Chương 5
Lâm Hạ
01/11/2023
Nhưng rốt cục. Tôi cũng chẳng hề tỏ tình nổi.
Trong lòng có nhiều nỗi sợ...Sợ là lỡ như chúng tôi phải yêu xa...Sợ là khoảng cách giữa chúng tôi quá lớn... Sợ hết thứ nọ đến thứ kia... mà chẳng thể nói thành lời... Cuối cùng cũng không tìm được lí do mà kể cho dương nghe điều mình trăn trở.
- Nếu thực sự trân quý cậu ấy sẽ tự khắc biết giữ gìn - Dương cười xoa nhẹ đầu tôi- Nên là hãy làm theo những gì con tim mách bảo.
Chủ nhật.
Trời xanh, mây trắng, tôi ôm chậu cây thắt nơ đỏ rất xinh, ngồi trên bậc tam cấp, đợi Phong xuất hiện sau dàn hoa giấy rất quen. Dải ruy băng, hôm qua, Dương thắt vào chậu cây, tôi không nỡ mang tặng, nên đành tháo ra, thắt một dải ruy băng khác vào trước chậu men sứ trắng.
Phong xuất hiện trước bậc thềm, sau một hồi chuông ngân. Tôi đứng trên bậc tam cấp, đưa cho Phong chậu cây thắt nơ đỏ, nói "Này, Phong, tớ đã thích cậu rất nhiều đấy".
Cậu ấy nhìn tôi, gật đầu, trả lời rất nhanh"Ừ, tớ biết lâu rồi, biết từ lúc còn bé cơ.
Tôi cũng không biết mình lấy đâu ra dũng khí đó để tỏ tình với Phong, cũng không biết động lực nào khiến tôi có thể bình thản để tiếp tục đứng đây, nghe lời từ chối rất dịu dàng này...
- Nhưng mà, tớ không thích Lam Anh theo cách ấy, phải làm sao đây?
Có vài ngày trong năm, khi những đám mây xếp tầng bị quét sạch về phía trời Tây...khi nền trời xanh rộng, sắc bén được kéo lên cao vút... ấy là khi Hạ chí đã về.
Cảm giác lúc này. Trong lòng. Là nhẹ nhõm.
Giống như khi đứng dưới nền trời xanh và rộng. Nghe gió thổi tan mái tóc thành những cụm mây trôi...
Cho tới cuối cùng, tôi cũng hiểu. Sau chừng ấy năm, câu trả lời của Phong là gì không còn quan trọng. Tôi chỉ mong cậu ấy biết tình cảm trong lòng mình. Như vén lên 1 bức rèm mờ nhạt bấy lâu... Như để lộ 1 ranh giới rõ ràng... Cũng là đem lại cho tôi câu trả lời trực tiếp nhất...
Dù là từ chối!
Nhưng tất thảy còn lại gì sau đó...
Là sự nhẹ lòng...
...****************...
Tôi trở về tiệm và giúp mẹ lấy bánh ra từ lò nướng. Thời gian còn lại của đôi mắt không còn nhiều. Tôi muốn tranh thủ thời gian giúp đỡ mẹ những việc lặt vặt như vậy. Kỳ lạ là sau khi biết mình mắc bệnh, những ý niệm mơ hồ trước kia lập tức trở nên rõ nét. Tôi nghĩ hình như trước kia mình đã bỏ qua rất nhiều thứ... Để đến bây giờ chẳng thể quay về được nữa.
Sinh mệnh của chúng ta rất giống hoàng hôn. Bởi vì sắp rời đi hay bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất... Nên người ta mới trân quý nhiều đến thế. Có những chuyện bây giờ không làm, sợ rằng sau này không thể làm được nữa... Tôi đã để hoàng hôn của mình trôi đi như vậy 18 năm rồi... Tôi không muốn sống như vậy nữa... Không thể như vậy nữa...
- Hôm nay mẹ thử làm bánh táo đỏ đấy. Lam Anh ăn thử rồi nhận xét cho mẹ nhé! - Mẹ cười dịu dàng, đặt khay bánh xuống bàn- Rồi nhờ thằng Dương thẩm định nữa!
- Mẹ làm bánh gì cũng ngon hết á! - Tôi cười toe, giúp mẹ chuẩn bị sữa để làm bánh. Tôi nói thật. Mẹ tôi làm bánh gì cũng ngon. Đối với tôi là ngon nhất thế giới. Mẹ nhìn tôi, hiền hậu xoa nhẹ má tôi. Tôi biết mẹ buồn nhiều, phiền muộn cũng nhiều... Nhưng bà vẫn giấu sự đau lòng đi... Để tôi an lòng vững vàng mà tiếp tục đi tiếp...
