Chương 34
Lâm Hạ
05/12/2023
Sau khi nhổ sạch nhẵn đám cỏ dại sau vườn, gieo thêm vài hạt giống rau
cải vào cái thùng xốp trắng còn thừa, tôi ngồi rảnh rang trên bậc thềm
tam cấp. Đến khi ngồi chán chê rồi, đành leo lên bậc thang cũ, chân giẫm phải những lớp bụi mỏng tang. Ở trên kia có 1 cái nhà kho nhỏ. Nói là
nhà kho nhưng chỉ toàn mấy hộp giấy bìa các tông mỏng đựng vài món đồ
chơi cũ. Trên ấy có ô cửa sổ rất to bằng gỗ, 1 năm được mở ra vài ba
bận. Hôm nay tôi mới lại lên đó, sau nhiều năm chẳng buồn ngó ngàng.
Phần vì lười dọn dẹp. Phần vì cũng chẳng thiết tha gì với núi non biển
trời ngoài kia nữa…
Hoàng hôn chìm nghỉm phía sau đường chân trời. Bố đi trực… Mẹ vẫn loay hoay với mẻ bánh chưa xong ngoài tiệm… Ở nhà cũng chỉ có mình tôi bầu bạn cùng với mớ bụi lâu năm trên nhà kho cũ.
Tẻ nhạt!
Tôi lật mấy cái hộp giấy bìa cũ đã phủ bụi nhạt nhòa. Bên trong chỉ là mấy món đồ chơi đã hỏng hóc. Vài con búp bên tóc rối bù. 1 chú gấu nhồi chột 1 mắt. Tôi tính mang chúng xuống sửa lại đôi chút. Rồi trưng lên cửa sổ phòng Dương hoặc phòng tôi… Trông cũng vẫn đẹp mà. Nhỉ?
Tôi lôi hết tất thảy những gì còn lại trong hộp giấy ra, định bụng sửa luôn một thể. Cơ mà trong đống đồ cũ này, lại có 1 cái hộp nhạc.
Vặn dây cót 1 cái.
2 con búp bê trên mặt lập tức xoay tròn và nhảy múa… Giống như đang khiêu vũ trong buổi dạ hội.
Thanh âm ngắt quãng… rơi rơi… rơi rơi…
Tôi nhớ ra rồi! Bản nhạc đầu tiên tôi kéo… chính là bài nhạc này!
Đáy mắt chợt trở nên sáng rỡ. Trong phút chốc, cảnh tượng tôi và Dương lướt đi trên khuông nhạc gập ghềnh dưới hoàng hôn màu hồng rủ xuống hiện ra trước mắt.
Chân thực và rõ nét hơn bao giờ hết.
Dưới nhà vừa hay dội lên 1 hồi chuông reo. Giọng nói rất quen… Là Dương đấy! Nhưng sao cậu ấy lại tới đây vào giờ này? Đáng lẽ cậu ấy phải đang ở bệnh viện chứ… Nhưng hình như lúc nào cậu ấy cũng xuất hiện vào đúng lúc tôi đang nhớ cậu ấy. Nhiều lần trùng hợp tới mức khó tin… Tôi lại nghĩ, hay là cậu ấy biết tôi nhớ cậu ấy nên mới đến? Thậm chí còn thầm nhủ, vậy thì mỗi ngày đều sẽ ngồi đần ra, chỉ nhớ cậu thôi, để cậu không bao giờ rời đi nữa. Nghĩ vu vơ thế, không dưng lại bật cười. Tại nghe cũng hợp lí quá cơ.
Dương lấp ló sau rặng dây leo bao quanh cánh cổng. Dưới đất có thêm vài chậu cây cảnh nhỏ kể từ hôm cậu nhập viện. Chắc chúng cũng chờ cậu tới. Như tôi. Dù chẳng biết tại sao Dương lại được bố tôi cho về đây… Nhưng tôi cũng vẫn vui vì điều đó. Nó minh chứng cho việc sức khỏe của cậu ổn định rồi… Và Dương đã quay về thật. Và cậu trông có vẻ khỏe mạnh hơn rất nhiều.
