Chương 121: Chuyến đi đến Paris (6).
Du Huyễn
10/11/2014
Bảy giờ tối, thành phố Paris lên đèn, những ánh đèn trên những hàng
cây cao ngất, ánh đèn vàng hất lên những chiếc tôn đỏ lượn sóng nối suốt dọc từ cổng La Villette đến cổng Pantin, hai bên lối đi dạo là mười khu vườn được thiết kế theo các chủ đề khác nhau. Đây cũng là các không
gian sân chơi hoặc nhà hát ngoài trời. Một hệ thống các công trình màu
đỏ chạy khắp công viên dung hòa giữa yêu cầu vui chơi giải trí và các
hoạt động văn hóa.
Hạ Đồng đi dọc hai bên vìa đường, choáng ngộp với sự xa hoa cùng đêp lộng lẫy của công viên La Villette của "Kinh đô ánh sáng" này.
Hạ Đồng lăn xăn ngó tùm lum, xem đủ mọi thứ, thích thú với từng thứ ở đây.
Đi một lúc lại đi đến nhà hát ngoài trời, đó là một chiếc sân khấu cao ngất, hàng tá người bu quanh xem, dưới tán cây có ngọn đèn vàng lung linh hắt lên, có ba người Pháp đang đứng giữa sân khấu, một người đứng giữa cầm chiếc micrô có giá đỡ, người bên trái thì tay cầm chiếc guitar điện, người bên phải ngồi tay cầm hai chiếc dùi, trước mặt là bộ trống.
Phong cách của ba người này mang vẻ bụi bặm, lại rất cá tính.
-Dương Tử, lại xem đi.-Hạ Đồng lôi kéo Dương Tử về phía đám đông
-Tôi rất ghét chen lấn.-Dương Tử cau có nói nhưng vẫn để cô lôi đi
-Chỉ một lát thôi.
Hạ Đồng cười hì hì, nắm cổ tay anh lôi đi, chen vào đám đông, nhanh chóng cả hai đứng ngay đầu hàng.
Từng tiếng gãy guitar sôi động vang lên từng hồi, những âm thanh sôi động của chiếc guitar hòa cùng từng nhịp trống mạnh mẽ vang lên, làm không khí vốn trông lãng mạn trở nên sôi nổi.
Bài họ trình diễn, là bài Ego của nữ ca sĩ người Pháp tên Indila.
Những người ở phía dưới khán đài không ngừng hò hét cổ vũ làm không khí càng ngày càng náo nhiệt.
Tiếng hát của người con trai Pháp đứng giữa cất lên, giọng anh ta thật sự rất hay, lại ấm, bài Ego lúc nhẹ nhàng thì giọng anh ta lả lướt như cơn gió thoảng, lúc lên cao sôi nổi thì giọng anh ta mạnh mẽ như cơn sóng. Thật sự khiến con người ta thoải mái mà hòa mình vào dòng nhạc đó.
-Hay quá đi...
Hạ Đồng thật lòng cổ vũ, cô rất thích hát nhìn thấy anh ta hát hay như thế làm sao không kích động mà cổ vũ!?
Dương Tử nhìn cô, bất giác cười, có cần cổ vũ nhiệt tình đến thế không? Cô sợ người ta không biết mình thích tiết mục trình diễn vỉa hè này sao?
Hạ Đồng say mê nghe giọng hát trầm ấm của chàng trai người Pháp, lúc nhạc nhẹ nhàng thì say sưa mà cảm nhận, lúc nhạc sôi động thì cổ vũ rất nhiệt tình, cùng đám người la hét.
Đến khi bài Ego dứt đi, Hạ Đồng vỗ tay liên tục, không thể nói, tiết mục của ba người con trai này rất ấn tượng, rất tuyệt!!!
-Hay quá đúng không?-Hạ Đồng quay sang nhìn Dương Tử
-Bình thường.-Dương Tử lại dễ dàng nói ra hai từ này
-Anh đúng là không biết cách thưởng thức.-Hạ Đồng trề môi
-Tôi chán rồi, đi thôi.
Dương Tử không để ý đến lời cô, cất bước quay người đi.
