Chương 15: Sự cố bất đắc dĩ !
PhuongYomi
08/11/2013
Tại cổng nhà zuzu.
- Anh về cẩn thận! Cảm ơn anh vì đã đưa em về.- Bước xuống xe zuzu vội đưa cho Ren chiếc nón bảo hiểm.
- Không định mời anh vào nhà à ? - Câu hỏi của Ren làm zuzu hơi bất ngờ.
- Em chỉ sợ anh còn bận việc gì nên không dám mời anh thôi, chứ được vậy thì em vui lắm.
Vừa bước vào nhà zuzu, Ren vội đưa ánh mắt nhìn khắp một lượt. Phải nói sao nhỉ? Ngôi nhà được trang trí rất phong cách, cách bày biện khiến Ren có cảm giác như mình đang lạc chân vào một cung điện chứ không phải là một ngôi nhà bình thường như bao ngôi nhà khác. Nhưng nó càng rộng bao nhiêu ,càng lớn bao nhiêu thì nó lại cho Ren một cảm giác lạnh lẽo, cô đơn bấy nhiêu.
....................
- Em sống một mình à ?- Ren đón lấy ly nước từ tay zuzu và tỏ ra hơi thắc mắc.
- Em sống với bố và một dì giúp việc. Nhưng dạo này bố đi công tác còn dì Lan thì xin phép nghỉ về quê giải quyết việc nhà. Nên tạm thời bây giờ em sống một mình.- Nghe đến đây dường như Ren cảm thấy có chút cảm thông với sự cô đơn của Zuzu.
- Thế mẹ em đâu? - Khi lời nói vừa thốt ra khỏi cửa miệng thì Ren hiểu rằng dường như mình đã hỏi một câu không nên hỏi khi anh thấy zuzu vẫn cứ ngồi như thế mà không nói năng gì.
.............................
Im lặng....??
...............?.......?......
- Anh xin lỗi! Hình như anh đã nói những gì không nên nói rồi.- Ren cảm thấy lúng túng thật sự.
......................
Im lặng....
............?
- Mẹ em mất lâu lắm rồi.Mất khi em vừa lên 4 tuổi thôi ....- Lời nói như nghẹn lại trong cổ họng của zuzu. Thật ra mỗi lần nhắc đến mẹ là không hiểu sao cô bé lại muốn khóc. Một đứa trẻ lớn lên trong sự cô đơn thiếu vắng bàn tay nâng niu, chăm sóc của người mẹ quả thật chẳng có bất hạnh nào lớn bằng. Nhất là đối với một đứa con gái như zuzu. Nhiều lúc cô bé cũng không hiểu vì sao, 4 tuổi là cái tuổi mà nhiều khi con người có đủ khả năng để có thể nhớ được một cái gì đó.Nhưng tại sao dù cho có cố đến mấy đi chăng nữa thì trong zuzu, dù một mảnh kí ức nhỏ nhất về mẹ cũng không có. Nhiều khi sợ quên đi cái dáng vẻ thân thương ấy nên lúc nào trong túi xách của cô bé cũng không quên mang theo tấm hình của người mẹ quá cố.
Ren cảm thấy không khí có vẻ không còn tự nhiên như lúc đầu nên anh chàng đã vội
cắt ngang cái khung cảnh ảm đạm đó.
- Tối nay em rảnh chứ ?
- Gì ạ? - Câu hỏi của Ren khiến zuzu có vẻ ngạc nhiên.
- Đi trượt patin với anh nhé. Ngày mai là chủ nhật nên cũng không học hành gì mà !
Khi nghe Ren đề nghị đi chơi dù có vẻ hơi mệt nhưng sao cô bé không hề muốn từ chối lời mời của anh chàng . Trong khi đó zuzu sẵn sàng từ chối Jony bất cứ lúc nào.??......
- Thôi anh về . Chiều 6 giờ anh qua đón em.- Ren đứng dậy ra dắt xe ra cổng.
.................
Tại nhà Ren.
.................
- Anh hai bữa nay không đi làm nữa hay sao mà về sớm
vậy? - Thấy Ren vừa bước vào cửa Bảo Hân đã mừng mà nhảy cởn lên.
- Cái nhỏ này? Lớn rồi mà sao như con nít vậy hả?- Ren cảm thấy hơi khó chịu khi Bảo Hân lúc này đang ghì chặt làm vai anh chàng nặng trĩu.
- Anh !- Bảo Hân lẽo đẽo chạy theo.
- Gì nữa?Cho anh xin hai chữ đi ! Đừng có quấy rầy anh mày nữa! - Vừa nói Ren vừa khoác áo lên vai mà bay thẳng vào phòng.
Mặc dù bị Ren hằn học nhưng Bảo Hân vẫn cứ lăn xoăn chạy theo. Đến khi....
- Nhỏ này ! Ra ngoài mau!- Ren hốt hoảng hét toáng lên.Thật may là Ren chỉ vừa mới cởi xong chiếc áo chứ nếu không thì mọi chuyện đã gây to rồi.
...........!...!..
- Em xin lỗi! Tại anh không khóa cửa chứ bộ.- Tiếng của Bảo Hân ngoài cửa lí nhí đủ khiến ta có cảm giác hình như cô bé đang cảm thấy xấu hổ và có lỗi ghê ghớm lắm. Tuy vậy nhưng không hiểu sao Bảo Hân lại thấy có cái gì đó vui vui nữa.
- Xuống nhà trước đi , lát nữa anh xử mày sau. !- Tiếng Ren trong phòng vọng ra với giọng điệu không được vui cho lắm.
- Anh về cẩn thận! Cảm ơn anh vì đã đưa em về.- Bước xuống xe zuzu vội đưa cho Ren chiếc nón bảo hiểm.
- Không định mời anh vào nhà à ? - Câu hỏi của Ren làm zuzu hơi bất ngờ.
- Em chỉ sợ anh còn bận việc gì nên không dám mời anh thôi, chứ được vậy thì em vui lắm.
Vừa bước vào nhà zuzu, Ren vội đưa ánh mắt nhìn khắp một lượt. Phải nói sao nhỉ? Ngôi nhà được trang trí rất phong cách, cách bày biện khiến Ren có cảm giác như mình đang lạc chân vào một cung điện chứ không phải là một ngôi nhà bình thường như bao ngôi nhà khác. Nhưng nó càng rộng bao nhiêu ,càng lớn bao nhiêu thì nó lại cho Ren một cảm giác lạnh lẽo, cô đơn bấy nhiêu.
....................
- Em sống một mình à ?- Ren đón lấy ly nước từ tay zuzu và tỏ ra hơi thắc mắc.
- Em sống với bố và một dì giúp việc. Nhưng dạo này bố đi công tác còn dì Lan thì xin phép nghỉ về quê giải quyết việc nhà. Nên tạm thời bây giờ em sống một mình.- Nghe đến đây dường như Ren cảm thấy có chút cảm thông với sự cô đơn của Zuzu.
- Thế mẹ em đâu? - Khi lời nói vừa thốt ra khỏi cửa miệng thì Ren hiểu rằng dường như mình đã hỏi một câu không nên hỏi khi anh thấy zuzu vẫn cứ ngồi như thế mà không nói năng gì.
.............................
Im lặng....??
...............?.......?......
- Anh xin lỗi! Hình như anh đã nói những gì không nên nói rồi.- Ren cảm thấy lúng túng thật sự.
......................
Im lặng....
............?
- Mẹ em mất lâu lắm rồi.Mất khi em vừa lên 4 tuổi thôi ....- Lời nói như nghẹn lại trong cổ họng của zuzu. Thật ra mỗi lần nhắc đến mẹ là không hiểu sao cô bé lại muốn khóc. Một đứa trẻ lớn lên trong sự cô đơn thiếu vắng bàn tay nâng niu, chăm sóc của người mẹ quả thật chẳng có bất hạnh nào lớn bằng. Nhất là đối với một đứa con gái như zuzu. Nhiều lúc cô bé cũng không hiểu vì sao, 4 tuổi là cái tuổi mà nhiều khi con người có đủ khả năng để có thể nhớ được một cái gì đó.Nhưng tại sao dù cho có cố đến mấy đi chăng nữa thì trong zuzu, dù một mảnh kí ức nhỏ nhất về mẹ cũng không có. Nhiều khi sợ quên đi cái dáng vẻ thân thương ấy nên lúc nào trong túi xách của cô bé cũng không quên mang theo tấm hình của người mẹ quá cố.
Ren cảm thấy không khí có vẻ không còn tự nhiên như lúc đầu nên anh chàng đã vội
cắt ngang cái khung cảnh ảm đạm đó.
- Tối nay em rảnh chứ ?
- Gì ạ? - Câu hỏi của Ren khiến zuzu có vẻ ngạc nhiên.
- Đi trượt patin với anh nhé. Ngày mai là chủ nhật nên cũng không học hành gì mà !
Khi nghe Ren đề nghị đi chơi dù có vẻ hơi mệt nhưng sao cô bé không hề muốn từ chối lời mời của anh chàng . Trong khi đó zuzu sẵn sàng từ chối Jony bất cứ lúc nào.??......
- Thôi anh về . Chiều 6 giờ anh qua đón em.- Ren đứng dậy ra dắt xe ra cổng.
.................
Tại nhà Ren.
.................
- Anh hai bữa nay không đi làm
- Cái nhỏ này? Lớn rồi mà sao như con nít vậy hả?- Ren cảm thấy hơi khó chịu khi Bảo Hân lúc này đang ghì chặt làm vai anh chàng nặng trĩu.
- Anh !- Bảo Hân lẽo đẽo chạy theo.
- Gì nữa?Cho anh xin hai chữ đi ! Đừng có quấy rầy anh mày nữa! - Vừa nói Ren vừa khoác áo lên vai mà bay thẳng vào phòng.
Mặc dù bị Ren hằn học nhưng Bảo Hân vẫn cứ lăn xoăn chạy theo. Đến khi....
- Nhỏ này ! Ra ngoài mau!- Ren hốt hoảng hét toáng lên.Thật may là Ren chỉ vừa mới cởi xong chiếc áo chứ nếu không thì mọi chuyện đã gây to rồi.
...........!...!..
- Em xin lỗi! Tại anh không khóa cửa chứ bộ.- Tiếng của Bảo Hân ngoài cửa lí nhí đủ khiến ta có cảm giác hình như cô bé đang cảm thấy xấu hổ và có lỗi ghê ghớm lắm. Tuy vậy nhưng không hiểu sao Bảo Hân lại thấy có cái gì đó vui vui nữa.
- Xuống nhà trước đi , lát nữa anh xử mày sau. !- Tiếng Ren trong phòng vọng ra với giọng điệu không được vui cho lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.