Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 229: Đi cùng đại hiệp là an toàn nhất

Trường Sinh Thiên Diệp

16/09/2020

Đại Hội Anh Hùng gì đó, Mộ Dung Trường Tình không có một chút hứng thú. Hắn cũng không phải người võ lâm chính phái. Mà người võ lâm chính phái dù có việc hay không việc cũng thích mở đại hội, Mộ Dung Trường Tình đã thấy nhiều. Nhưng lần này lại khác, có liên quan cùng Ma giáo, hắn liền không thể không đi xem.

Đoàn người của Quan Trang ngồi ở bàn bên cạnh, cũng không ít người. Bọn họ đều cao to, bộ dáng đều thực hào sảng. Họ ngồi ở quán trà nghỉ ngơi cười nói trong chốc lát liền chuẩn bị khởi hành.

Thời điểm khởi hành, Quan Trang cố ý tới tiếp đón hai người Nghê Diệp Tâm cùng đi, cũng nhiệt tình giới thiệu Nghê Diệp Tâm với bằng hữu.

Nghê Diệp Tâm cũng không ngờ, Nghê Diệp Tâm trước kia ở trên giang hồ cũng có chút danh tiếng, mấy người ở đây đều nghe nói qua.

Nghê Diệp Tâm chỉ biết chủ nhân trước kia của thân thể này thân phận rất quỷ dị, là người của Khai Phong Phủ, nhưng cũng là người của tổ chức sát thủ. Chuyện đó đã đủ phức tạp, không nghĩ tới trước kia hắn ở trên giang hồ cũng có chút danh tiếng.

Nghê Diệp Tâm được người khác khen tặng, âm thầm thấp thỏm. Không biết chủ nhân thân thể này trước đây còn có thân phận nào nữa hay không.

Mọi người cưỡi ngựa đi đến thành gần nhất.

Thẩm đại hiệp chính là nhà giàu xa gần đều biết. Không chỉ người võ lâm kính sợ, người chung quanh vùng cũng đều nể trọng, nghe nói ông ta là nhà hảo tâm có tiếng.

Sắc mặt Mộ Dung Trường Tình khó coi, ở trên đường cũng không nói gì.

Có người muốn bắt chuyện cùng Mộ Dung Trường Tình, bất quá nhìn sắc mặt hắn khó coi, cuối cùng không ai dám mở miệng, chỉ nói chuyện cùng Nghê Diệp Tâm.

Thời điểm bọn họ vào thành sắc trời đã tối, mặt trời đã lặn.

Đột nhiên phía trước có mấy người đi tới nghênh đón. Trong đó một người ôm quyền nói:

“Xin hỏi người tới là Quan đại hiệp phải không?”

Quan Trang cười nói:

“Cốc Thiếu hiệp, ta cũng không dám xưng đại hiệp gì, xin đừng giễu cợt ta.”

“Quan đại hiệp quá khiêm tốn. Ta phụng mệnh sư phụ tới đây đợi Quan đại hiệp. Mời Quan đại hiệp cùng đi với ta.”

Người trẻ tuổi này là đồ đệ của Thẩm đại hiệp. Hắn cố ý ở cửa thành chờ bọn họ, nhìn thấy bọn họ lập tức liền dẫn bọn họ tới thôn trang của Thẩm đại hiệp.

Thôn trang của Thẩm đại hiệp ở thành nam, chiếm diện tích rất lớn. Người đến rất đông, có rất nhiều nhân sĩ võ lâm tụ tập ở chỗ này, tất cả đều giống mấy người trong đoàn của Quan Trang cũng là vừa tới. Quan Trang ở cổng liền gặp được người quen. Chào hỏi một hồi, hắn mới đi theo Cốc thiếu hiệp đi vào cửa chính thôn trang.

Cốc thiếu hiệp dẫn bọn họ đi về phòng dành cho khách, an bài chỗ nghỉ cho bọn chu đáo. Bởi vì lần này mời đến quá nhiều người, dù thôn trang của Thẩm đại hiệp rộng rãi cũng không có khả năng cung cấp đủ phòng ở. Cho nên một nhóm người được phân hai ba gian phòng. Mấy người ở cùng một phòng.

