Chuyện Tình Dễ Thương Của Tiểu Mã Và Tiểu Trư
Chương 3: Cô Nương Phải Xuất Giá Rồi!
Lục Thất Tiểu Muội
13/05/2021
Author: Lục Thất Tiểu Muội.
***
Ta mỉm cười, công nhận huynh ấy vẫn như ngày nào, chỉ cần mở miệng là toàn lời hay ý đẹp.
"Tiểu Trư.. À, ta gọi bằng tên tục của huynh, được không?"
Hắn mỉm cười xoa đầu ta, tỏ ý cứ tự nhiên. Ta thoải mái ngỏ ý mời hắn về heo tộc, trước để thuận tiện việc ăn ở, sau để thuận tiện việc báo ân. Thế là vẹn cả đôi đường.
Theo ta và ông cố về heo tộc, Tiểu Trư hắn được chào đón rất nồng nhiệt. Tối hôm ấy, hắn bị chuốc rượu tới tấp. Ta ngồi cắn hạt dưa từ đằng xa mà lắc đầu cảm thán, tửu lượng của Tiểu Trư thật khiến người ta nể phục. Hôm nay ngoài việc Tiểu Trư đến, trong tộc ta còn có một chuyện vui khác, đó là Trư Tiểu Hồng - chú heo cùng tuổi với ta sau gần mười vạn năm khổ luyện đã biến thân, trở thành một cô nương xinh đẹp. Hôm nay cũng là ngày Tiểu Hồng xuất giá, trong tộc ta có luật lệ, hễ heo biến thân thành nữ nhi, ngày hôm ấy lập tức có nam nhân trạc tuổi đến hỏi cưới, ưng ai chỉ cần gật đầu một cái, nhà trai lập tức mang sính lễ sang rước.
Nghĩ lại đến bản thân mình, ta cảm thấy vừa may mắn lại vừa tủi thân. Hiện giờ ta chưa biến thân, có thể thong dong chơi thêm vài năm nữa, nhưng buồn một nỗi.. ta đếm ngón chân tính toán, mấy ngày nữa là vừa tròn sinh nhật ta mười vạn tuổi. Tầm tuổi này bạn bè cùng chăng lứa với ta đã mấy lứa con, có người sắp lên làm bà rồi cũng nên. Thanh niên trong tộc chẳng ai già như ta mà chưa có vợ, à không, có cả đàn con rồi chứ! Rồi nay mai ta biến thân sẽ chẳng còn ai trạc tuổi đến rước ta, ta sẽ trở thành bà cô già của tộc.. Cuộc đời ta thật quá thất bại đi.
Ta buồn rầu đi nhà xí giải quyết nỗi buồn thì gặp ngay Tiểu Trư đang nôn thốc nôn tháo. Thấy ta, hắn mỉm cười rồi đổ rầm cái xuống đất. Ta thật chẳng biết nói gì hơn, đành giải quyết cho xong rồi vận hết công lực lôi hắn vào trong phòng. Tầm này đàn ông đều say mèm ngủ chổng kềnh hết rồi, phụ nữ đã kết hôn thì không được đụng vào thân thể nam nhân khác, ta đành một phen chịu ấm ức mà sức cùng lực kiệt kéo hắn vào phòng ngủ.
Sau khi Tiểu Trư đã yên vị trên giường, ta thấy trên bàn trà có đặt một thanh kiếm, trên thân nó có khắc ba chữ, có điều ta lại không biết chữ.
Haizz, bỏ đi, sáng mai Tiểu Trư tỉnh dậy hỏi cũng được mà.
* * *
Gà gáy sáng, ta choàng tỉnh, vội chạy sang phòng Tiểu Hồng thông báo một tiếng.
"Tiểu Hồng, nhà trai sẽ đến rước cô sớm đấy, chuẩn bị nhanh lên."
Các mama thấy ta đánh thức cũng vội bò dậy, sửa soạn cho tân nương.
Thật là, trong tộc có việc quả đúng là mệt mỏi, sao ta lại cứ phải lo mấy cái chuyện này nhỉ? Đâu phải trách nhiệm của ta? Ấy vậy mà lần nào ta cũng là người lo lắng, quả đúng là phẩm hạnh của mẹ thiên hạ!
