Chương 13: Sự thật một nỗi đau!
PhuongYomi
08/11/2013
Chiều dần buông xuống, cái nắng oi ỏi đã lùi hẳn mà thay vào đó là những tia
nắng yếu ớt ,chỉ còn đọng lại chút gì đó hanh hao vàng vọt cuối trời.
Zuzu ngồi tựa đầu vào cửa kính và đưa ánh mắt xa xăm nhìn ra hai bên
đường.
Hai con người cứ ngồi như thế,chẳng ai nói gì.....
Cũng chẳng ai biết mình muốn gì...
Chỉ có gió vẫn thổi..........
chim vẫn bay .........
lá vẫn rơi .....
Và cuộc sống vẫn cứ tiếp tục........
..........................
- Tới nhà rồi! Em vào nhé! Anh về cẩn thận!- Khi Zuzu định quay ra mở cửa thì Jony cũng đột nhiên quay lại .
- Lúc nãy những lời anh nói....- Chưa kịp để Jony nói hết câu Zuzu đã chen ngang.
- Em biết là anh đùa rồi,nên anh không cần phải lo em hiểu nhầm. Bye anh nha!- Quay lại cười nhẹ rồi Zuzu bước vào trong.
................
Tối.
- Một ngày tốt lành chứ zuzu? Em khỏe rồi chứ? - Là tin nhắn của Ren. Cũng không biết tự lúc nào,mà thời gian biểu của Zuzu lại thêm vào mục mới này. GiỜ đây trò chuyện với Ren đã trở thành thói quen của cô bé.
< Anh đến như gió thoảng,nhẹ nhàng nhưng đủ làm em xao xuyến. Nhiều lúc muốn hỏi vì sao? Nhưng có lẽ,........ chỉ trái tim em mới hiểu.> ( Phuongyomi)
..................
Sáng.
Hôm nay Zuzu dậy sớm hơn mọi khi, không biết dây thần kinh nào của cô bé hoạt động sai nguyên tắc mà tự dưng sáng nay cô bé yêu cầu bác tài không qua đón đi học mà thay vào đó là tự đi đến trường bằng phương tiện thô sơ nhất là lét bộ từ nhà đến trường bằng đôi chân với quãng đường gần 3 km.
Phải công nhận một điều con người ta đôi khi cũng có những lúc hơi mà nhiều khi khoa học cũng không thể lí giải nổi.
Điển hình thì trước mắt ta, đang có một con nhỏ đang tung tăng bước từng bước chậm rãi trên quãng đường dài gần 3 cây số để đến trường. Vậy mà
nói không có vấn đề mới lạ. Cứ mãi vội ngắm cảnh xem hoa, Zuzu cũng quên mất kim đồng hồ đang nằm ở vị trí nào. Khi vừa kịp nhớ ra thì cũng là
lúc kim dài sắp chạm số 11 .
- Trời??... Sao mà nhanh thế??.. 6 h 55 '.... !!??.. Trể rồi làm sao đây....- Chỉ nói hoảng được vài câu rồi Zuzu dùng hết sức bình sinh ba chân bốn cẳng mà chạy, chân cô bé như có gắn thêm động cơ vậy. Nhiều khi cũng phải thừa nhận một điều rằng khi có ngoại cảnh tác động ,nó có thể khiến con người ta làm được những điều phi thường mà tưởng chừng không thể.
Chắc hẳn sẽ có nhiều câu hỏi đặt ra,là rằng vì sao một đứa luôn bất cần đời, học hành bỏ bê như zuzu mà cũng có lúc lại chạy thục mạng vì sợ trễ giờ, thật không thể tin nổi đúng không?...?. Nhưng sự thật vẫn là sự thật, và một sự thật đang rành rành trước mắt là zuzu đang chạy như điên như dại,giống như có cái đang rượt phía sau vậy. Mà cũng đúng thôi, hôm nay là kiểm tra một tiếng toán, zuzu đã đầu tư biết bao nhiêu cho bài kiểm tra này,đây có thể xem là mốc đánh dấu quan trọng cho việc cô bé bắt đầu có suy nghĩ. Vậy nên
nếu đến muộn là công sức mà mấy ngày trời tu luyện coi như bọt biển.
Đang lùng bùng với những suy nghĩ điên rồ trong đầu.....
- Em làm gì mà chạy thục mạng thế?- Tiếng ai mà nghe quen dữ vậy trời.? Hình như cứu tinh của cô bé đến rồi. Qủa thật nhiều lúc cuộc đời khiến ta phải tin tưởng vào câu < ông trời có mắt> .Như lúc này đây, cứ nghĩ công sức của zuzu sẽ bị vứt vào thùng rác, ai ngờ lại có người đến giúp cô thu nhặt lại.
