Chương 4: Say Rượu
HuynhTienTien
28/09/2021
Dọn dẹp tận 30 tầng đến sập tối cô mới làm xong, cô bỏ buổi ăn trưa trong khi cô đang có bệnh về bao tử. Cô đem những dụng cụ dọn dẹp cất vào phòng rồi chuẩn bị về.
Mới bước ra khỏi công ty thì đằng sau cô cso giọng nói quen thuộc cất lên:
" Còn chưa về sao, cô chưa về ai chuẩn bị đồ ăn cho tôi "
Cô nén cơn tức giận xuống nói:
" Thưa chủ tịch, anh kêu tôi dọn dẹp tận 30 tầng lầu, anh nghĩ tôi là siêu nhân sao mà dọn nhanh "
" Vậy sao cô làm Mộc Tuyết chia tay tôi nhanh vậy nhỉ? "
" Hơ… Chị ta chia tay không liên quan gì tôi "
" Cũng tại cô mà cô ấy mới chia tay tôi "
" Tôi xin phép đi trước, tôi không rảnh ở đây đôi co với anh "
Cô đi về phía trước định bắt taxi thì Minh Uy nắm tay cô kéo lại:
" Lên xe "
" Không " An Nhiên thẳng thừng từ chối.
" Không phải cô luôn đeo bám tôi sao, sao bây giờ từ chối cô định giở trò gì đây "
" Thưa anh, anh có trí tưởng tượng phong phú quá rồi đó, tôi không có mưu mô như anh nghĩ, phiền anh buông tôi ra "
Anh buông tay cô ra đúng lúc đó taxi cũng đậu trước mặt cô, An Nhiên bước lên xe lòng nặng trĩu.
Nói ra thì lúc cô còn đi học, trước khi Minh Uy bắt nạt cô thì cô đã từng rất thích anh, nhưng rồi biết anh có bạn gái là Mộc Tuyết nên cô cũng từ bỏ.
Nhưng Mộc Tuyết biết cô thích bạn trai mình nên giở hết thủ đoạn này đến thủ đoạn khác làm cho Minh Uy ghét cô, chính vì thế mà cô đã bị anh bắt nạt.
Đúng, cô rất thích anh nhưng chỉ là đã từng giờ đây cô lại phải cưới anh, cuộc hôn nhân không tình yêu thì sẽ có kết cục như thế nào?
An Nhiên không về thẳng nhà mà đi đến quán bar để uống rượu, lần đầu tiên cô đặt chân vô nơi này. Ở đây loại người nào cũng có cô nên cẩn thận thì hơn.
Cô gọi một ly rượu sâm panh để uống cho bớt nỗi buồn trong lòng, càng uống cô càng khóc. Cô uống được vài ly thì đã bắt đầu choáng váng.
Mấy tên đàn ông nãy giờ ngồi phía kia đã để ý đến cô bọn họ thừa cơ hội đi đến bắt chuyện với cô:
" Chào em gái, em đến đây lần đầu sao, trông em lạ quá nào uống với bọn anh vài ly "
An Nhiên mơ hồ nhìn bọn họ rồi nói bằng giọng say xỉn.
" Các anh là ai, tránh ra đừng phiền tôi uống rượu "
" Này con đ*** rượu mời không uống muốn uống rượu phạt sao "
Hắn dơ tay cao định tán cô thì đằng sau có cánh tay người đàn ông chặn lại, hắn bị ai đó chặn lại liền quay qua quát:
" Mẹ kiếp, thằng khốn nào chặn… "
Chưa nói hết câu hắn bị người kia đấm vào mặt một phát.
" Chó khôn phải biết nhìn người "
Hắn nhìn kĩ rồi đột nhiên hoảng sợ liền chắp tay xin lỗi.
" Anh Bắc tha cho tôi "
" Người anh xin lỗi là cô gái kia "
Bắc Dạ Liên là con trai của ban hắc đạo rất có tiếng tăm, ai ai cũng nể cũng sợ nhưng có một người không sợ chính là gia đình Nhâm Minh Uy. Dạ Liên tự thành lập công ty cho riêng mình cũng thiêng về lĩnh vực người mẫu nhưng không có lĩnh vực hội hoạ, công ty anh cũng có tiếng không kém Minh Uy. Hai gia tộc này rất có tiếng tăm đủ sức để cạnh tranh với nhau.
