Chương 16: Chương 16
Vĩ Ngư
21/02/2018
Biên dịch: 1309
Chờ qua thông báo, làm thủ tục, máy bay cất cánh và ổn định trên không, để tránh quấy rầy hành khách nghỉ ngơi, cuối cùng đèn trong khoang cũng tắt đi.
Khoảnh khắc đèn vụt tắt, Vệ Lai thở hắt ra một hơi, cảm thấy lúc này thế giới mới bắt đầu thanh tĩnh.
Anh kéo mở màn che cửa sổ, hóa ra bên ngoài không tối đen mịt mùng, ngược lại trước mắt là một màu xanh mực trong vắt, có ít mây, trông như vô số sợi bông bị xé mỏng.
Máy bay cũng giống như thuyền, bềnh bồng trôi giữa một loại “biển” khác.
Anh kiên nhẫn chờ để đôi mắt thích ứng với không gian nửa sáng nửa tối trong khoang. Sầm Kim đã thiếp đi, hô hấp ngắn nhẹ. Cô là khách hàng, là bên trả tiền nên có tư cách yên ổn ngủ ngon.
Nhưng vệ sĩ thì không được, hiện vẫn cần làm thêm vài thủ tục theo lệ.
Anh cởi dây an toàn, đứng dậy.
Thời điểm xếp hàng làm thủ tục, Vệ Lai đã quan sát phần lớn hành khách, cơ bản xác định được là không có vấn đề. Song vì lý do an toàn, vẫn phải lọc lại thêm lần nữa.
Trước hết là tìm tiếp viên hàng không khoang hạng nhất: “Tôi ra khoang sau kiếm người bạn, sẽ trở lại nhanh thôi. Nhưng bạn gái tôi vừa làm phẫu thuật xong, cô có thể trông chừng giúp một lúc không? Nếu có bất kỳ động tĩnh gì, xin lập tức gọi tôi ngay.”
Cô tiếp viên mỉm cười, trong giọng nói có pha chút hâm mộ: “Anh tốt với bạn gái quá.”
Vệ Lai cười theo — Có thể không tốt được sao, cô ấy mà gặp chuyện, chẳng những anh không nhận được tiền công, ngay cả danh hiệu “chủ lực” cũng bay biến.
Anh bước qua khoang sau, kiểm tra khoang thương gia trước, tiếp đó là khoang phổ thông. Khoang phổ thông rất rộng, không đầy người. Có vài người chưa ngủ mà mở đèn đọc sách trên đỉnh đầu, thoạt nhìn, trông thật giống đốm lửa đom đóm lơ lửng giữa vùng đất hoang vu.
Nhanh chóng đảo qua lại một vòng, chẳng có gì khác thường. Anh chuẩn bị trở về theo lối cũ, lúc nhấc tay kéo vách ngăn giữa các khoang, bên chân chợt bị chạm nhẹ.
Cúi xuống nhìn, ra là có quả bóng nhỏ lăn tới, vẫn đang xoay vòng chưa dừng hẳn.
Ở hàng ghế đầu nhập nhoạng tối vang lên giọng nói non nớt của một bé gái: “Excuse me?”
Vệ Lai ngồi xuống nhặt quả bóng da, nhờ chút ánh sáng hắt lại từ ngọn đèn trên thành khoang mà thấy được bóng dáng nho nhỏ kia.
Ồ, là cô bé da đen để kiểu tóc cuốn lọn từng gặp lúc chờ máy bay.
Ngồi bên cạnh chắc là cha cô bé, đang khi chìm vào suy tư, thình lình bị động tĩnh này kéo về hiện thực nên hơi ngơ ngác. Vệ Lai đưa quả bóng nhỏ qua, cô bé nhận lấy, bấy giờ người cha mới phục hồi tinh thần, cám ơn anh.
Cùng lúc này, cô bé kia chìa tay đưa thứ gì đấy: “Cám ơn chú nhặt bóng giúp cháu.”
Là thanh kẹo cao su.
Có qua có lại, chính là mở đầu cho tình bằng hữu, Vệ Lai chẳng tiện quay đầu đi ngay. Anh nhận kẹo, hỏi cô bé: “Cháu từ đâu đến đây?”
“Kallon ạ.”
“Kallon?”
Người cha nghe ra sự kinh ngạc trong giọng anh: “Chắc cậu nhớ tới cuộc thảm sát lớn nhỉ?
