Chuyện Tình Siêu Đáng Yêu Của Hotboy Lạnh Lùng Và Cô Nàng Ngốc Nghếch
Chương 57: Tôi không uống loại thuốc này đâu ! / Nhưng cậu không uống làm sao khỏi bệnh ?
Băng Lãnh Hạ
19/11/2017
- Này ! Tôi không uống đâu !
- Không được , cậu phải uống mới mau hết bệnh được ! Nó nói lớn rồi cầm viên thuốc ném bụp vào miệng hắn
Hắn định chạy vào nhà vệ sinh nhả viên thuốc ra thì bị nó giữ chặt :
- Bỏ ra ! Tôi không thể uống loại thuốc không rõ nguồn gốc thế này được !
- Không sao mà , đó là thuốc tốt đấy ! Nó nói rồi cầm ly nước rót vào miệng hắn .
Ực ! Theo phản xạ , hắn nuốt luôn viên thuốc vào bụng . Nó nhanh chóng thực hiện chiến thuật đó với viên tiếp theo mặc dù hắn nói là không phải thuốc tốt . Khi hắn uống xong cả hai viên , nó vui mừng nhảy cẫng lên .
- Đợi nhé , mình sẽ lấy nước trái cây cho cậu ! Nó cười
Còn lại một mình , hắn ngồi chơi game trên giường . Một lúc sau , hắn thấy trời đất quay cuồng , đầu óc tối sầm , tiếp đó là thấy những cơn tức ngực dữ dội . Chuyện gì thế này ? Hắn chỉ nghĩ được câu đó rồi ngất đi . Vừa lúc đó , nó mở cửa bước vào :
- Tèn tén ten , nước trái cây tới rồi đây , mình tự làm đó nhé ! Nó được đặt tên là : nước trái cây thần kì , nếu ai đang bị bệnh mà không uống thì sẽ sẽ không khỏi bệnh đâu nha ! ( tên gì nghe lạ thế nhỉ ? )
CHOANG ! Tiếng chiếc cốc thủy tinh đựng nước trên tay nó rơi xuống .
Nó choáng váng khi thấy hắn nằm bất động trên giường , mặt xanh như tàu lá .
- Thiên Tùng ! Cậu làm gì vậy ? Sao lại ngủ bây giờ ? Tỉnh dậy nhìn mình đi ! Cậu đừng làm mình sợ mà ! Huhu , nó mếu máo .
- MẸ ! MẸ ƠI ! Nó hoảng hốt chạy xuống bếp
30 phút sau tại bệnh viện hiện đại nhất trong thành phố . Một cậu con trai với gương mặt hoàn mĩ đang nằm bất động , tim đập từng nhịp yếu ớt , đôi khi còn không đập .
- Chuẩn bị …..1 …2 …3….
- GIẬT !
- Tiếp …1…2…3…
- GIẬT !
- Lần nữa !
- Lần nữa !
- Lần nữa !
Sau lần thứ 30 , một nữ y tế reo lên :
- A ! Tim đập bình thường trở lại rồi bác sĩ ơi !
- Ôi , tốt quá ! Đội ơn trời !
- Đưa bệnh nhân vào phòng vip trên tầng 4 đi
- Vâng ạ
Các nữ y tá mở cửa phòng bệnh , bắt gặp ngay đôi mắt đỏ hoe vì khóc nhiều của nó , nhìn thấy hắn , nó đứng như chôn chân xuống đất .
- Thiên Tùng , cậu đã tỉnh lại chưa ? Đừng đùa nữa , dậy nhìn mình đi mà !
- Cô bé , hiện tại bệnh nhân chưa tỉnh , phiền em ra kia ngồi chờ ! Một nữ y tá nói
- Không , cho em theo cậu ấy với ! Chị ơi !
Chị y tá đẩy nó ra :
- Không được đâu em , như thế là trái với điều luật của bệnh viện !
- Không , Thiên Tùng ! Thiên Tùng ! Nó khóc
Đột nhiên mẹ nó xuất hiện , kéo tay nó :
- Ra đây đi con , đừng ầm ĩ nữa !
Mẹ nó đã nói vậy thì làm sao nó có thể cãi lời .
Một lát sau , mẹ hắn phóng như bay tới , nhìn thấy nó , bà tức giận giật tóc :
- Nói ! Mày đã làm gì con tao ! Chỉ có tại mày thôi !
Nó nức nở :
- Cô ! Để con giải thích !
- Không giải thích gì hết , tao sẽ gọi công an tới xích cổ mày cho mày đi tù mọt gông luôn !
- Không , đừng mà cô , cô nghe con nói !
- Im ! Tao không muốn nghe lời giải thích nào nữa ! Tao sẽ gọi điện ngay bây giờ , mày và me của mày !
Nó chạy đến bên mẹ :
- Mẹ ơi !
- Đừng nói gì nữa ! Chính con là người đã gây ra chuyện này , sao con không mang thuốc tới cho mẹ xem ngay từ đầu , giờ cậu chủ đã nằm viện rồi con mới cho xem là sao ? Bà ứa nước mắt . Sao con ngu ngốc tới mức không phân biệt được thuốc , đem thuốc đã hết hạn ra sử dụng ! Hả con |?
