Chương 115: Hãy đi gặp ba anh.
Du Huyễn
02/11/2014
Hạ Đồng cầm ly coffee trên tay, do dự nhìn cánh cửa phòng trước mặt, lúc nãy chị Ly muốn đem coffee lên phòng cho anh, nhưng cô lại giành đem
lên.
Hay là, để chị Ly tự đem lên cho anh thì hay hơn?
Nghĩ đoạn, Hạ Đồng quay người đi, cô nói sẽ dám đối mặt với anh, thế mà phút cuối lại chùn bước. Can đảm của cô vẫn chưa đủ!!!
-Đã đem lên sao không đưa vào?
Đang đi được một vài bước thì phía sau lưng cô đã vang lên giọng nói, có lạnh lùng, có ấm áp, hai loại cảm xúc hỗn loạn vào nhau.
Hạ Đồng ngây người, sau một phút mới quay người lại, nhìn anh.
Dương Tử nhìn cô, ánh mắt đen phức tạp, thật ra anh đã biết cô đứng trước phòng mình nãy giờ, anh chỉ mong cô gõ cửa đi vào, thế nhưng cô lại bỏ đi. Anh mới không kìm được mà mở cửa ra.
-À, coffee nguội rồi, tôi định đi pha ly mới.-Hạ Đồng nhìn anh gượng ép cười
-Vậy sao?
Dương Tử liếc nhìn ly coffee, rõ ràng coffee đang có khói bay ra, chứng tỏ còn nóng.
-Nếu em không muốn đem lên cho anh thì nên tìm lý do khác thuyết phục hơn đi.
Dương Tử chậm rãi tiến lại phía cô, dừng ở khoảng cách nhất định, sau đó vươn tay ra cầm ly coffee.
Ly coffee rất nóng!!! Chỉ vừa pha xong!!!
-Tôi... tôi...-Hạ Đồng lắp bắp không biết nói gì
-Sau này chuyện đem coffee lên cứ kêu chị Ly làm, không cần nhất thiết là em.
Dương Tử cầm ly coffee quay người bước đi.
-Thật ra, tôi có thể đem lên.-Hạ Đồng nói trước khi anh bước vào phòng
-Em có thể? Chẳng lẽ như lúc này, đem lên rồi mà không dám vào, lại nói coffee nguội nên pha ly khác? Hạ Đồng, em không dám đối mặt với tôi thì ép bản thân làm gì?-Dương Tử dừng bước chậm rãi nói nhưng vẫn không quay đầu lại
-Tôi rất muốn không đối mặt với anh, nhưng tôi không thể, bản hợp đồng đó, tôi vẫn chưa làm được.-Hạ Đồng vô lực nói
-Em vẫn còn đến 8 tháng để thuyết phục tôi, em cần lo gì?-Dương Tử nói, đôi mắt đen chấn động mạnh mẽ, chỉ là anh quay lưng về phía cô, làm cô không thấy
Bây giờ anh lại muốn, bản hợp đồng kéo dài mãi mãi!!!
Dương Tử nói xong bước tiếp, đến khi anh vừa đi đến cửa, giọng nói của cô kéo anh giựt ngược lại.
-Dương Tử, tôi hỏi anh, khi anh lừa tôi đến gặp mẹ tôi, trong lòng anh có nghĩ đến ba anh hay không?-Hạ Đồng thu hết can đảm mới dám hỏi anh câu này
Dương Tử sững người, sau đó lãnh đạm cùng kiên định nói:
-Không.
-Vậy tôi hỏi anh, nếu hôm nay là tôi gạt anh đến gặp ba anh thôi, không phải là ông anh, thì anh sẽ thế nào? Cho tôi về nhà tình thương hay làm tôi càng thê thảm hơn?-Hạ Đồng cảm thấy rất hoang đường hỏi anh
-Sẽ không có chuyện đó.-Dương Tử rõ ràng né tránh câu hỏi của cô
-Anh dám chắc sẽ không nhưng tôi dám chắc mình sẽ làm như thế nếu có cơ hội.-Hạ Đồng lời nói đầy chắc nịch
-Lâm Hạ Đồng, rốt cục em muốn gì?-Dương Tử quay sang nhìn cô, lời nói mang theo đầy tức giận
-Tôi muốn nói, anh hãy sang Pháp gặp ba anh.-Hạ Đồng kiên cường nói, không né tránh anh, đôi mắt to tròn nhìn thẳng vào đôi mắt đen lãnh đạm của anh
-Không thể.-Dương Tử lạnh lùng buông hai chữ
-Chị Ly nói, lúc nãy Dương phu nhân điện thoại nói Dương lão gia đang bệnh nằm ở bệnh viện, bà nói muốn anh cùng Thiên sang Pháp thăm ông ấy, anh Thiên lại sang Nauy từ lúc sáng, chỉ còn anh, nếu anh không đi, không phải sẽ là đứa con bất hiếu hay sao?-Hạ Đồng nhẹ giọng đi, khuyên nhủ anh
-...
-Dù ông ấy thế nào cũng là ba anh, ông ấy chưa từng làm tổn thương anh, có thể tôi không đủ tư cách nói chuyện này nhưng mà anh biết không, tôi ước ao có ba chừng nào, mẹ bỏ rơi tôi từ năm tám tuổi, "ba" luôn đánh đập tôi còn ba ruột của tôi lại không biết là ai, so với tôi, anh vẫn còn rất may mắn, ít nhất anh có ba có mẹ.
-Em không biết gì thì đừng nói.-Dương Tử quay người nhìn cô, ánh mắt lạnh như băng nói
-Tôi biết, tôi biết mẹ anh vì anh mà không nghĩ đến tính mạng của mình chỉ muốn anh sống trên cõi đời này, mẹ anh cũng không mong anh lại hận ba mình, bà càng không muốn anh lại thành ra thế này, hận ba, hận ông, hận người yêu thương anh. Từ trước đến giờ tôi không biết về ba anh, nhưng tôi chưa hề nghĩ ông ấy đã làm gì không tốt với anh, một người ba yêu thương con mình còn không đủ sao lại hại con mình chứ?
-Lâm Hạ Đồng, em đừng nghĩ cái gì em cũng biết.-Dương Tử nghiến răng ken két
-Tôi cái gì cũng không biết nhưng tôi biết ba anh rất yêu thương anh, tôi không có ba nên tôi rất ghen tị với ai có ba, anh có nhưng anh lại không biết trân trọng, anh có nghĩ mình đã làm ba anh đau lòng không?
Hạ Đồng vẫn kiên định nói, không vì sự nổi giận của anh mà dừng lại.
-Tôi nói em biết, ông ta căn bản không xem có người con này, em có biết, một năm tôi chỉ được gặp mặt ông ta một lần không, có khi hai ba năm chỉ gặp một lần, mà mỗi lần gặp cũng chỉ lướt qua, ông ta chẳng hề ôm lấy tôi, hay hỏi thăm tôi, cứ như hai người lâu ngày gặp nhau, cười cho có lệ.
Dương Tử lớn giọng quát nhưng trong giọng nói có chút mất mác cùng chua xót.
-Vậy anh đã nghĩ ba anh vì công việc nên bận hay không?-Hạ Đồng nhỏ giọng đi, nhìn anh
-Công việc? Tôi hỏi em, vì công việc mà không lo lắng con mình sao? Vì công việc mà ngày sinh nhật con mình chỉ sai người đưa cho tôi một chiếc thẻ tín dụng bảo muốn gì hãy mua đó? Vì công việc mà lúc tôi cần một người để trò chuyện cùng dạy bảo thì ông ta đang cùng mẹ Thiên và anh ấy vui vẻ ngồi ăn cùng nhau sao? Vì công việc mà ông ta bỏ rơi tôi hay sao?
Dương Tử gần như phát điên, quát lên từng chữ, ánh mắt đen hiện lên sự căm phẫn tột cùng.
-Ông ấy, chắc cũng có nỗi khổ.-Hạ Đồng ngây người đi khi nghe anh nói, lại nhìn anh đầy thương cảm
-Đừng nói với tôi ông ta có nỗi khổ, suốt đời này tôi thà mình chỉ là một thằng ăn mày nghèo túng có cha mẹ yêu thương còn hơn là một thiếu gia ai cũng mong muốn nhưng lại không có tình thương nào.-Dương Tử sắc mặt u ám, hai tay siết chặt thành nắm đấm
-Anh... anh nói anh vậy anh có nghĩ đến tôi? Đáng lẽ tôi có một gia đình hạnh phúc, nhưng đùng một cái lại tan biến, mẹ tôi bỏ rơi tôi, người ba hiện tại phút chốc trở nên một người hoàn toàn xa lạ, mắng nhiết đánh chửi tôi, còn ba ruột thì không biết là ai, từ lúc tám tuổi tôi phải đối mặt với những điều đó, anh nghĩ tôi sung sướng sao?-Hạ Đồng cũng như đang phát tiết, hét lên
-Lâm Hạ Đồng, ít nhất em có tám năm hạnh phúc, còn tôi một ngày cũng không. Vậy mà lúc tôi có được niềm hạnh phúc thì họ lại cướp đi, em nghĩ tôi sung sướng hơn em sao?-Dương Tử ánh mắt hằn học, nghiến răng nghiến lợi
-Anh...
Hạ Đồng bực tức không nói ra lời, cô biết anh độc tài nhưng không ngờ đến mức người khác nói gì cũng không nghe, chỉ nghiêng về chủ kiến của mình. Dù Lâm Hạ Đồng cô có nói khan cổ anh cũng nghĩ anh đau khổ nhất thôi.
-Tôi nghĩ anh nên tự suy nghĩ lại.
Hạ Đồng mệt mỏi nói, cô không muốn nói thêm nữa, dù nói ra sao anh cũng không nghe, thôi thì để tự anh giác ngộ vậy.
-Không có gì để suy nghĩ cả.
Dương Tử liếc cô một cái đầy lạnh lùng, sau đó xoay người bỏ vào trong phòng, cánh cửa bị anh đóng lại vang lên "rầm" một cái.
Hạ Đồng khẽ thở dài, sau đó cũng về phòng mình.
- - -
Svalbard, Nauy
Tại hòn đảo Spitsbergen, một nơi với khí hậu lạnh lẽo, băng đóng dày từng lớp, ngôi nhà gỗ nằm trên tầng tuyết trắng mịn.
Tuyết Ny ngồi trên chiếc ghế gỗ cạnh ô cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, cô mặc chiếc áo khoác bông đỏ dài đến đầu gối bên trông là chiếc váy mềm dài hơn chiếc áo khoác chỉ vài cm, đội thêm mũ len cùng màu và chiếc khăn quàng cổ dày.
Lần trước cùng Thiên đến đây cũng không lạnh bằng bây giờ!!!
Tuyết Ny đến đây từ hai ngày trước, hôm nay đã là ngày thứ ba, thế mà cô cứ nghĩ mình xa Thiên đã ba thế kỉ, mỗi ngày đều ngắm bình minh, vậy mà cũng không thấy vui vẻ.
Cô nhớ anh!!! Diêu Tuyết Ny cô rất nhớ Dương Thiên anh!!! Nhớ rất nhớ!!!
Cô muốn đặt vé máy bay về Việt Nam để gặp anh, ôm lấy anh rồi nói: "Em có thể không cần ăn canmilk uống trà sữa, không cần mỗi ngày ngắm bình minh, không cần anh đưa em đi dạo phố lúc em buồn, đưa đón em về, em chỉ cần anh bên cạnh em."
Nhưng mà cô không thể!!! Anh không yêu cô!!!
_Cốc cốc...
Bên ngoài đó người gõ cửa, Tuyết Ny lười biếng đứng lên, thiết nghĩ là bác giao sữa đến thường sáng, mở cửa ra.
Khi khuôn mặt đầy ấm áp như lò sưởi giữa vùng đất đầy băng tuyết lạnh lẽo này, lòng cô ấm áp đổi thường ngày!!!
Vẫn đôi mắt nâu đầy ấm áp đó, khuôn mặt dịu dàng đó, nụ cười làm say mê lòng cô vẫn đó, nhưng mà cô lại không muốn nhìn thấy.
-Thiên... anh...
Tuyết Ny ngây ngẩn người, sau phút chốc liền nhanh chóng muốn đóng cửa lại. Nhưng cửa chưa đóng thì tay Thiên đã chặn lại.
-Tuyết Ny, đừng đóng cửa, anh có chuyện muốn nói với em.-Thiên trầm ấm nói
-Nhưng em không có chuyện nói.-Tuyết Ny lắc đầy nguầy nguậy, cố sức đóng cửa
-Tuyết Ny, là anh nhớ em nên tìm em, không phải Diêu lão gia hay ông anh ép.
Tuyết Ny chững người khi nghe anh nói, trong lòng vui sướng không thôi, quên mất việc đóng cửa lại.
Thiên nhân cơ hội đẩy cửa vào, dáng người to lớn đứng trước mặt cô.
-Thiên... anh...-Tuyết Ny ngước đầu nhìn anh, khuôn mặt mang theo nhiều cảm xúc
-Anh muốn nói, bây giờ anh biết anh yêu ai rồi.-Thiên giọng đầy ấm áp, yêu chiều nhìn Tuyết Ny
-Thiên, anh không phải... không phải anh yêu Hạ Đồng sao?-Tuyết Ny nói, hiện lên chua xót
-Phải, anh yêu Hạ Đồng.
Tuyết Ny đau lòng không thôi, cô biết anh yêu Hạ Đồng nhưng có cần nói rõ để cô biết hay không?
-Nhưng đó là quá khứ, người bây giờ anh yêu... đang đứng trước mặt anh.-Thiên hơi buồn cười, nói tiếp
Tuyết Ny ngạc nhiên nhìn Thiên, hai má nhanh chóng đỏ hồng, không kìm được nở nụ cười tươi.
-Anh... nói là thật sao?-Tuyết Ny vui sướng nhìn anh
-Là thật. Lúc trước anh không hiểu rõ mình, đến khi Hạ Đồng nói rõ với anh, em lại bỏ đi anh mới biết rõ anh cần ai, anh yêu ai.-Thiên nhìn cô, ánh mắt đầy thâm tình
-Có phải, là vì...
-Không phải vì chuyện đêm đó, cũng không phải ai ép anh, là anh thật sự đã yêu em.-Thiên nói, hoàn toàn đầy chân thật
-Thiên...
Tuyết Ny tưởng chừng mình vừa trải qua một thế kỉ khi nghe anh nói hết câu, lòng tràn ngập hạnh phúc, cảm giác như xung quanh đang là mùa xuân ấm áp, chứ không phải lạnh lẽo như lúc nãy.
-Tuyết Ny...
Thiên nhu tình gọi tên cô, sau đó cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của Tuyết Ny.
Tuyết Ny ngây ngô đáp lại, trong lòng dâng lên một cao trào cảm xúc hạnh phúc khôn tả xiết.
* * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
Lời tg:
Một cặp thành rồi nhé!!! Nhân tiện tg có đôi lời mún nói, quả là tiến triển yêu nhau của Dương Tử và Hạ Đồng còn chậm quá, chương một trăm mấy rồi mà vẫn chưa yêu, nhìu lúc tg có suy nghĩ, sao không cho yêu 1 lần cho nhanh luôn hay là cứ yêu nhau rồi tính tiếp, nhưng mà có bạn chia sẻ với mình rằng, bạn ấy không thích Dương Tử, vì anh ấy chưa quên được Ân Di mà đã yêu Hạ Đồng, không phải bắt cá sao? Vả lại Dương Tử là một người lạnh lùng sao lại dễ dàng yêu cái một được, cho nên mình vừa muốn giữ cho anh ấy vẻ lạnh lùng kèm ấm áp, vừa muốn anh ấy quên hẳn đi Ân Di sau đó yêu Hạ Đồng.
Hay là, để chị Ly tự đem lên cho anh thì hay hơn?
Nghĩ đoạn, Hạ Đồng quay người đi, cô nói sẽ dám đối mặt với anh, thế mà phút cuối lại chùn bước. Can đảm của cô vẫn chưa đủ!!!
-Đã đem lên sao không đưa vào?
Đang đi được một vài bước thì phía sau lưng cô đã vang lên giọng nói, có lạnh lùng, có ấm áp, hai loại cảm xúc hỗn loạn vào nhau.
Hạ Đồng ngây người, sau một phút mới quay người lại, nhìn anh.
Dương Tử nhìn cô, ánh mắt đen phức tạp, thật ra anh đã biết cô đứng trước phòng mình nãy giờ, anh chỉ mong cô gõ cửa đi vào, thế nhưng cô lại bỏ đi. Anh mới không kìm được mà mở cửa ra.
-À, coffee nguội rồi, tôi định đi pha ly mới.-Hạ Đồng nhìn anh gượng ép cười
-Vậy sao?
Dương Tử liếc nhìn ly coffee, rõ ràng coffee đang có khói bay ra, chứng tỏ còn nóng.
-Nếu em không muốn đem lên cho anh thì nên tìm lý do khác thuyết phục hơn đi.
Dương Tử chậm rãi tiến lại phía cô, dừng ở khoảng cách nhất định, sau đó vươn tay ra cầm ly coffee.
Ly coffee rất nóng!!! Chỉ vừa pha xong!!!
-Tôi... tôi...-Hạ Đồng lắp bắp không biết nói gì
-Sau này chuyện đem coffee lên cứ kêu chị Ly làm, không cần nhất thiết là em.
Dương Tử cầm ly coffee quay người bước đi.
-Thật ra, tôi có thể đem lên.-Hạ Đồng nói trước khi anh bước vào phòng
-Em có thể? Chẳng lẽ như lúc này, đem lên rồi mà không dám vào, lại nói coffee nguội nên pha ly khác? Hạ Đồng, em không dám đối mặt với tôi thì ép bản thân làm gì?-Dương Tử dừng bước chậm rãi nói nhưng vẫn không quay đầu lại
-Tôi rất muốn không đối mặt với anh, nhưng tôi không thể, bản hợp đồng đó, tôi vẫn chưa làm được.-Hạ Đồng vô lực nói
-Em vẫn còn đến 8 tháng để thuyết phục tôi, em cần lo gì?-Dương Tử nói, đôi mắt đen chấn động mạnh mẽ, chỉ là anh quay lưng về phía cô, làm cô không thấy
Bây giờ anh lại muốn, bản hợp đồng kéo dài mãi mãi!!!
Dương Tử nói xong bước tiếp, đến khi anh vừa đi đến cửa, giọng nói của cô kéo anh giựt ngược lại.
-Dương Tử, tôi hỏi anh, khi anh lừa tôi đến gặp mẹ tôi, trong lòng anh có nghĩ đến ba anh hay không?-Hạ Đồng thu hết can đảm mới dám hỏi anh câu này
Dương Tử sững người, sau đó lãnh đạm cùng kiên định nói:
-Không.
-Vậy tôi hỏi anh, nếu hôm nay là tôi gạt anh đến gặp ba anh thôi, không phải là ông anh, thì anh sẽ thế nào? Cho tôi về nhà tình thương hay làm tôi càng thê thảm hơn?-Hạ Đồng cảm thấy rất hoang đường hỏi anh
-Sẽ không có chuyện đó.-Dương Tử rõ ràng né tránh câu hỏi của cô
-Anh dám chắc sẽ không nhưng tôi dám chắc mình sẽ làm như thế nếu có cơ hội.-Hạ Đồng lời nói đầy chắc nịch
-Lâm Hạ Đồng, rốt cục em muốn gì?-Dương Tử quay sang nhìn cô, lời nói mang theo đầy tức giận
-Tôi muốn nói, anh hãy sang Pháp gặp ba anh.-Hạ Đồng kiên cường nói, không né tránh anh, đôi mắt to tròn nhìn thẳng vào đôi mắt đen lãnh đạm của anh
-Không thể.-Dương Tử lạnh lùng buông hai chữ
-Chị Ly nói, lúc nãy Dương phu nhân điện thoại nói Dương lão gia đang bệnh nằm ở bệnh viện, bà nói muốn anh cùng Thiên sang Pháp thăm ông ấy, anh Thiên lại sang Nauy từ lúc sáng, chỉ còn anh, nếu anh không đi, không phải sẽ là đứa con bất hiếu hay sao?-Hạ Đồng nhẹ giọng đi, khuyên nhủ anh
-...
-Dù ông ấy thế nào cũng là ba anh, ông ấy chưa từng làm tổn thương anh, có thể tôi không đủ tư cách nói chuyện này nhưng mà anh biết không, tôi ước ao có ba chừng nào, mẹ bỏ rơi tôi từ năm tám tuổi, "ba" luôn đánh đập tôi còn ba ruột của tôi lại không biết là ai, so với tôi, anh vẫn còn rất may mắn, ít nhất anh có ba có mẹ.
-Em không biết gì thì đừng nói.-Dương Tử quay người nhìn cô, ánh mắt lạnh như băng nói
-Tôi biết, tôi biết mẹ anh vì anh mà không nghĩ đến tính mạng của mình chỉ muốn anh sống trên cõi đời này, mẹ anh cũng không mong anh lại hận ba mình, bà càng không muốn anh lại thành ra thế này, hận ba, hận ông, hận người yêu thương anh. Từ trước đến giờ tôi không biết về ba anh, nhưng tôi chưa hề nghĩ ông ấy đã làm gì không tốt với anh, một người ba yêu thương con mình còn không đủ sao lại hại con mình chứ?
-Lâm Hạ Đồng, em đừng nghĩ cái gì em cũng biết.-Dương Tử nghiến răng ken két
-Tôi cái gì cũng không biết nhưng tôi biết ba anh rất yêu thương anh, tôi không có ba nên tôi rất ghen tị với ai có ba, anh có nhưng anh lại không biết trân trọng, anh có nghĩ mình đã làm ba anh đau lòng không?
Hạ Đồng vẫn kiên định nói, không vì sự nổi giận của anh mà dừng lại.
-Tôi nói em biết, ông ta căn bản không xem có người con này, em có biết, một năm tôi chỉ được gặp mặt ông ta một lần không, có khi hai ba năm chỉ gặp một lần, mà mỗi lần gặp cũng chỉ lướt qua, ông ta chẳng hề ôm lấy tôi, hay hỏi thăm tôi, cứ như hai người lâu ngày gặp nhau, cười cho có lệ.
Dương Tử lớn giọng quát nhưng trong giọng nói có chút mất mác cùng chua xót.
-Vậy anh đã nghĩ ba anh vì công việc nên bận hay không?-Hạ Đồng nhỏ giọng đi, nhìn anh
-Công việc? Tôi hỏi em, vì công việc mà không lo lắng con mình sao? Vì công việc mà ngày sinh nhật con mình chỉ sai người đưa cho tôi một chiếc thẻ tín dụng bảo muốn gì hãy mua đó? Vì công việc mà lúc tôi cần một người để trò chuyện cùng dạy bảo thì ông ta đang cùng mẹ Thiên và anh ấy vui vẻ ngồi ăn cùng nhau sao? Vì công việc mà ông ta bỏ rơi tôi hay sao?
Dương Tử gần như phát điên, quát lên từng chữ, ánh mắt đen hiện lên sự căm phẫn tột cùng.
-Ông ấy, chắc cũng có nỗi khổ.-Hạ Đồng ngây người đi khi nghe anh nói, lại nhìn anh đầy thương cảm
-Đừng nói với tôi ông ta có nỗi khổ, suốt đời này tôi thà mình chỉ là một thằng ăn mày nghèo túng có cha mẹ yêu thương còn hơn là một thiếu gia ai cũng mong muốn nhưng lại không có tình thương nào.-Dương Tử sắc mặt u ám, hai tay siết chặt thành nắm đấm
-Anh... anh nói anh vậy anh có nghĩ đến tôi? Đáng lẽ tôi có một gia đình hạnh phúc, nhưng đùng một cái lại tan biến, mẹ tôi bỏ rơi tôi, người ba hiện tại phút chốc trở nên một người hoàn toàn xa lạ, mắng nhiết đánh chửi tôi, còn ba ruột thì không biết là ai, từ lúc tám tuổi tôi phải đối mặt với những điều đó, anh nghĩ tôi sung sướng sao?-Hạ Đồng cũng như đang phát tiết, hét lên
-Lâm Hạ Đồng, ít nhất em có tám năm hạnh phúc, còn tôi một ngày cũng không. Vậy mà lúc tôi có được niềm hạnh phúc thì họ lại cướp đi, em nghĩ tôi sung sướng hơn em sao?-Dương Tử ánh mắt hằn học, nghiến răng nghiến lợi
-Anh...
Hạ Đồng bực tức không nói ra lời, cô biết anh độc tài nhưng không ngờ đến mức người khác nói gì cũng không nghe, chỉ nghiêng về chủ kiến của mình. Dù Lâm Hạ Đồng cô có nói khan cổ anh cũng nghĩ anh đau khổ nhất thôi.
-Tôi nghĩ anh nên tự suy nghĩ lại.
Hạ Đồng mệt mỏi nói, cô không muốn nói thêm nữa, dù nói ra sao anh cũng không nghe, thôi thì để tự anh giác ngộ vậy.
-Không có gì để suy nghĩ cả.
Dương Tử liếc cô một cái đầy lạnh lùng, sau đó xoay người bỏ vào trong phòng, cánh cửa bị anh đóng lại vang lên "rầm" một cái.
Hạ Đồng khẽ thở dài, sau đó cũng về phòng mình.
- - -
Svalbard, Nauy
Tại hòn đảo Spitsbergen, một nơi với khí hậu lạnh lẽo, băng đóng dày từng lớp, ngôi nhà gỗ nằm trên tầng tuyết trắng mịn.
Tuyết Ny ngồi trên chiếc ghế gỗ cạnh ô cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, cô mặc chiếc áo khoác bông đỏ dài đến đầu gối bên trông là chiếc váy mềm dài hơn chiếc áo khoác chỉ vài cm, đội thêm mũ len cùng màu và chiếc khăn quàng cổ dày.
Lần trước cùng Thiên đến đây cũng không lạnh bằng bây giờ!!!
Tuyết Ny đến đây từ hai ngày trước, hôm nay đã là ngày thứ ba, thế mà cô cứ nghĩ mình xa Thiên đã ba thế kỉ, mỗi ngày đều ngắm bình minh, vậy mà cũng không thấy vui vẻ.
Cô nhớ anh!!! Diêu Tuyết Ny cô rất nhớ Dương Thiên anh!!! Nhớ rất nhớ!!!
Cô muốn đặt vé máy bay về Việt Nam để gặp anh, ôm lấy anh rồi nói: "Em có thể không cần ăn canmilk uống trà sữa, không cần mỗi ngày ngắm bình minh, không cần anh đưa em đi dạo phố lúc em buồn, đưa đón em về, em chỉ cần anh bên cạnh em."
Nhưng mà cô không thể!!! Anh không yêu cô!!!
_Cốc cốc...
Bên ngoài đó người gõ cửa, Tuyết Ny lười biếng đứng lên, thiết nghĩ là bác giao sữa đến thường sáng, mở cửa ra.
Khi khuôn mặt đầy ấm áp như lò sưởi giữa vùng đất đầy băng tuyết lạnh lẽo này, lòng cô ấm áp đổi thường ngày!!!
Vẫn đôi mắt nâu đầy ấm áp đó, khuôn mặt dịu dàng đó, nụ cười làm say mê lòng cô vẫn đó, nhưng mà cô lại không muốn nhìn thấy.
-Thiên... anh...
Tuyết Ny ngây ngẩn người, sau phút chốc liền nhanh chóng muốn đóng cửa lại. Nhưng cửa chưa đóng thì tay Thiên đã chặn lại.
-Tuyết Ny, đừng đóng cửa, anh có chuyện muốn nói với em.-Thiên trầm ấm nói
-Nhưng em không có chuyện nói.-Tuyết Ny lắc đầy nguầy nguậy, cố sức đóng cửa
-Tuyết Ny, là anh nhớ em nên tìm em, không phải Diêu lão gia hay ông anh ép.
Tuyết Ny chững người khi nghe anh nói, trong lòng vui sướng không thôi, quên mất việc đóng cửa lại.
Thiên nhân cơ hội đẩy cửa vào, dáng người to lớn đứng trước mặt cô.
-Thiên... anh...-Tuyết Ny ngước đầu nhìn anh, khuôn mặt mang theo nhiều cảm xúc
-Anh muốn nói, bây giờ anh biết anh yêu ai rồi.-Thiên giọng đầy ấm áp, yêu chiều nhìn Tuyết Ny
-Thiên, anh không phải... không phải anh yêu Hạ Đồng sao?-Tuyết Ny nói, hiện lên chua xót
-Phải, anh yêu Hạ Đồng.
Tuyết Ny đau lòng không thôi, cô biết anh yêu Hạ Đồng nhưng có cần nói rõ để cô biết hay không?
-Nhưng đó là quá khứ, người bây giờ anh yêu... đang đứng trước mặt anh.-Thiên hơi buồn cười, nói tiếp
Tuyết Ny ngạc nhiên nhìn Thiên, hai má nhanh chóng đỏ hồng, không kìm được nở nụ cười tươi.
-Anh... nói là thật sao?-Tuyết Ny vui sướng nhìn anh
-Là thật. Lúc trước anh không hiểu rõ mình, đến khi Hạ Đồng nói rõ với anh, em lại bỏ đi anh mới biết rõ anh cần ai, anh yêu ai.-Thiên nhìn cô, ánh mắt đầy thâm tình
-Có phải, là vì...
-Không phải vì chuyện đêm đó, cũng không phải ai ép anh, là anh thật sự đã yêu em.-Thiên nói, hoàn toàn đầy chân thật
-Thiên...
Tuyết Ny tưởng chừng mình vừa trải qua một thế kỉ khi nghe anh nói hết câu, lòng tràn ngập hạnh phúc, cảm giác như xung quanh đang là mùa xuân ấm áp, chứ không phải lạnh lẽo như lúc nãy.
-Tuyết Ny...
Thiên nhu tình gọi tên cô, sau đó cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của Tuyết Ny.
Tuyết Ny ngây ngô đáp lại, trong lòng dâng lên một cao trào cảm xúc hạnh phúc khôn tả xiết.
* * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
Lời tg:
Một cặp thành rồi nhé!!! Nhân tiện tg có đôi lời mún nói, quả là tiến triển yêu nhau của Dương Tử và Hạ Đồng còn chậm quá, chương một trăm mấy rồi mà vẫn chưa yêu, nhìu lúc tg có suy nghĩ, sao không cho yêu 1 lần cho nhanh luôn hay là cứ yêu nhau rồi tính tiếp, nhưng mà có bạn chia sẻ với mình rằng, bạn ấy không thích Dương Tử, vì anh ấy chưa quên được Ân Di mà đã yêu Hạ Đồng, không phải bắt cá sao? Vả lại Dương Tử là một người lạnh lùng sao lại dễ dàng yêu cái một được, cho nên mình vừa muốn giữ cho anh ấy vẻ lạnh lùng kèm ấm áp, vừa muốn anh ấy quên hẳn đi Ân Di sau đó yêu Hạ Đồng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.