-Ê, tôi còn muốn xem thêm.-Hạ Đồng vội vả chạy theo anh, chen qua đám người đi ra ngoài
-Không phải em đã ra khỏi đám đông sao? Đi thôi, còn coi gì nữa chứ?
-Hơ, anh...
Hạ Đồng nhăn mặt lại, xì một tiếng sau đó đuổi theo anh.
-Voici la démonstration d'un Vietnam voulez envoyer cette chanson à une fille qu'il aime. (Sau đây là phần trình diễn của một người Việt Nam muốn gửi bài hát này đến một cô gái anh yêu.)
Tiếng của một người Pháp nói qua micrô, sau đó là tiếng vỗ tay liên hồi.
-Si vous êtes arrivé ici, je veux profiter de cette chanson pour moi, Ha Dong. (Nếu em có ở đây, anh muốn dành bài hát này cho em, Hạ Đồng.)
Bước chân của Hạ Đồng cùng Dương Tử dừng hẳn lại. Dương Tử không khó nhận ra giọng nói này là của ai, hai tay vô thức siết chặt lại. Mà Hạ Đồng cũng có phần thắc mắc, mặc dù cô không biết tiếng Pháp nhưng trong câu nói lúc nãy cô có thể nghe loáng thoáng tên của cô, hơn nữa giọng nói này rất quen thuộc.
Hạ Đồng vô thức xoay người lại nhìn, trên khán đài, Lăng Hạo trong chiếc áo sơ mi đen chiếc nút ở cổ được anh tháo ra không gài lại , chiếc quần jeans mang phong cách bụi bặm, mái tóc đen chảy ngay ngắn, tay cầm chiếc micrô có giá đỡ.
Giọng hát đầy sức biểu cảm cùng sâu lắng của anh vang lên, bầu không khí sôi nổi phút chốc tan biến.
" ...Cuối cùng anh cũng nhận ra anh chẳng là gì nếu thiếu em
Anh đã quá sai lầm, hãy tha thứ cho anh
Trái tim anh tan vỡ từng mảnh như cơn sóng
Trái tim anh rung động như cơn gió
Tình yêu anh tan biến như là khói, như một hình xăm không thể xóa mờ
Anh thở dài như thể trái đất này sụp đổ xuống
Anh nghĩ anh sẽ không thể sống nổi một ngày không có em
Nhưng không như anh nghĩ, anh đã chế ngự được bản thân sống tốt hơn
Dù anh có hét lên rằng “Anh nhớ em”
Em vẫn cứ lặng im không trả lời
Anh đã hi vọng vào em trong hão huyền
Nhưng giờ nó thật vô nghĩa
Người đàn ông bên cạnh em là gì thế ?
Anh ta có làm em khóc không ?
Nếu gặp lại anh, liệu em có quên hết tất cả được không ?
Anh đã lo lắng vì dù có lại gần em anh cũng không thể nói nói lời nào
Anh thức trắng những đêm dài, cố xóa những suy tư cả nghìn lần
Đừng nhìn lại mà hãy bước đi
Đừng tìm anh nữa mà hãy tiếp tục sống
Anh không hối hận vì đã yêu em
Hãy ra đi mang theo những kỉ niệm đẹp em nhé
Bằng cách nào đó anh sẽ chịu đựng đc
Bằng cách nào đó anh sẽ đứng lên đc
Càng làm vậy sẽ khiến em được hạnh phúc
Ngày qua ngày, anh dần trở nên chết lặng... " [ Haru Haru (lời Việt) - Big Bang ]
Hạ Đồng hoàn toàn chìm trong giọng hát làm say chết người của Lăng Hạo, sâu lắng, trầm ấm, dịu dàng, chất chứa cảm xúc, đầy tình yêu thương bên trong giọng nói đó.
Từng câu từng chữ trong lời nhạc, làm tim cô xao xuyến.................
Dương Tử cũng quay đầu lại nhìn Lăng Hạo đang hát trên khán đài, con ngươi đen láy phút chốc tối sầm đi, nét mặt nhanh chóng lại là lạnh lùng vốn có, anh đoán trước cú điện thoại lúc chiều là Lăng Hạo điện cho cô, khi anh đề nghị dẫn cô đi Disneyland chỉ là muốn xem cô quyết định thế nào, cuối cùng lại đòi anh đưa cô đi công viên La Villette, anh rất tức giận, càng ghen với Lăng Hạo hơn.
