Chuyện Tình Của Ngôi Sao Hạng A
Chương 30: Chúng ta mỗi ngày đều đơn giản như vậy
Cỏ Ngáo
26/11/2021
Khả Phi ngủ dậy nhận được tin nhắn liền mỉm cười khúc khích, cậu nhắn lại cho người kia một vài tin để yên tâm. Sau đó ăn uống đầy đủ, uống thuốc theo đơn bác sĩ đã cho.
Nằm trong phòng mãi cũng chán, đến tầm tối Khả Phi quyết định dẫn theo hai vệ sĩ đi dạo phố, sẵn tiện mua cho hai người bọn họ mỗi người một hộp bánh xem như phần thưởng họ canh chừng cậu cả buổi trưa.
Hai vệ sĩ ai cũng quý Khả Phi, đi trên đường luôn bảo vệ cậu cẩn thận. Thậm chí lúc Khả Phi tặng bánh...bọn họ còn cảm thấy ấm áp.
Chính sự ấm áp này đã làm Vương Luân say đắm với mình cậu....
Thẩm Vương Luân xong việc liền từ chối lời mời uống rượu của người trong đoàn phim, ngồi trên xe chạy thẳng một đường về khách sạn, trên đường đi tiện thể còn mua thêm một hộp bánh Mochi nhân đậu đỏ cho Khả Phi.
Bà xã đại nhân nhà hắn thích ăn vặt, đặt biệt là những thứ mềm mềm đáng yêu có thể gây cười cho Khả Phi. Cho nên hắn mới quyết định mua loại bánh này, loại bánh đáp ứng đủ sở thích của cậu.
Đường xá ở Nhật về tối cũng không có đông đúc cho lắm, cho nên từ nhà hàng chạy về khách sạn mất khoảng mười phút đồng hồ. Vừa mở cửa xe đã thấy một dáng người nhỏ bé ngồi trên xe lăn được hai nam nhân mặc đồ đen cẩn thận đang đẩy cậu qua đường.
Thẩm Vương Luân cười cười ôm hộp bánh trong tay, đeo khẩu trang kín mặt, dùng cái mũ to rộng của áo khoác phủ lên đầu. Sau đó chậm rãi đi theo bọn họ từ phía sau.
Hai vệ sĩ nghiêm chỉnh đưa Khả Phi sang bên kia đường. Đường phố Tokyo rộng lớn lại xinh đẹp, mấy quán ăn vặt như bạch tuộc nướng, kem cá, Dorayaki cứ phảng phất mùi thơm khiến Khả Phi không nhịn được. Cậu nhìn mấy ông chủ mặc đồ truyền thống nói tiếng Nhật mời gọi khách mà lòng thích thú đến không chịu được. Cậu nhìn sang một vệ sĩ đi bên cạnh mình, chỉ vào quán bánh bán Dorayaki hỏi.
- Tôi... tôi có thể ăn thử món đó không? Trông nó thật ngon.
- Được ạ, cậu chủ yên tâm. Tôi lập tức mua cho cậu.
- Vậy thì tốt quá... cảm ơn anh.
Lề đường đi bộ đông đúc người qua lại, vị vệ sĩ đẩy xe lăn cho Khả Phi vì sợ cậu va chạm với người khác nên lui xe lăn ra đứng ở một góc tối. Nhân lúc này, Thẩm Vương Luân tiến đến gần người vệ sĩ. Hắn tháo cái mũ xuống, đặt tay lên vai người kia... ra hiệu cho người vệ sĩ lùi ra sau.
Vị vệ sĩ này vốn dĩ ngay từ đầu khi Thẩm Vương Luân vừa đến khách sạn đã thấy hắn, cho nên lúc này Vương Luân có đi đến cũng không bất ngờ mấy, ngược lại còn hiểu ý mà lui ra đằng sau để Thẩm Vương Luân đẩy xe lăn cho Khả Phi.
Khả Phi ngồi trên xe lăn, say sưa ngắm nhìn mấy người cosplay đang đi lại trên đường, không hề hay biết Thẩm Vương Luân đang đứng ở sau.
