Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 267: Cừu Vô Tự

Trường Sinh Thiên Diệp

16/09/2020

Cốc Triệu Kinh một trận mê mang. Lúc ấy nhìn thấy Cốc Nhụy nên nhất thời sốt ruột, hắn căn bản không có chú ý chuyện khác. Không nghĩ tới Cốc Nhụy thế nhưng giúp đỡ người khác, còn bắt ca ca của Cừu Vô Nhất.

Cốc Triệu Kinh thật sự thấy rất kỳ quái, ca ca của Cừu Vô Nhất cùng ba mảnh da có quan hệ gì, sao bị liên lụy vào?

Nghê Diệp Tâm nhìn sắc mặt không lương thiện của Mộ Dung Trường Tình, nói:

“Vậy hiện tại làm sao đây?”

Mộ Dung Trường Tình siết nắm tay kêu răn rắc.

Cừu Vô Nhất tức giận đến mặt đều đỏ, quay đầu muốn rời đi. Cũng may Nghê Diệp Tâm phản ứng mau, liền bắt lấy nó, nói:

“Ngươi muốn đi đâu?”

“Ta muốn đi tìm ca ca!”

Cừu Vô Nhất sốt ruột nói.

Nó nghe nói ca ca không thấy, cho nên mới từ trong giáo chạy ra tìm. Bất quá kỳ thật nó vẫn luôn không quan tâm lắm. Ca ca rốt cuộc là người nào, ý đồ xấu so với nó nhiều hơn chứ không ít, Cừu Vô Nhất cảm thấy ai xảy ra chuyện cũng không phải là ca ca xảy ra chuyện.

Cừu Vô Nhất vốn dĩ chạy ra là chuẩn bị đi khắp nơi chơi đùa, không nghĩ tới Cừu Vô Tự thật sự có chuyện, còn bị người bắt, không biết bắt đem đi đâu.

Nghê Diệp Tâm nói:

“Ngươi lại không biết ca ca ở nơi nào, đừng chạy loạn.”

Cừu Trưởng lão bị bắt hiện tại đã đủ loạn, nếu Cừu Vô Nhất lại đột nhiên xảy ra chuyện, chẳng phải là loạn thành một nồi cháo heo.

Cốc Triệu Kinh nhìn bộ dạng sốt ruột của Cừu Vô Nhất, lập tức nói:

“Ta sẽ tìm ca ca ngươi trở về.”

Việc này có Cốc Nhụy tham dự, trong lòng Cốc Triệu Kinh cảm thấy áy náy.

Mộ Dung Trường Tình cười lạnh một tiếng, nói:

“Vậy ngươi biết đi nơi nào tìm không?”

Cốc Triệu Kinh bị hắn hỏi sửng sốt, nháy mắt liền câm nín, bởi vì hắn không biết ca ca của Cừu Vô Nhất ở nơi nào, càng không biết Cốc Nhụy ở nơi nào. Cốc Nhụy và hắn cùng nhau lớn lên, nhưng mà hắn phát hiện thật sự cũng không hiểu Cốc Nhụy một chút nào.

Cốc Triệu Kinh trầm mặc trong chốc lát, lẩm bẩm nói:

“Thực xin lỗi…… Nhưng ta nhất định sẽ đem ca ca trở về cho ngươi.”

“Chuyện này cũng không thể trách Cốc thiếu hiệp, chúng ta đừng để nội bộ lục đục. Mục đích của người kia chính là muốn hộp gỗ cùng vật bên trong?”

Mộ Dung Trường Tình gật gật đầu, nói:

“Có lẽ vậy.”

“Chúng ta…… phải về phủ Khai Phong một chuyến sao?”

Cũng không biết Cừu Vô Tự bị bắt đã bao lâu, bất quá tạm thời hẳn là không có nguy hiểm tính mạng, chỉ có thể nói là chịu khổ. Hiện tại nhiệm vụ hàng đầu là tập trung ba mảnh da lại.

Mộ Dung Trường Tình nói:

“Ngươi viết một phong thơ, ta cho người ra roi thúc ngựa đưa về phủ Khai Phong.”

Nghê Diệp Tâm gật gật đầu.

“Được, ta sẽ viết một phong thơ cho Trì Long cùng Triệu Doãn, nhờ bọn họ hỗ trợ đem mảnh da mang đến đây.”

Như vậy cũng có thể tiết kiệm thời gian, miễn cho bọn họ chạy ngược chạy xuôi.

Nghê Diệp Tâm lại nói:

“Đúng rồi, Cốc Nhụy có nói thời điểm một tay giao người một tay giao hàng không?”

Cốc Triệu Kinh lắc lắc đầu.

