Chương 47: Từ Mặt
Thuỷ Linh ZNghi
01/09/2024
Cái thai trong bụng My My được kết luận khoảng năm tuần tuổi, cầm giấy siêu âm trên tay Nhân không giấu được sự xúc động, trong lòng vô cùng vui vẻ, cuối cùng anh cũng được làm cha rồi. Làm cha đứa con của chính anh.
Tuy nhiên, ngoài mặt anh vẫn không tỏ ra điều gì phấn khích lắm. Vì anh biết My My là người nhạy cảm sẽ cảm thấy anh khi có con rồi sẽ không còn yêu thương Ry Ry như trước, nói cho cùng anh và Gà Ry cũng không cùng huyết thống.
Nhưng đó là cái cách người ta nghĩ thôi còn anh, trong lòng anh mãi mãi Gà Ry chính là đứa con anh yêu thương nhất, là kết tinh tình yêu giữa hai người, là sợi dây gắn kết anh và My My lại với nhau.
Là người đàn ông Nhân nghĩ lúc này nên cho chịu trách nhiệm với My My một cách nghiêm túc, cho cô cảm giác an toàn bằng cách cưới cô làm vợ, công khai với họ hàng hai bên, bà con xóm giềng rằng My là vợ hợp pháp của anh chứ không còn là mối quan hệ sống chung trước hôn nhân nữa. Nghĩ là làm, anh dắt My về nhà nói chuyện cưới sinh với gia đình.
Đầu tiên, là gia đình anh. Hôm đó là một ngày đẹp trời, anh đưa vợ con mình về nhà mẹ đẻ. Dù nhà mẹ đẻ cách phòng trọ có mấy bước chân nhưng kể từ vụ của Yến Nhi anh không đặt chân về nhà một lần nào nữa. Hơn ai hết, anh biết rõ Yến Nhi to gan như vậy là có sự hậu thuẫn chấp nhận ngầm của mẹ anh.
"Ba, mẹ con có chuyện muốn thưa với hai người." - Anh bày ra bộ dáng nghiêm túc nói.
Nhà lao động, buôn bán tự do nên lúc nào ba mẹ anh cũng bận tay bận chân, giờ này đang là lúc chuẩn bị nguyên liệu cho chiều bày hàng. Vừa làm công việc dang dở, mẹ anh vừa đáp lại: "Có chuyện gì con nói đi."
Bà cũng ngầm đoán biết chuyện gì sắp diễn ra. Là một người phụ nữ tinh mắt ngay từ lúc My My bước vào nhìn thấy thân hình có phần đẫy đà của cô, thêm phần mặt có vẻ xanh xao như người bệnh bà đã đoán biết chuyện cô có bầu. Lần này chắc chắn là về xin cưới. Dù biết My My là người tháo vát chăm chỉ chịu thương chịu khó nhưng thật sâu trong thâm tâm bà vẫn chưa ưng nàng dâu này lắm.
"My My có thai rồi, con muốn xin ba mẹ làm đám cưới để cô ấy danh chính ngôn thuận vào nhà mình được mọi người trong nhà công nhận."
"Ừ thì cái đó thì tùỳ tụi con tính với nhau à. Chứ mẹ không biết, nói trước mẹ không có về quê con My đâu, tao không có đi đường xa được tao say xe."
Anh bất mãn với thái độ thiếu hợp tác của bà Lệ, khó chịu nhìn về phía ba mình anh kiềm chế cơn nóng giận: "Mẹ nói vậy ý ba thế nào? Ba giúp con đi hỏi vợ chứ?"
Nhìn sang bà Lệ, ông ngập ngừng, ông không dám trái ý bà: "Ý mẹ mày sao tao vậy mẹ đồng ý để tao đi thì tao đi."
Rầm!
Đến lúc này anh không thể kiềm chế được sự nóng nảy của mình nữa đập bàn một cái rầm. Ai đời con trai về xin hỏi cưới vợ mà cha mẹ lại nói là tuỳ thế không chứ? Càng giận hơn sự nhu nhược nghe lời vợ không có tiếng nói của ông Hiệp.
"Bây giờ con hỏi một lần cuối ba mẹ có đi hỏi vợ cho con không?"
Im lạng!
