Chương 11
Barbara Taylor Bradford
05/04/2016
Tiếng kêu ù ù trong máy nội đàm khiến cho Evan giật mình ngẩng đầu lên và đưa mắt nhìn chiếc đồng hồ để trên bệ lò sưởi. Đồng hồ chỉ bảy giờ kém hai mươi, mà bố mẹ cô hẹn bảy giờ mới đến, nhưng cô biết chắc hai ông bà đã đến. Mới vừa rồi, cô mặc chiếc quần vải lanh đen. Bây giờ cô xỏ chân vào đôi dép lê cao gót bằng da đen, vội vàng cài nút cánh tay chiếc áo bằng vải trắng và chạy ra cửa.
Tiếng kêu ù ù lại vang lên, cô nhấc máy điện thoại nhỏ trên tường:
- Alô?
- Bố mẹ đây, - giọng bố cô nghe hơi lạ tai vang lên từ ngoài đường trả lời cô.
- Chào bố! Con mời bố mẹ vào. Cứ đẩy cửa mà vào. Con ở tầng ba.
- Hẹn một phút nữa gặp con.
Cô đặt ống nghe xuống, chạy vào phòng ngủ, mang cặp hoa tai bằng ngọc vào, chạy ra ngoài, rồi chạy vào lại, đến bàn trang điểm, lấy cái nhẫn saphire đính hôn, đeo vào ngón tay. Cuối cùng cô chạy ra cửa trước, mở cửa, đứng trên ngưỡng cửa - đợi bố mẹ đi ra khỏi thang máy. Cửa thang máy gần đối diện với cửa trước căn hộ của cô và khi hai ông bà hiện ra, cô toét miệng cười. Cô chạy đến chào họ, cô ôm ghì mẹ cô trước, rồi ôm bố sau.
Sau khi ôm ghì con thật mạnh, Owen Hughes đẩy con gái xích ra một chút, nhìn vào mặt cô, ông mở miệng cười làm nhăn cả da mặt.
- Evan, gặp con thật tuyệt vời! - Ông nói, - rất tuyệt!
Mẹ cô cũng cười, nói:
- Bố mẹ rất nhớ con.
- Con cũng nhớ bố mẹ. Con rất sung sướng được gặp lại bố mẹ sau nhiều tháng xa cách. - Evan đáp, nhìn mẹ rồi nhìn bố.
Cô nhìn đăm đăm một lát, lòng xao xuyến nghĩ thầm: Lạy Chúa, ông trông giống ông Robin Ainsley như đúc. Mình thường nghĩ ông giống Richard Hughes. Tại sao ông giống cả hai người một cách kỳ lạ như thế này? Một người là bố đẻ, người kia là bố nuôi từ khi ông mới chào đời. Nhưng hai ông Robin và Richard có mẫu người giống nhau quá: cao, gầy, hầu như cao lỏng khỏng, mắt xanh nhạt và tóc đen. Bây giờ tóc của ông Robin không đen nữa và tóc của Richard đã trở thành muối tiêu trước khi ông chết rất lâu.
Hình như bà nội Glynnis yêu những người đàn ông có bộ mã bên ngoài giống nhau, như hầu hết các phụ nữ khác. Bỗng cô thấy mọi người im lặng lâu quá, nên nói:
- Kìa, chúng ta không nên đứng ngoài hành lang như thế này. Mời bố mẹ vào. - Cô quay người, dẫn hai ông bà vào nhà.
Họ đi theo cô, và khi cô đóng cửa đi vào với hai người, cô thấy bố mẹ đưa mắt nhìn khắp nơi. Cô giới thiệu:
- Đây là phòng khách, và ở cuối căn hộ có cái bếp nho nhỏ. Ở đấy có một căn phòng nằm một bên tạo cho căn hộ có hình chữ L, phòng ấy dùng làm phòng ăn nhỏ. Còn có một phòng ngủ và một buồng tắm, chỉ thế thôi. Căn hộ không lớn lắm nhưng con rất thích.
- Nhưng bố thấy nó rộng, - bố cô nói nhỏ. - Nghe điện thoại con nói thì...
Evan nghĩ giọng ông hơi có vẻ công kích, nên cô ngắt lời ông, thái độ có phần biện bạch.
- Căn hộ dễ thương, bố à!
- Phải, - ông đáp, gật đầu, đi dọc theo căn phòng, mắt vẫn nhìn quanh. Ông giữ im lặng, như thể ông không có lời gì để nói, rồi di đến chiếc ghế nệm dài gần lò sưởi.
Mẹ cô nói bằng một giọng ấm áp, chân tình:
- Theo mẹ thì căn hộ rất dễ thương, đúng là rất dễ thương, Evan à. Thoải mái, dễ chịu và rất hoàn hảo.
- Phải, đúng thế, mẹ à. - Evan hết sức ngạc nhiên khi nghe giọng mẹ có vẻ quả quyết, tự tin, không có dấu hiệu gì tỏ ra sợ sệt bố cô như trước đây. Nắm tay mẹ một cách thân thương, cô dẫn mẹ đến trước chiếc ghế nệm dài, và hai mẹ con cùng ngồi xuống.
- Con không muốn nhà lớn, bố à. Dù sao con cũng rất may mắn khi kiếm được căn hộ này. Căn hộ này được người ta sang lại, đồ đạc, bàn ghế có sẵn và cũng không cần sửa chữa nhiều. Ngoài ra, nhà gần cửa hàng. Con có thể đi bộ đến cửa hàng hằng ngày.