Dương rất biết cách khiến cho chuỗi ngày tẻ nhạt trở nên bận rộn.
Ngồi trên chuyến xe bus thưa người, tôi trố mắt vì chưa hết ngạc nhiên. Và kinh- hãi. Không phải bãi biển hoàng hôn. Không phải căn cứ địa bí mật. Không phải nhà sách hay bất cứ nơi nào khác ở trong thị trấn này. Mà là: Ga tàu ở thị trấn bên. Dương nói tỉnh bơ. Chỉ là cậu muốn biết chuyến tài bắc ngang dòng sông bên kia, nơi mình đứng trên căn cứ bí mật vẫn thấy đường ray cong vòng, thực sự dẫn tới đâu. Dương nói vớ vẩn, bảo trước khi chết nhất định muốn đến nơi đó 1 lần.
Tôi hét lên, bảo cậu đừng có mà nói gở. Đèn đường vụt bay qua đáy mắt. Dương bảo, cái này gọi là trốn nhà.
- Tại sao bọn mình lại phải trốn nhà?
- Bởi vì bố mẹ sẽ chẳng bao giờ đồng ý cho chúng mình thế này cả.
- Đó là lí do đấy! Sao bọn mình phải lén lút làm cái trò này? Khai thật đi. Có phải cậu thực sự trốn viện, chứ không phải xin phép bố tớ cho về đây với tớ đúng không?
- … Lam Anh… không muốn đi với tớ à?
- Không phải! Nhưng cậu bây giờ thực sự rất không… - Tôi nghẹn giọng- Tớ…
- Lam Anh… lần cuối cùng rồi. Đi cùng tớ… được không?
Tôi nhún vai, chẳng hiểu cậu ấy nói. Mùi xe bus khiến tôi phát lợm. Gió luồn qua khe cửa mở hẹp. Vài lọn tóc bay ngang chạm vào má Dương. Cậu nghịch ngợm quấn vài lọn tóc quanh ngón tay dài, cười ngốc bảo tóc tôi có mùi táo đỏ và cỏ may… Thơm thật đấy…
Cũng chẳng hiểu sao tôi lại hùa vào câu chuyện phiêu lưu bất chợt đầy mạo hiểm này của Dương. Càng không hiểu sao cậu ấy lại thiếu thận trọng như thế. Chúng tôi. 1 kẻ sắp mất đi đôi mắt, 1 người yếu ớt có thể lịm đi bất cứ lúc nào… Ra ngoài và đi xa như thế này, quả là điều không thể. Nếu như biết trước rằng cậu ấy định đi bụi như thế này.
Tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý đi theo cậu ấy.
Hoàng hôn chìm nghỉm phía sau đường chân trời. Bố đi trực… Mẹ vẫn loay hoay với mẻ bánh chưa xong ngoài tiệm… Ở nhà cũng chỉ có mình tôi bầu bạn cùng với mớ bụi lâu năm trên nhà kho cũ.
Tẻ nhạt!
Tôi lật mấy cái hộp giấy bìa cũ đã phủ bụi nhạt nhòa. Bên trong chỉ là mấy món đồ chơi đã hỏng hóc. Vài con búp bên tóc rối bù. 1 chú gấu nhồi chột 1 mắt. Tôi tính mang chúng xuống sửa lại đôi chút. Rồi trưng lên cửa sổ phòng Dương hoặc phòng tôi… Trông cũng vẫn đẹp mà. Nhỉ?
Tôi lôi hết tất thảy những gì còn lại trong hộp giấy ra, định bụng sửa luôn một thể. Cơ mà trong đống đồ cũ này, lại có 1 cái hộp nhạc.
Vặn dây cót 1 cái.
2 con búp bê trên mặt lập tức xoay tròn và nhảy múa… Giống như đang khiêu vũ trong buổi dạ hội.
Thanh âm ngắt quãng… rơi rơi… rơi rơi…
Tôi nhớ ra rồi! Bản nhạc đầu tiên tôi kéo… chính là bài nhạc này!
Đáy mắt chợt trở nên sáng rỡ. Trong phút chốc, cảnh tượng tôi và Dương lướt đi trên khuông nhạc gập ghềnh dưới hoàng hôn màu hồng rủ xuống hiện ra trước mắt.
