Chương 1: “Yêu anh là một chuyện, tiền nong là chuyện khác.”
Vĩ Ngư
21/02/2018
Tác giả: Vĩ Ngư
Biên dịch: 1309
Khoảnh khắc Vệ Lai bị đông lạnh choàng tỉnh, một ý nghĩ vụt lóe qua đầu: Ông đây chịu đủ lắm rồi, hôm nay phải về nam ngay!
Giờ đã là tháng thứ tư anh vật vạ ở vòng Bắc Cực này. Ban đầu, từ khu vực loanh quanh Bắc Băng Dương rút xuống những trảng rừng ở Lapland, anh phải chui rúc vào một chiếc lều kota [1] bị dân bản địa Sami vứt bỏ. Đây là loại lều vải tương tự như lều của người Anh-điêng, đỉnh nhọn hình nón, xung quanh được đắp thêm hàng lớp da tuần lộc, da gấu, lông cừu để chống rét. Anh quấn chặt tấm da thú, nằm co ro giữa tầng tro bụi dày đến hơn nửa thước. Trước khi đi ngủ đã nhóm một đống lửa, lúc nằm xuống vẫn còn ấm áp, bây giờ vươn tay qua sờ thử, ngay cả tro tàn cũng lạnh tới cắt da cắt thịt, đột nhiên bị cắt vào là buốt lên hết nửa cánh tay.
Đến lúc về nam rồi, 4 tháng, nhất là nửa sau hành trình, số người gặp được đếm không quá năm đầu ngón tay. Nghe nói những ai sinh sống một mình lâu dài trong hoàn cảnh khắc nghiệt cực độ đều sẽ xuất hiện ảo giác — Hôm qua, anh tin chắc mình còn thấy được một con tuần lộc ngồi xếp bằng dưới đất thoa son môi, cây son nhãn hiệu Chanel, tông màu 99, đỏ cherry; nó thoa xong thì quay qua nhìn anh, chu môi đòi hôn.
Vệ Lai lại còn ngắm nghía thật kỹ mới nhận xét: “Nên kẻ thêm viền môi.”
Vừa dứt lời đã ôm đầu ngồi sụp xuống, cứ chần chừ nữa thì thể nào tinh thần cũng gặp vấn đề.
Anh bọc kín da thú, chui từ trong lều kota ra ngoài. Một đêm gió tuyết rít gào, giờ khắc này lại tĩnh lặng lạ thường. Trên tầng không là quầng cực quang ngọc bích âm u quỷ dị, uốn lượn tựa thân rắn đang len vào giữa ráng mây cam hồng phủ ngợp trời đất. Những cây thông đỏ cao lớn được tầng tầng băng tuyết phủ kín, tạo thành từng hình dáng cồng kềnh, bị đè cúi đầu, bị ép khom lưng, trông như hàng dãy xương trắng của bao gã khổng lồ hay yêu tinh xếp nối đuôi nhau đến tận chân trời.
Người Sami tin rằng, trên bầu trời có một con cáo lửa, nó sẽ chạy băng băng giữa đêm đen, dùng chiếc đuôi hất tung bông tuyết lên cao, từ đó mà xuất hiện cực quang [2].
Còn theo dân Trung Quốc, trời sinh sắc màu rực rỡ gọi là điềm lành.
Người trong nước làm việc, nghiên cứu, dựng cửa, kết hôn, lắp xà nhà, xây phòng ở… đều thích chọn những ngày tốt này —— Quyết định về nam vào một ngày điềm lành bay tứ tóe, xem ra cũng là ý hay.
***
Đạp lên lớp tuyết sâu đến tận đầu gối, Vệ Lai đi thẳng một đường xuôi nam. Cuốc bộ ra khỏi rừng rậm Lapland, thời điểm gặp may còn được quá giang một đoạn trên xe trượt tuyết kéo bằng chó husky.
Vừa gỡ xuống khí thế quyết không thể chết giữa cánh đồng tuyết, đồng hồ sinh học đã bắt đầu rối loạn, tinh thần thường xuyên mơ màng, cứ như phụ nữ mang thai một lần, lú lẫn ba năm, nói chuyện, làm việc đều như lọt trong sương mù, ngày ba bữa quanh đi quẩn lại cứ ăn bừa ít bánh pizza, vài món Italy quá đát và thịt tuần lộc với bia lạnh. Từ ngày bước vào thủ đô Helsinki, chuyện anh có thể nhớ được rõ ràng, tính ra chỉ có hai.
