Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong
Chương 252: Không có thành ý
Trường Sinh Thiên Diệp
16/09/2020
Vốn dĩ có thể ngủ một giấc thoải mái, kết quả bị lăn lộn cả đêm, thấy bên ngoài sắc trời tờ mờ sáng, Nghê Diệp Tâm mới mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
Mộ Dung Trường Tình thì thần thanh khí sảng. Sau khi đón những tia nắng đầu tiên của buổi sáng, hắn mặc quần áo đi ra cửa lấy nước ấm về tắm rửa cho Nghê Diệp Tâm.
Tuy rằng ngày hôm qua Thập Nữ cùng Quan Trang cũng khuya mới ngủ, nhưng Thập Nữ vẫn dậy rất sớm. Hắn biết Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình sáng sớm hôm nay phải xuất phát, cho nên không dám chậm trễ. Còn không dám để Giáo chủ chờ thêm, sắc trời mới vừa sáng Thập Nữ liền từ giường bò dậy.
Quan Trang mở mắt liền nhìn thấy Thập Nữ nhe răng nhếch miệng mặc quần áo.
Thập Nữ cảm thấy mông đau muốn chết. Khi vừa mới bắt đầu Quan Trang còn xem như ôn nhu, bất quá một khi đã làm, định lực kém đến không chịu được, còn nảy sinh ác độc. Tuy rằng Thập Nữ cảm thấy mình là nam nhân, cũng không phải yếu đuối, nhưng hình như đã ném nửa cái mạng.
Quan Trang cũng xoay người bò dậy, nói:
"A Thập, sao ngồi dậy?"
"Trời đã sáng."
Quan Trang gãi gãi đầu, nói:
"Thân thể có khỏe không? Nên ngủ thêm trong chốc lát. Đêm qua...... Ta quá thô lỗ."
Thập Nữ nhìn hắn một cái, ánh mắt kia tựa hồ là đang nói Quan Trang thế nhưng cũng biết giác ngộ, thật là không thể tưởng tượng được.
Thập Nữ ra cửa liền nhìn thấy Mộ Dung Trường Tình cần cù chăm chỉ bê một cái thùng tắm lớn trở lại. Nước trong thùng còn tỏa nhiệt lượn lờ, sáng sớm tắm rửa thật sự làm người ta thấy kỳ quái.
Mộ Dung Trường Tình mang thùng tắm vào phòng, sau đó bắt đầu hầu hạ Nghê Diệp Tâm.
Nghê Diệp Tâm toàn thân đều mềm oặt, một chút cũng không muốn động, giống người không xương, lại giống em bé ghé vào trên vai Mộ Dung Trường Tình. Mộ Dung Trường Tình làm như thế nào, Nghê Diệp Tâm cũng đều không mở mắt, thật là mệt muốn chết.
Mộ Dung Trường Tình cảm thấy buồn cười, ở trên môi trên má cùng bả vai Nghê Diệp Tâm hôn vài cái. Nghê Diệp Tâm cũng không có một chút phản ứng, ngoan ngoãn để Mộ Dung Trường Tình hầu hạ.
Bất quá thời gian tựa hồ không đủ rồi, Mộ Dung Trường Tình tắm cho Nghê Diệp Tâm xong, mặc quần áo, sau đó bọc thêm hai kiện áo choàng, liền đem người ôm đi ra khỏi phòng.
Nghê Diệp Tâm bị bọc thành một quả cầu, thời điểm bị ôm ra ngoài vẫn còn ngủ say.
Thập Nữ nhìn dáng vẻ này của Nghê Diệp Tâm, nhịn không được mí mắt giật vài cái.
Mộ Dung Trường Tình mang theo Nghê Diệp Tâm chuẩn bị lên đường, nhìn thấy Thập Nữ liền nói:
"Chúng ta đi rồi, ngươi không cần đi theo, tiếp tục tìm người là được, nếu tìm được rồi tới nói cùng ta một tiếng."
Thập Nữ lập tức đáp ứng. Mộ Dung Trường Tình muốn hắn tìm Cừu Trưởng lão. Bởi vì Cừu Trưởng lão mất liên lạc, cho nên Thập Nữ vẫn luôn tìm Cừu Trưởng lão.
Quan Trang nghe được Thập Nữ không cần đi theo Mộ Dung Trường Tình, nhịn không được nhẹ nhàng thở ra. Bỗng nhiên cảm thấy mình lòng dạ quá hẹp hòi, nhưng cũng ngăn không được sự ghen tị.
Mộ Dung Trường Tình thực mau liền mang theo Nghê Diệp Tâm lên đường. Hai người cưỡi chung một con ngựa, hành trang nhẹ nhàng đơn giản. Vốn dĩ bọn họ cũng không mang nhiều quần áo, thời điểm tới còn có một túi ngọc thế, bất quá hiện tại đã bị Nghê Diệp Tâm đưa cho Thập Nữ cùng Quan Trang, cho nên đồ vật càng gọn nhẹ.<HunhHn786>
Nghê Diệp Tâm cảm giác thật giống như đang ngủ ở trong nôi, lắc qua lắc lại. Ngủ đến khi đói bụng không chịu được, Nghê Diệp Tâm lúc này mới mở mắt. Sau đó thấy được......
Đã xế chiều......
Nghê Diệp Tâm thiếu chút nữa liền từ trên ngựa ngã xuống, hoảng sợ, không nghĩ tới mình nhìn thấy ánh nắng chiều. Thật là chấn kinh.
Mộ Dung Trường Tình nhanh tay ôm eo Nghê Diệp Tâm, giúp đối phương điều chỉnh tư thế một chút xong, nói:
"Thì ra ngươi mệt như vậy, một hơi ngủ tới chiều."
Nghê Diệp Tâm sửng sốt trong chốc lát, hiển nhiên là không phản ứng lại, bất quá thực mau liền nghiến răng nghiến lợi nói:
"Là ai gây ra!?"
Mộ Dung Trường Tình cong khóe miệng, nói:
"Trách ta kéo dài?"
Nghê Diệp Tâm trợn trắng, nhỏ giọng nhắc đi nhắc lại một câu:
"Không biết xấu hổ!"
"Ngươi ngủ thật ra khá tốt, tốc độ của chúng ta không chậm."
Nghê Diệp Tâm không hài lòng nói:
"Là nói ta liên lụy tốc độ sao?"
Mộ Dung Trường Tình cười, không nói, bất quá biểu tình là thừa nhận.
Nghê Diệp Tâm là một người hiện đại, ở cổ đại tuy rằng sinh hoạt một thời gian không ngắn, bất quá đi lại rất ít, cho nên đến nơi nào cũng thấy mới mẻ, dọc đường ngó nghiêng nhìn ngắm nến khó tránh khỏi sẽ làm tốc độ chậm một chút. Hôm nay Nghê Diệp Tâm vẫn luôn ngủ, Mộ Dung Trường Tình chỉ chuyên tâm lên đường, cho nên tốc độ nhanh hơn.
"Đi ăn thôi."
Nghê Diệp Tâm gật đầu, nói:
"Ta đói sắp chết."
Nơi này rừng núi hoang vắng, Nghê Diệp Tâm nói xong mới phát hiện, quán nhỏ cũng không có, thật không biết là đi nơi nào ăn cơm. Nghê Diệp Tâm trừng mắt, dùng sức nhìn quanh, nói:
"Có trấn nào sao?"
"Giữa trưa đi ngang qua một cái, đến bây giờ không có. Bên này tương đối hoang vắng, hẳn là không có."
Nghê Diệp Tâm quay đầu lại trừng hắn, nói:
"Vậy mà nói đi ăn."
Mộ Dung Trường Tình giống như làm ảo thuật lấy ra một cái bánh bột ngô, nói:
"Có thể ăn cái này."
Nghê Diệp Tâm cảm giác cái bánh bột ngô này nếu đập ở trên mặt Mộ Dung Trường Tình có lẽ đập bẹp mũi hắn, tuyệt đối không nói ngoa.
Nghê Diệp Tâm giơ bánh bột ngô xem qua xem lại, nói:
"Ý ta không phải ghét bỏ nó, ta chỉ là muốn hỏi nó có phải là lương khô Mộ Dung Dục cho chúng ta mang theo không?"
"Chứ ở đâu ra lương khô?"
"Tính ra cũng rất nhiều ngày rồi, bất quá nhìn chưa có nổi mốc...."
Mộ Dung Trường Tình bị chọc cười. Nghê Diệp Tâm cảm thấy dù mình có thể ăn thứ này, Mộ Dung đại hiệp cũng sẽ không ăn. Bởi vì hắn có thói ở sạch, bất luận là ăn mặc ở đều quen sạch sẽ.
Mộ Dung Trường Tình nói:
"Phía trước có một con sông, có thể đi nơi đó bắt cá."
Thì ra Mộ Dung Trường Tình đã sớm có tính toán, chỉ là muốn chọc ghẹo Nghê Diệp Tâm mà thôi.
Mộ Dung Trường Tình nói xong, cũng liền đi. Ước chừng đi một nén nhang đã có thể nghe được âm thanh nước chảy. Trời lạnh mà sông cũng không có đóng băng, thoạt nhìn tốc độ nước sông vẫn thực mau.
Nghê Diệp Tâm ngóng cổ lên nhìn, quả nhiên liền thấy được nước sông. Xem ra hôm nay bọn họ sẽ cắm trại dã ngoại, suy nghĩ một chút còn có điểm hưng phấn.
Điều đầu tiên Nghê Diệp Tâm làm là từ trên ngựa nhảy xuống, sau đó chạy tới bờ sông, đem tất cả áo choàng đều cởi xuống, liền bắt đầu xắn tay áo lộ cánh tay chuẩn bị bắt cá.
Sông tất nhiên là có cá, bất quá bởi vì nước sông chảy rất nhanh cho nên bắt cá phỏng chừng rất khó khăn.
Mộ Dung Trường Tình đem ngựa buộc ở bên gốc cây, rồi nhìn Nghê Diệp Tâm đem quần xắn lên. Ống quần bị kéo tới đùi, lộ ra cẳng chân thẳng tắp trắng nõn lại có vẻ phát sáng. Mộ Dung Trường Tình dứt khoát dựa vào thân cây nhìn động tác của Nghê Diệp Tâm.
Nghê Diệp Tâm còn sửa sang lại ống quần để tránh đến lúc khi bước vào trong nước, ống quần đột nhiên rơi xuống liền ướt hết.
Nghê Diệp Tâm cong eo, dẩu mông. Cái tư thế này chính là tư thế nhặt xà phòng trong mấy quyển tiểu thuyết. Bất quá Mộ Dung Trường Tình đâu biết nhặt xà phòng là cái gì, chỉ cảm thấy cái tư thế này quả thực rất hoàn mỹ.
Mộ Dung Trường Tình dứt khoát đi qua, dùng phần hông đụng ở trên mông Nghê Diệp Tâm một chút.
"A"
Nghê Diệp Tâm la một tiếng, thiếu chút nữa liền chúi đầu vào nước. Bất quá Mộ Dung Trường Tình đã dùng cánh tay dài vớt Nghê Diệp Tâm lại, đem người cố định.
Nghê Diệp Tâm tức giận quay đầu lại trừng hắn, nói:
"Không làm việc còn tới quấy rối?"
Mộ Dung Trường Tình chỉ là cười nói:
"Nhưng tư thế này..... làm ta thực hưng phấn."
"Hừ hừ! Đã hưng phấn một buổi tối rồi. Đại hiệp có biết người ta dùng biện pháp gì giết chết Tiểu Cường không?"
"Tiểu Cường là ai?"
Mộ Dung Trường Tình lộ vẻ khó hiểu.
Mộ Dung Trường Tình biết con gián, bất quá không biết con gián còn gọi là Tiểu Cường. Bởi vì con gián sức sống rất ngoan cường, cho nên rất khó giết chết. Rất nhiều thuốc diệt gián kỳ thật chính là thuốc kích thích. Con gián ăn loại thuốc này liền sẽ rất hưng phấn, sau đó hưng phấn đến chết......
Nghê Diệp Tâm không để ý tới hắn, lại kéo tay áo lên bắt đầu xuống nước bắt cá. Mộ Dung Trường Tình lại ôm cánh tay đứng ở bên cạnh nhìn.
Mộ Dung Trường Tình quần áo chỉnh tề, hắn đích xác không có ý định xuống nước bắt cá, bởi vì như vậy y phục sẽ dơ, hơn nữa cá thực tanh sẽ làm tay có mùi rất khó ngửi.
Nghê Diệp Tâm đã sớm nhìn thấu ý nghĩa của Mộ Dung Trường Tình, cho nên không nói hai lời, tự mình xuống nước bắt cá.
Dòng nước chảy thực xiết, Nghê Diệp Tâm đứng ở bên trong bờ, nếu trượt chân sẽ rơi vào trong nước. Vừa ổn định thân thể, vừa xoay người lại bắt cá, cảm giác thật là chật vật bất kham, đừng nói ống quần cùng tay áo, cả người cũng ướt.
Mộ Dung Trường Tình rất có hứng thú nhìn, phát hiện tóc Nghê Diệp Tâm cũng ướt, cả người đều ướt lại toát ra.... lực hấp dẫn kỳ lạ.
Nghê Diệp Tâm thật vất vả mới bắt được một con cá, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Mộ Dung Trường Tình đầy mặt "Đáng khinh" nhìn mình cười.
Nghê Diệp Tâm dứt khoát giơ tay lên, liền đem con cá hướng trên mặt Mộ Dung Trường Tình ném tới. Bất quá Mộ Dung Trường Tình nghiêng người tránh, con cá liền rơi trên mặt đất.
Nghê Diệp Tâm bắt bốn con cá, cảm thấy cộng với bánh bột ngô kia, hai đại nam nhân cũng đủ ăn no căng, vì thế liền đi lên.
Nghê Diệp Tâm ướt mèm trở về, sau đó cần cù chăm chỉ bắt đầu làm cá rửa cá. Mộ Dung Trường Tình tò mò ngồi xổm bên cạnh nhìn.
"Không phải ghét bỏ mùi tanh sao? Đến bên kia đi."
Mộ Dung Trường Tình không đi, cười nói:
"Ngươi làm rất tốt."
Nghê Diệp Tâm lần đầu tiên làm cá, tuy rằng trước kia cũng làm cơm, bất quá chỉ là nấu mì chiên cơm, đều là món ăn có thể lấp đầy bụng, rất ít khi làm món ăn cầu kỳ. Nhưng Nghê Diệp Tâm vẫn biết làm cá như thế nào, tuy rằng chân tay vụng về một ít nhưng có thể ứng phó.
Nghê Diệp Tâm nghe hắn khen ngợi mình, có điểm đắc chí, nói:
"Vô nghĩa, bằng không sao phục vụ được ai đó?"
Mộ Dung Trường Tình nhướng mày.
Nghê Diệp Tâm đem cá chuẩn bị cho tốt, Mộ Dung Trường Tình nói muốn xung phong nhận việc nướng cá. Mộ Dung Trường Tình cái khác không biết, nhưng hắn một mình du tẩu giang hồ, nướng một ít sơn trân hải vị vẫn là dễ như trở bàn tay.
Chỉ đáng tiếc bọn họ không có muối hoặc là gia vị ướp, bằng không hương vị nhất định sẽ càng ngon.
Mộ Dung Trường Tình đốt lửa, sau đó chuẩn bị đem cá nướng, quay đầu nhìn thoáng qua Nghê Diệp Tâm ướt mèm, nói:
"Trên người của ngươi đều ướt, còn thực tanh."
Nghê Diệp Tâm trừng mắt nói:
"Ta vừa rồi đi bắt cá, còn ghét bỏ ta."
Mộ Dung Trường Tình bình thản nói:
"Không có, bất quá ta cảm thấy ngươi nên đi tắm rửa một cái, sau đó đổi quần áo khác."
Rừng núi hoang vắng, tắm rửa chỉ có thể đến sông, Nghê Diệp Tâm cảm thấy dù sao mình đã ướt cũng rất khó chịu. Nếu trực tiếp thay quần áo cũng sẽ còn mùi tanh.
Nghê Diệp Tâm dứt khoát nói:
"Ta đi tắm rửa, lấy cho ta quần áo, trong chốc lát đưa lại đây cho ta."
Nghê Diệp Tâm ngửi ngửi tay, đích xác thực tanh, liền không dám sờ vào quần áo sạch, nói Mộ Dung Trường Tình lấy một bộ quần áo cho mình.
Mộ Dung Trường Tình lập tức gật gật đầu, cũng không quay đầu lại nói:
"Được, ngươi đi tắm trước."
Nghê Diệp Tâm không nghi ngờ hắn, liền đi tắm rửa. Đem quần áo dơ cởi xuống đặt ở bờ sông, sau đó thân thể trần truồng xuống nước tắm rửa.
Nước sông có chút lạnh, cho nên Nghê Diệp Tâm không dám ở quá lâu, sợ bị cảm lạnh, liền nhanh rửa ráy sạch sẽ, chuẩn bị từ trong nước đi ra.
Nghê Diệp Tâm tắm rửa gần xong liền nhìn thấy Mộ Dung Trường Tình đi tới, trong tay cầm túi hành lý của bọn họ. Nghê Diệp Tâm lạnh run, nói:
"Nhanh lên, đưa một bộ quần áo cho ta, lạnh chết ta."
Mộ Dung Trường Tình cầm túi, không nhanh không chậm đi về phía trước đưa qua.
"A"
Nghê Diệp Tâm tức khắc kêu một tiếng, nhanh duỗi tay, bất quá vẫn là không tiếp được, túi vải trực tiếp liền rớt vào trong nước.
"Bịch"
Toàn bộ đều bị ướt.
Nghê Diệp Tâm trừng mắt vì choáng váng, nhanh đem bao vớt lên, mở ra nhìn bên trong, không riêng gì quần áo chính mình, quần áo Mộ Dung Trường Tình cũng đều ướt, một cái khô cũng không có.
Nghê Diệp Tâm choáng váng, nửa ngày mới phản ứng lại, tức giận trừng mắt nhìn Mộ Dung Trường Tình, nói:
"Đây... Đây... Đây là cố ý!"
Mộ Dung Trường Tình vẻ mặt vô tội đánh giá thân thể lõa lồ của Nghê Diệp Tâm, nói:
"Xin lỗi, không cố ý."
Một chút thành ý cũng không có!
Mộ Dung Trường Tình lúc này lại làm ảo thuật đem áo choàng ra, nói:
"Không sao cả, còn có áo choàng, mau phủ thêm, bằng không ngươi không có quần áo sẽ cảm lạnh."
Trần truồng khoác áo choàng, chuyện này quá cảm thấy thẹn! So với không mặc quần áo chỉ mang cái tạp dề cũng không khá hơn!
Nghê Diệp Tâm đánh chết cũng không làm, từ trong nước bò ra, liền đi nhặt quần áo dơ mặc vào, tốt xấu gì cũng có thể che đậy thân thể.
Bất quá động tác của Mộ Dung Trường Tình càng mau hơn. Hắn dùng mũi chân đá một cái, quần áo Nghê Diệp Tâm lập tức đã bị đá vào trong sông.
Nghê Diệp Tâm mắt thấy quần áo của mình rơi vào nước, sau đó thực mau đã bị chìm xuống.
Nghê Diệp Tâm nóng nảy hét lên.
"Mộ Dung Trường Tình! Trong quần áo còn có bạc! Bạc đó!"
Mộ Dung Trường Tình lộ ra biểu tình bừng tỉnh, nói:
"Trách không được chìm nhanh như vậy."
Không hề có thành ý! Vẫn là không hề có thành ý!
Nghê Diệp Tâm thiếu chút nữa tức chết rồi, lúc này Mộ Dung Trường Tình đã đi tới, dùng áo choàng bao lấy Nghê Diệp Tâm, sau đó đem người kéo vào trong lòng ngực, còn vói tay vào trong áo choàng lung tung sờ mó.
Nghê Diệp Tâm hừ một tiếng, thiếu chút nữa bị sờ đến chân mềm. Tắm rồi, trên người lạnh như băng, Nghê Diệp Tâm cảm giác tay Mộ Dung Trường Tình đặc biệt nóng, sờ ở trên người rất thoải mái.
Mộ Dung Trường Tình cười nói:
"Nơi này lại không có ai, không cần lo lắng. Mau tới đây vừa nướng cá vừa sưởi ấm, bằng không sẽ cảm lạnh."
Nghê Diệp Tâm nghiến răng nghiến lợi, nhưng không có biện pháp, cảm thấy Mộ Dung Trường Tình tuyệt đối sớm đã có ý định, tức giận muốn chết.
Nghê Diệp Tâm đành phải đẩy bay tay Mộ Dung Trường Tình ra, sau đó đem áo choàng bọc kín mít. Chỉ có điều lúc này Nghê Diệp Tâm mới cảm thấy mình thật là cao lớn, áo choàng bọc không kín hết, cẳng chân lộ ra một đoạn không nói, không phải lộ chỗ này là lộ chỗ kia.
Nghê Diệp Tâm đem chính mình bọc kín mít như chui vào cái túi gút ngồi ở bên cạnh đống lửa,
Mộ Dung Trường Tình lại thoải mái hào phóng ngồi ở bên cạnh. Khi cá nướng xong, Mộ Dung Trường Tình liền đem cá đưa cho Nghê Diệp Tâm, nói:
"Ăn đi, ngươi không phải đói bụng sao?"
Bánh bột ngô cũng đem nướng qua. Sau khi nướng thế nhưng lại mềm còn rất thơm. Cá cũng là ngoài giòn trong mềm, tuy rằng nhạt, bất quá cũng không tanh, xem ra cũng không tệ lắm.
Nghê Diệp Tâm đối với tay nghề của Mộ Dung Trường Tình vừa lòng, cho nên cũng liền quên vừa rồi Mộ Dung Trường Tình tính kế mình.
Mộ Dung Trường Tình xem Nghê Diệp Tâm ăn đến miệng bóng bẩy, tựa hồ tâm tình tốt rất nhiều. Chờ Nghê Diệp Tâm ăn xong rồi, Mộ Dung Trường Tình liền tự mình cầm khăn tay lau miệng Nghê Diệp Tâm, sau đó đưa tay hướng vào trong áo choàng.
"Ăn no rồi sao?"
Nghê Diệp Tâm hồ nghi nhìn hắn, nói:
"Làm gì?"
"Nơi này chỉ có chúng ta."
Mộ Dung Trường Tình được hỏi một đằng lại trả lời một nẻo, bất quá Nghê Diệp Tâm tựa hồ biết hắn muốn làm cái gì, chỉ là vùng hoang vu mà dã chiến thì khẩu vị cũng quá nặng đi.
Mà Nghê Diệp Tâm cảm thấy mình trơn bóng chỉ khoác áo choàng cũng đủ dâm rồi.
Mộ Dung Trường Tình cảm thấy cơ hội này thật là ngàn năm một thuở. Tuy rằng nơi này không bằng khách điếm sạch sẽ, nhưng thể nghiệm mới cũng không tồi.
Nghê Diệp Tâm bị hắn sờ mó khiêu khích vài cái, cũng có chút hưng phấn, dứt khoát liền không có cự tuyệt.
Mộ Dung Trường Tình phát hiện Nghê Diệp Tâm đặc biệt khẩn trương, nhịn không được cười, nói:
"Thả lỏng đi, sẽ không có người khác."
Nghê Diệp Tâm tuy rằng biết như vậy vẫn cứ khẩn trương. Hô hấp của Nghê Diệp Tâm mau đến không chịu được, ôm cổ Mộ Dung Trường Tình.
Khi ở thời điểm tên đã trên dây không bắn không được, đột nhiên Nghê Diệp Tâm mơ hồ nghe được có tiếng hát của một bé gái. Nghê Diệp Tâm sợ tới mức lông tơ dựng ngược. Mộ Dung Trường Tình là nhíu nhíu mày, nhanh đem áo choàng che lại thân thể Nghê Diệp Tâm.
Đang đêm, rừng núi hoang vắng, đột nhiên nghe được tiếng hát của một tiểu cô nương. Đây tuyệt đối là chuyện khủng bố tâm trí. Bất quá Nghê Diệp Tâm cảm thấy mình tuyệt đối không phải đang ảo giác, bởi vì thực mau đã nhìn thấy cách đó không xa có một bóng người nhỏ nhắn đi tới. Người rất lùn, thật đúng là có một tiểu cô nương đi tới, ước chừng cũng chỉ năm sáu tuổi.
Mộ Dung Trường Tình thì thần thanh khí sảng. Sau khi đón những tia nắng đầu tiên của buổi sáng, hắn mặc quần áo đi ra cửa lấy nước ấm về tắm rửa cho Nghê Diệp Tâm.
Tuy rằng ngày hôm qua Thập Nữ cùng Quan Trang cũng khuya mới ngủ, nhưng Thập Nữ vẫn dậy rất sớm. Hắn biết Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình sáng sớm hôm nay phải xuất phát, cho nên không dám chậm trễ. Còn không dám để Giáo chủ chờ thêm, sắc trời mới vừa sáng Thập Nữ liền từ giường bò dậy.
Quan Trang mở mắt liền nhìn thấy Thập Nữ nhe răng nhếch miệng mặc quần áo.
Thập Nữ cảm thấy mông đau muốn chết. Khi vừa mới bắt đầu Quan Trang còn xem như ôn nhu, bất quá một khi đã làm, định lực kém đến không chịu được, còn nảy sinh ác độc. Tuy rằng Thập Nữ cảm thấy mình là nam nhân, cũng không phải yếu đuối, nhưng hình như đã ném nửa cái mạng.
Quan Trang cũng xoay người bò dậy, nói:
"A Thập, sao ngồi dậy?"
"Trời đã sáng."
Quan Trang gãi gãi đầu, nói:
"Thân thể có khỏe không? Nên ngủ thêm trong chốc lát. Đêm qua...... Ta quá thô lỗ."
Thập Nữ nhìn hắn một cái, ánh mắt kia tựa hồ là đang nói Quan Trang thế nhưng cũng biết giác ngộ, thật là không thể tưởng tượng được.
Thập Nữ ra cửa liền nhìn thấy Mộ Dung Trường Tình cần cù chăm chỉ bê một cái thùng tắm lớn trở lại. Nước trong thùng còn tỏa nhiệt lượn lờ, sáng sớm tắm rửa thật sự làm người ta thấy kỳ quái.
Mộ Dung Trường Tình mang thùng tắm vào phòng, sau đó bắt đầu hầu hạ Nghê Diệp Tâm.
Nghê Diệp Tâm toàn thân đều mềm oặt, một chút cũng không muốn động, giống người không xương, lại giống em bé ghé vào trên vai Mộ Dung Trường Tình. Mộ Dung Trường Tình làm như thế nào, Nghê Diệp Tâm cũng đều không mở mắt, thật là mệt muốn chết.
Mộ Dung Trường Tình cảm thấy buồn cười, ở trên môi trên má cùng bả vai Nghê Diệp Tâm hôn vài cái. Nghê Diệp Tâm cũng không có một chút phản ứng, ngoan ngoãn để Mộ Dung Trường Tình hầu hạ.
Bất quá thời gian tựa hồ không đủ rồi, Mộ Dung Trường Tình tắm cho Nghê Diệp Tâm xong, mặc quần áo, sau đó bọc thêm hai kiện áo choàng, liền đem người ôm đi ra khỏi phòng.
Nghê Diệp Tâm bị bọc thành một quả cầu, thời điểm bị ôm ra ngoài vẫn còn ngủ say.
Thập Nữ nhìn dáng vẻ này của Nghê Diệp Tâm, nhịn không được mí mắt giật vài cái.
Mộ Dung Trường Tình mang theo Nghê Diệp Tâm chuẩn bị lên đường, nhìn thấy Thập Nữ liền nói:
"Chúng ta đi rồi, ngươi không cần đi theo, tiếp tục tìm người là được, nếu tìm được rồi tới nói cùng ta một tiếng."
Thập Nữ lập tức đáp ứng. Mộ Dung Trường Tình muốn hắn tìm Cừu Trưởng lão. Bởi vì Cừu Trưởng lão mất liên lạc, cho nên Thập Nữ vẫn luôn tìm Cừu Trưởng lão.
Quan Trang nghe được Thập Nữ không cần đi theo Mộ Dung Trường Tình, nhịn không được nhẹ nhàng thở ra. Bỗng nhiên cảm thấy mình lòng dạ quá hẹp hòi, nhưng cũng ngăn không được sự ghen tị.
Mộ Dung Trường Tình thực mau liền mang theo Nghê Diệp Tâm lên đường. Hai người cưỡi chung một con ngựa, hành trang nhẹ nhàng đơn giản. Vốn dĩ bọn họ cũng không mang nhiều quần áo, thời điểm tới còn có một túi ngọc thế, bất quá hiện tại đã bị Nghê Diệp Tâm đưa cho Thập Nữ cùng Quan Trang, cho nên đồ vật càng gọn nhẹ.<HunhHn786>
Nghê Diệp Tâm cảm giác thật giống như đang ngủ ở trong nôi, lắc qua lắc lại. Ngủ đến khi đói bụng không chịu được, Nghê Diệp Tâm lúc này mới mở mắt. Sau đó thấy được......
Đã xế chiều......
Nghê Diệp Tâm thiếu chút nữa liền từ trên ngựa ngã xuống, hoảng sợ, không nghĩ tới mình nhìn thấy ánh nắng chiều. Thật là chấn kinh.
Mộ Dung Trường Tình nhanh tay ôm eo Nghê Diệp Tâm, giúp đối phương điều chỉnh tư thế một chút xong, nói:
"Thì ra ngươi mệt như vậy, một hơi ngủ tới chiều."
Nghê Diệp Tâm sửng sốt trong chốc lát, hiển nhiên là không phản ứng lại, bất quá thực mau liền nghiến răng nghiến lợi nói:
"Là ai gây ra!?"
Mộ Dung Trường Tình cong khóe miệng, nói:
"Trách ta kéo dài?"
Nghê Diệp Tâm trợn trắng, nhỏ giọng nhắc đi nhắc lại một câu:
"Không biết xấu hổ!"
"Ngươi ngủ thật ra khá tốt, tốc độ của chúng ta không chậm."
Nghê Diệp Tâm không hài lòng nói:
"Là nói ta liên lụy tốc độ sao?"
Mộ Dung Trường Tình cười, không nói, bất quá biểu tình là thừa nhận.
Nghê Diệp Tâm là một người hiện đại, ở cổ đại tuy rằng sinh hoạt một thời gian không ngắn, bất quá đi lại rất ít, cho nên đến nơi nào cũng thấy mới mẻ, dọc đường ngó nghiêng nhìn ngắm nến khó tránh khỏi sẽ làm tốc độ chậm một chút. Hôm nay Nghê Diệp Tâm vẫn luôn ngủ, Mộ Dung Trường Tình chỉ chuyên tâm lên đường, cho nên tốc độ nhanh hơn.
"Đi ăn thôi."
Nghê Diệp Tâm gật đầu, nói:
"Ta đói sắp chết."
Nơi này rừng núi hoang vắng, Nghê Diệp Tâm nói xong mới phát hiện, quán nhỏ cũng không có, thật không biết là đi nơi nào ăn cơm. Nghê Diệp Tâm trừng mắt, dùng sức nhìn quanh, nói:
"Có trấn nào sao?"
"Giữa trưa đi ngang qua một cái, đến bây giờ không có. Bên này tương đối hoang vắng, hẳn là không có."
Nghê Diệp Tâm quay đầu lại trừng hắn, nói:
"Vậy mà nói đi ăn."
Mộ Dung Trường Tình giống như làm ảo thuật lấy ra một cái bánh bột ngô, nói:
"Có thể ăn cái này."
Nghê Diệp Tâm cảm giác cái bánh bột ngô này nếu đập ở trên mặt Mộ Dung Trường Tình có lẽ đập bẹp mũi hắn, tuyệt đối không nói ngoa.
Nghê Diệp Tâm giơ bánh bột ngô xem qua xem lại, nói:
"Ý ta không phải ghét bỏ nó, ta chỉ là muốn hỏi nó có phải là lương khô Mộ Dung Dục cho chúng ta mang theo không?"
"Chứ ở đâu ra lương khô?"
"Tính ra cũng rất nhiều ngày rồi, bất quá nhìn chưa có nổi mốc...."
Mộ Dung Trường Tình bị chọc cười. Nghê Diệp Tâm cảm thấy dù mình có thể ăn thứ này, Mộ Dung đại hiệp cũng sẽ không ăn. Bởi vì hắn có thói ở sạch, bất luận là ăn mặc ở đều quen sạch sẽ.
Mộ Dung Trường Tình nói:
"Phía trước có một con sông, có thể đi nơi đó bắt cá."
Thì ra Mộ Dung Trường Tình đã sớm có tính toán, chỉ là muốn chọc ghẹo Nghê Diệp Tâm mà thôi.
Mộ Dung Trường Tình nói xong, cũng liền đi. Ước chừng đi một nén nhang đã có thể nghe được âm thanh nước chảy. Trời lạnh mà sông cũng không có đóng băng, thoạt nhìn tốc độ nước sông vẫn thực mau.
Nghê Diệp Tâm ngóng cổ lên nhìn, quả nhiên liền thấy được nước sông. Xem ra hôm nay bọn họ sẽ cắm trại dã ngoại, suy nghĩ một chút còn có điểm hưng phấn.
Điều đầu tiên Nghê Diệp Tâm làm là từ trên ngựa nhảy xuống, sau đó chạy tới bờ sông, đem tất cả áo choàng đều cởi xuống, liền bắt đầu xắn tay áo lộ cánh tay chuẩn bị bắt cá.
Sông tất nhiên là có cá, bất quá bởi vì nước sông chảy rất nhanh cho nên bắt cá phỏng chừng rất khó khăn.
Mộ Dung Trường Tình đem ngựa buộc ở bên gốc cây, rồi nhìn Nghê Diệp Tâm đem quần xắn lên. Ống quần bị kéo tới đùi, lộ ra cẳng chân thẳng tắp trắng nõn lại có vẻ phát sáng. Mộ Dung Trường Tình dứt khoát dựa vào thân cây nhìn động tác của Nghê Diệp Tâm.
Nghê Diệp Tâm còn sửa sang lại ống quần để tránh đến lúc khi bước vào trong nước, ống quần đột nhiên rơi xuống liền ướt hết.
Nghê Diệp Tâm cong eo, dẩu mông. Cái tư thế này chính là tư thế nhặt xà phòng trong mấy quyển tiểu thuyết. Bất quá Mộ Dung Trường Tình đâu biết nhặt xà phòng là cái gì, chỉ cảm thấy cái tư thế này quả thực rất hoàn mỹ.
Mộ Dung Trường Tình dứt khoát đi qua, dùng phần hông đụng ở trên mông Nghê Diệp Tâm một chút.
"A"
Nghê Diệp Tâm la một tiếng, thiếu chút nữa liền chúi đầu vào nước. Bất quá Mộ Dung Trường Tình đã dùng cánh tay dài vớt Nghê Diệp Tâm lại, đem người cố định.
Nghê Diệp Tâm tức giận quay đầu lại trừng hắn, nói:
"Không làm việc còn tới quấy rối?"
Mộ Dung Trường Tình chỉ là cười nói:
"Nhưng tư thế này..... làm ta thực hưng phấn."
"Hừ hừ! Đã hưng phấn một buổi tối rồi. Đại hiệp có biết người ta dùng biện pháp gì giết chết Tiểu Cường không?"
"Tiểu Cường là ai?"
Mộ Dung Trường Tình lộ vẻ khó hiểu.
Mộ Dung Trường Tình biết con gián, bất quá không biết con gián còn gọi là Tiểu Cường. Bởi vì con gián sức sống rất ngoan cường, cho nên rất khó giết chết. Rất nhiều thuốc diệt gián kỳ thật chính là thuốc kích thích. Con gián ăn loại thuốc này liền sẽ rất hưng phấn, sau đó hưng phấn đến chết......
Nghê Diệp Tâm không để ý tới hắn, lại kéo tay áo lên bắt đầu xuống nước bắt cá. Mộ Dung Trường Tình lại ôm cánh tay đứng ở bên cạnh nhìn.
Mộ Dung Trường Tình quần áo chỉnh tề, hắn đích xác không có ý định xuống nước bắt cá, bởi vì như vậy y phục sẽ dơ, hơn nữa cá thực tanh sẽ làm tay có mùi rất khó ngửi.
Nghê Diệp Tâm đã sớm nhìn thấu ý nghĩa của Mộ Dung Trường Tình, cho nên không nói hai lời, tự mình xuống nước bắt cá.
Dòng nước chảy thực xiết, Nghê Diệp Tâm đứng ở bên trong bờ, nếu trượt chân sẽ rơi vào trong nước. Vừa ổn định thân thể, vừa xoay người lại bắt cá, cảm giác thật là chật vật bất kham, đừng nói ống quần cùng tay áo, cả người cũng ướt.
Mộ Dung Trường Tình rất có hứng thú nhìn, phát hiện tóc Nghê Diệp Tâm cũng ướt, cả người đều ướt lại toát ra.... lực hấp dẫn kỳ lạ.
Nghê Diệp Tâm thật vất vả mới bắt được một con cá, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Mộ Dung Trường Tình đầy mặt "Đáng khinh" nhìn mình cười.
Nghê Diệp Tâm dứt khoát giơ tay lên, liền đem con cá hướng trên mặt Mộ Dung Trường Tình ném tới. Bất quá Mộ Dung Trường Tình nghiêng người tránh, con cá liền rơi trên mặt đất.
Nghê Diệp Tâm bắt bốn con cá, cảm thấy cộng với bánh bột ngô kia, hai đại nam nhân cũng đủ ăn no căng, vì thế liền đi lên.
Nghê Diệp Tâm ướt mèm trở về, sau đó cần cù chăm chỉ bắt đầu làm cá rửa cá. Mộ Dung Trường Tình tò mò ngồi xổm bên cạnh nhìn.
"Không phải ghét bỏ mùi tanh sao? Đến bên kia đi."
Mộ Dung Trường Tình không đi, cười nói:
"Ngươi làm rất tốt."
Nghê Diệp Tâm lần đầu tiên làm cá, tuy rằng trước kia cũng làm cơm, bất quá chỉ là nấu mì chiên cơm, đều là món ăn có thể lấp đầy bụng, rất ít khi làm món ăn cầu kỳ. Nhưng Nghê Diệp Tâm vẫn biết làm cá như thế nào, tuy rằng chân tay vụng về một ít nhưng có thể ứng phó.
Nghê Diệp Tâm nghe hắn khen ngợi mình, có điểm đắc chí, nói:
"Vô nghĩa, bằng không sao phục vụ được ai đó?"
Mộ Dung Trường Tình nhướng mày.
Nghê Diệp Tâm đem cá chuẩn bị cho tốt, Mộ Dung Trường Tình nói muốn xung phong nhận việc nướng cá. Mộ Dung Trường Tình cái khác không biết, nhưng hắn một mình du tẩu giang hồ, nướng một ít sơn trân hải vị vẫn là dễ như trở bàn tay.
Chỉ đáng tiếc bọn họ không có muối hoặc là gia vị ướp, bằng không hương vị nhất định sẽ càng ngon.
Mộ Dung Trường Tình đốt lửa, sau đó chuẩn bị đem cá nướng, quay đầu nhìn thoáng qua Nghê Diệp Tâm ướt mèm, nói:
"Trên người của ngươi đều ướt, còn thực tanh."
Nghê Diệp Tâm trừng mắt nói:
"Ta vừa rồi đi bắt cá, còn ghét bỏ ta."
Mộ Dung Trường Tình bình thản nói:
"Không có, bất quá ta cảm thấy ngươi nên đi tắm rửa một cái, sau đó đổi quần áo khác."
Rừng núi hoang vắng, tắm rửa chỉ có thể đến sông, Nghê Diệp Tâm cảm thấy dù sao mình đã ướt cũng rất khó chịu. Nếu trực tiếp thay quần áo cũng sẽ còn mùi tanh.
Nghê Diệp Tâm dứt khoát nói:
"Ta đi tắm rửa, lấy cho ta quần áo, trong chốc lát đưa lại đây cho ta."
Nghê Diệp Tâm ngửi ngửi tay, đích xác thực tanh, liền không dám sờ vào quần áo sạch, nói Mộ Dung Trường Tình lấy một bộ quần áo cho mình.
Mộ Dung Trường Tình lập tức gật gật đầu, cũng không quay đầu lại nói:
"Được, ngươi đi tắm trước."
Nghê Diệp Tâm không nghi ngờ hắn, liền đi tắm rửa. Đem quần áo dơ cởi xuống đặt ở bờ sông, sau đó thân thể trần truồng xuống nước tắm rửa.
Nước sông có chút lạnh, cho nên Nghê Diệp Tâm không dám ở quá lâu, sợ bị cảm lạnh, liền nhanh rửa ráy sạch sẽ, chuẩn bị từ trong nước đi ra.
Nghê Diệp Tâm tắm rửa gần xong liền nhìn thấy Mộ Dung Trường Tình đi tới, trong tay cầm túi hành lý của bọn họ. Nghê Diệp Tâm lạnh run, nói:
"Nhanh lên, đưa một bộ quần áo cho ta, lạnh chết ta."
Mộ Dung Trường Tình cầm túi, không nhanh không chậm đi về phía trước đưa qua.
"A"
Nghê Diệp Tâm tức khắc kêu một tiếng, nhanh duỗi tay, bất quá vẫn là không tiếp được, túi vải trực tiếp liền rớt vào trong nước.
"Bịch"
Toàn bộ đều bị ướt.
Nghê Diệp Tâm trừng mắt vì choáng váng, nhanh đem bao vớt lên, mở ra nhìn bên trong, không riêng gì quần áo chính mình, quần áo Mộ Dung Trường Tình cũng đều ướt, một cái khô cũng không có.
Nghê Diệp Tâm choáng váng, nửa ngày mới phản ứng lại, tức giận trừng mắt nhìn Mộ Dung Trường Tình, nói:
"Đây... Đây... Đây là cố ý!"
Mộ Dung Trường Tình vẻ mặt vô tội đánh giá thân thể lõa lồ của Nghê Diệp Tâm, nói:
"Xin lỗi, không cố ý."
Một chút thành ý cũng không có!
Mộ Dung Trường Tình lúc này lại làm ảo thuật đem áo choàng ra, nói:
"Không sao cả, còn có áo choàng, mau phủ thêm, bằng không ngươi không có quần áo sẽ cảm lạnh."
Trần truồng khoác áo choàng, chuyện này quá cảm thấy thẹn! So với không mặc quần áo chỉ mang cái tạp dề cũng không khá hơn!
Nghê Diệp Tâm đánh chết cũng không làm, từ trong nước bò ra, liền đi nhặt quần áo dơ mặc vào, tốt xấu gì cũng có thể che đậy thân thể.
Bất quá động tác của Mộ Dung Trường Tình càng mau hơn. Hắn dùng mũi chân đá một cái, quần áo Nghê Diệp Tâm lập tức đã bị đá vào trong sông.
Nghê Diệp Tâm mắt thấy quần áo của mình rơi vào nước, sau đó thực mau đã bị chìm xuống.
Nghê Diệp Tâm nóng nảy hét lên.
"Mộ Dung Trường Tình! Trong quần áo còn có bạc! Bạc đó!"
Mộ Dung Trường Tình lộ ra biểu tình bừng tỉnh, nói:
"Trách không được chìm nhanh như vậy."
Không hề có thành ý! Vẫn là không hề có thành ý!
Nghê Diệp Tâm thiếu chút nữa tức chết rồi, lúc này Mộ Dung Trường Tình đã đi tới, dùng áo choàng bao lấy Nghê Diệp Tâm, sau đó đem người kéo vào trong lòng ngực, còn vói tay vào trong áo choàng lung tung sờ mó.
Nghê Diệp Tâm hừ một tiếng, thiếu chút nữa bị sờ đến chân mềm. Tắm rồi, trên người lạnh như băng, Nghê Diệp Tâm cảm giác tay Mộ Dung Trường Tình đặc biệt nóng, sờ ở trên người rất thoải mái.
Mộ Dung Trường Tình cười nói:
"Nơi này lại không có ai, không cần lo lắng. Mau tới đây vừa nướng cá vừa sưởi ấm, bằng không sẽ cảm lạnh."
Nghê Diệp Tâm nghiến răng nghiến lợi, nhưng không có biện pháp, cảm thấy Mộ Dung Trường Tình tuyệt đối sớm đã có ý định, tức giận muốn chết.
Nghê Diệp Tâm đành phải đẩy bay tay Mộ Dung Trường Tình ra, sau đó đem áo choàng bọc kín mít. Chỉ có điều lúc này Nghê Diệp Tâm mới cảm thấy mình thật là cao lớn, áo choàng bọc không kín hết, cẳng chân lộ ra một đoạn không nói, không phải lộ chỗ này là lộ chỗ kia.
Nghê Diệp Tâm đem chính mình bọc kín mít như chui vào cái túi gút ngồi ở bên cạnh đống lửa,
Mộ Dung Trường Tình lại thoải mái hào phóng ngồi ở bên cạnh. Khi cá nướng xong, Mộ Dung Trường Tình liền đem cá đưa cho Nghê Diệp Tâm, nói:
"Ăn đi, ngươi không phải đói bụng sao?"
Bánh bột ngô cũng đem nướng qua. Sau khi nướng thế nhưng lại mềm còn rất thơm. Cá cũng là ngoài giòn trong mềm, tuy rằng nhạt, bất quá cũng không tanh, xem ra cũng không tệ lắm.
Nghê Diệp Tâm đối với tay nghề của Mộ Dung Trường Tình vừa lòng, cho nên cũng liền quên vừa rồi Mộ Dung Trường Tình tính kế mình.
Mộ Dung Trường Tình xem Nghê Diệp Tâm ăn đến miệng bóng bẩy, tựa hồ tâm tình tốt rất nhiều. Chờ Nghê Diệp Tâm ăn xong rồi, Mộ Dung Trường Tình liền tự mình cầm khăn tay lau miệng Nghê Diệp Tâm, sau đó đưa tay hướng vào trong áo choàng.
"Ăn no rồi sao?"
Nghê Diệp Tâm hồ nghi nhìn hắn, nói:
"Làm gì?"
"Nơi này chỉ có chúng ta."
Mộ Dung Trường Tình được hỏi một đằng lại trả lời một nẻo, bất quá Nghê Diệp Tâm tựa hồ biết hắn muốn làm cái gì, chỉ là vùng hoang vu mà dã chiến thì khẩu vị cũng quá nặng đi.
Mà Nghê Diệp Tâm cảm thấy mình trơn bóng chỉ khoác áo choàng cũng đủ dâm rồi.
Mộ Dung Trường Tình cảm thấy cơ hội này thật là ngàn năm một thuở. Tuy rằng nơi này không bằng khách điếm sạch sẽ, nhưng thể nghiệm mới cũng không tồi.
Nghê Diệp Tâm bị hắn sờ mó khiêu khích vài cái, cũng có chút hưng phấn, dứt khoát liền không có cự tuyệt.
Mộ Dung Trường Tình phát hiện Nghê Diệp Tâm đặc biệt khẩn trương, nhịn không được cười, nói:
"Thả lỏng đi, sẽ không có người khác."
Nghê Diệp Tâm tuy rằng biết như vậy vẫn cứ khẩn trương. Hô hấp của Nghê Diệp Tâm mau đến không chịu được, ôm cổ Mộ Dung Trường Tình.
Khi ở thời điểm tên đã trên dây không bắn không được, đột nhiên Nghê Diệp Tâm mơ hồ nghe được có tiếng hát của một bé gái. Nghê Diệp Tâm sợ tới mức lông tơ dựng ngược. Mộ Dung Trường Tình là nhíu nhíu mày, nhanh đem áo choàng che lại thân thể Nghê Diệp Tâm.
Đang đêm, rừng núi hoang vắng, đột nhiên nghe được tiếng hát của một tiểu cô nương. Đây tuyệt đối là chuyện khủng bố tâm trí. Bất quá Nghê Diệp Tâm cảm thấy mình tuyệt đối không phải đang ảo giác, bởi vì thực mau đã nhìn thấy cách đó không xa có một bóng người nhỏ nhắn đi tới. Người rất lùn, thật đúng là có một tiểu cô nương đi tới, ước chừng cũng chỉ năm sáu tuổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.