Chuyện Tình Người Qua Đường Giáp
Chương 3
Mạc Tâm Thương
20/05/2017
CHƯƠNG 3 ĐẸP TRAI LÀ ĐỂ GẶP LẠI
Cuộc sống có đôi lúc rất kì lạ.
Tại một nơi như thế nào gặp một người ra sao, chính mình hoàn toàn không biết được, vậy ý nghĩa của người đó là gì chỉ có thể để thời gian nói cho ngươi.
Từ hôm ngẫu nhiên gặp tổng giám đốc, cuộc sống của ta vẫn cứ bình thản trôi đi, như mỗi một người qua đường giáp vậy thôi. Không có bất kì quyển sách hoặc bộ phim nào miêu tả cuộc sống của người qua đường giáp, nhưng ai cũng đều phải ăn để sống qua ngày.
Văn phòng tổng bộ vẫn luôn hỏng bét.
Ta vừa mới cúp một cuộc điện thoại phàn nàn về nhà vệ sinh, thì nhận được tin xe công ty bị đụng hư.
Là thằng ngu nào đem xe công ty làm như xe đua vậy chứ!
Từng ngày từng ngày đều là những chuyện linh tinh lộn xộn như vậy, có đôi khi nhân viên bận quá mình sẽ phải tự đi giải quyết thay. Bây giờ ta gần như trở thành một nhân tài đa năng toàn phương diện gồm nhân viên điện lực, vệ sinh, đầu bếp, bảo vệ.
Tiếc là hiện tại nhân tài như ta còn chưa có người thưởng thức.
Giữa trưa, ta cùng với một đám già trẻ lớn bé của tổng bộ đi xuống căn tin.
Nhìn từ điểm này thì tổng bộ là rất đoàn kết.
Bất quá, các bà các cô bên cạnh ta lại bắt đầu phát pháo với ta rồi.
“Tiểu Vương nha, tuổi ngươi cũng không còn nhỏ, sao không tìm bạn gái đi?”
Ừ ha, tại sao ư? Bởi vì ta vốn là gay mà.
Đương nhiên, con người ta luôn có lúc trưởng thành, ta không thể tiếp tục xài câu tiếng Anh dư một chữ a kia để trả lời thuyết phục người khác, không có bệnh tim cũng sẽ bị ta hù thành bệnh tim.
Nụ cười trên mặt ta đông lại, nói: “Còn chưa để dành đủ tiền làm sao dám quen bạn gái, không thì lại bạc đãi người ta.”
Một chị che miệng cười: “Thanh niên có tinh thần trách nhiệm như ngươi ta mới yên tâm, để hôm nào giới thiệu vài cô gái tốt cho ngươi làm quen.”
Như ta vầy gọi là tự đào mộ.
Ta chẳng hiểu sao nữ tính ở độ tuổi này thường thích làm mai làm mối. Hình như trong TV trong tiểu thuyết cũng thường xuất hiện tình tiết này, phụ nữ thật là một loại sinh vật thần kỳ.
Nhân viên tổng bộ cùng nhau ăn cơm, tổng bộ được săn sóc hơn một tí, thịt trong thức ăn cũng nhiều hơn. Vô phương, căn tin cũng do chúng ta quản lý mà.
Vừa ăn cơm vừa xem TV trong căn tin, mà trên TV đang phát lại chương trình quay xổ số.
Ta sửng sốt, ta bình thường vốn là xem mục tin tức trên báo, hôm nay vừa vặn còn chưa xem.
Nhưng mà, rõ ràng là phát lại, không khí vẫn cứ khẩn trương như thế, rất nhiều người nhìn không chuyển mắt.
Dù sao ta vốn không có phần, ta rầu rĩ nghĩ.
Nhưng mà cuộc sống vẫn thường như thế, chuyện không có khả năng xảy ra càng sẽ xảy ra.
Khi ta nhìn thấy dãy số trên màn hình, ta phun ra một miệng cơm.
Mấy người bạn đối diện cảm thấy ta rất mất vệ sinh.