Một là, lúc đi ngang qua ngôi làng của Ông già Noel ở Rovaniemi [3], anh đã khom mình cúi chào cột đèn trên lằn ranh đánh dấu vòng Bắc Cực, hình như còn nói “Tạm biệt”. Vài du khách dạt qua một bên nhìn trộm, anh nghe có người e dè đoán mình là người rừng.
Hai là, quá giang một chiếc xe kéo gỗ lớn chất đầy thân cây vân sam Na Uy. Phần Lan được mệnh danh là quốc gia của 5 triệu tiều phu, loại xe kéo gỗ này rất phổ biến —— Trên buồng lái không đủ chỗ trống, anh trùm kín da thú trèo vào sau xe, nằm lăn kềnh giữa đống thân cây tỏa mùi gay mũi. Đến quá nửa đêm thì tài xế lên vỗ vai anh, ý bảo chỉ có thể đưa đến đây. Anh nghe thấy được, nhưng mệt không mở nổi mắt, cũng chẳng buồn đứng dậy, lơ mơ nói: “Vậy ném tôi chỗ này đi.”
Tài xế hết cách, phải gọi thêm anh bạn, một người khiêng đầu một người nhấc chân, quăng anh lên lề đường theo đúng nghĩa của hai chữ vứt xác. Cả nửa bên mặt anh cắm xuống bùn, ngủ thẳng một giấc tới hừng đông.
Được cái là, trở lại Helsinki, thời khắc trên cao vừa thoáng hiện bóng dáng nhà thờ Lutheran màu ngà ở đằng xa [4], anh lập tức được nạp đầy máu.
Tai thính, mắt tinh, tư duy linh hoạt, mũi có thể ngửi được mùi hương của bánh kẹp thịt mới ra lò từ xa tít tắp, dòng máu chảy trong người cũng biến thành thứ nước sôi đặt bên phòng tắm hơi, bắt đầu ùng ục phun trào.
Quay về chốn cũ, có người căm ghét nơi này, cảm thấy nó buốt giá, âm u, không khác gì “Liên Xô trước ngày gỡ bỏ chính sách cấm vận”; có người yêu thích nơi này, cảm thấy thành phố được một phần biển Baltic bao quanh ấy phảng phất nét điền viên thơ mộng.
Hiện là cuối tháng ba, Helsinki vẫn chìm trong tàn đông u ám, lạnh lẽo. Vệ Lai quấn mảnh da nhếch nhác ố bẩn, đi lướt qua khu lầu trọ bê tông, qua cửa hàng với chiếc tủ kính phủ bụi, qua cửa tiệm bán đồ chơi người lớn và một hiệu massage Thái.
Đường phố vắng ngắt, chẳng ai thèm liếc nhìn anh. Anh bước thẳng xuống gian nhà nằm dưới lòng đất, đây là quán bar do Erin mở.
***
Tên quán là: We care about the world (Chúng ta quan tâm đến thế giới) .
Cửa tiệm lấy tên toàn tiếng Anh, trông có vẻ thiếu thiết thực khi đặt ở một địa phương vốn thông dụng tiếng Phần Lan và Thụy Điển, thực chất chỉ để thông báo rằng, nơi đây thường xuất hiện đủ mọi hạng người từ khắp thế giới, đã diễn ra vô số cuộc giao dịch hoặc ngoài sáng, hoặc trong tối. Nai từng nói, quán bar này trôi nổi trên bề mặt vòng xoáy ở Helsinki, người không biết rõ sẽ tránh xa, kẻ am hiểu thì tự động đi vào.
Vệ Lai đẩy cửa bước vào.
Đang là giữa ban ngày, quán bar chẳng chút sức sống, chỉ mở một chiếc đèn ốp tường. Vài tia sáng tù mù bao lấy bể sứa mini trên quầy, bên trong là hai con sứa mặt trăng [5] trong suốt đang bơi lững lờ. Từ dưới bể hắt lên thứ ánh sáng biếc xanh, chúng vươn ra những sợi xúc tu dài nhuyễn, nhìn như u hồn toàn thân tỏa ánh lân quang.
Sau bể sứa là một khuôn mặt bị bóp méo biến dạng bởi dòng nước, ánh sáng và thủy tinh. Có lẽ người kia cũng nhác thấy Vệ Lai qua tấm lọc méo mó này nên rất kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Đó là Erin.
Erin là một phụ nữ trẻ người Đức. Cô ấy sở hữu mái tóc ngắn đỏ rực, rất giống nữ chính trong bộ phim Đức nổi tiếng «Run Lola Run» [6], trên cổ có xăm hình rắn hổ mang chúa thật mảnh, quấn một vòng quanh cổ, lưỡi rắn thè ra ngay chỗ gồ lên nơi yết hầu, mỗi lần nói chuyện đều trông như đang phun lưỡi phì phì.
