Chương 27: Trận đồ bàn cờ
DIV
27/03/2015
Nhân vật thứ mười lăm xuất hiện trong Chuyến tàu địa ngục:
Xác ướp 29
Xác ướp bắt nguồn từ phương thức lưu giữ xác chết của người Ai Cập cổ đại, vì họ tin rằng, linh hồn không chết, và sẽ có một ngày quay trở về cơ thể đó sống dậy, bởi vậy người Ai Cập ướp xác để chờ người chết sống lại.
Tục ướp xác là một loại hình văn hóa đặc thù giữa người sống và người chết, mang một hơi thở thần bí, cho nên những chuyện kỳ dị liên quan tới xác ướp có thể nghe thấy ở khắp mọi nơi.
Trong đó nổi tiếng nhất là truyền thuyết về xác ướp “Công chúa Am-Ra”, theo truyền thuyết này, những người đi vào nơi chứa xác ướp đều chết vì phạm tội, thậm chí còn làm xảy ra hỏa hoạn cực lớn ở nơi đó, cuối cùng, thậm chí có người nói rằng sự kiện chìm tàu Titanic là do đã chuyển chở xác ướp vị công chúa này, sự thật có phải vậy, đến nay đã không còn cách gì kiểm chứng được.
Các chuyên gia khảo cổ cho rằng, trong quan tài xác ướp bị yểm lời nguyền đều xuất hiện một vài đặc điểm giống nhau, ví như xác ướp nằm trong tư thế hai tay đan vào nhau, hơn thế nữa, trên nắp quan tài luôn khắc một câu: “Kẻ quấy rối giấc ngủ của linh hồn sẽ không có kết cục tốt đẹp”.
Điều khiến người ta càng khó hiểu là, bên cạnh những xác ướp có lời nguyền cực mạnh này, đều kín đáo khắc những “ký hiệu” kỳ quặc, những ký hiệu này các chuyên gia khảo cổ không có cách nào giải thích được, thậm chí không thể phán đoán được đó là hình vẽ hay ngôn ngữ, chỉ biết rằng, nếu ký hiệu này xuất hiện, sẽ mang tới lời nguyền rủa đáng sợ cướp đi sinh mạng của vô số người - lời nguyền xác ướp.
Thời gian cách cửa Hoàng Tuyền chỉ còn ba phút cuối cùng.
Chuyến tàu địa ngục tăng tốc chạy như điên trên đường ray, những âm thanh rầm rập phát ra tiếng vọng chói tai trong đường hầm.
Nhưng, tại Manhattan, không, nên nói là tất cả mọi người trên thế giới đều không mảy may biết rằng trong đêm khuya tĩnh lặng này, có một nhóm anh hùng và một đám quỷ quái đang đánh với nhau một canh bạc sinh tử liên quan tới sinh mạng hàng chục triệu người trên trái đất này.
Và thẻ bạc ở đây là thời gian, cái giá phải trả là vô số sinh mạng trên địa cầu, cùng với sự trôi đi không ngừng của thời gian và sự chống đối quá mạnh của đám quỷ quái, thẻ bạc của tiểu đội săn quỷ còn lại chẳng được là bao, chỉ thiếu nước bỏ trận chịu thua.
Nhưng, kể cả thời gian chỉ còn lại có ba phút cuối cùng, vẫn không một thành viên nào của tiểu đội săn quỷ chấp nhận bỏ cuộc, họ tin chắc rằng, chỉ có tiến lên! Không ngừng tiến lên! Mới có cơ hội thực hiện được mục đích cuối cùng.
Ba phút cuối cùng, cửa Hoàng Tuyền, rốt cuộc có mở kịp không?
Toa tàu số 7.
H và T nhảy qua chiếc ti vi đang bốc khói xì xèo.
Nhưng, H đang chạy phía trước đột ngột dừng lại, chặn tay về phía sau, đẩy mạnh T ra.
“Sao thế?” T khựng lại.
H khẽ nói: “T! Đừng nhúc nhích! Đừng tiến tới phía trước nữa!”
“Ấy.” T khựng người lại, ngẩng đầu nhìn tứ phía “Lẽ nào lại có ma quỷ…”
“Có!” H cười khổ sở, “Mà còn rất phức tạp, bởi vì chúng ta đã bước vào ‘trận đồ’ rồi, nguy rồi nguy rồi.”
“Trận đồ?” T cảm thấy khó hiểu.
Lúc này, từ phía xa vọng tới một giọng nói đàn ông rất ôn hòa.
“Hê hê, xin mời quý các hạ dừng bước!”
Cùng với giọng nói đó, phía đầu toa tàu số 7 xuất hiện một bóng người, cái bóng này trong tay cầm cây quạt, động tác nhẹ nhàng từ tốn, khiến người khác có cảm giác đẹp đẽ không thể nói nên lời.
“Trận đồ của ta bố trí khéo léo như vậy, ngươi vừa đặt chân vào đã phát hiện ra?” Người này cười nhạt, phe phẩy chiếc quạt trên tay, nhẹ nhàng nói. “Chắc chắn là một cao thủ rồi?”
“Không, tôi không phải là cao thủ.” H thở dài, xếp chân ngồi xuống. “Các toa tàu địa ngục là nơi có tầng tầng lớp lớp lời nguyền bảo vệ, người vẫn có thể bày ra một trận đồ ở đây, khẳng định phải có trình độ cao siêu, tôi trúng kế cũng đúng thôi, nói về thực lực, người chắc phải là đại ca của quỷ Nhật Bản?”
“Đại ca? Không không không.” Người này phẩy phẩy chiếc quạt giấy trên tay, cười tủm tỉm, tuy có đôi chút ngượng nghịu, nhưng không khiến người khác chán ghét. “Ta chỉ có thể nói là, bọn chúng không ai dám làm loạn trong trận đồ của ta.”
H ngồi khoanh chân, mắt nhắm, sau đó lại mở bừng ra, hai đồng tử long lanh.
“Trận đồ của người lấy ngũ hành làm cơ sở! Năm nguyên tố chính là Kim, Thủy, Mộc, Hỏa, Thổ, không... nên nói là ngũ thái Vượng, Tướng, Tử, Tù, Lão.” H bấm tay nhẩm tính, nói khẽ: “Người theo đạo Âm dương à! Cho nên người là Âm dương sư?”
Câu nói “đạo Âm dương” vừa mới dứt, lập tức khiến người đó ngạc nhiên.
“Ngươi, không, nên gọi là ngài...” Người này nhìn H. “Ngài là cao nhân phương nào? Lại có thể phát hiện ra lai lịch của ta?”
“Tôi là ai không quan trọng, phải trả giá thế nào mới phá được cửa Sinh, các hạ nói đi!”
“À, đừng kích động thế...” Người ấy để lộ nụ cười nhè nhẹ, nói.
“Ta sẽ chỉ cách cho ngài, chỉ cần đừng giống lão bá kia, giương kiếm, trực tiếp phá trận, mở ra một con đường.”
“Lão bá? Là vị lão bá vừa nãy sao?” H và T đưa mắt nhìn nhau, cùng lúc nghĩ tới ông già thần bí vừa lướt qua họ ban nãy.
Là ông già thần bí mà năng lực có thể so sánh ngang bằng với Dracula.
“Ta nghĩ các ngài chắc vừa gặp ông ta rồi.” Người đó cười khẽ, “Một trận đồ kỳ công như vậy, bị ông ấy dùng kiếm phá ra một con đường. Phương thức bạo lực như vậy thực sự không giống với một việc mà người có tuổi như ông ấy nên làm, ôi, vừa nãy nếu không phải là ta chạy nhanh, e rằng...”
“Một kiếm phá trận?” H biết rõ sự lợi hại của trận đồ này, không nén nổi thè lưỡi, sau đó anh ngẩng đầu lên, đột nhiên phát hiện ra, toa tàu số 7 này đúng như lời chủ nhân của nó vừa nói, có dấu tích bị người khác cố tình vượt qua.
Bởi vì cả toa tàu bị hằn một vết kiếm cực lớn nhìn thấy mà kinh sợ.
Vết kiếm này vừa dài vừa sâu, chém thẳng từ đầu toa tới cuối toa, công lực của người sử dụng kiếm cao cường tới mức kinh thiên động địa.
Kiếm khí cuồn cuộn mà chiêu kiếm này để lại xung quanh vẫn còn chưa tan biến, cả toa tàu không chỗ nào là không có vết tích, kể cả trần toa cũng bị lực kiếm quét trúng, thành sắt của toa tàu cong lên, nứt thành một vệt dài nham nhở.
Trên sàn tàu trông càng khủng khiếp hơn, vương vãi đầy những cánh tay, chân đứt lìa của các loài quỷ quái, e rằng khi bị lực của chiêu kiếm này quét trúng, lũ quỷ kể cả cơ hội giãy giụa cũng không có, ngay tức khắc cơ thể đã bị đứt lìa.
Nếu không phải đoàn tàu địa ngục này yểm bùa chú cực mạnh có thể ép lại nội lực bộc phát ra từ bên trong thì chiêu kiếm này đã khiến toàn bộ toa tàu số 7 vỡ tan thành từng mảnh.
H ngắm nghía xong tác phẩm của ông lão ban nãy mới quay đầu nhìn chăm chú vào chủ nhân của trận đồ, cất giọng nói: “Tôi đoán rằng, người chắc chắn cũng không phải là một nhân vật tầm thường, một chiêu kiếm mạnh như vậy nhắm thẳng vào người, ngay cả một sợi tóc cũng không bị mất?”
“Nói hay lắm, nói hay lắm.” Người đó khẽ cúi mình, lịch sự trả lời. “Ông lão ban nãy cũng nói như vậy, và may là ông ấy đánh giá cao ta nên mới không chém nhát thứ hai, nếu không giờ ta chắc không có cơ hội đứng đây nói chuyện với các ngài rồi…”
“Được rồi.” H nói. “Chúng ta người đàng hoàng không nói lời mờ ám, làm thế nào để rời khỏi trận đồ này?”
“Rất đơn giản.” Người đó lại nhếch mép cười, “chơi với ta một ván cờ vây, ngài thắng ta sẽ để ngài đi.”
“Cờ vây? Ha ha ha ha!!” H vừa nghe dứt lời, đột nhiên cười lớn.
“Hử?” Người đó để lộ thần sắc kinh ngạc, hỏi: “Có gì đáng cười nhỉ?”
“Ta chỉ có thể nói, người giở trò ma quỷ lại gặp trúng tổ tiên của ma quỷ rồi!” H nhìn người đó, đắc ý cười. “Cái trò cờ vây này chính là phát minh của người Trung Quốc chúng ta mà!”
“Vậy ư?” Người đó khẽ phẩy tay, chỉ thấy trận đồ dưới chân H tự động thu lại, đường dọc và đường ngang tức tốc giao kết với nhau biến thành một bàn cờ cực lớn.
Còn H và người đó mỗi người đứng ở một điểm trên bàn cờ vây.
“Được!” H mỉm cười. “Xin hỏi nên xưng hô thế nào?”
“Gọi ta là Abe no Seimei đi!” Người đó khẽ phẩy tay, đôi mắt ánh lên vẻ hào hứng, “Hãy cho ta được thưởng thức nghệ thuật đánh cờ của người Trung Quốc nào, mời...”
“Mời...” H cũng giơ tay thể hiện tư thế mời sau đó quay đầu nói với T. “Người sói T cậu đi trước đi, chờ tôi giải quyết anh chàng này xong sẽ lập tức đuổi theo.”
T gật mạnh đầu, trải qua mấy trận kịch chiến ban nãy, anh tin tưởng vào thực lực của H hơn ai hết, anh sải bước chạy về hướng toa tàu số 6.
“H, đừng thua đấy!” T nói.
“Yên tâm.” H chăm chú nhìn vào bàn cờ, không cả ngẩng đầu trả lời, lúc này, anh như bị bàn cờ thu hút hoàn toàn, không còn bận tâm tới chuyện gì.
“Abe no Seimei tiên sinh, chúng tay hãy tuân theo cách chơi cổ điển của cờ vây, quân trắng đi trước, ai sẽ đi quân đầu tiên?”
Abe no Seimei khẽ cười trầm tư, nói: “Được, thì tôn trọng cờ vây vẫn là phát minh của người Trung Quốc, quân trắng cho ta, quân đ cho ngài.
Toa tàu số 3, toa tàu của đội quân bị tra tấn.
Lúc này hai tay J đang giơ lên, cản linh hồn của hai con ngựa hung bạo, phía sau lưng ngựa là Thương Ưởng đang không ngừng khóc lóc.
Lòng bàn tay J đã toác ra, máu chảy dọc theo cánh tay xuống dưới.
“Ngươi chẳng có cách nào để cầm cung, rốt cuộc ngươi còn có tác dụng gì nữa?” Lúc này, Người treo cổ do vua Charles biến thành từ từ đi tới trước mặt J, trên mặt hiện ra nụ cười mỉa mai.
“Hừ.” J mồ hôi đầm đìa, hai mắt như tóe lửa trừng trừng nhìn Người treo cổ.
“Nếu tin tức của ta không nhầm, hê hê.” Người treo cổ nói. “Hôm nay hình như là nhiệm vụ cuối cùng của một người bạn cũ của ta thì phải?”
“Hừ.”
“Lời nguyền vĩnh viễn của tiểu đội săn quỷ, nhiệm vụ cuối cùng bao giờ cũng khó khăn nhất,” Người treo cổ cười khanh khách, “không ngờ quả đúng là thật!”
“Phì!” J nhổ một bãi nước bọt, nhằm thẳng vào Người treo cổ, nhưng Người treo cổ khẽ nghiêng mình, nhẹ nhàng né tránh.
“Ngươi đã là bạn tốt nhất của ta, ở đây không thiếu chuyên gia về các loại hình phạt...” Người treo cổ lạnh lùng nói. “Ta nhất định sẽ chuẩn bị một hình phạt thật thích hợp với ngươi, anh bạn của ta, ha ha ha ha!”
“Hình phạt?” J cúi đầu, cơ mặt gần miệng từ từ nhếch lên, và dần biến thành hình vòng cung như một nụ cười.
“Ngươi biết không? Vua Charles à!” Đôi mắt J chợt ánh lên. “Ta phải chờ lâu lắm, mới khiến ngươi đến gần bên cạnh ta...”
“Á.” Người treo cổ thất kinh, lùi lại một bước.
Nhưng, không kịp rồi.
J đã kịp ra tay.
“Trong nhiệm vụ cuối cùng này, gặp được ngươi, ta thực sự không còn gì hối tiếc!” J nói. “Ta phải phá vỡ cái dấu niêm phong này thôi! Nữ thần!”
“Nữ... Nữ thần... dấu niêm phong của Nữ thần!” Người treo cổ hoảng loạn trốn ra phía sau, “Ngươi có thứ ghê gớm như vậy ở trong tay! Lẽ nào ngươi định cùng chết một lượt!”
“Nói đúng rồi!” J cười nói.
Sau đó, J lấy hết sức kéo tung áo trước lồng ngực, một hình vẽ giống hình chữ thập in trên lồng ngực săn chắc của anh phát ra ánh hào quang chói lòa.
“Hãy giải thoát đi! Dấu niêm phong của Nữ thần!”
J ngẩng cao đầu, hai tay dang rộng hết sức, trông như thánh hài đang tiếp nhận ánh sáng thánh để rửa sạch cơ thể.
“Mũi tên của Ankh!”
Toa tàu số 2, cục diện trận chiến đã gần tới hồi kết.
Anubis đã đuổi kịp Thằng hề hiểm ác ở cửa ải cuối cùng.
“Nói đi, tên hề.” Đôi mắt Anubis ánh lên vẻ phẫn nộ, ông khẽ vỗ lên cây súng săn trên vai. “Ngươi muốn chết kiểu gì?”
“Ha ha! Ha ha!” Thằng hề nhảy qua nhảy lại, trông như đang khiêu vũ. “Anubis, vừa nãy chẳng phải ngươi rất có khí thế sao? Sao giờ lại trở nên khổ sở vậy?”
“Khổ sở?” Gương mặt chó sói đ sì của Anubis để lộ một nụ cười hiếm gặp, “Ngươi vẫn còn dám hỏi ta hả?”
Vừa dứt lời, tay phải Anubis vòng ra sau lưng, rút cây súng săn cực lớn ra phía trước, nòng súng nhắm thắng vào tên hề.
“Chờ chờ đã…” Thằng hề để lộ thái độ vừa đáng sợ, vừa nham hiểm. “Ta, ta không muốn đánh với ngươi...”
“Ha ha.” Anubis cười nhạt, “Đừng tưởng ta không biết trò mèo của ngươi, muốn gọi nguyên nhân của sự sợ hãi từ địa ngục lên đế đối phó với ta chứ gì? Nhanh lên, ta đang đợi đây!”
“Ta cũng biết rõ tình trạng của ngươi!” Thằng hề cười hê hê nói, “Vì để chăm chỉ phục vụ cho chuyến tàu địa ngục, ngươi đã bị niêm phong mất ba thành công lực, thêm vào đó ngươi vừa bị ta và Người treo cổ liên thủ ‘ưu ái’, lại còn phải chiến đấu với đội quân bị tra tấn tuyệt vời, chắc giờ linh khí của ngươi còn lại chẳng đáng là bao?”
“Chẳng đáng là bao?” Anubis nhấc cây súng săn nhắm thẳng đầu thằng hề, “Chỉ cần một phát sẽ bắn nát cái đầu chó của ngươi!”
“Hê... để ta gọi người mà ngươi sợ nhất nào!” Thằng hề khẽ lắc lắc hai tay, sau đó là lắc lắc mông, cuối cùng là nhảy nhót, nhưng không có chuyện gì xảy ra, so với tình trạng lập tức gọi được ngay Lancelot, lúc này hoàn toàn khác biệt.
Thằng hề lắc một hồi, cũng chẳng có bóng người nào xuất hiện.
“Biết chưa!” Gương mặt chó sói của Anubis khẽ cười, để lộ hàm răng sói sáng lấp lánh.
“Ngươi nghĩ gọi được người mà ta sợ nhất ra đây đơn giản thế sao?”
“Ngươi... tại sao...” Lần đầu tiên thằng hề để lộ tâm lý hoảng loạn, “Chờ chút, người mà ngươi sợ nhất... người mà ngươi sợ nhất là... sao lại là...”
“Người mà Anubis ta sợ nhất, từ trên trời xuống dưới đất, nàng chính là nữ thần ma pháp vô cùng cao sang.” Anubis hét lên, cùng với sự phẫn nộ của ông, cây súng săn rung lên, từng loạt từng loạt đạn được bắn ra từ linh khí của ông.
“Thằng hề kia! Ngươi có thể gọi được nàng tới! Ta sẽ cho ngươi thay ta làm trưởng tàu luôn!”
“Chờ chút... Chờ chút...” Trong lúc nguy cấp thằng hề mới để lộ thân thủ cao minh hắn giấu kín bấy lâu, tay phải hắn lắc ra một tấm áo choàng cực lớn, vừa đủ che lấp toàn bộ cơ thể.
Pằng! Pằng! Pằng! Pằng! Pằng! Pằng!!!
Hàng nghìn viên đạn bắn xuyên qua, biến tấm áo choàng thành một chiếc tổ ong.
Tấm áo choàng bị hàng nghìn viên đạn bắn thủng từ từ rơi xuống, nhưng không nhìn thấy bóng dáng thằng hề đâu.
“Đáng chết! Không bắn trúng!” Tay phải Anubis dựng thẳng cây súng, tay trái khẽ vỗ vào băng đạn, loong coong loong coong, từ bên trong hàng chục vỏ đạn rơi xuống.
Anubis vừa dứt lời, tấm áo choàng từ từ bay xuống, một lá bài ma quỷ phóng ra với tốc độ mắt thường không thể phân biệt nổi, bay vút về phía đầu toa tàu.
“Thằng cha đáng ghét, còn giữ được thực lực tới bây giờ!” Anubis đuổi theo, cây súng săn trên tay tiếp tục bắn ra một loạt đạn, muốn bắn cho lá bài ma quỷ đó rơi xuống. “Xuống cho ta!”
Pằng pằng pằng pằng pằng pằng, đạn nổ đinh tai làm thủng một hàng trên thành tàu.
Nhưng, chính trong lúc này, đạn của ông, đột nhiên dừng lại.
Anubis thậm chí còn cảm thấy cánh tay mềm nhũn, toàn thân rũ ra.
Chỉ thấy lá bài ma quỷ ấy dừng lại trong không trung, sau đó cười lớn, “Anubis không còn linh khí nữa... Hết đạn rồi... Hết linh khí rồi... Hết đạn rồi...”
“Hừ, không còn linh khí, vẫn phải giết ngươi!”
Anubis khẽ duỗi tay, vứt súng săn đi, đồng thời khẽ nhún chân, toàn thân trở nên mềm dẻo như một chiếc lò xo cực lớn.
Pưng! Trong nháy mắt đã nhảy tới cạnh lá bài ma quỷ.
Thân thủ của Anubis quả nhiên lợi hại, chụp một cái, đã nhắm thẳng lá bài mà chụp xuống!
Lá bài ma quỷ thất kinh, như một con bướm bị làm kinh động, toàn thân run rẩy, không ngừng bay tán loạn, Anubis chụp nhát đầu tiên không trúng, lại nhìn thấy lá bài vẽ nên vài hình vòng cung trong không trung, rồi xoẹt một tiếng! Nó bay qua khe cửa.
Lá bài ma quỷ đã chạy khỏi toa tàu số 2 và chạy xuyên vào đầu tàu rồi!
“Muốn chết!” Anubis cười nhạt, “Trốn trong đầu tàu tưởng ta không bắt được ngươi sao? Ngươi cho rằng trưởng tàu của đoàn tàu này là ai?”
Chỉ thấy Anubis chầm chậm bước về phía đầu tàu, nắm chắc tay nắm cửa đầu tàu kéo mạnh.
Trong giây phút cánh cửa của đầu tàu mở ra.
Anubis khựng lại.
“Là ngươi!”
Rầm một tiếng, cơ thể ông bay lên, bay qua nửa toa tàu, sau đó chầm chậm rơi xuống sàn tàu.
Cửa toa tàu từ từ, từ từ mở ra.
Một cơ thể gầy guộc toàn thân quấn kín dây vải, trên đầu ngón tay trỏ đậu một quân bài đang nhìn Anubis cười nhạt.
“Ha ha, các ngươi cố sống cố chết chiến đấu cho tới bây giờ... lẽ nào không có ai nghĩ tới, kẻ chủ mưu Xác ướp 29 ta rốt cuộc đang trốn ở đâu sao?”
Xác ướp 29
Xác ướp bắt nguồn từ phương thức lưu giữ xác chết của người Ai Cập cổ đại, vì họ tin rằng, linh hồn không chết, và sẽ có một ngày quay trở về cơ thể đó sống dậy, bởi vậy người Ai Cập ướp xác để chờ người chết sống lại.
Tục ướp xác là một loại hình văn hóa đặc thù giữa người sống và người chết, mang một hơi thở thần bí, cho nên những chuyện kỳ dị liên quan tới xác ướp có thể nghe thấy ở khắp mọi nơi.
Trong đó nổi tiếng nhất là truyền thuyết về xác ướp “Công chúa Am-Ra”, theo truyền thuyết này, những người đi vào nơi chứa xác ướp đều chết vì phạm tội, thậm chí còn làm xảy ra hỏa hoạn cực lớn ở nơi đó, cuối cùng, thậm chí có người nói rằng sự kiện chìm tàu Titanic là do đã chuyển chở xác ướp vị công chúa này, sự thật có phải vậy, đến nay đã không còn cách gì kiểm chứng được.
Các chuyên gia khảo cổ cho rằng, trong quan tài xác ướp bị yểm lời nguyền đều xuất hiện một vài đặc điểm giống nhau, ví như xác ướp nằm trong tư thế hai tay đan vào nhau, hơn thế nữa, trên nắp quan tài luôn khắc một câu: “Kẻ quấy rối giấc ngủ của linh hồn sẽ không có kết cục tốt đẹp”.
Điều khiến người ta càng khó hiểu là, bên cạnh những xác ướp có lời nguyền cực mạnh này, đều kín đáo khắc những “ký hiệu” kỳ quặc, những ký hiệu này các chuyên gia khảo cổ không có cách nào giải thích được, thậm chí không thể phán đoán được đó là hình vẽ hay ngôn ngữ, chỉ biết rằng, nếu ký hiệu này xuất hiện, sẽ mang tới lời nguyền rủa đáng sợ cướp đi sinh mạng của vô số người - lời nguyền xác ướp.
Thời gian cách cửa Hoàng Tuyền chỉ còn ba phút cuối cùng.
Chuyến tàu địa ngục tăng tốc chạy như điên trên đường ray, những âm thanh rầm rập phát ra tiếng vọng chói tai trong đường hầm.
Nhưng, tại Manhattan, không, nên nói là tất cả mọi người trên thế giới đều không mảy may biết rằng trong đêm khuya tĩnh lặng này, có một nhóm anh hùng và một đám quỷ quái đang đánh với nhau một canh bạc sinh tử liên quan tới sinh mạng hàng chục triệu người trên trái đất này.
Và thẻ bạc ở đây là thời gian, cái giá phải trả là vô số sinh mạng trên địa cầu, cùng với sự trôi đi không ngừng của thời gian và sự chống đối quá mạnh của đám quỷ quái, thẻ bạc của tiểu đội săn quỷ còn lại chẳng được là bao, chỉ thiếu nước bỏ trận chịu thua.
Nhưng, kể cả thời gian chỉ còn lại có ba phút cuối cùng, vẫn không một thành viên nào của tiểu đội săn quỷ chấp nhận bỏ cuộc, họ tin chắc rằng, chỉ có tiến lên! Không ngừng tiến lên! Mới có cơ hội thực hiện được mục đích cuối cùng.
Ba phút cuối cùng, cửa Hoàng Tuyền, rốt cuộc có mở kịp không?
Toa tàu số 7.
H và T nhảy qua chiếc ti vi đang bốc khói xì xèo.
Nhưng, H đang chạy phía trước đột ngột dừng lại, chặn tay về phía sau, đẩy mạnh T ra.
“Sao thế?” T khựng lại.
H khẽ nói: “T! Đừng nhúc nhích! Đừng tiến tới phía trước nữa!”
“Ấy.” T khựng người lại, ngẩng đầu nhìn tứ phía “Lẽ nào lại có ma quỷ…”
“Có!” H cười khổ sở, “Mà còn rất phức tạp, bởi vì chúng ta đã bước vào ‘trận đồ’ rồi, nguy rồi nguy rồi.”
“Trận đồ?” T cảm thấy khó hiểu.
Lúc này, từ phía xa vọng tới một giọng nói đàn ông rất ôn hòa.
“Hê hê, xin mời quý các hạ dừng bước!”
Cùng với giọng nói đó, phía đầu toa tàu số 7 xuất hiện một bóng người, cái bóng này trong tay cầm cây quạt, động tác nhẹ nhàng từ tốn, khiến người khác có cảm giác đẹp đẽ không thể nói nên lời.
“Trận đồ của ta bố trí khéo léo như vậy, ngươi vừa đặt chân vào đã phát hiện ra?” Người này cười nhạt, phe phẩy chiếc quạt trên tay, nhẹ nhàng nói. “Chắc chắn là một cao thủ rồi?”
“Không, tôi không phải là cao thủ.” H thở dài, xếp chân ngồi xuống. “Các toa tàu địa ngục là nơi có tầng tầng lớp lớp lời nguyền bảo vệ, người vẫn có thể bày ra một trận đồ ở đây, khẳng định phải có trình độ cao siêu, tôi trúng kế cũng đúng thôi, nói về thực lực, người chắc phải là đại ca của quỷ Nhật Bản?”
“Đại ca? Không không không.” Người này phẩy phẩy chiếc quạt giấy trên tay, cười tủm tỉm, tuy có đôi chút ngượng nghịu, nhưng không khiến người khác chán ghét. “Ta chỉ có thể nói là, bọn chúng không ai dám làm loạn trong trận đồ của ta.”
H ngồi khoanh chân, mắt nhắm, sau đó lại mở bừng ra, hai đồng tử long lanh.
“Trận đồ của người lấy ngũ hành làm cơ sở! Năm nguyên tố chính là Kim, Thủy, Mộc, Hỏa, Thổ, không... nên nói là ngũ thái Vượng, Tướng, Tử, Tù, Lão.” H bấm tay nhẩm tính, nói khẽ: “Người theo đạo Âm dương à! Cho nên người là Âm dương sư?”
Câu nói “đạo Âm dương” vừa mới dứt, lập tức khiến người đó ngạc nhiên.
“Ngươi, không, nên gọi là ngài...” Người này nhìn H. “Ngài là cao nhân phương nào? Lại có thể phát hiện ra lai lịch của ta?”
“Tôi là ai không quan trọng, phải trả giá thế nào mới phá được cửa Sinh, các hạ nói đi!”
“À, đừng kích động thế...” Người ấy để lộ nụ cười nhè nhẹ, nói.
“Ta sẽ chỉ cách cho ngài, chỉ cần đừng giống lão bá kia, giương kiếm, trực tiếp phá trận, mở ra một con đường.”
“Lão bá? Là vị lão bá vừa nãy sao?” H và T đưa mắt nhìn nhau, cùng lúc nghĩ tới ông già thần bí vừa lướt qua họ ban nãy.
Là ông già thần bí mà năng lực có thể so sánh ngang bằng với Dracula.
“Ta nghĩ các ngài chắc vừa gặp ông ta rồi.” Người đó cười khẽ, “Một trận đồ kỳ công như vậy, bị ông ấy dùng kiếm phá ra một con đường. Phương thức bạo lực như vậy thực sự không giống với một việc mà người có tuổi như ông ấy nên làm, ôi, vừa nãy nếu không phải là ta chạy nhanh, e rằng...”
“Một kiếm phá trận?” H biết rõ sự lợi hại của trận đồ này, không nén nổi thè lưỡi, sau đó anh ngẩng đầu lên, đột nhiên phát hiện ra, toa tàu số 7 này đúng như lời chủ nhân của nó vừa nói, có dấu tích bị người khác cố tình vượt qua.
Bởi vì cả toa tàu bị hằn một vết kiếm cực lớn nhìn thấy mà kinh sợ.
Vết kiếm này vừa dài vừa sâu, chém thẳng từ đầu toa tới cuối toa, công lực của người sử dụng kiếm cao cường tới mức kinh thiên động địa.
Kiếm khí cuồn cuộn mà chiêu kiếm này để lại xung quanh vẫn còn chưa tan biến, cả toa tàu không chỗ nào là không có vết tích, kể cả trần toa cũng bị lực kiếm quét trúng, thành sắt của toa tàu cong lên, nứt thành một vệt dài nham nhở.
Trên sàn tàu trông càng khủng khiếp hơn, vương vãi đầy những cánh tay, chân đứt lìa của các loài quỷ quái, e rằng khi bị lực của chiêu kiếm này quét trúng, lũ quỷ kể cả cơ hội giãy giụa cũng không có, ngay tức khắc cơ thể đã bị đứt lìa.
Nếu không phải đoàn tàu địa ngục này yểm bùa chú cực mạnh có thể ép lại nội lực bộc phát ra từ bên trong thì chiêu kiếm này đã khiến toàn bộ toa tàu số 7 vỡ tan thành từng mảnh.
H ngắm nghía xong tác phẩm của ông lão ban nãy mới quay đầu nhìn chăm chú vào chủ nhân của trận đồ, cất giọng nói: “Tôi đoán rằng, người chắc chắn cũng không phải là một nhân vật tầm thường, một chiêu kiếm mạnh như vậy nhắm thẳng vào người, ngay cả một sợi tóc cũng không bị mất?”
“Nói hay lắm, nói hay lắm.” Người đó khẽ cúi mình, lịch sự trả lời. “Ông lão ban nãy cũng nói như vậy, và may là ông ấy đánh giá cao ta nên mới không chém nhát thứ hai, nếu không giờ ta chắc không có cơ hội đứng đây nói chuyện với các ngài rồi…”
“Được rồi.” H nói. “Chúng ta người đàng hoàng không nói lời mờ ám, làm thế nào để rời khỏi trận đồ này?”
“Rất đơn giản.” Người đó lại nhếch mép cười, “chơi với ta một ván cờ vây, ngài thắng ta sẽ để ngài đi.”
“Cờ vây? Ha ha ha ha!!” H vừa nghe dứt lời, đột nhiên cười lớn.
“Hử?” Người đó để lộ thần sắc kinh ngạc, hỏi: “Có gì đáng cười nhỉ?”
“Ta chỉ có thể nói, người giở trò ma quỷ lại gặp trúng tổ tiên của ma quỷ rồi!” H nhìn người đó, đắc ý cười. “Cái trò cờ vây này chính là phát minh của người Trung Quốc chúng ta mà!”
“Vậy ư?” Người đó khẽ phẩy tay, chỉ thấy trận đồ dưới chân H tự động thu lại, đường dọc và đường ngang tức tốc giao kết với nhau biến thành một bàn cờ cực lớn.
Còn H và người đó mỗi người đứng ở một điểm trên bàn cờ vây.
“Được!” H mỉm cười. “Xin hỏi nên xưng hô thế nào?”
“Gọi ta là Abe no Seimei đi!” Người đó khẽ phẩy tay, đôi mắt ánh lên vẻ hào hứng, “Hãy cho ta được thưởng thức nghệ thuật đánh cờ của người Trung Quốc nào, mời...”
“Mời...” H cũng giơ tay thể hiện tư thế mời sau đó quay đầu nói với T. “Người sói T cậu đi trước đi, chờ tôi giải quyết anh chàng này xong sẽ lập tức đuổi theo.”
T gật mạnh đầu, trải qua mấy trận kịch chiến ban nãy, anh tin tưởng vào thực lực của H hơn ai hết, anh sải bước chạy về hướng toa tàu số 6.
“H, đừng thua đấy!” T nói.
“Yên tâm.” H chăm chú nhìn vào bàn cờ, không cả ngẩng đầu trả lời, lúc này, anh như bị bàn cờ thu hút hoàn toàn, không còn bận tâm tới chuyện gì.
“Abe no Seimei tiên sinh, chúng tay hãy tuân theo cách chơi cổ điển của cờ vây, quân trắng đi trước, ai sẽ đi quân đầu tiên?”
Abe no Seimei khẽ cười trầm tư, nói: “Được, thì tôn trọng cờ vây vẫn là phát minh của người Trung Quốc, quân trắng cho ta, quân đ cho ngài.
Toa tàu số 3, toa tàu của đội quân bị tra tấn.
Lúc này hai tay J đang giơ lên, cản linh hồn của hai con ngựa hung bạo, phía sau lưng ngựa là Thương Ưởng đang không ngừng khóc lóc.
Lòng bàn tay J đã toác ra, máu chảy dọc theo cánh tay xuống dưới.
“Ngươi chẳng có cách nào để cầm cung, rốt cuộc ngươi còn có tác dụng gì nữa?” Lúc này, Người treo cổ do vua Charles biến thành từ từ đi tới trước mặt J, trên mặt hiện ra nụ cười mỉa mai.
“Hừ.” J mồ hôi đầm đìa, hai mắt như tóe lửa trừng trừng nhìn Người treo cổ.
“Nếu tin tức của ta không nhầm, hê hê.” Người treo cổ nói. “Hôm nay hình như là nhiệm vụ cuối cùng của một người bạn cũ của ta thì phải?”
“Hừ.”
“Lời nguyền vĩnh viễn của tiểu đội săn quỷ, nhiệm vụ cuối cùng bao giờ cũng khó khăn nhất,” Người treo cổ cười khanh khách, “không ngờ quả đúng là thật!”
“Phì!” J nhổ một bãi nước bọt, nhằm thẳng vào Người treo cổ, nhưng Người treo cổ khẽ nghiêng mình, nhẹ nhàng né tránh.
“Ngươi đã là bạn tốt nhất của ta, ở đây không thiếu chuyên gia về các loại hình phạt...” Người treo cổ lạnh lùng nói. “Ta nhất định sẽ chuẩn bị một hình phạt thật thích hợp với ngươi, anh bạn của ta, ha ha ha ha!”
“Hình phạt?” J cúi đầu, cơ mặt gần miệng từ từ nhếch lên, và dần biến thành hình vòng cung như một nụ cười.
“Ngươi biết không? Vua Charles à!” Đôi mắt J chợt ánh lên. “Ta phải chờ lâu lắm, mới khiến ngươi đến gần bên cạnh ta...”
“Á.” Người treo cổ thất kinh, lùi lại một bước.
Nhưng, không kịp rồi.
J đã kịp ra tay.
“Trong nhiệm vụ cuối cùng này, gặp được ngươi, ta thực sự không còn gì hối tiếc!” J nói. “Ta phải phá vỡ cái dấu niêm phong này thôi! Nữ thần!”
“Nữ... Nữ thần... dấu niêm phong của Nữ thần!” Người treo cổ hoảng loạn trốn ra phía sau, “Ngươi có thứ ghê gớm như vậy ở trong tay! Lẽ nào ngươi định cùng chết một lượt!”
“Nói đúng rồi!” J cười nói.
Sau đó, J lấy hết sức kéo tung áo trước lồng ngực, một hình vẽ giống hình chữ thập in trên lồng ngực săn chắc của anh phát ra ánh hào quang chói lòa.
“Hãy giải thoát đi! Dấu niêm phong của Nữ thần!”
J ngẩng cao đầu, hai tay dang rộng hết sức, trông như thánh hài đang tiếp nhận ánh sáng thánh để rửa sạch cơ thể.
“Mũi tên của Ankh!”
Toa tàu số 2, cục diện trận chiến đã gần tới hồi kết.
Anubis đã đuổi kịp Thằng hề hiểm ác ở cửa ải cuối cùng.
“Nói đi, tên hề.” Đôi mắt Anubis ánh lên vẻ phẫn nộ, ông khẽ vỗ lên cây súng săn trên vai. “Ngươi muốn chết kiểu gì?”
“Ha ha! Ha ha!” Thằng hề nhảy qua nhảy lại, trông như đang khiêu vũ. “Anubis, vừa nãy chẳng phải ngươi rất có khí thế sao? Sao giờ lại trở nên khổ sở vậy?”
“Khổ sở?” Gương mặt chó sói đ sì của Anubis để lộ một nụ cười hiếm gặp, “Ngươi vẫn còn dám hỏi ta hả?”
Vừa dứt lời, tay phải Anubis vòng ra sau lưng, rút cây súng săn cực lớn ra phía trước, nòng súng nhắm thắng vào tên hề.
“Chờ chờ đã…” Thằng hề để lộ thái độ vừa đáng sợ, vừa nham hiểm. “Ta, ta không muốn đánh với ngươi...”
“Ha ha.” Anubis cười nhạt, “Đừng tưởng ta không biết trò mèo của ngươi, muốn gọi nguyên nhân của sự sợ hãi từ địa ngục lên đế đối phó với ta chứ gì? Nhanh lên, ta đang đợi đây!”
“Ta cũng biết rõ tình trạng của ngươi!” Thằng hề cười hê hê nói, “Vì để chăm chỉ phục vụ cho chuyến tàu địa ngục, ngươi đã bị niêm phong mất ba thành công lực, thêm vào đó ngươi vừa bị ta và Người treo cổ liên thủ ‘ưu ái’, lại còn phải chiến đấu với đội quân bị tra tấn tuyệt vời, chắc giờ linh khí của ngươi còn lại chẳng đáng là bao?”
“Chẳng đáng là bao?” Anubis nhấc cây súng săn nhắm thẳng đầu thằng hề, “Chỉ cần một phát sẽ bắn nát cái đầu chó của ngươi!”
“Hê... để ta gọi người mà ngươi sợ nhất nào!” Thằng hề khẽ lắc lắc hai tay, sau đó là lắc lắc mông, cuối cùng là nhảy nhót, nhưng không có chuyện gì xảy ra, so với tình trạng lập tức gọi được ngay Lancelot, lúc này hoàn toàn khác biệt.
Thằng hề lắc một hồi, cũng chẳng có bóng người nào xuất hiện.
“Biết chưa!” Gương mặt chó sói của Anubis khẽ cười, để lộ hàm răng sói sáng lấp lánh.
“Ngươi nghĩ gọi được người mà ta sợ nhất ra đây đơn giản thế sao?”
“Ngươi... tại sao...” Lần đầu tiên thằng hề để lộ tâm lý hoảng loạn, “Chờ chút, người mà ngươi sợ nhất... người mà ngươi sợ nhất là... sao lại là...”
“Người mà Anubis ta sợ nhất, từ trên trời xuống dưới đất, nàng chính là nữ thần ma pháp vô cùng cao sang.” Anubis hét lên, cùng với sự phẫn nộ của ông, cây súng săn rung lên, từng loạt từng loạt đạn được bắn ra từ linh khí của ông.
“Thằng hề kia! Ngươi có thể gọi được nàng tới! Ta sẽ cho ngươi thay ta làm trưởng tàu luôn!”
“Chờ chút... Chờ chút...” Trong lúc nguy cấp thằng hề mới để lộ thân thủ cao minh hắn giấu kín bấy lâu, tay phải hắn lắc ra một tấm áo choàng cực lớn, vừa đủ che lấp toàn bộ cơ thể.
Pằng! Pằng! Pằng! Pằng! Pằng! Pằng!!!
Hàng nghìn viên đạn bắn xuyên qua, biến tấm áo choàng thành một chiếc tổ ong.
Tấm áo choàng bị hàng nghìn viên đạn bắn thủng từ từ rơi xuống, nhưng không nhìn thấy bóng dáng thằng hề đâu.
“Đáng chết! Không bắn trúng!” Tay phải Anubis dựng thẳng cây súng, tay trái khẽ vỗ vào băng đạn, loong coong loong coong, từ bên trong hàng chục vỏ đạn rơi xuống.
Anubis vừa dứt lời, tấm áo choàng từ từ bay xuống, một lá bài ma quỷ phóng ra với tốc độ mắt thường không thể phân biệt nổi, bay vút về phía đầu toa tàu.
“Thằng cha đáng ghét, còn giữ được thực lực tới bây giờ!” Anubis đuổi theo, cây súng săn trên tay tiếp tục bắn ra một loạt đạn, muốn bắn cho lá bài ma quỷ đó rơi xuống. “Xuống cho ta!”
Pằng pằng pằng pằng pằng pằng, đạn nổ đinh tai làm thủng một hàng trên thành tàu.
Nhưng, chính trong lúc này, đạn của ông, đột nhiên dừng lại.
Anubis thậm chí còn cảm thấy cánh tay mềm nhũn, toàn thân rũ ra.
Chỉ thấy lá bài ma quỷ ấy dừng lại trong không trung, sau đó cười lớn, “Anubis không còn linh khí nữa... Hết đạn rồi... Hết linh khí rồi... Hết đạn rồi...”
“Hừ, không còn linh khí, vẫn phải giết ngươi!”
Anubis khẽ duỗi tay, vứt súng săn đi, đồng thời khẽ nhún chân, toàn thân trở nên mềm dẻo như một chiếc lò xo cực lớn.
Pưng! Trong nháy mắt đã nhảy tới cạnh lá bài ma quỷ.
Thân thủ của Anubis quả nhiên lợi hại, chụp một cái, đã nhắm thẳng lá bài mà chụp xuống!
Lá bài ma quỷ thất kinh, như một con bướm bị làm kinh động, toàn thân run rẩy, không ngừng bay tán loạn, Anubis chụp nhát đầu tiên không trúng, lại nhìn thấy lá bài vẽ nên vài hình vòng cung trong không trung, rồi xoẹt một tiếng! Nó bay qua khe cửa.
Lá bài ma quỷ đã chạy khỏi toa tàu số 2 và chạy xuyên vào đầu tàu rồi!
“Muốn chết!” Anubis cười nhạt, “Trốn trong đầu tàu tưởng ta không bắt được ngươi sao? Ngươi cho rằng trưởng tàu của đoàn tàu này là ai?”
Chỉ thấy Anubis chầm chậm bước về phía đầu tàu, nắm chắc tay nắm cửa đầu tàu kéo mạnh.
Trong giây phút cánh cửa của đầu tàu mở ra.
Anubis khựng lại.
“Là ngươi!”
Rầm một tiếng, cơ thể ông bay lên, bay qua nửa toa tàu, sau đó chầm chậm rơi xuống sàn tàu.
Cửa toa tàu từ từ, từ từ mở ra.
Một cơ thể gầy guộc toàn thân quấn kín dây vải, trên đầu ngón tay trỏ đậu một quân bài đang nhìn Anubis cười nhạt.
“Ha ha, các ngươi cố sống cố chết chiến đấu cho tới bây giờ... lẽ nào không có ai nghĩ tới, kẻ chủ mưu Xác ướp 29 ta rốt cuộc đang trốn ở đâu sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.