Chuyện Tình Siêu Đáng Yêu Của Hotboy Lạnh Lùng Và Cô Nàng Ngốc Nghếch
Chương 72: Niềm vui mong manh
Băng Lãnh Hạ
15/12/2017
- Thả mình ra , thả ra ! Nó đập cửa
- Thả mình ra đi mà , mình hứa sẽ không ăn đêm như vậy nữa !
- Này ! Có ai ngoài đó không ?
- Cứu với !
Nó gào thét mãi một hồi nhưng chẳng có ai đáp trả , đành lẳng lặng quay vào , cả một căn phòng rộng lớn là thế mà chỉ có mình nó ngồi đó , trên chiếc giường màu nâu trắng đó . Cái bụng nó đã êm hơn được một chút , nhưng nỗi sợ hãi đang dần vây quanh , căn phòng đã bị khóa kín , nó sẽ một mình , vâng , một mình trong 3 ngày .
- Ưm , kệ đi , trước tiên cứ phải ngủ đã ! Nó ngừng tự mình làm mình sợ hãi rồi trùm chăn đi ngủ .
10 tiếng sau :
- Líu líu lo lo ~ tiếng chim hót vang động ngoài vườn của căn biệt thự làm nó bừng tỉnh .
Nó ngồi dậy và nhận ra rằng trời đã sáng . Cái bụng thì đang đánh trống ầm ầm . Nó khó khăn bước xuống giường , cả cơ thể dường như nặng trĩu :
- Vẫn khóa sao ? Nó đập cửa
- Tít tít , tiếng thẻ quẹt mã phòng reo lên
- CỐP ! Cánh cửa sắt bạc mở đột ngột khiến nó không kịp tránh , đầu đâm cộp một phát sưng phù
- Ui da ~ nó xoa xoa
- Xin lỗi , đây là bữa sáng của cô ! Gia nhân trong nhà của hắn nói
- Ôi hay quá ! Có đồ ăn rồi ! Nó reo lên , quên luôn cả đau
- Chúc cô ngon miệng
- Cảm ơn na ~
Cánh cửa lại được khóa kín , nó ngồi vào bàn kê cạnh giường thưởng thức bữa ăn sáng ngon lành : măm măm , ngon quá đi ! Nếu bị nhốt trong này mà vẫn được ăn thì nhốt thêm 2 tháng nữa cũng được !
Cái bụng đã no , nó lại ngồi trên giường ;
- Nói thế chứ ! Không được ra ngoài chơi cũng chán thật , làm sao đây ?
- A , đúng rồi ! Gọi cho chị Mai Mai thôi !
Nghĩ rồi , nó chạy tới túi xách lấy điện thoại ra gọi cho Tiểu Mai ngay tức khắc :
- Alo , chị Mai Mai !
- Như ! Chị cũng định gọi cho em đây ! Hôm qua chị tăng ca nên đi làm về muộn , không kịp gọi cho em !
- Hôm qua em đã chờ cuộc gọi của chị rất lâu đó !
- Chị xin lỗi , xin lỗi em ! Chị sai rồi ! Em sống ở đó thế nào ?
- Buồn lắm ạ ! Ở đây , người ta không cho mình ăn đêm ! Hôm qua em ăn đêm liền bị bắt nhốt vào phòng 3 ngày !
- Cái gì ? Sao lại vô lí thế ? Thế em đang ở trong phòng một mình à ?
- Vâng ạ !
- Hừ , cái cậu này , ngạo mạn thật mà , chị sẽ đến xử tội cậu ta !
- Chị , chị đừng làm gì dại dột không là ….
- Không là sao chứ ?
- ……..
- ………
- ………
- ………..
Hai người đã trao đổi rất rất lâu .
Sau đó , nó tắt điện thoại và nằm dài trên giường .
Buổi tối , hắn từ bang phái tập duyệt trở về nhà , hắn đi lên cái cầu thang màu trắng ngoằn nghèo nối lên phòng nó . Tít tít , cạch
Nó đang mơ hồ bỗng chợt tỉnh cơn mê
- Thiên Tùng !
- Cô có ở nhà ngoan ngoãn không đó ?
- Có , có mà
- Nếu như cô chịu nghe lời thì tôi sẽ rút ngán bớt một ngày ! Cô chỉ cần ở trong phòng nốt ngày mai ?
- Thật chứ ?