Tuy nhiên, thực ra bên dưới vẻ ngoài đầy tính công kích ấy, Erin có thể xem là một cô nàng ngây ngô, hiền hòa.
Cô ấy quan sát Vệ Lai, nghi hoặc, còn hơi cảnh giác, rồi thả một tay xuống dưới quầy bar, ở đó có giấu khẩu súng ngắn Makarov của Nga.
Vệ Lai biết cô ấy chưa nhận ra mình, chắc đã xem anh thành tên lang thang vô gia cư nào đó — Đầu tóc anh rối bù, hình như còn bết cả vào mớ râu ria nhiều ngày chưa cạo, trông chẳng khác gì hai bụi cỏ dại xoắn bện chặt lại; trên mặt có mấy vết xước, màu bùn nâu thấm vào trong da, dùng bao nhiêu nước cũng rửa không sạch. Quần áo thì lôi thôi lếch thếch, tấm da thú sực mùi mốc meo lẫn với mùi máu tanh, nhắc anh nhớ về quãng ngày phải ăn sống nuốt tươi vì chẳng thể nhóm lửa.
Yết hầu anh hơi lên xuống, nói: “Tôi đây.”
Erin chợt trợn to mắt: “David’s coming?”
***
Vệ Lai là tên tiếng Trung của anh, tên tiếng Anh là David. Người đại diện Nai của anh yêu Trung Quốc cuồng nhiệt, sau khi cẩn thận nghiên cứu tên anh, đã rút ra kết luận, “lai” trong tiếng Trung có nghĩa là “come”, khi nói “David’s coming”, thì đúng là không chỉ trần thuật sự thật anh “đến đây”, mà còn gọi ra đầy đủ tên tiếng Trung của anh [*].
[*] “Vệ Lai” đồng âm với “vị lai” = “coming” (sắp tới, sắp đến).
Cho nên hiện tại là Erin đang gọi tên anh.
Vệ Lai gật đầu: “Chìa khóa.”
Nhà trọ anh đang ở thuộc sở hữu của Nai, nằm trên tầng cao nhất của khu lầu này, lúc ra ngoài thì thường giao chìa khóa cho Erin giữ hộ —— Chính xác là giữ hộ! Erin chưa từng có hứng thú đến giúp anh sắp xếp phòng ốc, quét dọn vệ sinh hay thay ga giường, dù rằng cô ấy cứ khăng khăng cường điệu là mình rất yêu anh.
Erin vẫn chưa hết khiếp sợ, chỉ dùng hai đầu ngón tay nhón lấy chìa khóa đưa qua. Khi Vệ Lai nghiêng người đến, trên mặt cô nàng còn tỏ vẻ ghét bỏ khá phức tạp, cứ như sợ anh xáp lại gần, suýt nữa là ném luôn chìa khóa đi.
Vệ Lai quơ tay tóm lấy.
Erin hỏi: “Sao anh biến thành như này vậy?”
Vệ Lai đáp: “Cô lên phương bắc sống thử 4 tháng thì cũng thế thôi.”
Đây chẳng phải lời thật lòng, cỡ như Erin, 4 ngày là đã chịu hết nổi rồi.
Anh xoay người rời khỏi đấy. Trong nhà không lạnh buốt như bên ngoài, anh vừa đi vừa cởi da thú ra.
Erin gọi với theo phía sau: “Vệ này!”
Vệ Lai quay đầu, cô ấy tính đến gần, nhưng bị mùi xộc lên đẩy về sau vài bước, vẻ mặt đanh lại, thậm chí còn mang đôi chút cáu kỉnh.
“Vệ, tốt nhất là anh nên khôi phục bộ dạng trước kia ngay đi. Anh biết đấy, tôi yêu anh, chủ yếu là yêu dáng người và khuôn mặt anh tuấn…”
Nói đến “anh tuấn”, cô ấy hơi ngập ngừng, cảm thấy nhìn cái bản mặt trước mắt này, khen “anh tuấn” cũng là sỉ nhục hai chữ anh tuấn.
“…Tóm lại, anh như bây giờ, thật tôi chả thể yêu nổi.”