Bắc Dạ Liên là tên máu lạnh hơn cả Minh Uy một khi ra tay hắn không chừa cho nạn nhân một con đường sống.
Nói rồi hắn xoay qua An Nhiên rồi xin lỗi ráo rít.
Bắc Dạ Liên cởϊ áσ khoác ngoài khoác lên người cô rồi bồng cô ra khỏi đó. An Nhiên bây giờ rất say không nhận thức được ai đang bế mình.
Sau khi Minh Uy ăn xong buổi tối với đối tác thì trở về nhà. Khi vào nhà thì thấy trong nhà tối om. Anh có cảm giác không lành nên chạy lên phòng cô để kiếm cô.
Không có.
Anh gọi cho quản gia hỏi: " Quản gia Kim ông thấy An Nhiên đã về chưa "
[ Thưa cậu chủ, tôi ở từ sáng đến gần tối tôi vẫn chưa thấy thiếu phu nhân về ]
" Đừng gọi cô ta là thiếu phu nhân "
Cuộc nói chuyện kết thúc
Anh chợt nghĩ " Tại sao mình phải lo lắng cho cô ta " rồi anh về phòng không đi kiếm An Nhiên.
Ở khách sạn nào đó.
An Nhiên từ từ mở mắt cơn say rượu vẫn còn một ít trong người cô. Cô nhìn xung quanh, cô hoảng hốt.
" Đây không phải nhà Minh Uy "
Rồi cô nhìn xuống thân thể mình vẫn may vẫn còn đồ trên người, cô bước xuống giường đi vòng vòng phòng quan sát, chợt cô thấy có một người ngồi trên sofa, cô hơi sợ hỏi:
" Anh là ai "
Nghe cô hỏi Dạ Liên liền ngước mắt lên nhìn cô rồi trả lời:
" Tôi là Bắc Dạ Liên, tôi vừa mới cứu cô đấy "
Đúng thật nếu không có anh ta chắc cô đã bị mấy tên đó ăn mất.
" Cảm ơn anh nha, anh cho tôi số điện thoại đi, khi nào rảnh tôi mời anh ăn cơm coi như tôi cảm ơn anh "
" Đây danh thiếp của tôi "
Cô cầm lấy rồi xin phép về trước, giờ khuya rồi cô không về chắc Minh Uy sẽ làm khó cô hơn.
Mới bước ra khỏi công ty thì đằng sau cô cso giọng nói quen thuộc cất lên:
" Còn chưa về sao, cô chưa về ai chuẩn bị đồ ăn cho tôi "
Cô nén cơn tức giận xuống nói:
" Thưa chủ tịch, anh kêu tôi dọn dẹp tận 30 tầng lầu, anh nghĩ tôi là siêu nhân sao mà dọn nhanh "
" Vậy sao cô làm Mộc Tuyết chia tay tôi nhanh vậy nhỉ? "
" Hơ… Chị ta chia tay không liên quan gì tôi "
" Cũng tại cô mà cô ấy mới chia tay tôi "
" Tôi xin phép đi trước, tôi không rảnh ở đây đôi co với anh "
Cô đi về phía trước định bắt taxi thì Minh Uy nắm tay cô kéo lại:
" Lên xe "
" Không " An Nhiên thẳng thừng từ chối.
" Không phải cô luôn đeo bám tôi sao, sao bây giờ từ chối cô định giở trò gì đây "
" Thưa anh, anh có trí tưởng tượng phong phú quá rồi đó, tôi không có mưu mô như anh nghĩ, phiền anh buông tôi ra "
Anh buông tay cô ra đúng lúc đó taxi cũng đậu trước mặt cô, An Nhiên bước lên xe lòng nặng trĩu.
Nói ra thì lúc cô còn đi học, trước khi Minh Uy bắt nạt cô thì cô đã từng rất thích anh, nhưng rồi biết anh có bạn gái là Mộc Tuyết nên cô cũng từ bỏ.
Nhưng Mộc Tuyết biết cô thích bạn trai mình nên giở hết thủ đoạn này đến thủ đoạn khác làm cho Minh Uy ghét cô, chính vì thế mà cô đã bị anh bắt nạt.
Đúng, cô rất thích anh nhưng chỉ là đã từng giờ đây cô lại phải cưới anh, cuộc hôn nhân không tình yêu thì sẽ có kết cục như thế nào?
