Chương 24: Suy đoán
Tsuki Ayumu
29/10/2023
Đột nhiên anh thấy có dự cảm không lành.
Sau khi cất lọn tóc vào trong áo, anh theo bước đám người Hittite về phòng được sắp xếp. Suốt dọc đường, từng hàng suy nghĩ đáng sợ hiện ra trong đầu anh.
Về tới phòng nghỉ, sau khi ra lệnh cho Kelt kiểm tra kĩ càng bên ngoài, và chắc chắn không có ai xung quanh, anh mới cảm thấy thả lỏng hơn một chút.
“Kelt, tiểu hoàng tử mới qua đời của Hittite từng được gửi sang vương quốc chúng ta đúng không?” - anh đăm chiêu suy nghĩ.
“Thưa vâng. Ngài ấy được gửi đến thần điện cho quan tư tế Rut chăm sóc và nuôi dưỡng, và…” - Kelt ngập ngừng. “Là cậu bé hôm bữa được ngài và công nương Melly cứu đó ạ.”
Kreiss rơi vào trầm tư. Chẳng lẽ lại trùng hợp đến vậy? Nhắc tới tên cô, anh mang lọn tóc vàng được cất trong ngực áo ra và nhìn chằm chằm nó. Ở nơi đây, không lẽ còn có người nào khác ngoài Melly có màu tóc này?
“Kelt, điều tra cho ta…” - anh khẽ day thái dương; sau khi nhận được mệnh lệnh, Kelt không dám chậm trễ mà đi ngay.
Vậy giờ, trong căn phòng ấy chỉ còn lại một mình anh. Hi vọng họ sẽ sớm có được thông tin, bởi khoảng thời gian ở Hittite không dài, chỉ vỏn vẹn trong 2 ngày. Sau đó muốn điều tra thêm sẽ rất khó khăn.
“Melly…ta thực hi vọng đây không phải là tóc của nàng, dù ta có muốn gặp nàng nhiều như nào đi chăng nữa…” - Kreiss khẽ thở dài.
Nhưng trong đầu anh, hình ảnh về những bộ trang phục nhuốm máu khi nãy cứ đeo bám không nguôi. Có lẽ anh nên ra ngoài cho khuây khỏa.
Rời phòng với tâm trạng rối bời, anh men theo hành lang đến khu vườn gần đó.
Đây cũng chính là khu vườn mà anh phải đi qua lúc tới đây. Kiến trúc nơi này thật kì lạ, để vào được chỗ ở cần qua khu vườn rộng. Rảo bước một hồi, thế mà anh đã đi ra tận cổng thành rồi.
Kreiss chậm rãi quay đầu, tìm theo lối khi nãy mà trở về. Đột nhiên anh thấy ở bụi cây trước mặt như có gì đó đang phát sáng. Nhẹ nhàng tới gần và nhặt nó lên, anh mới phát hiện ra, đó là chiếc vòng mà anh đích thân đeo cho cô lúc hai người chia tay, sao nó lại ở đây?
Hoá ra, chiếc vòng ấy đã rơi ra trong cuộc rượt đuổi vào hôm Jethro đưa cậu bé Finn về…là hôm bắt đầu chuỗi cuộc sống như địa ngục của Melly…
Dù không muốn, nhưng những suy nghĩ đáng sợ cứ hiện hữu trong đầu anh. Xâu chuỗi lại các sự kiện, rất có thể hôm ấy cô không về được thế giới của mình mà trôi theo dòng nước tới đây…Vậy còn bộ quần áo dính máu? Không lẽ…cô bị bạo hành ở Hittite?
Nghĩ tới đó, Kreiss không tài nào bình tĩnh được nữa, anh như muốn bùng nổ. Người con gái mà anh nâng niu từng chút một lại bị đối xử tệ bạc ở đây ư? Làm sao mà cơ thể nhỏ bé ấy chịu đựng được chứ? Anh nhanh chóng trở về phòng, thấy Kelt đã đứng chờ sẵn ở đó, khuôn mặt y tỏ vẻ căng thẳng.
“Kelt! Có phải Melly…?” - anh lao tới túm lấy vai hắn.
Kelt khẽ gật đầu.
Trái tim anh như muốn ngừng đập. Suy đoán của anh đã đúng…Melly…đang ở đây, chịu sự hành hạ của tên đại vương tử Jethro, vì gã cho rằng người Ai Cập đã giết chết em trai gã, nên gã phải hành hạ cô để xả cơn giận…
“Melly…nàng ấy chẳng làm gì sai cả…cớ sao lại phải chịu đựng cảnh này…?” - Kreiss buông vai Kelt, lững thững bước đi trong vô định.