“Nàng chưa nói.”

Cốc Nhụy kỳ thật chưa nói được mấy câu, Cốc Triệu Kinh đã bị người đánh lén, té xỉu. Khi hắn tỉnh lại cũng đã về tới trong phòng.

“Xem ra bọn họ tuyệt đối sẽ liên hệ lại với chúng ta. Cốc thiếu hiệp, ngươi đừng đi một mình, tốt xấu gì cũng phải bên cạnh Cừu Vô Nhất.”

Cốc Triệu Kinh gật gật đầu.

“Được rồi. Đại hiệp, chúng ta về phòng đi, viết thư rồi cho người đưa đi gấp.”

Mộ Dung Trường Tình gật đầu, sau đó liền mang theo Nghê Diệp Tâm rời đi.

Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình vội vàng trở về viết thư. Tuy rằng Nghê Diệp Tâm viết chữ khó coi, bất quá lúc này cũng không thể nghĩ nhiều.

Mộ Dung Trường Tình rời Vạn Triều Sơn Trang, sau đó đến trấn nhỏ tìm người trong giáo, đem thư đưa đi.

Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình rời đi, trong phòng chỉ còn lại Cốc Triệu Kinh cùng Cừu Vô Nhất.

Cốc Triệu Kinh nhịn không được giơ tay chà chà mặt mình, cảm giác tâm phiền ý loạn, hơn nữa bụng có chút đau. Không biết có phải miệng vết thương nứt ra hay không. Nhưng hắn hiện tại hoàn toàn không có tâm tư đi xem xét vết thương.

Cốc Triệu Kinh bỗng nhiên cảm thấy mình sống thật thất bại, không chỉ bản thân hỏng bét, còn liên luỵ người khác, ngẩng đầu lên nhìn Cừu Vô Nhất đứng ở bên cái bàn.

Cừu Vô Nhất một tay chống nạnh, một tay nắm chủy thủ nhỏ, đi đi lại lại, giậm chân trái rồi lại giậm chân phải, hiển nhiên cũng thực bực bội.

Cốc Triệu Kinh nhịn không được liền đi qua, bất quá hắn không dám đụng vào Cừu Vô Nhất, chỉ là nói:

“Thực xin lỗi……”

Nghe được giọng Cốc Triệu Kinh, Cừu Vô Nhất ngẩng đầu lên, liền kinh ngạc.

“Ai nha”

Nó mở to hai mắt nhìn, vội vàng chạy tới duỗi tay đỡ lấy Cốc Triệu Kinh.

“Triệu Kinh ca ca, miệng vết thương của ngươi chảy máu!”



Cốc Triệu Kinh cúi đầu nhìn, thật đúng là chảy máu, máu tươi đã đem quần áo nhiễm hồng.

“Mau ngồi xuống!”

Cừu Vô Nhất đỡ Cốc Triệu Kinh ngồi trở lại giường, nói:

“Không cần dùng lực phân cao thấp, thả lỏng một chút.”

Cừu Vô Nhất giúp hắn cởi áo, miệng vết thương quả thực bị nứt ra một mảnh, tuy rằng chảy máu không nhiều lắm, nhưng thoạt nhìn cũng thấy ghê người.

Cốc Triệu Kinh không cảm thấy quá đau, so với sự phiền lòng mà nói, chút đau đớn này không đáng kể chút nào.

“Không vội, không có việc gì.”

“Cái gì mà không có việc gì.”

Cừu Vô Nhất không cao hứng nói:

“Sẽ lưu sẹo, lúc trước ta cẩn thận giúp ngươi băng bó vốn dĩ sẽ không lưu sẹo.”

Cốc Triệu Kinh dứt khoát liền bất động, để Cừu Vô Nhất cẩn thận giúp hắn bôi thuốc băng bó một lần nữa.

Cừu Vô Nhất băng bó rất cẩn thận, tận lực không làm đau Cốc Triệu Kinh, tay làm miệng còn hỏi:

“Có đau hay không? Có đau hay không? Sao như vậy chứ?”

Cốc Triệu Kinh liên tục lắc đầu, nói:

“Không có việc gì.”

Chờ băng bó xong, Cốc Triệu Kinh mới nói:

“Thực xin lỗi……”

Cừu Vô Nhất nghiêm mặt nói:

“Triệu Kinh ca ca, ngươi đã xin lỗi rất nhiều lần. Người bắt ca ca của ta lại không phải là ngươi.”

Tuy rằng nói như vậy, nhưng Cốc Nhụy là muội muội của Cốc Triệu Kinh, nên Cốc Triệu Kinh vẫn thấy có quan hệ, cho nên hắn hoàn toàn không thể đứng ngoài cuộc.

“Ta sẽ cứu ca ca ra!”

Cốc Triệu Kinh đột nhiên có chút hâm mộ. Quan hệ của Cừu Vô Nhất cùng ca ca của nó rất tốt, cũng không như hắn cùng Cốc Nhụy quan hệ ác liệt như vậy. Cốc Triệu Kinh nhịn không được nói:

“Ca ca chắc cũng rất thương ngươi?”

Cừu Vô Nhất nâng cằm, nói:

“Cái này là đương nhiên, ca ca thương ta nhất.”

Cốc Triệu Kinh nhìn gương mặt nhỏ đáng yêu tươi cười, nhịn không được duỗi tay vỗ vỗ đầu của nó. Cừu Vô Nhất dứt khoát ngồi bên cạnh Cốc Triệu Kinh. Mông ngồi trên giường, hai chân ngắn không chạm đất, lắc qua lắc lại đá đạp lung tung.

Cừu Vô Nhất tò mò ngưỡng mặt, nói:

“Triệu Kinh ca ca, người bắt ca ca của ta là muội muội của ngươi sao?”

Cốc Triệu Kinh bị hỏi sửng sốt, gian nan gật gật đầu.

Cừu Vô Nhất lộ ra vẻ mặt khó hiểu, tựa hồ không rõ Cốc Triệu Kinh ôn nhu như thế, vì sao muội muội lại là người xấu.

Cốc Triệu Kinh cười khổ một tiếng, nói:

“Ta cùng…… muội muội quan hệ không phải thực tốt, nàng thực chán ghét ta.”

“Vì cái gì?”

“Nói ra thì rất dài……”

Vừa nghe, Cừu Vô Nhất duỗi tay bắt lấy tay Cốc Triệu Kinh, nói:

“Triệu Kinh ca ca, ta về sau sẽ đối xử với ngươi thật tốt! Thật sự đó!”

Cốc Triệu Kinh nhịn không được cười, gật gật đầu.

“Ngươi đừng có mà không tin, chờ ta tìm được ca ca, ca ca cũng sẽ thích ngươi. Ca ca tốt với ta nhất, người ta thích ca ca tuyệt đối sẽ thích.”

Cốc Triệu Kinh nghe Cừu Vô Nhất nghiêm trang nói, đột nhiên có điểm cảm động. Hắn nhìn Cừu Vô Nhất, bỗng nhiên cúi đầu hôn lên trên trán nó một cái.

Cừu Vô Nhất hoảng sợ, hai mắt mở to trừng hết mức, vẻ mặt ngây ngốc nhìn Cốc Triệu Kinh. Nó nhìn vài giây, sau đó hai má phúng phính thịt càng lúc càng đỏ vì ngượng ngùng.

Cốc Triệu Kinh nhìn nó cái dạng này, nhịn không được liền cười.

Mộ Dung Trường Tình một mình đi tìm người truyền tin, khi trở về đã là buổi chiều. Nghê Diệp Tâm đi tới đi lui chờ hắn, nhìn thấy Mộ Dung Trường Tình trở về, liền nhẹ nhàng thở ra.

Mộ Dung Trường Tình nói:

“Ngươi lo lắng cho ta sao?”

“Tuy rằng đại hiệp võ công rất lợi hại, nhưng mà minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng, cẩn thận một chút vẫn hơn.”

“Đã cho người lập tức mang tin đi Khai Phong, nhưng đi về thời gian cũng không ít.”

“Đúng vậy. Mà đại sư huynh Thương Đình Phái kia làm như thế nào biết chúng ta có ba mảnh da chứ? Người khác hẳn là cũng không biết nha. Chuyện này cũng quá kỳ quái, hắn giống như nắm rõ thông tin về chúng ta.”

Mộ Dung Trường Tình cau mày. Thật là như vậy. Đại sư huynh Thương Đình Phái giống như biết rõ về bọn họ. Vậy hắn rốt cuộc làm như thế nào có được mấy tin tức này?

Mộ Dung Trường Tình đột nhiên có một loại dự cảm không tốt lắm, trong lúc nhất thời không nói gì.

Nghê Diệp Tâm nhìn Mộ Dung Trường Tình trầm mặc, tựa hồ biết hắn suy nghĩ cái gì, nói:

“Cũng không biết Kính Vương gia bên kia xử lý vụ án Xà Văn Đồ Đằng thế nào rồi.”

Vụ án Xà Văn Đồ Đằng do Triệu Nguyên Kính tiếp tục xử lý. Tuy rằng bắt được không ít người trong triều đình có lòng dạ khó lường, nhưng mà chuyện này người khởi xướng là sư phụ của Mộ Dung Trường Tình, ông ta tuyệt đối không dễ bắt.

