Chương 29: Ỷ Lại Vào Anh
Thuỷ Linh ZNghi
15/07/2024
“Được em sẽ làm hướng dẫn viên bất đắc dĩ của các anh. Ngày nào anh ra cứ báo trước với em em sẽ tìm nhà nghỉ trước, để khi các anh đến liền có chỗ nghỉ ngơi sắp xếp đồ đạc chịu không?” - My My rất hào hứng khi biết sắp được gặp anh.
“Ok em.”
Những ngày sau đó khi nói chuyện hai người thường bàn về những địa điểm sẽ cùng nhau đi. My My còn tranh thủ thời gian tra đường trên google map để mà đi trước, hy vọng khi anh đến cô sẽ không dẫn đi lạc. Thật ra, My My xa quê từ lâu. Lúc cô về quê hương đã có nhiều điều thay đổi, nhiều con đường được làm khác đi rất nhiều. Thời gian qua bận rộn với cơm áo gạo tiền cô cũng chẳng có thời gian đi đâu vui chơi, giải trí.
***
22h ngày 17 tháng 2 năm 2018
Hôm nay là mùng hai tết, theo thường lệ, My My cùng đám bạn cấp ba của mình tổ chức họp lớp. Mọi người đã hò hẹn nhau từ lúc 8h sáng, sau khi tập trung đông đủ ở quan cà phê thì cả đám dắt nhau đến quán nhậu. Tăng ba tụ tập ở một quán karaoke.
Tửu lượng của My My không tốt khi đến đây cô đã có chút chếnh choáng, không muốn uống nữa. Nhưng lũ bạn nào chịu tha cho cô: “Nào bí thư, mau cầm ly lên đường giả bộ như thế. Mày khi trước không phải đô cứng nhất lớp sao?”
“Ui cái đó là thời trẻ trâu thui giờ tao thành trâu già rồi mày ơi, tha cho tao.” - My My xua tay, từ chối ly bia từ một con bạn.
“Mày còn nói được như vậy là chưa say đâu. mau cầm ly lên.”
“Ư nhưng tý tao còn đi đón anh xã của mình nữa.” - Hôm nay cũng là ngày cô hẹn gặp Pepsi, không muốn anh thấy bộ dạng say khướt của mình.
“Càng nói càng giận, mày cưới mà không chịu mời đứa nào trong tụi tao ăn kẹo đáng phạt.”
“Tụi mày phạt tao sáng giờ chưa đủ sao?”
“Phạt như vậy đã xi nhê gì? Thôi mày uống đi, đừng tốn thời gian nữa.”
Hết cách, My My chỉ có thể ôm ly bia lên tu ực ực. Thầm mong anh mau tới giải cứu mình.
Khoảnh khắc cô chờ đợi cũng tới Pepsi cùng bạn của anh đã theo định vị tìm đến điểm hẹn. Khi thấy anh gọi đến, cô vui vẻ bắt máy, cố tình nói to cho đám bạn cùng nghe: “Anh đến rồi sao? Em ra ngay đây.”
Nhỏ Thuý đề nghị: “Hay mày dắt chồng mày vào đây ra mắt tụi tao đi.”
My My từ chối: “Không tiện đâu. Anh ấy đi với bạn với nữa đi đường xa mọi người đều thấm mệt, vô đây ồn ào sẽ không vui á.”
“Vậy thôi.Mày đi đường cẩn thận.”
Ngày xưa đi học My My không quá thân thiết với ai. Sau khi ra trường gần như mất liên lạc với tất cả nay mới gặp lại nên chẳng ai biết hoàn cảnh thật sự của cô. Cô cũng không muốn bị mọi người thương hại nên luôn ra vẻ bản thân sống rất tốt.
My My đứng đợi anh trước cổng ngôi chùa Quan m, nhìn bóng dáng nhỏ bé đứng trước cổng chùa, không hiểu sao anh lại thấy lòng nôn nao. Đứng trước mặt cô rồi anh chẳng nói được nên câu chỉ đứng im nhìn mấy thằng bạn đi cùng lên tiếng.
Cu cậu nhỏ nhất tên Phát, vừa gặp My My liền than vãn: “Chị ơi có cái mông giả nào không cho em thay mông của em đi. Em sắp không chịu nổi nữa rồi, đường gì mà vừa xa vừa dằn nữa.”
My My mỉm cười nhất thời không biết đáp lại thế nào. Ở đây là đồi núi, chắc chắn sẽ không tránh khỏi những con đường sỏi đá lắm ổ gà ổ voi.
“Chắc mọi người đói rồi để em dẫn đường mấy anh về nhà nghỉ sắp xếp đồ đạc rồi mình đi ăn khuya nha.”
“Nhất trí.” - Cả bọn đồng thanh đáp. Riêng anh vẫn giữ im lặng, ngắm nhìn My My từ lúc gặp mặt đến giờ. Cô biết anh nhìn mình, dù cố tỏ ra tự nhiên nhưng thực tế ngực trái không ngừng đánh trống trận. Đây là buổi đêm, nếu không dễ thấy đôi má ửng hồng như quả dâu tây chín mọng lúc vào mùa của cô.
Bất ngờ, anh để đồ lên trước xe cô và nói: “Để anh chở em, em ngồi sau chỉ đường là được.”
Như một con rối nghe theo sự sắp xếp của anh, My My không một lời phản đối. Dù trước nay điều lệ này chưa từng có, My My không thích ngồi sau xe người khác phái. Vì như vậy dễ bị hiểu lầm, cô không muốn bản thân mang thêm một điều thị phi nào.
Cái tỉnh Gia Lai này nhỏ lắm đi đâu cũng sẽ gặp người quen. là cô gái một lần đò, My My làm gì cũng cẩn trọng.
Ngồi sau xe anh. cô đã cố giữ khoảng cách, không ôm.
Bàn tay to lớn bất chợt đưa ra phía sau khéo cái tay nhỏ bé đang nắm chặt sau lưng của My My bỏ vào túi áo khoác của mình, anh nói: “Tay em lạnh vậy? Bỏ vào túi áo anh sẽ ấm hơn.”
My My không từ chối, tay còn lại tự động bỏ vào túi áo còn lại. Trên suốt dọc đường đi hai người không nói gì. Cảm giác khi tay anh chạm tới tay mình, một cảm giác ấm áp lạ thường mà rất lâu My My không nhận được. Cảm giác được che chở, cảm giác khiến cô muốn ỷ lại.
“Cho em ỷ lại vào anh được không?” - Nói rồi cô gục đầu vào vai anh lặng lẽ rơi nước mắt. Cô mệt rồi! Khoảng thời gian qua cô đã oằn mình chống chọi với cả thế giới ngoài kia.
Luôn phải giả vờ bản thân mạnh mẽ, luôn phải là điểm tựa cho con. Có mệt cũng không dám than, có bị bắt nạt ở chỗ làm cũng không dám kể với ai. Bị cha dượng khinh bỉ, bị mẹ ruột hiểu lầm.
Thiên hạ xì xào bàn tán sau lưng. Người thân, họ hàng ghẻ lạnh, nói cô là vết nhơ của dòng họ. Chẳng ai dang tay ôm lấy cô, ngoài bà ngoại già cố gắng chăm con giúp cô để cô yên tâm đi làm. Cho cô chỗ ở để thấy bản thân vẫn còn người người nhà.
“Ok em.”
Những ngày sau đó khi nói chuyện hai người thường bàn về những địa điểm sẽ cùng nhau đi. My My còn tranh thủ thời gian tra đường trên google map để mà đi trước, hy vọng khi anh đến cô sẽ không dẫn đi lạc. Thật ra, My My xa quê từ lâu. Lúc cô về quê hương đã có nhiều điều thay đổi, nhiều con đường được làm khác đi rất nhiều. Thời gian qua bận rộn với cơm áo gạo tiền cô cũng chẳng có thời gian đi đâu vui chơi, giải trí.
***
22h ngày 17 tháng 2 năm 2018
Hôm nay là mùng hai tết, theo thường lệ, My My cùng đám bạn cấp ba của mình tổ chức họp lớp. Mọi người đã hò hẹn nhau từ lúc 8h sáng, sau khi tập trung đông đủ ở quan cà phê thì cả đám dắt nhau đến quán nhậu. Tăng ba tụ tập ở một quán karaoke.
Tửu lượng của My My không tốt khi đến đây cô đã có chút chếnh choáng, không muốn uống nữa. Nhưng lũ bạn nào chịu tha cho cô: “Nào bí thư, mau cầm ly lên đường giả bộ như thế. Mày khi trước không phải đô cứng nhất lớp sao?”
“Ui cái đó là thời trẻ trâu thui giờ tao thành trâu già rồi mày ơi, tha cho tao.” - My My xua tay, từ chối ly bia từ một con bạn.
“Mày còn nói được như vậy là chưa say đâu. mau cầm ly lên.”
“Ư nhưng tý tao còn đi đón anh xã của mình nữa.” - Hôm nay cũng là ngày cô hẹn gặp Pepsi, không muốn anh thấy bộ dạng say khướt của mình.
“Càng nói càng giận, mày cưới mà không chịu mời đứa nào trong tụi tao ăn kẹo đáng phạt.”
“Tụi mày phạt tao sáng giờ chưa đủ sao?”
“Phạt như vậy đã xi nhê gì? Thôi mày uống đi, đừng tốn thời gian nữa.”
Hết cách, My My chỉ có thể ôm ly bia lên tu ực ực. Thầm mong anh mau tới giải cứu mình.
Khoảnh khắc cô chờ đợi cũng tới Pepsi cùng bạn của anh đã theo định vị tìm đến điểm hẹn. Khi thấy anh gọi đến, cô vui vẻ bắt máy, cố tình nói to cho đám bạn cùng nghe: “Anh đến rồi sao? Em ra ngay đây.”
Nhỏ Thuý đề nghị: “Hay mày dắt chồng mày vào đây ra mắt tụi tao đi.”
My My từ chối: “Không tiện đâu. Anh ấy đi với bạn với nữa đi đường xa mọi người đều thấm mệt, vô đây ồn ào sẽ không vui á.”
“Vậy thôi.Mày đi đường cẩn thận.”
Ngày xưa đi học My My không quá thân thiết với ai. Sau khi ra trường gần như mất liên lạc với tất cả nay mới gặp lại nên chẳng ai biết hoàn cảnh thật sự của cô. Cô cũng không muốn bị mọi người thương hại nên luôn ra vẻ bản thân sống rất tốt.
My My đứng đợi anh trước cổng ngôi chùa Quan m, nhìn bóng dáng nhỏ bé đứng trước cổng chùa, không hiểu sao anh lại thấy lòng nôn nao. Đứng trước mặt cô rồi anh chẳng nói được nên câu chỉ đứng im nhìn mấy thằng bạn đi cùng lên tiếng.
Cu cậu nhỏ nhất tên Phát, vừa gặp My My liền than vãn: “Chị ơi có cái mông giả nào không cho em thay mông của em đi. Em sắp không chịu nổi nữa rồi, đường gì mà vừa xa vừa dằn nữa.”
My My mỉm cười nhất thời không biết đáp lại thế nào. Ở đây là đồi núi, chắc chắn sẽ không tránh khỏi những con đường sỏi đá lắm ổ gà ổ voi.
“Chắc mọi người đói rồi để em dẫn đường mấy anh về nhà nghỉ sắp xếp đồ đạc rồi mình đi ăn khuya nha.”
“Nhất trí.” - Cả bọn đồng thanh đáp. Riêng anh vẫn giữ im lặng, ngắm nhìn My My từ lúc gặp mặt đến giờ. Cô biết anh nhìn mình, dù cố tỏ ra tự nhiên nhưng thực tế ngực trái không ngừng đánh trống trận. Đây là buổi đêm, nếu không dễ thấy đôi má ửng hồng như quả dâu tây chín mọng lúc vào mùa của cô.
Bất ngờ, anh để đồ lên trước xe cô và nói: “Để anh chở em, em ngồi sau chỉ đường là được.”
Như một con rối nghe theo sự sắp xếp của anh, My My không một lời phản đối. Dù trước nay điều lệ này chưa từng có, My My không thích ngồi sau xe người khác phái. Vì như vậy dễ bị hiểu lầm, cô không muốn bản thân mang thêm một điều thị phi nào.
Cái tỉnh Gia Lai này nhỏ lắm đi đâu cũng sẽ gặp người quen. là cô gái một lần đò, My My làm gì cũng cẩn trọng.
Ngồi sau xe anh. cô đã cố giữ khoảng cách, không ôm.
Bàn tay to lớn bất chợt đưa ra phía sau khéo cái tay nhỏ bé đang nắm chặt sau lưng của My My bỏ vào túi áo khoác của mình, anh nói: “Tay em lạnh vậy? Bỏ vào túi áo anh sẽ ấm hơn.”
My My không từ chối, tay còn lại tự động bỏ vào túi áo còn lại. Trên suốt dọc đường đi hai người không nói gì. Cảm giác khi tay anh chạm tới tay mình, một cảm giác ấm áp lạ thường mà rất lâu My My không nhận được. Cảm giác được che chở, cảm giác khiến cô muốn ỷ lại.
“Cho em ỷ lại vào anh được không?” - Nói rồi cô gục đầu vào vai anh lặng lẽ rơi nước mắt. Cô mệt rồi! Khoảng thời gian qua cô đã oằn mình chống chọi với cả thế giới ngoài kia.
Luôn phải giả vờ bản thân mạnh mẽ, luôn phải là điểm tựa cho con. Có mệt cũng không dám than, có bị bắt nạt ở chỗ làm cũng không dám kể với ai. Bị cha dượng khinh bỉ, bị mẹ ruột hiểu lầm.
Thiên hạ xì xào bàn tán sau lưng. Người thân, họ hàng ghẻ lạnh, nói cô là vết nhơ của dòng họ. Chẳng ai dang tay ôm lấy cô, ngoài bà ngoại già cố gắng chăm con giúp cô để cô yên tâm đi làm. Cho cô chỗ ở để thấy bản thân vẫn còn người người nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.