_Bốp bốp bốp.......
Từng đợt vỗ tay vang rầm rộ lên cũng đủ thấy mọi người rất yêu thích giọng hát trời phú của anh, càng thêm yêu thích gương mặt châu Á hoàn hảo của anh.
Hạ Đồng ngây người, bây giờ cô mới hiểu vì sao Lăng Hạo kêu cô nhất định tối nay phải đến nơi này, thì ra anh đã đến Paris.
Lăng Hạo ánh mắt đầy yêu chiều nhìn về phía Hạ Đồng, sau đó cầm micrô nói một câu tiếng Pháp:
-Ma copine est ici, devant des gens que je veux lui dire "Je te aime." (Bạn gái của tôi đang có mặt ở đây, trước mặt mọi người tôi muốn nói với cô ấy "Anh yêu em.")
Anh vừa nói xong hầu như tất cả mọi người đều nói gì đó, trong từ ngữ có chút hâm mộ cùng cổ vũ.
Sắc mặt Dương Tử ngày càng kém đi, hai tay nắm chặt nổi đầy gân xanh.
-Đi.
Dương Tử không có sắc thái biểu cảm nào, lạnh như tảng băng, sau đó nắm cổ tay cô ý định kéo cô đi.
-Nhưng mà...
Hạ Đồng nhìn Dương Tử rồi nhìn Lăng Hạo, bản thân chỉ chỉ trỏ trỏ không biết nên làm thế nào là phải?
-Hạ Đồng, anh rất yêu em, không cần em yêu anh lại, chỉ cần ở em bên anh là được, vì em, anh chấp nhận chịu khó chinh phục em.-Lăng Hạo cầm micrô nói lớn, hầu như mỗi chữ đều lọt vào tai cô, không bỏ sót chữ nào
Hạ Đồng cơ thể khẽ chấn động, đứng yên lại, Dương Tử nhận thấy cô không đi theo mình, cũng dừng lại nhìn cô.
Không lẽ cô không đi theo anh mà đi theo Lăng Hạo?
Không thể, người cô yêu là anh, không phải Lăng Hạo!!!
Lăng Hạo bỏ micrô xuống, dáng người cao lớn bước xuống sân khấu, đám ngươi phía dưới cũng nhường đường đứng qua một bên cho anh đi lại phía cô.
Nhanh chóng Lăng Hạo đã đứng trước mặt cô, nét mặt anh vẫn ôn nhu cùng ấm áp như ngày nào.
-Lăng... Hạo...-Hạ Đồng đứng ngây người nhìn anh, câu nói không hoàn chỉnh
-Đừng nói gì hết, chỉ cần em im lặng nghe anh là được rồi.-Lăng Hạo đưa một ngón tay chặn miệng cô lại, ánh mắt dáy lên đầy nhu tình
Hạ Đồng ngoan ngoãn nghe anh không nói thêm bất kì lời nào. Bàn tay cô bị Dương Tử nắm muốn rút về lại càng bị Dương Tử nắm chặt hơn nữa.
-Anh rất nhớ em, có biết không? Vì sao đến Paris không báo anh một tiếng?-Lăng Hạo cười dịu dàng, sau đó dang tay ôm chặt cô vào lòng, đồng thời ở phía sau lưng cô gỡ tay Dương Tử đang nắm tay cô ra
-Em, xin lỗi... đi gấp quá em quên.-Hạ Đồng áy náy đầy hối lỗi nói
-Không sao, miễn thấy em vẫn tốt là được rồi.-Lăng hHạo càng ôm chặt cô, ánh mắt nhìn về phía Dương Tử
Dương Tử sắc mặt càng u ám, ánh mắt lãnh đạm nhìn trân trân hai con người đang ôm nhau.