Ma giáo có một cái hộp gỗ chứa bí mật, rất ít người biết, ngay cả những Trưởng lão cũng không biết rõ. Nghê Diệp Tâm nhịn không được liền bắt đầu liên tưởng, cảm thấy càng nghĩ càng lo lắng.

Mộ Dung Trường Tình cũng thực lo lắng. Nếu thật sự lại là sư phụ hắn, vậy thật sự là không dễ đối phó. Địch ở trong tối chỗ, nơi chốn tính kế còn chưa nói, võ công cũng cao sâu không lường được.



Mộ Dung Trường Tình trầm mặc không nói, Nghê Diệp Tâm vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói:

“Đừng lo lắng, ta sẽ bảo vệ ngươi.”

Mộ Dung Trường Tình đột nhiên bị lời nói hùng hồn này làm cho tức cười. Liếc mắt nhìn một cái, Mộ Dung Trường Tình duỗi tay đem Nghê Diệp Tâm ôm vào trong lòng ngực, nói:

“Lời này phải là ta nói. Ngươi yên tâm, bất luận phát sinh cái gì, ta đều sẽ bảo vệ ngươi an toàn.”

Ở một nơi khác.

Bởi vì thời tiết, buổi chiều cũng không có ánh nắng, trời cũng âm u. Đặc biệt là phòng không có cửa sổ, trong phòng giống như một chút ánh sáng cũng không có, toàn bộ đều mờ mịt.<HunhHn786>

Có người nằm ở trên giường, giường còn có màn che, người kia vẫn không nhúc nhích, tựa hồ là đang ngủ.

“Cót két”

Bên ngoài vang lên âm thanh, lông mi người trên giường đột nhiên run run hai cái, hé mở đôi mắt một chút, sau đó lại nhắm.

Thực mau, cửa phòng bị đẩy ra, trong phòng sáng sủa một chút, xuyên thấu qua màn có thể nhìn thấy bóng dáng người nằm ở trên giường.

Đó là một người nam tử thoạt nhìn còn trẻ tuổi, tuổi cụ thể thì không rõ lắm. Sắc mặt hắn có chút tái nhợt, da vàng như nến, môi nhợt nhạt nhìn như là mất máu quá nhiều.

Diện mạo thực sự không tồi, thoạt nhìn soái khí cũng không phải quá nghiêm túc, tướng mạo rất là nhu hòa.

Nam nhân nghe được tiếng mở cửa, lông mi lại run run hai cái, bất quá cũng không có mở mắt.

Người vào là một nam tử mặc y phục màu đen. Hắn xoay người đem cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại. Trước khi bóng tối lại bao phủ, ánh sáng chiếu vào gương mặt người kia, dung mạo vốn dĩ bị che khuất đột nhiên hiện lên rõ ràng. Hắn chính là đại sư huynh Thương Đình Phái.

Đại sư huynh Thương Đình Phái đi vào, cũng không đốt đèn. Hắn đóng cửa kỹ càng, nghiêng tai lắng nghe một chút, cười nói:

“Cừu tiền bối đã tỉnh.”

Người nằm trên giường vẫn không nhúc nhích, lúc này lông mi cũng không run động.

Đại sư huynh Thương Đình Phái đi qua, duỗi tay đem màn xốc lên, liền đứng ở trên mép giường, nói:

“Cừu tiền bối hôm nay cảm giác thân thể như thế nào?”

Nam tử trên giường cũng không mở mắt, cũng không nói lời nào, giống như còn đang ngủ.

Đại sư huynh Thương Đình Phái vẫn mang theo tươi cười, chỉ là nụ cười hàm hậu trước đây một chút cũng không còn.

Hắn hơi cong eo, duỗi tay vén tóc trên trán nam tử nằm trên giường, động tác thoạt nhìn thật sự ôn nhu. Ngón tay theo những sợi tóc đen dài, chậm rãi tới bên gáy, mu bàn tay cọ qua cằm đối phương.

Nhưng mà trong nháy mắt, người nằm trên giường đột nhiên mở mắt, nâng tay liền chế trụ tay Đại sư huynh Thương Đình Phái.

Đại sư huynh Thương Đình Phái lại không có một chút hoảng loạn. Giống như sớm đã có chuẩn bị, bàn tay linh động, ngón trỏ cùng ngón giữa khép lại nhanh chóng xoay chuyển.

“Ư”

Tay của nam tử bắt lấy tay Đại sư huynh Thương Đình Phái run lên, hắn phát ra một tiếng kêu đau, run rẩy một chút, sau đó cả người đều mềm nhũn ngã xuống giường.

