Chuyện Tình Ở Vương Quốc Vampire
Chương 13: Cảm Ơn Anh Đã Tin Tôi
Thùy Trinh Trương
31/07/2015
Tôi sững người lại. Del đang làm cái gì vậy? Del siết chặt tôi như thế, trong khoảnh khắc đó, mọi giác quan của tôi đều biến mất.
-Del…?-Tôi lúc này mới đủ bình tĩnh để bật ra một tiếng.
Del thoáng chút giật mình, từ từ thả tôi ra. Del đưa tay lên vuốt mặt và lắc lắc đầu, lần đầu tiên tôi thấy hắn lúng túng đến như thế.
-Không ổn, thực sự không ổn..-Hắn lẩm bẩm nói với chính mình và bước đi. Tôi giương mắt ếch nhìn hắn với dấu chấm hỏi to đùng trên đầu. Hắn bị gì vậy?
---
Del bước nhanh về nhà. Khẽ sờ tay lên ngực, đúng là lạ, rất lạ. Cậu cảm thấy nghẹt thở.
-Mày làm sao thế hả Del? Bình tĩnh lại đi…-Cậu nhắm mắt để trấn an mình.
Del vào nhà, cậu thoáng chút ngạc nhiên khi nhìn thấy cha cậu ngồi trên ghế. Lại đến đây nữa à? Cậu cất giọng nhàn nhạt:
-Ông đến đây làm gì?
-Con trai..-Ông ta nhếch mép cười ma mị-Ta không ngờ con đã quyết định đúng đắn khi chọn Hạ Vi..
-Cô ta nói cho cha biết rồi sao?-Del khoác chiếc áo dạ đen lên móc, lạnh nhạt nói.
-Đúng thế đấy,.. Con làm ta rất hài lòng..-Ông ta nhìn Del.
-Ông đến đây chỉ nói điều đó thôi sao?
-Tất nhiên là không, ta chỉ muốn cảnh báo con một điều… Ngoan ngoãn kết hôn với Hạ Vi, con sẽ có thế lực. Còn nếu con muốn kết hôn với bất kì cô gái nào khác không thuộc dòng dõi quý tộc, thì con sẽ sớm nhận xác cô ta…
-Ông yên tâm-Del cười nhạt lên một tiếng- Tôi chưa bao giờ tin vào tình yêu cả. Nhờ ông cả đấy. Nhờ thứ tình cảm tàn ác ông dành cho mẹ tôi cả đấy
Ông ta sững người lại, nắm chặt tay kiềm chế cảm xúc dữ dội, ông ta đứng bật dậy và bước về. Del không nói gì, chỉ nhìn theo ông ta và cười lên nụ cười khinh bỉ. Chợt nụ cười người con gái đó trở về, cậu chợt khựng lại, rốt cuộc cậu bị sao vậy?
---
Tin Hạ Vi là vị hôn thê tương lai của thái tử Black chẳng bao lâu sau đã lan truyền đến học viện.
---
Tại cung điện bá tước tiểu thư Black…
-Thưa chủ nhân. Tôi đã hoàn thành việc chủ nhân yêu cầu ạ…-Một cô gái với mái tóc vàng ngang vai bước vào một căn phòng tối.
Cô gái miết ngón tay, lạnh lùng nói:
-Báo cáo đi.
-Vâng, trong gia tộc họ Trương không có cô gái nào tên là Hàn My cả ạ. Cả học viện 15 chúng ta chỉ có duy nhất một cô gái tên là Hàn My nhưng cô ta lại mang họ Dương.. Con gái của Dương Nhật Minh_công tước đã từng có công lớn trong triều đình.
Hạ Vi khẽ khựng lại, đôi môi nhếch lên một nụ cười ma mị:
-Em họ sao? Gỉa dối… Dương Hàn My…
---
Hôm nay là hội diễn văn nghệ toàn trường. Tôi phấn chấn hẳn lên. Tôi chưa bao giờ được nhìn thấy hội diễn nào được trang hoàng lộng lẫy như thế này. Bước từ ngoài cổng vào đã thấy dải đèn trời đẹp mắt chào đón. Vào trong thì đẹp như mơ vậy đấy! Tôi vừa xách cặp đến lớp thì đã thấy chị Hạ Vi trong bộ trang phục váy trắng tinh khôi xuất hiện. Vừa thấy tôi, chị ấy đã chạy đến:
-Hàn My, em xem chị có đẹp không?
-Phải nói sao nhỉ? Rất đẹp luôn đấy!-Tôi thốt lên. Qủa thực, trông Hạ Vi lúc ấy như một thiên thần.
-Hôm nay là hội diễn văn nghệ.. Chị mang trang phục này đấy..-Chị Hạ Vi nháy mắt. Chị ấy thật thân thiện.-Em cũng lên đó để xem đúng không? Đi với chị nào…
Tôi còn chưa kịp ú ớ thì Hạ Vi đã nhanh tay kéo tôi đi lên tầng ba chỗ chuẩn bị trang phục, chị Hạ Vi nháy mắt:
-Xem như em trông đồ giúp chị nhé..
Del cũng đến đó, trông anh ta lạnh nhạt và ngồi gác chân lên ghế bên ngoài phòng. Chắc là chờ người đẹp trang điểm bước ra đấy mà. Hí hí. Tôi và Hạ Vi đẩy cửa bước vào.
Vừa thấy tôi và Hạ Vi vào. Mọi người đã ồ lên, những tiếng bàn tán bắt đầu xôn xao:
-Hôn thê của Trương Hàn Phong đấy..
