Chương 56: Ghen (2)
StellaLucia
22/08/2023
Như Lan đi theo ba mẹ mình vào trong sảnh tiệc. Tiếng nhạc vui mừng nhẹ nhàng vang vọng khắp không gian.
Ba người bọn họ đi về phía không gian trống ở giữa sân khấu và bàn tiệc. Ở đó hiện đã có một nhóm người đang đứng trò chuyện, gần như là lấy một người đàn ông trung niên làm trung tâm.
Xung quanh ông ta hình như còn có một vài người trẻ tuổi, nhưng vì bị những người khác che chắn nên Như Lan không tài nào thấy rõ được khuôn mặt của bọn họ.
Ông Chương dẫn vợ và con mình lại gần, những người xung quanh thấy ông tới thì tránh sang một chút. Một vài người đã chào hỏi xong xuôi cũng nhân lúc này rời đi.
Khuôn mặt của nhóm người trẻ tuổi quen thuộc kia hiện ra, quen thuộc đến mức khiến cho Như Lan kinh ngạc không thể nào tin nổi.
Làm sao anh ấy lại có thể ở đây được?!
Anh ấy... không phải sinh ra ở Canada sao? Còn đây là buổi tiệc tất niên của tập đoàn K cơ mà!!
Tập đoàn K còn chưa có mối quan hệ hợp tác nào với bên Canada cả!
Cô hơi liếc mắt sang, gương mặt xinh đẹp quen thuộc của người con gái kia nhanh chóng lọt vào tầm mắt cô. Cô bỗng chốc như hiểu ra, nhưng đồng thời cũng vô cùng muốn bác bỏ suy nghĩ này.
"Anh Kỳ, chị Ánh, chúc gia đình anh chị tất niên vui vẻ. Chúc công ty chúng ta sang năm mới sẽ đạt được nhiều thành tích mới, gặt hái được nhiều thành công hơn, ngày càng phát triển hơn," Ông Chương cười nói lời chúc mừng với hai người.
"Ừ, cám ơn em. Chúc gia đình em một năm mới an khang sung túc, ấm áp vui đầy," Ông Kỳ cũng vui vẻ đáp lại.
Ông Chương thấy ánh mắt ông Kỳ hướng về gia đình mình, liền giới thiệu một chút.
"Đây là vợ và con gái em. Vợ em tên là Lan Nghi, còn con bé tên là Như Lan."
Thấy cô cứ nhìn chằm chằm vào nhóm thanh niên trẻ tuổi đang đứng cạnh ông Kỳ mà không phát giác được bọn họ đang nhắc đến cô, ông vội vàng huých nhẹ cô một cái.
Bị ông thu hút sự chú ý, Như Lan vội vàng lễ phép chào hỏi hai người.
"Con gái em lớn lên xinh xắn quá. Chắc cũng tầm tuổi bé Mây nhà anh nhỉ?"
Thục Mây thấy ba vẫn gọi mình là bé, chỉ biết im lặng đứng một bên nghe.
"Thua Thục Mây ba tuổi anh ạ, vẫn đang học lớp 12."
Ông Chương liếc liếc mắt ra hiệu cho Như Lan, khiến cô vô cùng không cam tâm tình nguyện phải lên tiếng chào hỏi.
"Em chào chị."
"Ồ, hóa ra là em à?" Thục Mây nhìn Như Lan, mỉm cười ẩn ý nói.
"Hai đứa quen nhau à?" Bà Ánh ngạc nhiên nhìn cô rồi lại nhìn Như Lan.
"Dạ. Chủ nhật tuần trước bọn con đi chơi ấy, có gặp em ấy. Nhưng con vẫn cứ nghĩ em ấy lớn hơn con cơ, hóa ra lại nhỏ hơn con ba tuổi."
"Tại con nhìn trẻ con quá chứ sao."
"Làm gì có chứ."
Như Lan nhìn dáng vẻ Thục Mây phụng phịu yếu ớt phản bác, lại nhìn mọi người xung quanh đều cười đùa vui vẻ trước lời nói của cô, bàn tay nắm chặt lại khiến móng tay đâm vào lòng bàn tay gây đau đớn.
Cô ta nói như vậy, là ngầm bảo trông cô rất già sao?!
