Chương 4: Biết Được Mọi Chuyện
Mimi
01/07/2024
Cô vẫn còn đang chìm trong giấc ngủ, thì từ bên ngoài, người đàn bà kia đã mang đến đồ ăn cho cô, trong một cái mâm, bên trong gồm rau củ ngoài ra chẳng có gì cả...
Bấy giờ người đàn bà đã tiến đến chỗ của cô, sau đó dùng tay, lay người cô dậy, điều đó khiến cô giật mình tỉnh dậy, trong sự hoang mang, rồi ngồi lên ánh mắt nhìn chăm chăm về phía bà...
Bà nhìn cô có vẻ sợ hãi, liền lên tiếng đáp: “Này con đừng lo lắng như thế, ta là người tốt, ta sẽ không làm gì con đâu, hơn hết con hãy mau ăn đi, với lại nhà ta không có gì cả, chỉ có một ít rau củ này thôi, nếu con không chê thì cứ ăn đi nhé...”
Cô nhìn thấy rau củ trên bàn, mà cảm thấy nó vô cùng lạ, bởi cô chưa từng ăn những rau củ này bao giờ, nhưng nhìn vẻ mặt phúc hậu của bà ta, cô dần nhận ra rằng bà ta chắc chắn không có ý gì xấu với mình, nên cũng dần thả đi mọi sự cảnh giác, mà lấy đồ ăn trên bàn để ăn...
Bởi Hiện tại cô cảm thấy rất đói, bụng của cô không ngừng kêu lên liên hồi. Cô bốc đồ ăn trên chiếc dĩa, mà ăn lấy ăn để như bị bỏ đói nhiều năm rồi vậy...
Bà nhìn cô như thế này, mà cảm thấy thật thương xót cho tình cảnh của cô, bà lên tiếng bảo: “Có phải cháu là nô lệ đúng không? Và bị bọn buôn người đưa đến đây, nhưng may mắn đã trốn thoát được, mà dạt vào nơi này phải chứ?”
Cô nghe bà hỏi như thế kia, liền biết được rằng bà đang muốn hỏi về thân thế của mình, vậy là cô liền lên tiếng đáp: “Thật ra cháu là người của tộc Nhân Ngư. Và cả gia tộc của cháu, đã bị loài người giết hại hết rồi, tất cả điều chết một cách thê thảm nhất, thậm chí còn bị bắt ăn thịt, nhưng may mắn cháu đã trốn thoát, và mẹ của cháu đã nói với cháu rằng, chỉ cần cháu tìm ra được viên Hồng Ngọc, thì có thể cứu được tộc của cháu, thậm chí là tiêu diệt những con người xấu xa, đã giết chết cả tộc của cháu...”
Bà nghe đến đây liền hoang mang, sắc mặt đã trở nên tái xanh, bà thầm nghĩ rằng: “Những lời cô gái này vừa nói, có phải là sự thật không vậy? Thế cô ấy chính là người của tộc người Cá sao? Và vì ngày hôm đó, một cuộc tàn sát người cá đã xảy ra, nên cô ấy mới dạt vào đây à? Và cô ấy thật là tội nghiệp mà, thậm chí Cô ấy cũng không biết được, nguy Hiểm luôn cận kề cô ấy, nếu như cô ấy lộ nguyên hình của mình, và mình cần phải cảnh báo, cô gái ngốc nghếch ngây thơ này, bởi mình không muốn, cô ấy xảy ra chuyện gì, vì cô ấy thật đáng thương, thậm chí cả tộc của cô ấy, lại càng đáng thương hơn nữa... Bởi kẻ có tâm địa xấu xa...”
