Chương 32: Bạn Thân Đồng Giới
Doãn Dương Tây Tây
11/01/2024
Trời còn chưa sáng, Lục Đại Lâm vô cùng lo lắng bước ra khỏi nhà mình, dụi dụi đôi mắt mỏi nhừ, nhìn khắp xung quanh, rồi xoay người cẩn thận đóng cửa lại.
Suốt dọc đường dò dẫm bóng tối mà đi, đến rồi cũng không gõ cửa, mà tiện tay nhặt mấy viên đá trên đường, đứng bên ngoài hàng rào cao ngất, tay ném viên đá ra thật xa.
Dưới chân rừng núi yên tĩnh, không nghe thấy một chút động tĩnh, bầu trời cũng không rõ là màu lam đậm hay là màu đen trầm, nói chung là không nhìn thấy chút tia sáng nào.
Lục Đại Lâm đứng sát vào tường, bên chân có vài bụi cỏ dại, cậu ta đang tập trung lắng nghe động tĩnh bên trong thì một giọt sương không biết từ chỗ nào rơi xuống không kịp phòng bị nhỏ trên mu bàn chân, cậu ta lập tức bị dọa sợ nhảy bật ra xa.
Ông cụ non chưa kịp hết hoảng sợ lúc này chợt phát hiện bản thân mình không mang giày, lại bị dọa cho một phen nữa, nếu không phải cậu ta có thói quen vào nhà cởi giày ra, Lục Đại Lâm thật sự cho rằng mình đã gặp quỷ, đang yên đang lành mất tiêu đôi giày.
Khi đi ra ngoài quá vội vàng, không đúng, lúc này lấy đâu ra giọt sương, cái thứ lạnh lạnh vừa rồi lẽ nào là…lần đầu tiên có tia sáng lấp lánh xuất hiện dưới đôi mắt một mí hẹp dài của cậu ta.
Thứ đang giẫm trên mu bàn chân cậu ta không phải thứ gì khác, mà là bàn chân của con mèo đen do sư phụ nuôi dưỡng kia, đúng như dự đoán, vừa ngẩng đầu lên lập tức nhìn thấy con mèo cưng toàn thân đen tuyền thông minh kêu một tiếng meo.
Vào lúc cậu ta định ném viên đá thứ ba, trong sân nhà bỗng sáng đèn.
Trần Chiêu Hàn nhẹ bước đi ra mở cửa cho cậu ta, trong quá trình này hai người không có giao tiếp, nhưng vẫn hiểu là có chuyện gì.
Trên người Lục Đại Lâm vẫn là bộ đồ mặc tối hôm qua, chắc là bận rộn cả đêm không ngủ, sau khi cậu ta đi vào, có chút u oán nhìn ngó vết cào bắt mắt trên cánh tay và bả vai của Trần Chiêu Hàn, trong lòng không khỏi khó chịu, bây giờ cậu ta thật sự đố kỵ người đàn ông này có phụ nữ để ngủ.
Đang lúc cậu ta sải bước lớn chuẩn bị vào nhà chính nghỉ ngơi, thì anh đã vội vàng bước đến chặn đường, dùng ánh mắt chỉ chỉ băng ghế dưới gốc cây, ý bảo cậu ta qua đó ngồi cho mát, lý do là vì người phụ nữ trong nhà vừa mới ngủ.
Vừa mới ngủ?
Mẹ nó, biết chơi thật đấy.
Cậu ta cũng lười so đo với anh, bực tức nằm dưới gốc cây, hai tay đặt sau gáy, dáng vẻ ăn no chờ chết nhìn trời đất u ám.
Trần Chiêu Hàn nhìn cậu ta một cái, rồi đi vào nhà lấy đôi giày của mình ra ném xuống bên chân cậu ta, giẫm giẫm đất ở dưới chân, “Ngồi dậy nói chuyện.”
“Trần Chiêu Hàn, cậu đã thay đổi, trở nên có tình người hơn rồi, cậu có biết không?” Đôi mắt Lục Đại Lâm trừng to, nhanh nhẹn ngồi dậy, mang giày vào, đứng dậy phủi phủi áo dài nhăn nhúm trên người, tiến lại gần nói, “Cậu đoán xem, tối nay tên tiểu quỷ nào sẽ bị tôi bắt đây?”
