Chương 1: Tuyết Rơi
Piggycat
03/05/2024
Vào buổi tối, trời đột nhiên bắt đầu có tuyết.
Ở đây không dễ có tuyết, đây là một thành phố không có nhiều tuyết lắm, nhưng mùa đông năm nay đến đặc biệt dữ dội, giống như một con quái vật quyết tâm không nói lý lẽ với con người vậy.
Dự báo thời tiết nói rằng có 14% khả năng tuyết rơi, nhưng cũng không có ai mấy tin tưởng.
Khi tuyết thực sự bắt đầu rơi, mọi người mới thực sự có một chút cảm giác về mùa đông đang đến.
Khu biệt thự gần sườn núi thoạt nhìn có chút quạnh quẽ, những căn biệt thự mới mở chưa được lấp kín chỗ, tỷ lệ lấp đầy cũng không vượt quá 40%. Nói cho cùng thì giao thông ở đây cũng quá bất tiện, chỉ có thể lái xe ra vào, ở gần cũng không có tàu điện ngầm hay trạm xe buýt hỗ trợ.
Ở góc hướng nam của khu C có một biệt thự, đèn sáng từ lầu một cho đến lầu hai, cửa gara tự động vừa mở ra, một chiếc Porsche Cayenne màu xám bạc chậm rãi lái vào. Một lúc sau , một người đàn ông khoảng 20 tuổi trông hơi mệt mỏi bước từ trên xe xuống.
Ở bên này, một người phụ nữ cũng theo đó mà bước xuống từ băng ghế sau, trông khoảng chừng ngoài bốn mươi tuổi, mặc một bộ âu phục màu đen, mái tóc được búi cao một cách kỹ lưỡng, cô có khuôn mặt rất thanh tú, khuôn mặt của những người đã quen với cuộc sống sung túc.
“Nhất Bác, sau này cậu có thể đưa đồ cho chị Lý, để chị ấy xử lý.” Người phụ nữ vừa nói vừa xuống xe, Vương Nhất Bác nghe vậy thì gật đầu: “Chị ấy đốt những thứ này rất giỏi.”
"Được."
"Tuyết rơi nhiều quá. Tôi sẽ nhờ chị Lý giúp tôi hủy bỏ buổi thẩm mỹ viện ngày mai." Người phụ nữ liếc nhìn con đường phủ đầy tuyết bên ngoài cổng ga ra đang từ từ đóng lại, có chút oán hận nói.
Hai người một trước một sau đi vào biệt thự qua cánh cửa nhỏ của ga ra, ở phía sau tài xế vẫn đang lấy đồ trong cốp ra khỏi xe.
Sau khi vào phòng, nhiệt độ ngay lập tức trở nên ấm áp hơn, dù gì thì hệ thống sưởi sàn của căn phòng vẫn tạo nên sự khác biệt, Vương Nhất Bác cởi áo khoác của mình rồi đưa cho chị Lý đang tiến đến chào đón.
"Tiểu thư, cô đã về rồi, bên ngoài tuyết rơi nhiều quá." Chị Lý vừa mới nấu tổ yến xong, nghe thấy tiếng động bên ngoài ga ra, lập tức đi ra.
“Ừ, tôi và Nhất Bác mới ra khỏi bệnh viện không lâu là tuyết bắt đầu rơi, tôi còn tưởng tuyết sẽ không bao giờ rơi.” Người phụ nữ thanh tú ngồi xuống sô pha, uể oải nói: “Haizz, chị Lý, gọi điện hủy cuộc hẹn thẩm mỹ viện giúp tôi với, lười đi quá.”
“Được.” Chị Lý gật đầu rồi quay sang Vương Nhất Bác ở bên cạnh nói: “Nhất Bác, cậu muốn ăn khuya một chút không?”
“Không, cảm ơn chị Lý.” Hôm nay Vương Nhất Bác hơi mệt, đêm qua ngủ không ngon, bây giờ trông rất là mệt mỏi.
“Được, vậy cậu đi ngủ sớm đi.” Chị Lý không nói thêm nữa mà đi vào phòng bếp, chuẩn bị bưng tổ yến ra.
Ở đây không dễ có tuyết, đây là một thành phố không có nhiều tuyết lắm, nhưng mùa đông năm nay đến đặc biệt dữ dội, giống như một con quái vật quyết tâm không nói lý lẽ với con người vậy.
Dự báo thời tiết nói rằng có 14% khả năng tuyết rơi, nhưng cũng không có ai mấy tin tưởng.
Khi tuyết thực sự bắt đầu rơi, mọi người mới thực sự có một chút cảm giác về mùa đông đang đến.
Khu biệt thự gần sườn núi thoạt nhìn có chút quạnh quẽ, những căn biệt thự mới mở chưa được lấp kín chỗ, tỷ lệ lấp đầy cũng không vượt quá 40%. Nói cho cùng thì giao thông ở đây cũng quá bất tiện, chỉ có thể lái xe ra vào, ở gần cũng không có tàu điện ngầm hay trạm xe buýt hỗ trợ.
Ở góc hướng nam của khu C có một biệt thự, đèn sáng từ lầu một cho đến lầu hai, cửa gara tự động vừa mở ra, một chiếc Porsche Cayenne màu xám bạc chậm rãi lái vào. Một lúc sau , một người đàn ông khoảng 20 tuổi trông hơi mệt mỏi bước từ trên xe xuống.
Ở bên này, một người phụ nữ cũng theo đó mà bước xuống từ băng ghế sau, trông khoảng chừng ngoài bốn mươi tuổi, mặc một bộ âu phục màu đen, mái tóc được búi cao một cách kỹ lưỡng, cô có khuôn mặt rất thanh tú, khuôn mặt của những người đã quen với cuộc sống sung túc.
“Nhất Bác, sau này cậu có thể đưa đồ cho chị Lý, để chị ấy xử lý.” Người phụ nữ vừa nói vừa xuống xe, Vương Nhất Bác nghe vậy thì gật đầu: “Chị ấy đốt những thứ này rất giỏi.”
"Được."
"Tuyết rơi nhiều quá. Tôi sẽ nhờ chị Lý giúp tôi hủy bỏ buổi thẩm mỹ viện ngày mai." Người phụ nữ liếc nhìn con đường phủ đầy tuyết bên ngoài cổng ga ra đang từ từ đóng lại, có chút oán hận nói.
Hai người một trước một sau đi vào biệt thự qua cánh cửa nhỏ của ga ra, ở phía sau tài xế vẫn đang lấy đồ trong cốp ra khỏi xe.
Sau khi vào phòng, nhiệt độ ngay lập tức trở nên ấm áp hơn, dù gì thì hệ thống sưởi sàn của căn phòng vẫn tạo nên sự khác biệt, Vương Nhất Bác cởi áo khoác của mình rồi đưa cho chị Lý đang tiến đến chào đón.
"Tiểu thư, cô đã về rồi, bên ngoài tuyết rơi nhiều quá." Chị Lý vừa mới nấu tổ yến xong, nghe thấy tiếng động bên ngoài ga ra, lập tức đi ra.
“Ừ, tôi và Nhất Bác mới ra khỏi bệnh viện không lâu là tuyết bắt đầu rơi, tôi còn tưởng tuyết sẽ không bao giờ rơi.” Người phụ nữ thanh tú ngồi xuống sô pha, uể oải nói: “Haizz, chị Lý, gọi điện hủy cuộc hẹn thẩm mỹ viện giúp tôi với, lười đi quá.”
“Được.” Chị Lý gật đầu rồi quay sang Vương Nhất Bác ở bên cạnh nói: “Nhất Bác, cậu muốn ăn khuya một chút không?”
“Không, cảm ơn chị Lý.” Hôm nay Vương Nhất Bác hơi mệt, đêm qua ngủ không ngon, bây giờ trông rất là mệt mỏi.
“Được, vậy cậu đi ngủ sớm đi.” Chị Lý không nói thêm nữa mà đi vào phòng bếp, chuẩn bị bưng tổ yến ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.