-Hạ Đồng, không phải em hận Dương Tử sao? Nếu em không sớm vứt bỏ tình cảm với cậu ta, em càng đau khổ hơn, để anh giúp em vứt bỏ.-Lăng Hạo ghé sát tai Hạ Đồng thì thầm
Cơ thể Hạ Đồng chấn động mạnh mẽ, run lên từng đợt một, lời Lăng Hạo nói là sao? Anh định làm gì? Nhưng mà là anh muốn chọc tức Dương Tử hay thực sự nghĩ cho cô????
Hạ Đồng đi dọc hai bên vìa đường, choáng ngộp với sự xa hoa cùng đêp lộng lẫy của công viên La Villette của "Kinh đô ánh sáng" này.
Hạ Đồng lăn xăn ngó tùm lum, xem đủ mọi thứ, thích thú với từng thứ ở đây.
Đi một lúc lại đi đến nhà hát ngoài trời, đó là một chiếc sân khấu cao ngất, hàng tá người bu quanh xem, dưới tán cây có ngọn đèn vàng lung linh hắt lên, có ba người Pháp đang đứng giữa sân khấu, một người đứng giữa cầm chiếc micrô có giá đỡ, người bên trái thì tay cầm chiếc guitar điện, người bên phải ngồi tay cầm hai chiếc dùi, trước mặt là bộ trống.
Phong cách của ba người này mang vẻ bụi bặm, lại rất cá tính.
-Dương Tử, lại xem đi.-Hạ Đồng lôi kéo Dương Tử về phía đám đông
-Tôi rất ghét chen lấn.-Dương Tử cau có nói nhưng vẫn để cô lôi đi
-Chỉ một lát thôi.
Hạ Đồng cười hì hì, nắm cổ tay anh lôi đi, chen vào đám đông, nhanh chóng cả hai đứng ngay đầu hàng.
Từng tiếng gãy guitar sôi động vang lên từng hồi, những âm thanh sôi động của chiếc guitar hòa cùng từng nhịp trống mạnh mẽ vang lên, làm không khí vốn trông lãng mạn trở nên sôi nổi.
Bài họ trình diễn, là bài Ego của nữ ca sĩ người Pháp tên Indila.
Những người ở phía dưới khán đài không ngừng hò hét cổ vũ làm không khí càng ngày càng náo nhiệt.
Tiếng hát của người con trai Pháp đứng giữa cất lên, giọng anh ta thật sự rất hay, lại ấm, bài Ego lúc nhẹ nhàng thì giọng anh ta lả lướt như cơn gió thoảng, lúc lên cao sôi nổi thì giọng anh ta mạnh mẽ như cơn sóng. Thật sự khiến con người ta thoải mái mà hòa mình vào dòng nhạc đó.
-Hay quá đi...
Hạ Đồng thật lòng cổ vũ, cô rất thích hát nhìn thấy anh ta hát hay như thế làm sao không kích động mà cổ vũ!?
Dương Tử nhìn cô, bất giác cười, có cần cổ vũ nhiệt tình đến thế không? Cô sợ người ta không biết mình thích tiết mục trình diễn vỉa hè này sao?
Hạ Đồng say mê nghe giọng hát trầm ấm của chàng trai người Pháp, lúc nhạc nhẹ nhàng thì say sưa mà cảm nhận, lúc nhạc sôi động thì cổ vũ rất nhiệt tình, cùng đám người la hét.
Đến khi bài Ego dứt đi, Hạ Đồng vỗ tay liên tục, không thể nói, tiết mục của ba người con trai này rất ấn tượng, rất tuyệt!!!
-Hay quá đúng không?-Hạ Đồng quay sang nhìn Dương Tử
-Bình thường.-Dương Tử lại dễ dàng nói ra hai từ này
-Anh đúng là không biết cách thưởng thức.-Hạ Đồng trề môi
-Tôi chán rồi, đi thôi.
Dương Tử không để ý đến lời cô, cất bước quay người đi.
-Ê, tôi còn muốn xem thêm.-Hạ Đồng vội vả chạy theo anh, chen qua đám người đi ra ngoài
-Không phải em đã ra khỏi đám đông sao? Đi thôi, còn coi gì nữa chứ?
-Hơ, anh...
Hạ Đồng nhăn mặt lại, xì một tiếng sau đó đuổi theo anh.
-Voici la démonstration d'un Vietnam voulez envoyer cette chanson à une fille qu'il aime. (Sau đây là phần trình diễn của một người Việt Nam muốn gửi bài hát này đến một cô gái anh yêu.)
Tiếng của một người Pháp nói qua micrô, sau đó là tiếng vỗ tay liên hồi.
-Si vous êtes arrivé ici, je veux profiter de cette chanson pour moi, Ha Dong. (Nếu em có ở đây, anh muốn dành bài hát này cho em, Hạ Đồng.)
Bước chân của Hạ Đồng cùng Dương Tử dừng hẳn lại. Dương Tử không khó nhận ra giọng nói này là của ai, hai tay vô thức siết chặt lại. Mà Hạ Đồng cũng có phần thắc mắc, mặc dù cô không biết tiếng Pháp nhưng trong câu nói lúc nãy cô có thể nghe loáng thoáng tên của cô, hơn nữa giọng nói này rất quen thuộc.
Hạ Đồng vô thức xoay người lại nhìn, trên khán đài, Lăng Hạo trong chiếc áo sơ mi đen chiếc nút ở cổ được anh tháo ra không gài lại , chiếc quần jeans mang phong cách bụi bặm, mái tóc đen chảy ngay ngắn, tay cầm chiếc micrô có giá đỡ.
Giọng hát đầy sức biểu cảm cùng sâu lắng của anh vang lên, bầu không khí sôi nổi phút chốc tan biến.
" ...Cuối cùng anh cũng nhận ra anh chẳng là gì nếu thiếu em
Anh đã quá sai lầm, hãy tha thứ cho anh
Trái tim anh tan vỡ từng mảnh như cơn sóng
Trái tim anh rung động như cơn gió
Tình yêu anh tan biến như là khói, như một hình xăm không thể xóa mờ
Anh thở dài như thể trái đất này sụp đổ xuống
Anh nghĩ anh sẽ không thể sống nổi một ngày không có em
Nhưng không như anh nghĩ, anh đã chế ngự được bản thân sống tốt hơn
Dù anh có hét lên rằng “Anh nhớ em”
Em vẫn cứ lặng im không trả lời
Anh đã hi vọng vào em trong hão huyền
Nhưng giờ nó thật vô nghĩa
Người đàn ông bên cạnh em là gì thế ?
Anh ta có làm em khóc không ?
Nếu gặp lại anh, liệu em có quên hết tất cả được không ?
Anh đã lo lắng vì dù có lại gần em anh cũng không thể nói nói lời nào
Anh thức trắng những đêm dài, cố xóa những suy tư cả nghìn lần
Đừng nhìn lại mà hãy bước đi
Đừng tìm anh nữa mà hãy tiếp tục sống
Anh không hối hận vì đã yêu em
Hãy ra đi mang theo những kỉ niệm đẹp em nhé
Bằng cách nào đó anh sẽ chịu đựng đc
Bằng cách nào đó anh sẽ đứng lên đc
Càng làm vậy sẽ khiến em được hạnh phúc
Ngày qua ngày, anh dần trở nên chết lặng... " [ Haru Haru (lời Việt) - Big Bang ]
Hạ Đồng hoàn toàn chìm trong giọng hát làm say chết người của Lăng Hạo, sâu lắng, trầm ấm, dịu dàng, chất chứa cảm xúc, đầy tình yêu thương bên trong giọng nói đó.
Từng câu từng chữ trong lời nhạc, làm tim cô xao xuyến.................
Dương Tử cũng quay đầu lại nhìn Lăng Hạo đang hát trên khán đài, con ngươi đen láy phút chốc tối sầm đi, nét mặt nhanh chóng lại là lạnh lùng vốn có, anh đoán trước cú điện thoại lúc chiều là Lăng Hạo điện cho cô, khi anh đề nghị dẫn cô đi Disneyland chỉ là muốn xem cô quyết định thế nào, cuối cùng lại đòi anh đưa cô đi công viên La Villette, anh rất tức giận, càng ghen với Lăng Hạo hơn.
_Bốp bốp bốp.......
Từng đợt vỗ tay vang rầm rộ lên cũng đủ thấy mọi người rất yêu thích giọng hát trời phú của anh, càng thêm yêu thích gương mặt châu Á hoàn hảo của anh.
Hạ Đồng ngây người, bây giờ cô mới hiểu vì sao Lăng Hạo kêu cô nhất định tối nay phải đến nơi này, thì ra anh đã đến Paris.
Lăng Hạo ánh mắt đầy yêu chiều nhìn về phía Hạ Đồng, sau đó cầm micrô nói một câu tiếng Pháp:
-Ma copine est ici, devant des gens que je veux lui dire "Je te aime." (Bạn gái của tôi đang có mặt ở đây, trước mặt mọi người tôi muốn nói với cô ấy "Anh yêu em.")
Anh vừa nói xong hầu như tất cả mọi người đều nói gì đó, trong từ ngữ có chút hâm mộ cùng cổ vũ.
Sắc mặt Dương Tử ngày càng kém đi, hai tay nắm chặt nổi đầy gân xanh.
-Đi.
Dương Tử không có sắc thái biểu cảm nào, lạnh như tảng băng, sau đó nắm cổ tay cô ý định kéo cô đi.
-Nhưng mà...
Hạ Đồng nhìn Dương Tử rồi nhìn Lăng Hạo, bản thân chỉ chỉ trỏ trỏ không biết nên làm thế nào là phải?
-Hạ Đồng, anh rất yêu em, không cần em yêu anh lại, chỉ cần ở em bên anh là được, vì em, anh chấp nhận chịu khó chinh phục em.-Lăng Hạo cầm micrô nói lớn, hầu như mỗi chữ đều lọt vào tai cô, không bỏ sót chữ nào
Hạ Đồng cơ thể khẽ chấn động, đứng yên lại, Dương Tử nhận thấy cô không đi theo mình, cũng dừng lại nhìn cô.
Không lẽ cô không đi theo anh mà đi theo Lăng Hạo?
Không thể, người cô yêu là anh, không phải Lăng Hạo!!!
Lăng Hạo bỏ micrô xuống, dáng người cao lớn bước xuống sân khấu, đám ngươi phía dưới cũng nhường đường đứng qua một bên cho anh đi lại phía cô.
Nhanh chóng Lăng Hạo đã đứng trước mặt cô, nét mặt anh vẫn ôn nhu cùng ấm áp như ngày nào.
-Lăng... Hạo...-Hạ Đồng đứng ngây người nhìn anh, câu nói không hoàn chỉnh
-Đừng nói gì hết, chỉ cần em im lặng nghe anh là được rồi.-Lăng Hạo đưa một ngón tay chặn miệng cô lại, ánh mắt dáy lên đầy nhu tình
Hạ Đồng ngoan ngoãn nghe anh không nói thêm bất kì lời nào. Bàn tay cô bị Dương Tử nắm muốn rút về lại càng bị Dương Tử nắm chặt hơn nữa.
-Anh rất nhớ em, có biết không? Vì sao đến Paris không báo anh một tiếng?-Lăng Hạo cười dịu dàng, sau đó dang tay ôm chặt cô vào lòng, đồng thời ở phía sau lưng cô gỡ tay Dương Tử đang nắm tay cô ra
-Em, xin lỗi... đi gấp quá em quên.-Hạ Đồng áy náy đầy hối lỗi nói
-Không sao, miễn thấy em vẫn tốt là được rồi.-Lăng hHạo càng ôm chặt cô, ánh mắt nhìn về phía Dương Tử
Dương Tử sắc mặt càng u ám, ánh mắt lãnh đạm nhìn trân trân hai con người đang ôm nhau.
-Hạ Đồng, không phải em hận Dương Tử sao? Nếu em không sớm vứt bỏ tình cảm với cậu ta, em càng đau khổ hơn, để anh giúp em vứt bỏ.-Lăng Hạo ghé sát tai Hạ Đồng thì thầm
Cơ thể Hạ Đồng chấn động mạnh mẽ, run lên từng đợt một, lời Lăng Hạo nói là sao? Anh định làm gì? Nhưng mà là anh muốn chọc tức Dương Tử hay thực sự nghĩ cho cô????
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.