- Mẹ... nếu con không nhìn thấy nữa - Tôii ngập ngừng lên tiếng.
- Vẫn sẽ nhìn thấy- Mẹ giữ vai tôi, trấn an- Ca phẫu thuật của con nhất định sẽ thành công
- Mẹ...
- Con phải học cách hy vọng. Dù cho có bất cứ điều gì xảy ra.
Mẹ vuốt tóc tôi.
Ánh hoàng hôn màu hồng nhạt len lỏi vào cửa sổ.
Nụ cười của mẹ đối với tôi lúc nào như thế. Nụ cười hiền hậu tiếp thêm sức mạnh cho tôi...
Tôi không khóc nhiều nữa. Dần dần cũng học được cách chấp nhận. Chỉ là tôi vẫn không biết phải hi vọng như thế nào... không biết hi vọng từ đâu... nên chỉ có thể buông trôi như thế...
Lúc bố về đến vừa hay mẹ quyết định đóng cửa tiệm. Cả nhà đi vào con ngõ nhỏ xinh đẹp, vui kể về những câu chuyện trong ngày.
- Sắp tới bố sẽ dẫn Dương về nhà mình ở. Thằng bé cũng cần một chỗ trú chân... Bao giờ điều trị thì bố sẽ đưa cậu bé quay lại bệnh viện. Hai mẹ con thấy sao?
Dương chưa từng kể với tôi về cậu ấy. Từ việc cậu ấy đến từ đâu cho tới việc gia đình cậu ấy như thế nào. Mỗi lần gặp nhau toàn là tôi nói và cậu ấy nghe...
Tôi cũng chưa một lần hỏi về cậu ấy.
Thế nên khi bố bảo sẽ cho Dương đến ở nhờ nhà chúng tôi, tôi lại có hơi ngạc nhiên về quyết định này. Chẳng lẽ Dương không có người thân nào ở đây? Để cậu ấy ở trong nhà người lạ thì đúng là có chút...
Nhưng tôi vui nhiều hơn là lo lắng. Dù sao tôi cũng rất quý Dương.
Cậu ấy sẽ tới đây. Cậu ấy sẽ cùng tôi làm nhiều chuyện từ lâu tôi muốn mà chưa thể làm. Tôi tin là như thế.
Dương tới đây rồi...
Mọi chuyện của tôi... Tự khắc đều sẽ ổn.
Trong lòng có nhiều nỗi sợ...Sợ là lỡ như chúng tôi phải yêu xa...Sợ là khoảng cách giữa chúng tôi quá lớn... Sợ hết thứ nọ đến thứ kia... mà chẳng thể nói thành lời... Cuối cùng cũng không tìm được lí do mà kể cho dương nghe điều mình trăn trở.
- Nếu thực sự trân quý cậu ấy sẽ tự khắc biết giữ gìn - Dương cười xoa nhẹ đầu tôi- Nên là hãy làm theo những gì con tim mách bảo.
Chủ nhật.
Trời xanh, mây trắng, tôi ôm chậu cây thắt nơ đỏ rất xinh, ngồi trên bậc tam cấp, đợi Phong xuất hiện sau dàn hoa giấy rất quen. Dải ruy băng, hôm qua, Dương thắt vào chậu cây, tôi không nỡ mang tặng, nên đành tháo ra, thắt một dải ruy băng khác vào trước chậu men sứ trắng.
Phong xuất hiện trước bậc thềm, sau một hồi chuông ngân. Tôi đứng trên bậc tam cấp, đưa cho Phong chậu cây thắt nơ đỏ, nói "Này, Phong, tớ đã thích cậu rất nhiều đấy".
Cậu ấy nhìn tôi, gật đầu, trả lời rất nhanh"Ừ, tớ biết lâu rồi, biết từ lúc còn bé cơ.
Tôi cũng không biết mình lấy đâu ra dũng khí đó để tỏ tình với Phong, cũng không biết động lực nào khiến tôi có thể bình thản để tiếp tục đứng đây, nghe lời từ chối rất dịu dàng này...
- Nhưng mà, tớ không thích Lam Anh theo cách ấy, phải làm sao đây?
Có vài ngày trong năm, khi những đám mây xếp tầng bị quét sạch về phía trời Tây...khi nền trời xanh rộng, sắc bén được kéo lên cao vút... ấy là khi Hạ chí đã về.
Cảm giác lúc này. Trong lòng. Là nhẹ nhõm.
Giống như khi đứng dưới nền trời xanh và rộng. Nghe gió thổi tan mái tóc thành những cụm mây trôi...