“Kallon chúng tôi đâu nổi tiếng đến thế, không có kim cương như Sierra Leona hay đá quý như Congo —— Hiện giờ người ngoài biết tới Kallon, đều là bởi vì ‘Vết Thương Tháng Tư’.”
Vệ Lai suy nghĩ mấy giây, mới kịp hiểu ra “Vết Thương Tháng Tư” là thế nào.
“Các anh gọi cuộc thảm sát lớn kia là ‘Vết Thương Tháng Tư’ à?”
“Vì xảy ra vào tháng tư đấy. Về sau trong nước có vị nhà văn viết cuốn «Vết Thương Tháng Tư» bán rất chạy, từ đó tất cả mọi người đều gọi thế.”
Do bóng tối che khuất nên không nhìn rõ được diện mạo nhau, hiếm có là Vệ Lai lại khá hứng thú với Kallon, điều này làm người cha kia tự nhiên muốn trút bầu tâm sự.
“Thời điểm sự việc phát sinh, cả nhà chúng tôi đang xuất ngoại du lịch. Nhưng trong nước vẫn còn rất nhiều bạn bè thân thích gặp nạn. Hiện tại đã di dân, nhưng độ này hàng năm đều trở về một chuyến — Cũng sắp đến ngày tưởng niệm rồi. Hễ nhớ lại là làm thế nào cũng không thể yên giấc…”
“Nghe bảo khi đó có vài tình nguyện viên nước ngoài giúp đỡ các anh nhỉ?”
“Đúng vậy, chúng tôi rất biết ơn. Lúc đấy họ thật sự bất chấp nguy hiểm tính mạng —— Phải biết rằng, loạn binh thậm chí còn bắn chết cả binh lính gìn giữ hòa bình.”
Vệ Lai nhớ tới Sầm Kim bên kia, chẳng tiện ở lại lâu, bèn nhanh chóng kết thúc câu chuyện.
Trở lại chỗ ngồi, tất cả vẫn như thường. Cô tiếp viên rất tận tụy, liên tục canh giữ bên cạnh Sầm Kim, thấy Vệ Lai đi tới thì khẽ giọng bàn giao cho anh: “Không có gì khác thường, cô ấy ngủ rất say.”
Vậy là tốt rồi.
Vệ Lai nằm vật xuống. Từ khi xuất phát đến nay, rốt cuộc xương cốt toàn thân đã có thể thực sự thả lỏng. Anh rút cuốn sổ trong túi quần sau ra, vuốt bật nhanh trang giấy loạt soạt trong bóng tối, hương giấy mới phảng phất thoảng qua bên mũi.
Hôm nay nên viết chút gì đi nhỉ?
Thực ra con người Sầm Kim khá được. Ít nhất ở vị trí khách hàng thì hơn hẳn mấy kẻ anh từng gặp qua, bụng phệ đầu to, khoa trương ngang ngược, lắm tiền thì mặt hất lên trời, xem cay nghiệt là cá tính, muốn toàn thế giới phải chiều ý mình…
Yêu cầu của Vệ Lai không cao, như cô là đã vượt xa chuẩn hợp lệ rồi. Chính xác thì, anh còn rất thích tính cách cô: Việc lớn tự quyết, việc nhỏ tùy ý.
Sầm Kim trở mình.
—— “Lúc đấy họ thật sự bất chấp nguy hiểm tính mạng — Phải biết rằng, loạn binh thậm chí còn bắn chết cả binh lính gìn giữ hòa bình…”
Tình hình khi đó hỗn loạn thế nào? Làm sao cô chịu đựng nổi? Vệ Lai không tưởng tượng được. Đối với phần lớn người trên đời này, chiến tranh đã sớm kết thúc cùng thế chiến thứ hai —— Phần còn sót lại hoàn toàn chẳng có quan hệ gì, trong tin tức đều là “xung đột”.
Nhịp thở của cô hơi nặng nề.
Vệ Lai chau mày cẩn thận lắng nghe, cấp tốc bật dậy, đi đến cạnh cô, cúi người quỳ chống chân.
Cánh tay cô thỉnh thoảng nâng lên theo phản xạ, chụp vào khoảng không, đôi mắt dưới mí mắt chuyển động liên tục.
Hẳn là gặp ác mộng.
Vệ Lai sẽ giọng gọi: “Cô Sầm?”
Gọi vài lần, không có phản ứng, Vệ Lai cúi xuống nắm chặt vai cô, lay nhẹ.
Lần này có hiệu quả, trong chớp mắt, có thể cảm nhận được toàn thân cô bỗng thả lỏng, tiếp sau đó, cô mở mắt ra.
