Chương 49: Nỗi Nhớ Nhung Của Anh
Doãn Dương Tây Tây
11/01/2024
Theo lý mà nói một cô gái không thể nào một mình đi quá xa, nhưng Lục Đại Lâm dẫn theo mấy thanh niên trong thôn đi lục tung khắp các ngọn núi gần đây, cũng không tìm thấy nửa điểm tung tích của Từ Tư Nhan.
Người phụ nữ ấy giống như một giọt sương giữa rừng núi, bốc hơi lên bầu trời, biến mất không thấy bóng dáng.
Nhưng ai cũng thấy khí tức trên người Trần Chiêu Hàn thay đổi, trở nên kiệm lời ít nói, giống một kẻ điên trầm lặng. Lục Đại Lâm làm sao có thể không biết cảm giác trong lòng anh, người đàn ông này cái gì cũng giấu vào trong lòng, nhìn thì giống kín đáo sâu xa, nhưng thực chất trong lòng trọng tình trọng nghĩa hơn bất cứ ai, đặc biệt là người phụ nữ cùng mình bầu bạn ngày đêm sớm tối gần một tháng trời, anh rất quan tâm cô.
“Chiêu Hàn, hôm nay muộn lắm rồi, về đi thôi, ngày mai tôi và cậu lên trấn xem thử.” Lục Đại Lâm vỗ vỗ vai anh, phát hiện cả người anh căng cứng, giống một cây cung không kéo được, căng mà không bắn.
Cũng không biết Trần Chiêu Hàn có nghe thấy lời của cậu ta hay không, tầm mắt nhìn lên mặt cậu ta chẳng khác gì đang nhìn tảng đá bên cạnh.
Giẫm lên bùn đất trơn trượt dưới chân, người đàn ông bước từng bước quay về nhà mình.
Sân vườn mấy ngày không quét dọn giống như từng có trộm đột nhập, nhành cây lá khô bay đầy đất, xơ xác như ngôi nhà hoang.
Trần Chiêu Hàn đi qua ngồi dưới gốc cây, luôn cảm thấy có thứ gì đó ở ngay bên cạnh, nhưng lại cách rất xa, trong mắt xuất hiện ảo ảnh nhìn quanh một vòng, cuối cùng không bắt được cái gì cả.
Anh nhớ đến lời cô từng nói, cô muốn trồng vài chậu hoa ở trong sân, nuôi thêm một bể cá, như thế sẽ đẹp mắt hơn một chút.
Cô còn nói trong nhà luôn có xạ hương, bảo anh mua một cái rèm cửa gắn lên cho bớt mùi. Anh không chỉ nhanh chóng gắn lên, còn mua thêm một cái máy làm sạch không khí, nhưng cô không thích cái mùi đó, nên vẫn chưa từng sử dụng qua.
Bên nhau ngày đêm sớm tối, cô từng khen anh rất biết cách sống, khen anh là một người đàn ông tốt, cũng từng oán giận anh quá phóng túng, không biết tiết chế, không biết khống chế, rất dễ sớm suy yếu.
Cô từng nói thích anh, nhưng cũng chỉ là thích, thích vẻ bề ngoài của anh, thích thân thể của anh, thế có thích con người của anh không?
Hai ngày đầu anh không ăn không uống sau đó dần ăn cơm đúng giờ ngủ đủ giấc lên núi hái thuốc, anh đi khắp các thị trấn gần đây, đi đến rất nhiều nơi cô có thể từng đi qua.
Anh càng ngày càng ít nói, buổi tối bắt đầu cả đêm không ngủ chỉ nhớ đến cô, mọi thứ trong nhà dường như đều đã bám mùi hương của người phụ nữ ấy, mùi thơm nhàn nhạt hòa lẫn với nỗi nhớ nhung sâu đậm, anh càng lúc càng chìm sâu vào sự cô đơn lo được lo mất.
Trong đêm cô lại nằm dưới thân anh, khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng, đôi chân mảnh khảnh quyến rũ đa tình quấn trên eo anh, mùi hương cơ thể tươi mát đi vào khoang mũi của anh, quanh quẩn, cuộn trào trong cổ họng anh.
Vẻ mặt vui cười của cô giống như đã khắc sâu vào trong đầu óc, như gần như xa.
Anh cẩn thận tinh tế ngửi từng tấc da thịt trên cơ thể cô, hóa ra mùi hương của cô mê người đến thế, vô cùng giống hoa lộ [1] sau cơn mưa, thấm vào ruột gan.
[1] Những gì được chưng cất từ hoa, những gì tinh túy nhất của hoa.
Cô lại bị anh trêu đùa không nói nên lời, chỉ biết tỏ vẻ đáng thương nhìn vào anh, dịu dàng thắm thiết, ham muốn dâng trào. Phía dưới của cô cắn chặt như thế, miệng huyệt mướt mát của cô hết lần này đến lần khác bao bọc anh, thu nạp anh, quấn lấy anh dập dềnh trong làn sóng bất tận…
Sáng sớm, Trần Chiêu Hàn ngồi tựa vào giường, chất lỏng dính nhớp trong lòng bàn tay dần dần trở nên lạnh lẽo, người đàn ông ngoảnh đầu nhìn ra cửa sổ, anh không tin cô cứ biến mất như thế, anh chắc chắn phải tìm được cô.
Sắc trời trong núi tối hơn những nơi khác, phía sau một bụi cây ẩn khuất, có người đang đào mộ, âm thanh xoạt xoạt xoạt nghe rất đáng sợ.
Cả đời Bạch Trì chưa từng làm qua loại chuyện này, trong lòng sợ hãi đến mức có thể nghe thấy tiếng khóc, tay cậu run lẩy bẩy, trên gương mặt đỏ bừng vương đầy những giọt mồ hôi to bằng hạt đậu, một giọt tùy tiện rơi xuống cũng có thể khiến mu bàn chân nhói đau.
Nói cho cùng cậu vẫn còn nhỏ, không chịu được sự cám dỗ, muốn nếm thử mùi vị làm tình mà chị gái từng nói, nào ngờ người nọ không nguyện ý, trong lúc xô xát cậu đã đẩy người kia đập đầu vào tảng đá chết rồi.
Người phụ nữ ấy giống như một giọt sương giữa rừng núi, bốc hơi lên bầu trời, biến mất không thấy bóng dáng.
Nhưng ai cũng thấy khí tức trên người Trần Chiêu Hàn thay đổi, trở nên kiệm lời ít nói, giống một kẻ điên trầm lặng. Lục Đại Lâm làm sao có thể không biết cảm giác trong lòng anh, người đàn ông này cái gì cũng giấu vào trong lòng, nhìn thì giống kín đáo sâu xa, nhưng thực chất trong lòng trọng tình trọng nghĩa hơn bất cứ ai, đặc biệt là người phụ nữ cùng mình bầu bạn ngày đêm sớm tối gần một tháng trời, anh rất quan tâm cô.
“Chiêu Hàn, hôm nay muộn lắm rồi, về đi thôi, ngày mai tôi và cậu lên trấn xem thử.” Lục Đại Lâm vỗ vỗ vai anh, phát hiện cả người anh căng cứng, giống một cây cung không kéo được, căng mà không bắn.
Cũng không biết Trần Chiêu Hàn có nghe thấy lời của cậu ta hay không, tầm mắt nhìn lên mặt cậu ta chẳng khác gì đang nhìn tảng đá bên cạnh.
Giẫm lên bùn đất trơn trượt dưới chân, người đàn ông bước từng bước quay về nhà mình.
Sân vườn mấy ngày không quét dọn giống như từng có trộm đột nhập, nhành cây lá khô bay đầy đất, xơ xác như ngôi nhà hoang.
Trần Chiêu Hàn đi qua ngồi dưới gốc cây, luôn cảm thấy có thứ gì đó ở ngay bên cạnh, nhưng lại cách rất xa, trong mắt xuất hiện ảo ảnh nhìn quanh một vòng, cuối cùng không bắt được cái gì cả.
Anh nhớ đến lời cô từng nói, cô muốn trồng vài chậu hoa ở trong sân, nuôi thêm một bể cá, như thế sẽ đẹp mắt hơn một chút.
Cô còn nói trong nhà luôn có xạ hương, bảo anh mua một cái rèm cửa gắn lên cho bớt mùi. Anh không chỉ nhanh chóng gắn lên, còn mua thêm một cái máy làm sạch không khí, nhưng cô không thích cái mùi đó, nên vẫn chưa từng sử dụng qua.
Bên nhau ngày đêm sớm tối, cô từng khen anh rất biết cách sống, khen anh là một người đàn ông tốt, cũng từng oán giận anh quá phóng túng, không biết tiết chế, không biết khống chế, rất dễ sớm suy yếu.
Cô từng nói thích anh, nhưng cũng chỉ là thích, thích vẻ bề ngoài của anh, thích thân thể của anh, thế có thích con người của anh không?
Hai ngày đầu anh không ăn không uống sau đó dần ăn cơm đúng giờ ngủ đủ giấc lên núi hái thuốc, anh đi khắp các thị trấn gần đây, đi đến rất nhiều nơi cô có thể từng đi qua.
Anh càng ngày càng ít nói, buổi tối bắt đầu cả đêm không ngủ chỉ nhớ đến cô, mọi thứ trong nhà dường như đều đã bám mùi hương của người phụ nữ ấy, mùi thơm nhàn nhạt hòa lẫn với nỗi nhớ nhung sâu đậm, anh càng lúc càng chìm sâu vào sự cô đơn lo được lo mất.
Trong đêm cô lại nằm dưới thân anh, khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng, đôi chân mảnh khảnh quyến rũ đa tình quấn trên eo anh, mùi hương cơ thể tươi mát đi vào khoang mũi của anh, quanh quẩn, cuộn trào trong cổ họng anh.
Vẻ mặt vui cười của cô giống như đã khắc sâu vào trong đầu óc, như gần như xa.
Anh cẩn thận tinh tế ngửi từng tấc da thịt trên cơ thể cô, hóa ra mùi hương của cô mê người đến thế, vô cùng giống hoa lộ [1] sau cơn mưa, thấm vào ruột gan.
[1] Những gì được chưng cất từ hoa, những gì tinh túy nhất của hoa.
Cô lại bị anh trêu đùa không nói nên lời, chỉ biết tỏ vẻ đáng thương nhìn vào anh, dịu dàng thắm thiết, ham muốn dâng trào. Phía dưới của cô cắn chặt như thế, miệng huyệt mướt mát của cô hết lần này đến lần khác bao bọc anh, thu nạp anh, quấn lấy anh dập dềnh trong làn sóng bất tận…
Sáng sớm, Trần Chiêu Hàn ngồi tựa vào giường, chất lỏng dính nhớp trong lòng bàn tay dần dần trở nên lạnh lẽo, người đàn ông ngoảnh đầu nhìn ra cửa sổ, anh không tin cô cứ biến mất như thế, anh chắc chắn phải tìm được cô.
Sắc trời trong núi tối hơn những nơi khác, phía sau một bụi cây ẩn khuất, có người đang đào mộ, âm thanh xoạt xoạt xoạt nghe rất đáng sợ.
Cả đời Bạch Trì chưa từng làm qua loại chuyện này, trong lòng sợ hãi đến mức có thể nghe thấy tiếng khóc, tay cậu run lẩy bẩy, trên gương mặt đỏ bừng vương đầy những giọt mồ hôi to bằng hạt đậu, một giọt tùy tiện rơi xuống cũng có thể khiến mu bàn chân nhói đau.
Nói cho cùng cậu vẫn còn nhỏ, không chịu được sự cám dỗ, muốn nếm thử mùi vị làm tình mà chị gái từng nói, nào ngờ người nọ không nguyện ý, trong lúc xô xát cậu đã đẩy người kia đập đầu vào tảng đá chết rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.