Hắn cầm hộp bánh mochi đưa đến trước mặt cậu, nghiêng người chưa tháo khẩu trang nói.
- Quà mừng em đến Nhật Bản, bánh Mochi hân hạnh đón tiếp em.
Âm giọng trầm đều vang lên khiến Khả Phi bất ngờ lại, ánh mắt của người kia cong lên làm cậu từ trạng thái ngân ngơ chuyển sang vui vẻ. Khả Phi quan sát xung quanh rồi hỏi nhỏ Vương Luân.
- Luân... anh không phải nói là sẽ cùng mọi người trong đoàn phim đi ăn tiệc hả? Sao bây giờ lại về rồi? Anh đi như thế này có ai phát hiện không?
Thẩm Vương Luân lại kéo mũ lên trùm đầu mình lại, hắn lắc đầu ôn nhu trả lời.
- Mọi người đang ăn tiệc nên anh xin về sớm, hiếm có khi không còn ai ở khách sạn cho nên anh tranh thủ về với em. Vừa hay khi nãy lúc đến khách sạn đã thấy em đi ra cho nên anh đi theo đến tận bây giờ.
- Tên ngốc này... sao không cùng mọi người ăn đi? Lo cho em làm gì không biết nữa, em vẫn ổn mà. Anh đi như thế này mọi người có nói gì không?
Nhẹ tiến đến phía trước chỉnh sửa góc chăn đắp bị lệch trên đùi cho Khả Phi, hắn lắc đầu trả lời.
- Anh nói với mọi người hôm nay hơi mệt nên được về sớm, em đừng lo lắng. Tối nay anh đưa em đi dạo, một lát nữa khi về đến khách sạn đợi em vào trước rồi một lúc sau anh sẽ vào. Công việc gấp rút hoàn thành trong một tháng, anh sợ mình không thể đi chơi với em được nhiều nên tranh thủ lúc nào thì hay lúc ấy thôi.
Khả Phi nghe đến đây cũng đủ hiểu Vương Luân chưa ăn gì, nhẹ gỡ hộp bánh Mochi hắn vừa mua cho mình. Lấy trong đó một cái bánh, Khả Phi mở khẩu trang của người đang ngồi trước mặt mình. Sau đó nhét cái bánh vào miệng Vương Luân rồi mới hài lòng kéo khẩu trang lên cho hắn.
- Được anh cưng chiều thật tốt, nhưng mà không ăn là không được. Phải ăn mới có sức chiều hư em, chúng ta đi dạo quanh chỗ này. Có món gì ngon tiện thể thử luôn có được không?
- Chỉ cần hoàng tử nhỏ của tôi muốn, cái gì tôi cũng có thể chiều được. Trừ chuyện hái sao trên trời xuống cho em thôi.
Thẩm Vương Luân đứng thẳng người đi vòng ra xe lăn chuẩn bị đẩy cậu đi, âm giọng của hắn mềm mại trầm thấp khiến người nghe phải rung động.
Vừa lúc này, vệ sĩ khác mang theo một túi bánh Dorayaki đến chỗ họ. Nhận túi bánh từ tay vệ sĩ, sau khi cảm ơn người này xong. Khả Phi chia cho hai vệ sĩ mỗi người một cái bánh nóng hổi, còn hai cái còn lại thì dành cho cậu và Vương Luân.
Chút ấm lòng của buổi tối chỉ đơn giản là vậy. Kẻ đi làm cũng được chia bánh, trong lòng càng mến Khả Phi hơn.
Vương Luân nhìn Khả Phi vui vẻ ngồi trên xe lăn ăn miếng bánh, lâu lâu còn dưa tay lên thật cao bảo hắn cắn một miếng. Hắn cảm thấy công việc dù có nặng nhọc thế nào, nhưng chỉ cần có Khả Phi tiếp động lực là đủ.
Đường phố Tokyo vẫn sáng đèn đường như vậy, bốn người cùng đi dạo phố. Hai người yêu nhau, một người ngồi trên xe lăn ăn bánh một người cưng chiều quan tâm người kia. Bỗng... họ có cùng suy nghĩ.