Vệ Lai vẫn cảm thấy, trong đôi mắt cô, chừng như ẩn giấu cả thế giới sâu thẳm.
Có lẽ còn hoảng hốt do bị lay tỉnh đột ngột, cũng có lẽ vẫn đang chìm ngập giữa cảnh trong mơ, đã quên mất mình là ai —— Vào thời khắc này, đôi mắt cô rất sáng, ánh mắt thật nhu hòa, giống đứa trẻ sơ sinh mở to mắt nhìn thế gian, không ẩn chứa yêu thương, không sôi trào phẫn nộ.
Cô nhìn vào mắt Vệ Lai.
Vệ Lai cũng nhìn cô.
Từ trước tới nay chưa từng đối mắt với ai lâu đến vậy.
Bất chợt cảm thấy, bóng tối trong khoang lúc này là vừa khéo: Không thấy rõ cô ăn mặc thế nào, trang điểm ra sao, không thấy sắc mặt, cử động, biểu hiện thoáng qua, cũng không phải tiếp nhận những tin tức nhiễu loạn che mờ mắt.
Anh từng tham gia huấn luyện đặc biệt, trong giáo trình có vài hạng mục chú trọng các chi tiết cực nhỏ, dạy anh cách quan sát đối tượng, từ quần áo, hành động vô thức, vật dụng quen mang bên mình, cho đến khóe miệng có thường nhếch lên, đôi mắt có hay nheo lại, thiếu điều săm soi cho kỹ từng sợi lông trên người, cốt để bóc trần bộ mặt chân thực nhất của mục tiêu.
Vì sao xưa nay chẳng dạy cách nhìn vào mắt đối phương?
Vệ Lai nói: “Cô gặp ác mộng.”
Cô gật đầu.
“Uống nước nhé?”
Cô lắc đầu: “Có rượu không?”
Khoang hạng nhất có cung cấp rượu đỏ, Vệ Lai nhấn chuông gọi phục vụ đem cho cô một ly. Sầm Kim nhận lấy, uống như nước lã, làm một hơi cạn sạch.
Trong không gian mờ tối thấm đẫm hương rượu.
Vệ Lai cười, ngồi ngay xuống đấy. Có đôi khi, trải qua một cơn ác mộng còn mệt hơn thật sự trở về từ cõi chết —— Loại thời điểm này, có lẽ cô không muốn động đậy, không muốn bị quấy rầy, nhưng chắc chắn cũng không muốn ở một mình.
Thân máy bay liên tục lắc lư nhẹ, chắc là đang vào vùng không khí nhiễu động. Sầm Kim hỏi anh: “Anh từng gặp ác mộng rồi chứ?”
“Gặp rồi, khi còn bé thường xuyên gặp.”
Anh nheo mắt lại, nhìn lưng ghế hành khách ở hàng trước, tưởng như xuyên thấu qua tầng ghế kia, có thể tiến vào giấc mộng năm nào.
“Thấy nước biển từ cửa boong thuyền trút vào khoang, tôi bị chết đuối, lật bụng như cá trôi nổi giữa khoang, trên người mọc đầy rêu xanh.”
Giấc mộng rất tàn nhẫn, tàn nhẫn hơn nữa chính là sau khi tỉnh lại vẫn phải đạp máy khâu, gặm vỏ bánh mì cứng đến mức có thể cắt nát môi. Khi đó từng nghĩ, nếu chịu đựng vượt qua được, tương lai nhất định sẽ là viễn cảnh tươi đẹp.
Hiện tại, cái viễn cảnh này, cũng chỉ thường thôi.
Anh hỏi: “Cô thì sao, mơ thấy gì?”
“Thấy Kallon… Sau khi rời khỏi Kallon, tôi đã phải đến bác sĩ tâm lý trong suốt một thời gian dài.”
Vệ Lai nhớ lại Nai từng nói.
—— “Rất nhiều người từ chiến trường trở về đều bị tổn thương tâm lý nghiêm trọng.”
Trái tim và thân thể con người đều là yếu mềm, đem ra chống đỡ thứ cứng rắn sắc nhọn nhất cõi đời, thì nhất định sẽ bị tổn thương. Cũng may, tuy rằng đau đớn, nhưng vẫn còn đôi chút an ủi, cuối cùng vết thương vẫn có thể khép miệng.
Vệ Lai muốn nói ít lời xoa dịu cô: “Vừa rồi ở khoang sau, tôi gặp một gia đình người Kallon, anh ta bảo, rất biết ơn những tình nguyện viên từng cứu trợ Kallon —— Lựa chọn của cô năm đó, đích thực rất đáng khâm phục.”
