Chuyện Tình Giữa Đại Nhân Và Nữ Pháp Y
Chương 6: Bí Ẩn Thanh Li Quán 2
Phạm Giang
01/03/2021
Khi ra gần tới xe ngựa, Lâm Thư Hân dừng bước nói:"Ta ngồi xe bên phải, ngươi ngồi xe bên trái, ta cảnh cáo ngươi nhé!Đừng có nghĩ cách chạy trốn nữa nhé." . nói xong Lâm Thư Hân bước nên xe bên phải , còn Lâm Nhã Nghiêm nên xe bên trái, khi Lâm Nhã Nghiêm vừa vén màn cửa xe của mình nên, bước vào được một bước thì có một thanh kiếm kề ngay vào cổ, Kim Thác Hanh:"Sao lại là cô?".
-Lâm Nhã Nghiêm giả vờ khó hiểu:"Hử!!! Chúng ta có quen nhau sao?".
Lúc này người của Điền chính Quốc tới bao vây, không cho xe ngựa nào rời đi, Điền Chính Quốc theo sau bước tới, thuộc hạ báo:"Đại nhân , phòng cơ vụ và phòng nhạc công phía sau đều không có ai".
Kim Thác Hanh nói nhỏ với Lâm Nhã Nghiêm:"Chắc ngươi không muốn ta giết hết Lâm phủ chứ?".
Lâm Nhã Nghiêm :"Sao ngươi biết ta là người của Lâm phủ?".
Điền Chính Quốc:"Vậy trên xe thì sao?".
Thuộc hạ:"Hình bộ tra án, người trên xe mau xuống xe."
Lâm Thư Hân vẻ mặt tức giận, vén rèm của xe lên bước ra ngoài, vừa bước ra chưa kịp mở miệng đã thấy Điền Chính Quốc liền cứng họng, ứ khẩu, không nói được gì, còn tỏ vẻ e thẹ, ngại ngùng bước xuống xe. Lâm Nhã Nghiêm lúc này cũng bước xuống xe, Điền Chính Quốc bước lại trước Lâm Nhã Nghiêm nói:"Tại hạ Điền Chính Quốc không ngờ mỗi lần gặp cô nương, cô nương lại thay một bộ y phục mới."
Lâm Nhã Nghiêm cười nhẹ nói:"Khiến ngài chê cười rồi, ta lại thấy rất thích Điền đại nhân ăn mặc y phục như vầy'.
Điền Chính Quốc nhéch mép cười và nói:"Cô nương, ta nhớ cô là một linh y (thầy lang), bây giờ xem a lại giống một vũ cơ".
Lâm Nhã Nghiêm:"Ta nhớ Điền đại nhân đây là một vị quan khách".
Kim Thạc Trân chỉ tay vào Lâm Nhã Nghiêm nói:"Câm mồm, ngươi còn tấn công mệnh quan triều đình ta còn chưa tính sổ vơi ngươi".
Lâm Nhã Nghiêm đanh đá nói:"Tiểu nữ tử sợ quá! Điền đại nhân, nếu hắn dọa ta đổ bệnh thì làm sao?".
Điền Chính Quốc:"Qủa nhiên là mồm miệng nhanh nhẹn".
Lâm Nhã Nghiêm:"Đa tạ đại nhân đã quá khen" cô vừa nói vừa hành lễ.
Điền Chính Quốc:"Thạc Trân! Lục soát xe".
Nghe theo lệnh của Điền Chính Quốc , Kim Thạc Trân bước đi sai người kiểm tra xe ngựa, Điền Chính Quốc bước tới xe của Lâm Nhã Nghiêm . Lâm Nhã Nghiêm hoảng hốt nói:"Điền đại nhân!Người chết vừa nãy không phải là bị siết cổ chết". Nghe thấy Lâm Nhã Nghiêm nói vậy, Điền Chính Quốc dừng bước, quay lại đối diện với Lâm Nhã Nghiêm và nói:"Tất cả mọi người đều nhìn thấy hắn bị siết cổ chết".
Lâm Nhã Nghiêm :"Thông thường người bị siết cổ chết sẽ có nước mắt, nước mũi chảy ra mà thông thường sẽ về phía sau , tạo thành một vệt ở đó, mà người chết đó miệng lại đống chặt. Thông thường người bị siết cổ sẽ phản kháng , mà hắn lại không hề có một chút phản kháng, hai tay tự nhiên buông lỏng, giống như hợp với lẽ thường. Khi đó vũ cơ siết cổ hắn quả thật ta cũng nhìn thấy hắn không hề cử động..."
Lâm Nhã Nghiêm chưa kịp nói xong thì Điền Chính Quốc phát hiện có người từ trong xe của Lâm Nhã Nghiêm mở cửa sau chạy ra liền vén rèm cửa xe ngựa xem , thấy cửa sau xe mở liền chạy theo dáng người hồi nãy. Lâm Thư Hân chạy lại chỗ Lâm Nhã Nghiêm nói:"Cô quen vị đại nhân vừa nãy hay sao? Ngươi mau nói cho ta biết hắn nhà ở đâu?Có vị hôn thê chưa?".
Lâm Nhã Nghiêm nhăn mặt nói:"Ta làm sao biết được chứ. Ta đâu có quen hắn".
Lâm Thư Hân cười thầm trong lòng:"Không quen? Không quen cũng tốt, huynh ấy là của ta rồi , ngươi không được có ý gì với huynh ấy nữa nhé".
Kim Thác Hanh đang chạy thì Điền Chính Quốc đuổi theo ngay sau, khi nhìn thoáng qua thấy xung quanh có một cái cành cây khá lớn liền nhặt lấy ném thẳng về phía lưng của Kim Thác Hanh , khiến hắn bị thương ngã ra đất và làm rơi cái túi nhỏ mà hắn lấy được trên bàn của Lộc Hàm, Kim Thác Hanh lấy một tấm vải che mặt và đứng dậy , lúc này Điền Chính Quốc cũng đã đuổi kịp tới nơi, Điền Chính Quốc nói:"Ngươi là ai?Tại sao lại theo sát ta và Lộc Hàm như vậy?".
Điền Chính Quốc thấy Kim Thác Hanh không nói gì, liền ra tay động thủ, sau hai chưởng, Kim Thác Hanh nhận thấy mình không thể đánh lại nên đã tung hai quả mìn khói , thấy vậy Điền Chính Quốc né hai qủa mìn khói khi quay lại thì Kim Thác Trân đã trèo tường chạy thoát.
Điền Chính Quốc lại nhặt cái túi mà Kim Thác Hanh làm rơi và tự nói với lòng mình 'Đáng tiếc để ngươi chạy thoát , chỉ cướp được mỗi cái hộp , bên trong là một cái nghiêng mực?'. Đang tràn ngập trong suy nghĩ thì Kim Thạc Trân dẫn người chạy đến :"Đại nhân! Người không sao chứ?".
Điền Chính Quốc :"Ta không sao , nhưng chỉ tiếc là người chạy mất rồi". vừa nói vừa đưa cho Kim Thạc Trân cái hộp:"Trước Khi chúng ta ra tay đã bị đánh tráo mất rồi".
Kim Thạc Trân:" Không thể nào, chúng thuộc hạ liên theo sát nghiêm ngặt..., trừ phi là nữa công đã giết chết Lộc Hàm kia".
Điền Chính Quốc:"Nhất định phải tìm được hung thủ".
Điền Chính Quốc dẫn theo binh lính đi tới gần chỗ Lộc Hàm bị giết , tất cả các cô nương đều ngồi xổm và xếp theo hàng , Lâm Thư Hân thấy Điền Chính Quốc bước vào thì cất giọng nói:"Đại nhân, bao giờ chúng tôi mới được về nhà vậy?".
Điền Chính Quốc liếc nhìn Lâm Thư Hân một cái không nói gì. Bà chủ Thanh Li Quán đứng gần đấy cũng nên tiếng:"Đại nhân , người soát thì cũng soát rồi , tra thì cũng tra rồi , vây bao giờ các cô nương mới được nghỉ ngơi đây?".
Điền Chính Quốc :"Chuẩn bị cho ta một căn phòng".
Bà chủ hớn hở nói:" Ây da, Đại nhân, người muốn nghỉ ngơi rồi sao? Có cần cô nương nào hầu hạ ngài không?".
Điền Chính Quốc vẻ mặt có chút gian tà nói:" Có".
Bà chủ:"Vậy cô nương nào lọt vào mắt xan của người?".
Nghe thấy vậy , Ngu Thư Hân tỏ vẻ mặt cute , dễ thương , nhìn chằm chằm vào Điền Chính Quốc."
Điền Chính Quốc lại chỉ ta vào Lâm Nhã Nghiêm.
Tất cả mọi người đều đứng ở ngoài, Điền Chính Quốc và Lâm Nhã Nghiêm đứng trước mặt thi thể của Lộc Hàm. Điền Chính Quốc:" Lộc Hàm, thương nhân bán hương liệu , 45 tuổi, tối qua cô nương ở bên xe ngựa, đã phân tích nguyên nhân chết một lần khiến bản quan cảm thấy khá hiếu kì , thân là một linh y không có hứng thú với người sống mà lại có hứng thú với người chết như vậy có thể thấy cô nương không hề bình thường".
Lâm Nhã Nghiêm :" Sao lại không hề bình thường?".
Điền Chính Quốc vẻ mặt đanh lại , nghiêm túc nói:" Tối hôm qua , trên xe cô nương có dấu một người mà người ấy lại không hề xuống tiếp nhận điều tra. Như vậy xem ra người đó có thể liên quan đến vụ án giết người tối qua".
Lâm Nhã Nghiêm :"Ngươi đang nói gì vậy? Ta nghe không hiểu".
Điền Chính Quốc:"Được, Bản quan hôm nay tạm thời không truy cứu cô, cô giúp ta nghiệm thi , ta sẽ không gây phiền phức cho ngươi nữa".
Lâm Nhã Nghiêm suy nghĩ một lúc rồi nói:" Thứ nhất ta cần cung cụ nghiệm thi , thứ hai sau khi nghiệm thi ta sẽ đi ngay , thứ ba phí nghiệm thi là 100 văn tiền".
Điền Chính Quốc nhếch mép nói:" Cô nướng muốn tiền thì cũng phải dựa vào thực lực".
Lâm Nhã Nghiêm:"Vậy thảo dân xin múa rìu qua mắt thợ vậy".
Điền Chính Quốc :"Mời".
-Lâm Nhã Nghiêm giả vờ khó hiểu:"Hử!!! Chúng ta có quen nhau sao?".
Lúc này người của Điền chính Quốc tới bao vây, không cho xe ngựa nào rời đi, Điền Chính Quốc theo sau bước tới, thuộc hạ báo:"Đại nhân , phòng cơ vụ và phòng nhạc công phía sau đều không có ai".
Kim Thác Hanh nói nhỏ với Lâm Nhã Nghiêm:"Chắc ngươi không muốn ta giết hết Lâm phủ chứ?".
Lâm Nhã Nghiêm :"Sao ngươi biết ta là người của Lâm phủ?".
Điền Chính Quốc:"Vậy trên xe thì sao?".
Thuộc hạ:"Hình bộ tra án, người trên xe mau xuống xe."
Lâm Thư Hân vẻ mặt tức giận, vén rèm của xe lên bước ra ngoài, vừa bước ra chưa kịp mở miệng đã thấy Điền Chính Quốc liền cứng họng, ứ khẩu, không nói được gì, còn tỏ vẻ e thẹ, ngại ngùng bước xuống xe. Lâm Nhã Nghiêm lúc này cũng bước xuống xe, Điền Chính Quốc bước lại trước Lâm Nhã Nghiêm nói:"Tại hạ Điền Chính Quốc không ngờ mỗi lần gặp cô nương, cô nương lại thay một bộ y phục mới."
Lâm Nhã Nghiêm cười nhẹ nói:"Khiến ngài chê cười rồi, ta lại thấy rất thích Điền đại nhân ăn mặc y phục như vầy'.
Điền Chính Quốc nhéch mép cười và nói:"Cô nương, ta nhớ cô là một linh y (thầy lang), bây giờ xem a lại giống một vũ cơ".
Lâm Nhã Nghiêm:"Ta nhớ Điền đại nhân đây là một vị quan khách".
Kim Thạc Trân chỉ tay vào Lâm Nhã Nghiêm nói:"Câm mồm, ngươi còn tấn công mệnh quan triều đình ta còn chưa tính sổ vơi ngươi".
Lâm Nhã Nghiêm đanh đá nói:"Tiểu nữ tử sợ quá! Điền đại nhân, nếu hắn dọa ta đổ bệnh thì làm sao?".
Điền Chính Quốc:"Qủa nhiên là mồm miệng nhanh nhẹn".
Lâm Nhã Nghiêm:"Đa tạ đại nhân đã quá khen" cô vừa nói vừa hành lễ.
Điền Chính Quốc:"Thạc Trân! Lục soát xe".
Nghe theo lệnh của Điền Chính Quốc , Kim Thạc Trân bước đi sai người kiểm tra xe ngựa, Điền Chính Quốc bước tới xe của Lâm Nhã Nghiêm . Lâm Nhã Nghiêm hoảng hốt nói:"Điền đại nhân!Người chết vừa nãy không phải là bị siết cổ chết". Nghe thấy Lâm Nhã Nghiêm nói vậy, Điền Chính Quốc dừng bước, quay lại đối diện với Lâm Nhã Nghiêm và nói:"Tất cả mọi người đều nhìn thấy hắn bị siết cổ chết".
Lâm Nhã Nghiêm :"Thông thường người bị siết cổ chết sẽ có nước mắt, nước mũi chảy ra mà thông thường sẽ về phía sau , tạo thành một vệt ở đó, mà người chết đó miệng lại đống chặt. Thông thường người bị siết cổ sẽ phản kháng , mà hắn lại không hề có một chút phản kháng, hai tay tự nhiên buông lỏng, giống như hợp với lẽ thường. Khi đó vũ cơ siết cổ hắn quả thật ta cũng nhìn thấy hắn không hề cử động..."
Lâm Nhã Nghiêm chưa kịp nói xong thì Điền Chính Quốc phát hiện có người từ trong xe của Lâm Nhã Nghiêm mở cửa sau chạy ra liền vén rèm cửa xe ngựa xem , thấy cửa sau xe mở liền chạy theo dáng người hồi nãy. Lâm Thư Hân chạy lại chỗ Lâm Nhã Nghiêm nói:"Cô quen vị đại nhân vừa nãy hay sao? Ngươi mau nói cho ta biết hắn nhà ở đâu?Có vị hôn thê chưa?".
Lâm Nhã Nghiêm nhăn mặt nói:"Ta làm sao biết được chứ. Ta đâu có quen hắn".
Lâm Thư Hân cười thầm trong lòng:"Không quen? Không quen cũng tốt, huynh ấy là của ta rồi , ngươi không được có ý gì với huynh ấy nữa nhé".
Kim Thác Hanh đang chạy thì Điền Chính Quốc đuổi theo ngay sau, khi nhìn thoáng qua thấy xung quanh có một cái cành cây khá lớn liền nhặt lấy ném thẳng về phía lưng của Kim Thác Hanh , khiến hắn bị thương ngã ra đất và làm rơi cái túi nhỏ mà hắn lấy được trên bàn của Lộc Hàm, Kim Thác Hanh lấy một tấm vải che mặt và đứng dậy , lúc này Điền Chính Quốc cũng đã đuổi kịp tới nơi, Điền Chính Quốc nói:"Ngươi là ai?Tại sao lại theo sát ta và Lộc Hàm như vậy?".
Điền Chính Quốc thấy Kim Thác Hanh không nói gì, liền ra tay động thủ, sau hai chưởng, Kim Thác Hanh nhận thấy mình không thể đánh lại nên đã tung hai quả mìn khói , thấy vậy Điền Chính Quốc né hai qủa mìn khói khi quay lại thì Kim Thác Trân đã trèo tường chạy thoát.
Điền Chính Quốc lại nhặt cái túi mà Kim Thác Hanh làm rơi và tự nói với lòng mình 'Đáng tiếc để ngươi chạy thoát , chỉ cướp được mỗi cái hộp , bên trong là một cái nghiêng mực?'. Đang tràn ngập trong suy nghĩ thì Kim Thạc Trân dẫn người chạy đến :"Đại nhân! Người không sao chứ?".
Điền Chính Quốc :"Ta không sao , nhưng chỉ tiếc là người chạy mất rồi". vừa nói vừa đưa cho Kim Thạc Trân cái hộp:"Trước Khi chúng ta ra tay đã bị đánh tráo mất rồi".
Kim Thạc Trân:" Không thể nào, chúng thuộc hạ liên theo sát nghiêm ngặt..., trừ phi là nữa công đã giết chết Lộc Hàm kia".
Điền Chính Quốc:"Nhất định phải tìm được hung thủ".
Điền Chính Quốc dẫn theo binh lính đi tới gần chỗ Lộc Hàm bị giết , tất cả các cô nương đều ngồi xổm và xếp theo hàng , Lâm Thư Hân thấy Điền Chính Quốc bước vào thì cất giọng nói:"Đại nhân, bao giờ chúng tôi mới được về nhà vậy?".
Điền Chính Quốc liếc nhìn Lâm Thư Hân một cái không nói gì. Bà chủ Thanh Li Quán đứng gần đấy cũng nên tiếng:"Đại nhân , người soát thì cũng soát rồi , tra thì cũng tra rồi , vây bao giờ các cô nương mới được nghỉ ngơi đây?".
Điền Chính Quốc :"Chuẩn bị cho ta một căn phòng".
Bà chủ hớn hở nói:" Ây da, Đại nhân, người muốn nghỉ ngơi rồi sao? Có cần cô nương nào hầu hạ ngài không?".
Điền Chính Quốc vẻ mặt có chút gian tà nói:" Có".
Bà chủ:"Vậy cô nương nào lọt vào mắt xan của người?".
Nghe thấy vậy , Ngu Thư Hân tỏ vẻ mặt cute , dễ thương , nhìn chằm chằm vào Điền Chính Quốc."
Điền Chính Quốc lại chỉ ta vào Lâm Nhã Nghiêm.
Tất cả mọi người đều đứng ở ngoài, Điền Chính Quốc và Lâm Nhã Nghiêm đứng trước mặt thi thể của Lộc Hàm. Điền Chính Quốc:" Lộc Hàm, thương nhân bán hương liệu , 45 tuổi, tối qua cô nương ở bên xe ngựa, đã phân tích nguyên nhân chết một lần khiến bản quan cảm thấy khá hiếu kì , thân là một linh y không có hứng thú với người sống mà lại có hứng thú với người chết như vậy có thể thấy cô nương không hề bình thường".
Lâm Nhã Nghiêm :" Sao lại không hề bình thường?".
Điền Chính Quốc vẻ mặt đanh lại , nghiêm túc nói:" Tối hôm qua , trên xe cô nương có dấu một người mà người ấy lại không hề xuống tiếp nhận điều tra. Như vậy xem ra người đó có thể liên quan đến vụ án giết người tối qua".
Lâm Nhã Nghiêm :"Ngươi đang nói gì vậy? Ta nghe không hiểu".
Điền Chính Quốc:"Được, Bản quan hôm nay tạm thời không truy cứu cô, cô giúp ta nghiệm thi , ta sẽ không gây phiền phức cho ngươi nữa".
Lâm Nhã Nghiêm suy nghĩ một lúc rồi nói:" Thứ nhất ta cần cung cụ nghiệm thi , thứ hai sau khi nghiệm thi ta sẽ đi ngay , thứ ba phí nghiệm thi là 100 văn tiền".
Điền Chính Quốc nhếch mép nói:" Cô nướng muốn tiền thì cũng phải dựa vào thực lực".
Lâm Nhã Nghiêm:"Vậy thảo dân xin múa rìu qua mắt thợ vậy".
Điền Chính Quốc :"Mời".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.