Chuyện Tình Ngài Phó Và Cô Gái Nhỏ
Chương 8: Tôi không thấy cô ấy
Yo Kiera
04/07/2023
Cơ quan của Little chỉ làm việc từ thứ hai đến thứ sáu, vì vậy, sau bữa tiệc tối thứ sáu chính là cuối tuần. Little trước đó đã có kế hoạch về quê chơi, vì vậy đã xin phép sếp cho nghỉ phép một tuần. Ngay ngày thứ bảy hôm sau, Little lên xe trở về quê. Công việc còn lại cô đã sắp xếp ổn thỏa nên không có gì vướng bận cả.
Đến thứ hai đầu tuần, ngài Phó đến nơi làm việc và với thói quen cũ nhìn vào căn phòng và chào Little nhưng ngài không thấy Little mà là một người khác. Ngài cười gượng rồi đi đến phòng làm việc của mình. Ngài nghĩ thầm hôm nay có lẽ Little có việc bận nên xin phép nghỉ rồi. Làm việc một lúc, ngài Phó lại muốn hút thuốc nên vui vẻ đứng dậy đi ra ngoài, chính là khi nhìn vào căn phòng kia, ngài lại không thấy Little, mới nhớ ra hôm nay cô không đi làm. Ngài một bộ thất thần cả buổi hôm đó. Thứ ba, rồi thứ tư cũng thế. Ngài cảm thấy bản thân mình như phát điên. Ngài nghĩ cô chỉ nghỉ một hai buổi thôi, không ngờ đến buổi thứ ba vẫn không thấy cô đi làm. Mang theo muộn phiền, ngài tới gặp sếp của Little, hai người nói chuyện phiếm một lúc rồi ngài mới hỏi về Little.
"Little mấy hôm nay bận việc gì sao? Tôi không thấy cô ấy từ đầu tuần đến giờ rồi."
"Cô ấy đã xin nghỉ phép một tuần, nói là về quê thăm họ hàng."
Sếp của Little nói với ngài rằng Little sẽ nghỉ phép một tuần nên đến tuần sau cô ấy mới quay lại làm việc. Ngài Phó gật gật, sau đó họ nói với nhau mấy câu rồi ngài Phó trở lại phòng làm việc. Ngài thất thần ngồi trên ghế ngửa mặt nhìn trần nhà. "Một tuần sao. Lâu như vậy?"
Nghĩ nghĩ gì đó ngài bỗng bừng tỉnh, tại sao ngài lại cứ nghĩ đến Little như vậy, cô ấy nghỉ phép hay không thì có liên quan gì đến ngài chứ. Chính là ngài vẫn không tự chủ được mà nghĩ đến Little, nghĩ đến dáng vẻ của cô gái nhỏ ấy khi nói chuyện với ngài, khi cười với ngài.. Ngài cảm thấy mình như phát điên khi không được gặp Little mỗi ngày. Cẩn thận nghĩ lại, trước kia vì ngày nào cũng được gặp cô nên ngài coi cô như một thói quen, hiện giờ không thấy cô, ngài mới cảm thấy mất mát và thiếu thốn nhường nào. Định ra ngoài hút thuốc lá thì lại nhớ đến lời đề nghị không hút thuốc một ngày của cô gái ấy. Ngài thực sự không thể chịu đựng được cảm giác này nữa, đây phải chăng chính là cảm giác yêu một người sao? Không ngừng nghĩ đến cô ấy, không ngừng nhớ về cô ấy, không thấy cô ấy sẽ buồn chán không muốn làm gì, thấy cô ấy thì sẽ vui vẻ như một đứa trẻ khi được cho quà, cô ấy buồn cũng buồn, cô ấy vui cũng vui, cô ấy đứng trước mặt thì những người khác chỉ như vô hình, thấy cô ấy ở cạnh một chàng trai khác liền cảm thấy khó chịu, thấy cô ấy đến gần tim lại đập loạn lên..