Tự vấn lòng mình, bản thân anh cũng không làm được.
Sầm Kim bật cười.
Ban đầu chỉ nhẹ giọng cười nhạt, sau đó là hơi thất thố, giống như nghe được một chuyện nực cười đến cùng cực.
Cô hỏi: “Có phải anh nghĩ, tôi đi Kallon là bởi vì mang lòng thương xót, ôm lý tưởng cao cả, muốn cứu vớt những người trong cảnh nước sôi lửa bỏng kia chăng?”
Chưa từng nghĩ, nhưng bây giờ nghe giọng điệu của cô, chắc chắn là không phải rồi.
“Ở đại học, tôi theo chuyên ngành quan hệ chính trị quốc tế, dự tính phát triển sự nghiệp trong giới chính trị.
“Nhưng vì là người da vàng nên mọi việc không hề dễ dàng. Nếu tiến vào ban ngành chính phủ, làm từ thấp lên, có lẽ đến 30-40 tuổi vẫn chỉ là một trợ lý cao cấp, thư ký, hay đeo lấy một chức suông hữu danh vô thực.
“Tôi muốn đi đường tắt, muốn đón đầu trước để tăng thêm một phần vốn liếng hiển hách cho mình. Tôi chọn chỗ nguy hiểm nhất trên thế giới, bởi vì tôi tin tưởng, nguy hiểm càng cao, vinh hoa càng nhiều.”
Nói đến đây, cô ngửa đầu ra sau, ánh mắt dừng trên trần khoang, cười khẽ: “Kết quả, số tôi không tốt, thế này cũng là đáng đời.”
Vệ Lai trầm mặc.
Cô từng nói qua, đoàn xe lửa của mình đã chệch đường ray từ lâu.
Nai cũng nói, sau khi rời khỏi Kallon, Sầm Kim hoàn toàn rút khỏi tổ chức viện trợ châu Phi.
Có lẽ bởi vì tổn thương tâm lý nghiêm trọng, nên kế hoạch theo từng bước của cô bị rối loạn triệt để.
Thế nhưng, điều này không nên bị xem là “đáng đời”.
Vệ Lai nói: “Cô Sầm ạ, tôi cho rằng, con người ta làm bất cứ việc gì, đều có thể vì mục đích không đơn thuần.
“Như đọc sách chẳng hạn, có thể là vì nghiên cứu học thuật, lấy học vị, dễ tìm việc làm, cũng có thể là nhằm quen biết thêm bạn bè, trốn tránh xã hội. Bất chấp nguy hiểm lớn mà đến Kallon, cho dù có để mưu cầu vinh hoa phú quý, thì cũng đâu phải chuyện mất thể diện gì.
“Huống chi, cô còn cứu được bao nhiêu tính mạng như thế.”
…
Qua rất lâu vẫn chẳng nghe thấy trả lời, Vệ Lai cúi đầu: “Ngủ rồi à?”
Không phải, cô nhìn thẳng vào anh, ánh mắt phức tạp. Ngay lúc anh cúi đầu, hết sức tự nhiên, cô quàng tay ôm cổ anh, hôn lên môi anh.
Mềm mại, mát lạnh, mang hương rượu ngọt ngào.
Hoàn toàn ngoài dự đoán.
Ấy vậy mà đầu óc Vệ Lai lại tỉnh táo hơn bao giờ hết, một tay giữ vai cô: “Cô Sầm.”
Cô hơi ngước cằm, hơi thở nhẹ nhàng phất qua môi anh: “Ừm?”
“Ý chí của con người vào buổi tối là yếu nhất, cô vừa uống rượu, lại gặp ác mộng. Cô hãy nghĩ cho kỹ, hiện giờ có phải đang xúc động nhất thời, cần tìm an ủi không —— Dù sao đến khi trời sáng, chúng ta vẫn phải đối diện nhau.”
Sau một vài giây lặng im, Sầm Kim nhìn vào ánh mắt anh, nói: “Tôi chẳng nhớ vừa xảy ra chuyện gì nữa.”
Vệ Lai cười: “Tôi cũng không nhớ.”
Lúc nằm lại chỗ mình, kỳ thực Vệ Lai hơi hối hận.
Nếu cô không phải khách hàng, chắc anh cũng chẳng muốn làm quân tử.
Rõ là thiên thời, địa lợi, nhân hòa, lại thêm cảm giác thích hợp, thời điểm thế này thường rất khó gặp trong đời.