***
Thang máy lên lầu nằm tại cuối dãy hành lang dài hẹp, muốn đến đấy phải đi ngang qua phòng an ninh. Khu lầu trọ đây chỉ có đúng một bảo vệ, là anh chàng người Đức tên Mark. Anh này hói đầu, béo tới trình độ ngoại hạng, đến mức muốn len vào cửa phòng an ninh cũng phải vật vã thật lâu —— Cho nên phần lớn thời gian anh ta đều ngồi ỳ bên chiếc bàn sau cửa sổ thủy tinh, hết ăn uống nhồm nhoàm thì nằm bò ra ngủ.
Thời điểm Vệ Lai đi đến, Mark đang cầm dao nĩa, chuyên tâm xắn xúc xích trắng Bavaria trong khay [7]. Anh ta cảm giác được có bóng đen lướt qua trước cửa sổ, để làm tròn trách nhiệm bảo vệ trị an, bèn chào hỏi một câu: “Moi!” (chào)
Lúc nói chẳng thèm ngẩng đầu, ngay cả tiếng “moi” phát âm không chuẩn kia cũng tung tóe nước bọt, văng hết lên miếng xúc xích.
Vệ Lai nghĩ, giờ phút này, kẻ đi qua trước cửa bất kể có là tội phạm giết người, gấu ngựa, âm hồn hay người ngoài hành tinh, Mark vẫn sẽ không lưu tâm —— Anh ta chỉ là một vật trang trí trưng bày ở đây để trấn an tâm lý khách trọ.
Trong suốt quãng đời làm bảo vệ dài đằng đẵng của mình, Mark chỉ “dũng cảm đứng lên” được đúng một lần.
Đó là vào ngày lễ Giáng Sinh, ngay lúc nửa đêm, có hai kẻ giết người tại tầng 3 của khu lầu trọ. Bọn chúng không hề kiêng sợ, còn đổ hết cốc bia lên thi thể rồi chia nhau một trái một phải nghênh ngang xốc vai ra ngoài, vờ như đang vác một tên bạn say khướt.
Trên thi thể chỉ xỏ một chiếc giày, bàn chân còn lại để trần, mũi chân chà xát xuống mặt sàn bị toác ra, phía sau là cả vệt máu dài trộn lẫn mùi bia.
Khi đấy Mark vẫn chưa phát phì thế này. Vì thấy có người từ đằng xa đi tới, cho rằng ngày lễ thì nên có không khí lễ lạc, thành thử, đúng lúc hai người một xác đến gần, anh ta bất chợt từ trong cửa thò đầu ra, gào to: “Noel vui vẻ!”
Thế là anh ta nhận được món quà Giáng Sinh khó quên nhất: Hung phạm tưởng có biến, bèn xiên ngay cho một dao.
Một dao kia giúp hợp đồng làm việc của anh ta kéo dài vô hạn, vì Mark tuyên bố với bên ngoài, anh ta muốn bảo vệ khách trọ nên mới cố tóm hung thủ, mới có chuyện dũng cảm xông lên.
Anh ta thích nói gì thì nói, dù sao cuối cùng cũng không bắt được bọn kia.
…
Chiếc thang máy này là đời cũ, khá chật, phải dùng tay đóng mở cửa sắt. Phía trong góc có quăng một cuộn báo đã bị giẫm lên rất nhiều lần, giữa những dấu giày lộ ra vài chữ hoa thật to in đậm, cộng thêm một dấu chấm than.
–RANSOM! (tiền chuộc)
Đại khái là ở đâu đó lại xảy ra cướp bóc.
4 tháng không xem tin tức, nhìn chung thế giới này vẫn là vừa chết rất nhiều người, vừa sinh ra rất nhiều người, vừa có rất nhiều tiền từ tay một vài người chui vào tay một vài người khác.
Ngoài ánh mặt trời, vốn chẳng có gì mới lạ.
~♥~♥~♥
~Ghi chú:
[1] Lều kota:
[2] Cực quang: Trong tiếng Phần Lan, Bắc cực quang là revontulet, nghĩa là lửa của cáo.
[3] Ngôi làng của Ông già Noel (Santa Clause Village):
[4] Nhà thờ Lutheran: Biểu tượng chính thức của thành phố Helsinki, nổi bật trên quảng trường Senate.
[5] Sứa mặt trăng (Moon Jelly):
[6] Run Lola Run:
[7] Xúc xích trắng (Weißwurst, Weisswurst): Món xúc xích nổi tiếng của Đức, bắt nguồn từ vùng Bavaria, làm từ thịt heo muối và thịt bê xay cùng nhiều loại gia vị, sau đó hâm nóng trong nước có bỏ ít muối đến khoảng 70 độ, thường được dùng kèm với bánh quy xoắn (Brezn) và mù tạt ngọt (Süßer Senf).