"Anh Kỳ, ba chàng trai này là ai đây? Bạn của Thục Mây à?"
Ba thanh niên trẻ đi cùng gia đình ông Kỳ trông không phải dạng người tầm thường. Dung mạo và khí chất đều toát ra sự tinh anh và nho nhã, khiến người khác phải nể trọng, đứng trước mặt họ không kiềm được mà phải cúi đầu. Nhưng ba người này cũng chỉ mới hai mươi mấy tuổi, đáng làm con ông, sao lại có thể có loại khí chất này được.
"Ừ, cậu này là bạn trai của con gái anh," ông Kỳ vỗ vai Trường Phong hai cái giới thiệu, "Thôi mấy đứa đi chơi loanh quanh đi."
Ba chị em cô cùng với ba người Trường Phong dạ một tiếng rồi rời đi. Ông Chương cũng quay sang nói với con mình, "Không phải con muốn đi du học ở Canada sao? Con ra hỏi chị Mây đi, xem xem có thích hay không."
Như Lan nhìn ba mẹ mình, dạ nhẹ một tiếng rồi đi theo sau bọn họ. Bàn tay vẫn nắm chặt không buông. Cô vẫn có thể nghe thấy loáng thoáng cuộc nói chuyện của ba mẹ cô với ông Kỳ và bà Ánh.
Là đang hỏi han về quyết định đi du học của cô.
Nhưng cô cũng không còn tâm trạng để quan tâm đến bọn họ nữa.
Những gì vừa xảy ra trong mấy phút ngắn ngủi qua khiến cô có chút không thể tiếp nhận được. Trường Phong vậy mà đã ra mắt ba mẹ Thục Mây rồi sao? Sao lại nhanh đến vậy được chứ?
Thục Mây là con của bác Kỳ sao? Là con của cấp trên của ba cô? Lúc trước cô còn nói cái gì mà cô ta không xứng, chỉ có cô mới xứng với anh.
Anh đã nói là cô không xứng.
Nếu chỉ xét về gia thế, thì đúng là cô đã thua cô ta rồi.
Như Lan chìm đắm vào trong suy nghĩ của mình, chân cứ vô thức bước theo sau nhóm sáu người phía trước. Chỉ đến khi thấy khoảng cách giữa mình với bọn họ càng ngày càng gần, cô mới giật mình đứng lại.
Thục Mây quan sát vẻ mặt và ánh mắt của Như Lan, lúc này lại cảm thấy cô ta không còn đáng ghét như lúc trước nữa. Thật ra, dựa vào biểu hiện của cô ta ngày hôm nay, cộng thêm những hành động lúc trước, cô biết, Như Lan thực chất không xấu.
Cô ta chỉ là quá kiêu ngạo, ỷ vào gia thế cùa nhà mình nên có phần coi thường người khác. Từ nhỏ đã được chiều chuộng, muốn gì được nấy nên không quen với việc người mình để ý lại bị người khác cướp mất.
Chuyện xấu nhất mà cô ta từng làm với cô, cũng chỉ là buông lời công kích khiêu khích trên game mà thôi.
"Em thật sự muốn đi du học ở Canada sao?"
Như Lan nghe câu hỏi của cô thì tạm dừng dòng suy nghĩ của mình, ngẩng đầu nhìn thẳng vào cô.
"Ý chị là gì? Em biết, trước đây là em coi thường chị, gây chuyện với chị. Cuối cùng lại hóa ra là em không bằng chị. Chị hiện tại đang chê cười em đúng không? Đúng, nhà em không bằng nhà chị, nhưng cũng không có nghĩa là không đủ sức để cho em đi nước ngoài du học!"
"Em nghĩ nhiều rồi," Thục Mây nhẹ nhàng nói, "Vì sao chị phải chê cười em chứ? Như em nói đấy, là nhà em không bằng nhà chị. Là ba em chức vị không cao bằng ba chị. Đó là việc của họ, có liên quan gì đến chị và em đâu. Không ai được chọn nơi mình sinh ra cả."
Lúc Thục Mây nói mấy câu đầu, mắt Như Lan trợn to, vẻ mặt tức giận chuẩn bị đốp lại, nhưng lại nghe đến hai câu cuối của cô, Như Lan bỗng dưng khựng lại. Mắt cô vẫn mở to, chỉ là lần này sự tức giận đã bị thay bằng vẻ kinh ngạc.