Không gian trở nên im ắng một cách lạ thường chẳng ai lên tiếng. My My từ nảy đến giờ chẳng dám ngẩng đầu nhìn ai, lời nói bà Lệ ngày nào vang lên bên tai: "Con gái ngu dại nhất là dễ dàng cởi quần cho người ta chơi.
Thằng đàn ông nó hì hục có năm phút chứ còn khổ là cái thân đàn bà nó khổ năm này qua tháng nọ. Mày á, lỡ dại một lần rồi. Thôi ráng nuôi có con bé Ry nó khôn nó lớn một chút hãy có thêm đứa nữa chứ bây giờ tiền bạc không có, con cái nheo nhóc thiếu trước hụt sau là khổ lắm nha con."
Đó là những lời từ tận đáy lòng của một người đi trước khuyên dạy My những ngày cô còn đi phụ hàng cho bà.
Giờ này nhớ lại những lời ấy cô thấy bản thân chính là đang phụ lại sự kỳ vọng của bà, bà đang giận cô nên mới nói những lời kia chăng?
Nước mắt lăn dài trên khuôn mặt, My My vội gạt đi, không để tiếng khóc thành tiếng, đầu cúi càng thấp hơn.
Trong cô lúc này ngập tràn cảm giác có lỗi.
Nhìn cô như vậy Nhân càng đau lòng hơn. Đứng dậy, một tay ôm con bé Ry, tay khác kéo tay My đứng lên, dõng dạc tuyên bố: "Cái này là tại ba mẹ nói tuỳ con trước. Vậy từ nay chuyện của con ba mẹ không cần can dự vào nữa. Cứ coi như không có đứa con như con. Con từ nay cũng sẽ không làm phiền hai người nữa."
Nói rồi anh kéo vợ con mình rời đi. Mặc kệ hai người kia phản ứng thế nào. Bà Lệ tức đến độ lên cơn đau tim:
"Đúng là phản phản thật rồi mà!"
Những lời kia của anh khác nào từ mặt cha mẹ mình chứ? Ai đời lại có đứa con ngỗ ngược như vậy? Bà làm tất cả chỉ vì muốn tốt cho anh thôi. Bà muốn con bé kia thấy khó mà lui trả lại tự do cho con trai mình. Ngờ đâu lại phản tác dụng My My thì không rời đi, Nhân càng lúc càng si tình. Chỉ cần My My vừa rơi lệ anh đã nộ khí xung thiên sẵn sàng từ mặt cha mẹ mình.
Tuy nhiên, ngoài mặt anh vẫn không tỏ ra điều gì phấn khích lắm. Vì anh biết My My là người nhạy cảm sẽ cảm thấy anh khi có con rồi sẽ không còn yêu thương Ry Ry như trước, nói cho cùng anh và Gà Ry cũng không cùng huyết thống.
Nhưng đó là cái cách người ta nghĩ thôi còn anh, trong lòng anh mãi mãi Gà Ry chính là đứa con anh yêu thương nhất, là kết tinh tình yêu giữa hai người, là sợi dây gắn kết anh và My My lại với nhau.
Là người đàn ông Nhân nghĩ lúc này nên cho chịu trách nhiệm với My My một cách nghiêm túc, cho cô cảm giác an toàn bằng cách cưới cô làm vợ, công khai với họ hàng hai bên, bà con xóm giềng rằng My là vợ hợp pháp của anh chứ không còn là mối quan hệ sống chung trước hôn nhân nữa. Nghĩ là làm, anh dắt My về nhà nói chuyện cưới sinh với gia đình.
Đầu tiên, là gia đình anh. Hôm đó là một ngày đẹp trời, anh đưa vợ con mình về nhà mẹ đẻ. Dù nhà mẹ đẻ cách phòng trọ có mấy bước chân nhưng kể từ vụ của Yến Nhi anh không đặt chân về nhà một lần nào nữa. Hơn ai hết, anh biết rõ Yến Nhi to gan như vậy là có sự hậu thuẫn chấp nhận ngầm của mẹ anh.
"Ba, mẹ con có chuyện muốn thưa với hai người." - Anh bày ra bộ dáng nghiêm túc nói.
Nhà lao động, buôn bán tự do nên lúc nào ba mẹ anh cũng bận tay bận chân, giờ này đang là lúc chuẩn bị nguyên liệu cho chiều bày hàng. Vừa làm công việc dang dở, mẹ anh vừa đáp lại: "Có chuyện gì con nói đi."