An Nhiên không về thẳng nhà mà đi đến quán bar để uống rượu, lần đầu tiên cô đặt chân vô nơi này. Ở đây loại người nào cũng có cô nên cẩn thận thì hơn.
Cô gọi một ly rượu sâm panh để uống cho bớt nỗi buồn trong lòng, càng uống cô càng khóc. Cô uống được vài ly thì đã bắt đầu choáng váng.
Mấy tên đàn ông nãy giờ ngồi phía kia đã để ý đến cô bọn họ thừa cơ hội đi đến bắt chuyện với cô:
" Chào em gái, em đến đây lần đầu sao, trông em lạ quá nào uống với bọn anh vài ly "
An Nhiên mơ hồ nhìn bọn họ rồi nói bằng giọng say xỉn.
" Các anh là ai, tránh ra đừng phiền tôi uống rượu "
" Này con đ*** rượu mời không uống muốn uống rượu phạt sao "
Hắn dơ tay cao định tán cô thì đằng sau có cánh tay người đàn ông chặn lại, hắn bị ai đó chặn lại liền quay qua quát:
" Mẹ kiếp, thằng khốn nào chặn… "
Chưa nói hết câu hắn bị người kia đấm vào mặt một phát.
" Chó khôn phải biết nhìn người "
Hắn nhìn kĩ rồi đột nhiên hoảng sợ liền chắp tay xin lỗi.
" Anh Bắc tha cho tôi "
" Người anh xin lỗi là cô gái kia "
Bắc Dạ Liên là con trai của ban hắc đạo rất có tiếng tăm, ai ai cũng nể cũng sợ nhưng có một người không sợ chính là gia đình Nhâm Minh Uy. Dạ Liên tự thành lập công ty cho riêng mình cũng thiêng về lĩnh vực người mẫu nhưng không có lĩnh vực hội hoạ, công ty anh cũng có tiếng không kém Minh Uy. Hai gia tộc này rất có tiếng tăm đủ sức để cạnh tranh với nhau.
Bắc Dạ Liên là tên máu lạnh hơn cả Minh Uy một khi ra tay hắn không chừa cho nạn nhân một con đường sống.
Nói rồi hắn xoay qua An Nhiên rồi xin lỗi ráo rít.
Bắc Dạ Liên cởϊ áσ khoác ngoài khoác lên người cô rồi bồng cô ra khỏi đó. An Nhiên bây giờ rất say không nhận thức được ai đang bế mình.
Sau khi Minh Uy ăn xong buổi tối với đối tác thì trở về nhà. Khi vào nhà thì thấy trong nhà tối om. Anh có cảm giác không lành nên chạy lên phòng cô để kiếm cô.
Không có.
Anh gọi cho quản gia hỏi: " Quản gia Kim ông thấy An Nhiên đã về chưa "
[ Thưa cậu chủ, tôi ở từ sáng đến gần tối tôi vẫn chưa thấy thiếu phu nhân về ]
" Đừng gọi cô ta là thiếu phu nhân "
Cuộc nói chuyện kết thúc
Anh chợt nghĩ " Tại sao mình phải lo lắng cho cô ta " rồi anh về phòng không đi kiếm An Nhiên.
Ở khách sạn nào đó.
An Nhiên từ từ mở mắt cơn say rượu vẫn còn một ít trong người cô. Cô nhìn xung quanh, cô hoảng hốt.
" Đây không phải nhà Minh Uy "
Rồi cô nhìn xuống thân thể mình vẫn may vẫn còn đồ trên người, cô bước xuống giường đi vòng vòng phòng quan sát, chợt cô thấy có một người ngồi trên sofa, cô hơi sợ hỏi:
" Anh là ai "
Nghe cô hỏi Dạ Liên liền ngước mắt lên nhìn cô rồi trả lời:
" Tôi là Bắc Dạ Liên, tôi vừa mới cứu cô đấy "
Đúng thật nếu không có anh ta chắc cô đã bị mấy tên đó ăn mất.
" Cảm ơn anh nha, anh cho tôi số điện thoại đi, khi nào rảnh tôi mời anh ăn cơm coi như tôi cảm ơn anh "
" Đây danh thiếp của tôi "
Cô cầm lấy rồi xin phép về trước, giờ khuya rồi cô không về chắc Minh Uy sẽ làm khó cô hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.