Nghê Diệp Tâm và Mộ Dung Trường Tình không có thiệp mời, là cùng Quan Trang tới nơi này, tất nhiên sẽ ở cùng đoàn người của Quan Trang.

Cốc thiếu hiệp nhìn thấy đoàn của bọn họ có nhiều người nên cho bốn cái phòng. Bất quá như vậy cũng phải ba người ở chung một phòng mới đủ.

Những người đó không thân với Mộ Dung Trường Tình, mà nhìn bộ dạng Mộ Dung Trường Tình lại không dễ chọc, cũng không ai muốn ở cùng hắn. Cuối cùng phòng của Quan Trang nhét bốn người, Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình ở một phòng.

Mọi người về phòng sắp xếp hành lý và nghỉ ngơi. Nghê Diệp Tâm vào phòng đóng cửa liền cười, nói:

“Đại hiệp sát khí quá lớn, bọn họ không muốn ở cùng.”

“……”

Mộ Dung Trường Tình còn đang suy nghĩ về những lời Quan Trang nói.

“Buổi tối ngươi ngoan ngoãn ở trong phòng, ta muốn đi tìm hiểu một chút.”

“Không được, không được, đại hiệp đi một mình quá nguy hiểm, ta muốn cùng đi.”

Mộ Dung Trường Tình nghe xong lời này, nhịn không được liền cười, nói:

“Mang ngươi đi chỉ sợ càng nguy hiểm.”

“……”

Nghê Diệp Tâm tức giận đến trợn trắng mắt, nói:

“Đại hiệp đừng có nói như vậy, ta sẽ bị tổn thương.”

Mộ Dung Trường Tình nhướng mày, nói:

“Không phải đúng như vậy sao?”

“……”

Nghê Diệp Tâm thừa nhận mình võ công không phải cao, ở chung một đám người võ lâm nhân sĩ càng không cần phải nói. Đi thám thính ban đêm đúng là rất nguy hiểm. Bất quá Nghê Diệp Tâm cũng không yên tâm để Mộ Dung Trường Tình đi một mình. Lỡ như Mộ Dung đại hiệp xúc động, thì thật đúng là rất nguy hiểm.

Nghê Diệp Tâm nói:

“Như vậy đi, trong chốc lát khẳng định sẽ đi ăn cơm, đến lúc đó ta tìm hiểu tình huống một chút trước.”

Nghê Diệp Tâm vừa mới nói xong, liền có người tới gõ cửa phòng bọn họ.

“Rầm rầm rầm.”

Âm thanh cực kỳ lớn, còn có giọng nói vang dội kèm theo, vừa nghe liền biết người ngoài cửa chính là Quan Trang. Quan Trang lớn tiếng nói:

“Ân công, các ngươi sắp xếp hành lý xong chưa? Cốc thiếu hiệp nói thức ăn đã được chuẩn bị, có thể đi ăn cơm rồi. Chúng ta cùng đi ăn cơm thôi!”

Nghê Diệp Tâm nhìn Mộ Dung Trường Tình vẫy vẫy tay, nói:

“Đi thôi đại hiệp.”

Quan Trang chỉ bỏ hành lý vào phòng liền chạy ra, động tác đặc biệt mau, thoạt nhìn là đã đói bụng. Quần áo cũng không đổi, bởi đi đường mà mặt đầy bụi, bất quá hắn cũng không để ý chuyện đó.

Quan Trang đón bọn họ, nói:

“Đi, chúng ta đi chung. Ta đã nói những người khác đi trước. Nghe nói lần này tới cũng không ít người, không biết đi chậm còn có món ngon hay không. Ai cha, Thẩm đại hiệp thật là người có tiền lại hào sảng. Nhiều người đến nơi này ăn ở miễn phí, mà Thẩm đại hiệp lại rất hào phóng.”

Thôn trang rất nhiều người có chỗ dành cho mọi người đến ăn cơm, nhìn có điểm giống nhà ăn tập thể. Nơi này ngày thường chắc là nơi đệ tử của Thẩm đại hiệp ăn cơm. Có thật nhiều bàn, không gian rất rộng, không ít đệ tử đi lại, không ngừng đem đồ ăn bưng lên bàn.

Bởi vì người quá nhiều, thật sự là không dễ tìm kiếm, Quan Trang dứt khoát trực tiếp tìm một cái bàn không có ai ngồi xuống, còn tiếp đón Nghê Diệp Tâm.