Cho tới cuối cùng, tôi cũng hiểu. Sau chừng ấy năm, câu trả lời của Phong là gì không còn quan trọng. Tôi chỉ mong cậu ấy biết tình cảm trong lòng mình. Như vén lên 1 bức rèm mờ nhạt bấy lâu... Như để lộ 1 ranh giới rõ ràng... Cũng là đem lại cho tôi câu trả lời trực tiếp nhất...
Dù là từ chối!
Nhưng tất thảy còn lại gì sau đó...
Là sự nhẹ lòng...
...****************...
Tôi trở về tiệm và giúp mẹ lấy bánh ra từ lò nướng. Thời gian còn lại của đôi mắt không còn nhiều. Tôi muốn tranh thủ thời gian giúp đỡ mẹ những việc lặt vặt như vậy. Kỳ lạ là sau khi biết mình mắc bệnh, những ý niệm mơ hồ trước kia lập tức trở nên rõ nét. Tôi nghĩ hình như trước kia mình đã bỏ qua rất nhiều thứ... Để đến bây giờ chẳng thể quay về được nữa.
Sinh mệnh của chúng ta rất giống hoàng hôn. Bởi vì sắp rời đi hay bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất... Nên người ta mới trân quý nhiều đến thế. Có những chuyện bây giờ không làm, sợ rằng sau này không thể làm được nữa... Tôi đã để hoàng hôn của mình trôi đi như vậy 18 năm rồi... Tôi không muốn sống như vậy nữa... Không thể như vậy nữa...
- Hôm nay mẹ thử làm bánh táo đỏ đấy. Lam Anh ăn thử rồi nhận xét cho mẹ nhé! - Mẹ cười dịu dàng, đặt khay bánh xuống bàn- Rồi nhờ thằng Dương thẩm định nữa!
- Mẹ làm bánh gì cũng ngon hết á! - Tôi cười toe, giúp mẹ chuẩn bị sữa để làm bánh. Tôi nói thật. Mẹ tôi làm bánh gì cũng ngon. Đối với tôi là ngon nhất thế giới. Mẹ nhìn tôi, hiền hậu xoa nhẹ má tôi. Tôi biết mẹ buồn nhiều, phiền muộn cũng nhiều... Nhưng bà vẫn giấu sự đau lòng đi... Để tôi an lòng vững vàng mà tiếp tục đi tiếp...
- Mẹ... nếu con không nhìn thấy nữa - Tôii ngập ngừng lên tiếng.
- Vẫn sẽ nhìn thấy- Mẹ giữ vai tôi, trấn an- Ca phẫu thuật của con nhất định sẽ thành công
- Mẹ...
- Con phải học cách hy vọng. Dù cho có bất cứ điều gì xảy ra.
Mẹ vuốt tóc tôi.
Ánh hoàng hôn màu hồng nhạt len lỏi vào cửa sổ.
Nụ cười của mẹ đối với tôi lúc nào như thế. Nụ cười hiền hậu tiếp thêm sức mạnh cho tôi...
Tôi không khóc nhiều nữa. Dần dần cũng học được cách chấp nhận. Chỉ là tôi vẫn không biết phải hi vọng như thế nào... không biết hi vọng từ đâu... nên chỉ có thể buông trôi như thế...
Lúc bố về đến vừa hay mẹ quyết định đóng cửa tiệm. Cả nhà đi vào con ngõ nhỏ xinh đẹp, vui kể về những câu chuyện trong ngày.
- Sắp tới bố sẽ dẫn Dương về nhà mình ở. Thằng bé cũng cần một chỗ trú chân... Bao giờ điều trị thì bố sẽ đưa cậu bé quay lại bệnh viện. Hai mẹ con thấy sao?
Dương chưa từng kể với tôi về cậu ấy. Từ việc cậu ấy đến từ đâu cho tới việc gia đình cậu ấy như thế nào. Mỗi lần gặp nhau toàn là tôi nói và cậu ấy nghe...
Tôi cũng chưa một lần hỏi về cậu ấy.
Thế nên khi bố bảo sẽ cho Dương đến ở nhờ nhà chúng tôi, tôi lại có hơi ngạc nhiên về quyết định này. Chẳng lẽ Dương không có người thân nào ở đây? Để cậu ấy ở trong nhà người lạ thì đúng là có chút...
Nhưng tôi vui nhiều hơn là lo lắng. Dù sao tôi cũng rất quý Dương.
Cậu ấy sẽ tới đây. Cậu ấy sẽ cùng tôi làm nhiều chuyện từ lâu tôi muốn mà chưa thể làm. Tôi tin là như thế.
Dương tới đây rồi...
Mọi chuyện của tôi... Tự khắc đều sẽ ổn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.