Từng lời người cận vệ nói ra tựa như hàng vạn con dao xoáy sâu vào tim anh, anh cũng càng thêm hận Jethro. Gã tư tế kia lén lút ngược đãi hoàng tử của Hittite cũng đã được ban cho cái chết thích đáng, vậy sao gã còn trút giận lên Melly - một người vô tội - chứ? Tại sao hắn không nhắm vào anh…?
Nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên lọn tóc của Melly, anh thầm cầu nguyện cô vẫn bình an, dù trong tình huống xấu nhất thì anh mong cô vẫn còn sống…
Melly, rốt cuộc nàng đang ở đâu…?
Hãy ráng đợi ta thêm một chút nữa thôi, ta sẽ tới cứu nàng ngay đây…
Và, đừng mong ta sẽ buông tay nàng thêm một lần nào nữa, Melly của ta…
Dù ta có bị nữ thần Meskhenet nguyền rủa thì đã sao, ta sẽ chứng minh cho nàng thấy, tình yêu của ta, à không, của chúng ta sẽ chiến thắng bánh xe vận mệnh!
...----------------...
Ngồi một mình trong căn phòng rộng thênh thang, cô tuyệt vọng tới mức chỉ muốn nhảy từ trên cao xuống đêt kết thúc chuỗi ngày đau khổ này. Nhưng nghĩ tới những người yêu thương mình, cô lại chần chừ…
Đã bao ngày trôi qua rồi, không biết thế giới ngoài kia có chuyện gì xảy ra không? Cô muốn được như chú chim ngoài kia, được tự do bay lượn khám phá thế giới xung quanh, không bị nhốt trong chiếc lồng này…Thật ghen tị biết bao…
Hiện tại, có lẽ tự do chính là một điều gì đó xa xỉ đối với cô, bởi cô không biết chuyện này sẽ kéo dài đến bao giờ, không biết khi nào hắn ta sẽ thả cô đi…
Cửa phòng đột nhiên mở toang, người cô không muốn gặp nhất lại đến rồi…
Hắn ta càng tiến tới gần, cô lại càng lùi về sau, cho tới khi lùi sát mép giường thì cô trượt tay ngã ngửa về sau. Melly nhắm mắt đón chờ cơn đau từ phía lưng truyền tới, dù sao chuyện này cũng không phải lần đầu xảy ra…
Sau khi cất lọn tóc vào trong áo, anh theo bước đám người Hittite về phòng được sắp xếp. Suốt dọc đường, từng hàng suy nghĩ đáng sợ hiện ra trong đầu anh.
Về tới phòng nghỉ, sau khi ra lệnh cho Kelt kiểm tra kĩ càng bên ngoài, và chắc chắn không có ai xung quanh, anh mới cảm thấy thả lỏng hơn một chút.
“Kelt, tiểu hoàng tử mới qua đời của Hittite từng được gửi sang vương quốc chúng ta đúng không?” - anh đăm chiêu suy nghĩ.
“Thưa vâng. Ngài ấy được gửi đến thần điện cho quan tư tế Rut chăm sóc và nuôi dưỡng, và…” - Kelt ngập ngừng. “Là cậu bé hôm bữa được ngài và công nương Melly cứu đó ạ.”
Kreiss rơi vào trầm tư. Chẳng lẽ lại trùng hợp đến vậy? Nhắc tới tên cô, anh mang lọn tóc vàng được cất trong ngực áo ra và nhìn chằm chằm nó. Ở nơi đây, không lẽ còn có người nào khác ngoài Melly có màu tóc này?
“Kelt, điều tra cho ta…” - anh khẽ day thái dương; sau khi nhận được mệnh lệnh, Kelt không dám chậm trễ mà đi ngay.
Vậy giờ, trong căn phòng ấy chỉ còn lại một mình anh. Hi vọng họ sẽ sớm có được thông tin, bởi khoảng thời gian ở Hittite không dài, chỉ vỏn vẹn trong 2 ngày. Sau đó muốn điều tra thêm sẽ rất khó khăn.
“Melly…ta thực hi vọng đây không phải là tóc của nàng, dù ta có muốn gặp nàng nhiều như nào đi chăng nữa…” - Kreiss khẽ thở dài.
Nhưng trong đầu anh, hình ảnh về những bộ trang phục nhuốm máu khi nãy cứ đeo bám không nguôi. Có lẽ anh nên ra ngoài cho khuây khỏa.
Rời phòng với tâm trạng rối bời, anh men theo hành lang đến khu vườn gần đó.