“Ân công mau ngồi xuống đi. Nơi này rượu và thức ăn thật đúng là ngon. Ngửi xem, rượu quá thơm.”

Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình cũng ngồi xuống. Thời điểm bọn họ ngồi xuống, cái bàn vốn là trống không, nhưng chỉ một lát sau, lại có một đám người tới. Họ nhìn khắp nơi tìm kiếm một chút, bàn trống đã không còn nhiều lắm, liền ngồi xuống cùng ba người bọn họ.



Một cái bàn lớn thực mau đã đầy người.

Nghê Diệp Tâm nhìn thoáng một vòng, bên tay trái là Quan Trang, bên tay phải là Mộ Dung Trường Tình. Mà bên phải của Mộ Dung Trường Tình là một cô nương khoảng mười bảy tám tuổi, bên hông đeo một bội kiếm ngắn. Nàng mặc y phục hồng nhạt, rất kiều diễm, bất quá vừa nhìn liền biết bị sủng thành hư. Khi nhìn người khác nàng luôn nâng cằm, làm cho người ta có chút không thoải mái.

Cô nương ngồi xuống liếc mắt đánh giá người ngồi bên cạnh một cái, tựa hồ là theo bản năng. Bất quá chỉ liếc mắt một cái, cô nương vốn dĩ nâng cằm, nháy mắt liền cúi thấp đầu, gương mặt cũng đỏ, lại trộm liếc liếc nhìn Mộ Dung Trường Tình.

Nghê Diệp Tâm nhìn thấy tức khắc liền rất khó chịu. Vẻ mặt ái mộ của cô nương có lẽ ai cũng có thể nhìn ra. Bất quá Mộ Dung Trường Tình vẫn nhìn thẳng, căn bản là không có chú ý.

Nghê Diệp Tâm duỗi tay chọc chọc mu bàn tay Mộ Dung Trường Tình, Mộ Dung Trường Tình lập tức quay đầu, nói:

“Làm sao vậy?”

“Đại hiệp hay mai mốt để râu đi.”

Mộ Dung Trường Tình kỳ quái nhìn Nghê Diệp Tâm, phi thường không hiểu Nghê Diệp Tâm vì cái gì đột ngột có ý tưởng đó.

Kỳ thật Nghê Diệp Tâm cảm thấy để râu thì gương mặt Mộ Dung Trường Tình sẽ bớt bị chú ý.

“Nhìn Quan đại ca xem, mặt đầy râu nhìn rất phong độ, nhiều khí phách.”

Quan Trang không nghe được bọn họ nói cái gì. Hắn đang cùng người bên cạnh nói chuyện. Quan Trang tính tình tương đối tốt, hơn nữa làm người hào sảng, tựa hồ làm người khác thích nói chuyện cùng hắn.

Quan Trang vóc dáng cao lớn, cao ngang bằng Mộ Dung Trường Tình, bất quá chắc nịch hơn so với Mộ Dung Trường Tình, thoạt nhìn là loại người đầy cơ bắp. Đặc biệt hai cánh tay cơ bắp rất lớn, tuy rằng có áo che kín nhưng có thể nhìn ra được.

Quan Trang còn có râu quai nón. Có lẽ thật lâu chưa xử lý, cũng không câu nệ tiểu tiết, thời điểm ăn còn để râu dính thức ăn.

Diện mạo Quan Trang tựa như sư tử chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt to sáng quắc cùng cái mũi cao, phía dưới giống đeo mặt nạ, miệng cũng nhìn không thấy.

Mộ Dung Trường Tình nghe Nghê Diệp Tâm nói liền nhìn Quan Trang một cái. Vừa lúc nhìn qua đã thấy Quan Trang dũng mãnh bắt lấy một cái đùi gà cắn vào trong miệng. Vì ăn quá tự nhiên cho nên râu dính ở trên đùi gà, cũng cùng thịt gà chui vào trong miệng. Sau đó Quan Trang liền dùng tay khác đem râu ra, làm cho những sợi râu bệch lại nhão nhoẹt dính dính. Quan Trang tựa hồ không thèm quan tâm, dùng mu bàn tay lau miệng, sau đó tiếp tục gặm chân gà.

Nghê Diệp Tâm câm nín.

