Chương 23: Người Phụ Nữ Khác
Doãn Dương Tây Tây
11/01/2024
Chuyện kịch liệt bị cắt ngang, Từ Tư Nhan thoát khỏi cái “chết”, rên khẽ rồi vùi vào trong chăn, đôi chân mịn màng trắng tuyết cuộn tròn lộ ra bên ngoài, vết hôn xanh tím đỏ hồng từ cổ chân kéo dài đến tận bắp đùi, điểm tô thêm một phần gợi cảm quyến rũ cho cơ thể xinh đẹp này.
Trong căn phòng ngập tràn mùi hương nóng ấm, tanh ngọt nồng đậm, Trần Chiêu Hàn để trần nửa thân trên ngồi bên mép giường, một tay nắm lấy một chân cô, cúi đầu tỉ mỉ ngắm nhìn những vết tích này, mày rậm đồng loạt nhíu chặt, anh cũng không dùng sức mấy, sao chỉ mới hôn có vài cái đã khiến cô thành ra thế này rồi.
Khăn ấm sạch sẽ phủ lên bắp đùi của cô gái cẩn thận lau chùi, bàn tay to nhẹ nhàng tách đùi cô ra, miệng huyệt sưng đỏ ướt át, nếp nhăn non nớt co rút mấp máy yếu ớt, Trần Chiêu Hàn cúi người đến gần thêm chút nữa, khăn ấm vươn ra đón lấy dòng mật dịch dính nhớp kia, lau khô sạch sẽ cho cô từng chút một.
Bên ngoài vang tiếng gõ cửa ngắt quãng, Từ Tư Nhan vô cùng phiền bực, nhấc chân đá vào lòng bàn tay của anh một cái. Trần Chiêu Hàn cười nhạt, cọ xát vài chỗ trên người cô rồi hít nhẹ vài hơi, lục tìm quần áo sạch sẽ mặc vào cho cô, cô không thể cứ mãi mặc quần áo của anh, anh phải chuẩn bị cho cô ít quần áo mới được.
Cô gái mệt mỏi không muốn động đậy, mặc cho người đàn ông dời qua dời lại, ý thức cũng không phải rất tỉnh táo, đợi đến khi bên tai vang lên tiếng bước chân khác, cô mới biết mình đã bị anh ôm ra sân.
Dưới gốc cây dại trước sân nhà, bùn đất bằng phẳng đâu vào đấy, lá cây um tùm vươn ra vây quanh thành một vòng bóng mát. Viện nhỏ yên tĩnh, có chút bừa bộn sau cơn mưa, bước chân đi tới đi lui của người đàn ông vang vọng bên tai, anh đang dọn dẹp đống lá cây khô tán loạn, bên cạnh có người đang nói chuyện suốt.
“Anh Chiêu Hàn, đây là quả mơ được trồng trong sân nhà chúng em, ngọt lắm đấy, cha em nói đã làm phiền anh giúp nhà chúng em bán thảo dược, bảo em và chị gái tặng cho anh mấy quả để anh ăn thử…” Bạch Trì chạy trước chạy sau giúp Trần Chiêu Hàn nhặt nhánh cây, trong miệng líu ra líu rít mãi không ngừng. Cậu bé vừa vào cửa đã nhìn thấy dưới gốc cây có một người phụ nữ, bóng lưng mảnh khảnh nằm nghiêng vậy mà cũng thấy đẹp mắt vô cùng, hoàn toàn không giống các cô gái vai to chân thô ở trong núi.
Ánh mắt hiếu kỳ bỗng dưng bị bóng lưng đi trước mặt chặn lại, cậu bé ngẩng đầu, lập tức cảm thấy sống lưng lạnh toát, vội vã cúi thấp đầu.
Sườn mặt của anh Chiêu Hàn sao mà nghiêm túc thế, chị gái ở phía sau giật giật góc áo của cậu, Bạch Trì càng không dám ngẩng đầu lên. Trên đời này có quá nhiều thứ cậu muốn nhìn nhưng lại không dám nhìn, ví dụ như mẹ cậu đã sinh ra cậu từ đâu, chị gái không cho cậu hỏi, cha cậu thì nhìn thấy cậu một lần đánh cậu một lần.
Bạch Thanh Thanh không giúp đỡ, cô ta biết Trần Chiêu Hàn không muốn nhìn thấy mình, cô ta cũng không cần chuốc thêm sự ghét bỏ, an phận ngồi xuống bàn đá bên cạnh, một tay chống cằm đợi Từ Tư Nhan tỉnh lại.
Cô ta là con gái của thôn trưởng, lớn lên xinh đẹp quyến rũ, là một đoá hoa của thôn, có biết bao chàng trai trẻ tranh nhau muốn cưới cô ta làm vợ, tuy nhiên từ lâu cha cô ta đã lập ra một quy tắc, con rể tương lai bắt buộc phải săn được một con sói làm sính lễ.
Vốn cho rằng người đó là Trần Chiêu Hàn, nhưng anh cứ rề rà bất động, dẫn đến chuyện xảy ra sau này, khiến cô ta không lường trước được, nhưng nghĩ kỹ lại thì anh thật sự ghét cô ta đến vậy sao?
Đối với việc người phụ nữ này đột nhiên xuất hiện trong nhà anh, cô ta cảm thấy có phải nên đưa ra một gợi ý bảo cô cút đi hay không, tưởng rằng anh Chiêu Hàn là đàn ông trong núi sâu chưa từng thấy qua phụ nữ chắc, thật đúng là không biết xấu hổ, Bạch Trì không biết đó là tiếng rên rỉ trên giường, nhưng cô ta biết, dù gì anh cũng giỏi như thế, cô không chịu nổi, kiểu phụ nữ bé nhỏ yêu kiều như thế này càng không thể chịu đựng được sự giày vò của anh.
Đàn ông kiếm vợ sống qua ngày, người thông minh đều sẽ chọn cô ta.
Không khí sau cơn mưa mát lạnh sảng khoái, Từ Tư Nhan đã tỉnh từ lâu, cô nhắm mắt buồn chán gẩy gẩy tấm thảm bông ở trên người, vành tai trắng nõn hơi vểnh lên nghe ngóng động tĩnh trong sân, chủ yếu là nghe tiếng bước chân của Trần Chiêu Hàn, cô cảm thấy bước chân của anh vững vàng đầy khí chất, nghe như có một loại cảm giác an toàn không thể giải thích được.
Thật lâu sau, ánh mắt thiêu đốt ở sau lưng cuối cùng cũng khiến cô cảm thấy có một chút không chịu nổi, nếu như cô có chuẩn bị, cũng không đến nỗi có người đến còn giả vờ ngủ say như thế này.
Đang không biết nên khéo léo tỉnh dậy, rồi chào hỏi với khách của anh như không có chuyện gì, thì chợt nghe thấy giọng nói của anh.
“A Trì, có chuyện gì em cứ trực tiếp nói thẳng đi.”
Trần Chiêu Hàn đi đến ngồi xuống ngăn cản tầm mắt của Bạch Thanh Thanh, anh ngồi ở sau lưng Tư Tư Nhan, tay vươn đến nắm lấy ngón tay dưới tấm thảm bông, nhéo một cái.
Trái tim Từ Tư Nhan nảy lên, không động đậy nữa, yên tĩnh giả vờ ngủ.
Bạch Trì phía bên kia chạy vài bước qua đây, ngồi xổm xuống bên cạnh, ngửa mặt nhìn chị gái, rồi lại nhìn bóng lưng mà cô ta đang nhìn, “Anh Chiêu Hàn, chị gái này là ai thế?”
Trong căn phòng ngập tràn mùi hương nóng ấm, tanh ngọt nồng đậm, Trần Chiêu Hàn để trần nửa thân trên ngồi bên mép giường, một tay nắm lấy một chân cô, cúi đầu tỉ mỉ ngắm nhìn những vết tích này, mày rậm đồng loạt nhíu chặt, anh cũng không dùng sức mấy, sao chỉ mới hôn có vài cái đã khiến cô thành ra thế này rồi.
Khăn ấm sạch sẽ phủ lên bắp đùi của cô gái cẩn thận lau chùi, bàn tay to nhẹ nhàng tách đùi cô ra, miệng huyệt sưng đỏ ướt át, nếp nhăn non nớt co rút mấp máy yếu ớt, Trần Chiêu Hàn cúi người đến gần thêm chút nữa, khăn ấm vươn ra đón lấy dòng mật dịch dính nhớp kia, lau khô sạch sẽ cho cô từng chút một.
Bên ngoài vang tiếng gõ cửa ngắt quãng, Từ Tư Nhan vô cùng phiền bực, nhấc chân đá vào lòng bàn tay của anh một cái. Trần Chiêu Hàn cười nhạt, cọ xát vài chỗ trên người cô rồi hít nhẹ vài hơi, lục tìm quần áo sạch sẽ mặc vào cho cô, cô không thể cứ mãi mặc quần áo của anh, anh phải chuẩn bị cho cô ít quần áo mới được.
Cô gái mệt mỏi không muốn động đậy, mặc cho người đàn ông dời qua dời lại, ý thức cũng không phải rất tỉnh táo, đợi đến khi bên tai vang lên tiếng bước chân khác, cô mới biết mình đã bị anh ôm ra sân.
Dưới gốc cây dại trước sân nhà, bùn đất bằng phẳng đâu vào đấy, lá cây um tùm vươn ra vây quanh thành một vòng bóng mát. Viện nhỏ yên tĩnh, có chút bừa bộn sau cơn mưa, bước chân đi tới đi lui của người đàn ông vang vọng bên tai, anh đang dọn dẹp đống lá cây khô tán loạn, bên cạnh có người đang nói chuyện suốt.
“Anh Chiêu Hàn, đây là quả mơ được trồng trong sân nhà chúng em, ngọt lắm đấy, cha em nói đã làm phiền anh giúp nhà chúng em bán thảo dược, bảo em và chị gái tặng cho anh mấy quả để anh ăn thử…” Bạch Trì chạy trước chạy sau giúp Trần Chiêu Hàn nhặt nhánh cây, trong miệng líu ra líu rít mãi không ngừng. Cậu bé vừa vào cửa đã nhìn thấy dưới gốc cây có một người phụ nữ, bóng lưng mảnh khảnh nằm nghiêng vậy mà cũng thấy đẹp mắt vô cùng, hoàn toàn không giống các cô gái vai to chân thô ở trong núi.
Ánh mắt hiếu kỳ bỗng dưng bị bóng lưng đi trước mặt chặn lại, cậu bé ngẩng đầu, lập tức cảm thấy sống lưng lạnh toát, vội vã cúi thấp đầu.
Sườn mặt của anh Chiêu Hàn sao mà nghiêm túc thế, chị gái ở phía sau giật giật góc áo của cậu, Bạch Trì càng không dám ngẩng đầu lên. Trên đời này có quá nhiều thứ cậu muốn nhìn nhưng lại không dám nhìn, ví dụ như mẹ cậu đã sinh ra cậu từ đâu, chị gái không cho cậu hỏi, cha cậu thì nhìn thấy cậu một lần đánh cậu một lần.
Bạch Thanh Thanh không giúp đỡ, cô ta biết Trần Chiêu Hàn không muốn nhìn thấy mình, cô ta cũng không cần chuốc thêm sự ghét bỏ, an phận ngồi xuống bàn đá bên cạnh, một tay chống cằm đợi Từ Tư Nhan tỉnh lại.
Cô ta là con gái của thôn trưởng, lớn lên xinh đẹp quyến rũ, là một đoá hoa của thôn, có biết bao chàng trai trẻ tranh nhau muốn cưới cô ta làm vợ, tuy nhiên từ lâu cha cô ta đã lập ra một quy tắc, con rể tương lai bắt buộc phải săn được một con sói làm sính lễ.
Vốn cho rằng người đó là Trần Chiêu Hàn, nhưng anh cứ rề rà bất động, dẫn đến chuyện xảy ra sau này, khiến cô ta không lường trước được, nhưng nghĩ kỹ lại thì anh thật sự ghét cô ta đến vậy sao?
Đối với việc người phụ nữ này đột nhiên xuất hiện trong nhà anh, cô ta cảm thấy có phải nên đưa ra một gợi ý bảo cô cút đi hay không, tưởng rằng anh Chiêu Hàn là đàn ông trong núi sâu chưa từng thấy qua phụ nữ chắc, thật đúng là không biết xấu hổ, Bạch Trì không biết đó là tiếng rên rỉ trên giường, nhưng cô ta biết, dù gì anh cũng giỏi như thế, cô không chịu nổi, kiểu phụ nữ bé nhỏ yêu kiều như thế này càng không thể chịu đựng được sự giày vò của anh.
Đàn ông kiếm vợ sống qua ngày, người thông minh đều sẽ chọn cô ta.
Không khí sau cơn mưa mát lạnh sảng khoái, Từ Tư Nhan đã tỉnh từ lâu, cô nhắm mắt buồn chán gẩy gẩy tấm thảm bông ở trên người, vành tai trắng nõn hơi vểnh lên nghe ngóng động tĩnh trong sân, chủ yếu là nghe tiếng bước chân của Trần Chiêu Hàn, cô cảm thấy bước chân của anh vững vàng đầy khí chất, nghe như có một loại cảm giác an toàn không thể giải thích được.
Thật lâu sau, ánh mắt thiêu đốt ở sau lưng cuối cùng cũng khiến cô cảm thấy có một chút không chịu nổi, nếu như cô có chuẩn bị, cũng không đến nỗi có người đến còn giả vờ ngủ say như thế này.
Đang không biết nên khéo léo tỉnh dậy, rồi chào hỏi với khách của anh như không có chuyện gì, thì chợt nghe thấy giọng nói của anh.
“A Trì, có chuyện gì em cứ trực tiếp nói thẳng đi.”
Trần Chiêu Hàn đi đến ngồi xuống ngăn cản tầm mắt của Bạch Thanh Thanh, anh ngồi ở sau lưng Tư Tư Nhan, tay vươn đến nắm lấy ngón tay dưới tấm thảm bông, nhéo một cái.
Trái tim Từ Tư Nhan nảy lên, không động đậy nữa, yên tĩnh giả vờ ngủ.
Bạch Trì phía bên kia chạy vài bước qua đây, ngồi xổm xuống bên cạnh, ngửa mặt nhìn chị gái, rồi lại nhìn bóng lưng mà cô ta đang nhìn, “Anh Chiêu Hàn, chị gái này là ai thế?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.