Chương 28: Con Rối Bí Thuật
Doãn Dương Tây Tây
11/01/2024
Nhà chính bên kia phân thành hai phe, một phe là những người lớn tuổi thân thiết với cha mẹ của Trần Chiêu Hàn, cảm thấy chuyện này chắc chắn có điều khúc mắc, bọn họ không tin con trai của bạn thân đã khuất sẽ dẫn một con yêu nữ về đây làm hại bọn họ. Một bên khác là những người ngưỡng mộ Bạch Thanh Thanh, hơn nữa tuổi tác đều khá trẻ, đang trong độ tuổi nhiệt huyết sôi nổi, tự tin một cách mù quáng, nhìn thấy dáng vẻ rưng rưng nước mắt của cô gái mà mình thích, hận không thể băm nát mấy người Trần Chiêu Hàn ra cho sói ăn.
Hai phe tranh cãi không thể chấm dứt, Bạch Trì nhân lúc chị gái không chú ý đến cậu, lặng lẽ chuồn ra ngoài chạy đến gian phòng của mình.
Ba người trong phòng nhìn đồ vật trước mắt, sắc mặt có chút nặng nề.
Chính vào ban nãy, Trần Chiêu Hàn cầm một miếng vải gạc dư thừa nhét vào miệng Lục Đại Lâm, nói một câu: “Còn lắm mồm nữa, tôi đá cậu ra cửa sổ đấy.”
“….Hu hu hu! ! !”
Lục Đại Lâm không kịp trở tay, bị anh đẩy ngồi xuống đất, tay chân lập tức bắt đầu giãy giụa, trong miệng kêu gào gì đấy, mặt tức đến đỏ bừng, nửa ngày chưa ngồi dậy được.
Từ Tư Nhan rõ ràng cảm nhận được hơi thở anh tuấn rét lạnh trên người anh. Kể từ lúc bước vào sân nhà họ Bạch, vẻ hung tàn giữa chân mày anh chưa bao giờ tan đi, cũng không thèm nhìn cô.
Trần Chiêu Hàn không có thời gian quan tâm lời kháng nghị của Lục Đại Lâm, lại lần nữa nhìn đồ vật nằm trên xà nhà, anh nhấc chân định đi về phía trước, còn chưa bước được vài bước, cánh tay đã bị kéo lại, giây kế tiếp trong lòng có thêm một khối mềm mại.
“A Nhan.” Cánh tay anh gần như lập tức ra sức ôm chặt lấy cô, từ trong giọng nói trầm khàn Từ Tư Nhan cảm nhận được sự căng thẳng và kiềm chế của anh, có nụ hôn dịu dàng rơi trên đỉnh đầu cô, “Khiến em chịu uất ức rồi.”
“Toàn là những người không liên quan đến em, em còn không để tâm, anh có gì mà phải tức giận chứ.”
Trần Chiêu Hàn không nói chuyện, sức lực ôm cô không những không giảm mà còn tăng, cô bị cơ bắp trên người anh đè đến phát đau.
“Trần Chiêu Hàn.”
Cô ngửa mặt, nở nụ cười vô tư, đôi mắt cong lên trong veo dịu dàng, cô đã là người phụ nữ của anh, trên gương mặt hoàn hảo hiện ra vẻ ấm áp mềm mại của một người phụ nữ.
Trần Chiêu Hàn không nhịn được, lập tức cúi đầu ngậm lấy môi cô, xúc cảm mềm mại khiến anh hôn xuống thật sâu, tay vươn lên sờ nắn gương mặt cô, ấm áp trơn mịn.
“Hu hu hu…” Lục Đại Lâm trừng mắt, gương mặt biến thành màu tím, đôi mắt hẹp dài sắp chảy cả nước mắt, quả là không dám tin, hai con người xấu xa không biết xấu hổ, dám ở trước mặt cậu ta hôn nhau, cậu ta vẫn còn sống sờ sờ ở đây này.
Hơi thở của anh đầu độc khiến Từ Tư Nhan động tình, cô khập khiễng bị anh ôm qua kia đè lên giường đất ở trong phòng, môi lưỡi nóng bỏng từ trên mặt cô trượt xuống dưới chôn vào cổ cô, khơi lên từng trận tê dại.
Đột nhiên, cô cũng đã nhìn thấy một mảnh vải đỏ trên xà nhà, đôi tay vội vã đẩy bả vai anh ra, rên khẽ nói: “Trần Chiêu Hàn…anh dừng một chút, trên xà nhà hình như có gì đó.”
