Chương 44: Thì cô đi bằng xe cân hải đi
HuynhTienTien
28/09/2021
Mộc Tuyết không nhịn được liền giả vờ vắt chéo chân tự ngã, cô ta la lên " A ", một đồng nghiệp nam trong đó liền đến đỡ cô ta, Mộc Tuyết gạt tay người kia ra, ngước mắt lên nhìn về phía Minh Uy tỏ ra đáng thương:
- Uy, em đau
Tưởng anh sẽ đến đỡ nhưng không, anh phớt lờ cô anh nắm tay An Nhiên rời khỏi chỗ làm, Mộc Tuyết tức điện hét toáng lên, ánh mắt đỏ ngầu tức giận, cô ta không cam tâm. Mạc An Nhiên cười tủm tỉm, lần đầu cô thấy Mộc Tuyết bị phớt lờ như vậy, nhục mặt trước đồng nghiệp, anh lấy tay gõ đầu cô cái phốc:
- Cười gì vậy, tối nay nhớ chờ anh trong phòng nhé em yêu
- Vô sỉ
Cô bước lên xe ngồi, trên đường về cô luôn bơ anh khiến anh khó chịu, anh càu nhàu:
- Anh làm gì mà em không quan tâm, anh chỉ kêu tối nay làm ấm giường chờ anh vào ăn mà
Nghe đến đây cô liền xoay qua bụp miệng anh lại, nói nữa chắc cô chui xuống hố luôn quá, cái tên này không biết xấu hổ sao trước mặt thư kí mà dám nói tới chuyện kia, thật mất mặt. Anh ưm ưm nhăn mày nên An Nhiên mới buông tay ra cảnh cáo:
- Anh mà mở miệng nưa, tối nay ngủ ngoài phòng khách
Thế là im bặt, anh không hó hé một lời nào, dường như từ lúc thay đổi anh luôn nhường nhịn cô thậm chí rất sợ cô giận, nhà là phải có nóc, anh không muốn bị vợ đuổi ngủ ở phòng khách đâu, mặt mũi để đâu chứ, à để trong cơ thể cô.
Về biệt thự, cô liền phóng lên phòng khoá chốt lại phòng trường hợp có tên xấu xa lẻn vào ăn thịt cô, đi làm một ngày dài cô chỉ muốn xông vào phòng tắm ngay thôi, làn nước ấm chảy dọc người cô rất thoải mái, bước ra ngoài cô dòm ngó cẩn thận rồi mới lại giường ngồi, cô vừa nằm xuống thì đã ngủ ngay.
Tầm tám giờ tối, không gian yên tĩnh, tiếng cửa mở " Cạch " nhẹ nhàng đẩy vào, một con sói đói đang lén la lén lút bò lại gần An Nhiên, con sói đó ngồi trên giường từ từ cởϊ qυầи áo cô ra, trong cơn ngáy ngủ cô vẫn cảm nhận như có ai đang đè trên thân cô nhưng do cơn buồn ngủ chi phối nên mặc kệ người đó đang đè, Minh Uy cởϊ qυầи áo trên người để lộ thân hình săn chắc, anh mò mẫm dọc người An Nhiên, anh dùng môi hôn dưới cổ cô để lại một dấu hôn, bàn tay xoa nắn đồi núi to kia, anh ngậm lấy viên hồng ngọc, tay kia thì kíƈɦ ŧɦíƈɦ đầu ngực cứng lại tới khi tay anh mò xuống nơi tư mật, vì cô là một người nhạy cảm nên khi bị đụng vào cô mở mắt giật mình, thấy Minh Uy cô hét lên.
- Biếи ŧɦái
Cô dùng hết bình sinh đá anh nhưng anh chụp lấy chân cô được, anh nở một nụ cười gian manh.