Chờ qua thông báo, làm thủ tục, máy bay cất cánh và ổn định trên không, để tránh quấy rầy hành khách nghỉ ngơi, cuối cùng đèn trong khoang cũng tắt đi.
Khoảnh khắc đèn vụt tắt, Vệ Lai thở hắt ra một hơi, cảm thấy lúc này thế giới mới bắt đầu thanh tĩnh.
Anh kéo mở màn che cửa sổ, hóa ra bên ngoài không tối đen mịt mùng, ngược lại trước mắt là một màu xanh mực trong vắt, có ít mây, trông như vô số sợi bông bị xé mỏng.
Máy bay cũng giống như thuyền, bềnh bồng trôi giữa một loại “biển” khác.
Anh kiên nhẫn chờ để đôi mắt thích ứng với không gian nửa sáng nửa tối trong khoang. Sầm Kim đã thiếp đi, hô hấp ngắn nhẹ. Cô là khách hàng, là bên trả tiền nên có tư cách yên ổn ngủ ngon.
Nhưng vệ sĩ thì không được, hiện vẫn cần làm thêm vài thủ tục theo lệ.
Anh cởi dây an toàn, đứng dậy.
Thời điểm xếp hàng làm thủ tục, Vệ Lai đã quan sát phần lớn hành khách, cơ bản xác định được là không có vấn đề. Song vì lý do an toàn, vẫn phải lọc lại thêm lần nữa.
Trước hết là tìm tiếp viên hàng không khoang hạng nhất: “Tôi ra khoang sau kiếm người bạn, sẽ trở lại nhanh thôi. Nhưng bạn gái tôi vừa làm phẫu thuật xong, cô có thể trông chừng giúp một lúc không? Nếu có bất kỳ động tĩnh gì, xin lập tức gọi tôi ngay.”
Cô tiếp viên mỉm cười, trong giọng nói có pha chút hâm mộ: “Anh tốt với bạn gái quá.”
Vệ Lai cười theo — Có thể không tốt được sao, cô ấy mà gặp chuyện, chẳng những anh không nhận được tiền công, ngay cả danh hiệu “chủ lực” cũng bay biến.
Anh bước qua khoang sau, kiểm tra khoang thương gia trước, tiếp đó là khoang phổ thông. Khoang phổ thông rất rộng, không đầy người. Có vài người chưa ngủ mà mở đèn đọc sách trên đỉnh đầu, thoạt nhìn, trông thật giống đốm lửa đom đóm lơ lửng giữa vùng đất hoang vu.
Nhanh chóng đảo qua lại một vòng, chẳng có gì khác thường. Anh chuẩn bị trở về theo lối cũ, lúc nhấc tay kéo vách ngăn giữa các khoang, bên chân chợt bị chạm nhẹ.
Cúi xuống nhìn, ra là có quả bóng nhỏ lăn tới, vẫn đang xoay vòng chưa dừng hẳn.
Ở hàng ghế đầu nhập nhoạng tối vang lên giọng nói non nớt của một bé gái: “Excuse me?”
Vệ Lai ngồi xuống nhặt quả bóng da, nhờ chút ánh sáng hắt lại từ ngọn đèn trên thành khoang mà thấy được bóng dáng nho nhỏ kia.
Ồ, là cô bé da đen để kiểu tóc cuốn lọn từng gặp lúc chờ máy bay.
Ngồi bên cạnh chắc là cha cô bé, đang khi chìm vào suy tư, thình lình bị động tĩnh này kéo về hiện thực nên hơi ngơ ngác. Vệ Lai đưa quả bóng nhỏ qua, cô bé nhận lấy, bấy giờ người cha mới phục hồi tinh thần, cám ơn anh.
Cùng lúc này, cô bé kia chìa tay đưa thứ gì đấy: “Cám ơn chú nhặt bóng giúp cháu.”
Là thanh kẹo cao su.
Có qua có lại, chính là mở đầu cho tình bằng hữu, Vệ Lai chẳng tiện quay đầu đi ngay. Anh nhận kẹo, hỏi cô bé: “Cháu từ đâu đến đây?”
“Kallon ạ.”
“Kallon?”
Người cha nghe ra sự kinh ngạc trong giọng anh: “Chắc cậu nhớ tới cuộc thảm sát lớn nhỉ?
“Kallon chúng tôi đâu nổi tiếng đến thế, không có kim cương như Sierra Leona hay đá quý như Congo —— Hiện giờ người ngoài biết tới Kallon, đều là bởi vì ‘Vết Thương Tháng Tư’.”