Cô chưa từng thấy ai có suy nghĩ như vậy cả. Những lời Thục Mây nói chả khác gì như kiểu cô và gia đình cô không có liên quan gì với nhau vậy.
Nhưng sau đó cô hiểu ra, thực chất Thục Mây chỉ đơn giản là đang muốn nói, có tiền cũng là ba cô ấy có tiền, địa vị cao cũng là ba cô ấy có địa vị cao, không phải cô ấy, cũng không phải cô. Hai người không ai thua ai, cũng không ai hơn ai, bởi vì mấy thứ đó, đều là nhờ vào công sức của ba mẹ bọn họ mới có được, chứ không phải do bọn họ tự tay giành lấy.
Trong lúc cô vẫn còn đang ngạc nhiên, Thục Mây đã nói tiếp.
"Chị đơn giản chỉ muốn hỏi em, em là thật sự muốn đi du học, hay là vì anh Phong nên mới đi. Nếu như em thực sự muốn đi, chị sẵn lòng kể cho em nghe kinh nghiệm của chị. Nhưng nếu em quyết định đi vì anh Phong, vậy em hãy thử suy nghĩ lại xem, em làm vậy có đáng không? Tình cảm em dành cho anh Phong thực sự là tình yêu? Đủ để em thay đổi quyết định của mình, ép buộc bản thân làm chuyện mình không thích? Cho dù có khả năng sẽ không được đáp lại, em cũng không hối hận? Đi du học là đồng nghĩa với việc xa gia đình, xa bạn bè, xa người thân. Xa nơi quen thuộc, đến nơi đất khách quê người. Ngày ngày phải tiếp xúc với ngôn ngữ khác, phải tự lập, tự lo cho bản thân. Cho dù có đau ốm nhớ nhà hay mệt mỏi, thì cũng chỉ có thể nói chuyện với người thân của mình qua điện thoại, chỉ có thể nhìn họ mà thôi. Món ăn lạ lẫm, đường xá lạ lẫm, văn hóa lạ lẫm. Em đã bao giờ nghĩ đến những điều này chưa?"
Như Lan chỉ đứng im, nghe Thục Mây ôn hòa giảng giải. Đến tận khi Thục Mây dừng lại, cô vẫn không nói gì. Đầu cô cúi gằm, khiến cho bọn họ không thể quan sát được nét mặt của cô.
Đến lúc Thục Mây lại chuẩn bị lên tiếng, Như Lan lại không nói không rằng xoay người rời đi.
Đợi đến khi Như Lan khuất bóng lưng, Triều Dương lên tiếng trêu chọc cô.
"Chúc mừng em đã giải quyết xong một tình địch!"
"Không phải mà," Thục Mây xấu hổ giải thích, "Em cũng chỉ là muốn tốt cho em ấy thôi."
"Yên tâm yên tâm! Tụi anh hiểu mà hahaha."
Thấy dáng vẻ cười đùa của Triều Dương, Thục Mây càng thêm bối rối không biết phải giải thích thế nào. Đang định lên tiếng thì Trường Phong lại đưa tay xoa đầu cô. Ánh mắt anh tràn đầy nhu tình và ấm áp, lại toát lên sự vui vẻ, khiến cô thu lại những lời định nói.
Thật ra thì, cô cũng có chút chột dạ... Nhất là khi nhìn vào mắt anh!
"Ủa chị đó cũng thích anh Phong hả chị?" Kỳ Tâm lắc lắc tay cô hỏi.
"Úi giời, Tâm biết gì mà nói thích với chả không thích," Kỳ Anh cười cười trêu chọc em mình.
Kỳ Tâm trừng mắt tức giận nhìn anh, "Em biết chứ sao không biết! Anh kỳ quá à dám coi thường em hả!"
"Hahaha," Thục Mây cười vui vẻ xoa đầu em mình, "Ừ, Tâm giỏi lắm á, cái gì cũng biết hết!"
"Đấy thấy chưa? Chị hai nói em biết kìa!"
