Chương 17: Trách Nhiệm
Thuỷ Linh ZNghi
15/07/2024
“Bây giờ anh tính thế nào?” - Sau khi cảm xúc ổn định My My đã nói với hắn chuyện mình mang thai. Không hy vọng hắn sẽ cưới mình nhưng có thể cùng cô nuôi dưỡng đứa bé, cho đứa mẹ một mái nhà hoàn chỉnh có đủ ba và mẹ yêu thương.
Hắn như vẫn chưa tin vào những gì mình vừa nghe thấy hỏi lại: “Em chắc chắn mọi chuyện là thật chứ?”
“Không thể nào có sai sót được. Em đã đến cả bệnh viện khám rồi.” - Cô đưa ra trước mặt hắn một tờ giấy khám thai.
Hắn trông qua, khuôn mặt chưa hết bàng hoàng: “Bây giờ em tính thế nào? Bỏ hay là giữ?”
“Anh không muốn chịu trách nhiệm với em sao?”
Hắn ngập ngừng không đáp, khuôn mặt biểu tình rõ vẻ khó xử. Đến thân hắn còn chưa lo nổi lấy gì lo cho một đứa bé?
“Nhưng chúng ta lấy gì để nuôi con?”
Xà vào lòng hắn, My My lúc này cần lắm một cái ôm. Cô nhẹ nhàng nói: “Trời sinh voi sinh cỏ chẳng ai chết đói đâu mà anh lo. Vì con em bằng lòng bỏ qua tất cả cùng anh làm lại từ đầu.”
Khẽ thở dài một hơi, khuôn mặt hắn trở nên đăm chiêu. Ôm lấy cô trong lòng hắn đáp: “Chuyện này quan trọng em cho anh thêm thời gian suy nghĩ nhé!”
Cô ngoan ngoãn gật đầu.
***
Không cần danh phận cũng như một đám cưới rình rang, My My và hắn âm thầm cùng nhau đi đăng kí kết hôn để tiện cho việc làm giấy khai sinh của con sau này. Hắn không phải thằng đàn ông tốt đẹp gì nhưng từ khi My My mang thai thì cũng cư xử với cô dịu dàng hơn hẳn.
Hắn không có công việc ổn định, đồng lương ba cọc ba đồng, thời gian chủ yếu là phụ giúp My My công việc nhà để cô yên tâm đi làm. Để kiếm thêm thu nhập hai người còn mở một quán nướng nhỏ vỉa hè, có bàn ghế cho khắc có thể ngồi lại rai rai vài chai.
Cuộc sống tưởng chừng trôi qua êm ả, nào ngờ hắn ngựa quen đường cũ, được một thời gian lại bỏ đi chơi cùng lũ bạn không ra gì. Bỏ mặc nó với bộn bề công việc.
Ngày làm tám tiếng trên công ty, về nhà phải giặt giũ nấu nướng. Lại thêm việc bán đêm khiến sức khỏe nó không chịu nổi. Chẳng mấy chốc mà đã đổ bệnh.
Nằm một mình trong căn phòng trọ mười sáu mét vui, cơn nóng lạnh liên tục hành hạ, cái bụng thì đói cồn cào vì cả ngày chưa ăn gì. Nước mắt nó khẽ rơi, đôi tay vô thức đưa xuống bụng vuốt ve: “Tiểu thiên thần của mẹ, xin lỗi vì để con chịu vất vả cùng mẹ. Mẹ không biết quyết định sinh con ra là đúng hay sai nữa.”
Cạch!
Cánh cửa được mở ra từ phía bên ngoài, người đi vào là chị Hằng, thấy nó hôm nay không đi làm chị sau khi tan ca liền đến thăm nó.
“Em sao rồi? Đã đỡ chút nào chưa?”
Cố gượng ngồi dậy, nó nhìn chị mỉm cười không muốn người khác lo lắng cho mình: “Em đỡ nhiều rồi, chị đừng lo chắc là thai nghén hành thôi.”
“Em đó lúc nào cũng cố tỏ ra mạnh mẽ. Người thường còn không chịu nổi lượng công việc quá tải như em huống hồ chi em còn đang mang thai.”
Quá quen thuộc với nơi này, lại xem My My như em gái của mình Hằng vừa tới đã như chủ nhà giúp cô rót nước đỗ cháo, đưa đến cho My My.
Nhận lấy thức ăn từ chị, My My nhỏ giọng nói lời cảm ơn. Mặc dù khuôn miệng đắng chát ăn chẳng có vị giác gì nhưng cô vẫn ăn lấy lệ, không muốn tiểu bảo bối trong bụng bị đói.
“Em thế này mà thằng đó còn đi đâu không ở nhà chăm sóc em?”
“Anh ấy mới ra ngoài thôi chị.” - Cô nói dối. Hắn đi từ đêm qua tới giờ đã chiều tà vẫn chưa về đến nhà. Khi đi còn lén lấy trộm hết tiền để dành của cô.