Bà cũng ngầm đoán biết chuyện gì sắp diễn ra. Là một người phụ nữ tinh mắt ngay từ lúc My My bước vào nhìn thấy thân hình có phần đẫy đà của cô, thêm phần mặt có vẻ xanh xao như người bệnh bà đã đoán biết chuyện cô có bầu. Lần này chắc chắn là về xin cưới. Dù biết My My là người tháo vát chăm chỉ chịu thương chịu khó nhưng thật sâu trong thâm tâm bà vẫn chưa ưng nàng dâu này lắm.
"My My có thai rồi, con muốn xin ba mẹ làm đám cưới để cô ấy danh chính ngôn thuận vào nhà mình được mọi người trong nhà công nhận."
"Ừ thì cái đó thì tùỳ tụi con tính với nhau à. Chứ mẹ không biết, nói trước mẹ không có về quê con My đâu, tao không có đi đường xa được tao say xe."
Anh bất mãn với thái độ thiếu hợp tác của bà Lệ, khó chịu nhìn về phía ba mình anh kiềm chế cơn nóng giận: "Mẹ nói vậy ý ba thế nào? Ba giúp con đi hỏi vợ chứ?"
Nhìn sang bà Lệ, ông ngập ngừng, ông không dám trái ý bà: "Ý mẹ mày sao tao vậy mẹ đồng ý để tao đi thì tao đi."
Rầm!
Đến lúc này anh không thể kiềm chế được sự nóng nảy của mình nữa đập bàn một cái rầm. Ai đời con trai về xin hỏi cưới vợ mà cha mẹ lại nói là tuỳ thế không chứ? Càng giận hơn sự nhu nhược nghe lời vợ không có tiếng nói của ông Hiệp.
"Bây giờ con hỏi một lần cuối ba mẹ có đi hỏi vợ cho con không?"
Im lạng!
Không gian trở nên im ắng một cách lạ thường chẳng ai lên tiếng. My My từ nảy đến giờ chẳng dám ngẩng đầu nhìn ai, lời nói bà Lệ ngày nào vang lên bên tai: "Con gái ngu dại nhất là dễ dàng cởi quần cho người ta chơi.
Thằng đàn ông nó hì hục có năm phút chứ còn khổ là cái thân đàn bà nó khổ năm này qua tháng nọ. Mày á, lỡ dại một lần rồi. Thôi ráng nuôi có con bé Ry nó khôn nó lớn một chút hãy có thêm đứa nữa chứ bây giờ tiền bạc không có, con cái nheo nhóc thiếu trước hụt sau là khổ lắm nha con."
Đó là những lời từ tận đáy lòng của một người đi trước khuyên dạy My những ngày cô còn đi phụ hàng cho bà.
Giờ này nhớ lại những lời ấy cô thấy bản thân chính là đang phụ lại sự kỳ vọng của bà, bà đang giận cô nên mới nói những lời kia chăng?
Nước mắt lăn dài trên khuôn mặt, My My vội gạt đi, không để tiếng khóc thành tiếng, đầu cúi càng thấp hơn.
Trong cô lúc này ngập tràn cảm giác có lỗi.
Nhìn cô như vậy Nhân càng đau lòng hơn. Đứng dậy, một tay ôm con bé Ry, tay khác kéo tay My đứng lên, dõng dạc tuyên bố: "Cái này là tại ba mẹ nói tuỳ con trước. Vậy từ nay chuyện của con ba mẹ không cần can dự vào nữa. Cứ coi như không có đứa con như con. Con từ nay cũng sẽ không làm phiền hai người nữa."
Nói rồi anh kéo vợ con mình rời đi. Mặc kệ hai người kia phản ứng thế nào. Bà Lệ tức đến độ lên cơn đau tim:
"Đúng là phản phản thật rồi mà!"
Những lời kia của anh khác nào từ mặt cha mẹ mình chứ? Ai đời lại có đứa con ngỗ ngược như vậy? Bà làm tất cả chỉ vì muốn tốt cho anh thôi. Bà muốn con bé kia thấy khó mà lui trả lại tự do cho con trai mình. Ngờ đâu lại phản tác dụng My My thì không rời đi, Nhân càng lúc càng si tình. Chỉ cần My My vừa rơi lệ anh đã nộ khí xung thiên sẵn sàng từ mặt cha mẹ mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.