Chương 16: Dạy Cô Vài Tư Thế (H)
Doãn Dương Tây Tây
11/01/2024
Trên đường xuống núi, Từ Tư Nhan nằm sấp trên lưng anh ngủ thiếp đi.
Ban nãy ở dưới gốc cây, đã xảy ra một cảnh kỳ diệu.
Mặt trăng mọc ở đằng Đông, chiếu đến đâu nơi đó sẽ ngập tràn màu sương bạc, còn những chiếc lá của cái cây ấy, dưới ánh trăng bạc rạng rỡ sẽ phát ra ánh sáng màu tím.
Từ Tư Nhan kinh ngạc không thôi, cô ngẩn ngơ sờ soạng đống lá ở dưới thân, khi cầm đến trước mặt thì vẫn là màu vàng cam, thế tại sao ở trên cây…
“Muốn biết tại sao không?” Người đàn ông rời khỏi trước ngực cô, hôn lên cằm cô một cái.
Cô đương nhiên muốn biết.
Hai tay Trần Chiêu Hàn chống ở hai bên hông cô, đáy mắt đen láy lấp lánh ánh sáng li ti, đường nét trên khóe môi vui vẻ lại xấu xa, “Điều kiện là lần này em phải tự mình động.”
Tối nay bọn họ đã làm đến lần thứ ba.
“Tự mình động…” Lời vừa thốt ra, cô lập tức phản ứng lại từ động mà anh nói có ý nghĩa gì.
Anh vẫn đang ở bên trong cô, xúc cảm ở dưới háng vừa chân thật vừa nóng bỏng, bảo cô ngồi trên cây hung khí ấy tự mình chuyển động, chỉ nghĩ đến cảnh tượng ấy, Từ Tư Nhan tức khắc cảm thấy vành tai nóng rực, khóe mắt thẹn thùng.
Cô tức giận nhìn anh một cái, ngập ngừng nói: “Em không biết.”
Người đàn ông không nói chuyện, ý cười nơi đáy mắt thật sâu xa, anh hôn lên mặt cô một cái, hai bàn tay lớn tùy ý đi xuống dưới xoa bóp bắp đùi của cô, rút gây thịt ra ngoài. Từ Tư Nhan rên khẽ một tiếng, hai tay bám lên cánh tay của anh, đầu ngón tay hung hăng siết chặt.
Một cỗ mùi tanh dã tính xộc lên mũi, mãi mà không tan.
Chất dịch trắng đục nồng đậm lan tràn thuận theo miệng huyệt không kịp khép lại chảy ra ngoài, nhỏ lên lá cây, tinh dịch trơn nhầy dính nhớp trộn lẫn với một ít vết máu đỏ tươi, nhìn qua vô cùng đáng sợ.
Người đàn ông nhíu mày nhìn chăm chăm vết máu ấy, rồi cúi người nhìn về phía cô.
Từ Tư Nhan vừa nghĩ đến hai lần trước anh đều chặn ở bên trong không cho chúng chảy ra, lần này…chạm phải ánh mắt nóng rực của anh, hô hấp cô nghẹn lại, chưa đợi anh nói chuyện, đã vội quay mặt đi nói: “Không bị thương, đó là thứ khác.”
Người đàn ông cười khẽ, liếm vành tai ửng đỏ của cô: “Anh biết, A Nhan càng lớn càng xinh, hoa huyệt dâm đãng tươi ngon mọng nước, nào có dễ bị thương đến thế.”
Đùng…đầu óc của cô lập tức bùng cháy.
Anh lại lần nữa ôm cô đến dưới gốc cây, quay lại tư thế ban đầu, Từ Tư Nhan giãy giụa không muốn làm nữa, muốn tuột xuống khỏi người anh.
Anh giữ chặt cô, khàn giọng cầu xin, “A Nhan, nghe lời nào, một lần cuối cùng có được không, làm nó mềm một chút, bây giờ nó cứng ngắc không nhét được vào quần, sao mà xuống núi đây, hửm?”
Từ Tư Nhan liếc nhìn thứ đó của anh một cái, không tiếp tục giãy giụa.
Khi anh đỡ bắp đùi cô đè xuống, cơn khoái cảm hoảng hốt mất trọng lực kia lại ập đến, bên dưới ngậm nuốt quá sâu quá bị động, tư vị ấy thật sự quá dày vò người, cô không nhịn được bấu lấy cánh tay của anh rên rỉ.
Sau vài lần lặp đi lặp lại, cô thỏa hiệp nói, “Em…..em tự mình chuyển động.”
Anh nắm cánh tay cô, cho cô đủ chỗ dựa, để cô cưỡi lên mình tìm cảm giác.
Ngón chân trắng nõn luồn vào đống lá cây, Từ Tư Nhan thở dốc thử nhổm người lên, cô không dám ngậm quá sâu, cũng không dám ngồi xuống quá nhanh, cẩn thận dè dặt kẹp người đàn ông đến phát đau, lông mày anh nhíu chặt, nhỏ giọng hối thúc cô.
“A Nhan…”
Từ Tư Nhan dừng lại nhìn anh, thấy gương mặt của anh cũng trở nên méo mó.
Chính bởi vì sự nhạy cảm của cô, mỗi lần gậy thịt cắm vào, bên trong sẽ co rút siết chặt, kẹp đến mức trên trán người đàn ông toát đầy mồ hôi, linh hồn như sắp bị cô hút đi mất.
Từ Tư Nhan thấy anh khó chịu, thì cắn chặt răng bắt đầu ngậm nuốt với biên độ lớn hơn, phát hiện vốn không hề đau đớn như trong tưởng tượng, dưới thân rất thoải mái.
Ban đầu, cô có chút không chịu nổi loại khoái cảm giống như thế này, vô thức nhắm mắt tựa vào anh, dán lên vòm ngực nhấp nhô của anh. Nghe thấy tiếng thở dốc gấp rút gợi cảm của người đàn ông trên đỉnh đầu, tư vị giữa háng càng lúc càng thần hồn điên đảo hơn, cơn khoái cảm khiến cô cảm thấy mình như đang ở trên mây, cơn khoái cảm ấy còn là do cô tự mình khống chế.
Rừng núi yên tĩnh, thân thể trần truồng của cô gái vừa xinh đẹp vừa nhiệt tình tựa lên cơ thể của người đàn ông, giống như một nàng yêu tinh bị vắt cạn tinh lực và máu huyết.
Đống lá dưới đất khẽ lay động, rồi phất bay…
Trần Chiêu Hàn đỏ mắt ôm chặt cô, khuôn mặt vùi vào mái tóc của cô, sướng đến mức không cưỡng lại được. Hai chân của cô gái co lại, sợi tóc mềm mại ở trong bóng đêm vô cùng trơn mượt tươi mát, thân thể mềm mại máu thịt ấm áp, chỉ ôm thế này thôi đã khiến trái tim của anh vỡ vụn từng mảnh, bờ mông đầy đặn tròn trịa ngồi giữa háng anh vặn vẹo tới lui, có vài khoảnh khắc, đến cả mặt trăng cũng trở nên sắc tình hơn, giống như một kẻ nhìn trộm hạ lưu.
Anh biết, cô gái này vốn đã quyến rũ nhưng bản thân cô không hề biết, anh thật may mắn khi có thể khai quật sự quyến rũ của cô và chiếm làm của riêng, độc quyền cất giấu.
Sau khi cao trào qua một lần, Từ Tư Nhan đã nếm được vị ngọt, cô thình lình chống tay ra sau lưng, bám chặt vào bắp đùi nửa gập lại của anh, ngửa mặt dập dềnh lên xuống. Mồ hôi trên mặt nhỏ giọt, nháy mắt lại là một trận phong tình khác.
Xương vai trơn mịn bóng bẩy, đôi lúc phập phồng uyển chuyển động lòng người, bộ ngực màu trắng sữa tùy ý dao động, hình dáng thướt tha uyển chuyển, hai cái chấm đỏ tươi ở chính giữa nương theo tiếng rên rỉ yếu ớt của cô gái tản phát hương vị tình dục nồng đậm.
Cảm nhận được cô sắp đến rồi, Trần Chiêu Hàn nắm lấy vòng eo thon, vùng chậu phối hợp nhún nhảy đâm chọc, tiếng nước dâm mỹ khiến đống lá dưới thân cũng dao động, sột soạt bay khắp nơi.
Tư thế như thế này, cộng thêm nhịp cắm rút từ đầu đến cuối của người đàn ông, khiến khoái cảm sinh lý nhanh chóng bành trước, bùng nổ trong cơ thể. Thủy triều dâng lên, cô gái khóc thét.
Gậy thịt thô to tức khắc cứng như sắt thép, nong căng khiến huyệt thịt đỏ thẫm dâm mỹ.
Trần Chiêu Hàn nhổm dậy đặt cô nằm xuống đất, nâng mặt cô lên hôn xuống, vừa hung hăng vừa vội vàng, “A Nhan, đợi thêm chút nữa…”
Dưới thân là một trận đâm chọc tần suất cao, chạy nước rút, cắm rút nhanh đến mức không nhìn thấy nó đang chuyển động, tay cô cào cấu ở trước ngực và sau lưng anh, khoái cảm kề cận cái chết…cuối cùng, anh lại lần nữa khiến cô cao trào.
Sợ cô ngất đi, Trần Chiêu Hàn trở mình ôm cô lên người, mặc cô cắn xé trên bả vai anh, cùng cô cảm nhận vùng bụng của cô bởi vì tinh dịch bắn ra mà run lẩy bẩy, rồi lại run lẩy bẩy…
…sau cùng chỉ còn lại từng cái run khe khẽ như co giật.
Gậy thịt trượt ra ngoài, giữa háng là một đống bề bộn…
Ban nãy ở dưới gốc cây, đã xảy ra một cảnh kỳ diệu.
Mặt trăng mọc ở đằng Đông, chiếu đến đâu nơi đó sẽ ngập tràn màu sương bạc, còn những chiếc lá của cái cây ấy, dưới ánh trăng bạc rạng rỡ sẽ phát ra ánh sáng màu tím.
Từ Tư Nhan kinh ngạc không thôi, cô ngẩn ngơ sờ soạng đống lá ở dưới thân, khi cầm đến trước mặt thì vẫn là màu vàng cam, thế tại sao ở trên cây…
“Muốn biết tại sao không?” Người đàn ông rời khỏi trước ngực cô, hôn lên cằm cô một cái.
Cô đương nhiên muốn biết.
Hai tay Trần Chiêu Hàn chống ở hai bên hông cô, đáy mắt đen láy lấp lánh ánh sáng li ti, đường nét trên khóe môi vui vẻ lại xấu xa, “Điều kiện là lần này em phải tự mình động.”
Tối nay bọn họ đã làm đến lần thứ ba.
“Tự mình động…” Lời vừa thốt ra, cô lập tức phản ứng lại từ động mà anh nói có ý nghĩa gì.
Anh vẫn đang ở bên trong cô, xúc cảm ở dưới háng vừa chân thật vừa nóng bỏng, bảo cô ngồi trên cây hung khí ấy tự mình chuyển động, chỉ nghĩ đến cảnh tượng ấy, Từ Tư Nhan tức khắc cảm thấy vành tai nóng rực, khóe mắt thẹn thùng.
Cô tức giận nhìn anh một cái, ngập ngừng nói: “Em không biết.”
Người đàn ông không nói chuyện, ý cười nơi đáy mắt thật sâu xa, anh hôn lên mặt cô một cái, hai bàn tay lớn tùy ý đi xuống dưới xoa bóp bắp đùi của cô, rút gây thịt ra ngoài. Từ Tư Nhan rên khẽ một tiếng, hai tay bám lên cánh tay của anh, đầu ngón tay hung hăng siết chặt.
Một cỗ mùi tanh dã tính xộc lên mũi, mãi mà không tan.
Chất dịch trắng đục nồng đậm lan tràn thuận theo miệng huyệt không kịp khép lại chảy ra ngoài, nhỏ lên lá cây, tinh dịch trơn nhầy dính nhớp trộn lẫn với một ít vết máu đỏ tươi, nhìn qua vô cùng đáng sợ.
Người đàn ông nhíu mày nhìn chăm chăm vết máu ấy, rồi cúi người nhìn về phía cô.
Từ Tư Nhan vừa nghĩ đến hai lần trước anh đều chặn ở bên trong không cho chúng chảy ra, lần này…chạm phải ánh mắt nóng rực của anh, hô hấp cô nghẹn lại, chưa đợi anh nói chuyện, đã vội quay mặt đi nói: “Không bị thương, đó là thứ khác.”
Người đàn ông cười khẽ, liếm vành tai ửng đỏ của cô: “Anh biết, A Nhan càng lớn càng xinh, hoa huyệt dâm đãng tươi ngon mọng nước, nào có dễ bị thương đến thế.”
Đùng…đầu óc của cô lập tức bùng cháy.
Anh lại lần nữa ôm cô đến dưới gốc cây, quay lại tư thế ban đầu, Từ Tư Nhan giãy giụa không muốn làm nữa, muốn tuột xuống khỏi người anh.
Anh giữ chặt cô, khàn giọng cầu xin, “A Nhan, nghe lời nào, một lần cuối cùng có được không, làm nó mềm một chút, bây giờ nó cứng ngắc không nhét được vào quần, sao mà xuống núi đây, hửm?”
Từ Tư Nhan liếc nhìn thứ đó của anh một cái, không tiếp tục giãy giụa.
Khi anh đỡ bắp đùi cô đè xuống, cơn khoái cảm hoảng hốt mất trọng lực kia lại ập đến, bên dưới ngậm nuốt quá sâu quá bị động, tư vị ấy thật sự quá dày vò người, cô không nhịn được bấu lấy cánh tay của anh rên rỉ.
Sau vài lần lặp đi lặp lại, cô thỏa hiệp nói, “Em…..em tự mình chuyển động.”
Anh nắm cánh tay cô, cho cô đủ chỗ dựa, để cô cưỡi lên mình tìm cảm giác.
Ngón chân trắng nõn luồn vào đống lá cây, Từ Tư Nhan thở dốc thử nhổm người lên, cô không dám ngậm quá sâu, cũng không dám ngồi xuống quá nhanh, cẩn thận dè dặt kẹp người đàn ông đến phát đau, lông mày anh nhíu chặt, nhỏ giọng hối thúc cô.
“A Nhan…”
Từ Tư Nhan dừng lại nhìn anh, thấy gương mặt của anh cũng trở nên méo mó.
Chính bởi vì sự nhạy cảm của cô, mỗi lần gậy thịt cắm vào, bên trong sẽ co rút siết chặt, kẹp đến mức trên trán người đàn ông toát đầy mồ hôi, linh hồn như sắp bị cô hút đi mất.
Từ Tư Nhan thấy anh khó chịu, thì cắn chặt răng bắt đầu ngậm nuốt với biên độ lớn hơn, phát hiện vốn không hề đau đớn như trong tưởng tượng, dưới thân rất thoải mái.
Ban đầu, cô có chút không chịu nổi loại khoái cảm giống như thế này, vô thức nhắm mắt tựa vào anh, dán lên vòm ngực nhấp nhô của anh. Nghe thấy tiếng thở dốc gấp rút gợi cảm của người đàn ông trên đỉnh đầu, tư vị giữa háng càng lúc càng thần hồn điên đảo hơn, cơn khoái cảm khiến cô cảm thấy mình như đang ở trên mây, cơn khoái cảm ấy còn là do cô tự mình khống chế.
Rừng núi yên tĩnh, thân thể trần truồng của cô gái vừa xinh đẹp vừa nhiệt tình tựa lên cơ thể của người đàn ông, giống như một nàng yêu tinh bị vắt cạn tinh lực và máu huyết.
Đống lá dưới đất khẽ lay động, rồi phất bay…
Trần Chiêu Hàn đỏ mắt ôm chặt cô, khuôn mặt vùi vào mái tóc của cô, sướng đến mức không cưỡng lại được. Hai chân của cô gái co lại, sợi tóc mềm mại ở trong bóng đêm vô cùng trơn mượt tươi mát, thân thể mềm mại máu thịt ấm áp, chỉ ôm thế này thôi đã khiến trái tim của anh vỡ vụn từng mảnh, bờ mông đầy đặn tròn trịa ngồi giữa háng anh vặn vẹo tới lui, có vài khoảnh khắc, đến cả mặt trăng cũng trở nên sắc tình hơn, giống như một kẻ nhìn trộm hạ lưu.
Anh biết, cô gái này vốn đã quyến rũ nhưng bản thân cô không hề biết, anh thật may mắn khi có thể khai quật sự quyến rũ của cô và chiếm làm của riêng, độc quyền cất giấu.
Sau khi cao trào qua một lần, Từ Tư Nhan đã nếm được vị ngọt, cô thình lình chống tay ra sau lưng, bám chặt vào bắp đùi nửa gập lại của anh, ngửa mặt dập dềnh lên xuống. Mồ hôi trên mặt nhỏ giọt, nháy mắt lại là một trận phong tình khác.
Xương vai trơn mịn bóng bẩy, đôi lúc phập phồng uyển chuyển động lòng người, bộ ngực màu trắng sữa tùy ý dao động, hình dáng thướt tha uyển chuyển, hai cái chấm đỏ tươi ở chính giữa nương theo tiếng rên rỉ yếu ớt của cô gái tản phát hương vị tình dục nồng đậm.
Cảm nhận được cô sắp đến rồi, Trần Chiêu Hàn nắm lấy vòng eo thon, vùng chậu phối hợp nhún nhảy đâm chọc, tiếng nước dâm mỹ khiến đống lá dưới thân cũng dao động, sột soạt bay khắp nơi.
Tư thế như thế này, cộng thêm nhịp cắm rút từ đầu đến cuối của người đàn ông, khiến khoái cảm sinh lý nhanh chóng bành trước, bùng nổ trong cơ thể. Thủy triều dâng lên, cô gái khóc thét.
Gậy thịt thô to tức khắc cứng như sắt thép, nong căng khiến huyệt thịt đỏ thẫm dâm mỹ.
Trần Chiêu Hàn nhổm dậy đặt cô nằm xuống đất, nâng mặt cô lên hôn xuống, vừa hung hăng vừa vội vàng, “A Nhan, đợi thêm chút nữa…”
Dưới thân là một trận đâm chọc tần suất cao, chạy nước rút, cắm rút nhanh đến mức không nhìn thấy nó đang chuyển động, tay cô cào cấu ở trước ngực và sau lưng anh, khoái cảm kề cận cái chết…cuối cùng, anh lại lần nữa khiến cô cao trào.
Sợ cô ngất đi, Trần Chiêu Hàn trở mình ôm cô lên người, mặc cô cắn xé trên bả vai anh, cùng cô cảm nhận vùng bụng của cô bởi vì tinh dịch bắn ra mà run lẩy bẩy, rồi lại run lẩy bẩy…
…sau cùng chỉ còn lại từng cái run khe khẽ như co giật.
Gậy thịt trượt ra ngoài, giữa háng là một đống bề bộn…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.