Nói xong, trong sân đột nhiên nổi lên một trận gió, thổi cành lá xào xạc, đá vụn nhẹ nhàng lăn lộn, hai người họ đưa mắt nhìn nhau, giả vờ không phát hiện tiếp tục nói tiếp.
“Là cậu ta sao?”
“Không phải.”
“Lẽ nào là cô ta?” Trần Chiêu Hàn nhíu mày.
“Cũng không phải.”
“…Cậu đang úp mở cái gì đấy?”
“Được rồi, là hai người bọn họ.”
“Hai người?” Trần Chiêu Hàn bật cười, lạnh giọng nói: “Làm như thế có lợi ích gì cho bọn họ?”
“Có quỷ mới biết, tóm lại bọn họ dám làm như thế chắc chắn là đã tìm được người chống lưng.”
“Không sao cả, người đã diệt gọn cả sư môn như cậu đây lẽ nào còn sợ mấy tên nhóc quỷ kia?” Anh liếc nhìn cậu ta với vẻ mặt xúi giục.
Thân thể Lục Đại Lâm cứng đờ, người đàn ông này đủ tàn nhẫn, giả vờ không bị khích tướng, đè thấp giọng nói một câu, “Cái người chống lưng cho bọn họ cậu cũng quen đấy.”
“Đoán được rồi.”
“Vậy tôi nói trước, đến chừng đó nếu như ông đây bị chúng bạn xa lánh, cậu nhất định phải thu nhận tôi.”
Trần Chiêu Hàn có chút lo lắng cho ngôi nhà, hiếm khi lộ ra một tia khó xử, “Thu nhận trẻ lớn tuổi, chuyện này tôi phải đi hỏi ý vợ tôi đã.”
Nói xong, anh nghiêng người vỗ vỗ bả vai của Lục Đại Lâm, vứt lại cậu ta rồi rời đi.
Trần Chiêu Hàn đi vào nhà, đóng cửa bên trong lại, tắt hết đèn trong sân, thầm nghĩ, qua đêm nay, đất trong sân cũng nên đổi mới rồi.
Người phụ nữ yên tĩnh làm ổ trên giường, nhưng gương mặt sau cơn tình triều ẩm ướt lại trở nên vô cùng tái nhợt.
Suốt dọc đường dò dẫm bóng tối mà đi, đến rồi cũng không gõ cửa, mà tiện tay nhặt mấy viên đá trên đường, đứng bên ngoài hàng rào cao ngất, tay ném viên đá ra thật xa.
Dưới chân rừng núi yên tĩnh, không nghe thấy một chút động tĩnh, bầu trời cũng không rõ là màu lam đậm hay là màu đen trầm, nói chung là không nhìn thấy chút tia sáng nào.
Lục Đại Lâm đứng sát vào tường, bên chân có vài bụi cỏ dại, cậu ta đang tập trung lắng nghe động tĩnh bên trong thì một giọt sương không biết từ chỗ nào rơi xuống không kịp phòng bị nhỏ trên mu bàn chân, cậu ta lập tức bị dọa sợ nhảy bật ra xa.
Ông cụ non chưa kịp hết hoảng sợ lúc này chợt phát hiện bản thân mình không mang giày, lại bị dọa cho một phen nữa, nếu không phải cậu ta có thói quen vào nhà cởi giày ra, Lục Đại Lâm thật sự cho rằng mình đã gặp quỷ, đang yên đang lành mất tiêu đôi giày.
Khi đi ra ngoài quá vội vàng, không đúng, lúc này lấy đâu ra giọt sương, cái thứ lạnh lạnh vừa rồi lẽ nào là…lần đầu tiên có tia sáng lấp lánh xuất hiện dưới đôi mắt một mí hẹp dài của cậu ta.
Thứ đang giẫm trên mu bàn chân cậu ta không phải thứ gì khác, mà là bàn chân của con mèo đen do sư phụ nuôi dưỡng kia, đúng như dự đoán, vừa ngẩng đầu lên lập tức nhìn thấy con mèo cưng toàn thân đen tuyền thông minh kêu một tiếng meo.
Vào lúc cậu ta định ném viên đá thứ ba, trong sân nhà bỗng sáng đèn.