-Đẹp thật nhỉ?
-Còn con nhỏ đó không phải là con nhỏ có quan hệ khó hiểu với Del và Shu sao?
-Sao chị Hạ Vi lại cho nó vào đây cơ chứ? Hôm đó tôi còn thấy Del bế cô ta đi trên đường đấy… Chắc chắn cô ta không phải thật thà gì..
Những tiếng xì xào căng thẳng liên tục chĩa vào tôi, khó chịu, thực sự khó chịu.
-Mấy cô đừng nói người khác như thế!-Hạ Vi chau mày nói giọng không mấy là thiện cảm. Nghe Hạ Vi nói như thế, những cái loa bắt đầu im lặng. Thay đồ xong chúng kéo nhau ra ngoài chỉ còn tôi và chị Hạ Vi.
-Em đừng để ý đến họ.
-Vâng…
-À, em cầm dùm chị đi-Chị Hạ Vi đưa cho tôi một lon nước quả đã khui cười tươi. Tôi mỉm cười đón lấy. Đột nhiên, chị Hạ Vi bước loạng choạng, chị lấy tay đỡ đầu.
-Chị Hạ Vi.. Chị sao thế? Chị Hạ Vi..?
Chị Hạ Vi không trả lời được, chị ấy cứ loạng choạng và loạng choạng như thế và chị bất ngờ ngã vào người tôi. Lon nước quả vô tình đổ ngay vào chiếc váy trắng tinh khôi đó. Chị ấy lúc này như đã trở lại bình thường, giật mình nhìn vào vệt đỏ loang lổ trên chiếc váy áo.
-Aaaaaaaaaaaaaaa!!!!!!!!-Chị ấy thất thần hét lên vẻ kinh hãi.
Mọi người nghe thấy liền chạy vào phòng. Có cả Del.
-Chuyện gì thế?-Del nhíu mày nhìn Hạ Vi.
-Chiếc váy.. Chiếc váy của tôi..-Hạ Vi hoảng sợ nhìn xuống chiếc váy, mắt ngân ngấn nước. Mọi người nhìn vào vết đỏ trên váy, rồi lại nhìn vào lon nước quả trên tay tôi.
-Là cô ta sao?-Một cô gái tóc nâu nheo mắt nhìn tôi đầy vẻ nghi ngờ.
-Không…Không phải như mọi người nghĩ đâu.. Thực ra…-Tôi vội vàng thanh minh.
-Chắc chắn là cô ta đã đổ nước lên người Hạ Vi. Bằng chứng rõ ràng như thế còn gì.
-Đấy, tôi nói có sai đâu. Cô ta chắc vì ghen tức đây mà..
Mọi người không ai cho tôi giải thích, cứ xúm lại buộc tội tôi. Họ ghê tởm tôi còn Hạ Vi thì cứ im lặng, chắc chắn chị ấy biết tôi không cố tình, là do chị ấy nhưng tại sao chị ấy không nói gì cả? Không đỡ nổi cho tôi một câu sao?
-Hàn My à.. Chị không hiểu tại sao em lại làm thế với chị nữa..-Hạ Vi nhìn tôi vẻ sững sờ và nước mắt chị chảy ra.
-Chị..-Tôi điếng người. Vậy bây giờ chị đổ hết trách nhiệm cho tôi sao?
Mọi người nghe thế thì càng được có đà người tung kẻ hứng. “Ghê tởm!” “Sâu bọ” . Những âm thanh đó cứ dội vào tai tôi. Del thì nhìn tôi chăm chăm, cậu ta như đang tìm kiếm một thứ gì đó vô tội từ tôi. Mọi người thì xúm vào chửi rủa tôi. Tôi hoang mang, thật sự hoang mang.
-Thôi, chuyện đã lỡ rồi..Bỏ qua đi, không sao đâu, để tôi đi thay bộ khác.-Hạ Vi cười buồn nói. Đột nhiên tôi thấy Hạ Vi đểu giả hêt sức mặc dù tôi biết nghĩ xấu về người khác là không nên.
-Chị ấy hiền quá..
-Đúng ha…
-Con nhỏ trơ trẽn…
Tôi cắn chặt môi và bỏ ra ngoài.
***
Hạ Vi nhìn theo Hàn My, môi khẽ nhếch lên một nụ cười. Mọi người nhìn theo Hàn My chỉ trỏ. Del thì cứ im lặng như thế, đôi mắt cậu chợt xao động.
-Hàn My hình như giận tôi rồi, tôi phải đi tìm em ấy..-Hạ Vi chợt kêu lên và chạy ra khỏi phòng.
-Trời ôi chị ấy điên rồi sao?
-Chị ấy đúng là một cô gái thánh thiện..
-Chị Hạ Vi..
Hàn My bước lững thững xuống cầu thang. Suy nghĩ về mọi chuyện lúc nãy, thế là thế nào? Chẳng lẽ chị Hạ Vi cố tình sao? Không, không thể được! Hàn My khẽ thở dài.
-Hàn My!-Một tiếng gọi vang lên. Hàn My quay người ra sau. Hạ Vi chạy đến chỗ Hàn My vẻ vô cùng vội vã. Đến ngang cầu thang thì một chuyện không tưởng đã xảy ra. Hạ Vi sẩy chân ngã xuống cầu thang chỉ kịp hét lên một tiếng. Chuyện xảy ra quá bất ngờ. Hàn My vội vàng chìa tay ra cố nắm tay Hạ Vi giữ lại nhưng vô ích.