Biên dịch: 1309
Khoảnh khắc Vệ Lai bị đông lạnh choàng tỉnh, một ý nghĩ vụt lóe qua đầu: Ông đây chịu đủ lắm rồi, hôm nay phải về nam ngay!
Giờ đã là tháng thứ tư anh vật vạ ở vòng Bắc Cực này. Ban đầu, từ khu vực loanh quanh Bắc Băng Dương rút xuống những trảng rừng ở Lapland, anh phải chui rúc vào một chiếc lều kota [1] bị dân bản địa Sami vứt bỏ. Đây là loại lều vải tương tự như lều của người Anh-điêng, đỉnh nhọn hình nón, xung quanh được đắp thêm hàng lớp da tuần lộc, da gấu, lông cừu để chống rét. Anh quấn chặt tấm da thú, nằm co ro giữa tầng tro bụi dày đến hơn nửa thước. Trước khi đi ngủ đã nhóm một đống lửa, lúc nằm xuống vẫn còn ấm áp, bây giờ vươn tay qua sờ thử, ngay cả tro tàn cũng lạnh tới cắt da cắt thịt, đột nhiên bị cắt vào là buốt lên hết nửa cánh tay.
Đến lúc về nam rồi, 4 tháng, nhất là nửa sau hành trình, số người gặp được đếm không quá năm đầu ngón tay. Nghe nói những ai sinh sống một mình lâu dài trong hoàn cảnh khắc nghiệt cực độ đều sẽ xuất hiện ảo giác — Hôm qua, anh tin chắc mình còn thấy được một con tuần lộc ngồi xếp bằng dưới đất thoa son môi, cây son nhãn hiệu Chanel, tông màu 99, đỏ cherry; nó thoa xong thì quay qua nhìn anh, chu môi đòi hôn.
Vệ Lai lại còn ngắm nghía thật kỹ mới nhận xét: “Nên kẻ thêm viền môi.”
Vừa dứt lời đã ôm đầu ngồi sụp xuống, cứ chần chừ nữa thì thể nào tinh thần cũng gặp vấn đề.
Anh bọc kín da thú, chui từ trong lều kota ra ngoài. Một đêm gió tuyết rít gào, giờ khắc này lại tĩnh lặng lạ thường. Trên tầng không là quầng cực quang ngọc bích âm u quỷ dị, uốn lượn tựa thân rắn đang len vào giữa ráng mây cam hồng phủ ngợp trời đất. Những cây thông đỏ cao lớn được tầng tầng băng tuyết phủ kín, tạo thành từng hình dáng cồng kềnh, bị đè cúi đầu, bị ép khom lưng, trông như hàng dãy xương trắng của bao gã khổng lồ hay yêu tinh xếp nối đuôi nhau đến tận chân trời.
Người Sami tin rằng, trên bầu trời có một con cáo lửa, nó sẽ chạy băng băng giữa đêm đen, dùng chiếc đuôi hất tung bông tuyết lên cao, từ đó mà xuất hiện cực quang [2].
Còn theo dân Trung Quốc, trời sinh sắc màu rực rỡ gọi là điềm lành.
Người trong nước làm việc, nghiên cứu, dựng cửa, kết hôn, lắp xà nhà, xây phòng ở… đều thích chọn những ngày tốt này —— Quyết định về nam vào một ngày điềm lành bay tứ tóe, xem ra cũng là ý hay.
***
Đạp lên lớp tuyết sâu đến tận đầu gối, Vệ Lai đi thẳng một đường xuôi nam. Cuốc bộ ra khỏi rừng rậm Lapland, thời điểm gặp may còn được quá giang một đoạn trên xe trượt tuyết kéo bằng chó husky.
Vừa gỡ xuống khí thế quyết không thể chết giữa cánh đồng tuyết, đồng hồ sinh học đã bắt đầu rối loạn, tinh thần thường xuyên mơ màng, cứ như phụ nữ mang thai một lần, lú lẫn ba năm, nói chuyện, làm việc đều như lọt trong sương mù, ngày ba bữa quanh đi quẩn lại cứ ăn bừa ít bánh pizza, vài món Italy quá đát và thịt tuần lộc với bia lạnh. Từ ngày bước vào thủ đô Helsinki, chuyện anh có thể nhớ được rõ ràng, tính ra chỉ có hai.