- Không được , cậu phải uống mới mau hết bệnh được ! Nó nói lớn rồi cầm viên thuốc ném bụp vào miệng hắn
Hắn định chạy vào nhà vệ sinh nhả viên thuốc ra thì bị nó giữ chặt :
- Bỏ ra ! Tôi không thể uống loại thuốc không rõ nguồn gốc thế này được !
- Không sao mà , đó là thuốc tốt đấy ! Nó nói rồi cầm ly nước rót vào miệng hắn .
Ực ! Theo phản xạ , hắn nuốt luôn viên thuốc vào bụng . Nó nhanh chóng thực hiện chiến thuật đó với viên tiếp theo mặc dù hắn nói là không phải thuốc tốt . Khi hắn uống xong cả hai viên , nó vui mừng nhảy cẫng lên .
- Đợi nhé , mình sẽ lấy nước trái cây cho cậu ! Nó cười
Còn lại một mình , hắn ngồi chơi game trên giường . Một lúc sau , hắn thấy trời đất quay cuồng , đầu óc tối sầm , tiếp đó là thấy những cơn tức ngực dữ dội . Chuyện gì thế này ? Hắn chỉ nghĩ được câu đó rồi ngất đi . Vừa lúc đó , nó mở cửa bước vào :
- Tèn tén ten , nước trái cây tới rồi đây , mình tự làm đó nhé ! Nó được đặt tên là : nước trái cây thần kì , nếu ai đang bị bệnh mà không uống thì sẽ sẽ không khỏi bệnh đâu nha ! ( tên gì nghe lạ thế nhỉ ? )
CHOANG ! Tiếng chiếc cốc thủy tinh đựng nước trên tay nó rơi xuống .
Nó choáng váng khi thấy hắn nằm bất động trên giường , mặt xanh như tàu lá .
- Thiên Tùng ! Cậu làm gì vậy ? Sao lại ngủ bây giờ ? Tỉnh dậy nhìn mình đi ! Cậu đừng làm mình sợ mà ! Huhu , nó mếu máo .
- MẸ ! MẸ ƠI ! Nó hoảng hốt chạy xuống bếp
30 phút sau tại bệnh viện hiện đại nhất trong thành phố . Một cậu con trai với gương mặt hoàn mĩ đang nằm bất động , tim đập từng nhịp yếu ớt , đôi khi còn không đập .
- Chuẩn bị …..1 …2 …3….
- GIẬT !
- Tiếp …1…2…3…
- GIẬT !
- Lần nữa !
- Lần nữa !
- Lần nữa !
Sau lần thứ 30 , một nữ y tế reo lên :
- A ! Tim đập bình thường trở lại rồi bác sĩ ơi !
- Ôi , tốt quá ! Đội ơn trời !
- Đưa bệnh nhân vào phòng vip trên tầng 4 đi
- Vâng ạ
Các nữ y tá mở cửa phòng bệnh , bắt gặp ngay đôi mắt đỏ hoe vì khóc nhiều của nó , nhìn thấy hắn , nó đứng như chôn chân xuống đất .
- Thiên Tùng , cậu đã tỉnh lại chưa ? Đừng đùa nữa , dậy nhìn mình đi mà !
- Cô bé , hiện tại bệnh nhân chưa tỉnh , phiền em ra kia ngồi chờ ! Một nữ y tá nói
- Không , cho em theo cậu ấy với ! Chị ơi !
Chị y tá đẩy nó ra :
- Không được đâu em , như thế là trái với điều luật của bệnh viện !
- Không , Thiên Tùng ! Thiên Tùng ! Nó khóc
Đột nhiên mẹ nó xuất hiện , kéo tay nó :
- Ra đây đi con , đừng ầm ĩ nữa !
Mẹ nó đã nói vậy thì làm sao nó có thể cãi lời .
Một lát sau , mẹ hắn phóng như bay tới , nhìn thấy nó , bà tức giận giật tóc :
- Nói ! Mày đã làm gì con tao ! Chỉ có tại mày thôi !
Nó nức nở :
- Cô ! Để con giải thích !
- Không giải thích gì hết , tao sẽ gọi công an tới xích cổ mày cho mày đi tù mọt gông luôn !
- Không , đừng mà cô , cô nghe con nói !
- Im ! Tao không muốn nghe lời giải thích nào nữa ! Tao sẽ gọi điện ngay bây giờ , mày và me của mày !
Nó chạy đến bên mẹ :
- Mẹ ơi !
- Đừng nói gì nữa ! Chính con là người đã gây ra chuyện này , sao con không mang thuốc tới cho mẹ xem ngay từ đầu , giờ cậu chủ đã nằm viện rồi con mới cho xem là sao ? Bà ứa nước mắt . Sao con ngu ngốc tới mức không phân biệt được thuốc , đem thuốc đã hết hạn ra sử dụng ! Hả con |?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.