Rầm!
Hạ Vi nằm sóng soài dưới sàn. Mọi người chạy ra đúng lúc nhìn thấy Hạ Vi ngã. Họ hoảng hốt chạy xuống đỡ Hạ Vi lên, hốt hoảng:
-Chị làm sao thế chị Hạ Vi?
-Chị ơi? Chị sao thế?
Hạ Vi cực nhọc cố mở mắt ra và thều thào:
-Hàn…My…chị…
Vừa nói đến đó, Hạ Vi đã ngất đi. Ngay lập tức, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Hàn My.
-Lại là cô sao?
-Cô có còn đạo đức không vậy? Chị Hạ Vi đã tha thứ sao cô còn làm thế?
-Đồ cầm thú! Cô không xứng đáng để tiếp tục học tại học viện 15!
Del nhìn sang Hàn My. Một ánh nhìn vô cùng mâu thuẫn. Hàn My hốt hoảng giải thích:
-Không..Không phải như mọi người nghĩ đâu! Lúc đó Hạ Vi chạy đến chỗ tôi nhưng ngang cầu thang chị ấy bị sẩy chân nên ngã xuống, tôi không kịp nắm được tay chị ấy…
-Cô nghĩ chúng tôi sẽ tin cô sao?
-Thế tại sao lúc Hạ Vi ngất đi, cô ấy lại nhắc đến cô?
-Hãy tin tôi! Xin hãy tin tôi! Tôi thực sự không xô ngã chị ấy!-Hàn My nói mà gần như sắp khóc nhưng không ai nghĩ cho cô cả. Hàn My nhìn sang Del, khẽ níu tay áo Del -Tôi nói thật, tôi không làm việc đó.
Del cắn môi rồi lạnh lùng hất tay Hàn My ra, nhìn sang Hàn My đầy tức giận:
-Tôi biết là cô ghét tôi nhưng xin cô đừng làm như thế với hôn thê của tôi được không?-Del nạm chặt tay lại, và tránh đi ánh mắt Hàn My, lạnh nhạt nói-Tôi không muốn thấy cô nữa… Tôi không ngờ cô lại là người như thế, cô đi đi…
Hàn My sững sờ. Đúng rồi! Tại sao cô có thể trông chờ tên ác quỷ đó tin cô chứ? Hàn My bật cười chua chát:
-Ha ha ha… Tôi đang trông đợi cái gì vào các người thế này?
Nói rồi Hàn My cắn môi bước đi. Vừa chạm chân xuống sân trường thì một đám nữ sinh dội nguyên thùng nước từ trên tầng ba xuống đầu Hàn My. Hàn My giật mình nhìn lên.
-Dội nước vào nó cho nó tỉnh người đi!
Vừa dứt lời, đám nữ sinh đứng trên tầng thi nhau lấy nước dội vào Hàn My. Đám học sinh xung quanh không hiểu chuyện cũng lấy bóng nước ném hùa theo.
***
Tôi gần như bất lực với những gì đang diễn ra, thậm chí tôi còn không ngờ được sự việc lại diễn ra như thế này. Tức giận, nhục nhã, đó là tất cả những cảm xúc của tôi bây giờ. Đột nhiên một viên đá từ đâu bay đến đập vào đầu tôi, tôi giật mình nhìn lại. Một đám nữ sinh nhếch mép cười đầy tà khí cầm trên tay những hòn đá và ném vào tôi. Tôi hoảng hốt, hoảng hốt thật sự.
-Á!-Tôi thất thần hét lên khi hòn đá ném trúng trán tôi đau nhói. Tôi run run sờ tay lên. Máu… là máu sao? Tôi nheo mắt nhìn về đám nữ sinh kì lạ đó, là chúng cố ý. Chắc chắn là như thế. Nhưng đá vẫn ném về phía tôi, tôi loạng choạng, loạng choạng và ngã phịt xuống đất. Không dậy nổi. Nhưng chúng đâu có tha. Lạnh quá… Nước bám vào da thịt tôi, gió thổi qua làm người tôi gần như tên cứng. Những vết thương bắt đầu nhói đau. Mắt tôi mờ dần, mờ dần, trước mắt tôi thật mơ hồ. Ai đó làm ơn hãy đưa tôi đi đi, đi ra khỏi ngôi trường này.. Lúc tôi tưởng mình sắp ngất thì đám học sinh đột nhiên dừng tay. Một tiếng hét của một học sinh vang lên đầy đau đớn, tôi cố gắng hé mắt nhìn thì thấy một học viên ngã xuống đất, màu đỏ của máu từ học viên đó chảy ra… Tôi chợt lạnh người. Run lên. Chuyện gì thế? Có một bóng người bước đến chỗ tôi, đó có phải là người vừa ra tay với học viên xấu số đó không? Tôi cảm thấy sợ nhưng không thể nhích nổi người mà trốn. Đột nhiên, một vòng tay ấm áp ôm lấy tôi vào lòng. Một cảm giác ấm áp và gần gũi làm tôi chợt thấy nhẹ nhõm. Tôi hé mắt nhìn lên:
-Shu….
Shu dịu dàng mỉm cười nhìn tôi và nhẹ nhàng hôn lên trán tôi, cất giọng trầm ấm:
-Xin lỗi vì đã đến muộn..