Một là, lúc đi ngang qua ngôi làng của Ông già Noel ở Rovaniemi [3], anh đã khom mình cúi chào cột đèn trên lằn ranh đánh dấu vòng Bắc Cực, hình như còn nói “Tạm biệt”. Vài du khách dạt qua một bên nhìn trộm, anh nghe có người e dè đoán mình là người rừng.
Hai là, quá giang một chiếc xe kéo gỗ lớn chất đầy thân cây vân sam Na Uy. Phần Lan được mệnh danh là quốc gia của 5 triệu tiều phu, loại xe kéo gỗ này rất phổ biến —— Trên buồng lái không đủ chỗ trống, anh trùm kín da thú trèo vào sau xe, nằm lăn kềnh giữa đống thân cây tỏa mùi gay mũi. Đến quá nửa đêm thì tài xế lên vỗ vai anh, ý bảo chỉ có thể đưa đến đây. Anh nghe thấy được, nhưng mệt không mở nổi mắt, cũng chẳng buồn đứng dậy, lơ mơ nói: “Vậy ném tôi chỗ này đi.”
Tài xế hết cách, phải gọi thêm anh bạn, một người khiêng đầu một người nhấc chân, quăng anh lên lề đường theo đúng nghĩa của hai chữ vứt xác. Cả nửa bên mặt anh cắm xuống bùn, ngủ thẳng một giấc tới hừng đông.
Được cái là, trở lại Helsinki, thời khắc trên cao vừa thoáng hiện bóng dáng nhà thờ Lutheran màu ngà ở đằng xa [4], anh lập tức được nạp đầy máu.
Tai thính, mắt tinh, tư duy linh hoạt, mũi có thể ngửi được mùi hương của bánh kẹp thịt mới ra lò từ xa tít tắp, dòng máu chảy trong người cũng biến thành thứ nước sôi đặt bên phòng tắm hơi, bắt đầu ùng ục phun trào.
Quay về chốn cũ, có người căm ghét nơi này, cảm thấy nó buốt giá, âm u, không khác gì “Liên Xô trước ngày gỡ bỏ chính sách cấm vận”; có người yêu thích nơi này, cảm thấy thành phố được một phần biển Baltic bao quanh ấy phảng phất nét điền viên thơ mộng.
Hiện là cuối tháng ba, Helsinki vẫn chìm trong tàn đông u ám, lạnh lẽo. Vệ Lai quấn mảnh da nhếch nhác ố bẩn, đi lướt qua khu lầu trọ bê tông, qua cửa hàng với chiếc tủ kính phủ bụi, qua cửa tiệm bán đồ chơi người lớn và một hiệu massage Thái.
Đường phố vắng ngắt, chẳng ai thèm liếc nhìn anh. Anh bước thẳng xuống gian nhà nằm dưới lòng đất, đây là quán bar do Erin mở.
***
Tên quán là: We care about the world (Chúng ta quan tâm đến thế giới) .
Cửa tiệm lấy tên toàn tiếng Anh, trông có vẻ thiếu thiết thực khi đặt ở một địa phương vốn thông dụng tiếng Phần Lan và Thụy Điển, thực chất chỉ để thông báo rằng, nơi đây thường xuất hiện đủ mọi hạng người từ khắp thế giới, đã diễn ra vô số cuộc giao dịch hoặc ngoài sáng, hoặc trong tối. Nai từng nói, quán bar này trôi nổi trên bề mặt vòng xoáy ở Helsinki, người không biết rõ sẽ tránh xa, kẻ am hiểu thì tự động đi vào.
Vệ Lai đẩy cửa bước vào.
Đang là giữa ban ngày, quán bar chẳng chút sức sống, chỉ mở một chiếc đèn ốp tường. Vài tia sáng tù mù bao lấy bể sứa mini trên quầy, bên trong là hai con sứa mặt trăng [5] trong suốt đang bơi lững lờ. Từ dưới bể hắt lên thứ ánh sáng biếc xanh, chúng vươn ra những sợi xúc tu dài nhuyễn, nhìn như u hồn toàn thân tỏa ánh lân quang.
Sau bể sứa là một khuôn mặt bị bóp méo biến dạng bởi dòng nước, ánh sáng và thủy tinh. Có lẽ người kia cũng nhác thấy Vệ Lai qua tấm lọc méo mó này nên rất kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Đó là Erin.
Erin là một phụ nữ trẻ người Đức. Cô ấy sở hữu mái tóc ngắn đỏ rực, rất giống nữ chính trong bộ phim Đức nổi tiếng «Run Lola Run» [6], trên cổ có xăm hình rắn hổ mang chúa thật mảnh, quấn một vòng quanh cổ, lưỡi rắn thè ra ngay chỗ gồ lên nơi yết hầu, mỗi lần nói chuyện đều trông như đang phun lưỡi phì phì.