Đồ vật được dùng vải đỏ bao bọc bị cất giấu ở nơi vô cùng khó thấy, có lẽ là xà nhà không đủ rộng rãi nên mới bị bọn họ nhanh chóng phát hiện ra.
Lục Đại Lâm giật phăng miếng vải gạt trong miệng xuống, từ trên đất đứng bật dậy, tức giận đùng đùng đứng bên cạnh giường, hai tay ôm trước ngực, lạnh lùng nhìn bọn họ thân mật, không có nửa điểm ý định tránh đi, giống như liêm sỉ đối với cậu ta mà nói chỉ là hai chữ, không ai có thể mất liêm sỉ hơn cậu ta.
Chỉ trong vài phút, Trần Chiêu Hàn nhanh chóng bình phục lại tâm tình, đứng lên, đỡ cô đứng xuống đất, không thèm nhìn Lục Đại Lâm một cái.
Nói cho cùng da mặt của Từ Tư Nhan mỏng, trên mặt đã xuất hiện rạng mây hồng, phát hiện ra ánh mắt của cậu ta, cô vội vã xoay mặt đi chỗ khác.
Căn phòng thô sơ, không nhìn thấy món đồ bài trí nào, Lục Đại Lâm tức đến mức trợn trắng mắt lườm bọn họ, không muốn phí lời nữa, chắp tay sau lưng đi qua đó từ trong góc tường lấy ra một cái ghế nhỏ đặt trên giường, lòng bàn chân nhón lên, nhẹ nhàng nhảy lên giường đất, phủi phủi mồ hôi trên tay, giẫm lên ghế vươn cánh tay lấy mảnh vải kia xuống.
Hứ! Tỏ vẻ đẹp trai ai mà không biết.
Đưa đồ vật trong tay cho Trần Chiêu Hàn, bản thân cậu ta cẩn thận dè dặt gập eo, hai tay vịn cái ghế nhảy xuống.
Có lẽ là đã sờ đến đồ vật gói bên trong, Từ Tư Nhan nhìn thấy đáy mắt của anh lóe qua một tia lạnh sâu xa, cô tiến lên trước, nắm lấy một tay anh, cùng nhau vén mở mảnh vải đỏ kia, tầm mắt tức khắc ngây dại.
Là hai con rối nhỏ.
Nhìn kỹ lại, trên người hai con rối này lần lượt bị cắm một cây kim bạc, mà giữa hai cây kim bạc này được dùng sợi tóc liên kết.
Từ Tư Nhan nhìn thấy cái tên trên người hai con rối, mở miệng hỏi: “Đây là có ý gì?”
Lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếp đập cửa dồn dập.
“Anh Chiêu Hàn, anh ở bên trong không?”
Là Bạch Trì.
Hai phe tranh cãi không thể chấm dứt, Bạch Trì nhân lúc chị gái không chú ý đến cậu, lặng lẽ chuồn ra ngoài chạy đến gian phòng của mình.
Ba người trong phòng nhìn đồ vật trước mắt, sắc mặt có chút nặng nề.
Chính vào ban nãy, Trần Chiêu Hàn cầm một miếng vải gạc dư thừa nhét vào miệng Lục Đại Lâm, nói một câu: “Còn lắm mồm nữa, tôi đá cậu ra cửa sổ đấy.”
“….Hu hu hu! ! !”
Lục Đại Lâm không kịp trở tay, bị anh đẩy ngồi xuống đất, tay chân lập tức bắt đầu giãy giụa, trong miệng kêu gào gì đấy, mặt tức đến đỏ bừng, nửa ngày chưa ngồi dậy được.
Từ Tư Nhan rõ ràng cảm nhận được hơi thở anh tuấn rét lạnh trên người anh. Kể từ lúc bước vào sân nhà họ Bạch, vẻ hung tàn giữa chân mày anh chưa bao giờ tan đi, cũng không thèm nhìn cô.
Trần Chiêu Hàn không có thời gian quan tâm lời kháng nghị của Lục Đại Lâm, lại lần nữa nhìn đồ vật nằm trên xà nhà, anh nhấc chân định đi về phía trước, còn chưa bước được vài bước, cánh tay đã bị kéo lại, giây kế tiếp trong lòng có thêm một khối mềm mại.
“A Nhan.” Cánh tay anh gần như lập tức ra sức ôm chặt lấy cô, từ trong giọng nói trầm khàn Từ Tư Nhan cảm nhận được sự căng thẳng và kiềm chế của anh, có nụ hôn dịu dàng rơi trên đỉnh đầu cô, “Khiến em chịu uất ức rồi.”