Tôi mỉm cười, hạnh phúc… Thực sự hạnh phúc. Tôi nắm lấy cổ áo anh và khẽ lắc đầu:
-Cảm ơn anh đã đến… Nhưng học viên lúc nãy…
-À, không có gì đâu, mọi thứ em nhìn thấy chỉ là ảo ảnh thôi…-Shu nhẹ nhàng bế xốc tôi lên và bước đi. Tôi thều thào:
-Anh có biết chuyện gì xảy ra không? Chắc chắn không rồi, nếu không anh đâu..
-Đừng nói nữa..-Shu hôn nhẹ lên má tôi như trấn an-Anh biết hết mọi chuyện rồi, anh không tin em là người như thế..
-Thế là tốt quá rồi..-Tôi mỉm cười mãn nguyện.
Lúc ấy người tôi nghĩ đến cũng là Shu. Ở bên Shu tôi luôn có cảm giác bình yên đến lạ. Rốt cuộc đây là thứ tình cảm gì đây?
-Em có muốn đi cùng anh đến một nơi thật xa không?-Shu dịu dàng nói.
-Đi đến đâu cơ?-Tôi mơ màng hỏi, mọi thứ đột nhiên trở nên thật mơ hồ.
-Đến nơi em thích, về thế giới con người và chúng ta sẽ cùng nhau đi chơi, đi chơi lúc nào em chán chê anh sẽ đưa em về trường học lại..
Thế giới con người ư? Tôi chợt nghĩ và nụ cười hiền của mẹ hiện ra, đúng rồi, giờ tôi cần nụ cười của mẹ hơn bao giờ hết..
-Nhưng nghỉ học như thế có sao không?-Tôi hỏi.
-Không sao cả..-Shu mỉm cười và Shu cúi đầu xuống. Tôi còn chưa kịp hiểu hành động ấy là gì thì Shu nhẹ nhàng đặt lên môi tôi một nụ hôn nhẹ nhàng. Tôi giật mình nhưng không chống đỡ. Tôi không còn đủ sức mà đẩy Shu ra nữa. Với lại bây giờ tâm trạng tôi đang đau rát lên từng cơn, tôi không muốn nghĩ đến điều gì nữa. Shu mỉm cười dịu dàng:
-Anh làm em giật mình đúng không? Xin lỗi em nhé…
Tôi mơ màng và thiếp đi lúc nào không hay.
***
Hàn My gục trên tay Shu. Shu chỉ mỉm cười và đi thẳng đến phòng hiệu trưởng.
-Đế vương Evil?-THầy hiệu trưởng giật mình khi thấy Shu tìm đến tận cửa phòng mình.
-Đừng hoảng sợ như thế, tôi giờ đâu còn như xưa?-Shu nhìn bộ dạng hoảng sợ của ông ta phá lên cười-Tôi đến đây chỉ xin thầy cho tôi và học viên Dương Hàn My khối 11 nghỉ một thời gian thôi.
-Bao giờ hai người trở lại?
-Cái đó còn tùy-Nói rồi Shu chậm rãi bước đi.
Vừa bế Hàn My bước đến giữa sân trường thì Linh Đan bất ngờ chạy ra mang theo một cuộn băng:
-Các học viên học viện Vampire 15 hãy nhìn xem cô hotgirl Hạ Vi yêu quý của mấy người đi! Tất cả những sự việc xảy ở phòng thay đồ và hành lang tầng ba đều được một học viên lớp 6A3 Hoàng Hải tình cờ thu lại trong khi đi cùng chị gái của mình xem hội diễn văn nghệ!
Đám học sinh cà chớn ở các tầng vội vã dồn nhau đứng xung quanh Linh Đan, nhìn chằm chằm vào cuộn băng đó. Shu cũng thoáng ngạc nhiên rồi mỉm cười nhìn cô gái đang ngủ trên tay mình.
-Sau khi Hàn My tỉnh lại, hãy nói với Hàn My vụ việc đều đã được giải quyết nhé?-Linh Đan nhìn sang Shu.
-Tất nhiên, phiền cô sau khi tôi trở lại trường, cô có thể cho tôi mượn cuộn băng đó không?
Linh Đan thoáng ngạc nhiên nhưng rồi cũng cười rạng rỡ:
-Tất nhiên rồi!
Rồi Linh Đan cao giọng:
-Mọi người không tin thì hãy đến hội trường xem cuốn băng này.
Đám học sinh vội vàng đạp nhau đến xem, chẳng mấy chốc sân trường không còn một bóng người mà hội trường của học viện thì lại nghẹn ứ. Shu bật cười và tiếp tục đưa Hàn My đi. Cậu đã không tin nhầm người mà…
-Đế vương Evil.-Del bước đến gần Shu, nhìn cô gái đang gục trên tay Shu, cậu cắn răng kiềm chế tức giận và hỏi-Cậu định đưa Hàn My đi đâu?
-Liên quan đến cậu sao? Lúc đó cậu thậm chí còn vì vị hôn thê của mình mà nặng lời với Hàn My. Chắc hẳn Hàn My lúc ấy vô cùng hoang mang nên mới tìm niềm tin từ cậu, nhưng cậu đã làm gì? Cậu đã không tin. Cậu nghĩ bây giờ cậu còn có thể xen vào chuyện Hàn My nữa sao? Vị hôn thê của cậu đang nằm ở phòng y tế đấy.. Đến đó với cô ta đi… Tôi hơn cậu ở chỗ, luôn tin tưởng cô ấy..-Dứt lời Shu bước đi, nhưng rồi cũng khựng lại, mỉm cười và nói một câu kết-Tôi sẽ khiến thứ tình cảm nhỏ bé của Hàn My vừa nhen nhóm dành cho cậu vụt tắt, đơn giản là thế thôi...
-Del…?-Tôi lúc này mới đủ bình tĩnh để bật ra một tiếng.
Del thoáng chút giật mình, từ từ thả tôi ra. Del đưa tay lên vuốt mặt và lắc lắc đầu, lần đầu tiên tôi thấy hắn lúng túng đến như thế.
-Không ổn, thực sự không ổn..-Hắn lẩm bẩm nói với chính mình và bước đi. Tôi giương mắt ếch nhìn hắn với dấu chấm hỏi to đùng trên đầu. Hắn bị gì vậy?
---
Del bước nhanh về nhà. Khẽ sờ tay lên ngực, đúng là lạ, rất lạ. Cậu cảm thấy nghẹt thở.
-Mày làm sao thế hả Del? Bình tĩnh lại đi…-Cậu nhắm mắt để trấn an mình.
Del vào nhà, cậu thoáng chút ngạc nhiên khi nhìn thấy cha cậu ngồi trên ghế. Lại đến đây nữa à? Cậu cất giọng nhàn nhạt:
-Ông đến đây làm gì?
-Con trai..-Ông ta nhếch mép cười ma mị-Ta không ngờ con đã quyết định đúng đắn khi chọn Hạ Vi..
-Cô ta nói cho cha biết rồi sao?-Del khoác chiếc áo dạ đen lên móc, lạnh nhạt nói.
-Đúng thế đấy,.. Con làm ta rất hài lòng..-Ông ta nhìn Del.
-Ông đến đây chỉ nói điều đó thôi sao?
-Tất nhiên là không, ta chỉ muốn cảnh báo con một điều… Ngoan ngoãn kết hôn với Hạ Vi, con sẽ có thế lực. Còn nếu con muốn kết hôn với bất kì cô gái nào khác không thuộc dòng dõi quý tộc, thì con sẽ sớm nhận xác cô ta…
-Ông yên tâm-Del cười nhạt lên một tiếng- Tôi chưa bao giờ tin vào tình yêu cả. Nhờ ông cả đấy. Nhờ thứ tình cảm tàn ác ông dành cho mẹ tôi cả đấy
Ông ta sững người lại, nắm chặt tay kiềm chế cảm xúc dữ dội, ông ta đứng bật dậy và bước về. Del không nói gì, chỉ nhìn theo ông ta và cười lên nụ cười khinh bỉ. Chợt nụ cười người con gái đó trở về, cậu chợt khựng lại, rốt cuộc cậu bị sao vậy?
---
Tin Hạ Vi là vị hôn thê tương lai của thái tử Black chẳng bao lâu sau đã lan truyền đến học viện.
---
Tại cung điện bá tước tiểu thư Black…
-Thưa chủ nhân. Tôi đã hoàn thành việc chủ nhân yêu cầu ạ…-Một cô gái với mái tóc vàng ngang vai bước vào một căn phòng tối.
Cô gái miết ngón tay, lạnh lùng nói:
-Báo cáo đi.
-Vâng, trong gia tộc họ Trương không có cô gái nào tên là Hàn My cả ạ. Cả học viện 15 chúng ta chỉ có duy nhất một cô gái tên là Hàn My nhưng cô ta lại mang họ Dương.. Con gái của Dương Nhật Minh_công tước đã từng có công lớn trong triều đình.
Hạ Vi khẽ khựng lại, đôi môi nhếch lên một nụ cười ma mị:
-Em họ sao? Gỉa dối… Dương Hàn My…
---
Hôm nay là hội diễn văn nghệ toàn trường. Tôi phấn chấn hẳn lên. Tôi chưa bao giờ được nhìn thấy hội diễn nào được trang hoàng lộng lẫy như thế này. Bước từ ngoài cổng vào đã thấy dải đèn trời đẹp mắt chào đón. Vào trong thì đẹp như mơ vậy đấy! Tôi vừa xách cặp đến lớp thì đã thấy chị Hạ Vi trong bộ trang phục váy trắng tinh khôi xuất hiện. Vừa thấy tôi, chị ấy đã chạy đến:
-Hàn My, em xem chị có đẹp không?
-Phải nói sao nhỉ? Rất đẹp luôn đấy!-Tôi thốt lên. Qủa thực, trông Hạ Vi lúc ấy như một thiên thần.
-Hôm nay là hội diễn văn nghệ.. Chị mang trang phục này đấy..-Chị Hạ Vi nháy mắt. Chị ấy thật thân thiện.-Em cũng lên đó để xem đúng không? Đi với chị nào…
Tôi còn chưa kịp ú ớ thì Hạ Vi đã nhanh tay kéo tôi đi lên tầng ba chỗ chuẩn bị trang phục, chị Hạ Vi nháy mắt:
-Xem như em trông đồ giúp chị nhé..
Del cũng đến đó, trông anh ta lạnh nhạt và ngồi gác chân lên ghế bên ngoài phòng. Chắc là chờ người đẹp trang điểm bước ra đấy mà. Hí hí. Tôi và Hạ Vi đẩy cửa bước vào.
Vừa thấy tôi và Hạ Vi vào. Mọi người đã ồ lên, những tiếng bàn tán bắt đầu xôn xao:
-Hôn thê của Trương Hàn Phong đấy..
-Đẹp thật nhỉ?
-Còn con nhỏ đó không phải là con nhỏ có quan hệ khó hiểu với Del và Shu sao?
-Sao chị Hạ Vi lại cho nó vào đây cơ chứ? Hôm đó tôi còn thấy Del bế cô ta đi trên đường đấy… Chắc chắn cô ta không phải thật thà gì..
Những tiếng xì xào căng thẳng liên tục chĩa vào tôi, khó chịu, thực sự khó chịu.
-Mấy cô đừng nói người khác như thế!-Hạ Vi chau mày nói giọng không mấy là thiện cảm. Nghe Hạ Vi nói như thế, những cái loa bắt đầu im lặng. Thay đồ xong chúng kéo nhau ra ngoài chỉ còn tôi và chị Hạ Vi.
-Em đừng để ý đến họ.
-Vâng…
-À, em cầm dùm chị đi-Chị Hạ Vi đưa cho tôi một lon nước quả đã khui cười tươi. Tôi mỉm cười đón lấy. Đột nhiên, chị Hạ Vi bước loạng choạng, chị lấy tay đỡ đầu.
-Chị Hạ Vi.. Chị sao thế? Chị Hạ Vi..?
Chị Hạ Vi không trả lời được, chị ấy cứ loạng choạng và loạng choạng như thế và chị bất ngờ ngã vào người tôi. Lon nước quả vô tình đổ ngay vào chiếc váy trắng tinh khôi đó. Chị ấy lúc này như đã trở lại bình thường, giật mình nhìn vào vệt đỏ loang lổ trên chiếc váy áo.
-Aaaaaaaaaaaaaaa!!!!!!!!-Chị ấy thất thần hét lên vẻ kinh hãi.
Mọi người nghe thấy liền chạy vào phòng. Có cả Del.
-Chuyện gì thế?-Del nhíu mày nhìn Hạ Vi.
-Chiếc váy.. Chiếc váy của tôi..-Hạ Vi hoảng sợ nhìn xuống chiếc váy, mắt ngân ngấn nước. Mọi người nhìn vào vết đỏ trên váy, rồi lại nhìn vào lon nước quả trên tay tôi.
-Là cô ta sao?-Một cô gái tóc nâu nheo mắt nhìn tôi đầy vẻ nghi ngờ.
-Không…Không phải như mọi người nghĩ đâu.. Thực ra…-Tôi vội vàng thanh minh.
-Chắc chắn là cô ta đã đổ nước lên người Hạ Vi. Bằng chứng rõ ràng như thế còn gì.
-Đấy, tôi nói có sai đâu. Cô ta chắc vì ghen tức đây mà..
Mọi người không ai cho tôi giải thích, cứ xúm lại buộc tội tôi. Họ ghê tởm tôi còn Hạ Vi thì cứ im lặng, chắc chắn chị ấy biết tôi không cố tình, là do chị ấy nhưng tại sao chị ấy không nói gì cả? Không đỡ nổi cho tôi một câu sao?
-Hàn My à.. Chị không hiểu tại sao em lại làm thế với chị nữa..-Hạ Vi nhìn tôi vẻ sững sờ và nước mắt chị chảy ra.
-Chị..-Tôi điếng người. Vậy bây giờ chị đổ hết trách nhiệm cho tôi sao?
Mọi người nghe thế thì càng được có đà người tung kẻ hứng. “Ghê tởm!” “Sâu bọ” . Những âm thanh đó cứ dội vào tai tôi. Del thì nhìn tôi chăm chăm, cậu ta như đang tìm kiếm một thứ gì đó vô tội từ tôi. Mọi người thì xúm vào chửi rủa tôi. Tôi hoang mang, thật sự hoang mang.
-Thôi, chuyện đã lỡ rồi..Bỏ qua đi, không sao đâu, để tôi đi thay bộ khác.-Hạ Vi cười buồn nói. Đột nhiên tôi thấy Hạ Vi đểu giả hêt sức mặc dù tôi biết nghĩ xấu về người khác là không nên.
-Chị ấy hiền quá..
-Đúng ha…
-Con nhỏ trơ trẽn…
Tôi cắn chặt môi và bỏ ra ngoài.
***
Hạ Vi nhìn theo Hàn My, môi khẽ nhếch lên một nụ cười. Mọi người nhìn theo Hàn My chỉ trỏ. Del thì cứ im lặng như thế, đôi mắt cậu chợt xao động.
-Hàn My hình như giận tôi rồi, tôi phải đi tìm em ấy..-Hạ Vi chợt kêu lên và chạy ra khỏi phòng.
-Trời ôi chị ấy điên rồi sao?
-Chị ấy đúng là một cô gái thánh thiện..
-Chị Hạ Vi..
Hàn My bước lững thững xuống cầu thang. Suy nghĩ về mọi chuyện lúc nãy, thế là thế nào? Chẳng lẽ chị Hạ Vi cố tình sao? Không, không thể được! Hàn My khẽ thở dài.
-Hàn My!-Một tiếng gọi vang lên. Hàn My quay người ra sau. Hạ Vi chạy đến chỗ Hàn My vẻ vô cùng vội vã. Đến ngang cầu thang thì một chuyện không tưởng đã xảy ra. Hạ Vi sẩy chân ngã xuống cầu thang chỉ kịp hét lên một tiếng. Chuyện xảy ra quá bất ngờ. Hàn My vội vàng chìa tay ra cố nắm tay Hạ Vi giữ lại nhưng vô ích.
Rầm!
Hạ Vi nằm sóng soài dưới sàn. Mọi người chạy ra đúng lúc nhìn thấy Hạ Vi ngã. Họ hoảng hốt chạy xuống đỡ Hạ Vi lên, hốt hoảng:
-Chị làm sao thế chị Hạ Vi?
-Chị ơi? Chị sao thế?
Hạ Vi cực nhọc cố mở mắt ra và thều thào:
-Hàn…My…chị…
Vừa nói đến đó, Hạ Vi đã ngất đi. Ngay lập tức, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Hàn My.
-Lại là cô sao?
-Cô có còn đạo đức không vậy? Chị Hạ Vi đã tha thứ sao cô còn làm thế?
-Đồ cầm thú! Cô không xứng đáng để tiếp tục học tại học viện 15!
Del nhìn sang Hàn My. Một ánh nhìn vô cùng mâu thuẫn. Hàn My hốt hoảng giải thích:
-Không..Không phải như mọi người nghĩ đâu! Lúc đó Hạ Vi chạy đến chỗ tôi nhưng ngang cầu thang chị ấy bị sẩy chân nên ngã xuống, tôi không kịp nắm được tay chị ấy…
-Cô nghĩ chúng tôi sẽ tin cô sao?
-Thế tại sao lúc Hạ Vi ngất đi, cô ấy lại nhắc đến cô?
-Hãy tin tôi! Xin hãy tin tôi! Tôi thực sự không xô ngã chị ấy!-Hàn My nói mà gần như sắp khóc nhưng không ai nghĩ cho cô cả. Hàn My nhìn sang Del, khẽ níu tay áo Del -Tôi nói thật, tôi không làm việc đó.
Del cắn môi rồi lạnh lùng hất tay Hàn My ra, nhìn sang Hàn My đầy tức giận:
-Tôi biết là cô ghét tôi nhưng xin cô đừng làm như thế với hôn thê của tôi được không?-Del nạm chặt tay lại, và tránh đi ánh mắt Hàn My, lạnh nhạt nói-Tôi không muốn thấy cô nữa… Tôi không ngờ cô lại là người như thế, cô đi đi…
Hàn My sững sờ. Đúng rồi! Tại sao cô có thể trông chờ tên ác quỷ đó tin cô chứ? Hàn My bật cười chua chát:
-Ha ha ha… Tôi đang trông đợi cái gì vào các người thế này?
Nói rồi Hàn My cắn môi bước đi. Vừa chạm chân xuống sân trường thì một đám nữ sinh dội nguyên thùng nước từ trên tầng ba xuống đầu Hàn My. Hàn My giật mình nhìn lên.
-Dội nước vào nó cho nó tỉnh người đi!
Vừa dứt lời, đám nữ sinh đứng trên tầng thi nhau lấy nước dội vào Hàn My. Đám học sinh xung quanh không hiểu chuyện cũng lấy bóng nước ném hùa theo.
***
Tôi gần như bất lực với những gì đang diễn ra, thậm chí tôi còn không ngờ được sự việc lại diễn ra như thế này. Tức giận, nhục nhã, đó là tất cả những cảm xúc của tôi bây giờ. Đột nhiên một viên đá từ đâu bay đến đập vào đầu tôi, tôi giật mình nhìn lại. Một đám nữ sinh nhếch mép cười đầy tà khí cầm trên tay những hòn đá và ném vào tôi. Tôi hoảng hốt, hoảng hốt thật sự.
-Á!-Tôi thất thần hét lên khi hòn đá ném trúng trán tôi đau nhói. Tôi run run sờ tay lên. Máu… là máu sao? Tôi nheo mắt nhìn về đám nữ sinh kì lạ đó, là chúng cố ý. Chắc chắn là như thế. Nhưng đá vẫn ném về phía tôi, tôi loạng choạng, loạng choạng và ngã phịt xuống đất. Không dậy nổi. Nhưng chúng đâu có tha. Lạnh quá… Nước bám vào da thịt tôi, gió thổi qua làm người tôi gần như tên cứng. Những vết thương bắt đầu nhói đau. Mắt tôi mờ dần, mờ dần, trước mắt tôi thật mơ hồ. Ai đó làm ơn hãy đưa tôi đi đi, đi ra khỏi ngôi trường này.. Lúc tôi tưởng mình sắp ngất thì đám học sinh đột nhiên dừng tay. Một tiếng hét của một học sinh vang lên đầy đau đớn, tôi cố gắng hé mắt nhìn thì thấy một học viên ngã xuống đất, màu đỏ của máu từ học viên đó chảy ra… Tôi chợt lạnh người. Run lên. Chuyện gì thế? Có một bóng người bước đến chỗ tôi, đó có phải là người vừa ra tay với học viên xấu số đó không? Tôi cảm thấy sợ nhưng không thể nhích nổi người mà trốn. Đột nhiên, một vòng tay ấm áp ôm lấy tôi vào lòng. Một cảm giác ấm áp và gần gũi làm tôi chợt thấy nhẹ nhõm. Tôi hé mắt nhìn lên:
-Shu….
Shu dịu dàng mỉm cười nhìn tôi và nhẹ nhàng hôn lên trán tôi, cất giọng trầm ấm:
-Xin lỗi vì đã đến muộn..
Tôi mỉm cười, hạnh phúc… Thực sự hạnh phúc. Tôi nắm lấy cổ áo anh và khẽ lắc đầu:
-Cảm ơn anh đã đến… Nhưng học viên lúc nãy…
-À, không có gì đâu, mọi thứ em nhìn thấy chỉ là ảo ảnh thôi…-Shu nhẹ nhàng bế xốc tôi lên và bước đi. Tôi thều thào:
-Anh có biết chuyện gì xảy ra không? Chắc chắn không rồi, nếu không anh đâu..
-Đừng nói nữa..-Shu hôn nhẹ lên má tôi như trấn an-Anh biết hết mọi chuyện rồi, anh không tin em là người như thế..
-Thế là tốt quá rồi..-Tôi mỉm cười mãn nguyện.
Lúc ấy người tôi nghĩ đến cũng là Shu. Ở bên Shu tôi luôn có cảm giác bình yên đến lạ. Rốt cuộc đây là thứ tình cảm gì đây?
-Em có muốn đi cùng anh đến một nơi thật xa không?-Shu dịu dàng nói.
-Đi đến đâu cơ?-Tôi mơ màng hỏi, mọi thứ đột nhiên trở nên thật mơ hồ.
-Đến nơi em thích, về thế giới con người và chúng ta sẽ cùng nhau đi chơi, đi chơi lúc nào em chán chê anh sẽ đưa em về trường học lại..
Thế giới con người ư? Tôi chợt nghĩ và nụ cười hiền của mẹ hiện ra, đúng rồi, giờ tôi cần nụ cười của mẹ hơn bao giờ hết..
-Nhưng nghỉ học như thế có sao không?-Tôi hỏi.
-Không sao cả..-Shu mỉm cười và Shu cúi đầu xuống. Tôi còn chưa kịp hiểu hành động ấy là gì thì Shu nhẹ nhàng đặt lên môi tôi một nụ hôn nhẹ nhàng. Tôi giật mình nhưng không chống đỡ. Tôi không còn đủ sức mà đẩy Shu ra nữa. Với lại bây giờ tâm trạng tôi đang đau rát lên từng cơn, tôi không muốn nghĩ đến điều gì nữa. Shu mỉm cười dịu dàng:
-Anh làm em giật mình đúng không? Xin lỗi em nhé…
Tôi mơ màng và thiếp đi lúc nào không hay.
***
Hàn My gục trên tay Shu. Shu chỉ mỉm cười và đi thẳng đến phòng hiệu trưởng.
-Đế vương Evil?-THầy hiệu trưởng giật mình khi thấy Shu tìm đến tận cửa phòng mình.
-Đừng hoảng sợ như thế, tôi giờ đâu còn như xưa?-Shu nhìn bộ dạng hoảng sợ của ông ta phá lên cười-Tôi đến đây chỉ xin thầy cho tôi và học viên Dương Hàn My khối 11 nghỉ một thời gian thôi.
-Bao giờ hai người trở lại?
-Cái đó còn tùy-Nói rồi Shu chậm rãi bước đi.
Vừa bế Hàn My bước đến giữa sân trường thì Linh Đan bất ngờ chạy ra mang theo một cuộn băng:
-Các học viên học viện Vampire 15 hãy nhìn xem cô hotgirl Hạ Vi yêu quý của mấy người đi! Tất cả những sự việc xảy ở phòng thay đồ và hành lang tầng ba đều được một học viên lớp 6A3 Hoàng Hải tình cờ thu lại trong khi đi cùng chị gái của mình xem hội diễn văn nghệ!
Đám học sinh cà chớn ở các tầng vội vã dồn nhau đứng xung quanh Linh Đan, nhìn chằm chằm vào cuộn băng đó. Shu cũng thoáng ngạc nhiên rồi mỉm cười nhìn cô gái đang ngủ trên tay mình.
-Sau khi Hàn My tỉnh lại, hãy nói với Hàn My vụ việc đều đã được giải quyết nhé?-Linh Đan nhìn sang Shu.
-Tất nhiên, phiền cô sau khi tôi trở lại trường, cô có thể cho tôi mượn cuộn băng đó không?
Linh Đan thoáng ngạc nhiên nhưng rồi cũng cười rạng rỡ:
-Tất nhiên rồi!
Rồi Linh Đan cao giọng:
-Mọi người không tin thì hãy đến hội trường xem cuốn băng này.
Đám học sinh vội vàng đạp nhau đến xem, chẳng mấy chốc sân trường không còn một bóng người mà hội trường của học viện thì lại nghẹn ứ. Shu bật cười và tiếp tục đưa Hàn My đi. Cậu đã không tin nhầm người mà…
-Đế vương Evil.-Del bước đến gần Shu, nhìn cô gái đang gục trên tay Shu, cậu cắn răng kiềm chế tức giận và hỏi-Cậu định đưa Hàn My đi đâu?
-Liên quan đến cậu sao? Lúc đó cậu thậm chí còn vì vị hôn thê của mình mà nặng lời với Hàn My. Chắc hẳn Hàn My lúc ấy vô cùng hoang mang nên mới tìm niềm tin từ cậu, nhưng cậu đã làm gì? Cậu đã không tin. Cậu nghĩ bây giờ cậu còn có thể xen vào chuyện Hàn My nữa sao? Vị hôn thê của cậu đang nằm ở phòng y tế đấy.. Đến đó với cô ta đi… Tôi hơn cậu ở chỗ, luôn tin tưởng cô ấy..-Dứt lời Shu bước đi, nhưng rồi cũng khựng lại, mỉm cười và nói một câu kết-Tôi sẽ khiến thứ tình cảm nhỏ bé của Hàn My vừa nhen nhóm dành cho cậu vụt tắt, đơn giản là thế thôi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.