Trần Chiêu Hàn nhẹ bước đi ra mở cửa cho cậu ta, trong quá trình này hai người không có giao tiếp, nhưng vẫn hiểu là có chuyện gì.
Trên người Lục Đại Lâm vẫn là bộ đồ mặc tối hôm qua, chắc là bận rộn cả đêm không ngủ, sau khi cậu ta đi vào, có chút u oán nhìn ngó vết cào bắt mắt trên cánh tay và bả vai của Trần Chiêu Hàn, trong lòng không khỏi khó chịu, bây giờ cậu ta thật sự đố kỵ người đàn ông này có phụ nữ để ngủ.
Đang lúc cậu ta sải bước lớn chuẩn bị vào nhà chính nghỉ ngơi, thì anh đã vội vàng bước đến chặn đường, dùng ánh mắt chỉ chỉ băng ghế dưới gốc cây, ý bảo cậu ta qua đó ngồi cho mát, lý do là vì người phụ nữ trong nhà vừa mới ngủ.
Vừa mới ngủ?
Mẹ nó, biết chơi thật đấy.
Cậu ta cũng lười so đo với anh, bực tức nằm dưới gốc cây, hai tay đặt sau gáy, dáng vẻ ăn no chờ chết nhìn trời đất u ám.
Trần Chiêu Hàn nhìn cậu ta một cái, rồi đi vào nhà lấy đôi giày của mình ra ném xuống bên chân cậu ta, giẫm giẫm đất ở dưới chân, “Ngồi dậy nói chuyện.”
“Trần Chiêu Hàn, cậu đã thay đổi, trở nên có tình người hơn rồi, cậu có biết không?” Đôi mắt Lục Đại Lâm trừng to, nhanh nhẹn ngồi dậy, mang giày vào, đứng dậy phủi phủi áo dài nhăn nhúm trên người, tiến lại gần nói, “Cậu đoán xem, tối nay tên tiểu quỷ nào sẽ bị tôi bắt đây?”
Nói xong, trong sân đột nhiên nổi lên một trận gió, thổi cành lá xào xạc, đá vụn nhẹ nhàng lăn lộn, hai người họ đưa mắt nhìn nhau, giả vờ không phát hiện tiếp tục nói tiếp.
“Là cậu ta sao?”
“Không phải.”
“Lẽ nào là cô ta?” Trần Chiêu Hàn nhíu mày.
“Cũng không phải.”
“…Cậu đang úp mở cái gì đấy?”
“Được rồi, là hai người bọn họ.”
“Hai người?” Trần Chiêu Hàn bật cười, lạnh giọng nói: “Làm như thế có lợi ích gì cho bọn họ?”
“Có quỷ mới biết, tóm lại bọn họ dám làm như thế chắc chắn là đã tìm được người chống lưng.”
“Không sao cả, người đã diệt gọn cả sư môn như cậu đây lẽ nào còn sợ mấy tên nhóc quỷ kia?” Anh liếc nhìn cậu ta với vẻ mặt xúi giục.
Thân thể Lục Đại Lâm cứng đờ, người đàn ông này đủ tàn nhẫn, giả vờ không bị khích tướng, đè thấp giọng nói một câu, “Cái người chống lưng cho bọn họ cậu cũng quen đấy.”
“Đoán được rồi.”
“Vậy tôi nói trước, đến chừng đó nếu như ông đây bị chúng bạn xa lánh, cậu nhất định phải thu nhận tôi.”
Trần Chiêu Hàn có chút lo lắng cho ngôi nhà, hiếm khi lộ ra một tia khó xử, “Thu nhận trẻ lớn tuổi, chuyện này tôi phải đi hỏi ý vợ tôi đã.”
Nói xong, anh nghiêng người vỗ vỗ bả vai của Lục Đại Lâm, vứt lại cậu ta rồi rời đi.
Trần Chiêu Hàn đi vào nhà, đóng cửa bên trong lại, tắt hết đèn trong sân, thầm nghĩ, qua đêm nay, đất trong sân cũng nên đổi mới rồi.
Người phụ nữ yên tĩnh làm ổ trên giường, nhưng gương mặt sau cơn tình triều ẩm ướt lại trở nên vô cùng tái nhợt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.