- Vợ à em không thoát được đâu
- A cái tên điên này, khốn kiếp
Mặc kệ cô la hét, anh tiếp tục xoa xoa nơi kia, đưa ngón tay từ từ tiến vào, cô " ưm " một tiếng liền kíƈɦ ŧɦíƈɦ du͙ƈ vọиɠ trong người anh, Minh Uy nhanh chóng đưa hạ thân to kia vào nơi tư mật cô, anh nhịp ra nhịp vào. Dù có hơi đau nhưng An Nhiên lại rơi vào kɦoáı ƈảʍ anh tạo ra, trong căn phòng đầy ái muội. Anh tuôn những nòng nọc vào người cô, vâng, anh không dùng đồ bảo hộ. Chưa dừng lại ở đó anh lật người cô hướng lưng về mặt anh, đưa mông cô lên từ từ tiến vào, tư thế này bao trọn hết hạ thân anh, hai người hì hục gần hai tiếng sau thì dừng lại, An Nhiên vì mệt quá nên đã ngủ thiếp đi, anh thì lau người cho cô sạch sẽ rồi ôm cô vào lòng ngủ tới sáng.
Mặt trời ló dạng, An Nhiên từ từ mở mắt, hơi thở nam tính nhịp đều, hơi ấm từ anh truyền đến người cô vô cùng ấm áp, cô bất giác mỉm cười, cô nhẹ nhàng gỡ tay anh ra rồi bước xuống, vì làm quá sức khi vừa bước xuống cô đã ngã khuỵu xuống. Một sức lực bế cô lên vào phòng tắm, An Nhiên đưa tay đấm vào ngực Minh Uy.
- Anh đáng ghét, đều tại anh hết
Anh cười hì hì rồi giúp cô tắm rồi thay đồ, xuống phòng khách, khuôn mặt đáng ghét kia lại xuất hiện trước mặt cô, Mộc Tuyết vừa thấy anh thì đi đến ôm chầm lấy anh, Mạc An Nhiên liền phản ứng lấy tay Mộc Tuyết ra rồi đẩy sang một bên.
- Chồng tôi, ý tứ một xíu, ôm cái gì mà ôm
- Sớm muộn tôi cũng là vợ anh ấy, cô không là gì hết
Từ lúc bị kẻ hãm hại, cô càng mạnh mẽ hơn, cô biết yếu đuối thì cô là người thiệt thòi giờ thì đừng mong cô yếu đuối nhé, cô cười khẩy, liền kéo cổ áo thấp xuống để lộ dấu hoan ái hôm qua.Cô châm chọc:
- Ồ, hôm qua tôi cùng chồng tương lai của cô rất kịch liệt đấy
Mộc Tuyết trừng mắt nhìn cô, tức đến nghẹn họng không cãi được, Minh Uy liền cười hãnh diện, vì vợ mình đã không còn xấu hổ rồi, Minh Uy ôm eo cô kéo vào lòng mình thì thầm vào tai cô:
- Vợ nói hay lắm, tối nay anh sẽ thưởng cho em
Cô đanh mặt lại, xoay qua liếc anh một cái, cái tên này từ lúc thay đổi là cái độ vô sỉ càng tăng chứ không giảm, nói về độ mặt dày chắc không ai hơn cái tên này, cô hắng giọng:
- Chồng yêu thưởng cho em sao
Cô vừa nói vừa liếc mắt nhìn sắc mặt Mộc Tuyết, mặt cô ta càng ngày càng tối sầm, rất đúng ý An Nhiên. Cô nói tiếp:
- Thế hôm nay chồng đưa em đi làm hay là đưa chị Mộc Tuyết
Cả hai cô gái đều mong chờ câu trả lời của anh:
- Tất nhiên là đưa vợ anh đi rồi
Câu trả lời làm cô hài lòng cô gật đầu, ôm eo anh rồi cùng bước ra xe, Mộc Tuyết chạy theo:
- Anh đi rồi ai đưa em đi
- Thì cô đi bằng xe cân hải đi
Mộc Tuyết ngớ người thì xe cũng rời đi, cô ta giậm chân mạnh một cái nghiến răng nghiến lợi chửi bới:
- Các người chờ đó cho tôi.
- Uy, em đau
Tưởng anh sẽ đến đỡ nhưng không, anh phớt lờ cô anh nắm tay An Nhiên rời khỏi chỗ làm, Mộc Tuyết tức điện hét toáng lên, ánh mắt đỏ ngầu tức giận, cô ta không cam tâm. Mạc An Nhiên cười tủm tỉm, lần đầu cô thấy Mộc Tuyết bị phớt lờ như vậy, nhục mặt trước đồng nghiệp, anh lấy tay gõ đầu cô cái phốc:
- Cười gì vậy, tối nay nhớ chờ anh trong phòng nhé em yêu
- Vô sỉ
Cô bước lên xe ngồi, trên đường về cô luôn bơ anh khiến anh khó chịu, anh càu nhàu:
- Anh làm gì mà em không quan tâm, anh chỉ kêu tối nay làm ấm giường chờ anh vào ăn mà
Nghe đến đây cô liền xoay qua bụp miệng anh lại, nói nữa chắc cô chui xuống hố luôn quá, cái tên này không biết xấu hổ sao trước mặt thư kí mà dám nói tới chuyện kia, thật mất mặt. Anh ưm ưm nhăn mày nên An Nhiên mới buông tay ra cảnh cáo:
- Anh mà mở miệng nưa, tối nay ngủ ngoài phòng khách
Thế là im bặt, anh không hó hé một lời nào, dường như từ lúc thay đổi anh luôn nhường nhịn cô thậm chí rất sợ cô giận, nhà là phải có nóc, anh không muốn bị vợ đuổi ngủ ở phòng khách đâu, mặt mũi để đâu chứ, à để trong cơ thể cô.
Về biệt thự, cô liền phóng lên phòng khoá chốt lại phòng trường hợp có tên xấu xa lẻn vào ăn thịt cô, đi làm một ngày dài cô chỉ muốn xông vào phòng tắm ngay thôi, làn nước ấm chảy dọc người cô rất thoải mái, bước ra ngoài cô dòm ngó cẩn thận rồi mới lại giường ngồi, cô vừa nằm xuống thì đã ngủ ngay.
Tầm tám giờ tối, không gian yên tĩnh, tiếng cửa mở " Cạch " nhẹ nhàng đẩy vào, một con sói đói đang lén la lén lút bò lại gần An Nhiên, con sói đó ngồi trên giường từ từ cởϊ qυầи áo cô ra, trong cơn ngáy ngủ cô vẫn cảm nhận như có ai đang đè trên thân cô nhưng do cơn buồn ngủ chi phối nên mặc kệ người đó đang đè, Minh Uy cởϊ qυầи áo trên người để lộ thân hình săn chắc, anh mò mẫm dọc người An Nhiên, anh dùng môi hôn dưới cổ cô để lại một dấu hôn, bàn tay xoa nắn đồi núi to kia, anh ngậm lấy viên hồng ngọc, tay kia thì kíƈɦ ŧɦíƈɦ đầu ngực cứng lại tới khi tay anh mò xuống nơi tư mật, vì cô là một người nhạy cảm nên khi bị đụng vào cô mở mắt giật mình, thấy Minh Uy cô hét lên.
- Biếи ŧɦái
Cô dùng hết bình sinh đá anh nhưng anh chụp lấy chân cô được, anh nở một nụ cười gian manh.
- Vợ à em không thoát được đâu
- A cái tên điên này, khốn kiếp
Mặc kệ cô la hét, anh tiếp tục xoa xoa nơi kia, đưa ngón tay từ từ tiến vào, cô " ưm " một tiếng liền kíƈɦ ŧɦíƈɦ du͙ƈ vọиɠ trong người anh, Minh Uy nhanh chóng đưa hạ thân to kia vào nơi tư mật cô, anh nhịp ra nhịp vào. Dù có hơi đau nhưng An Nhiên lại rơi vào kɦoáı ƈảʍ anh tạo ra, trong căn phòng đầy ái muội. Anh tuôn những nòng nọc vào người cô, vâng, anh không dùng đồ bảo hộ. Chưa dừng lại ở đó anh lật người cô hướng lưng về mặt anh, đưa mông cô lên từ từ tiến vào, tư thế này bao trọn hết hạ thân anh, hai người hì hục gần hai tiếng sau thì dừng lại, An Nhiên vì mệt quá nên đã ngủ thiếp đi, anh thì lau người cho cô sạch sẽ rồi ôm cô vào lòng ngủ tới sáng.
Mặt trời ló dạng, An Nhiên từ từ mở mắt, hơi thở nam tính nhịp đều, hơi ấm từ anh truyền đến người cô vô cùng ấm áp, cô bất giác mỉm cười, cô nhẹ nhàng gỡ tay anh ra rồi bước xuống, vì làm quá sức khi vừa bước xuống cô đã ngã khuỵu xuống. Một sức lực bế cô lên vào phòng tắm, An Nhiên đưa tay đấm vào ngực Minh Uy.
- Anh đáng ghét, đều tại anh hết
Anh cười hì hì rồi giúp cô tắm rồi thay đồ, xuống phòng khách, khuôn mặt đáng ghét kia lại xuất hiện trước mặt cô, Mộc Tuyết vừa thấy anh thì đi đến ôm chầm lấy anh, Mạc An Nhiên liền phản ứng lấy tay Mộc Tuyết ra rồi đẩy sang một bên.
- Chồng tôi, ý tứ một xíu, ôm cái gì mà ôm
- Sớm muộn tôi cũng là vợ anh ấy, cô không là gì hết
Từ lúc bị kẻ hãm hại, cô càng mạnh mẽ hơn, cô biết yếu đuối thì cô là người thiệt thòi giờ thì đừng mong cô yếu đuối nhé, cô cười khẩy, liền kéo cổ áo thấp xuống để lộ dấu hoan ái hôm qua.Cô châm chọc:
- Ồ, hôm qua tôi cùng chồng tương lai của cô rất kịch liệt đấy
Mộc Tuyết trừng mắt nhìn cô, tức đến nghẹn họng không cãi được, Minh Uy liền cười hãnh diện, vì vợ mình đã không còn xấu hổ rồi, Minh Uy ôm eo cô kéo vào lòng mình thì thầm vào tai cô:
- Vợ nói hay lắm, tối nay anh sẽ thưởng cho em
Cô đanh mặt lại, xoay qua liếc anh một cái, cái tên này từ lúc thay đổi là cái độ vô sỉ càng tăng chứ không giảm, nói về độ mặt dày chắc không ai hơn cái tên này, cô hắng giọng:
- Chồng yêu thưởng cho em sao
Cô vừa nói vừa liếc mắt nhìn sắc mặt Mộc Tuyết, mặt cô ta càng ngày càng tối sầm, rất đúng ý An Nhiên. Cô nói tiếp:
- Thế hôm nay chồng đưa em đi làm hay là đưa chị Mộc Tuyết
Cả hai cô gái đều mong chờ câu trả lời của anh:
- Tất nhiên là đưa vợ anh đi rồi
Câu trả lời làm cô hài lòng cô gật đầu, ôm eo anh rồi cùng bước ra xe, Mộc Tuyết chạy theo:
- Anh đi rồi ai đưa em đi
- Thì cô đi bằng xe cân hải đi
Mộc Tuyết ngớ người thì xe cũng rời đi, cô ta giậm chân mạnh một cái nghiến răng nghiến lợi chửi bới:
- Các người chờ đó cho tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.