Trên trán lập tức tràn ra rất nhiều mồ hôi, đem tóc hai bên thái dương làm ướt nhẹp. Cánh tay hắn mềm sụp rũ ở mép giường. Ở cổ tay xuất hiện có một cây ngân châm cực kỳ mảnh.

Đại sư huynh Thương Đình Phái cười một tiếng, nói:

“Cừu tiền bối, ngươi sao vẫn không thể thành thật một chút? Như vậy cũng chỉ làm chính ngươi chịu khổ mà thôi.”

Người nằm trên giường chính là Cừu Vô Tự không thể nghi ngờ.

Hắn thở hổn hển, tựa hồ đau đến căn bản không mở miệng được.

Đại sư huynh Thương Đình Phái giơ tay nhẹ nhàng búng một cái trên ngân châm. Thân thể Cừu Vô Tự lập tức run lên, đôi mắt mở to không ít, trên trán không còn là mồ hôi mỏng. Mồ hôi chảy theo gương mặt lăn xuống dưới, trên cổ cũng đều là giọt mồ hôi to như hạt đậu.

Đại sư huynh Thương Đình Phái lúc này mới duỗi tay đem ngân châm rút ra, thu hồi vào trong tay áo.

“Xem ra chỉ có như vậy Cừu tiền bối mới có thể thành thật một ít.”

Cừu Vô Tự thở dốc rất lâu, sau khi bình ổn, ha hả cười nói:

“Ngươi cũng chỉ có thủ đoạn này. Có thể làm cái gì mới mẻ hơn hay không? Nhốt ta nhiều ngày như vậy, còn chưa có nhìn thấy cái gì mới. Chỉ chút thủ đoạn này, còn muốn thu lợi từ trong miệng ta sao?”

Đại sư huynh Thương Đình Phái cũng cười, ngồi ở trên mép giường, nói:

“Vãn bối đích xác kiến thức hạn hẹp. Cừu tiền bối không muốn phối hợp cũng không có quan hệ, vãn bối đã tìm được người nguyện ý phối hợp với vãn bối.”

Cừu Vô Tự không nói gì. Đại sư huynh Thương Đình Phái tiếp tục nói:

“Hôm nay ta ở Vạn Triều Sơn Trang gặp được đệ đệ của tiền bối.”

Cừu Vô Tự mở to mắt. Muốn bò dậy, nhưng hắn quá mức suy yếu, căn bản không dậy được, thiếu chút nữa đầu cắm trên mặt đất.

Đại sư huynh Thương Đình Phái duỗi tay chụp lấy, liền đem người ôm ở trong lòng ngực, nói:

“Đừng lo lắng, chỉ là thấy rất xa, cũng không có làm gì. Nói thật, ta muốn giết một người cũng phải có lý do, đệ đệ tiền bối là đứa bé đáng yêu, chỉ sợ ai cũng tìm không thấy lý do hại đứa bé đáng yêu như vậy.”

Cừu Vô Tự trừng mắt, nhưng cái gì cũng làm không được. Thời điểm Đại sư huynh Thương Đình Phái ôm lấy liền chế trụ mạch môn, Cừu Vô Tự căn bản không có biện pháp.

Đại sư huynh Thương Đình Phái lại nói:

“Có người sẽ dùng ba mảnh da tới đổi Cừu tiền bối. Tiền bối chỉ cần ở chỗ này an tâm chờ là được.”

Cừu Vô Tự nhìn chằm chằm hắn, vốn dĩ rất phẫn nộ, bất quá thực mau lại bật cười, nói:

“Dù cho ngươi lấy được mấy mảnh da kia, nhưng vẫn sẽ không chiếm được gì. Ngươi cho rằng có mấy mảnh da kia liền đại công cáo thành sao? Xem ra ngươi thật đúng là trẻ con mà, đem sự tình nghĩ đến đều dễ dàng như vậy.”

“Tiền bối. Ngươi là muốn chọc giận ta sao?”

“Ta chỉ là đang nói ngươi ngu xuẩn thôi.”

Mặt vô biểu tình nhìn Cừu Vô Tự trong chốc lát, ánh mắt kia một chút dao động cũng không có, giống như rất trong sáng. Bất quá ánh mắt không hề gợn sóng như vậy lại làm người ta có chút không rét mà run.

Hắn trầm mặc một lát, đột nhiên nói:

“Cừu tiền bối vừa rồi nói muốn nhìn thấy thủ đoạn khác của ta, hiện tại nghĩ lại thật ra ta có một ý tưởng không tồi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook