng sau khi 'mở miệng' mới được! Còn phải dùng nước nóng, có nghe thấy không?"

"... Đã biết."

"Lúc này mới ngoan!"

"Nhưng mà, nhưng mà cũng không thể để Phong Nhi..."

"Trời ơi! Biết rồi biết rồi, giặt y phục làm cơm ta đều đi tìm người làm còn không được sao?

"Được." Nam nhân ngẩng đầu lên, cười ấm áp, tay chỉnh vạt áo của nữ tử.

"Không chịu nổi chàng, ta nào có được chiều chuộng như vậy." Nữ tử không vui, thở dài, chui vào trong ngực nam nhân cọ cọ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Chuyên Sủng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook