Chương 5: Một Cô Gái Yêu Anh Bằng cả Tính Mạng
Thuỷ Linh ZNghi
15/07/2024
Không nghe Kiều My đáp lại, anh bên này chỉ có thể trả lời lần lượt từng câu hỏi của cô: “Anh có uống một chút bia nhưng tuyệt đối không phải vì say mới gọi cho em. Anh không hề nhầm số, số điện thoại này anh đã thuộc làu làu từ lâu sao có thể nhầm được. Em có thể ra gặp anh được không? Anh muốn cho em biết sự thật.”
“Sự thật?” - My My thoáng ngạc nhiên: “Không lẽ anh chia tay em còn có ẩn khuất gì? Chẳng phải anh không cần em nữa sao?” - Hức hức… Cô không kiềm chế được mà nấc lên.
“Em khóc à? Anh sao có thể không cần em được chứ? Chỉ là anh giả vờ thôi. Anh biết em sắp thi tốt nghiệp còn phải thi đại học anh không muốn em phân tâm nên mới làm như vậy. Em đừng giận anh, anh làm tất cả vì muốn tốt cho em.” - Anh nói với giọng đầy bất đắc dĩ.
“Bây giờ em còn chưa thi tốt nghiệp nữa anh nói những điều này làm gì? Sao anh không mặc kệ em luôn đi.” - Huhu… Nó vô tri vô giác tuyệt đối tin vào những gì anh nói không một chút mảy may nghi ngờ.
Nước mắt cứ lăn dài trên đôi gò má ửng hồng, nó khóc những giọt nước mắt hạnh phúc. Người nó yêu vẫn luôn yêu nó, chưa từng ghét bỏ nó. Mọi chuyện có thể chỉ là hiểu lầm. Nó tin anh, nó muốn cho anh một cơ hội cũng chính là cho nó một cơ hội. Vì ngoài anh ra nó không thể yêu thêm ai được nữa.
“Anh nhớ em quá! Anh không thể tiếp tục giả vờ nữa rồi. Em ra gặp anh được không? Anh đang đứng sau nhà chờ em.”
Vì mẹ nó không cho yêu sớm nên mỗi lần hẹn hò nó đều lén lúc mọi người trong nhà ngủ say, trốn đi bằng lối hàng rào phía sau dưới sự giúp sức của anh người yêu. Bây giờ đã thành thường lệ mỗi lần anh muốn gặp nó chỉ cần đứng sau đó huýt sáo nó sẽ lập tức có mặt.
Trải qua những chuyện vừa rồi, nó lúc này chẳng khác gì một con chim nhỏ sợ cành cong. Trong lòng tin anh nhưng sợ anh lần nữa tổn thương mình. Lúc đó, nó không biết phải vực dậy bản thân thế nào.
Đầu bên kia lại vang lên tiếng anh: “Em còn nghe đó không? Sao không trả lời anh? Em mau ra đây đi. Muỗi sắp khiên anh đi mất rồi này. Em không ra sẽ không còn gặp được anh nữa đâu.”
Mấy ngày không gặp anh nó cũng rất nhớ anh nghe anh nói vậy vội vàng đáp: “Được chờ em ra ngay đây.”
Hihi anh cười thành tiếng: “Ngoan lắm! Anh tắt máy, chờ em.”
***
Ra đến nơi, Kiều My không như mọi lần trèo rào ra ngoài với anh mà đứng cách anh một cái hàng rào, giọng mang hờn dỗi nói: “Anh đến đây làm gì nữa. Người đó của anh đâu rồi anh đến đây không sợ chị ấy ghen sao?”
Đưa tay véo mặt cô gái nhỏ, anh cười: “Ngốc! Chẳng phải nói rồi sao? Anh chỉ là đóng kịch thôi. Bây giờ anh không tiếp tục giả vờ được rồi. Mau ra đây với anh anh đưa em đến nơi này hay lắm!”
Lắc lắc đầu, nó không muốn quá dễ dãi với anh. Có lẽ khi trước nó quá nhu mì, gọi dạ bảo vâng, kêu thì đến đuổi thì đi nên anh mới chán ghét nó như vậy. Lần này nó không muốn lập lại vết xe đỗ đó. Dù lời anh nói là thật hay là giả nó cũng không cho phép bản thân bỏ qua cho anh dễ dàng.
“Em không đi đâu. Mai em phải lên trường sớm, có gì mai gặp. Giờ anh về trước đi.” - Nói rồi nó vội vàng quay lưng đi sợ bản thân không chịu được cái cách anh mè nheo mà lại đáp ứng anh như mọi lần.
Anh cố gọi với theo nhưng bóng nó đã xa khuất. Nó lần này thật sự tuyệt tình với anh. Chắc có lẽ muốn cho anh một bài học thích đáng. Có không giữ, mất đừng tìm!
Vào đến nhà nó cũng khóa luôn điện thoại để anh không liên lạc được. Anh cố nhắn tin nhưng cũng chẳng có ai trả lời.
