Chuyện Tình Ngài Phó Và Cô Gái Nhỏ
Chương 4: Hôn má
Yo Kiera
04/07/2023
Vẫn là một ngày bình thường như những ngày khác, nhưng hôm nay hành động của Little thật đặc biệt.
Như thường lệ, ngài Phó lại ra ngoài hút thuốc lá và đăm chiêu suy nghĩ. Little nhìn thấy ngài, cô đột nhiên có một suy nghĩ liệu tình cảm ngài dành cho mình là như thế nào. Trước kia thì cô không nói, nhưng thời gian gần đây số lần họ tiếp xúc với nhau không ít, khi gặp ngài Phó, tim Little đều nhảy loạn, mặt đỏ, chân run. Vậy ngài Phó thì sao? Ngài cảm thấy thế nào? Ngài nghĩ gì về mình? Nam nữ khác biệt, tuổi tác khác biệt thì đã sao, cá nhân khác nhau thì đã sao, không phải cũng nên có những rung cảm hay sao?
Nghĩ rồi cô quyết tâm phải ra hỏi ngài Phó. Lấy tinh thần, Little chạy ra ngoài và gọi ngài Phó lại.
"Ngài Phó."
Thấy ngài Phó lại gần, cô hỏi ngài: "Hiện tại ngài có tình cảm với cô gái nào không?"
Hành động của Little hôm nay thật dứt khoát, cô không chần chừ lưỡng lự lo được lo mất như trước nữa. Nghĩ gì làm nấy, có vẻ tình cảm cô dành cho ngài Phó đã nhiều đến mức không thể che giấu, nhiều đến mức cô nghĩ mình phải làm gì đó để vun đắp cho tình yêu này, gì cũng được, miễn là cô có ý vun đắp cho tình cảm của mình. Little từng đọc một câu nói như thế này Khi bạn khao khát một thứ gì đó quá mãnh liệt thì không ai có thể ngăn cản bạn đạt được thứ đó cả. Tình yêu to lớn đã giúp Little nhỏ bé có dũng khí để bộc bạch chính mình.
Ngài Phó vô cùng bất ngờ với câu hỏi này của cô. Ngài không hiểu sao cô lại hỏi mình câu này. Ngài không trả lời chỉ nhìn Little thật lâu như muốn nhìn thấu tâm tư của cô vậy. Đầu óc ngài có chút trống rỗng lại mờ mịt. Khoan đã, nghĩ một chút nào, người ta thường hỏi như vậy vì sao nhỉ? Vì tò mò? Vì muốn xin ý kiến? Vì muốn biết mình có tình cảm với họ không? Nghĩ đến đây ngài vội lắc lắc đầu. Không thể như vậy được. Muốn xin ý kiến đi.
Khi Little giục ngài trả lời, ngài mới nói: "Tại sao cô lại hỏi tôi câu hỏi này?"
Little nói rằng: "Tôi có tình cảm với một người, nhưng tôi không rõ người đó đối với tôi thế nào." Little rầu rĩ thật sự, tình cảm cô dành cho ngài Phó quá lớn, nếu đó chỉ là tình cảm một phía thì cô chắc chắn sẽ đau lòng mà khóc lớn.
Nghe được câu trả lời, ngài Phó mới nói: "Cô có thể trực tiếp đi hỏi người đó để biết người đó đối với cô như thế nào."
"Tôi đã hỏi rồi nhưng anh ấy lại muốn tôi phải hỏi lại một lần nữa."
Ngài Phó thật sự bị Little trêu trọc rồi, ngài ngây ngẩn cả người, rũ mắt nghĩ nghĩ rồi nga một tiếng, ngẩng đầu nhìn Little, ánh mắt như thể không thể tin được chuyện gì đang diễn ra. Thời gian lúc này như ngừng lại, chỉ có hai người cứ đứng đó nhìn nhau, không gian cũng thật yên ắng lạ thường, ai nấy đều nghe thấy tiếng thở của đối phương và tiếng tim đập thình thịch gấp gáp.
Little vội nhón chân lên, đặt lên má ngài Phó một nụ hôn rồi xấu hổ chạy đi. Vào phòng, cô không khỏi ngừng lấy tay che lại trái tim như đang muốn nhảy khỏi lồng ngực của mình, miệng cứ cười cười vui vẻ như được mùa vậy.