"Trời, chị hai chỉ nói vậy để Tâm khỏi khóc thôi chứ đây là chuyện người lớn, Tâm thì biết gì." Kỳ Anh vẫn không buông tha cơ hội trêu tức em mình.
Ba người bọn họ đi về phía không gian trống ở giữa sân khấu và bàn tiệc. Ở đó hiện đã có một nhóm người đang đứng trò chuyện, gần như là lấy một người đàn ông trung niên làm trung tâm.
Xung quanh ông ta hình như còn có một vài người trẻ tuổi, nhưng vì bị những người khác che chắn nên Như Lan không tài nào thấy rõ được khuôn mặt của bọn họ.
Ông Chương dẫn vợ và con mình lại gần, những người xung quanh thấy ông tới thì tránh sang một chút. Một vài người đã chào hỏi xong xuôi cũng nhân lúc này rời đi.
Khuôn mặt của nhóm người trẻ tuổi quen thuộc kia hiện ra, quen thuộc đến mức khiến cho Như Lan kinh ngạc không thể nào tin nổi.
Làm sao anh ấy lại có thể ở đây được?!
Anh ấy... không phải sinh ra ở Canada sao? Còn đây là buổi tiệc tất niên của tập đoàn K cơ mà!!
Tập đoàn K còn chưa có mối quan hệ hợp tác nào với bên Canada cả!
Cô hơi liếc mắt sang, gương mặt xinh đẹp quen thuộc của người con gái kia nhanh chóng lọt vào tầm mắt cô. Cô bỗng chốc như hiểu ra, nhưng đồng thời cũng vô cùng muốn bác bỏ suy nghĩ này.
"Anh Kỳ, chị Ánh, chúc gia đình anh chị tất niên vui vẻ. Chúc công ty chúng ta sang năm mới sẽ đạt được nhiều thành tích mới, gặt hái được nhiều thành công hơn, ngày càng phát triển hơn," Ông Chương cười nói lời chúc mừng với hai người.
"Ừ, cám ơn em. Chúc gia đình em một năm mới an khang sung túc, ấm áp vui đầy," Ông Kỳ cũng vui vẻ đáp lại.
Ông Chương thấy ánh mắt ông Kỳ hướng về gia đình mình, liền giới thiệu một chút.
"Đây là vợ và con gái em. Vợ em tên là Lan Nghi, còn con bé tên là Như Lan."
Thấy cô cứ nhìn chằm chằm vào nhóm thanh niên trẻ tuổi đang đứng cạnh ông Kỳ mà không phát giác được bọn họ đang nhắc đến cô, ông vội vàng huých nhẹ cô một cái.
Bị ông thu hút sự chú ý, Như Lan vội vàng lễ phép chào hỏi hai người.
"Con gái em lớn lên xinh xắn quá. Chắc cũng tầm tuổi bé Mây nhà anh nhỉ?"
Thục Mây thấy ba vẫn gọi mình là bé, chỉ biết im lặng đứng một bên nghe.
"Thua Thục Mây ba tuổi anh ạ, vẫn đang học lớp 12."
Ông Chương liếc liếc mắt ra hiệu cho Như Lan, khiến cô vô cùng không cam tâm tình nguyện phải lên tiếng chào hỏi.
"Em chào chị."
"Ồ, hóa ra là em à?" Thục Mây nhìn Như Lan, mỉm cười ẩn ý nói.
"Hai đứa quen nhau à?" Bà Ánh ngạc nhiên nhìn cô rồi lại nhìn Như Lan.
"Dạ. Chủ nhật tuần trước bọn con đi chơi ấy, có gặp em ấy. Nhưng con vẫn cứ nghĩ em ấy lớn hơn con cơ, hóa ra lại nhỏ hơn con ba tuổi."
"Tại con nhìn trẻ con quá chứ sao."
"Làm gì có chứ."
Như Lan nhìn dáng vẻ Thục Mây phụng phịu yếu ớt phản bác, lại nhìn mọi người xung quanh đều cười đùa vui vẻ trước lời nói của cô, bàn tay nắm chặt lại khiến móng tay đâm vào lòng bàn tay gây đau đớn.
Cô ta nói như vậy, là ngầm bảo trông cô rất già sao?!
"Anh Kỳ, ba chàng trai này là ai đây? Bạn của Thục Mây à?"