- Đôi khi chỉ cần mỗi ngày đều có một hạnh phúc đơn giản như thế này là đủ.
Nằm trong phòng mãi cũng chán, đến tầm tối Khả Phi quyết định dẫn theo hai vệ sĩ đi dạo phố, sẵn tiện mua cho hai người bọn họ mỗi người một hộp bánh xem như phần thưởng họ canh chừng cậu cả buổi trưa.
Hai vệ sĩ ai cũng quý Khả Phi, đi trên đường luôn bảo vệ cậu cẩn thận. Thậm chí lúc Khả Phi tặng bánh...bọn họ còn cảm thấy ấm áp.
Chính sự ấm áp này đã làm Vương Luân say đắm với mình cậu....
Thẩm Vương Luân xong việc liền từ chối lời mời uống rượu của người trong đoàn phim, ngồi trên xe chạy thẳng một đường về khách sạn, trên đường đi tiện thể còn mua thêm một hộp bánh Mochi nhân đậu đỏ cho Khả Phi.
Bà xã đại nhân nhà hắn thích ăn vặt, đặt biệt là những thứ mềm mềm đáng yêu có thể gây cười cho Khả Phi. Cho nên hắn mới quyết định mua loại bánh này, loại bánh đáp ứng đủ sở thích của cậu.
Đường xá ở Nhật về tối cũng không có đông đúc cho lắm, cho nên từ nhà hàng chạy về khách sạn mất khoảng mười phút đồng hồ. Vừa mở cửa xe đã thấy một dáng người nhỏ bé ngồi trên xe lăn được hai nam nhân mặc đồ đen cẩn thận đang đẩy cậu qua đường.
Thẩm Vương Luân cười cười ôm hộp bánh trong tay, đeo khẩu trang kín mặt, dùng cái mũ to rộng của áo khoác phủ lên đầu. Sau đó chậm rãi đi theo bọn họ từ phía sau.
Hai vệ sĩ nghiêm chỉnh đưa Khả Phi sang bên kia đường. Đường phố Tokyo rộng lớn lại xinh đẹp, mấy quán ăn vặt như bạch tuộc nướng, kem cá, Dorayaki cứ phảng phất mùi thơm khiến Khả Phi không nhịn được. Cậu nhìn mấy ông chủ mặc đồ truyền thống nói tiếng Nhật mời gọi khách mà lòng thích thú đến không chịu được. Cậu nhìn sang một vệ sĩ đi bên cạnh mình, chỉ vào quán bánh bán Dorayaki hỏi.
- Tôi... tôi có thể ăn thử món đó không? Trông nó thật ngon.
- Được ạ, cậu chủ yên tâm. Tôi lập tức mua cho cậu.
- Vậy thì tốt quá... cảm ơn anh.
Lề đường đi bộ đông đúc người qua lại, vị vệ sĩ đẩy xe lăn cho Khả Phi vì sợ cậu va chạm với người khác nên lui xe lăn ra đứng ở một góc tối. Nhân lúc này, Thẩm Vương Luân tiến đến gần người vệ sĩ. Hắn tháo cái mũ xuống, đặt tay lên vai người kia... ra hiệu cho người vệ sĩ lùi ra sau.
Vị vệ sĩ này vốn dĩ ngay từ đầu khi Thẩm Vương Luân vừa đến khách sạn đã thấy hắn, cho nên lúc này Vương Luân có đi đến cũng không bất ngờ mấy, ngược lại còn hiểu ý mà lui ra đằng sau để Thẩm Vương Luân đẩy xe lăn cho Khả Phi.
Khả Phi ngồi trên xe lăn, say sưa ngắm nhìn mấy người cosplay đang đi lại trên đường, không hề hay biết Thẩm Vương Luân đang đứng ở sau.
Hắn cầm hộp bánh mochi đưa đến trước mặt cậu, nghiêng người chưa tháo khẩu trang nói.