Đây cũng chính là khu vườn mà anh phải đi qua lúc tới đây. Kiến trúc nơi này thật kì lạ, để vào được chỗ ở cần qua khu vườn rộng. Rảo bước một hồi, thế mà anh đã đi ra tận cổng thành rồi.
Kreiss chậm rãi quay đầu, tìm theo lối khi nãy mà trở về. Đột nhiên anh thấy ở bụi cây trước mặt như có gì đó đang phát sáng. Nhẹ nhàng tới gần và nhặt nó lên, anh mới phát hiện ra, đó là chiếc vòng mà anh đích thân đeo cho cô lúc hai người chia tay, sao nó lại ở đây?
Hoá ra, chiếc vòng ấy đã rơi ra trong cuộc rượt đuổi vào hôm Jethro đưa cậu bé Finn về…là hôm bắt đầu chuỗi cuộc sống như địa ngục của Melly…
Dù không muốn, nhưng những suy nghĩ đáng sợ cứ hiện hữu trong đầu anh. Xâu chuỗi lại các sự kiện, rất có thể hôm ấy cô không về được thế giới của mình mà trôi theo dòng nước tới đây…Vậy còn bộ quần áo dính máu? Không lẽ…cô bị bạo hành ở Hittite?
Nghĩ tới đó, Kreiss không tài nào bình tĩnh được nữa, anh như muốn bùng nổ. Người con gái mà anh nâng niu từng chút một lại bị đối xử tệ bạc ở đây ư? Làm sao mà cơ thể nhỏ bé ấy chịu đựng được chứ? Anh nhanh chóng trở về phòng, thấy Kelt đã đứng chờ sẵn ở đó, khuôn mặt y tỏ vẻ căng thẳng.
“Kelt! Có phải Melly…?” - anh lao tới túm lấy vai hắn.
Kelt khẽ gật đầu.
Trái tim anh như muốn ngừng đập. Suy đoán của anh đã đúng…Melly…đang ở đây, chịu sự hành hạ của tên đại vương tử Jethro, vì gã cho rằng người Ai Cập đã giết chết em trai gã, nên gã phải hành hạ cô để xả cơn giận…
“Melly…nàng ấy chẳng làm gì sai cả…cớ sao lại phải chịu đựng cảnh này…?” - Kreiss buông vai Kelt, lững thững bước đi trong vô định.
Từng lời người cận vệ nói ra tựa như hàng vạn con dao xoáy sâu vào tim anh, anh cũng càng thêm hận Jethro. Gã tư tế kia lén lút ngược đãi hoàng tử của Hittite cũng đã được ban cho cái chết thích đáng, vậy sao gã còn trút giận lên Melly - một người vô tội - chứ? Tại sao hắn không nhắm vào anh…?
Nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên lọn tóc của Melly, anh thầm cầu nguyện cô vẫn bình an, dù trong tình huống xấu nhất thì anh mong cô vẫn còn sống…
Melly, rốt cuộc nàng đang ở đâu…?
Hãy ráng đợi ta thêm một chút nữa thôi, ta sẽ tới cứu nàng ngay đây…
Và, đừng mong ta sẽ buông tay nàng thêm một lần nào nữa, Melly của ta…
Dù ta có bị nữ thần Meskhenet nguyền rủa thì đã sao, ta sẽ chứng minh cho nàng thấy, tình yêu của ta, à không, của chúng ta sẽ chiến thắng bánh xe vận mệnh!
...----------------...
Ngồi một mình trong căn phòng rộng thênh thang, cô tuyệt vọng tới mức chỉ muốn nhảy từ trên cao xuống đêt kết thúc chuỗi ngày đau khổ này. Nhưng nghĩ tới những người yêu thương mình, cô lại chần chừ…
Đã bao ngày trôi qua rồi, không biết thế giới ngoài kia có chuyện gì xảy ra không? Cô muốn được như chú chim ngoài kia, được tự do bay lượn khám phá thế giới xung quanh, không bị nhốt trong chiếc lồng này…Thật ghen tị biết bao…
Hiện tại, có lẽ tự do chính là một điều gì đó xa xỉ đối với cô, bởi cô không biết chuyện này sẽ kéo dài đến bao giờ, không biết khi nào hắn ta sẽ thả cô đi…
Cửa phòng đột nhiên mở toang, người cô không muốn gặp nhất lại đến rồi…
Hắn ta càng tiến tới gần, cô lại càng lùi về sau, cho tới khi lùi sát mép giường thì cô trượt tay ngã ngửa về sau. Melly nhắm mắt đón chờ cơn đau từ phía lưng truyền tới, dù sao chuyện này cũng không phải lần đầu xảy ra…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.