Ba thanh niên trẻ đi cùng gia đình ông Kỳ trông không phải dạng người tầm thường. Dung mạo và khí chất đều toát ra sự tinh anh và nho nhã, khiến người khác phải nể trọng, đứng trước mặt họ không kiềm được mà phải cúi đầu. Nhưng ba người này cũng chỉ mới hai mươi mấy tuổi, đáng làm con ông, sao lại có thể có loại khí chất này được.
"Ừ, cậu này là bạn trai của con gái anh," ông Kỳ vỗ vai Trường Phong hai cái giới thiệu, "Thôi mấy đứa đi chơi loanh quanh đi."
Ba chị em cô cùng với ba người Trường Phong dạ một tiếng rồi rời đi. Ông Chương cũng quay sang nói với con mình, "Không phải con muốn đi du học ở Canada sao? Con ra hỏi chị Mây đi, xem xem có thích hay không."
Như Lan nhìn ba mẹ mình, dạ nhẹ một tiếng rồi đi theo sau bọn họ. Bàn tay vẫn nắm chặt không buông. Cô vẫn có thể nghe thấy loáng thoáng cuộc nói chuyện của ba mẹ cô với ông Kỳ và bà Ánh.
Là đang hỏi han về quyết định đi du học của cô.
Nhưng cô cũng không còn tâm trạng để quan tâm đến bọn họ nữa.
Những gì vừa xảy ra trong mấy phút ngắn ngủi qua khiến cô có chút không thể tiếp nhận được. Trường Phong vậy mà đã ra mắt ba mẹ Thục Mây rồi sao? Sao lại nhanh đến vậy được chứ?
Thục Mây là con của bác Kỳ sao? Là con của cấp trên của ba cô? Lúc trước cô còn nói cái gì mà cô ta không xứng, chỉ có cô mới xứng với anh.
Anh đã nói là cô không xứng.
Nếu chỉ xét về gia thế, thì đúng là cô đã thua cô ta rồi.
Như Lan chìm đắm vào trong suy nghĩ của mình, chân cứ vô thức bước theo sau nhóm sáu người phía trước. Chỉ đến khi thấy khoảng cách giữa mình với bọn họ càng ngày càng gần, cô mới giật mình đứng lại.
Thục Mây quan sát vẻ mặt và ánh mắt của Như Lan, lúc này lại cảm thấy cô ta không còn đáng ghét như lúc trước nữa. Thật ra, dựa vào biểu hiện của cô ta ngày hôm nay, cộng thêm những hành động lúc trước, cô biết, Như Lan thực chất không xấu.
Cô ta chỉ là quá kiêu ngạo, ỷ vào gia thế cùa nhà mình nên có phần coi thường người khác. Từ nhỏ đã được chiều chuộng, muốn gì được nấy nên không quen với việc người mình để ý lại bị người khác cướp mất.
Chuyện xấu nhất mà cô ta từng làm với cô, cũng chỉ là buông lời công kích khiêu khích trên game mà thôi.
"Em thật sự muốn đi du học ở Canada sao?"
Như Lan nghe câu hỏi của cô thì tạm dừng dòng suy nghĩ của mình, ngẩng đầu nhìn thẳng vào cô.
"Ý chị là gì? Em biết, trước đây là em coi thường chị, gây chuyện với chị. Cuối cùng lại hóa ra là em không bằng chị. Chị hiện tại đang chê cười em đúng không? Đúng, nhà em không bằng nhà chị, nhưng cũng không có nghĩa là không đủ sức để cho em đi nước ngoài du học!"
"Em nghĩ nhiều rồi," Thục Mây nhẹ nhàng nói, "Vì sao chị phải chê cười em chứ? Như em nói đấy, là nhà em không bằng nhà chị. Là ba em chức vị không cao bằng ba chị. Đó là việc của họ, có liên quan gì đến chị và em đâu. Không ai được chọn nơi mình sinh ra cả."
Lúc Thục Mây nói mấy câu đầu, mắt Như Lan trợn to, vẻ mặt tức giận chuẩn bị đốp lại, nhưng lại nghe đến hai câu cuối của cô, Như Lan bỗng dưng khựng lại. Mắt cô vẫn mở to, chỉ là lần này sự tức giận đã bị thay bằng vẻ kinh ngạc.