- Quà mừng em đến Nhật Bản, bánh Mochi hân hạnh đón tiếp em.
Âm giọng trầm đều vang lên khiến Khả Phi bất ngờ lại, ánh mắt của người kia cong lên làm cậu từ trạng thái ngân ngơ chuyển sang vui vẻ. Khả Phi quan sát xung quanh rồi hỏi nhỏ Vương Luân.
- Luân... anh không phải nói là sẽ cùng mọi người trong đoàn phim đi ăn tiệc hả? Sao bây giờ lại về rồi? Anh đi như thế này có ai phát hiện không?
Thẩm Vương Luân lại kéo mũ lên trùm đầu mình lại, hắn lắc đầu ôn nhu trả lời.
- Mọi người đang ăn tiệc nên anh xin về sớm, hiếm có khi không còn ai ở khách sạn cho nên anh tranh thủ về với em. Vừa hay khi nãy lúc đến khách sạn đã thấy em đi ra cho nên anh đi theo đến tận bây giờ.
- Tên ngốc này... sao không cùng mọi người ăn đi? Lo cho em làm gì không biết nữa, em vẫn ổn mà. Anh đi như thế này mọi người có nói gì không?
Nhẹ tiến đến phía trước chỉnh sửa góc chăn đắp bị lệch trên đùi cho Khả Phi, hắn lắc đầu trả lời.
- Anh nói với mọi người hôm nay hơi mệt nên được về sớm, em đừng lo lắng. Tối nay anh đưa em đi dạo, một lát nữa khi về đến khách sạn đợi em vào trước rồi một lúc sau anh sẽ vào. Công việc gấp rút hoàn thành trong một tháng, anh sợ mình không thể đi chơi với em được nhiều nên tranh thủ lúc nào thì hay lúc ấy thôi.
Khả Phi nghe đến đây cũng đủ hiểu Vương Luân chưa ăn gì, nhẹ gỡ hộp bánh Mochi hắn vừa mua cho mình. Lấy trong đó một cái bánh, Khả Phi mở khẩu trang của người đang ngồi trước mặt mình. Sau đó nhét cái bánh vào miệng Vương Luân rồi mới hài lòng kéo khẩu trang lên cho hắn.
- Được anh cưng chiều thật tốt, nhưng mà không ăn là không được. Phải ăn mới có sức chiều hư em, chúng ta đi dạo quanh chỗ này. Có món gì ngon tiện thể thử luôn có được không?
- Chỉ cần hoàng tử nhỏ của tôi muốn, cái gì tôi cũng có thể chiều được. Trừ chuyện hái sao trên trời xuống cho em thôi.
Thẩm Vương Luân đứng thẳng người đi vòng ra xe lăn chuẩn bị đẩy cậu đi, âm giọng của hắn mềm mại trầm thấp khiến người nghe phải rung động.
Vừa lúc này, vệ sĩ khác mang theo một túi bánh Dorayaki đến chỗ họ. Nhận túi bánh từ tay vệ sĩ, sau khi cảm ơn người này xong. Khả Phi chia cho hai vệ sĩ mỗi người một cái bánh nóng hổi, còn hai cái còn lại thì dành cho cậu và Vương Luân.
Chút ấm lòng của buổi tối chỉ đơn giản là vậy. Kẻ đi làm cũng được chia bánh, trong lòng càng mến Khả Phi hơn.
Vương Luân nhìn Khả Phi vui vẻ ngồi trên xe lăn ăn miếng bánh, lâu lâu còn dưa tay lên thật cao bảo hắn cắn một miếng. Hắn cảm thấy công việc dù có nặng nhọc thế nào, nhưng chỉ cần có Khả Phi tiếp động lực là đủ.
Đường phố Tokyo vẫn sáng đèn đường như vậy, bốn người cùng đi dạo phố. Hai người yêu nhau, một người ngồi trên xe lăn ăn bánh một người cưng chiều quan tâm người kia. Bỗng... họ có cùng suy nghĩ.
- Đôi khi chỉ cần mỗi ngày đều có một hạnh phúc đơn giản như thế này là đủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.