Lúc này thoát khỏi những suy nghĩ, bà liền lên tiếng nói với cô rằng: “Con quả thật là ngu ngốc, khi nói thân phận của mình cho ta biết, và con nghe rõ đây ta là một người tốt, ta không phải là kẻ thù của con, thậm chí tất cả mọi người trên thế giới này, không ai cũng xấu xa như con nghĩ đâu, thế nên nếu con muốn trả thù, thì chỉ được quyền trả thù những kẻ xấu xa thôi nghe rõ chưa? Còn giờ để ta nói cho con biết, tốt nhất là con không nên tiết lộ thân phận của mình, thậm chí là lộ Nguyên hình người cá, cho ai biết bằng không thì con sẽ gặp nguy hiểm đấy...Còn giờ đã đến đây rồi, thì ta cũng coi như con là con của ta, ta sẽ giúp một đứa trẻ đáng thương như con, vượt qua tai kiếp này, sau khi bình phục ta sẽ để con trở về nơi cội nguồn của bản thân, vậy nên con không được làm hại đến bọn ta nghe rõ chưa?”
Cô nghe những lời nói từ bà, mà cô đã nhận ra được, bà thật sự là một người tốt, chứ không phải là một người xấu, thậm chí bà còn muốn bảo vệ mình nữa, cô trả lời: “Vâng con hiểu rồi ạ, con nhất định sẽ không làm hại những người vô tội đâu, mà con chỉ khiến cho những kẻ có tội, bọn chúng phải trả giá cho những sai lầm của mình! Và cảm ơn bà rất nhiều, bởi vì đã giúp đỡ con...”
Bà lên tiếng với nụ cười phúc hậu trên môi: “Thôi được rồi con hãy mau ăn đi, rồi nghỉ ngơi để sớm bình phục lại, sau đó ta sẽ đưa con về cội nguồn của mình...”
Nói rồi bà cũng đã bắt đầu rời đi, trong khi cô thì nhìn chăm chăm bà, rồi chìm trong những suy nghĩ rằng: “Có phải những gì mình nghĩ về bà ta đều là sự thật hay không? Khi bà ta chính là người tốt, chứ không phải là một kẻ xấu xa, thậm chí là mình phải nghe lời của bà ta chăng? Mà phân biệt được ai là người tốt, và thậm chí ai là người xấu...”
Suy nghĩ đến đây cô liền thở dài trong sự mệt mỏi, rồi nằm xuống dưới giường để nghỉ ngơi. Trong khi bà thì đã ra ngoài, với những suy tư rằng: “Hưa...Cô gái đó thật là tội nghiệp mà, và mình sẽ giúp đỡ con bé, chứ không thể để nó gặp nguy hiểm được, vì nó không xứng đáng nhận lại những điều đó...”
Bấy giờ người đàn bà đã tiến đến chỗ của cô, sau đó dùng tay, lay người cô dậy, điều đó khiến cô giật mình tỉnh dậy, trong sự hoang mang, rồi ngồi lên ánh mắt nhìn chăm chăm về phía bà...
Bà nhìn cô có vẻ sợ hãi, liền lên tiếng đáp: “Này con đừng lo lắng như thế, ta là người tốt, ta sẽ không làm gì con đâu, hơn hết con hãy mau ăn đi, với lại nhà ta không có gì cả, chỉ có một ít rau củ này thôi, nếu con không chê thì cứ ăn đi nhé...”
Cô nhìn thấy rau củ trên bàn, mà cảm thấy nó vô cùng lạ, bởi cô chưa từng ăn những rau củ này bao giờ, nhưng nhìn vẻ mặt phúc hậu của bà ta, cô dần nhận ra rằng bà ta chắc chắn không có ý gì xấu với mình, nên cũng dần thả đi mọi sự cảnh giác, mà lấy đồ ăn trên bàn để ăn...
Bởi Hiện tại cô cảm thấy rất đói, bụng của cô không ngừng kêu lên liên hồi. Cô bốc đồ ăn trên chiếc dĩa, mà ăn lấy ăn để như bị bỏ đói nhiều năm rồi vậy...
Bà nhìn cô như thế này, mà cảm thấy thật thương xót cho tình cảnh của cô, bà lên tiếng bảo: “Có phải cháu là nô lệ đúng không? Và bị bọn buôn người đưa đến đây, nhưng may mắn đã trốn thoát được, mà dạt vào nơi này phải chứ?”