Dậy sớm không tốt cho sức khỏe nên ta về phòng ngủ thêm vài canh giờ. Khi bên ngoài vang lên tiếng trống kèn inh ỏi chói tai, ta không thể ngủ nổi đành phải rời giường. Tiểu Hồng trong bộ váy cưới màu đỏ mỉm cười dịu dàng nắm tay tân lang ngồi vào kiệu, trước khi đi cô ấy còn nhìn về phía ta mỉm cười, ta thấy xúc động rồi, bạn chơi với ta từ thuở nhỏ giờ xuất giá, ta có cảm giác mình đang phải gả con gái.. Cảm giác thật đau lòng khôn xiết.
Ta định quay về phòng nhưng lại có người gọi ta đến từ đường. Ta mang theo nỗi ngờ vực mà đi vào trong.
"Tiểu Mã, con đến rồi à? Lại đây ngồi đi."
Cụ cố gọi ta ngồi lên ghế bên cạnh, gần với Tiểu Trư, ta cảm thấy kì lạ, từ đường là nơi họp riêng của tộc ta, tại sao người khác tộc như Tiểu Trư có thể vào được?
"Hôm nay gọi con đến là muốn thông báo hai chuyện."
Ta gật đầu, nghe mọi người nói tiếp.
"Thứ nhất, tộc muốn tổ chức mừng sinh thần của con sớm hơn một ngày, con đồng ý chứ?"
"Tại sao ạ?"
"E hèm, chuyện này.. Có liên quan tới chuyện thứ hai."
"Mọi người cứ nói đi, chuyện thứ hai là gì ạ?"
Ta thầm ngạc nhiên, sao hôm nay biểu hiện mọi người thật kì lạ, y như sắp thông báo ' Ta đã bán ngươi rồi đó, ta cảm thấy có lỗi với ngươi lắm đó' ấy!
"Xét thấy con đã mười vạn tuổi chưa biến thân, chứng tỏ khả năng tu luyện của con có vấn đề. Ban quản sự đã họp và chọn được cho con một sư phụ, sau ngày sinh thần, con lập tức theo người này tu luyện đạo pháp, chúng ta chờ ngày con biến thân."
Ta hơi tự ái, nhưng dù sao cũng là do bản thân ta không lĩnh hội được đạo pháp. Ta thở dài nói:
"Vị sư phụ đó có ở đây không? Dù sao cũng phải đi theo người ta một thời gian, con muốn gặp mặt trước."
Thấy ta không chống đối, cụ cố mừng ra mặt, nhanh miệng nói:
"Người này con quen, quen lắm, chính là Mã Vân Long đây."
Ta ngó nghiêng xung quanh, gãi đầu, ủa.. ta từng quen với ai tên Mã Vân Long à? Sao ta lại không nhớ nhỉ?
Thấy biểu hiện ngờ nghệch của ta, Tiểu Trư búng trán ta một cái rõ kêu:
"Đến tên của ân nhân mà muội còn không biết, ta thật thất vọng về muội đấy Tiểu Mã."
Ân nhân của ta? Chẳng phải là Tiểu Trư sao? Tiểu Trư..
Ta trợn mắt nhìn sang Tiểu Trư. Hóa ra tên sau khi biến thân của Tiểu Trư là Mã Vân Long sao?
Hẳn ba chữ trên thanh kiếm tối qua ta nhìn thấy là tên hắn, nghĩ lại ta cũng thật vô ý quá!
"Có nghĩa là, Tiểu Trư.. À không, Mã Vân Long là sư phụ của ta sao?"
Mọi người đều gật đầu. Ta cắn môi, có phần không tin Tiểu Trư cho lắm.
"Huynh nói xem, huynh có tài năng gì? Đạo pháp của huynh có thể hình thành linh lực chưa?"
Ta có phần đắc ý, đạo pháp cao siêu hình thành được linh lực ở tuổi này chỉ có những loài quý như bạch xà, hồ ly hay tộc phượng hoàng thôi, mấy loài cấp bậc thấp như bọn ta chỉ có mấy ông già râu tóc bạc phơ, cùng lắm là bắt được mấy con chim trên trời, cá dưới sông mà không cần động tay.
Tiểu Trư mỉm cười nhìn ta, cụ cố vội đáp:
"Tiểu Mã, con lại không biết rồi. Mã Vân Long là con của Mã Thiên Tề với Long Tiểu Oa, nguyên thần của hắn là một con ngựa, nhưng.. là ngựa một sừng đó."
***
Ta mỉm cười, công nhận huynh ấy vẫn như ngày nào, chỉ cần mở miệng là toàn lời hay ý đẹp.
"Tiểu Trư.. À, ta gọi bằng tên tục của huynh, được không?"
Hắn mỉm cười xoa đầu ta, tỏ ý cứ tự nhiên. Ta thoải mái ngỏ ý mời hắn về heo tộc, trước để thuận tiện việc ăn ở, sau để thuận tiện việc báo ân. Thế là vẹn cả đôi đường.
Theo ta và ông cố về heo tộc, Tiểu Trư hắn được chào đón rất nồng nhiệt. Tối hôm ấy, hắn bị chuốc rượu tới tấp. Ta ngồi cắn hạt dưa từ đằng xa mà lắc đầu cảm thán, tửu lượng của Tiểu Trư thật khiến người ta nể phục. Hôm nay ngoài việc Tiểu Trư đến, trong tộc ta còn có một chuyện vui khác, đó là Trư Tiểu Hồng - chú heo cùng tuổi với ta sau gần mười vạn năm khổ luyện đã biến thân, trở thành một cô nương xinh đẹp. Hôm nay cũng là ngày Tiểu Hồng xuất giá, trong tộc ta có luật lệ, hễ heo biến thân thành nữ nhi, ngày hôm ấy lập tức có nam nhân trạc tuổi đến hỏi cưới, ưng ai chỉ cần gật đầu một cái, nhà trai lập tức mang sính lễ sang rước.
Nghĩ lại đến bản thân mình, ta cảm thấy vừa may mắn lại vừa tủi thân. Hiện giờ ta chưa biến thân, có thể thong dong chơi thêm vài năm nữa, nhưng buồn một nỗi.. ta đếm ngón chân tính toán, mấy ngày nữa là vừa tròn sinh nhật ta mười vạn tuổi. Tầm tuổi này bạn bè cùng chăng lứa với ta đã mấy lứa con, có người sắp lên làm bà rồi cũng nên. Thanh niên trong tộc chẳng ai già như ta mà chưa có vợ, à không, có cả đàn con rồi chứ! Rồi nay mai ta biến thân sẽ chẳng còn ai trạc tuổi đến rước ta, ta sẽ trở thành bà cô già của tộc.. Cuộc đời ta thật quá thất bại đi.
Ta buồn rầu đi nhà xí giải quyết nỗi buồn thì gặp ngay Tiểu Trư đang nôn thốc nôn tháo. Thấy ta, hắn mỉm cười rồi đổ rầm cái xuống đất. Ta thật chẳng biết nói gì hơn, đành giải quyết cho xong rồi vận hết công lực lôi hắn vào trong phòng. Tầm này đàn ông đều say mèm ngủ chổng kềnh hết rồi, phụ nữ đã kết hôn thì không được đụng vào thân thể nam nhân khác, ta đành một phen chịu ấm ức mà sức cùng lực kiệt kéo hắn vào phòng ngủ.
Sau khi Tiểu Trư đã yên vị trên giường, ta thấy trên bàn trà có đặt một thanh kiếm, trên thân nó có khắc ba chữ, có điều ta lại không biết chữ.
Haizz, bỏ đi, sáng mai Tiểu Trư tỉnh dậy hỏi cũng được mà.
* * *
Gà gáy sáng, ta choàng tỉnh, vội chạy sang phòng Tiểu Hồng thông báo một tiếng.
"Tiểu Hồng, nhà trai sẽ đến rước cô sớm đấy, chuẩn bị nhanh lên."
Các mama thấy ta đánh thức cũng vội bò dậy, sửa soạn cho tân nương.
Thật là, trong tộc có việc quả đúng là mệt mỏi, sao ta lại cứ phải lo mấy cái chuyện này nhỉ? Đâu phải trách nhiệm của ta? Ấy vậy mà lần nào ta cũng là người lo lắng, quả đúng là phẩm hạnh của mẹ thiên hạ!
Dậy sớm không tốt cho sức khỏe nên ta về phòng ngủ thêm vài canh giờ. Khi bên ngoài vang lên tiếng trống kèn inh ỏi chói tai, ta không thể ngủ nổi đành phải rời giường. Tiểu Hồng trong bộ váy cưới màu đỏ mỉm cười dịu dàng nắm tay tân lang ngồi vào kiệu, trước khi đi cô ấy còn nhìn về phía ta mỉm cười, ta thấy xúc động rồi, bạn chơi với ta từ thuở nhỏ giờ xuất giá, ta có cảm giác mình đang phải gả con gái.. Cảm giác thật đau lòng khôn xiết.
Ta định quay về phòng nhưng lại có người gọi ta đến từ đường. Ta mang theo nỗi ngờ vực mà đi vào trong.
"Tiểu Mã, con đến rồi à? Lại đây ngồi đi."
Cụ cố gọi ta ngồi lên ghế bên cạnh, gần với Tiểu Trư, ta cảm thấy kì lạ, từ đường là nơi họp riêng của tộc ta, tại sao người khác tộc như Tiểu Trư có thể vào được?
"Hôm nay gọi con đến là muốn thông báo hai chuyện."
Ta gật đầu, nghe mọi người nói tiếp.
"Thứ nhất, tộc muốn tổ chức mừng sinh thần của con sớm hơn một ngày, con đồng ý chứ?"
"Tại sao ạ?"
"E hèm, chuyện này.. Có liên quan tới chuyện thứ hai."
"Mọi người cứ nói đi, chuyện thứ hai là gì ạ?"
Ta thầm ngạc nhiên, sao hôm nay biểu hiện mọi người thật kì lạ, y như sắp thông báo ' Ta đã bán ngươi rồi đó, ta cảm thấy có lỗi với ngươi lắm đó' ấy!
"Xét thấy con đã mười vạn tuổi chưa biến thân, chứng tỏ khả năng tu luyện của con có vấn đề. Ban quản sự đã họp và chọn được cho con một sư phụ, sau ngày sinh thần, con lập tức theo người này tu luyện đạo pháp, chúng ta chờ ngày con biến thân."
Ta hơi tự ái, nhưng dù sao cũng là do bản thân ta không lĩnh hội được đạo pháp. Ta thở dài nói:
"Vị sư phụ đó có ở đây không? Dù sao cũng phải đi theo người ta một thời gian, con muốn gặp mặt trước."
Thấy ta không chống đối, cụ cố mừng ra mặt, nhanh miệng nói:
"Người này con quen, quen lắm, chính là Mã Vân Long đây."
Ta ngó nghiêng xung quanh, gãi đầu, ủa.. ta từng quen với ai tên Mã Vân Long à? Sao ta lại không nhớ nhỉ?
Thấy biểu hiện ngờ nghệch của ta, Tiểu Trư búng trán ta một cái rõ kêu:
"Đến tên của ân nhân mà muội còn không biết, ta thật thất vọng về muội đấy Tiểu Mã."
Ân nhân của ta? Chẳng phải là Tiểu Trư sao? Tiểu Trư..
Ta trợn mắt nhìn sang Tiểu Trư. Hóa ra tên sau khi biến thân của Tiểu Trư là Mã Vân Long sao?
Hẳn ba chữ trên thanh kiếm tối qua ta nhìn thấy là tên hắn, nghĩ lại ta cũng thật vô ý quá!
"Có nghĩa là, Tiểu Trư.. À không, Mã Vân Long là sư phụ của ta sao?"
Mọi người đều gật đầu. Ta cắn môi, có phần không tin Tiểu Trư cho lắm.
"Huynh nói xem, huynh có tài năng gì? Đạo pháp của huynh có thể hình thành linh lực chưa?"
Ta có phần đắc ý, đạo pháp cao siêu hình thành được linh lực ở tuổi này chỉ có những loài quý như bạch xà, hồ ly hay tộc phượng hoàng thôi, mấy loài cấp bậc thấp như bọn ta chỉ có mấy ông già râu tóc bạc phơ, cùng lắm là bắt được mấy con chim trên trời, cá dưới sông mà không cần động tay.
Tiểu Trư mỉm cười nhìn ta, cụ cố vội đáp:
"Tiểu Mã, con lại không biết rồi. Mã Vân Long là con của Mã Thiên Tề với Long Tiểu Oa, nguyên thần của hắn là một con ngựa, nhưng.. là ngựa một sừng đó."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.