Cô chưa từng thấy ai có suy nghĩ như vậy cả. Những lời Thục Mây nói chả khác gì như kiểu cô và gia đình cô không có liên quan gì với nhau vậy.
Nhưng sau đó cô hiểu ra, thực chất Thục Mây chỉ đơn giản là đang muốn nói, có tiền cũng là ba cô ấy có tiền, địa vị cao cũng là ba cô ấy có địa vị cao, không phải cô ấy, cũng không phải cô. Hai người không ai thua ai, cũng không ai hơn ai, bởi vì mấy thứ đó, đều là nhờ vào công sức của ba mẹ bọn họ mới có được, chứ không phải do bọn họ tự tay giành lấy.
Trong lúc cô vẫn còn đang ngạc nhiên, Thục Mây đã nói tiếp.
"Chị đơn giản chỉ muốn hỏi em, em là thật sự muốn đi du học, hay là vì anh Phong nên mới đi. Nếu như em thực sự muốn đi, chị sẵn lòng kể cho em nghe kinh nghiệm của chị. Nhưng nếu em quyết định đi vì anh Phong, vậy em hãy thử suy nghĩ lại xem, em làm vậy có đáng không? Tình cảm em dành cho anh Phong thực sự là tình yêu? Đủ để em thay đổi quyết định của mình, ép buộc bản thân làm chuyện mình không thích? Cho dù có khả năng sẽ không được đáp lại, em cũng không hối hận? Đi du học là đồng nghĩa với việc xa gia đình, xa bạn bè, xa người thân. Xa nơi quen thuộc, đến nơi đất khách quê người. Ngày ngày phải tiếp xúc với ngôn ngữ khác, phải tự lập, tự lo cho bản thân. Cho dù có đau ốm nhớ nhà hay mệt mỏi, thì cũng chỉ có thể nói chuyện với người thân của mình qua điện thoại, chỉ có thể nhìn họ mà thôi. Món ăn lạ lẫm, đường xá lạ lẫm, văn hóa lạ lẫm. Em đã bao giờ nghĩ đến những điều này chưa?"
Như Lan chỉ đứng im, nghe Thục Mây ôn hòa giảng giải. Đến tận khi Thục Mây dừng lại, cô vẫn không nói gì. Đầu cô cúi gằm, khiến cho bọn họ không thể quan sát được nét mặt của cô.
Đến lúc Thục Mây lại chuẩn bị lên tiếng, Như Lan lại không nói không rằng xoay người rời đi.
Đợi đến khi Như Lan khuất bóng lưng, Triều Dương lên tiếng trêu chọc cô.
"Chúc mừng em đã giải quyết xong một tình địch!"
"Không phải mà," Thục Mây xấu hổ giải thích, "Em cũng chỉ là muốn tốt cho em ấy thôi."
"Yên tâm yên tâm! Tụi anh hiểu mà hahaha."
Thấy dáng vẻ cười đùa của Triều Dương, Thục Mây càng thêm bối rối không biết phải giải thích thế nào. Đang định lên tiếng thì Trường Phong lại đưa tay xoa đầu cô. Ánh mắt anh tràn đầy nhu tình và ấm áp, lại toát lên sự vui vẻ, khiến cô thu lại những lời định nói.
Thật ra thì, cô cũng có chút chột dạ... Nhất là khi nhìn vào mắt anh!
"Ủa chị đó cũng thích anh Phong hả chị?" Kỳ Tâm lắc lắc tay cô hỏi.
"Úi giời, Tâm biết gì mà nói thích với chả không thích," Kỳ Anh cười cười trêu chọc em mình.
Kỳ Tâm trừng mắt tức giận nhìn anh, "Em biết chứ sao không biết! Anh kỳ quá à dám coi thường em hả!"
"Hahaha," Thục Mây cười vui vẻ xoa đầu em mình, "Ừ, Tâm giỏi lắm á, cái gì cũng biết hết!"
"Đấy thấy chưa? Chị hai nói em biết kìa!"
"Trời, chị hai chỉ nói vậy để Tâm khỏi khóc thôi chứ đây là chuyện người lớn, Tâm thì biết gì." Kỳ Anh vẫn không buông tha cơ hội trêu tức em mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.