Lại một lần nữa, chính mẹ cô lên tiếng nói:
- Mẹ rất thích căn hộ, cưng à, mẹ thấy con trang hoàng lại cũng nhiều đấy chứ. Nhiều cây cảnh và hoa, con thường rất yêu hoa như thế này, ảnh của gia đình, sách con thích, tạp chí thời trang và tin tức con ưa, nhiều tác phẩm nghệ thuật có giá trị. Còn số nệm này chắc là của con, hẳn con mới mua. Phải, con tự túc như thế này là rất đúng. - Thấy Evan im lặng, bà Marietta nhỏ nhẹ hỏi con: - Mẹ nói như thế có đúng không, Evan?
- Dạ đúng, mẹ à, mẹ nói thế rất đúng, con cám ơn. - Cô cười thật tươi với mẹ. - Đúng là con đã mua những tấm nệm ấy. Con cố làm cho căn hộ này có dấu tích của con. Chủ nhà cũ đã mang đi hết những đồ vật nhỏ và các thứ có thể mang đi được, thật bất nhẫn, ngôi nhà chỉ còn lại cái xác như là tấm vải còn để trống cho con vẽ lên. Thế nhưng, đây không phải là nơi vĩnh viễn, mà chỉ là nơi ở tạm thời của con thôi.
- Ghế bàn rất đẹp, - bố cô nói, rõ ràng ông muốn chuộc lỗi vì những lời ông nói hồi nãy có hơi cộc cằn. - Cái bàn làm việc ở đằng ấy trông đẹp quá, bàn có từ thời George. - Ông đi đến cái kệ sách, nhìn xem với con mắt của nhà chuyên môn. - Phải, đúng như bố đã nói. - Ông nhìn tấm gương soi treo ở bức tường phía sau và nói thêm: - Tấm gương này cũng có từ thời George. Đồ đạc rất có giá trị. Ai sở hữu nhà này?
- Con không biết rõ, - cô vội trả lời, nghĩ rằng nói láo vô hại những chuyện nhỏ nhặt cũng không sao, nếu việc này giữ được hòa khí với nhau. - Con sang căn hộ qua trung gian của nhân viên địa ốc. Người thiếu phụ sở hữu ngôi nhà đang ở nước ngoài.
- Ra thế. Tốt rồi, căn hộ rất đẹp, - ông nói nhỏ, rõ ràng ông bị những đồ cổ gây ấn tượng mạnh, rồi ông quay về chỗ ngồi ở ghế nệm dài.
- Bây giờ để con đi lấy đồ uống cho bố nhé? - Evan nói và đứng dậy. - Nước ngọt nhé? Scotch hay Vodka? Hay rượu vang? Con có cả champagne nữa.
- Cho bố một ly vang trắng, Evan, - bố cô nói. - Cám ơn con.
- Mẹ cũng uống một ly vang, - Marietta nói, giọng nho nhỏ, rõ ràng.
Cô ngạc nhiên khi nghe mẹ uống rượu vang, vì không bao giờ bà uống rượu. Evan cố giữ vẻ mặt thản nhiên.
- Đợi con một lát, - cô nói rồi đi vào bếp.
Khi ở một mình, Evan tháo chiếc nhẫn đính hôn ra, bỏ vào túi quần, hy vọng bố mẹ cô không thấy chiếc nhẫn trên ngón tay thứ ba. Nhưng bố cô chắc đã thấy chiếc nhẫn. Thế nào ông cũng hỏi một vài câu thăm dò.
Khi mở chai Sancerre, cô thú thật với lòng mình, cô sợ bàn cãi với bố mẹ cô về việc cô đính hôn với Gideon. Và chắc anh ấy sẽ rất giận nếu biết cô đã tháo chiếc nhẫn ra. Nhưng việc giấu chuyện này có lẽ dễ dàng hơn. Ít ra là bây giờ.
Vừa rót rượu vang vào cái ly thủy tinh mà cô lấy trong tủ đựng ly tách ra, cô vừa nghĩ đến những sự đổi thay nơi mẹ cô. Cô rất ngạc nhiên khi thấy mẹ cô đổi thay quá nhiều.
Trước hết, trông bà Marietta rất khác trước. Bề ngoài của bà bây giờ trông đẹp hơn trước rất nhiều, tóc chải bóng đẹp gọn gàng, khuôn mặt trang điểm đẹp đẽ. Ngoài ra, chiếc áo dài vải lanh màu xanh nước biển bà mặc đã được cắt may đúng thời trang đẹp lộng lẫy, và có lẽ giá tiền đắt hơn những cái áo bà thường mặc trước đây rất nhiều. Không, cách ăn mặc của bà bây giờ rất khác trước. Trước đây bà thường mặc áo thun, quần lao động và luôn luôn có vẻ lôi thôi, luộm thuộm.
Thứ hai, mẹ cô đã tự khẳng định vị thế của mình với Owen. Evan chưa bao giờ thấy Marietta đối đầu với bố cô. Dĩ nhiên, không giống như thái độ vừa rồi của bà, thái độ phản bác ý kiến của chồng. Tại sao bà cả gan bác bỏ ý kiến của chồng như thế.
Evan sửng sốt khi thấy mẹ không những sức khỏe đã dồi dào hơn trước, mà bà còn tỏ ra có tinh thần độc lập, thậm chí còn sinh động nữa. Evan không thể nào không tự hỏi cái gì đã làm cho mẹ cô thay đổi nhiều như thế. Việc này làm cho cô vui sướng và mừng cho mẹ. Thật quá ngạc nhiên, cô nghĩ. Phương thuốc mới gì đã chữa lành cho bà nhỉ? Hay là có cái gì khác?