Một mình anh đứng với bóng tối, anh đã châm rất nhiều thuốc, từng hình ảnh về nó cứ hiện ra trong đầu. Anh bất giác so sánh nó ngày trước và nó của hiện tại. Anh bàng hoàng nhận ra rằng bản thân đã đánh mất: Một cô gái yêu anh bằng cả tính mạng.
“Sự thật?” - My My thoáng ngạc nhiên: “Không lẽ anh chia tay em còn có ẩn khuất gì? Chẳng phải anh không cần em nữa sao?” - Hức hức… Cô không kiềm chế được mà nấc lên.
“Em khóc à? Anh sao có thể không cần em được chứ? Chỉ là anh giả vờ thôi. Anh biết em sắp thi tốt nghiệp còn phải thi đại học anh không muốn em phân tâm nên mới làm như vậy. Em đừng giận anh, anh làm tất cả vì muốn tốt cho em.” - Anh nói với giọng đầy bất đắc dĩ.
“Bây giờ em còn chưa thi tốt nghiệp nữa anh nói những điều này làm gì? Sao anh không mặc kệ em luôn đi.” - Huhu… Nó vô tri vô giác tuyệt đối tin vào những gì anh nói không một chút mảy may nghi ngờ.
Nước mắt cứ lăn dài trên đôi gò má ửng hồng, nó khóc những giọt nước mắt hạnh phúc. Người nó yêu vẫn luôn yêu nó, chưa từng ghét bỏ nó. Mọi chuyện có thể chỉ là hiểu lầm. Nó tin anh, nó muốn cho anh một cơ hội cũng chính là cho nó một cơ hội. Vì ngoài anh ra nó không thể yêu thêm ai được nữa.
“Anh nhớ em quá! Anh không thể tiếp tục giả vờ nữa rồi. Em ra gặp anh được không? Anh đang đứng sau nhà chờ em.”
Vì mẹ nó không cho yêu sớm nên mỗi lần hẹn hò nó đều lén lúc mọi người trong nhà ngủ say, trốn đi bằng lối hàng rào phía sau dưới sự giúp sức của anh người yêu. Bây giờ đã thành thường lệ mỗi lần anh muốn gặp nó chỉ cần đứng sau đó huýt sáo nó sẽ lập tức có mặt.
Trải qua những chuyện vừa rồi, nó lúc này chẳng khác gì một con chim nhỏ sợ cành cong. Trong lòng tin anh nhưng sợ anh lần nữa tổn thương mình. Lúc đó, nó không biết phải vực dậy bản thân thế nào.
Đầu bên kia lại vang lên tiếng anh: “Em còn nghe đó không? Sao không trả lời anh? Em mau ra đây đi. Muỗi sắp khiên anh đi mất rồi này. Em không ra sẽ không còn gặp được anh nữa đâu.”
Mấy ngày không gặp anh nó cũng rất nhớ anh nghe anh nói vậy vội vàng đáp: “Được chờ em ra ngay đây.”
Hihi anh cười thành tiếng: “Ngoan lắm! Anh tắt máy, chờ em.”
***
Ra đến nơi, Kiều My không như mọi lần trèo rào ra ngoài với anh mà đứng cách anh một cái hàng rào, giọng mang hờn dỗi nói: “Anh đến đây làm gì nữa. Người đó của anh đâu rồi anh đến đây không sợ chị ấy ghen sao?”
Đưa tay véo mặt cô gái nhỏ, anh cười: “Ngốc! Chẳng phải nói rồi sao? Anh chỉ là đóng kịch thôi. Bây giờ anh không tiếp tục giả vờ được rồi. Mau ra đây với anh anh đưa em đến nơi này hay lắm!”
Lắc lắc đầu, nó không muốn quá dễ dãi với anh. Có lẽ khi trước nó quá nhu mì, gọi dạ bảo vâng, kêu thì đến đuổi thì đi nên anh mới chán ghét nó như vậy. Lần này nó không muốn lập lại vết xe đỗ đó. Dù lời anh nói là thật hay là giả nó cũng không cho phép bản thân bỏ qua cho anh dễ dàng.
“Em không đi đâu. Mai em phải lên trường sớm, có gì mai gặp. Giờ anh về trước đi.” - Nói rồi nó vội vàng quay lưng đi sợ bản thân không chịu được cái cách anh mè nheo mà lại đáp ứng anh như mọi lần.
Anh cố gọi với theo nhưng bóng nó đã xa khuất. Nó lần này thật sự tuyệt tình với anh. Chắc có lẽ muốn cho anh một bài học thích đáng. Có không giữ, mất đừng tìm!
Vào đến nhà nó cũng khóa luôn điện thoại để anh không liên lạc được. Anh cố nhắn tin nhưng cũng chẳng có ai trả lời.
Một mình anh đứng với bóng tối, anh đã châm rất nhiều thuốc, từng hình ảnh về nó cứ hiện ra trong đầu. Anh bất giác so sánh nó ngày trước và nó của hiện tại. Anh bàng hoàng nhận ra rằng bản thân đã đánh mất: Một cô gái yêu anh bằng cả tính mạng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.