Còn bên kia ngài Phó vẫn đứng đó ngây ngẩn, ngài thực sự rất sốc vì hành động đó của Little, phản ứng lại thì cô đã chạy mất rồi. Mang theo tâm tình phức tạp trở về phòng làm việc, ngài không ngừng nghĩ đến Little, chính là muốn đứng lên ra ngoài hút thuốc thì lại sợ chạm mặt Little sẽ không biết phải làm gì nên sau đó đến khi tan làm Little không thấy ngài Phó ra ngoài nữa. Little nghĩ rằng có lẽ ngài chưa hết sốc hoặc có lẽ ngài chưa dám đối diện với tình cảm của Little hoặc là cố tình tránh né để Little biết khó mà lui.
Cô vừa đi trên đường trở về nhà vừa trầm mặc nghĩ nghĩ. Dù sao thì cô có lẽ cũng đã thể hiện ra rõ ràng như vậy rồi, ngài Phó rốt cuộc cảm thấy thế nào? Cô cảm thấy hơi tiếc vì lúc nãy quá xúc động mà chạy lấy người chứ không ở lại để xem ngài Phó phản ứng thế nào.
Như nào cũng được, chính là Little cảm thấy cô vẫn chưa làm hết những gì có thể, cho nên cô sẽ tiếp tục cố gắng, cô nhất định phải làm cho ngài Phó thấy cô thực sự rất yêu ngài. Nhưng nếu ngài Phó thực sự không thích cô, không có tình cảm gì với cô thì cô sẽ thả chim khỏi lồng cho nó bay về với bầu trời xanh, cô nghĩ mình sẽ không ích kỷ cố giữ ngài Phó ở bên cạnh mình.
Chính là nghĩ như thế nhưng Little vẫn không khỏi có chút buồn trong lòng, cô thất thần trở về nhà. Khi yêu đơn phương Little lúc nào cũng hy vọng người đó cũng thích mình, yêu mình, để ý đến mình nhưng luôn không dám để người đó biết tình cảm của mình, chính vì Little sợ có một ngày người đó biết được tình cảm của cô dành cho người đó nhưng họ vốn không có tình cảm với cô mà chỉ coi cô là bạn thôi thì sau này đến cơ hội làm bạn họ cũng không có.
Như thường lệ, ngài Phó lại ra ngoài hút thuốc lá và đăm chiêu suy nghĩ. Little nhìn thấy ngài, cô đột nhiên có một suy nghĩ liệu tình cảm ngài dành cho mình là như thế nào. Trước kia thì cô không nói, nhưng thời gian gần đây số lần họ tiếp xúc với nhau không ít, khi gặp ngài Phó, tim Little đều nhảy loạn, mặt đỏ, chân run. Vậy ngài Phó thì sao? Ngài cảm thấy thế nào? Ngài nghĩ gì về mình? Nam nữ khác biệt, tuổi tác khác biệt thì đã sao, cá nhân khác nhau thì đã sao, không phải cũng nên có những rung cảm hay sao?
Nghĩ rồi cô quyết tâm phải ra hỏi ngài Phó. Lấy tinh thần, Little chạy ra ngoài và gọi ngài Phó lại.
"Ngài Phó."
Thấy ngài Phó lại gần, cô hỏi ngài: "Hiện tại ngài có tình cảm với cô gái nào không?"
Hành động của Little hôm nay thật dứt khoát, cô không chần chừ lưỡng lự lo được lo mất như trước nữa. Nghĩ gì làm nấy, có vẻ tình cảm cô dành cho ngài Phó đã nhiều đến mức không thể che giấu, nhiều đến mức cô nghĩ mình phải làm gì đó để vun đắp cho tình yêu này, gì cũng được, miễn là cô có ý vun đắp cho tình cảm của mình. Little từng đọc một câu nói như thế này Khi bạn khao khát một thứ gì đó quá mãnh liệt thì không ai có thể ngăn cản bạn đạt được thứ đó cả. Tình yêu to lớn đã giúp Little nhỏ bé có dũng khí để bộc bạch chính mình.