Vừa mở tủ lạnh lấy cái đĩa đựng món khai vị mà cô đã làm và lột lớp nilon bọc ngoài đĩa, Evan vừa nghĩ đến bố cô. Cô biết ông Owen đã chú ý đến đồ cổ ở trong căn hộ. Nói tóm lại, ông là người buôn đồ cổ sành sỏi ở Manhattan và Connecticut, một chuyện viên có tiếng về bàn ghế thời George, thậm chí còn thuyết trình về đồ cổ thời đại ấy.
Tất cả đồ đạc trong nhà đều có từ thời George và có giá trị. Đồ đạc thuộc về Emily Barkstone Harte, mẹ của Gideon. Bà cũng là sở hữu chủ căn hộ này, hiện thuộc quyền sử dụng của Nathalie - chị của Gideon. Vì Nathalie đang đảm nhiệm công việc tại công ty thông tấn Harte tại Sydney, nên Gideon thu xếp cho Evan dọn đến ở đây cho đến khi chị anh về lại London.
Evan áy náy khi rời khỏi cái khách sạn nhỏ dễ thương nơi cô đã ở và dọn đi mới cách đây mấy tuần. Gideon muốn cô có một nơi ở riêng cho được tự dọ, thoải mái. Chủ khách sạn là người bạn rất thân với bố cô, ông George Thomas. Vợ của Thomas, Arlette là người dễ thương, xem cô như con, nên bố cô nghĩ rằng bà ta có thể quan tâm chăm sóc cô, tạo cho cô điều kiện sống thoải mái. Evan nghĩ rằng việc đi về của cô thường xuyên bị Arlette chú ý và nói lại cho bố cô biết, mặc dù việc nói lại của bà ta có tính vô tư.
Không có lý do gì mà bố mẹ cô biết được lý do tại sao cô rời khách sạn để đi ở chỗ khác, ngoài việc họ tin cô muốn có chỗ ở riêng cho thoải mái. Hay không làm sao cho họ biết quyền sở hữu căn hộ có nhiều đồ cổ từ thời George quý giá là ai. Đây là công việc của cô. Nói tóm lại, cô đã trưởng thành, cô có quyền tự do. Cô đã hai mươi bảy tuổi, phải sống tự túc, vì vậy cô phải làm chủ bản thân mình.
Bây giờ đã lấy chiếc nhẫn ra khỏi ngón tay, Evan cảm thấy thoải mái hơn, cô bưng cái khay đồ uống lên phòng khách, để xuống cái bà salon gần ghế nệm dài.
Sau khi đưa ly rượu vang cho bố mẹ xong, cô quay lại bếp, vừa đi vừa ngoái đầu lại và nói:
- Con có làm ít đồ ăn nhẹ, con quay lại ngay.
Để đĩa đồ ăn lên bàn salon, cô ngồi xuống bên mẹ rồi lấy ly của mình.
- Chúc sức khỏe bố mẹ, và chúc mừng bố mẹ đến London.
- Chúc mừng, -bố mẹ cô cũng nói, và cả hai đều đưa ly rượu lên môi.
- Mời bố mẹ dùng cá hồi xông khói và xúc xích, - Evan nói, giọng đầm ấm thân thương. - Con làm đấy.
Mẹ cô tươi cười nhìn cô.
- Con mất công lo lắng quá. Cám ơn cưng.
Bố cô nói:
- Evan, cho bố mẹ biết kế hoạch của con đi. Bố mẹ rất muốn biết con định làm gì trong thời gian còn lại trong năm.
Evan nhìn ông với vẻ ngạc nhiên, rồi nói:
- Tuần nào con cũng nói cho bố biết rồi, và bố biết kế hoạch của con rồi, bố ạ. Con thích làm việc ở cửa hàng Harte và con sẽ làm việc ở đấy cho đến hết năm. - Cô muốn nói thêm là cô muốn làm cho đến hết đời, nhưng cô kiềm chế lại được. Cô ngồi dựa người ra ghế nhìn bố đăm đăm.
- Ra thế! Nhưng hồi nãy bố nghe con nói căn hộ này chỉ tạm thời... , - ông bỗng ngưng lại nửa chừng, và có vẻ bối rối nhất định.
- Đúng là con có nói thế, nhưng con muốn nói con ở tạm thời cho đến khi con tìm ra căn hộ khác con thích và con sẽ mua luôn.
- Ý kiến của con tuyệt vời quá, - Marietta nói. - Đấy là việc đầu tư rất hay.
Bố cô nhìn mẹ cô với ánh mắt trách cứ, rồi ông nói với giọng có vẻ dịu dàng hơn:
- Thế con định ở London lâu dài à, Evan?
- Dạ con định thế.
- Nhưng khi con đến đây vào tháng Giêng, bố nghĩ là con chỉ ở một năm thôi, như là thời gian nghỉ ngơi, như bố đã có lần làm thế cách đây nhiều năm.
- Khi ấy thì con có ý định như thế thật, bố à. Nhưng con thích làm việc ở cửa hàng. Thực vậy, con thích cửa hàng. Có lẽ đây là cửa hàng lớn nhất thế giới, nhờ bà Emma Harte và con cháu thừa kế của bà, và con sung sướng được làm một thành viên trong cửa hàng.
- Bố hy vọng họ không bắt con làm việc quá nhiều. Bố thấy con có vẻ sút cân. Con gầy đi thấy rõ.