Cô nghe bà hỏi như thế kia, liền biết được rằng bà đang muốn hỏi về thân thế của mình, vậy là cô liền lên tiếng đáp: “Thật ra cháu là người của tộc Nhân Ngư. Và cả gia tộc của cháu, đã bị loài người giết hại hết rồi, tất cả điều chết một cách thê thảm nhất, thậm chí còn bị bắt ăn thịt, nhưng may mắn cháu đã trốn thoát, và mẹ của cháu đã nói với cháu rằng, chỉ cần cháu tìm ra được viên Hồng Ngọc, thì có thể cứu được tộc của cháu, thậm chí là tiêu diệt những con người xấu xa, đã giết chết cả tộc của cháu...”
Bà nghe đến đây liền hoang mang, sắc mặt đã trở nên tái xanh, bà thầm nghĩ rằng: “Những lời cô gái này vừa nói, có phải là sự thật không vậy? Thế cô ấy chính là người của tộc người Cá sao? Và vì ngày hôm đó, một cuộc tàn sát người cá đã xảy ra, nên cô ấy mới dạt vào đây à? Và cô ấy thật là tội nghiệp mà, thậm chí Cô ấy cũng không biết được, nguy Hiểm luôn cận kề cô ấy, nếu như cô ấy lộ nguyên hình của mình, và mình cần phải cảnh báo, cô gái ngốc nghếch ngây thơ này, bởi mình không muốn, cô ấy xảy ra chuyện gì, vì cô ấy thật đáng thương, thậm chí cả tộc của cô ấy, lại càng đáng thương hơn nữa... Bởi kẻ có tâm địa xấu xa...”
Lúc này thoát khỏi những suy nghĩ, bà liền lên tiếng nói với cô rằng: “Con quả thật là ngu ngốc, khi nói thân phận của mình cho ta biết, và con nghe rõ đây ta là một người tốt, ta không phải là kẻ thù của con, thậm chí tất cả mọi người trên thế giới này, không ai cũng xấu xa như con nghĩ đâu, thế nên nếu con muốn trả thù, thì chỉ được quyền trả thù những kẻ xấu xa thôi nghe rõ chưa? Còn giờ để ta nói cho con biết, tốt nhất là con không nên tiết lộ thân phận của mình, thậm chí là lộ Nguyên hình người cá, cho ai biết bằng không thì con sẽ gặp nguy hiểm đấy...Còn giờ đã đến đây rồi, thì ta cũng coi như con là con của ta, ta sẽ giúp một đứa trẻ đáng thương như con, vượt qua tai kiếp này, sau khi bình phục ta sẽ để con trở về nơi cội nguồn của bản thân, vậy nên con không được làm hại đến bọn ta nghe rõ chưa?”
Cô nghe những lời nói từ bà, mà cô đã nhận ra được, bà thật sự là một người tốt, chứ không phải là một người xấu, thậm chí bà còn muốn bảo vệ mình nữa, cô trả lời: “Vâng con hiểu rồi ạ, con nhất định sẽ không làm hại những người vô tội đâu, mà con chỉ khiến cho những kẻ có tội, bọn chúng phải trả giá cho những sai lầm của mình! Và cảm ơn bà rất nhiều, bởi vì đã giúp đỡ con...”
Bà lên tiếng với nụ cười phúc hậu trên môi: “Thôi được rồi con hãy mau ăn đi, rồi nghỉ ngơi để sớm bình phục lại, sau đó ta sẽ đưa con về cội nguồn của mình...”
Nói rồi bà cũng đã bắt đầu rời đi, trong khi cô thì nhìn chăm chăm bà, rồi chìm trong những suy nghĩ rằng: “Có phải những gì mình nghĩ về bà ta đều là sự thật hay không? Khi bà ta chính là người tốt, chứ không phải là một kẻ xấu xa, thậm chí là mình phải nghe lời của bà ta chăng? Mà phân biệt được ai là người tốt, và thậm chí ai là người xấu...”
Suy nghĩ đến đây cô liền thở dài trong sự mệt mỏi, rồi nằm xuống dưới giường để nghỉ ngơi. Trong khi bà thì đã ra ngoài, với những suy tư rằng: “Hưa...Cô gái đó thật là tội nghiệp mà, và mình sẽ giúp đỡ con bé, chứ không thể để nó gặp nguy hiểm được, vì nó không xứng đáng nhận lại những điều đó...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.