Lắc đầu thở dài, Hằng nhìn cô mà xót xa: “Em thấy có đáng không? Chị mà như em chị thà làm mẹ đơn thân còn hơn.”
“Mẹ đơn thân?” - Một giọng nói mỉa mai vang lên, hắn xuất hiện cùng điệu cười khẩy, lời nói thì khích bác: “Chị đã thử chưa mà biết cuộc sống ấy như thế nào?”
Không muốn My My phải khó xử, vốn không ưa gì hắn, nên vừa thấy hắn, Hằng liền đứng lên chào tạm biệt đi về: “Thôi chồng em về rồi. Chị còn có việc phải đi trước đây. Em bảo trọng có gì gọi điện cho chị.”
“Vâng ạ. Cảm ơn chị.”
Nói rồi Hằng lướt qua hắn rời đi, từ đầu đến cuối đều không nói với hắn bất cứ câu nào. Chị là thế thương ghét ra mặt. My My quay lại với hắn chị không hề ủng hộ, nhưng vì đây là quyết định của cô, chị cũng chẳng thể làm gì.
Hằng đi rồi hắn ngồi phịch xuống ghế, khuôn mặt lộ vẻ tức giận, trách nó: “Cô xem chị em tốt của cô đó. Thái độ của chị ấy như vậy là thế nào hả? Hai người lại tụ tập nói xấu tôi sao?”
“Anh có gì tốt đẹp để cho người ta nói sao?”
Rầm!
Hắn hất tung cả tô cháo My My đang cầm trên tay, hét lớn: “Cô nói vậy là có ý gì hả? Có phải lâu không cho cô ăn đòn cô ngứa mình rồi không?”
Uất ức, nghẹn đắng nước mắt tuôn trào, My My nói trong tiếng nấc: “Anh đang làm gì vậy hả? Anh có biết trời đánh tránh bữa ăn không? Tôi sáng giờ còn chưa ăn gì đấy! Anh làm chồng làm cha vậy sao?” - Hức hức…
“Tôi có cấm cô không ăn sao? Không ăn giờ kể lể cái gì? thu cái bản mặt đáng thương của cô đi tôi thấy buồn nôn quá!”
“Cút! Cút ngay khỏi đây! tôi từ nay không muốn thấy anh nữa.” - Cô tức đến thở hồng hộc thật không muốn phí lời với một tên khốn như hắn.
“Cô tưởng tôi muốn ở đây sao? Cô làm tôi phát ngấy. Nếu không phải vì đứa con trong bụng cô, cô nghĩ tôi chấp nhận quay lại sao? Cũng chưa chắc đó là con tôi nữa. Thằng nào ăn ốc bắt thằng này đỗ vỏ hả?”
“Anh nói vậy là ý gì hả?”
Hắn như vẫn chưa tin vào những gì mình vừa nghe thấy hỏi lại: “Em chắc chắn mọi chuyện là thật chứ?”
“Không thể nào có sai sót được. Em đã đến cả bệnh viện khám rồi.” - Cô đưa ra trước mặt hắn một tờ giấy khám thai.
Hắn trông qua, khuôn mặt chưa hết bàng hoàng: “Bây giờ em tính thế nào? Bỏ hay là giữ?”
“Anh không muốn chịu trách nhiệm với em sao?”
Hắn ngập ngừng không đáp, khuôn mặt biểu tình rõ vẻ khó xử. Đến thân hắn còn chưa lo nổi lấy gì lo cho một đứa bé?
“Nhưng chúng ta lấy gì để nuôi con?”
Xà vào lòng hắn, My My lúc này cần lắm một cái ôm. Cô nhẹ nhàng nói: “Trời sinh voi sinh cỏ chẳng ai chết đói đâu mà anh lo. Vì con em bằng lòng bỏ qua tất cả cùng anh làm lại từ đầu.”
Khẽ thở dài một hơi, khuôn mặt hắn trở nên đăm chiêu. Ôm lấy cô trong lòng hắn đáp: “Chuyện này quan trọng em cho anh thêm thời gian suy nghĩ nhé!”
Cô ngoan ngoãn gật đầu.
***
Không cần danh phận cũng như một đám cưới rình rang, My My và hắn âm thầm cùng nhau đi đăng kí kết hôn để tiện cho việc làm giấy khai sinh của con sau này. Hắn không phải thằng đàn ông tốt đẹp gì nhưng từ khi My My mang thai thì cũng cư xử với cô dịu dàng hơn hẳn.
Hắn không có công việc ổn định, đồng lương ba cọc ba đồng, thời gian chủ yếu là phụ giúp My My công việc nhà để cô yên tâm đi làm. Để kiếm thêm thu nhập hai người còn mở một quán nướng nhỏ vỉa hè, có bàn ghế cho khắc có thể ngồi lại rai rai vài chai.
Cuộc sống tưởng chừng trôi qua êm ả, nào ngờ hắn ngựa quen đường cũ, được một thời gian lại bỏ đi chơi cùng lũ bạn không ra gì. Bỏ mặc nó với bộn bề công việc.