Chân thực và rõ nét hơn bao giờ hết.
Dưới nhà vừa hay dội lên 1 hồi chuông reo. Giọng nói rất quen… Là Dương đấy! Nhưng sao cậu ấy lại tới đây vào giờ này? Đáng lẽ cậu ấy phải đang ở bệnh viện chứ… Nhưng hình như lúc nào cậu ấy cũng xuất hiện vào đúng lúc tôi đang nhớ cậu ấy. Nhiều lần trùng hợp tới mức khó tin… Tôi lại nghĩ, hay là cậu ấy biết tôi nhớ cậu ấy nên mới đến? Thậm chí còn thầm nhủ, vậy thì mỗi ngày đều sẽ ngồi đần ra, chỉ nhớ cậu thôi, để cậu không bao giờ rời đi nữa. Nghĩ vu vơ thế, không dưng lại bật cười. Tại nghe cũng hợp lí quá cơ.
Dương lấp ló sau rặng dây leo bao quanh cánh cổng. Dưới đất có thêm vài chậu cây cảnh nhỏ kể từ hôm cậu nhập viện. Chắc chúng cũng chờ cậu tới. Như tôi. Dù chẳng biết tại sao Dương lại được bố tôi cho về đây… Nhưng tôi cũng vẫn vui vì điều đó. Nó minh chứng cho việc sức khỏe của cậu ổn định rồi… Và Dương đã quay về thật. Và cậu trông có vẻ khỏe mạnh hơn rất nhiều.
Dương rất biết cách khiến cho chuỗi ngày tẻ nhạt trở nên bận rộn.
Ngồi trên chuyến xe bus thưa người, tôi trố mắt vì chưa hết ngạc nhiên. Và kinh- hãi. Không phải bãi biển hoàng hôn. Không phải căn cứ địa bí mật. Không phải nhà sách hay bất cứ nơi nào khác ở trong thị trấn này. Mà là: Ga tàu ở thị trấn bên. Dương nói tỉnh bơ. Chỉ là cậu muốn biết chuyến tài bắc ngang dòng sông bên kia, nơi mình đứng trên căn cứ bí mật vẫn thấy đường ray cong vòng, thực sự dẫn tới đâu. Dương nói vớ vẩn, bảo trước khi chết nhất định muốn đến nơi đó 1 lần.
Tôi hét lên, bảo cậu đừng có mà nói gở. Đèn đường vụt bay qua đáy mắt. Dương bảo, cái này gọi là trốn nhà.
- Tại sao bọn mình lại phải trốn nhà?
- Bởi vì bố mẹ sẽ chẳng bao giờ đồng ý cho chúng mình thế này cả.
- Đó là lí do đấy! Sao bọn mình phải lén lút làm cái trò này? Khai thật đi. Có phải cậu thực sự trốn viện, chứ không phải xin phép bố tớ cho về đây với tớ đúng không?
- … Lam Anh… không muốn đi với tớ à?
- Không phải! Nhưng cậu bây giờ thực sự rất không… - Tôi nghẹn giọng- Tớ…
- Lam Anh… lần cuối cùng rồi. Đi cùng tớ… được không?
Tôi nhún vai, chẳng hiểu cậu ấy nói. Mùi xe bus khiến tôi phát lợm. Gió luồn qua khe cửa mở hẹp. Vài lọn tóc bay ngang chạm vào má Dương. Cậu nghịch ngợm quấn vài lọn tóc quanh ngón tay dài, cười ngốc bảo tóc tôi có mùi táo đỏ và cỏ may… Thơm thật đấy…
Cũng chẳng hiểu sao tôi lại hùa vào câu chuyện phiêu lưu bất chợt đầy mạo hiểm này của Dương. Càng không hiểu sao cậu ấy lại thiếu thận trọng như thế. Chúng tôi. 1 kẻ sắp mất đi đôi mắt, 1 người yếu ớt có thể lịm đi bất cứ lúc nào… Ra ngoài và đi xa như thế này, quả là điều không thể. Nếu như biết trước rằng cậu ấy định đi bụi như thế này.
Tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý đi theo cậu ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.