Vệ Lai suy nghĩ mấy giây, mới kịp hiểu ra “Vết Thương Tháng Tư” là thế nào.
“Các anh gọi cuộc thảm sát lớn kia là ‘Vết Thương Tháng Tư’ à?”
“Vì xảy ra vào tháng tư đấy. Về sau trong nước có vị nhà văn viết cuốn «Vết Thương Tháng Tư» bán rất chạy, từ đó tất cả mọi người đều gọi thế.”
Do bóng tối che khuất nên không nhìn rõ được diện mạo nhau, hiếm có là Vệ Lai lại khá hứng thú với Kallon, điều này làm người cha kia tự nhiên muốn trút bầu tâm sự.
“Thời điểm sự việc phát sinh, cả nhà chúng tôi đang xuất ngoại du lịch. Nhưng trong nước vẫn còn rất nhiều bạn bè thân thích gặp nạn. Hiện tại đã di dân, nhưng độ này hàng năm đều trở về một chuyến — Cũng sắp đến ngày tưởng niệm rồi. Hễ nhớ lại là làm thế nào cũng không thể yên giấc…”
“Nghe bảo khi đó có vài tình nguyện viên nước ngoài giúp đỡ các anh nhỉ?”
“Đúng vậy, chúng tôi rất biết ơn. Lúc đấy họ thật sự bất chấp nguy hiểm tính mạng —— Phải biết rằng, loạn binh thậm chí còn bắn chết cả binh lính gìn giữ hòa bình.”
Vệ Lai nhớ tới Sầm Kim bên kia, chẳng tiện ở lại lâu, bèn nhanh chóng kết thúc câu chuyện.
Trở lại chỗ ngồi, tất cả vẫn như thường. Cô tiếp viên rất tận tụy, liên tục canh giữ bên cạnh Sầm Kim, thấy Vệ Lai đi tới thì khẽ giọng bàn giao cho anh: “Không có gì khác thường, cô ấy ngủ rất say.”
Vậy là tốt rồi.
Vệ Lai nằm vật xuống. Từ khi xuất phát đến nay, rốt cuộc xương cốt toàn thân đã có thể thực sự thả lỏng. Anh rút cuốn sổ trong túi quần sau ra, vuốt bật nhanh trang giấy loạt soạt trong bóng tối, hương giấy mới phảng phất thoảng qua bên mũi.
Hôm nay nên viết chút gì đi nhỉ?
Thực ra con người Sầm Kim khá được. Ít nhất ở vị trí khách hàng thì hơn hẳn mấy kẻ anh từng gặp qua, bụng phệ đầu to, khoa trương ngang ngược, lắm tiền thì mặt hất lên trời, xem cay nghiệt là cá tính, muốn toàn thế giới phải chiều ý mình…
Yêu cầu của Vệ Lai không cao, như cô là đã vượt xa chuẩn hợp lệ rồi. Chính xác thì, anh còn rất thích tính cách cô: Việc lớn tự quyết, việc nhỏ tùy ý.
Sầm Kim trở mình.
—— “Lúc đấy họ thật sự bất chấp nguy hiểm tính mạng — Phải biết rằng, loạn binh thậm chí còn bắn chết cả binh lính gìn giữ hòa bình…”
Tình hình khi đó hỗn loạn thế nào? Làm sao cô chịu đựng nổi? Vệ Lai không tưởng tượng được. Đối với phần lớn người trên đời này, chiến tranh đã sớm kết thúc cùng thế chiến thứ hai —— Phần còn sót lại hoàn toàn chẳng có quan hệ gì, trong tin tức đều là “xung đột”.
Nhịp thở của cô hơi nặng nề.
Vệ Lai chau mày cẩn thận lắng nghe, cấp tốc bật dậy, đi đến cạnh cô, cúi người quỳ chống chân.
Cánh tay cô thỉnh thoảng nâng lên theo phản xạ, chụp vào khoảng không, đôi mắt dưới mí mắt chuyển động liên tục.
Hẳn là gặp ác mộng.
Vệ Lai sẽ giọng gọi: “Cô Sầm?”
Gọi vài lần, không có phản ứng, Vệ Lai cúi xuống nắm chặt vai cô, lay nhẹ.
Lần này có hiệu quả, trong chớp mắt, có thể cảm nhận được toàn thân cô bỗng thả lỏng, tiếp sau đó, cô mở mắt ra.