“……”

Nghê Diệp Tâm tức khắc không lời nào để nói.

Mộ Dung Trường Tình thiếu chút nữa phát tác thói ở sạch, sắc mặt cũng tái xanh. Nghê Diệp Tâm chỉ phải nói:

“Thôi, coi như ta chưa nói gì.”

“Này……”

Nghê Diệp Tâm vừa dứt lời, cô nương ngồi bên phải Mộ Dung Trường Tình đột nhiên mở miệng nói:

“Này, ngươi tên là gì? Từ đâu tới?”

Cô nương hiển nhiên muốn cùng Mộ Dung Trường Tình làm quen, bất quá ngữ khí hống hách một chút.

Nghê Diệp Tâm vừa nghe khẩu khí liền ở trong lòng chia buồn cho nàng. Mộ Dung đại hiệp kiêu ngạo, tuyệt đối sẽ không thích loại cô nương bị nuông chiều thành hư này. Cô nương này là lần đầu tiên chủ động làm quen người khác, hiển nhiên không biết được điểm quan trọng.

Bất quá Nghê Diệp Tâm nhớ lại hình như lần đầu tiên làm quen Mộ Dung đại hiệp cũng bị thương tâm tới rơi lệ, quả thực thảm không nỡ nhìn.

“Biểu muội.”

Mộ Dung Trường Tình không nói chuyện, cô nương có chút không cao hứng. Nhưng một người trẻ tuổi ngồi bên cạnh cô nương đã lên tiếng.

“Biểu muội, mau ăn cơm, trong chốc lát còn phải đi gặp Thẩm bá bá.”

“Đã biết rồi.”

Cô nương không tình nguyện nói.

Tròng mắt Nghê Diệp Tâm xoay chuyển. Nghe bọn họ gọi Thẩm bá bá, phỏng chừng người đó chính là Thẩm đại hiệp. Xem ra hai người này có quan hệ họ hàng cùng Thẩm đại hiệp.

Cô nương ăn hai đũa thì không ăn nữa, nói:

“Biểu ca, nơi này cũng không thú vị, đồ ăn cũng không ngon.”

Người trẻ tuổi kia cười, nói:

“Là muội một hai muốn tới nơi này ăn cơm, hiện tại lại nói không thể ăn.”

Cô nương không muốn ăn, sau đó liền muốn đi, người trẻ tuổi đành phải mang nàng rời khỏi.

Thời điểm hai người nọ rời đi, Nghê Diệp Tâm còn nghe được cô nương nói người trẻ tuổi giúp nàng hỏi về Mộ Dung Trường Tình. Bất quá người trẻ tuổi không có đáp ứng, mang theo cô nương rời đi.

Tới nơi này ăn cơm đều là người võ lâm, hơn nữa đều thực dễ nói chuyện. Tuy rằng không quen biết, bất quá đều thích kết giao bằng hữu. Nghê Diệp Tâm ăn no, liền tùy tiện tìm một người hỏi thăm tình hình.

Nghe nói một thời gian trước, Thẩm đại hiệp đột nhiên bị chết hai người đệ tử, còn đều là môn sinh đắc ý, nghe nói là người của Ma giáo giết. Mà thực trùng hợp cùng thời gian này, cũng có mấy môn phái có người chết, nghe nói cũng đều là người Ma giáo giết.

Ma giáo từ trước đến nay tới không hình đi không bóng, căn bản bắt không được. Bọn họ đối với người Ma giáo là hận tận xương tủy, nhưng lại không có biện pháp. Vài lần muốn tìm hiểu nơi Ma giáo trú ngụ cũng chưa thành công, sự tình đã lâu không giải quyết được.

Nhưng cách đây không lâu, Thẩm đại hiệp đột nhiên bắt được một Trưởng lão Ma giáo, vì thế bắt đầu phát Thiếp Anh Hùng. Nói là phải ở trước mặt các vị hào kiệt xử trí Trưởng lão Ma giáo kia. Như vậy cũng coi như báo thù cho các vị võ lâm đồng đạo đã chết, hơn nữa cũng cho Ma giáo một đòn phủ đầu.

Đương nhiên bọn họ tụ tập ở chỗ này, cũng không chỉ để giết một Trưởng lão Ma giáo, mà là muốn nhân cơ hội chuẩn bị đối phó Ma giáo.