Ngài Phó vô cùng bất ngờ với câu hỏi này của cô. Ngài không hiểu sao cô lại hỏi mình câu này. Ngài không trả lời chỉ nhìn Little thật lâu như muốn nhìn thấu tâm tư của cô vậy. Đầu óc ngài có chút trống rỗng lại mờ mịt. Khoan đã, nghĩ một chút nào, người ta thường hỏi như vậy vì sao nhỉ? Vì tò mò? Vì muốn xin ý kiến? Vì muốn biết mình có tình cảm với họ không? Nghĩ đến đây ngài vội lắc lắc đầu. Không thể như vậy được. Muốn xin ý kiến đi.
Khi Little giục ngài trả lời, ngài mới nói: "Tại sao cô lại hỏi tôi câu hỏi này?"
Little nói rằng: "Tôi có tình cảm với một người, nhưng tôi không rõ người đó đối với tôi thế nào." Little rầu rĩ thật sự, tình cảm cô dành cho ngài Phó quá lớn, nếu đó chỉ là tình cảm một phía thì cô chắc chắn sẽ đau lòng mà khóc lớn.
Nghe được câu trả lời, ngài Phó mới nói: "Cô có thể trực tiếp đi hỏi người đó để biết người đó đối với cô như thế nào."
"Tôi đã hỏi rồi nhưng anh ấy lại muốn tôi phải hỏi lại một lần nữa."
Ngài Phó thật sự bị Little trêu trọc rồi, ngài ngây ngẩn cả người, rũ mắt nghĩ nghĩ rồi nga một tiếng, ngẩng đầu nhìn Little, ánh mắt như thể không thể tin được chuyện gì đang diễn ra. Thời gian lúc này như ngừng lại, chỉ có hai người cứ đứng đó nhìn nhau, không gian cũng thật yên ắng lạ thường, ai nấy đều nghe thấy tiếng thở của đối phương và tiếng tim đập thình thịch gấp gáp.
Little vội nhón chân lên, đặt lên má ngài Phó một nụ hôn rồi xấu hổ chạy đi. Vào phòng, cô không khỏi ngừng lấy tay che lại trái tim như đang muốn nhảy khỏi lồng ngực của mình, miệng cứ cười cười vui vẻ như được mùa vậy.
Còn bên kia ngài Phó vẫn đứng đó ngây ngẩn, ngài thực sự rất sốc vì hành động đó của Little, phản ứng lại thì cô đã chạy mất rồi. Mang theo tâm tình phức tạp trở về phòng làm việc, ngài không ngừng nghĩ đến Little, chính là muốn đứng lên ra ngoài hút thuốc thì lại sợ chạm mặt Little sẽ không biết phải làm gì nên sau đó đến khi tan làm Little không thấy ngài Phó ra ngoài nữa. Little nghĩ rằng có lẽ ngài chưa hết sốc hoặc có lẽ ngài chưa dám đối diện với tình cảm của Little hoặc là cố tình tránh né để Little biết khó mà lui.
Cô vừa đi trên đường trở về nhà vừa trầm mặc nghĩ nghĩ. Dù sao thì cô có lẽ cũng đã thể hiện ra rõ ràng như vậy rồi, ngài Phó rốt cuộc cảm thấy thế nào? Cô cảm thấy hơi tiếc vì lúc nãy quá xúc động mà chạy lấy người chứ không ở lại để xem ngài Phó phản ứng thế nào.
Như nào cũng được, chính là Little cảm thấy cô vẫn chưa làm hết những gì có thể, cho nên cô sẽ tiếp tục cố gắng, cô nhất định phải làm cho ngài Phó thấy cô thực sự rất yêu ngài. Nhưng nếu ngài Phó thực sự không thích cô, không có tình cảm gì với cô thì cô sẽ thả chim khỏi lồng cho nó bay về với bầu trời xanh, cô nghĩ mình sẽ không ích kỷ cố giữ ngài Phó ở bên cạnh mình.
Chính là nghĩ như thế nhưng Little vẫn không khỏi có chút buồn trong lòng, cô thất thần trở về nhà. Khi yêu đơn phương Little lúc nào cũng hy vọng người đó cũng thích mình, yêu mình, để ý đến mình nhưng luôn không dám để người đó biết tình cảm của mình, chính vì Little sợ có một ngày người đó biết được tình cảm của cô dành cho người đó nhưng họ vốn không có tình cảm với cô mà chỉ coi cô là bạn thôi thì sau này đến cơ hội làm bạn họ cũng không có.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.