Ngài Phó dường như đã nhận rõ tình cảm của mình. Ngài không biết từ bao giờ đã yêu cô gái này mất rồi. Chỉ là bản thân không nhận ra sớm hơn để cô ấy chủ động hết lần này đến lần khác rồi lại nhận được đáp án không chắc chắn của mình. Ngài nhớ lại sau khi kết thúc bữa tiệc tuần trước, Little đã tỏ tình với mình, nhưng ngài lại nói rằng ngài không biết bản thân đối với Little thế nào nên vẫn bỏ ngỏ câu chuyện ở đó. Ngài lúc này thật sự chỉ muốn chạy thật nhanh đến trước mặt Little và nói hết nỗi lòng của mình với cô.
Ở bên kia.
Little trước khi quyết định tỏ tình, cô đã chuẩn bị tâm thế bản thân sẽ bị từ chối, vì vậy cô đã xin nghỉ phép về quê từ trước đó, một cũng là có chuyện cần xử lý, hai là muốn cho ngài Phó và bản thân một chút thời gian để suy nghĩ về tình cảm của mình dành cho đối phương. Cô lúc này cũng đang thất thần nhớ về ngài Phó, cô thực sự rất nhớ ngài. Cũng giống như ngài Phó, Little cũng thật sự không thể chịu đựng được cảm giác nhớ nhung này. Cô không ngừng nhớ đến ngài Phó, nhớ đến từng khoảnh khắc hai người ở bên nhau, nhớ đến từng dáng vẻ của ngài Phó, nhớ đến bóng lưng mà cô đã khắc ghi tối hôm đó. Dù ngài Phó có từ chối cô thì cô vẫn nguyện ý âm thầm yêu ngài, dù tình yêu này không được đáp lại cũng không sao. Cô chỉ cần nhìn thấy ngài Phó được vui cười hạnh phúc, cô sẽ ở đó lặng lẽ ngắm nhìn ngài, lặng lẽ yêu ngài. Bây giờ cô ước gì mình có cánh cửa thần kì của Doraemon đưa cô đến ngay trước mặt ngài, cô sẽ ôm chặt ngài không buông, nhất định sẽ ôm chặt ngài, dù ngài có bắt cô bỏ ngài ra thì cô cũng vẫn sẽ ôm ngài, dù cho có ai nhìn thấy cô cũng mặc kệ, "Chỉ năm phút thôi được không?"
Việc nhà đã xử lý xong, Little vốn định ở thêm đến tuần sau mới đi làm coi như cho mình một kỳ nghỉ, nhưng vì nỗi nhớ ngài Phó quá lớn, cô đã quyết định đặt xe lên thành phố và đi làm ngay hôm sau.
Đến thứ hai đầu tuần, ngài Phó đến nơi làm việc và với thói quen cũ nhìn vào căn phòng và chào Little nhưng ngài không thấy Little mà là một người khác. Ngài cười gượng rồi đi đến phòng làm việc của mình. Ngài nghĩ thầm hôm nay có lẽ Little có việc bận nên xin phép nghỉ rồi. Làm việc một lúc, ngài Phó lại muốn hút thuốc nên vui vẻ đứng dậy đi ra ngoài, chính là khi nhìn vào căn phòng kia, ngài lại không thấy Little, mới nhớ ra hôm nay cô không đi làm. Ngài một bộ thất thần cả buổi hôm đó. Thứ ba, rồi thứ tư cũng thế. Ngài cảm thấy bản thân mình như phát điên. Ngài nghĩ cô chỉ nghỉ một hai buổi thôi, không ngờ đến buổi thứ ba vẫn không thấy cô đi làm. Mang theo muộn phiền, ngài tới gặp sếp của Little, hai người nói chuyện phiếm một lúc rồi ngài mới hỏi về Little.
"Little mấy hôm nay bận việc gì sao? Tôi không thấy cô ấy từ đầu tuần đến giờ rồi."
"Cô ấy đã xin nghỉ phép một tuần, nói là về quê thăm họ hàng."
Sếp của Little nói với ngài rằng Little sẽ nghỉ phép một tuần nên đến tuần sau cô ấy mới quay lại làm việc. Ngài Phó gật gật, sau đó họ nói với nhau mấy câu rồi ngài Phó trở lại phòng làm việc. Ngài thất thần ngồi trên ghế ngửa mặt nhìn trần nhà. "Một tuần sao. Lâu như vậy?"