Vệ Lai vẫn cảm thấy, trong đôi mắt cô, chừng như ẩn giấu cả thế giới sâu thẳm.
Có lẽ còn hoảng hốt do bị lay tỉnh đột ngột, cũng có lẽ vẫn đang chìm ngập giữa cảnh trong mơ, đã quên mất mình là ai —— Vào thời khắc này, đôi mắt cô rất sáng, ánh mắt thật nhu hòa, giống đứa trẻ sơ sinh mở to mắt nhìn thế gian, không ẩn chứa yêu thương, không sôi trào phẫn nộ.
Cô nhìn vào mắt Vệ Lai.
Vệ Lai cũng nhìn cô.
Từ trước tới nay chưa từng đối mắt với ai lâu đến vậy.
Bất chợt cảm thấy, bóng tối trong khoang lúc này là vừa khéo: Không thấy rõ cô ăn mặc thế nào, trang điểm ra sao, không thấy sắc mặt, cử động, biểu hiện thoáng qua, cũng không phải tiếp nhận những tin tức nhiễu loạn che mờ mắt.
Anh từng tham gia huấn luyện đặc biệt, trong giáo trình có vài hạng mục chú trọng các chi tiết cực nhỏ, dạy anh cách quan sát đối tượng, từ quần áo, hành động vô thức, vật dụng quen mang bên mình, cho đến khóe miệng có thường nhếch lên, đôi mắt có hay nheo lại, thiếu điều săm soi cho kỹ từng sợi lông trên người, cốt để bóc trần bộ mặt chân thực nhất của mục tiêu.
Vì sao xưa nay chẳng dạy cách nhìn vào mắt đối phương?
Vệ Lai nói: “Cô gặp ác mộng.”
Cô gật đầu.
“Uống nước nhé?”
Cô lắc đầu: “Có rượu không?”
Khoang hạng nhất có cung cấp rượu đỏ, Vệ Lai nhấn chuông gọi phục vụ đem cho cô một ly. Sầm Kim nhận lấy, uống như nước lã, làm một hơi cạn sạch.
Trong không gian mờ tối thấm đẫm hương rượu.
Vệ Lai cười, ngồi ngay xuống đấy. Có đôi khi, trải qua một cơn ác mộng còn mệt hơn thật sự trở về từ cõi chết —— Loại thời điểm này, có lẽ cô không muốn động đậy, không muốn bị quấy rầy, nhưng chắc chắn cũng không muốn ở một mình.
Thân máy bay liên tục lắc lư nhẹ, chắc là đang vào vùng không khí nhiễu động. Sầm Kim hỏi anh: “Anh từng gặp ác mộng rồi chứ?”
“Gặp rồi, khi còn bé thường xuyên gặp.”
Anh nheo mắt lại, nhìn lưng ghế hành khách ở hàng trước, tưởng như xuyên thấu qua tầng ghế kia, có thể tiến vào giấc mộng năm nào.
“Thấy nước biển từ cửa boong thuyền trút vào khoang, tôi bị chết đuối, lật bụng như cá trôi nổi giữa khoang, trên người mọc đầy rêu xanh.”
Giấc mộng rất tàn nhẫn, tàn nhẫn hơn nữa chính là sau khi tỉnh lại vẫn phải đạp máy khâu, gặm vỏ bánh mì cứng đến mức có thể cắt nát môi. Khi đó từng nghĩ, nếu chịu đựng vượt qua được, tương lai nhất định sẽ là viễn cảnh tươi đẹp.
Hiện tại, cái viễn cảnh này, cũng chỉ thường thôi.
Anh hỏi: “Cô thì sao, mơ thấy gì?”
“Thấy Kallon… Sau khi rời khỏi Kallon, tôi đã phải đến bác sĩ tâm lý trong suốt một thời gian dài.”
Vệ Lai nhớ lại Nai từng nói.
—— “Rất nhiều người từ chiến trường trở về đều bị tổn thương tâm lý nghiêm trọng.”
Trái tim và thân thể con người đều là yếu mềm, đem ra chống đỡ thứ cứng rắn sắc nhọn nhất cõi đời, thì nhất định sẽ bị tổn thương. Cũng may, tuy rằng đau đớn, nhưng vẫn còn đôi chút an ủi, cuối cùng vết thương vẫn có thể khép miệng.
Vệ Lai muốn nói ít lời xoa dịu cô: “Vừa rồi ở khoang sau, tôi gặp một gia đình người Kallon, anh ta bảo, rất biết ơn những tình nguyện viên từng cứu trợ Kallon —— Lựa chọn của cô năm đó, đích thực rất đáng khâm phục.”