“Toàn là những người không liên quan đến em, em còn không để tâm, anh có gì mà phải tức giận chứ.”
Trần Chiêu Hàn không nói chuyện, sức lực ôm cô không những không giảm mà còn tăng, cô bị cơ bắp trên người anh đè đến phát đau.
“Trần Chiêu Hàn.”
Cô ngửa mặt, nở nụ cười vô tư, đôi mắt cong lên trong veo dịu dàng, cô đã là người phụ nữ của anh, trên gương mặt hoàn hảo hiện ra vẻ ấm áp mềm mại của một người phụ nữ.
Trần Chiêu Hàn không nhịn được, lập tức cúi đầu ngậm lấy môi cô, xúc cảm mềm mại khiến anh hôn xuống thật sâu, tay vươn lên sờ nắn gương mặt cô, ấm áp trơn mịn.
“Hu hu hu…” Lục Đại Lâm trừng mắt, gương mặt biến thành màu tím, đôi mắt hẹp dài sắp chảy cả nước mắt, quả là không dám tin, hai con người xấu xa không biết xấu hổ, dám ở trước mặt cậu ta hôn nhau, cậu ta vẫn còn sống sờ sờ ở đây này.
Hơi thở của anh đầu độc khiến Từ Tư Nhan động tình, cô khập khiễng bị anh ôm qua kia đè lên giường đất ở trong phòng, môi lưỡi nóng bỏng từ trên mặt cô trượt xuống dưới chôn vào cổ cô, khơi lên từng trận tê dại.
Đột nhiên, cô cũng đã nhìn thấy một mảnh vải đỏ trên xà nhà, đôi tay vội vã đẩy bả vai anh ra, rên khẽ nói: “Trần Chiêu Hàn…anh dừng một chút, trên xà nhà hình như có gì đó.”
Đồ vật được dùng vải đỏ bao bọc bị cất giấu ở nơi vô cùng khó thấy, có lẽ là xà nhà không đủ rộng rãi nên mới bị bọn họ nhanh chóng phát hiện ra.
Lục Đại Lâm giật phăng miếng vải gạt trong miệng xuống, từ trên đất đứng bật dậy, tức giận đùng đùng đứng bên cạnh giường, hai tay ôm trước ngực, lạnh lùng nhìn bọn họ thân mật, không có nửa điểm ý định tránh đi, giống như liêm sỉ đối với cậu ta mà nói chỉ là hai chữ, không ai có thể mất liêm sỉ hơn cậu ta.
Chỉ trong vài phút, Trần Chiêu Hàn nhanh chóng bình phục lại tâm tình, đứng lên, đỡ cô đứng xuống đất, không thèm nhìn Lục Đại Lâm một cái.
Nói cho cùng da mặt của Từ Tư Nhan mỏng, trên mặt đã xuất hiện rạng mây hồng, phát hiện ra ánh mắt của cậu ta, cô vội vã xoay mặt đi chỗ khác.
Căn phòng thô sơ, không nhìn thấy món đồ bài trí nào, Lục Đại Lâm tức đến mức trợn trắng mắt lườm bọn họ, không muốn phí lời nữa, chắp tay sau lưng đi qua đó từ trong góc tường lấy ra một cái ghế nhỏ đặt trên giường, lòng bàn chân nhón lên, nhẹ nhàng nhảy lên giường đất, phủi phủi mồ hôi trên tay, giẫm lên ghế vươn cánh tay lấy mảnh vải kia xuống.
Hứ! Tỏ vẻ đẹp trai ai mà không biết.
Đưa đồ vật trong tay cho Trần Chiêu Hàn, bản thân cậu ta cẩn thận dè dặt gập eo, hai tay vịn cái ghế nhảy xuống.
Có lẽ là đã sờ đến đồ vật gói bên trong, Từ Tư Nhan nhìn thấy đáy mắt của anh lóe qua một tia lạnh sâu xa, cô tiến lên trước, nắm lấy một tay anh, cùng nhau vén mở mảnh vải đỏ kia, tầm mắt tức khắc ngây dại.
Là hai con rối nhỏ.
Nhìn kỹ lại, trên người hai con rối này lần lượt bị cắm một cây kim bạc, mà giữa hai cây kim bạc này được dùng sợi tóc liên kết.
Từ Tư Nhan nhìn thấy cái tên trên người hai con rối, mở miệng hỏi: “Đây là có ý gì?”
Lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếp đập cửa dồn dập.
“Anh Chiêu Hàn, anh ở bên trong không?”
Là Bạch Trì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.