Nghĩ nghĩ gì đó ngài bỗng bừng tỉnh, tại sao ngài lại cứ nghĩ đến Little như vậy, cô ấy nghỉ phép hay không thì có liên quan gì đến ngài chứ. Chính là ngài vẫn không tự chủ được mà nghĩ đến Little, nghĩ đến dáng vẻ của cô gái nhỏ ấy khi nói chuyện với ngài, khi cười với ngài.. Ngài cảm thấy mình như phát điên khi không được gặp Little mỗi ngày. Cẩn thận nghĩ lại, trước kia vì ngày nào cũng được gặp cô nên ngài coi cô như một thói quen, hiện giờ không thấy cô, ngài mới cảm thấy mất mát và thiếu thốn nhường nào. Định ra ngoài hút thuốc lá thì lại nhớ đến lời đề nghị không hút thuốc một ngày của cô gái ấy. Ngài thực sự không thể chịu đựng được cảm giác này nữa, đây phải chăng chính là cảm giác yêu một người sao? Không ngừng nghĩ đến cô ấy, không ngừng nhớ về cô ấy, không thấy cô ấy sẽ buồn chán không muốn làm gì, thấy cô ấy thì sẽ vui vẻ như một đứa trẻ khi được cho quà, cô ấy buồn cũng buồn, cô ấy vui cũng vui, cô ấy đứng trước mặt thì những người khác chỉ như vô hình, thấy cô ấy ở cạnh một chàng trai khác liền cảm thấy khó chịu, thấy cô ấy đến gần tim lại đập loạn lên..
Ngài Phó dường như đã nhận rõ tình cảm của mình. Ngài không biết từ bao giờ đã yêu cô gái này mất rồi. Chỉ là bản thân không nhận ra sớm hơn để cô ấy chủ động hết lần này đến lần khác rồi lại nhận được đáp án không chắc chắn của mình. Ngài nhớ lại sau khi kết thúc bữa tiệc tuần trước, Little đã tỏ tình với mình, nhưng ngài lại nói rằng ngài không biết bản thân đối với Little thế nào nên vẫn bỏ ngỏ câu chuyện ở đó. Ngài lúc này thật sự chỉ muốn chạy thật nhanh đến trước mặt Little và nói hết nỗi lòng của mình với cô.
Ở bên kia.
Little trước khi quyết định tỏ tình, cô đã chuẩn bị tâm thế bản thân sẽ bị từ chối, vì vậy cô đã xin nghỉ phép về quê từ trước đó, một cũng là có chuyện cần xử lý, hai là muốn cho ngài Phó và bản thân một chút thời gian để suy nghĩ về tình cảm của mình dành cho đối phương. Cô lúc này cũng đang thất thần nhớ về ngài Phó, cô thực sự rất nhớ ngài. Cũng giống như ngài Phó, Little cũng thật sự không thể chịu đựng được cảm giác nhớ nhung này. Cô không ngừng nhớ đến ngài Phó, nhớ đến từng khoảnh khắc hai người ở bên nhau, nhớ đến từng dáng vẻ của ngài Phó, nhớ đến bóng lưng mà cô đã khắc ghi tối hôm đó. Dù ngài Phó có từ chối cô thì cô vẫn nguyện ý âm thầm yêu ngài, dù tình yêu này không được đáp lại cũng không sao. Cô chỉ cần nhìn thấy ngài Phó được vui cười hạnh phúc, cô sẽ ở đó lặng lẽ ngắm nhìn ngài, lặng lẽ yêu ngài. Bây giờ cô ước gì mình có cánh cửa thần kì của Doraemon đưa cô đến ngay trước mặt ngài, cô sẽ ôm chặt ngài không buông, nhất định sẽ ôm chặt ngài, dù ngài có bắt cô bỏ ngài ra thì cô cũng vẫn sẽ ôm ngài, dù cho có ai nhìn thấy cô cũng mặc kệ, "Chỉ năm phút thôi được không?"
Việc nhà đã xử lý xong, Little vốn định ở thêm đến tuần sau mới đi làm coi như cho mình một kỳ nghỉ, nhưng vì nỗi nhớ ngài Phó quá lớn, cô đã quyết định đặt xe lên thành phố và đi làm ngay hôm sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.