Ngày làm tám tiếng trên công ty, về nhà phải giặt giũ nấu nướng. Lại thêm việc bán đêm khiến sức khỏe nó không chịu nổi. Chẳng mấy chốc mà đã đổ bệnh.
Nằm một mình trong căn phòng trọ mười sáu mét vui, cơn nóng lạnh liên tục hành hạ, cái bụng thì đói cồn cào vì cả ngày chưa ăn gì. Nước mắt nó khẽ rơi, đôi tay vô thức đưa xuống bụng vuốt ve: “Tiểu thiên thần của mẹ, xin lỗi vì để con chịu vất vả cùng mẹ. Mẹ không biết quyết định sinh con ra là đúng hay sai nữa.”
Cạch!
Cánh cửa được mở ra từ phía bên ngoài, người đi vào là chị Hằng, thấy nó hôm nay không đi làm chị sau khi tan ca liền đến thăm nó.
“Em sao rồi? Đã đỡ chút nào chưa?”
Cố gượng ngồi dậy, nó nhìn chị mỉm cười không muốn người khác lo lắng cho mình: “Em đỡ nhiều rồi, chị đừng lo chắc là thai nghén hành thôi.”
“Em đó lúc nào cũng cố tỏ ra mạnh mẽ. Người thường còn không chịu nổi lượng công việc quá tải như em huống hồ chi em còn đang mang thai.”
Quá quen thuộc với nơi này, lại xem My My như em gái của mình Hằng vừa tới đã như chủ nhà giúp cô rót nước đỗ cháo, đưa đến cho My My.
Nhận lấy thức ăn từ chị, My My nhỏ giọng nói lời cảm ơn. Mặc dù khuôn miệng đắng chát ăn chẳng có vị giác gì nhưng cô vẫn ăn lấy lệ, không muốn tiểu bảo bối trong bụng bị đói.
“Em thế này mà thằng đó còn đi đâu không ở nhà chăm sóc em?”
“Anh ấy mới ra ngoài thôi chị.” - Cô nói dối. Hắn đi từ đêm qua tới giờ đã chiều tà vẫn chưa về đến nhà. Khi đi còn lén lấy trộm hết tiền để dành của cô.
Lắc đầu thở dài, Hằng nhìn cô mà xót xa: “Em thấy có đáng không? Chị mà như em chị thà làm mẹ đơn thân còn hơn.”
“Mẹ đơn thân?” - Một giọng nói mỉa mai vang lên, hắn xuất hiện cùng điệu cười khẩy, lời nói thì khích bác: “Chị đã thử chưa mà biết cuộc sống ấy như thế nào?”
Không muốn My My phải khó xử, vốn không ưa gì hắn, nên vừa thấy hắn, Hằng liền đứng lên chào tạm biệt đi về: “Thôi chồng em về rồi. Chị còn có việc phải đi trước đây. Em bảo trọng có gì gọi điện cho chị.”
“Vâng ạ. Cảm ơn chị.”
Nói rồi Hằng lướt qua hắn rời đi, từ đầu đến cuối đều không nói với hắn bất cứ câu nào. Chị là thế thương ghét ra mặt. My My quay lại với hắn chị không hề ủng hộ, nhưng vì đây là quyết định của cô, chị cũng chẳng thể làm gì.
Hằng đi rồi hắn ngồi phịch xuống ghế, khuôn mặt lộ vẻ tức giận, trách nó: “Cô xem chị em tốt của cô đó. Thái độ của chị ấy như vậy là thế nào hả? Hai người lại tụ tập nói xấu tôi sao?”
“Anh có gì tốt đẹp để cho người ta nói sao?”
Rầm!
Hắn hất tung cả tô cháo My My đang cầm trên tay, hét lớn: “Cô nói vậy là có ý gì hả? Có phải lâu không cho cô ăn đòn cô ngứa mình rồi không?”
Uất ức, nghẹn đắng nước mắt tuôn trào, My My nói trong tiếng nấc: “Anh đang làm gì vậy hả? Anh có biết trời đánh tránh bữa ăn không? Tôi sáng giờ còn chưa ăn gì đấy! Anh làm chồng làm cha vậy sao?” - Hức hức…
“Tôi có cấm cô không ăn sao? Không ăn giờ kể lể cái gì? thu cái bản mặt đáng thương của cô đi tôi thấy buồn nôn quá!”
“Cút! Cút ngay khỏi đây! tôi từ nay không muốn thấy anh nữa.” - Cô tức đến thở hồng hộc thật không muốn phí lời với một tên khốn như hắn.
“Cô tưởng tôi muốn ở đây sao? Cô làm tôi phát ngấy. Nếu không phải vì đứa con trong bụng cô, cô nghĩ tôi chấp nhận quay lại sao? Cũng chưa chắc đó là con tôi nữa. Thằng nào ăn ốc bắt thằng này đỗ vỏ hả?”
“Anh nói vậy là ý gì hả?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.