Nghê Diệp Tâm hỏi người kia Trưởng lão Ma giáo mà Thẩm đại hiệp bắt được tên gọi là gì, nhưng người kia không biết. Hắn nói là bởi vì sợ Ma giáo nghe được tin tức sẽ tới cứu người, cho nên Thẩm đại hiệp không có lộ ra tin tức gì nhiều. Chỉ là nghe nói mấy đệ tử của Thẩm đại hiệp đi thẩm vấn Trưởng lão Ma giáo đã dùng nhiều khổ hình, nhưng Trưởng lão Ma giáo không chịu nói địa điểm trú ngụ của Ma giáo hiện tại ở nơi nào. Nghe ra cũng là người rất có cốt khí.

Nghê Diệp Tâm suy nghĩ xem ra chỉ có đi tìm đồ đệ của Thẩm đại hiệp hỏi thăm mới có thể biết được nhiều tin tức.

Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình rời khỏi nhà ăn thì đã tối mịt. Hai người chuẩn bị về phòng, Mộ Dung Trường Tình còn tính toán chờ đến khuya tĩnh lặng sẽ đi thám thính.

Hai người từ nhà ăn đi ra, theo con đường nhỏ đi ngang qua hoa viên, đi qua một tiểu viện liền vè tới phòng. Nghe có vẻ không xa, kỳ thật vẫn có khoảng cách nhất định.

Trên đường cũng không ít người đi lại. Mới vừa vào hoa viên, liền nhìn thấy một người vội vã chạy lướt qua bọn họ.

Nghê Diệp Tâm liếc mắt một cái, nhìn ra là người trẻ tuổi vừa mới ngồi cùng bàn lúc nãy. Người trẻ tuổi thoạt nhìn có việc gấp, đi rất mau. Nghê Diệp Tâm nhìn theo hắn, kết quả đã bị Mộ Dung Trường Tình nhéo một cái. Kinh ngạc, Nghê Diệp Tâm nhảy dựng.

“Làm cái gì vậy?”

Mộ Dung Trường Tình không đáp mà hỏi.

“Ngươi nhìn cái gì?”



“……”

Nghê Diệp Tâm thở ra nói:

“Ta chỉ là tùy tiện nhìn thôi, vừa rồi người kia không phải đi cùng biểu muội của hắn sao, hiện tại sao chỉ có một mình?”

Nghê Diệp Tâm nói xong, bọn họ liền thấy được cô nương kia. Thì ra cô nương ở chỗ này.

Cô nương đứng trong một góc của hoa viên, cũng không phải một mình, còn có một người khác. Nam nhân kia rất cao, cô nương chỉ cao đến bờ vai của hắn. Nam nhân kia phỏng chừng đã uống say, một thân đầy mùi rượu, Nghê Diệp Tâm còn chưa đến gần đã nghe mùi rồi, rất nồng nặc.

Hắn duỗi tay muốn sờ mặt cô nương.

“Cốc cô nương thật đúng là danh bất hư truyền, thật là xinh đẹp.”

Cô nương không khách khí đánh bay tay hắn, nói:

“Trên người của ngươi khó ngửi gần chết, cách xa ta một chút. Ngươi dám vô lễ đối với ta, chờ biểu ca trở về, ta nói hắn giáo huấn ngươi.”

“Ha ha... Biểu ca? Hắn không phải vừa vội vã đi rồi sao? Ta xem ra hắn cũng không về ngay được.”

Hắn nói xong liền áp sát, ôm eo cô nương muốn cường hôn nàng.

Cô nương sợ hãi, sớm không còn kiêu ngạo, kêu to, thiếu chút nữa bị dọa khóc.

Nghê Diệp Tâm nhìn thấy, theo bản năng muốn can thiệp, đi qua đạp vào mông tên kia. Động tác tương đối khí thế.

Hắn cũng không biết có người tới, không hề chuẩn bị, lập tức bị đá lăn trên mặt đất, la lên một tiếng, ngã không nhẹ.

Cô nương trừng lớn mắt, hiển nhiên còn chưa hết kinh hách.

Mộ Dung Trường Tình tức khắc có điểm đau đầu.

“Đứa đáng chết nào dám xen vào việc của ông?”