Evan bỗng thấy tức tối, bất bình, cô muốn đáp lại lời bố thật chua cay, nhưng cô nghĩ tốt hơn là không nên nặng lời với bố cô làm gì. Và bỗng nhiên mặt mẹ cô có vẻ lo âu khiến cho cô càng thêm muốn tránh nói ra những lời chua cay. Nên cô dịu dàng đáp:
- Không, họ không bắt con làm việc nhiều, bố ạ. Thực ra, họ làm việc nhiều hơn con nữa, hay nhiều hơn bất kỳ nhân viên nào. Và những người trong gia đình Harte đều tuyệt vời. Con không hiểu tại sao bố ghét họ. - Rồi, thế là cô đã nói ra. Cô không có ý định muốn nói thế. Ít ra là chưa, nhưng cô đã nói ra, và cô sẽ không rút lại lời nói.
- Bố không ghét người trong gia đình Harte, - ông nói lớn, - thậm chí bố không biết họ. Tại sao con nói một điều như thế? Con nói thế là ngốc, là tưởng tượng.
- Không, con không tưởng tượng đâu. Từ khi con làm việc cho họ, là bố nói thế này thế nọ về họ, và bố có ý kiến rất kỳ lạ về Gideon, người mà bố không biết.
- Có phải vì thế mà con nói với bố như vậy không? Có phải vì người bạn trai của con mà con nói vậy không? - Ông hỏi, giọng bỗng trở nên gay gắt.
- Không, không phải. Vì bố nói các người chủ của con bắt con làm việc nặng nhọc, cho nên con có vẻ sút cân. Có lẽ con sút cân, nhưng vì con muốn gầy, muốn đẹp, để mặc áo quần đẹp, con tin khi gầy mặc áo quần sẽ đẹp. Vả lại, con lúc nào cũng mảnh khảnh mà. Còn về phần Gideon, anh ấy rất dễ thương. Từ khi con mới đến, hằng ngày anh ấy đối xử với con rất tử tế. Khi mới đến là con gặp anh ấy rồi.
Marietta cảm thấy cuộc cãi vã đang ầm ĩ diễn ra, nên bà nói:
- Evan, mẹ nghĩ con có bạn trai là điều rất tuyệt. Anh ta tốt với con, hiểu con, và rõ ràng tận tụy với con. Mẹ hy vọng trong thời gian bố mẹ ở đây, bố mẹ sẽ gặp được anh ấy.
Evan nhìn mẹ, cô cười âu yếm với mẹ, tỏ ý cám ơn bà đã tưới nước vào đám lửa đang âm ỉ cháy.
- Dĩ nhiên, bố mẹ sẽ được gặp anh ấy. Con muốn bố mẹ gặp Gideon. Thực ra, thì anh ấy muốn mời bố mẹ đi ăn trưa vào ngày Chủ nhật.
- Ồ, bố nghĩ là bố mẹ không đi được đâu, - bố cô cắt ngang lời cô. - Bố đã hứa với George và Arlette là chúng ta sẽ dùng cơm trưa với họ vào ngày Chủ nhật. Tại khách sạn. Evan, chắc con biết họ đã quan tâm chăm sóc đến con rất nhiều.
- Con thấy việc này cũng tốt thôi, - Evan nói nhỏ, thất vọng nhưng cô hài lòng vì tình thế gay cấn đã dịu xuống. - Con sẽ nói với Gideon là kế hoạch đã thay đổi. Con nghĩ, chắc anh ấy sẽ rất sung sướng được gặp lại George và Arlette.
- Ồ, nhưng bố nghĩ là George không muốn mời bạn của con, - bố cô nói. - Ông ấy chỉ mời ba chúng ta.
Evan ngồi dựa người ra sau, giận dữ. Cô muốn nhắc cho bố cô nhớ rằng hai ông bà đến London để thăm cô chứ không phải thăm người bạn từ thời con trẻ trung. Bỗng khi ấy mẹ cô để tay lên vai cô, đằng hắng giọng, bà nói:
- Đừng buồn, Evan, con.
Bà Marietta ngồi nghiêng người tới trước, nhìn đăm đăm vào chồng và nói:
- Không được, Owen, tôi nghĩ là chúng ta không nên nhận lời mời ăn trưa vào hôm Chủ nhật của George. Có lẽ chúng ta sẽ đi ăn với họ vào một hôm khác, nhưng Chủ nhật này thì không. Chúng ta sẽ đi ăn trưa với con và bạn trai của con. Chúng ta không cần đến người khác, nếu chúng ta muốn gặp Gideon Harte để biết anh ấy, thì chúng ta không cần đến ai hết.
- Tôi không muốn làm mếch lòng George, - Owen đáp, quắc mắt nhìn vợ, nhưng ông chưa nói xong thì bà Marietta lại cất tiếng nói tiếp.
Bằng giọng cương quyết, bà nói:
- Ồ, chuyện này không làm ông ta mếch lòng đâu. Tôi tin chắc ông ta sẽ thông cảm. Nhưng nếu ông không muốn, tôi sẽ đi một mình với Evand để gặp Gideon. Còn ông, nếu ông muốn thì ông cứ đi ăn trưa với George và Arlette.
Lại một lần nữa, Evan ngạc nhiên và sung sướng. Bố cô mở miệng định nói, nhưng bỗng ngưng lại. Trông ông có vẻ sượng sùng, nhưng cô không quan tâm. Cô âm thầm tán thưởng mẹ cô. Chúa mới biết được chuyện gì đã xảy ra cho bà, nhưng bà đã thành con người khác. Một con người rất kỳ diệu, cô nghĩ và cười thầm trong bụng.
Bỗng mẹ cô nói tiếp với giọng chững chạc, âu yếm:
- Evan này, hôm qua con nói con đã đặt bàn tại nhà hàng đặc biệt nào để tối nay chúng ta đi ăn tối. Vậy... chúng ta đi đâu, cưng?