- Nhanh,em sắp trễ rồi. Anh chở em đến trường với.- Thấy vẻ mặt hối hả của zuzu,Ren biết nhỏ này đang gấp lắm nên cũng không kịp hỏi han gì chỉ vội đưa cho cô bé chiếc mủ bảo hiểm rồi phóng xe đi.
- May thật,vừa kịp giờ. Cảm ơn anh nha! ..Hi...! - zuzu vừa chạy vừa quay lại chào Ren rồi mất hút khi cánh cổng trường vừa khép lại.
GiỜ kiểm tra căng thẳng cuối cùng cũng trôi qua .
Nhờ có sự đầu tư ,cố gắng cuối cùng Zuzu cũng hoàn thành khá tốt bài kiểm tra. Dẫu rằng sẽ không được điểm tuyệt đối nhưng dù sao đó cũng là một kì tích trong quá trình học tập của cô bé rồi.
Thế mới nói, đâu phải zuzu học không tốt chỉ vì nhỏ quá ham chơi mà thôi. Nếu như thượng đế đặt zuzu vào một môi trường khác,một gia đình có đầy đủ tiếng cười và hơi ấm của tình thân thì chắc hẳn zuzu sẽ là một cô bé đáng yêu và học tốt biết bao. Chỉ tại hai chữ < số phận>, bàn tay của tạo hóa nhiều lúc cũng không công bằng... ??. Thử đặt dấu hỏi ấy vào hoàn cảnh của zuzu mà xem. Giàu có thật đấy! Sung sướng thật đấy! Tuy bên ngoài zuzu cố tạo cho mình một vỏ bọc hoàn hảo nhất- Là một đứa con gái giàu có ,biết cách ăn chơi lại sành sỏi trong giới giang hồ. Nhưng sâu thẳm trong trái tim cô bé, một khoảng trống vô hình quá lớn,một tảng băng đã đóng lâu năm đã vô tình lấn áp cái tuổi thơ hồn nhiên ,mơ mộng của một đứa con gái đang chạm ngõ 18. Một tuổi thơ không mấy êm đẹp, sự ra đi của người mẹ và sự hờ hững của người cha đã vô hình chung khiến zuzu hôm qua trở thành zuzu hôm nay.
Vậy mới nói, tuổi thơ là một cái gì đó tưởng chừng như xa xôi nhưng nó sẽ là hành trang mang theo suốt chặng đường còn lại trên con đường đi tìm sự sống. Một tuổi thơ không lành lặn có thể khiến con người ta thay đổi một cách nhanh chóng và không ai có thể ngờ tới.
Vì sao con người ta yêu nhau , đến với nhau,nhưng tại sao lại không thể trọn đời bên nhau, cùng nhau xây dựng tổ ấm ,cùng nhau vun đắp yêu thương?.. ?. Và cuối cùng ,hậu quả của một hôn nhân không trọn vẹn là đã vô tình nhào nặn nên những cuộc đời bất hạnh , những cuộc đời thiếu hơi ấm tình thương...và....trong đó có < Nữ hoàng bóng đêm- nữ tướng cướp >
- Viên San, cậu làm bài tốt chứ?- Tiếng Bảo Hân bên cạnh làm zuzu giật bén mình. Có lẽ chỉ khi trên lớp thì cái tên Viên San mới được gọi thân thuộc như thế. Cũng nhờ điều này đã giúp zuzu kịp nhận ra mình là ai, và giúp cô bé không quên đi mình còn một cái tên đáng yêu như thế - Dương Viên San.
- Ừ cũng tạm thôi.- zuzu tự dưng hiền hẳn và nhìn Bảo Hân với ánh mắt thân mật lạ thường.
................................
Hôm nay Nguyên Anh cũng không làm phiền zuzu như mọi khi nữa, cũng không ai biết cậu ấy đang nghĩ gì, chỉ thỉnh thoảng lại thấy đôi mắt đó lại dừng lại trên khuôn mặt của zuzu.
- Viên San! Nguyên Anh hình như đang nhìn cậu kìa!- Bảo Hân nói một cách nhỏ nhẹ ,với âm lượng vừa đủ để chỉ mình zuzu nghe thấy.
- Mắt là của cậu ấy. Muốn làm gì thì làm sao mình cản được,thích nhìn thì cứ để cậu ta nhìn.- Zuzu nói với vẻ bất cần. ....
... Mà thật sự cũng không ai hiểu lí do vì sao từ khi có sự xuất hiện của Viên San (tên của zuzu trong lớp mà ) thì dường như Nguyên Anh bớt đào hoa hơn hẳn. Dạo này cũng ít thấy mấy con búp bê lãng vãng bên khuôn viên của lớp, chẳng lẽ Nguyên Anh đang <ăn chay trường> à? Chẳng hiểu chuyện gì? Một dấu hỏi to oạch được đặt ra.? Nhưng nếu chịu khó theo dõi các phần tiếp theo thì các bạn sẽ dần hiểu ra vấn đề thôi.
< Tình yêu có thể làm con người ta thay đổi. Tình yêu có thể khiến trái tim ta loạn nhịp.Tình yêu có thể khiến thế giới này quay cuồng. Tình yêu có thể khiến ta say và mang đến cho ta những cơn đau là không thể thiếu. Liệu tình yêu có đưa ta đến bên nhau, mang anh đến với em và mang em đến với anh ?...?..! ) ( phuongyomi)
Hai con người cứ ngồi như thế,chẳng ai nói gì.....
Cũng chẳng ai biết mình muốn gì...
Chỉ có gió vẫn thổi..........
chim vẫn bay .........
lá vẫn rơi .....
Và cuộc sống vẫn cứ tiếp tục........
..........................
- Tới nhà rồi! Em vào nhé! Anh về cẩn thận!- Khi Zuzu định quay ra mở cửa thì Jony cũng đột nhiên quay lại .
- Lúc nãy những lời anh nói....- Chưa kịp để Jony nói hết câu Zuzu đã chen ngang.
- Em biết là anh đùa rồi,nên anh không cần phải lo em hiểu nhầm. Bye anh nha!- Quay lại cười nhẹ rồi Zuzu bước vào trong.
................
Tối.
- Một ngày tốt lành chứ zuzu? Em khỏe rồi chứ? - Là tin nhắn của Ren. Cũng không biết tự lúc nào,mà thời gian biểu của Zuzu lại thêm vào mục mới này. GiỜ đây trò chuyện với Ren đã trở thành thói quen của cô bé.
< Anh đến như gió thoảng,nhẹ nhàng nhưng đủ làm em xao xuyến. Nhiều lúc muốn hỏi vì sao? Nhưng có lẽ,........ chỉ trái tim em mới hiểu.> ( Phuongyomi)
..................
Sáng.
Hôm nay Zuzu dậy sớm hơn mọi khi, không biết dây thần kinh nào của cô bé hoạt động sai nguyên tắc mà tự dưng sáng nay cô bé yêu cầu bác tài không qua đón đi học mà thay vào đó là tự đi đến trường bằng phương tiện thô sơ nhất là lét bộ từ nhà đến trường bằng đôi chân với quãng đường gần 3 km.
Phải công nhận một điều con người ta đôi khi cũng có những lúc hơi
- Trời??... Sao mà nhanh thế??.. 6 h 55 '.... !!??.. Trể rồi làm sao đây....- Chỉ nói hoảng được vài câu rồi Zuzu dùng hết sức bình sinh ba chân bốn cẳng mà chạy, chân cô bé như có gắn thêm động cơ vậy. Nhiều khi cũng phải thừa nhận một điều rằng khi có ngoại cảnh tác động ,nó có thể khiến con người ta làm được những điều phi thường mà tưởng chừng không thể.
Chắc hẳn sẽ có nhiều câu hỏi đặt ra,là rằng vì sao một đứa luôn bất cần đời, học hành bỏ bê như zuzu mà cũng có lúc lại chạy thục mạng vì sợ trễ giờ, thật không thể tin nổi đúng không?...?. Nhưng sự thật vẫn là sự thật, và một sự thật đang rành rành trước mắt là zuzu đang chạy như điên như dại,giống như có cái đang rượt phía sau vậy. Mà cũng đúng thôi, hôm nay là kiểm tra một tiếng toán, zuzu đã đầu tư biết bao nhiêu cho bài kiểm tra này,đây có thể xem là mốc đánh dấu quan trọng cho việc cô bé bắt đầu có suy nghĩ
- Em làm gì mà chạy thục mạng thế?- Tiếng ai mà nghe quen dữ vậy trời.? Hình như cứu tinh của cô bé đến rồi. Qủa thật nhiều lúc cuộc đời khiến ta phải tin tưởng vào câu < ông trời có mắt> .Như lúc này đây, cứ nghĩ công sức của zuzu sẽ bị vứt vào thùng rác, ai ngờ lại có người đến giúp cô thu nhặt lại.
- Nhanh,em sắp trễ rồi. Anh chở em đến trường với.- Thấy vẻ mặt hối hả của zuzu,Ren biết nhỏ này đang gấp lắm nên cũng không kịp hỏi han gì chỉ vội đưa cho cô bé chiếc mủ bảo hiểm rồi phóng xe đi.
- May thật,vừa kịp giờ. Cảm ơn anh nha! ..Hi...! - zuzu vừa chạy vừa quay lại chào Ren rồi mất hút khi cánh cổng trường vừa khép lại.
GiỜ kiểm tra căng thẳng cuối cùng cũng trôi qua .
Nhờ có sự đầu tư ,cố gắng cuối cùng Zuzu cũng hoàn thành khá tốt bài kiểm tra. Dẫu rằng sẽ không được điểm tuyệt đối nhưng dù sao đó cũng là một kì tích trong quá trình học tập của cô bé rồi.
Thế mới nói, đâu phải zuzu học không tốt chỉ vì nhỏ quá ham chơi mà thôi. Nếu như thượng đế đặt zuzu vào một môi trường khác,một gia đình có đầy đủ tiếng cười và hơi ấm của tình thân thì chắc hẳn zuzu sẽ là một cô bé đáng yêu và học tốt biết bao. Chỉ tại hai chữ < số phận>, bàn tay của tạo hóa nhiều lúc cũng không công bằng... ??. Thử đặt dấu hỏi ấy vào hoàn cảnh của zuzu mà xem. Giàu có thật đấy! Sung sướng thật đấy! Tuy bên ngoài zuzu cố tạo cho mình một vỏ bọc hoàn hảo nhất- Là một đứa con gái giàu có ,biết cách ăn chơi lại sành sỏi trong giới giang hồ. Nhưng sâu thẳm trong trái tim cô bé, một khoảng trống vô hình quá lớn,một tảng băng đã đóng lâu năm đã vô tình lấn áp cái tuổi thơ hồn nhiên ,mơ mộng của một đứa con gái đang chạm ngõ 18. Một tuổi thơ không mấy êm đẹp, sự ra đi của người mẹ và sự hờ hững của người cha đã vô hình chung khiến zuzu hôm qua trở thành zuzu hôm nay.
Vậy mới nói, tuổi thơ là một cái gì đó tưởng chừng như xa xôi nhưng nó sẽ là hành trang mang theo suốt chặng đường còn lại trên con đường đi tìm sự sống. Một tuổi thơ không lành lặn có thể khiến con người ta thay đổi một cách nhanh chóng và không ai có thể ngờ tới.
Vì sao con người ta yêu nhau , đến với nhau,nhưng tại sao lại không thể trọn đời bên nhau, cùng nhau xây dựng tổ ấm ,cùng nhau vun đắp yêu thương?.. ?. Và cuối cùng ,hậu quả của một hôn nhân không trọn vẹn là đã vô tình nhào nặn nên những cuộc đời bất hạnh , những cuộc đời thiếu hơi ấm tình thương...và....trong đó có < Nữ hoàng bóng đêm- nữ tướng cướp >
- Viên San, cậu làm bài tốt chứ?- Tiếng Bảo Hân bên cạnh làm zuzu giật bén mình. Có lẽ chỉ khi trên lớp thì cái tên Viên San mới được gọi thân thuộc như thế. Cũng nhờ điều này đã giúp zuzu kịp nhận ra mình là ai, và giúp cô bé không quên đi mình còn một cái tên đáng yêu như thế - Dương Viên San.
- Ừ cũng tạm thôi.- zuzu tự dưng hiền hẳn và nhìn Bảo Hân với ánh mắt thân mật lạ thường.
................................
Hôm nay Nguyên Anh cũng không làm phiền zuzu như mọi khi nữa, cũng không ai biết cậu ấy đang nghĩ gì, chỉ thỉnh thoảng lại thấy đôi mắt đó lại dừng lại trên khuôn mặt của zuzu.
- Viên San! Nguyên Anh hình như đang nhìn cậu kìa!- Bảo Hân nói một cách nhỏ nhẹ ,với âm lượng vừa đủ để chỉ mình zuzu nghe thấy.
- Mắt là của cậu ấy. Muốn làm gì thì làm sao mình cản được,thích nhìn thì cứ để cậu ta nhìn.- Zuzu nói với vẻ bất cần. ....
... Mà thật sự cũng không ai hiểu lí do vì sao từ khi có sự xuất hiện của Viên San (tên của zuzu trong lớp mà ) thì dường như Nguyên Anh bớt đào hoa hơn hẳn. Dạo này cũng ít thấy mấy con búp bê lãng vãng bên khuôn viên của lớp, chẳng lẽ Nguyên Anh đang <ăn chay trường> à? Chẳng hiểu chuyện gì? Một dấu hỏi to oạch được đặt ra.? Nhưng nếu chịu khó theo dõi các phần tiếp theo thì các bạn sẽ dần hiểu ra vấn đề thôi.
< Tình yêu có thể làm con người ta thay đổi. Tình yêu có thể khiến trái tim ta loạn nhịp.Tình yêu có thể khiến thế giới này quay cuồng. Tình yêu có thể khiến ta say và mang đến cho ta những cơn đau là không thể thiếu. Liệu tình yêu có đưa ta đến bên nhau, mang anh đến với em và mang em đến với anh ?...?..! ) ( phuongyomi)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.