Tự vấn lòng mình, bản thân anh cũng không làm được.
Sầm Kim bật cười.
Ban đầu chỉ nhẹ giọng cười nhạt, sau đó là hơi thất thố, giống như nghe được một chuyện nực cười đến cùng cực.
Cô hỏi: “Có phải anh nghĩ, tôi đi Kallon là bởi vì mang lòng thương xót, ôm lý tưởng cao cả, muốn cứu vớt những người trong cảnh nước sôi lửa bỏng kia chăng?”
Chưa từng nghĩ, nhưng bây giờ nghe giọng điệu của cô, chắc chắn là không phải rồi.
“Ở đại học, tôi theo chuyên ngành quan hệ chính trị quốc tế, dự tính phát triển sự nghiệp trong giới chính trị.
“Nhưng vì là người da vàng nên mọi việc không hề dễ dàng. Nếu tiến vào ban ngành chính phủ, làm từ thấp lên, có lẽ đến 30-40 tuổi vẫn chỉ là một trợ lý cao cấp, thư ký, hay đeo lấy một chức suông hữu danh vô thực.
“Tôi muốn đi đường tắt, muốn đón đầu trước để tăng thêm một phần vốn liếng hiển hách cho mình. Tôi chọn chỗ nguy hiểm nhất trên thế giới, bởi vì tôi tin tưởng, nguy hiểm càng cao, vinh hoa càng nhiều.”
Nói đến đây, cô ngửa đầu ra sau, ánh mắt dừng trên trần khoang, cười khẽ: “Kết quả, số tôi không tốt, thế này cũng là đáng đời.”
Vệ Lai trầm mặc.
Cô từng nói qua, đoàn xe lửa của mình đã chệch đường ray từ lâu.
Nai cũng nói, sau khi rời khỏi Kallon, Sầm Kim hoàn toàn rút khỏi tổ chức viện trợ châu Phi.
Có lẽ bởi vì tổn thương tâm lý nghiêm trọng, nên kế hoạch theo từng bước của cô bị rối loạn triệt để.
Thế nhưng, điều này không nên bị xem là “đáng đời”.
Vệ Lai nói: “Cô Sầm ạ, tôi cho rằng, con người ta làm bất cứ việc gì, đều có thể vì mục đích không đơn thuần.
“Như đọc sách chẳng hạn, có thể là vì nghiên cứu học thuật, lấy học vị, dễ tìm việc làm, cũng có thể là nhằm quen biết thêm bạn bè, trốn tránh xã hội. Bất chấp nguy hiểm lớn mà đến Kallon, cho dù có để mưu cầu vinh hoa phú quý, thì cũng đâu phải chuyện mất thể diện gì.
“Huống chi, cô còn cứu được bao nhiêu tính mạng như thế.”
…
Qua rất lâu vẫn chẳng nghe thấy trả lời, Vệ Lai cúi đầu: “Ngủ rồi à?”
Không phải, cô nhìn thẳng vào anh, ánh mắt phức tạp. Ngay lúc anh cúi đầu, hết sức tự nhiên, cô quàng tay ôm cổ anh, hôn lên môi anh.
Mềm mại, mát lạnh, mang hương rượu ngọt ngào.
Hoàn toàn ngoài dự đoán.
Ấy vậy mà đầu óc Vệ Lai lại tỉnh táo hơn bao giờ hết, một tay giữ vai cô: “Cô Sầm.”
Cô hơi ngước cằm, hơi thở nhẹ nhàng phất qua môi anh: “Ừm?”
“Ý chí của con người vào buổi tối là yếu nhất, cô vừa uống rượu, lại gặp ác mộng. Cô hãy nghĩ cho kỹ, hiện giờ có phải đang xúc động nhất thời, cần tìm an ủi không —— Dù sao đến khi trời sáng, chúng ta vẫn phải đối diện nhau.”
Sau một vài giây lặng im, Sầm Kim nhìn vào ánh mắt anh, nói: “Tôi chẳng nhớ vừa xảy ra chuyện gì nữa.”
Vệ Lai cười: “Tôi cũng không nhớ.”
Lúc nằm lại chỗ mình, kỳ thực Vệ Lai hơi hối hận.
Nếu cô không phải khách hàng, chắc anh cũng chẳng muốn làm quân tử.
Rõ là thiên thời, địa lợi, nhân hòa, lại thêm cảm giác thích hợp, thời điểm thế này thường rất khó gặp trong đời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.