- Ừ
- Yeah ! Đã quá đi ! Nó vui mừng cười
Nhưng đâu biết chuyện gì sẽ xảy ra !
- Thả mình ra đi mà , mình hứa sẽ không ăn đêm như vậy nữa !
- Này ! Có ai ngoài đó không ?
- Cứu với !
Nó gào thét mãi một hồi nhưng chẳng có ai đáp trả , đành lẳng lặng quay vào , cả một căn phòng rộng lớn là thế mà chỉ có mình nó ngồi đó , trên chiếc giường màu nâu trắng đó . Cái bụng nó đã êm hơn được một chút , nhưng nỗi sợ hãi đang dần vây quanh , căn phòng đã bị khóa kín , nó sẽ một mình , vâng , một mình trong 3 ngày .
- Ưm , kệ đi , trước tiên cứ phải ngủ đã ! Nó ngừng tự mình làm mình sợ hãi rồi trùm chăn đi ngủ .
10 tiếng sau :
- Líu líu lo lo ~ tiếng chim hót vang động ngoài vườn của căn biệt thự làm nó bừng tỉnh .
Nó ngồi dậy và nhận ra rằng trời đã sáng . Cái bụng thì đang đánh trống ầm ầm . Nó khó khăn bước xuống giường , cả cơ thể dường như nặng trĩu :
- Vẫn khóa sao ? Nó đập cửa
- Tít tít , tiếng thẻ quẹt mã phòng reo lên
- CỐP ! Cánh cửa sắt bạc mở đột ngột khiến nó không kịp tránh , đầu đâm cộp một phát sưng phù
- Ui da ~ nó xoa xoa
- Xin lỗi , đây là bữa sáng của cô ! Gia nhân trong nhà của hắn nói
- Ôi hay quá ! Có đồ ăn rồi ! Nó reo lên , quên luôn cả đau
- Chúc cô ngon miệng
- Cảm ơn na ~
Cánh cửa lại được khóa kín , nó ngồi vào bàn kê cạnh giường thưởng thức bữa ăn sáng ngon lành : măm măm , ngon quá đi ! Nếu bị nhốt trong này mà vẫn được ăn thì nhốt thêm 2 tháng nữa cũng được !
Cái bụng đã no , nó lại ngồi trên giường ;
- Nói thế chứ ! Không được ra ngoài chơi cũng chán thật , làm sao đây ?
- A , đúng rồi ! Gọi cho chị Mai Mai thôi !
Nghĩ rồi , nó chạy tới túi xách lấy điện thoại ra gọi cho Tiểu Mai ngay tức khắc :
- Alo , chị Mai Mai !
- Như ! Chị cũng định gọi cho em đây ! Hôm qua chị tăng ca nên đi làm về muộn , không kịp gọi cho em !
- Hôm qua em đã chờ cuộc gọi của chị rất lâu đó !
- Chị xin lỗi , xin lỗi em ! Chị sai rồi ! Em sống ở đó thế nào ?
- Buồn lắm ạ ! Ở đây , người ta không cho mình ăn đêm ! Hôm qua em ăn đêm liền bị bắt nhốt vào phòng 3 ngày !
- Cái gì ? Sao lại vô lí thế ? Thế em đang ở trong phòng một mình à ?
- Vâng ạ !
- Hừ , cái cậu này , ngạo mạn thật mà , chị sẽ đến xử tội cậu ta !
- Chị , chị đừng làm gì dại dột không là ….
- Không là sao chứ ?
- ……..
- ………
- ………
- ………..
Hai người đã trao đổi rất rất lâu .
Sau đó , nó tắt điện thoại và nằm dài trên giường .
Buổi tối , hắn từ bang phái tập duyệt trở về nhà , hắn đi lên cái cầu thang màu trắng ngoằn nghèo nối lên phòng nó . Tít tít , cạch
Nó đang mơ hồ bỗng chợt tỉnh cơn mê
- Thiên Tùng !
- Cô có ở nhà ngoan ngoãn không đó ?
- Có , có mà
- Nếu như cô chịu nghe lời thì tôi sẽ rút ngán bớt một ngày ! Cô chỉ cần ở trong phòng nốt ngày mai ?
- Thật chứ ?
- Ừ
- Yeah ! Đã quá đi ! Nó vui mừng cười
Nhưng đâu biết chuyện gì sẽ xảy ra !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.