“Sao rồi? Trúng hả?”
Ta lắc đầu, trấn tĩnh nói: “Không, làm gì có.”
“Vậy ngươi kích động thế làm gì?”
Ta vẫn lắc đầu, nói: “Đăng giải rồi, kích động một chút cũng bình thường thôi mà.”
Cho dù nhận lấy rất nhiều ánh mắt xem thường, nhưng ta vẫn biểu hiện thật bình tĩnh.
Trúng rồi, thích muốn chết!
Đây là nội tâm ta đang la lên. Có của không thể khoe, làm sao dám để đồng sự biết được, thế nào cũng bị bắt mời khách cho coi.
Vài trăm đồng khiến ta đắc ý đến hết muốn ăn cơm.
Vừa tan ca, ta vội vã về nhà, lục lọi tìm tờ vé số nọ. Ta nhớ rõ ta nhét nó vào túi cái quần dơ, mà đồ dơ của ta chưa chất thành đống là ta sẽ không giặt.
Nhưng mà ta tìm không thấy.
Ta lại tìm lần nữa, vẫn không có.
Ta chưa bỏ cuộc tìm tiếp, sau đó nước mắt lưng tròng.
Chẳng lẽ nhất định phải như vầy sao? Nhất định tiền tài cùng ta vô duyên, nhất định mỗi tháng ta chỉ có thể cầm mấy đồng lương còm cõi, lại còn phải trả góp tiền nhà, tiền điện nước, tiêu ăn mặc, tí thu nhập thêm cũng không kiếm được sao?
Ta ôm quần áo dơ, cắn cắn cổ áo, mở computer, dấn thân vào trang web, tự gây mê mình.
Thịt ta đau.
oOo
Cái vụ sổ xố đả kích ta rất lớn, mặc dù chỉ có mấy trăm đồng, nhưng đối với loại người mua củ cải trắng còn phải đếm cẩn thận từng cái lỗ sâu ăn trên lá như ta mà nói là rất quan trọng.
Mấy ngày nay ta vẫn buồn bực không vui, không có tinh thần làm việc, mặc dù ta chưa từng hưng phấn tinh thần mà làm việc, nhưng cũng chưa nghiêm trọng như lần này.
Chắc chắn làm rớt ở ngoài đường rồi, ta nguyền rủa người nào nhặt được tờ vé số kia đời này sinh con, ờ, không có cúc hoa.
Như thường lệ, ta tan ca xong đứng ở trạm đằng trước công ty chờ xe bus, đột nhiên có người kéo ta.
Ta vừa quay đầu lại liền đối diện một đôi mắt mang ý cười trong suốt.
Ánh mắt đó giấu sau một cặp kính.
Là một anh đẹp trai.
Anh đẹp trai kéo ta lại.
“Ngươi không nhớ ra ta? Mấy ngày trước ngươi từng đụng vào ta ở đằng kia.” Hắn chỉ vào một chỗ ở phía trước nói.
Ta lắc đầu.
Lỗi thời rồi nha, loại phương pháp tiếp cận này ta còn chẳng buồn xài nữa là. Cho dù ngươi đẹp trai cũng không thể tha thứ đâu.
Anh đẹp trai ảo não mím mím môi, thoạt trông trẻ hơn rất nhiều, có chút đáng yêu.
“Vậy xem ra tờ vé số này không phải của ngươi rồi.” Hắn quay đi, ta một phát kéo lại.
“Làm sao lại không phải của ta ta nhớ nó lâu lắm rồi cho dù ngươi đẹp trai cũng không thể cướp nó đi!”
Ta lại kích động rồi.
Anh đẹp trai vểnh môi lên, phía sau tròng kính ánh mắt lóe lóe: “Vậy ngươi đọc cho ta dãy số.”
Ta đọc ra.
Hắn nhìn tờ vé số một chút rồi nói: “Không phải nha, sai rồi.”
Ta sửng sốt.
Hắn nhìn bộ dạng ngẩn người của ta, lại cười: “Gạt ngươi thôi, nói đúng rồi.”
Ta chớp mắt.
Quả nhiên đẹp trai cười lên liền sẽ tỏa ánh sáng.
“Cho ngươi.” Hắn đưa vé số cho ta, ta cúi đầu nhìn ngón tay thon dài của hắn, nhận lấy.
“Cám ơn.”
“Vậy thôi à?” Hắn mỉm cười nhìn ta.
“Hơ?”
Hắn nháy nháy mắt trái, nói: “Báo đáp ta đi.”
Ta tỉnh tỉnh một chút mới ý thức được, hỏi: “Báo đáp làm sao?”
Ta rất không thuần khiết nghĩ tới lấy thân báo đáp, nhưng ta nghĩ cho dù ta nguyện ý, người ta cũng sẽ không nhận.
“Như vầy đi, bây giờ còn sớm, mời ta ăn bữa cơm đi.”
Quả nhiên.
Ta hơi thất vọng một chút, sau đó nói: “Được, nhưng không thể ăn ở chỗ quá đắt tiền. Ta mở hai tay ra: “Nhìn là biết ta là công nhân viên, không có tiền đâu à.”
“Yên tâm, sẽ không ăn hết tiền thưởng của ngươi đâu.” Hắn vừa nói vừa ôm lấy bả vai đưa ta rời đi trạm xe.
Lần đầu kề sát một người nam nhân tướng mạo đẹp mắt gần như vậy, khoang mũi của ta toàn nghe thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt từ hắn.
Đây đây đây là loại tình huống gì.
Ta là gay nha, đừng dựa vào ta gần như vậy nha, ta sẽ đỏ mặt.
================
Vài lời tác giả:
Điều thứ 2: Người mà diễn viên đụng vào, nếu trưởng thành bình thường, hắn chính là người qua đường giáp hàng thật giá thật. Nếu như trưởng thành tuấn tú, hắn sẽ có một vai trò trọng yếu. Còn nếu như rất xấu, hắn chính là hoa cỏ ven đường. (ý là không cần để ý đến kẻ đó =))) Đăng bởi: admin
Cuộc sống có đôi lúc rất kì lạ.
Tại một nơi như thế nào gặp một người ra sao, chính mình hoàn toàn không biết được, vậy ý nghĩa của người đó là gì chỉ có thể để thời gian nói cho ngươi.
Từ hôm ngẫu nhiên gặp tổng giám đốc, cuộc sống của ta vẫn cứ bình thản trôi đi, như mỗi một người qua đường giáp vậy thôi. Không có bất kì quyển sách hoặc bộ phim nào miêu tả cuộc sống của người qua đường giáp, nhưng ai cũng đều phải ăn để sống qua ngày.
Văn phòng tổng bộ vẫn luôn hỏng bét.
Ta vừa mới cúp một cuộc điện thoại phàn nàn về nhà vệ sinh, thì nhận được tin xe công ty bị đụng hư.
Là thằng ngu nào đem xe công ty làm như xe đua vậy chứ!
Từng ngày từng ngày đều là những chuyện linh tinh lộn xộn như vậy, có đôi khi nhân viên bận quá mình sẽ phải tự đi giải quyết thay. Bây giờ ta gần như trở thành một nhân tài đa năng toàn phương diện gồm nhân viên điện lực, vệ sinh, đầu bếp, bảo vệ.
Tiếc là hiện tại nhân tài như ta còn chưa có người thưởng thức.
Giữa trưa, ta cùng với một đám già trẻ lớn bé của tổng bộ đi xuống căn tin.
Nhìn từ điểm này thì tổng bộ là rất đoàn kết.
Bất quá, các bà các cô bên cạnh ta lại bắt đầu phát pháo với ta rồi.
“Tiểu Vương nha, tuổi ngươi cũng không còn nhỏ, sao không tìm bạn gái đi?”
Ừ ha, tại sao ư? Bởi vì ta vốn là gay mà.
Đương nhiên, con người ta luôn có lúc trưởng thành, ta không thể tiếp tục xài câu tiếng Anh dư một chữ a kia để trả lời thuyết phục người khác, không có bệnh tim cũng sẽ bị ta hù thành bệnh tim.
Nụ cười trên mặt ta đông lại, nói: “Còn chưa để dành đủ tiền làm sao dám quen bạn gái, không thì lại bạc đãi người ta.”
Một chị che miệng cười: “Thanh niên có tinh thần trách nhiệm như ngươi ta mới yên tâm, để hôm nào giới thiệu vài cô gái tốt cho ngươi làm quen.”
Như ta vầy gọi là tự đào mộ.
Ta chẳng hiểu sao nữ tính ở độ tuổi này thường thích làm mai làm mối. Hình như trong TV trong tiểu thuyết cũng thường xuất hiện tình tiết này, phụ nữ thật là một loại sinh vật thần kỳ.
Nhân viên tổng bộ cùng nhau ăn cơm, tổng bộ được săn sóc hơn một tí, thịt trong thức ăn cũng nhiều hơn. Vô phương, căn tin cũng do chúng ta quản lý mà.
Vừa ăn cơm vừa xem TV trong căn tin, mà trên TV đang phát lại chương trình quay xổ số.
Ta sửng sốt, ta bình thường vốn là xem mục tin tức trên báo, hôm nay vừa vặn còn chưa xem.
Nhưng mà, rõ ràng là phát lại, không khí vẫn cứ khẩn trương như thế, rất nhiều người nhìn không chuyển mắt.
Dù sao ta vốn không có phần, ta rầu rĩ nghĩ.
Nhưng mà cuộc sống vẫn thường như thế, chuyện không có khả năng xảy ra càng sẽ xảy ra.
Khi ta nhìn thấy dãy số trên màn hình, ta phun ra một miệng cơm.
Mấy người bạn đối diện cảm thấy ta rất mất vệ sinh.
“Sao rồi? Trúng hả?”
Ta lắc đầu, trấn tĩnh nói: “Không, làm gì có.”
“Vậy ngươi kích động thế làm gì?”
Ta vẫn lắc đầu, nói: “Đăng giải rồi, kích động một chút cũng bình thường thôi mà.”
Cho dù nhận lấy rất nhiều ánh mắt xem thường, nhưng ta vẫn biểu hiện thật bình tĩnh.
Trúng rồi, thích muốn chết!
Đây là nội tâm ta đang la lên. Có của không thể khoe, làm sao dám để đồng sự biết được, thế nào cũng bị bắt mời khách cho coi.
Vài trăm đồng khiến ta đắc ý đến hết muốn ăn cơm.
Vừa tan ca, ta vội vã về nhà, lục lọi tìm tờ vé số nọ. Ta nhớ rõ ta nhét nó vào túi cái quần dơ, mà đồ dơ của ta chưa chất thành đống là ta sẽ không giặt.
Nhưng mà ta tìm không thấy.
Ta lại tìm lần nữa, vẫn không có.
Ta chưa bỏ cuộc tìm tiếp, sau đó nước mắt lưng tròng.
Chẳng lẽ nhất định phải như vầy sao? Nhất định tiền tài cùng ta vô duyên, nhất định mỗi tháng ta chỉ có thể cầm mấy đồng lương còm cõi, lại còn phải trả góp tiền nhà, tiền điện nước, tiêu ăn mặc, tí thu nhập thêm cũng không kiếm được sao?
Ta ôm quần áo dơ, cắn cắn cổ áo, mở computer, dấn thân vào trang web, tự gây mê mình.
Thịt ta đau.
oOo
Cái vụ sổ xố đả kích ta rất lớn, mặc dù chỉ có mấy trăm đồng, nhưng đối với loại người mua củ cải trắng còn phải đếm cẩn thận từng cái lỗ sâu ăn trên lá như ta mà nói là rất quan trọng.
Mấy ngày nay ta vẫn buồn bực không vui, không có tinh thần làm việc, mặc dù ta chưa từng hưng phấn tinh thần mà làm việc, nhưng cũng chưa nghiêm trọng như lần này.
Chắc chắn làm rớt ở ngoài đường rồi, ta nguyền rủa người nào nhặt được tờ vé số kia đời này sinh con, ờ, không có cúc hoa.
Như thường lệ, ta tan ca xong đứng ở trạm đằng trước công ty chờ xe bus, đột nhiên có người kéo ta.
Ta vừa quay đầu lại liền đối diện một đôi mắt mang ý cười trong suốt.
Ánh mắt đó giấu sau một cặp kính.
Là một anh đẹp trai.
Anh đẹp trai kéo ta lại.
“Ngươi không nhớ ra ta? Mấy ngày trước ngươi từng đụng vào ta ở đằng kia.” Hắn chỉ vào một chỗ ở phía trước nói.
Ta lắc đầu.
Lỗi thời rồi nha, loại phương pháp tiếp cận này ta còn chẳng buồn xài nữa là. Cho dù ngươi đẹp trai cũng không thể tha thứ đâu.
Anh đẹp trai ảo não mím mím môi, thoạt trông trẻ hơn rất nhiều, có chút đáng yêu.
“Vậy xem ra tờ vé số này không phải của ngươi rồi.” Hắn quay đi, ta một phát kéo lại.
“Làm sao lại không phải của ta ta nhớ nó lâu lắm rồi cho dù ngươi đẹp trai cũng không thể cướp nó đi!”
Ta lại kích động rồi.
Anh đẹp trai vểnh môi lên, phía sau tròng kính ánh mắt lóe lóe: “Vậy ngươi đọc cho ta dãy số.”
Ta đọc ra.
Hắn nhìn tờ vé số một chút rồi nói: “Không phải nha, sai rồi.”
Ta sửng sốt.
Hắn nhìn bộ dạng ngẩn người của ta, lại cười: “Gạt ngươi thôi, nói đúng rồi.”
Ta chớp mắt.
Quả nhiên đẹp trai cười lên liền sẽ tỏa ánh sáng.
“Cho ngươi.” Hắn đưa vé số cho ta, ta cúi đầu nhìn ngón tay thon dài của hắn, nhận lấy.
“Cám ơn.”
“Vậy thôi à?” Hắn mỉm cười nhìn ta.
“Hơ?”
Hắn nháy nháy mắt trái, nói: “Báo đáp ta đi.”
Ta tỉnh tỉnh một chút mới ý thức được, hỏi: “Báo đáp làm sao?”
Ta rất không thuần khiết nghĩ tới lấy thân báo đáp, nhưng ta nghĩ cho dù ta nguyện ý, người ta cũng sẽ không nhận.
“Như vầy đi, bây giờ còn sớm, mời ta ăn bữa cơm đi.”
Quả nhiên.
Ta hơi thất vọng một chút, sau đó nói: “Được, nhưng không thể ăn ở chỗ quá đắt tiền. Ta mở hai tay ra: “Nhìn là biết ta là công nhân viên, không có tiền đâu à.”
“Yên tâm, sẽ không ăn hết tiền thưởng của ngươi đâu.” Hắn vừa nói vừa ôm lấy bả vai đưa ta rời đi trạm xe.
Lần đầu kề sát một người nam nhân tướng mạo đẹp mắt gần như vậy, khoang mũi của ta toàn nghe thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt từ hắn.
Đây đây đây là loại tình huống gì.
Ta là gay nha, đừng dựa vào ta gần như vậy nha, ta sẽ đỏ mặt.
================
Vài lời tác giả:
Điều thứ 2: Người mà diễn viên đụng vào, nếu trưởng thành bình thường, hắn chính là người qua đường giáp hàng thật giá thật. Nếu như trưởng thành tuấn tú, hắn sẽ có một vai trò trọng yếu. Còn nếu như rất xấu, hắn chính là hoa cỏ ven đường. (ý là không cần để ý đến kẻ đó =))) Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.