Hắn từ trên mặt đất bò dậy, nổi trận lôi đình, nâng nắm tay hướng trên mặt Nghê Diệp Tâm đánh tới. Bất quá còn chưa đợi Nghê Diệp Tâm ra tay, người kia lại hét to một tiếng, một lần nữa ngã trên mặt đất. Lúc này hắn đã bò dậy không được nữa, thật sự ngất đi.

Mộ Dung Trường Tình từ trên cao nhìn xuống cái người nằm trên mặt đất, quả thực tức giận mười phần.

Cô nương vừa rồi bị hoảng sợ, lúc này mới khôi phục lại, lập tức trốn ở phía sau Nghê Diệp Tâm, nhìn người kia không cam lòng nói:

“Trong chốc lát ta nói cho biểu ca biết, chuyện này chưa xong đâu.”

Nghê Diệp Tâm bất đắc dĩ nói:

“Cô nương nên đi mau đi, trời tối đừng ở một mình không an toàn.”

Cô nương không còn vênh váo tự đắc, gật gật đầu, rất nhỏ giọng nói một câu “Cảm ơn”, sau đó xoay người liền chạy đi.

Cô nương đi rồi, Mộ Dung Trường Tình mới nhìn qua Nghê Diệp Tâm, nhàn nhạt nói:

“Lần sau muốn hành hiệp trượng nghĩa, trước tiên phải nhìn võ công của đối phương cỡ nào, xem ngươi có thể ứng phó nổi hay không.”

Nghê Diệp Tâm bị nói đỏ mặt.

“Chẳng lẽ võ công của người này so với ta cao hơn sao?”

Nghê Diệp Tâm không dám tin chỉ vào người ngất xỉu nằm trên mặt đất.

Mộ Dung Trường Tình trợn mắt, gật gật đầu, nói:

“Đương nhiên.”

“……”

Nghê Diệp Tâm cảm thấy mình chỉ có hư danh, nhanh chóng vuốt mông ngựa nói:

“Nè, không phải còn có đại hiệp ở đây sao, đi cùng đại hiệp là an toàn nhất.”

Mộ Dung Trường Tình nhướng mày, nói:

“Vuốt mông ngựa không dùng được, không bằng dùng hành động lấy lòng ta đi.”

Nghê Diệp Tâm cười, nói:

“Đại hiệp càng ngày càng không biết xấu hổ.”

Nghê Diệp Tâm tuy rằng nói như vậy, bất quá vẫn thò lại gần, duỗi tay ôm eo Mộ Dung Trường Tình, sau đó liền hôn lên môi hắn một cái.

“Được rồi chưa?”

Mộ Dung Trường Tình miễn cưỡng gật đầu.

Nghê Diệp Tâm mới vừa bước đi, kết quả đột nhiên có tiếng bước chân người chạy tới. Nghê Diệp Tâm quay đầu lại nhìn đã thấy cô nương kia, cũng quay lại. Nghê Diệp Tâm nói:

“Sao trở lại?”

Cô nương vội vàng nói:

“Ta mất đồ, là một cây trâm cài!”

Nàng nói xong nhanh chóng ngồi xổm trên mặt đất tìm, thực mau liền nhặt lên một thứ. Quả nhiên là trâm cài. Vừa rồi cùng người kia xô xô đẩy đẩy, trâm cài cũng bị rớt.

Cô nương nhẹ nhàng thở ra, đem trâm cài xoa xoa, sau đó liền cắm ở trên đầu.

Nghê Diệp Tâm chỉ là thoáng nhìn, đột nhiên nói:

“Khoang đã! Cái trâm cài có khắc hình đôi mắt sao?”

Bởi vì cái hộp gỗ có khắc hình những đôi mắt, Nghê Diệp Tâm đối với “đôi mắt” thật sự rất mẫn cảm. Đột nhiên nhìn thấy một cây trâm cài có khắc đôi mắt, thật sự cảm thấy kinh ngạc. Mộ Dung Trường Tình nghe nói cũng chú ý tới, trên mặt lộ ra kinh ngạc.

Cô nương kỳ quái nhìn họ, nói:

“Cái gì mà đôi mắt, nghe dọa người. Này nha, ngươi nhìn kỹ đi, cái này là cá, không phải đôi mắt.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook