Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong
Chương 183: Tặng của hồi môn
Trường Sinh Thiên Diệp
16/09/2020
“Sao...sao...?!”
Ở thời điểm Mộ Dung Trường Tình chinh lăng, Nghê Diệp Tâm đã nắm bàn tay vừa bị đeo nhẫn của Mộ Dung Trường Tình, dùng lực hôn lên mu bàn tay hắn hai cái.
Mộ Dung Trường Tình càng trợn tròn mắt. Thanh lãnh cao ngạo ngày xưa tất cả đều không thấy, quỷ súc cũng không còn. Hắn nhìn chằm chằm Nghê Diệp Tâm thật lâu.
Nghê Diệp Tâm bị biểu tình của Mộ Dung Trường Tình chọc cười, vừa muốn nói chuyện, bỗng nhiên liếc mắt sang bên cạnh đã loáng thoáng thấy có bóng người.
Hoảng sợ quay đầu nhìn, Nghê Diệp Tâm phát hiện đó chính là người mình quen biết.
Dư thiếu gia cũng đang đi tìm Nghê Diệp Tâm. Dư thiếu gia cùng Bành đại nhân vừa vặn đi ngang qua ngõ nhỏ, nghe được tiếng cười của Nghê Diệp Tâm, cho nên đi vào. Kết quả phát hiện Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình ở trong ngõ cụt, hơn nữa tư thế hai người cũng quá quỷ dị.
Mộ Dung Trường Tình đứng. Nghê Diệp Tâm quỳ một gối xuống đất, còn túm tay Mộ Dung Trường Tình, hung hăng hôn lên mu bàn tay đối phương.
Nói thật, diện mạo Nghê đại nhân cũng là anh tuấn bất phàm, hơn nữa cũng không tính lùn. Đi ngoài đường tuyệt đối có thể nói là khá nổi bật.
Tư thế quỳ một gối trên mặt đất nhìn vào thật sự là đẹp mắt, có thể khiến tim người nhìn đập thình thịch.
Nhưng mà vẻ mặt với nụ cười của Nghê Diệp Tâm nhìn thật đáng khinh, còn bắt lấy tay người ta hôn hôn, thiếu chút nữa chảy cả nước miếng. Cảnh tượng liền rất quỷ dị.
Dư thiếu gia nhìn choáng váng, miệng há to, ngượng ngùng nói:
“Các ngươi…… đang làm cái gì?”
Nghê Diệp Tâm đỏ mặt, bị kích động muốn nhảy dựng. Rõ ràng đã tìm một ngõ hẻm không người, không nghĩ tới còn gặp được người quen.
Bành đại nhân tuy rằng cũng có chút khó hiểu, bất quá bình tĩnh hơn nhiều. Hắn chỉ là mỉm cười mà thôi.
Mộ Dung Trường Tình cũng phản ứng nhanh, đem Nghê Diệp Tâm từ trên mặt đất túm lên, còn phủi phủi bụi bặm ở đầu gối Nghê Diệp Tâm.
Nghê Diệp Tâm vừa rồi quỳ có chút mạnh, thiếu chút nữa không đứng lên được. Nghê Diệp Tâm vừa xoa đầu gối vừa nói:
“A thì ra là các ngươi. Chúng ta……”
Nghê Diệp Tâm mới vừa nói chuyện, lại bị Mộ Dung Trường Tình túm lấy. Mộ Dung Trường Tình ôm eo người ta dẫn đi. Ra khỏi ngõ nhỏ, liền trở về đường chính, căn bản không phải đi về phía Bành phủ.
Nghê Diệp Tâm trợn tròn mắt, chỉ vào người phía sau đang nhìn ngây ngốc nói:
“Từ từ, từ từ, chúng ta không phải đi tìm Bành đại nhân cùng Dư thiếu gia sao? Bọn họ ở đây mà, hơn nữa Bành phủ ở phía sau, chúng ta……”
Mộ Dung Trường Tình lôi kéo Nghê Diệp Tâm đi nhanh về phía trước.
“Chốc lát nữa hãy đi gặp bọn họ.”
Nghê Diệp Tâm không hiểu ra sao, cũng không biết Mộ Dung Trường Tình muốn đem mình tới đâu. Bọn họ đi trong chốc lát, thấy phía trước lại có một cái ngõ nhỏ, Mộ Dung Trường Tình đột nhiên liền đẩy Nghê Diệp Tâm vào, sau đó thực hiện một tư thế dựa tường tiêu chuẩn.
Nghê Diệp Tâm dựa vào tường, cảm thấy khí thế của Mộ Dung đại hiệp quá lớn, nhịn không được nuốt nước bọt, nói:
“Làm gì... đột nhiên... điên à.”
Mộ Dung Trường Tình thấp giọng cười. Nụ cười này làm xương cốt Nghê Diệp Tâm nhũn ra, nước miếng cũng thiếu chút nữa chảy xuống. Hắn kề bên tai Nghê Diệp Tâm nói:
“Bởi vì hiện tại... Ta muốn làm ngươi.”
“……”
Nghê Diệp Tâm chính là vẻ mặt si ngốc nhìn mặt Mộ Dung Trường Tình gần trong gang tấc. Nào nghĩ đến Mộ Dung đại hiệp đột nhiên bỏ hình tượng, bắt đầu chơi lưu manh, có chút tiêu hóa không nổi.
Mộ Dung Trường Tình nói xong liền cúi đầu hôn lên bờ môi của Nghê Diệp Tâm. Có loại khí thế mưa dông sắp đến, đem Nghê Diệp Tâm hôn đến độ không thể hô hấp, điên cuồng xâm chiếm khoang miệng Nghê Diệp Tâm.
Nghê Diệp Tâm bị khí thế này làm hoảng sợ. Bất quá vẫn rất phối hợp, ôm vai Mộ Dung Trường Tình, ngửa đầu đem lưỡi duỗi ra.
Tuy rằng Nghê Diệp Tâm cảm thấy mình được hôn thực thoải mái, nhưng có một chút không tốt, chính là cổ mỏi.
Vì cái gì Mộ Dung Trường Tình cao hơn ta chứ? Tuy rằng chỉ là cao hơn một chút... một chút mà thôi!
Nghê Diệp Tâm thở hổn hển. Tuy rằng khi hôn môi cũng có thể thở bằng mũi, nhưng cảm giác thời gian rất lâu cũng sắp đến cực hạn.
Lưỡi Nghê Diệp Tâm bị lưỡi Mộ Dung Trường Tình làm cho tê dại, cũng bị liếm thiếu chút nữa lột da. Cảm giác Mộ Dung đại hiệp khi phát điên thật không phải đáng sợ bình thường, như hận không thể nếm đến mùi vị máu tươi.
Đã như vậy, Mộ Dung Trường Tình tựa hồ còn cảm thấy không đủ, không chịu buông tha. Khiêu khích biến đổi đa dạng, hắn một hai bắt buộc Nghê Diệp Tâm phải không ngừng đáp lại mới được.
Cũng may ngõ nhỏ này tuy rằng cũng không phải ngõ cụt, nhưng cũng không có người đi qua, không có ai quấy rầy chuyện tốt của bọn họ.
Mộ Dung Trường Tình hôn môi Nghê Diệp Tâm điên cuồng. Nếu lúc này bọn họ ở trong phòng, hắn tuyệt đối sẽ xé quần áo của Nghê Diệp Tâm để cho người nào đó biết kết cục của việc khiêu khích hắn là cái dạng gì.
Bất quá hiện tại ở trên đường, cũng không tốt khi làm cái gì quá mức, bằng không Nghê Diệp Tâm tuyệt đối sẽ tức giận giậm chân.
Mộ Dung Trường Tình dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve tai cùng gáy của Nghê Diệp Tâm. Nghê Diệp Tâm cảm giác được lòng bàn tay nóng hổi của Mộ Dung Trường Tình, nhưng lại có đồ vật lạnh lạnh cọ thùy tai. Đó là chiếc nhẫn bạc Mộ Dung Trường Tình đang mang trên ngón tay.
Nghê Diệp Tâm nghĩ đến chiếc nhẫn tức khắc vui vẻ. Tuy rằng không có thể đè được Mộ Dung ma đầu, nhưng còn may đã đi cầu hôn trước. Cuối cùng cũng vớt vát một chút mặt mũi, sẽ không khiến mình có vẻ yếu thế.
Hai người quả thực hôn đến trời đen kịt. Khi Nghê Diệp Tâm được buông ra thiếu chút nữa ngã xuống, thật sự không còn sức lực, giống như đã tiêu hao quá mức.
Mộ Dung Trường Tình ôm eo Nghê Diệp Tâm, đem mặt chôn ở bên gáy, còn há mồm cắn một ngụm. Nghê Diệp Tâm bị đau hít hà, nói:
“Sao cắn ta hoài vậy? Trên cổ ta đều là dấu răng. Hơn nữa không phải một hai cái mà là dấu cả hàm răng. Đại hiệp đúng là chó sục Nga.”
(Chó sục Nga là những con chó cỡ vừa xuất xứ từ Nga, được Hồng Quân Liên Xô sử dụng thời Liên Xô cũ. Loài chó này to lớn mạnh mẽ và khỏe khoắn với một hệ thần kinh tốt, vững vàng và cảnh giác. Tuổi thọ: 10 đến 11 năm. Chó sục Nga có tất cả những khả năng của Chó Berger Đức mà không quá hung dữ.)
Mộ Dung Trường Tình thở dài, nói:
“Loại thời điểm này, ngươi còn nói chuyện khác sao?”
“Nói cái gì đâu?”
Nghê Diệp Tâm trước nay đều là tay giỏi phá hư không khí.
Mộ Dung Trường Tình thấp giọng cười. Nghê Diệp Tâm cảm thấy hắn thực quỷ súc. Liền nghe Mộ Dung Trường Tình ở bên tai nói nhỏ:
“Nói, ngươi rất muốn ta ôm ngươi đi.”
“Đồ quỷ!”
Nghê Diệp Tâm lập tức phản kháng.
Lời nói đáng hổ thẹn như thế có đánh chết Nghê Diệp Tâm cũng sẽ không nói. Nhưng kỳ thật Nghê đại nhân đã từng nói mấy câu càng cảm thấy thẹn hơn nữa kìa, so với câu này còn đáng thẹn hơn một vạn lần. Bất quá đó là khi Nghê Diệp Tâm say rượu mới dám nói như vậy, căn bản sẽ không thừa nhận là chính mình đã nói qua.
Mộ Dung Trường Tình như là đang dỗ dành mèo con, ở trên người Nghê Diệp Tâm vuốt ve một chút. Bởi vì sờ đến quá thoải mái, Nghê Diệp Tâm quả nhiên liền không nói nữa, chỉ hừ hừ, còn nghiêng đầu cọ cọ lòng bàn tay Mộ Dung Trường Tình.
Mộ Dung Trường Tình mỉm cười nhìn nhìn chiếc nhẫn bạc trên ngón tay mình, nói:
“Tập tục chỗ các ngươi là đưa nhẫn bạc sao?”
Nghê Diệp Tâm chớp chớp mắt, liếm liếm môi, cảm thấy Mộ Dung đại hiệp có vẻ ghét bỏ vật mình cho.<HunhHn786>
Có phải bị nhục nhã hay không?
“Chính là muốn đưa nhẫn cầu hôn thôi. Bất quá không nhất định là bạc, ha ha……”
Nghê Diệp Tâm cười gượng. Người ta cầu hôn đương nhiên muốn đưa nhẫn kim cương, bằng không cũng là bạch kim.
“Đại hiệp nhìn xem bạc không phải cũng tốt sao? Nhìn có khác gì bạch kim đâu, đều là màu trắng, lại còn rẻ tiền. Đúng là món hàng tốt giá rẻ.”
Nghê Diệp Tâm ca ngợi chiếc nhẫn chính mình mua một hồi. Mộ Dung Trường Tình cười một tiếng, nói:
“Ngươi cầm một ngàn lượng mà chỉ mua một chiếc nhẫn bạc như vậy còn hỏi ta quý hay không quý?”
Nghê Diệp Tâm trợn trắng mắt, nói:
“Ghét bỏ thì trả lại cho ta.”
Mộ Dung Trường Tình cười, lại xoa xoa đầu Nghê Diệp Tâm, nói:
“Tuy rằng thật là keo kiệt, bất quá nếu là của hồi môn ngươi đưa, ta sao lại ghét bỏ.”
“Câm miệng! Đây là sính lễ!”
Nghê Diệp Tâm lập tức kêu lên.
Mộ Dung Trường Tình cũng không cãi cọ làm gì. Tuy rằng biểu tình lộ ra ghét bỏ, nhưng trong lòng thật cao hứng, không biết nói như thế nào mới đúng.
Nghê Diệp Tâm lại nói:
“Ta không có phung phí như vậy, đâu có động kinh mà cầm một ngàn lượng đi mua đồ kỳ quái.”
Nghê Diệp Tâm còn nhớ rõ lần trước Mộ Dung Trường Tình cầm một ngàn lượng mua xuân dược. Đó mới là phá của.
Mộ Dung Trường Tình nói:
“Chúng ta đi.”
“Đi Bành phủ?”
Mộ Dung Trường Tình gật gật đầu. Hắn mang theo Nghê Diệp Tâm rời ngõ nhỏ, hai người lại đi đến Bành phủ. Bất quá đi đến một nửa đường liền vòng lại, Mộ Dung Trường Tình mang theo Nghê Diệp Tâm vào cửa hàng vừa rồi đã mua nhẫn.
Mặt tiền cửa hàng rất rộng, chưởng quầy đang tính sổ, tay gãi bàn tính. Chưởng quầy giương mắt nhìn thoáng qua, phỏng chừng là nhớ rõ Nghê Diệp Tâm vừa rồi tới nơi này mua một chiếc nhẫn bạc rất rẻ. Cho nên chưởng quầy không chút để ý đến họ, cũng không có đứng lên đi qua tiếp đón, tiếp tục tính sổ.
Mộ Dung Trường Tình cũng không để ý cái này, mang theo Nghê Diệp Tâm dạo qua một vòng.
Nhẫn chủ yếu dành nữ tử, muốn chọn một cái thích hợp thật đúng là không dễ dàng. Mộ Dung Trường Tình không rõ tập tục chỗ Nghê Diệp Tâm ở trước kia như thế nào, nhưng nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay vẫn thật vui vẻ.
Mộ Dung Trường Tình quét mắt nhìn một lần, liền cầm lên một chiếc nhẫn ngọc, muốn đeo lên tay Nghê Diệp Tâm.
Nghê Diệp Tâm nhanh xua tay đi. Vừa thấy màu sắc cùng hình dáng liền biết tuyệt đối đắt tiền. Có thể lọt vào mắt Mộ Dung Trường Tình, tuyệt đối không phải hàng giá rẻ.
“Muốn làm gì?”
Mộ Dung Trường Tình bắt lấy tay Nghê Diệp Tâm, nói:
“Của hồi môn của ta, có muốn hay không?”
Nghê Diệp Tâm vốn dĩ định nói không cần. Nhưng hoàn toàn không nghĩ tới Mộ Dung đại hiệp da mặt dày lại nói nhẫn này là của hồi môn của hắn, nói một cách lưu loát, không hề nói lắp. Nghê Diệp Tâm trừng mắt, khóe miệng cùng khóe mắt giật phăng phăng.
Sao có thể nói không cần?
“Muốn, đương nhiên muốn, bất quá lễ vật nhẹ tình ý nặng, đại hiệp mua cái gì ta cũng thích.”
Chưởng quầy đang tính sổ, chợt nghe Mộ Dung Trường Tình nói liền kinh ngạc, còn tưởng rằng Mộ Dung Trường Tình là một cô nương. Nhưng khi ngẩng đầu nhìn lên thấy một công tử quá đẹp, nhưng tuyệt đối không phải cô nương.
Chưởng quầy phát hiện Mộ Dung Trường Tình cầm một cái nhẫn giá trị cao vì thế tức khắc nhiệt tình lên. Đến nỗi lời nói nghe rợn cả người của Mộ Dung Trường Tình cũng không để bụng.
Chưởng quầy lại đánh giá Mộ Dung Trường Tình, liền chạy nhanh tới, nói:
“Hai vị khách quan là muốn xem nhẫn sao? Nơi này còn nữa, còn có mấy cái khác.”
Chưởng quầy nhanh tay mở ngăn kéo ra, bên trong toàn là đồ vật quý giá. Không hổ là cửa hàng bán trang sức đá quý ngọc thạch ở Khai Phong.
Mộ Dung Trường Tình nhìn thấy lập tức bỏ nhẫn ngọc trên tay xuống. Sau đó lại chọn trúng một cái nhẫn bạch ngọc. Tuy rằng thoạt nhìn đơn giản một ít, nhưng tuyệt đối giá cao đến hộc máu.
Nghê Diệp Tâm trừng lớn mất, thấy hối hận.
Vừa rồi nên để Mộ Dung Trường Tình đeo nhẫn ngọc kia đi! Mang rồi thì không thể thay đổi!
Nghê Diệp Tâm nhanh chóng nói:
“Đại hiệp, ta thích chiếc nhẫn vừa rồi.”
Chưởng quầy vừa thấy Mộ Dung Trường Tình lấy nhẫn bạch ngọc lập tức đôi mắt sáng ngời, nói:
“Vị khách quan này rất biết nhìn hàng. Cái nhẫn bạch ngọc đó chính là một trong những món bảo vật của cửa hàng này.”
Nghê Diệp Tâm lầm bầm trong lòng.
Ta không biết nhìn hàng, nhưng cũng nhìn ra đó là đồ quý! Bảo vật thì khẳng định giá cũng bay lên tới trời!
Mộ Dung Trường Tình cầm lấy cái nhẫn bạch ngọc nhìn nhìn. Một chút tì vết cũng không có, quả nhiên là hàng thượng đẳng. Mộ Dung Trường Tình không nói hai lời, trực tiếp từ trong lòng ngực lấy ra một sắp ngân phiếu để trên bàn.
Đôi mắt chưởng quầy trừng lớn, lập tức cúi đầu cúi người đem ngân phiếu cầm lấy, tránh ở một bên đếm đếm, hận không thể đem hai con mắt chui vào bên trong ngân phiếu.
Nghê Diệp Tâm trừng mắt còn lớn hơn, cũng nhìn chằm chằm những tờ ngân phiếu.
Dày cộp nha! Lúc đưa ta mỏng như vậy đã là một ngàn lượng, một đống lớn kia là bao nhiêu?
Nghê Diệp Tâm thiếu chút nữa liền nhảy lên đoạt lại ngân phiếu trong tay chưởng quầy.
Số ngân phiếu còn dư trong lòng ngực ta tuyệt đối sẽ không trả lại cho Mộ Dung Trường Tình. Bằng không tuyệt đối hắn sẽ tiêu xài hết!
Lúc Nghê Diệp Tâm còn đang muốn đi cướp ngân phiếu về, đã bị Mộ Dung Trường Tình kéo tay lại.
Nghê Diệp Tâm nhìn lại liền thấy Mộ Dung Trường Tình mặc một thân áo trắng như tuyết, bất luận là bộ dạng hay là phong thái đều không có ai sánh bằng.
Mộ Dung Trường Tình đột nhiên lùi một bước, lưng thẳng tắp, sau đó học theo động tác của Nghê Diệp Tâm vừa rồi, trực tiếp quỳ một gối ở trên mặt đất.
Nghê Diệp Tâm hoảng sợ, đương nhiên biết hắn muốn làm cái gì.
Đây quả thực là vừa học liền áp dụng!
Hắn trực tiếp đem cái nhẫn bạch ngọc mới vừa mua lòng vào ngón tay Nghê Diệp Tâm.
Ngón tay Nghê Diệp Tâm tuy rằng thoạt nhìn khớp xương rõ ràng, bất quá khá thon dài, chiếc nhẫn mang vào rất thích hợp.
Nghê Diệp Tâm vừa thấy Mộ Dung Trường Tình quỳ một gối, thiếu chút nữa đầu gối cũng mềm nhũn quỳ xuống.
Nghê Diệp Tâm không biết màn quỳ một gối cầu hôn vừa rồi của mình có soái khí như vậy hay không. Nhưng bộ dáng của Mộ Dung Trường Tình hiện tại tuyệt đối cực kỳ soái, làm tim Nghê Diệp Tâm đập liên hồi, cũng quên cả việc đi đoạt lại ngân phiếu.
Mộ Dung đại hiệp có năng lực tiếp thu rất cao. Hắn mang nhẫn cho Nghê Diệp Tâm, sau đó mỉm cười, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay một cái. Động tác giống y hệt Nghê Diệp Tâm, bất quá khí thế cùng cảm giác tuyệt đối không giống nhau.
Nghê Diệp Tâm cảm giác được hơi thở Mộ Dung Trường Tình phun ở trên mu bàn tay mình. Còn nữa đôi môi hơi mỏng dán ở mu bàn tay tuy rằng thực ôn nhu, nhưng Nghê Diệp Tâm cảm giác trái tim giống như bị cây chùy bằng sắt đánh một đòn nghiêm trọng.
Chưởng quầy đếm ngân phiếu đến choáng váng, không hay biết hai người kia đang làm cái gì. Những người qua đường cũng choáng váng, duỗi cổ hướng bên này nhìn nhìn.
Nghê Diệp Tâm cũng bất chấp ngượng ngùng, tim đập thiếu chút nữa ngất xỉu đi.
Mộ Dung Trường Tình rất bình tĩnh, đeo nhẫn cho Nghê Diệp Tâm xong, sau đó thong thả ung dung đứng lên, kéo Nghê Diệp Tâm ra khỏi cửa hàng.
Nghê Diệp Tâm đầu óc choáng váng, đã bị Mộ Dung Trường Tình túm đi rồi. Dọc đường đi Nghê Diệp Tâm như tên đần độn, chân như dẫm lên bông, rất nhiều lần đụng vào người ta.
Mộ Dung Trường Tình bất đắc dĩ nói:
“Nhìn đường.”
Nghê Diệp Tâm lúc này cái gì cũng nghe không vào, chỉ biết ngoác miệng cười. Nụ cười này phỏng chừng làm mặt cũng phải rút gân, vẫn luôn giơ tay lên nhìn, sung sướng mỹ mãn.
Hai người đi tới Bành phủ, ở nửa đường lại đụng phải Dư thiếu gia cùng Bành đại nhân.
Dư thiếu gia thấy bọn họ vừa rồi đột nhiên bỏ đi, còn tưởng rằng bọn họ có chuyện quan trọng. Không nghĩ tới nhanh như vậy liền gặp mặt, mà Nghê Diệp Tâm tựa hồ có điểm không giống bình thường.
Trên mặt Nghê Diệp Tâm có nụ cười thật đáng khinh. Nụ cười khiến người khác không dám tới gần.
“Nghê đại nhân, không có việc gì chứ?”
Dư thiếu gia đương nhiên nhìn thấy trên tay Nghê Diệp Tâm có thêm một chiếc nhẫn. Động tác đưa tay lên khi đi đường của Nghê Diệp Tâm thật sự quỷ dị. Người khác không muốn phát hiện cũng không được, lộ liễu rõ ràng. Bất quá Dư thiếu gia cũng không biết chiếc nhẫn có ý gì, nhìn có vẻ rất quý giá.
Nghê Diệp Tâm lúc này mới buông tay xuống, nói:
“A, đúng rồi, chúng ta tới hỏi Bành nhị thiếu gia ở chỗ nào. Chúng ta muốn đi đến chỗ Bành nhị thiếu ở nhìn một cái.”
Dư thiếu gia nhìn thoáng qua Bành đại nhân. Bành đại nhân nói:
“Nhị đệ không ở Bành phủ, hắn có thôn trang riêng. Cũng không xa, ta có thể dẫn bọn ngươi đi.”
Nghê Diệp Tâm lập tức gật gật đầu. Bởi vì tâm tình vui sướng, nhìn ai cũng cười tủm tỉm, hơn nữa cười đặc biệt “ngọt ”.
Mộ Dung Trường Tình không vui vỗ mông Nghê Diệp Tâm một cái.
Nghê Diệp Tâm bị đánh mông cũng không có không vui, vẫn cười tủm tỉm nói:
“Sao đột nhiên đánh ta?”
Mộ Dung Trường Tình nắm cằm Nghê Diệp Tâm, nói:
“Không được nhìn người khác cười ngây ngô.”
“Ta không có nha.”
Nghê Diệp Tâm dùng ánh mắt chân thành nhìn hắn. Bất quá thời điểm đang nói chuyện khóe miệng vẫn mang theo nụ cười.
Ở thời điểm Mộ Dung Trường Tình chinh lăng, Nghê Diệp Tâm đã nắm bàn tay vừa bị đeo nhẫn của Mộ Dung Trường Tình, dùng lực hôn lên mu bàn tay hắn hai cái.
Mộ Dung Trường Tình càng trợn tròn mắt. Thanh lãnh cao ngạo ngày xưa tất cả đều không thấy, quỷ súc cũng không còn. Hắn nhìn chằm chằm Nghê Diệp Tâm thật lâu.
Nghê Diệp Tâm bị biểu tình của Mộ Dung Trường Tình chọc cười, vừa muốn nói chuyện, bỗng nhiên liếc mắt sang bên cạnh đã loáng thoáng thấy có bóng người.
Hoảng sợ quay đầu nhìn, Nghê Diệp Tâm phát hiện đó chính là người mình quen biết.
Dư thiếu gia cũng đang đi tìm Nghê Diệp Tâm. Dư thiếu gia cùng Bành đại nhân vừa vặn đi ngang qua ngõ nhỏ, nghe được tiếng cười của Nghê Diệp Tâm, cho nên đi vào. Kết quả phát hiện Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình ở trong ngõ cụt, hơn nữa tư thế hai người cũng quá quỷ dị.
Mộ Dung Trường Tình đứng. Nghê Diệp Tâm quỳ một gối xuống đất, còn túm tay Mộ Dung Trường Tình, hung hăng hôn lên mu bàn tay đối phương.
Nói thật, diện mạo Nghê đại nhân cũng là anh tuấn bất phàm, hơn nữa cũng không tính lùn. Đi ngoài đường tuyệt đối có thể nói là khá nổi bật.
Tư thế quỳ một gối trên mặt đất nhìn vào thật sự là đẹp mắt, có thể khiến tim người nhìn đập thình thịch.
Nhưng mà vẻ mặt với nụ cười của Nghê Diệp Tâm nhìn thật đáng khinh, còn bắt lấy tay người ta hôn hôn, thiếu chút nữa chảy cả nước miếng. Cảnh tượng liền rất quỷ dị.
Dư thiếu gia nhìn choáng váng, miệng há to, ngượng ngùng nói:
“Các ngươi…… đang làm cái gì?”
Nghê Diệp Tâm đỏ mặt, bị kích động muốn nhảy dựng. Rõ ràng đã tìm một ngõ hẻm không người, không nghĩ tới còn gặp được người quen.
Bành đại nhân tuy rằng cũng có chút khó hiểu, bất quá bình tĩnh hơn nhiều. Hắn chỉ là mỉm cười mà thôi.
Mộ Dung Trường Tình cũng phản ứng nhanh, đem Nghê Diệp Tâm từ trên mặt đất túm lên, còn phủi phủi bụi bặm ở đầu gối Nghê Diệp Tâm.
Nghê Diệp Tâm vừa rồi quỳ có chút mạnh, thiếu chút nữa không đứng lên được. Nghê Diệp Tâm vừa xoa đầu gối vừa nói:
“A thì ra là các ngươi. Chúng ta……”
Nghê Diệp Tâm mới vừa nói chuyện, lại bị Mộ Dung Trường Tình túm lấy. Mộ Dung Trường Tình ôm eo người ta dẫn đi. Ra khỏi ngõ nhỏ, liền trở về đường chính, căn bản không phải đi về phía Bành phủ.
Nghê Diệp Tâm trợn tròn mắt, chỉ vào người phía sau đang nhìn ngây ngốc nói:
“Từ từ, từ từ, chúng ta không phải đi tìm Bành đại nhân cùng Dư thiếu gia sao? Bọn họ ở đây mà, hơn nữa Bành phủ ở phía sau, chúng ta……”
Mộ Dung Trường Tình lôi kéo Nghê Diệp Tâm đi nhanh về phía trước.
“Chốc lát nữa hãy đi gặp bọn họ.”
Nghê Diệp Tâm không hiểu ra sao, cũng không biết Mộ Dung Trường Tình muốn đem mình tới đâu. Bọn họ đi trong chốc lát, thấy phía trước lại có một cái ngõ nhỏ, Mộ Dung Trường Tình đột nhiên liền đẩy Nghê Diệp Tâm vào, sau đó thực hiện một tư thế dựa tường tiêu chuẩn.
Nghê Diệp Tâm dựa vào tường, cảm thấy khí thế của Mộ Dung đại hiệp quá lớn, nhịn không được nuốt nước bọt, nói:
“Làm gì... đột nhiên... điên à.”
Mộ Dung Trường Tình thấp giọng cười. Nụ cười này làm xương cốt Nghê Diệp Tâm nhũn ra, nước miếng cũng thiếu chút nữa chảy xuống. Hắn kề bên tai Nghê Diệp Tâm nói:
“Bởi vì hiện tại... Ta muốn làm ngươi.”
“……”
Nghê Diệp Tâm chính là vẻ mặt si ngốc nhìn mặt Mộ Dung Trường Tình gần trong gang tấc. Nào nghĩ đến Mộ Dung đại hiệp đột nhiên bỏ hình tượng, bắt đầu chơi lưu manh, có chút tiêu hóa không nổi.
Mộ Dung Trường Tình nói xong liền cúi đầu hôn lên bờ môi của Nghê Diệp Tâm. Có loại khí thế mưa dông sắp đến, đem Nghê Diệp Tâm hôn đến độ không thể hô hấp, điên cuồng xâm chiếm khoang miệng Nghê Diệp Tâm.
Nghê Diệp Tâm bị khí thế này làm hoảng sợ. Bất quá vẫn rất phối hợp, ôm vai Mộ Dung Trường Tình, ngửa đầu đem lưỡi duỗi ra.
Tuy rằng Nghê Diệp Tâm cảm thấy mình được hôn thực thoải mái, nhưng có một chút không tốt, chính là cổ mỏi.
Vì cái gì Mộ Dung Trường Tình cao hơn ta chứ? Tuy rằng chỉ là cao hơn một chút... một chút mà thôi!
Nghê Diệp Tâm thở hổn hển. Tuy rằng khi hôn môi cũng có thể thở bằng mũi, nhưng cảm giác thời gian rất lâu cũng sắp đến cực hạn.
Lưỡi Nghê Diệp Tâm bị lưỡi Mộ Dung Trường Tình làm cho tê dại, cũng bị liếm thiếu chút nữa lột da. Cảm giác Mộ Dung đại hiệp khi phát điên thật không phải đáng sợ bình thường, như hận không thể nếm đến mùi vị máu tươi.
Đã như vậy, Mộ Dung Trường Tình tựa hồ còn cảm thấy không đủ, không chịu buông tha. Khiêu khích biến đổi đa dạng, hắn một hai bắt buộc Nghê Diệp Tâm phải không ngừng đáp lại mới được.
Cũng may ngõ nhỏ này tuy rằng cũng không phải ngõ cụt, nhưng cũng không có người đi qua, không có ai quấy rầy chuyện tốt của bọn họ.
Mộ Dung Trường Tình hôn môi Nghê Diệp Tâm điên cuồng. Nếu lúc này bọn họ ở trong phòng, hắn tuyệt đối sẽ xé quần áo của Nghê Diệp Tâm để cho người nào đó biết kết cục của việc khiêu khích hắn là cái dạng gì.
Bất quá hiện tại ở trên đường, cũng không tốt khi làm cái gì quá mức, bằng không Nghê Diệp Tâm tuyệt đối sẽ tức giận giậm chân.
Mộ Dung Trường Tình dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve tai cùng gáy của Nghê Diệp Tâm. Nghê Diệp Tâm cảm giác được lòng bàn tay nóng hổi của Mộ Dung Trường Tình, nhưng lại có đồ vật lạnh lạnh cọ thùy tai. Đó là chiếc nhẫn bạc Mộ Dung Trường Tình đang mang trên ngón tay.
Nghê Diệp Tâm nghĩ đến chiếc nhẫn tức khắc vui vẻ. Tuy rằng không có thể đè được Mộ Dung ma đầu, nhưng còn may đã đi cầu hôn trước. Cuối cùng cũng vớt vát một chút mặt mũi, sẽ không khiến mình có vẻ yếu thế.
Hai người quả thực hôn đến trời đen kịt. Khi Nghê Diệp Tâm được buông ra thiếu chút nữa ngã xuống, thật sự không còn sức lực, giống như đã tiêu hao quá mức.
Mộ Dung Trường Tình ôm eo Nghê Diệp Tâm, đem mặt chôn ở bên gáy, còn há mồm cắn một ngụm. Nghê Diệp Tâm bị đau hít hà, nói:
“Sao cắn ta hoài vậy? Trên cổ ta đều là dấu răng. Hơn nữa không phải một hai cái mà là dấu cả hàm răng. Đại hiệp đúng là chó sục Nga.”
(Chó sục Nga là những con chó cỡ vừa xuất xứ từ Nga, được Hồng Quân Liên Xô sử dụng thời Liên Xô cũ. Loài chó này to lớn mạnh mẽ và khỏe khoắn với một hệ thần kinh tốt, vững vàng và cảnh giác. Tuổi thọ: 10 đến 11 năm. Chó sục Nga có tất cả những khả năng của Chó Berger Đức mà không quá hung dữ.)
Mộ Dung Trường Tình thở dài, nói:
“Loại thời điểm này, ngươi còn nói chuyện khác sao?”
“Nói cái gì đâu?”
Nghê Diệp Tâm trước nay đều là tay giỏi phá hư không khí.
Mộ Dung Trường Tình thấp giọng cười. Nghê Diệp Tâm cảm thấy hắn thực quỷ súc. Liền nghe Mộ Dung Trường Tình ở bên tai nói nhỏ:
“Nói, ngươi rất muốn ta ôm ngươi đi.”
“Đồ quỷ!”
Nghê Diệp Tâm lập tức phản kháng.
Lời nói đáng hổ thẹn như thế có đánh chết Nghê Diệp Tâm cũng sẽ không nói. Nhưng kỳ thật Nghê đại nhân đã từng nói mấy câu càng cảm thấy thẹn hơn nữa kìa, so với câu này còn đáng thẹn hơn một vạn lần. Bất quá đó là khi Nghê Diệp Tâm say rượu mới dám nói như vậy, căn bản sẽ không thừa nhận là chính mình đã nói qua.
Mộ Dung Trường Tình như là đang dỗ dành mèo con, ở trên người Nghê Diệp Tâm vuốt ve một chút. Bởi vì sờ đến quá thoải mái, Nghê Diệp Tâm quả nhiên liền không nói nữa, chỉ hừ hừ, còn nghiêng đầu cọ cọ lòng bàn tay Mộ Dung Trường Tình.
Mộ Dung Trường Tình mỉm cười nhìn nhìn chiếc nhẫn bạc trên ngón tay mình, nói:
“Tập tục chỗ các ngươi là đưa nhẫn bạc sao?”
Nghê Diệp Tâm chớp chớp mắt, liếm liếm môi, cảm thấy Mộ Dung đại hiệp có vẻ ghét bỏ vật mình cho.<HunhHn786>
Có phải bị nhục nhã hay không?
“Chính là muốn đưa nhẫn cầu hôn thôi. Bất quá không nhất định là bạc, ha ha……”
Nghê Diệp Tâm cười gượng. Người ta cầu hôn đương nhiên muốn đưa nhẫn kim cương, bằng không cũng là bạch kim.
“Đại hiệp nhìn xem bạc không phải cũng tốt sao? Nhìn có khác gì bạch kim đâu, đều là màu trắng, lại còn rẻ tiền. Đúng là món hàng tốt giá rẻ.”
Nghê Diệp Tâm ca ngợi chiếc nhẫn chính mình mua một hồi. Mộ Dung Trường Tình cười một tiếng, nói:
“Ngươi cầm một ngàn lượng mà chỉ mua một chiếc nhẫn bạc như vậy còn hỏi ta quý hay không quý?”
Nghê Diệp Tâm trợn trắng mắt, nói:
“Ghét bỏ thì trả lại cho ta.”
Mộ Dung Trường Tình cười, lại xoa xoa đầu Nghê Diệp Tâm, nói:
“Tuy rằng thật là keo kiệt, bất quá nếu là của hồi môn ngươi đưa, ta sao lại ghét bỏ.”
“Câm miệng! Đây là sính lễ!”
Nghê Diệp Tâm lập tức kêu lên.
Mộ Dung Trường Tình cũng không cãi cọ làm gì. Tuy rằng biểu tình lộ ra ghét bỏ, nhưng trong lòng thật cao hứng, không biết nói như thế nào mới đúng.
Nghê Diệp Tâm lại nói:
“Ta không có phung phí như vậy, đâu có động kinh mà cầm một ngàn lượng đi mua đồ kỳ quái.”
Nghê Diệp Tâm còn nhớ rõ lần trước Mộ Dung Trường Tình cầm một ngàn lượng mua xuân dược. Đó mới là phá của.
Mộ Dung Trường Tình nói:
“Chúng ta đi.”
“Đi Bành phủ?”
Mộ Dung Trường Tình gật gật đầu. Hắn mang theo Nghê Diệp Tâm rời ngõ nhỏ, hai người lại đi đến Bành phủ. Bất quá đi đến một nửa đường liền vòng lại, Mộ Dung Trường Tình mang theo Nghê Diệp Tâm vào cửa hàng vừa rồi đã mua nhẫn.
Mặt tiền cửa hàng rất rộng, chưởng quầy đang tính sổ, tay gãi bàn tính. Chưởng quầy giương mắt nhìn thoáng qua, phỏng chừng là nhớ rõ Nghê Diệp Tâm vừa rồi tới nơi này mua một chiếc nhẫn bạc rất rẻ. Cho nên chưởng quầy không chút để ý đến họ, cũng không có đứng lên đi qua tiếp đón, tiếp tục tính sổ.
Mộ Dung Trường Tình cũng không để ý cái này, mang theo Nghê Diệp Tâm dạo qua một vòng.
Nhẫn chủ yếu dành nữ tử, muốn chọn một cái thích hợp thật đúng là không dễ dàng. Mộ Dung Trường Tình không rõ tập tục chỗ Nghê Diệp Tâm ở trước kia như thế nào, nhưng nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay vẫn thật vui vẻ.
Mộ Dung Trường Tình quét mắt nhìn một lần, liền cầm lên một chiếc nhẫn ngọc, muốn đeo lên tay Nghê Diệp Tâm.
Nghê Diệp Tâm nhanh xua tay đi. Vừa thấy màu sắc cùng hình dáng liền biết tuyệt đối đắt tiền. Có thể lọt vào mắt Mộ Dung Trường Tình, tuyệt đối không phải hàng giá rẻ.
“Muốn làm gì?”
Mộ Dung Trường Tình bắt lấy tay Nghê Diệp Tâm, nói:
“Của hồi môn của ta, có muốn hay không?”
Nghê Diệp Tâm vốn dĩ định nói không cần. Nhưng hoàn toàn không nghĩ tới Mộ Dung đại hiệp da mặt dày lại nói nhẫn này là của hồi môn của hắn, nói một cách lưu loát, không hề nói lắp. Nghê Diệp Tâm trừng mắt, khóe miệng cùng khóe mắt giật phăng phăng.
Sao có thể nói không cần?
“Muốn, đương nhiên muốn, bất quá lễ vật nhẹ tình ý nặng, đại hiệp mua cái gì ta cũng thích.”
Chưởng quầy đang tính sổ, chợt nghe Mộ Dung Trường Tình nói liền kinh ngạc, còn tưởng rằng Mộ Dung Trường Tình là một cô nương. Nhưng khi ngẩng đầu nhìn lên thấy một công tử quá đẹp, nhưng tuyệt đối không phải cô nương.
Chưởng quầy phát hiện Mộ Dung Trường Tình cầm một cái nhẫn giá trị cao vì thế tức khắc nhiệt tình lên. Đến nỗi lời nói nghe rợn cả người của Mộ Dung Trường Tình cũng không để bụng.
Chưởng quầy lại đánh giá Mộ Dung Trường Tình, liền chạy nhanh tới, nói:
“Hai vị khách quan là muốn xem nhẫn sao? Nơi này còn nữa, còn có mấy cái khác.”
Chưởng quầy nhanh tay mở ngăn kéo ra, bên trong toàn là đồ vật quý giá. Không hổ là cửa hàng bán trang sức đá quý ngọc thạch ở Khai Phong.
Mộ Dung Trường Tình nhìn thấy lập tức bỏ nhẫn ngọc trên tay xuống. Sau đó lại chọn trúng một cái nhẫn bạch ngọc. Tuy rằng thoạt nhìn đơn giản một ít, nhưng tuyệt đối giá cao đến hộc máu.
Nghê Diệp Tâm trừng lớn mất, thấy hối hận.
Vừa rồi nên để Mộ Dung Trường Tình đeo nhẫn ngọc kia đi! Mang rồi thì không thể thay đổi!
Nghê Diệp Tâm nhanh chóng nói:
“Đại hiệp, ta thích chiếc nhẫn vừa rồi.”
Chưởng quầy vừa thấy Mộ Dung Trường Tình lấy nhẫn bạch ngọc lập tức đôi mắt sáng ngời, nói:
“Vị khách quan này rất biết nhìn hàng. Cái nhẫn bạch ngọc đó chính là một trong những món bảo vật của cửa hàng này.”
Nghê Diệp Tâm lầm bầm trong lòng.
Ta không biết nhìn hàng, nhưng cũng nhìn ra đó là đồ quý! Bảo vật thì khẳng định giá cũng bay lên tới trời!
Mộ Dung Trường Tình cầm lấy cái nhẫn bạch ngọc nhìn nhìn. Một chút tì vết cũng không có, quả nhiên là hàng thượng đẳng. Mộ Dung Trường Tình không nói hai lời, trực tiếp từ trong lòng ngực lấy ra một sắp ngân phiếu để trên bàn.
Đôi mắt chưởng quầy trừng lớn, lập tức cúi đầu cúi người đem ngân phiếu cầm lấy, tránh ở một bên đếm đếm, hận không thể đem hai con mắt chui vào bên trong ngân phiếu.
Nghê Diệp Tâm trừng mắt còn lớn hơn, cũng nhìn chằm chằm những tờ ngân phiếu.
Dày cộp nha! Lúc đưa ta mỏng như vậy đã là một ngàn lượng, một đống lớn kia là bao nhiêu?
Nghê Diệp Tâm thiếu chút nữa liền nhảy lên đoạt lại ngân phiếu trong tay chưởng quầy.
Số ngân phiếu còn dư trong lòng ngực ta tuyệt đối sẽ không trả lại cho Mộ Dung Trường Tình. Bằng không tuyệt đối hắn sẽ tiêu xài hết!
Lúc Nghê Diệp Tâm còn đang muốn đi cướp ngân phiếu về, đã bị Mộ Dung Trường Tình kéo tay lại.
Nghê Diệp Tâm nhìn lại liền thấy Mộ Dung Trường Tình mặc một thân áo trắng như tuyết, bất luận là bộ dạng hay là phong thái đều không có ai sánh bằng.
Mộ Dung Trường Tình đột nhiên lùi một bước, lưng thẳng tắp, sau đó học theo động tác của Nghê Diệp Tâm vừa rồi, trực tiếp quỳ một gối ở trên mặt đất.
Nghê Diệp Tâm hoảng sợ, đương nhiên biết hắn muốn làm cái gì.
Đây quả thực là vừa học liền áp dụng!
Hắn trực tiếp đem cái nhẫn bạch ngọc mới vừa mua lòng vào ngón tay Nghê Diệp Tâm.
Ngón tay Nghê Diệp Tâm tuy rằng thoạt nhìn khớp xương rõ ràng, bất quá khá thon dài, chiếc nhẫn mang vào rất thích hợp.
Nghê Diệp Tâm vừa thấy Mộ Dung Trường Tình quỳ một gối, thiếu chút nữa đầu gối cũng mềm nhũn quỳ xuống.
Nghê Diệp Tâm không biết màn quỳ một gối cầu hôn vừa rồi của mình có soái khí như vậy hay không. Nhưng bộ dáng của Mộ Dung Trường Tình hiện tại tuyệt đối cực kỳ soái, làm tim Nghê Diệp Tâm đập liên hồi, cũng quên cả việc đi đoạt lại ngân phiếu.
Mộ Dung đại hiệp có năng lực tiếp thu rất cao. Hắn mang nhẫn cho Nghê Diệp Tâm, sau đó mỉm cười, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay một cái. Động tác giống y hệt Nghê Diệp Tâm, bất quá khí thế cùng cảm giác tuyệt đối không giống nhau.
Nghê Diệp Tâm cảm giác được hơi thở Mộ Dung Trường Tình phun ở trên mu bàn tay mình. Còn nữa đôi môi hơi mỏng dán ở mu bàn tay tuy rằng thực ôn nhu, nhưng Nghê Diệp Tâm cảm giác trái tim giống như bị cây chùy bằng sắt đánh một đòn nghiêm trọng.
Chưởng quầy đếm ngân phiếu đến choáng váng, không hay biết hai người kia đang làm cái gì. Những người qua đường cũng choáng váng, duỗi cổ hướng bên này nhìn nhìn.
Nghê Diệp Tâm cũng bất chấp ngượng ngùng, tim đập thiếu chút nữa ngất xỉu đi.
Mộ Dung Trường Tình rất bình tĩnh, đeo nhẫn cho Nghê Diệp Tâm xong, sau đó thong thả ung dung đứng lên, kéo Nghê Diệp Tâm ra khỏi cửa hàng.
Nghê Diệp Tâm đầu óc choáng váng, đã bị Mộ Dung Trường Tình túm đi rồi. Dọc đường đi Nghê Diệp Tâm như tên đần độn, chân như dẫm lên bông, rất nhiều lần đụng vào người ta.
Mộ Dung Trường Tình bất đắc dĩ nói:
“Nhìn đường.”
Nghê Diệp Tâm lúc này cái gì cũng nghe không vào, chỉ biết ngoác miệng cười. Nụ cười này phỏng chừng làm mặt cũng phải rút gân, vẫn luôn giơ tay lên nhìn, sung sướng mỹ mãn.
Hai người đi tới Bành phủ, ở nửa đường lại đụng phải Dư thiếu gia cùng Bành đại nhân.
Dư thiếu gia thấy bọn họ vừa rồi đột nhiên bỏ đi, còn tưởng rằng bọn họ có chuyện quan trọng. Không nghĩ tới nhanh như vậy liền gặp mặt, mà Nghê Diệp Tâm tựa hồ có điểm không giống bình thường.
Trên mặt Nghê Diệp Tâm có nụ cười thật đáng khinh. Nụ cười khiến người khác không dám tới gần.
“Nghê đại nhân, không có việc gì chứ?”
Dư thiếu gia đương nhiên nhìn thấy trên tay Nghê Diệp Tâm có thêm một chiếc nhẫn. Động tác đưa tay lên khi đi đường của Nghê Diệp Tâm thật sự quỷ dị. Người khác không muốn phát hiện cũng không được, lộ liễu rõ ràng. Bất quá Dư thiếu gia cũng không biết chiếc nhẫn có ý gì, nhìn có vẻ rất quý giá.
Nghê Diệp Tâm lúc này mới buông tay xuống, nói:
“A, đúng rồi, chúng ta tới hỏi Bành nhị thiếu gia ở chỗ nào. Chúng ta muốn đi đến chỗ Bành nhị thiếu ở nhìn một cái.”
Dư thiếu gia nhìn thoáng qua Bành đại nhân. Bành đại nhân nói:
“Nhị đệ không ở Bành phủ, hắn có thôn trang riêng. Cũng không xa, ta có thể dẫn bọn ngươi đi.”
Nghê Diệp Tâm lập tức gật gật đầu. Bởi vì tâm tình vui sướng, nhìn ai cũng cười tủm tỉm, hơn nữa cười đặc biệt “ngọt ”.
Mộ Dung Trường Tình không vui vỗ mông Nghê Diệp Tâm một cái.
Nghê Diệp Tâm bị đánh mông cũng không có không vui, vẫn cười tủm tỉm nói:
“Sao đột nhiên đánh ta?”
Mộ Dung Trường Tình nắm cằm Nghê Diệp Tâm, nói:
“Không được nhìn người khác cười ngây ngô.”
“Ta không có nha.”
Nghê Diệp Tâm dùng ánh mắt chân thành nhìn hắn. Bất quá thời điểm đang nói chuyện khóe miệng vẫn mang theo nụ cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.