- Đến nhà hàng Rules, mẹ à, nhà hàng này được bà Glynnis thích nhất, khi nào con đến London là bà và ông nội thường dẫn con đến đấy. Mẹ và bố có đi với ông bà và con một lần. Con nghĩ trở lại một nơi mà tất cả chúng ta đều có kỷ niệm là điều rất tuyệt.
Tiếng kêu ù ù lại vang lên, cô nhấc máy điện thoại nhỏ trên tường:
- Alô?
- Bố mẹ đây, - giọng bố cô nghe hơi lạ tai vang lên từ ngoài đường trả lời cô.
- Chào bố! Con mời bố mẹ vào. Cứ đẩy cửa mà vào. Con ở tầng ba.
- Hẹn một phút nữa gặp con.
Cô đặt ống nghe xuống, chạy vào phòng ngủ, mang cặp hoa tai bằng ngọc vào, chạy ra ngoài, rồi chạy vào lại, đến bàn trang điểm, lấy cái nhẫn saphire đính hôn, đeo vào ngón tay. Cuối cùng cô chạy ra cửa trước, mở cửa, đứng trên ngưỡng cửa - đợi bố mẹ đi ra khỏi thang máy. Cửa thang máy gần đối diện với cửa trước căn hộ của cô và khi hai ông bà hiện ra, cô toét miệng cười. Cô chạy đến chào họ, cô ôm ghì mẹ cô trước, rồi ôm bố sau.
Sau khi ôm ghì con thật mạnh, Owen Hughes đẩy con gái xích ra một chút, nhìn vào mặt cô, ông mở miệng cười làm nhăn cả da mặt.
- Evan, gặp con thật tuyệt vời! - Ông nói, - rất tuyệt!
Mẹ cô cũng cười, nói:
- Bố mẹ rất nhớ con.
- Con cũng nhớ bố mẹ. Con rất sung sướng được gặp lại bố mẹ sau nhiều tháng xa cách. - Evan đáp, nhìn mẹ rồi nhìn bố.
Cô nhìn đăm đăm một lát, lòng xao xuyến nghĩ thầm: Lạy Chúa, ông trông giống ông Robin Ainsley như đúc. Mình thường nghĩ ông giống Richard Hughes. Tại sao ông giống cả hai người một cách kỳ lạ như thế này? Một người là bố đẻ, người kia là bố nuôi từ khi ông mới chào đời. Nhưng hai ông Robin và Richard có mẫu người giống nhau quá: cao, gầy, hầu như cao lỏng khỏng, mắt xanh nhạt và tóc đen. Bây giờ tóc của ông Robin không đen nữa và tóc của Richard đã trở thành muối tiêu trước khi ông chết rất lâu.
Hình như bà nội Glynnis yêu những người đàn ông có bộ mã bên ngoài giống nhau, như hầu hết các phụ nữ khác. Bỗng cô thấy mọi người im lặng lâu quá, nên nói:
- Kìa, chúng ta không nên đứng ngoài hành lang như thế này. Mời bố mẹ vào. - Cô quay người, dẫn hai ông bà vào nhà.
Họ đi theo cô, và khi cô đóng cửa đi vào với hai người, cô thấy bố mẹ đưa mắt nhìn khắp nơi. Cô giới thiệu:
- Đây là phòng khách, và ở cuối căn hộ có cái bếp nho nhỏ. Ở đấy có một căn phòng nằm một bên tạo cho căn hộ có hình chữ L, phòng ấy dùng làm phòng ăn nhỏ. Còn có một phòng ngủ và một buồng tắm, chỉ thế thôi. Căn hộ không lớn lắm nhưng con rất thích.
- Nhưng bố thấy nó rộng, - bố cô nói nhỏ. - Nghe điện thoại con nói thì...
Evan nghĩ giọng ông hơi có vẻ công kích, nên cô ngắt lời ông, thái độ có phần biện bạch.
- Căn hộ dễ thương, bố à!
- Phải, - ông đáp, gật đầu, đi dọc theo căn phòng, mắt vẫn nhìn quanh. Ông giữ im lặng, như thể ông không có lời gì để nói, rồi di đến chiếc ghế nệm dài gần lò sưởi.
Mẹ cô nói bằng một giọng ấm áp, chân tình:
- Theo mẹ thì căn hộ rất dễ thương, đúng là rất dễ thương, Evan à. Thoải mái, dễ chịu và rất hoàn hảo.
- Phải, đúng thế, mẹ à. - Evan hết sức ngạc nhiên khi nghe giọng mẹ có vẻ quả quyết, tự tin, không có dấu hiệu gì tỏ ra sợ sệt bố cô như trước đây. Nắm tay mẹ một cách thân thương, cô dẫn mẹ đến trước chiếc ghế nệm dài, và hai mẹ con cùng ngồi xuống.
- Con không muốn nhà lớn, bố à. Dù sao con cũng rất may mắn khi kiếm được căn hộ này. Căn hộ này được người ta sang lại, đồ đạc, bàn ghế có sẵn và cũng không cần sửa chữa nhiều. Ngoài ra, nhà gần cửa hàng. Con có thể đi bộ đến cửa hàng hằng ngày.
Lại một lần nữa, chính mẹ cô lên tiếng nói:
- Mẹ rất thích căn hộ, cưng à, mẹ thấy con trang hoàng lại cũng nhiều đấy chứ. Nhiều cây cảnh và hoa, con thường rất yêu hoa như thế này, ảnh của gia đình, sách con thích, tạp chí thời trang và tin tức con ưa, nhiều tác phẩm nghệ thuật có giá trị. Còn số nệm này chắc là của con, hẳn con mới mua. Phải, con tự túc như thế này là rất đúng. - Thấy Evan im lặng, bà Marietta nhỏ nhẹ hỏi con: - Mẹ nói như thế có đúng không, Evan?
- Dạ đúng, mẹ à, mẹ nói thế rất đúng, con cám ơn. - Cô cười thật tươi với mẹ. - Đúng là con đã mua những tấm nệm ấy. Con cố làm cho căn hộ này có dấu tích của con. Chủ nhà cũ đã mang đi hết những đồ vật nhỏ và các thứ có thể mang đi được, thật bất nhẫn, ngôi nhà chỉ còn lại cái xác như là tấm vải còn để trống cho con vẽ lên. Thế nhưng, đây không phải là nơi vĩnh viễn, mà chỉ là nơi ở tạm thời của con thôi.
- Ghế bàn rất đẹp, - bố cô nói, rõ ràng ông muốn chuộc lỗi vì những lời ông nói hồi nãy có hơi cộc cằn. - Cái bàn làm việc ở đằng ấy trông đẹp quá, bàn có từ thời George. - Ông đi đến cái kệ sách, nhìn xem với con mắt của nhà chuyên môn. - Phải, đúng như bố đã nói. - Ông nhìn tấm gương soi treo ở bức tường phía sau và nói thêm: - Tấm gương này cũng có từ thời George. Đồ đạc rất có giá trị. Ai sở hữu nhà này?
- Con không biết rõ, - cô vội trả lời, nghĩ rằng nói láo vô hại những chuyện nhỏ nhặt cũng không sao, nếu việc này giữ được hòa khí với nhau. - Con sang căn hộ qua trung gian của nhân viên địa ốc. Người thiếu phụ sở hữu ngôi nhà đang ở nước ngoài.
- Ra thế. Tốt rồi, căn hộ rất đẹp, - ông nói nhỏ, rõ ràng ông bị những đồ cổ gây ấn tượng mạnh, rồi ông quay về chỗ ngồi ở ghế nệm dài.
- Bây giờ để con đi lấy đồ uống cho bố nhé? - Evan nói và đứng dậy. - Nước ngọt nhé? Scotch hay Vodka? Hay rượu vang? Con có cả champagne nữa.
- Cho bố một ly vang trắng, Evan, - bố cô nói. - Cám ơn con.
- Mẹ cũng uống một ly vang, - Marietta nói, giọng nho nhỏ, rõ ràng.
Cô ngạc nhiên khi nghe mẹ uống rượu vang, vì không bao giờ bà uống rượu. Evan cố giữ vẻ mặt thản nhiên.
- Đợi con một lát, - cô nói rồi đi vào bếp.
Khi ở một mình, Evan tháo chiếc nhẫn đính hôn ra, bỏ vào túi quần, hy vọng bố mẹ cô không thấy chiếc nhẫn trên ngón tay thứ ba. Nhưng bố cô chắc đã thấy chiếc nhẫn. Thế nào ông cũng hỏi một vài câu thăm dò.
Khi mở chai Sancerre, cô thú thật với lòng mình, cô sợ bàn cãi với bố mẹ cô về việc cô đính hôn với Gideon. Và chắc anh ấy sẽ rất giận nếu biết cô đã tháo chiếc nhẫn ra. Nhưng việc giấu chuyện này có lẽ dễ dàng hơn. Ít ra là bây giờ.
Vừa rót rượu vang vào cái ly thủy tinh mà cô lấy trong tủ đựng ly tách ra, cô vừa nghĩ đến những sự đổi thay nơi mẹ cô. Cô rất ngạc nhiên khi thấy mẹ cô đổi thay quá nhiều.
Trước hết, trông bà Marietta rất khác trước. Bề ngoài của bà bây giờ trông đẹp hơn trước rất nhiều, tóc chải bóng đẹp gọn gàng, khuôn mặt trang điểm đẹp đẽ. Ngoài ra, chiếc áo dài vải lanh màu xanh nước biển bà mặc đã được cắt may đúng thời trang đẹp lộng lẫy, và có lẽ giá tiền đắt hơn những cái áo bà thường mặc trước đây rất nhiều. Không, cách ăn mặc của bà bây giờ rất khác trước. Trước đây bà thường mặc áo thun, quần lao động và luôn luôn có vẻ lôi thôi, luộm thuộm.
Thứ hai, mẹ cô đã tự khẳng định vị thế của mình với Owen. Evan chưa bao giờ thấy Marietta đối đầu với bố cô. Dĩ nhiên, không giống như thái độ vừa rồi của bà, thái độ phản bác ý kiến của chồng. Tại sao bà cả gan bác bỏ ý kiến của chồng như thế.
Evan sửng sốt khi thấy mẹ không những sức khỏe đã dồi dào hơn trước, mà bà còn tỏ ra có tinh thần độc lập, thậm chí còn sinh động nữa. Evan không thể nào không tự hỏi cái gì đã làm cho mẹ cô thay đổi nhiều như thế. Việc này làm cho cô vui sướng và mừng cho mẹ. Thật quá ngạc nhiên, cô nghĩ. Phương thuốc mới gì đã chữa lành cho bà nhỉ? Hay là có cái gì khác?
Vừa mở tủ lạnh lấy cái đĩa đựng món khai vị mà cô đã làm và lột lớp nilon bọc ngoài đĩa, Evan vừa nghĩ đến bố cô. Cô biết ông Owen đã chú ý đến đồ cổ ở trong căn hộ. Nói tóm lại, ông là người buôn đồ cổ sành sỏi ở Manhattan và Connecticut, một chuyện viên có tiếng về bàn ghế thời George, thậm chí còn thuyết trình về đồ cổ thời đại ấy.
Tất cả đồ đạc trong nhà đều có từ thời George và có giá trị. Đồ đạc thuộc về Emily Barkstone Harte, mẹ của Gideon. Bà cũng là sở hữu chủ căn hộ này, hiện thuộc quyền sử dụng của Nathalie - chị của Gideon. Vì Nathalie đang đảm nhiệm công việc tại công ty thông tấn Harte tại Sydney, nên Gideon thu xếp cho Evan dọn đến ở đây cho đến khi chị anh về lại London.
Evan áy náy khi rời khỏi cái khách sạn nhỏ dễ thương nơi cô đã ở và dọn đi mới cách đây mấy tuần. Gideon muốn cô có một nơi ở riêng cho được tự dọ, thoải mái. Chủ khách sạn là người bạn rất thân với bố cô, ông George Thomas. Vợ của Thomas, Arlette là người dễ thương, xem cô như con, nên bố cô nghĩ rằng bà ta có thể quan tâm chăm sóc cô, tạo cho cô điều kiện sống thoải mái. Evan nghĩ rằng việc đi về của cô thường xuyên bị Arlette chú ý và nói lại cho bố cô biết, mặc dù việc nói lại của bà ta có tính vô tư.
Không có lý do gì mà bố mẹ cô biết được lý do tại sao cô rời khách sạn để đi ở chỗ khác, ngoài việc họ tin cô muốn có chỗ ở riêng cho thoải mái. Hay không làm sao cho họ biết quyền sở hữu căn hộ có nhiều đồ cổ từ thời George quý giá là ai. Đây là công việc của cô. Nói tóm lại, cô đã trưởng thành, cô có quyền tự do. Cô đã hai mươi bảy tuổi, phải sống tự túc, vì vậy cô phải làm chủ bản thân mình.
Bây giờ đã lấy chiếc nhẫn ra khỏi ngón tay, Evan cảm thấy thoải mái hơn, cô bưng cái khay đồ uống lên phòng khách, để xuống cái bà salon gần ghế nệm dài.
Sau khi đưa ly rượu vang cho bố mẹ xong, cô quay lại bếp, vừa đi vừa ngoái đầu lại và nói:
- Con có làm ít đồ ăn nhẹ, con quay lại ngay.
Để đĩa đồ ăn lên bàn salon, cô ngồi xuống bên mẹ rồi lấy ly của mình.
- Chúc sức khỏe bố mẹ, và chúc mừng bố mẹ đến London.
- Chúc mừng, -bố mẹ cô cũng nói, và cả hai đều đưa ly rượu lên môi.
- Mời bố mẹ dùng cá hồi xông khói và xúc xích, - Evan nói, giọng đầm ấm thân thương. - Con làm đấy.
Mẹ cô tươi cười nhìn cô.
- Con mất công lo lắng quá. Cám ơn cưng.
Bố cô nói:
- Evan, cho bố mẹ biết kế hoạch của con đi. Bố mẹ rất muốn biết con định làm gì trong thời gian còn lại trong năm.
Evan nhìn ông với vẻ ngạc nhiên, rồi nói:
- Tuần nào con cũng nói cho bố biết rồi, và bố biết kế hoạch của con rồi, bố ạ. Con thích làm việc ở cửa hàng Harte và con sẽ làm việc ở đấy cho đến hết năm. - Cô muốn nói thêm là cô muốn làm cho đến hết đời, nhưng cô kiềm chế lại được. Cô ngồi dựa người ra ghế nhìn bố đăm đăm.
- Ra thế! Nhưng hồi nãy bố nghe con nói căn hộ này chỉ tạm thời... , - ông bỗng ngưng lại nửa chừng, và có vẻ bối rối nhất định.
- Đúng là con có nói thế, nhưng con muốn nói con ở tạm thời cho đến khi con tìm ra căn hộ khác con thích và con sẽ mua luôn.
- Ý kiến của con tuyệt vời quá, - Marietta nói. - Đấy là việc đầu tư rất hay.
Bố cô nhìn mẹ cô với ánh mắt trách cứ, rồi ông nói với giọng có vẻ dịu dàng hơn:
- Thế con định ở London lâu dài à, Evan?
- Dạ con định thế.
- Nhưng khi con đến đây vào tháng Giêng, bố nghĩ là con chỉ ở một năm thôi, như là thời gian nghỉ ngơi, như bố đã có lần làm thế cách đây nhiều năm.
- Khi ấy thì con có ý định như thế thật, bố à. Nhưng con thích làm việc ở cửa hàng. Thực vậy, con thích cửa hàng. Có lẽ đây là cửa hàng lớn nhất thế giới, nhờ bà Emma Harte và con cháu thừa kế của bà, và con sung sướng được làm một thành viên trong cửa hàng.
- Bố hy vọng họ không bắt con làm việc quá nhiều. Bố thấy con có vẻ sút cân. Con gầy đi thấy rõ.
Evan bỗng thấy tức tối, bất bình, cô muốn đáp lại lời bố thật chua cay, nhưng cô nghĩ tốt hơn là không nên nặng lời với bố cô làm gì. Và bỗng nhiên mặt mẹ cô có vẻ lo âu khiến cho cô càng thêm muốn tránh nói ra những lời chua cay. Nên cô dịu dàng đáp:
- Không, họ không bắt con làm việc nhiều, bố ạ. Thực ra, họ làm việc nhiều hơn con nữa, hay nhiều hơn bất kỳ nhân viên nào. Và những người trong gia đình Harte đều tuyệt vời. Con không hiểu tại sao bố ghét họ. - Rồi, thế là cô đã nói ra. Cô không có ý định muốn nói thế. Ít ra là chưa, nhưng cô đã nói ra, và cô sẽ không rút lại lời nói.
- Bố không ghét người trong gia đình Harte, - ông nói lớn, - thậm chí bố không biết họ. Tại sao con nói một điều như thế? Con nói thế là ngốc, là tưởng tượng.
- Không, con không tưởng tượng đâu. Từ khi con làm việc cho họ, là bố nói thế này thế nọ về họ, và bố có ý kiến rất kỳ lạ về Gideon, người mà bố không biết.
- Có phải vì thế mà con nói với bố như vậy không? Có phải vì người bạn trai của con mà con nói vậy không? - Ông hỏi, giọng bỗng trở nên gay gắt.
- Không, không phải. Vì bố nói các người chủ của con bắt con làm việc nặng nhọc, cho nên con có vẻ sút cân. Có lẽ con sút cân, nhưng vì con muốn gầy, muốn đẹp, để mặc áo quần đẹp, con tin khi gầy mặc áo quần sẽ đẹp. Vả lại, con lúc nào cũng mảnh khảnh mà. Còn về phần Gideon, anh ấy rất dễ thương. Từ khi con mới đến, hằng ngày anh ấy đối xử với con rất tử tế. Khi mới đến là con gặp anh ấy rồi.
Marietta cảm thấy cuộc cãi vã đang ầm ĩ diễn ra, nên bà nói:
- Evan, mẹ nghĩ con có bạn trai là điều rất tuyệt. Anh ta tốt với con, hiểu con, và rõ ràng tận tụy với con. Mẹ hy vọng trong thời gian bố mẹ ở đây, bố mẹ sẽ gặp được anh ấy.
Evan nhìn mẹ, cô cười âu yếm với mẹ, tỏ ý cám ơn bà đã tưới nước vào đám lửa đang âm ỉ cháy.
- Dĩ nhiên, bố mẹ sẽ được gặp anh ấy. Con muốn bố mẹ gặp Gideon. Thực ra, thì anh ấy muốn mời bố mẹ đi ăn trưa vào ngày Chủ nhật.
- Ồ, bố nghĩ là bố mẹ không đi được đâu, - bố cô cắt ngang lời cô. - Bố đã hứa với George và Arlette là chúng ta sẽ dùng cơm trưa với họ vào ngày Chủ nhật. Tại khách sạn. Evan, chắc con biết họ đã quan tâm chăm sóc đến con rất nhiều.
- Con thấy việc này cũng tốt thôi, - Evan nói nhỏ, thất vọng nhưng cô hài lòng vì tình thế gay cấn đã dịu xuống. - Con sẽ nói với Gideon là kế hoạch đã thay đổi. Con nghĩ, chắc anh ấy sẽ rất sung sướng được gặp lại George và Arlette.
- Ồ, nhưng bố nghĩ là George không muốn mời bạn của con, - bố cô nói. - Ông ấy chỉ mời ba chúng ta.
Evan ngồi dựa người ra sau, giận dữ. Cô muốn nhắc cho bố cô nhớ rằng hai ông bà đến London để thăm cô chứ không phải thăm người bạn từ thời con trẻ trung. Bỗng khi ấy mẹ cô để tay lên vai cô, đằng hắng giọng, bà nói:
- Đừng buồn, Evan, con.
Bà Marietta ngồi nghiêng người tới trước, nhìn đăm đăm vào chồng và nói:
- Không được, Owen, tôi nghĩ là chúng ta không nên nhận lời mời ăn trưa vào hôm Chủ nhật của George. Có lẽ chúng ta sẽ đi ăn với họ vào một hôm khác, nhưng Chủ nhật này thì không. Chúng ta sẽ đi ăn trưa với con và bạn trai của con. Chúng ta không cần đến người khác, nếu chúng ta muốn gặp Gideon Harte để biết anh ấy, thì chúng ta không cần đến ai hết.
- Tôi không muốn làm mếch lòng George, - Owen đáp, quắc mắt nhìn vợ, nhưng ông chưa nói xong thì bà Marietta lại cất tiếng nói tiếp.
Bằng giọng cương quyết, bà nói:
- Ồ, chuyện này không làm ông ta mếch lòng đâu. Tôi tin chắc ông ta sẽ thông cảm. Nhưng nếu ông không muốn, tôi sẽ đi một mình với Evand để gặp Gideon. Còn ông, nếu ông muốn thì ông cứ đi ăn trưa với George và Arlette.
Lại một lần nữa, Evan ngạc nhiên và sung sướng. Bố cô mở miệng định nói, nhưng bỗng ngưng lại. Trông ông có vẻ sượng sùng, nhưng cô không quan tâm. Cô âm thầm tán thưởng mẹ cô. Chúa mới biết được chuyện gì đã xảy ra cho bà, nhưng bà đã thành con người khác. Một con người rất kỳ diệu, cô nghĩ và cười thầm trong bụng.
Bỗng mẹ cô nói tiếp với giọng chững chạc, âu yếm:
- Evan này, hôm qua con nói con đã đặt bàn tại nhà hàng đặc biệt nào để tối nay chúng ta đi ăn tối. Vậy... chúng ta đi đâu, cưng?
- Đến nhà hàng Rules, mẹ à, nhà hàng này được bà Glynnis thích nhất, khi nào con đến London là bà và ông nội thường dẫn con đến đấy. Mẹ và bố có đi với ông bà và con một lần. Con nghĩ trở lại một nơi mà tất cả chúng ta đều có kỷ niệm là điều rất tuyệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.