Tuy nhiên, thực ra bên dưới vẻ ngoài đầy tính công kích ấy, Erin có thể xem là một cô nàng ngây ngô, hiền hòa.
Cô ấy quan sát Vệ Lai, nghi hoặc, còn hơi cảnh giác, rồi thả một tay xuống dưới quầy bar, ở đó có giấu khẩu súng ngắn Makarov của Nga.
Vệ Lai biết cô ấy chưa nhận ra mình, chắc đã xem anh thành tên lang thang vô gia cư nào đó — Đầu tóc anh rối bù, hình như còn bết cả vào mớ râu ria nhiều ngày chưa cạo, trông chẳng khác gì hai bụi cỏ dại xoắn bện chặt lại; trên mặt có mấy vết xước, màu bùn nâu thấm vào trong da, dùng bao nhiêu nước cũng rửa không sạch. Quần áo thì lôi thôi lếch thếch, tấm da thú sực mùi mốc meo lẫn với mùi máu tanh, nhắc anh nhớ về quãng ngày phải ăn sống nuốt tươi vì chẳng thể nhóm lửa.
Yết hầu anh hơi lên xuống, nói: “Tôi đây.”
Erin chợt trợn to mắt: “David’s coming?”
***
Vệ Lai là tên tiếng Trung của anh, tên tiếng Anh là David. Người đại diện Nai của anh yêu Trung Quốc cuồng nhiệt, sau khi cẩn thận nghiên cứu tên anh, đã rút ra kết luận, “lai” trong tiếng Trung có nghĩa là “come”, khi nói “David’s coming”, thì đúng là không chỉ trần thuật sự thật anh “đến đây”, mà còn gọi ra đầy đủ tên tiếng Trung của anh [*].
[*] “Vệ Lai” đồng âm với “vị lai” = “coming” (sắp tới, sắp đến).
Cho nên hiện tại là Erin đang gọi tên anh.
Vệ Lai gật đầu: “Chìa khóa.”
Nhà trọ anh đang ở thuộc sở hữu của Nai, nằm trên tầng cao nhất của khu lầu này, lúc ra ngoài thì thường giao chìa khóa cho Erin giữ hộ —— Chính xác là giữ hộ! Erin chưa từng có hứng thú đến giúp anh sắp xếp phòng ốc, quét dọn vệ sinh hay thay ga giường, dù rằng cô ấy cứ khăng khăng cường điệu là mình rất yêu anh.
Erin vẫn chưa hết khiếp sợ, chỉ dùng hai đầu ngón tay nhón lấy chìa khóa đưa qua. Khi Vệ Lai nghiêng người đến, trên mặt cô nàng còn tỏ vẻ ghét bỏ khá phức tạp, cứ như sợ anh xáp lại gần, suýt nữa là ném luôn chìa khóa đi.
Vệ Lai quơ tay tóm lấy.
Erin hỏi: “Sao anh biến thành như này vậy?”
Vệ Lai đáp: “Cô lên phương bắc sống thử 4 tháng thì cũng thế thôi.”
Đây chẳng phải lời thật lòng, cỡ như Erin, 4 ngày là đã chịu hết nổi rồi.
Anh xoay người rời khỏi đấy. Trong nhà không lạnh buốt như bên ngoài, anh vừa đi vừa cởi da thú ra.
Erin gọi với theo phía sau: “Vệ này!”
Vệ Lai quay đầu, cô ấy tính đến gần, nhưng bị mùi xộc lên đẩy về sau vài bước, vẻ mặt đanh lại, thậm chí còn mang đôi chút cáu kỉnh.
“Vệ, tốt nhất là anh nên khôi phục bộ dạng trước kia ngay đi. Anh biết đấy, tôi yêu anh, chủ yếu là yêu dáng người và khuôn mặt anh tuấn…”
Nói đến “anh tuấn”, cô ấy hơi ngập ngừng, cảm thấy nhìn cái bản mặt trước mắt này, khen “anh tuấn” cũng là sỉ nhục hai chữ anh tuấn.
“…Tóm lại, anh như bây giờ, thật tôi chả thể yêu nổi.”
***
Thang máy lên lầu nằm tại cuối dãy hành lang dài hẹp, muốn đến đấy phải đi ngang qua phòng an ninh. Khu lầu trọ đây chỉ có đúng một bảo vệ, là anh chàng người Đức tên Mark. Anh này hói đầu, béo tới trình độ ngoại hạng, đến mức muốn len vào cửa phòng an ninh cũng phải vật vã thật lâu —— Cho nên phần lớn thời gian anh ta đều ngồi ỳ bên chiếc bàn sau cửa sổ thủy tinh, hết ăn uống nhồm nhoàm thì nằm bò ra ngủ.
Thời điểm Vệ Lai đi đến, Mark đang cầm dao nĩa, chuyên tâm xắn xúc xích trắng Bavaria trong khay [7]. Anh ta cảm giác được có bóng đen lướt qua trước cửa sổ, để làm tròn trách nhiệm bảo vệ trị an, bèn chào hỏi một câu: “Moi!” (chào)
Lúc nói chẳng thèm ngẩng đầu, ngay cả tiếng “moi” phát âm không chuẩn kia cũng tung tóe nước bọt, văng hết lên miếng xúc xích.
Vệ Lai nghĩ, giờ phút này, kẻ đi qua trước cửa bất kể có là tội phạm giết người, gấu ngựa, âm hồn hay người ngoài hành tinh, Mark vẫn sẽ không lưu tâm —— Anh ta chỉ là một vật trang trí trưng bày ở đây để trấn an tâm lý khách trọ.
Trong suốt quãng đời làm bảo vệ dài đằng đẵng của mình, Mark chỉ “dũng cảm đứng lên” được đúng một lần.
Đó là vào ngày lễ Giáng Sinh, ngay lúc nửa đêm, có hai kẻ giết người tại tầng 3 của khu lầu trọ. Bọn chúng không hề kiêng sợ, còn đổ hết cốc bia lên thi thể rồi chia nhau một trái một phải nghênh ngang xốc vai ra ngoài, vờ như đang vác một tên bạn say khướt.
Trên thi thể chỉ xỏ một chiếc giày, bàn chân còn lại để trần, mũi chân chà xát xuống mặt sàn bị toác ra, phía sau là cả vệt máu dài trộn lẫn mùi bia.
Khi đấy Mark vẫn chưa phát phì thế này. Vì thấy có người từ đằng xa đi tới, cho rằng ngày lễ thì nên có không khí lễ lạc, thành thử, đúng lúc hai người một xác đến gần, anh ta bất chợt từ trong cửa thò đầu ra, gào to: “Noel vui vẻ!”
Thế là anh ta nhận được món quà Giáng Sinh khó quên nhất: Hung phạm tưởng có biến, bèn xiên ngay cho một dao.
Một dao kia giúp hợp đồng làm việc của anh ta kéo dài vô hạn, vì Mark tuyên bố với bên ngoài, anh ta muốn bảo vệ khách trọ nên mới cố tóm hung thủ, mới có chuyện dũng cảm xông lên.
Anh ta thích nói gì thì nói, dù sao cuối cùng cũng không bắt được bọn kia.
…
Chiếc thang máy này là đời cũ, khá chật, phải dùng tay đóng mở cửa sắt. Phía trong góc có quăng một cuộn báo đã bị giẫm lên rất nhiều lần, giữa những dấu giày lộ ra vài chữ hoa thật to in đậm, cộng thêm một dấu chấm than.
–RANSOM! (tiền chuộc)
Đại khái là ở đâu đó lại xảy ra cướp bóc.
4 tháng không xem tin tức, nhìn chung thế giới này vẫn là vừa chết rất nhiều người, vừa sinh ra rất nhiều người, vừa có rất nhiều tiền từ tay một vài người chui vào tay một vài người khác.
Ngoài ánh mặt trời, vốn chẳng có gì mới lạ.
~♥~♥~♥
~Ghi chú:
[1] Lều kota:
[2] Cực quang: Trong tiếng Phần Lan, Bắc cực quang là revontulet, nghĩa là lửa của cáo.
[3] Ngôi làng của Ông già Noel (Santa Clause Village):
[4] Nhà thờ Lutheran: Biểu tượng chính thức của thành phố Helsinki, nổi bật trên quảng trường Senate.
[5] Sứa mặt trăng (Moon Jelly):
[6] Run Lola Run:
[7] Xúc xích trắng (Weißwurst, Weisswurst): Món xúc xích nổi tiếng của Đức, bắt nguồn từ vùng Bavaria, làm từ thịt heo muối và thịt bê xay cùng nhiều loại gia vị, sau đó hâm nóng trong nước có bỏ ít muối đến khoảng 70 độ, thường được dùng kèm với bánh quy xoắn (Brezn) và mù tạt ngọt (Süßer Senf).
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.