Chương 73: Bận Yêu Đương.
Tu - TuNi
25/10/2023
Tinh Khang nhìn cô gái đang ngồi trên ghế, khóe môi cậu bất giác mỉm cười dịu dàng.
"Thế nào?"
"Rất tốt!"
Khoảng cách không gần nhau nhưng trái tim cả hai đều hiểu đối phương đang nghĩ gì. Cậu muốn đến chỗ Linh Nhi nhưng Thúy Vy lại nắm tay cậu kéo vào.
_ Tinh Khang, cậu không thay đồ sao?
_ À...
Tinh Khang hướng mắt nhìn Linh Nhi và thấy cô mỉm cười làm cậu an lòng. Cậu nhìn sang Thúy Vy, cất giọng khẩn trương.
_ Tôi đi ngay.
Hàn Vũ đã vào trong nhưng không thay đồ, cậu đang đứng đợi một người sẽ xuống tìm cậu.
_ Hàn Vũ, cậu diễn hay lắm!
Cậu không trả lời mà kéo nhanh Tuyết Kì vào phòng trống, khóa cửa lại. Hàn Vũ nâng cằm Tuyết Kì, mỉm cười dịu dàng.
_ Tôi mệt rồi.
_ Tôi có mang nước cho... cậu!
Hàn Vũ không nói không rằng mà hôn nhẹ vào má Tuyết Kì, xong lại nhìn cô bằng ánh mắt lúc nãy còn trên sân khấu.
_ Thưởng cho tôi đi, Tuyết Kì.
Tuyết Kì mím môi, đầu cô nóng bừng muốn nổ tung. Cô đẩy nhẹ Hàn Vũ ra, ngại ngùng quay mặt sang một bên.
_ Còn lâu! Cậu ngày càng lưu manh!
Hàn Vũ bật cười, lấy chai nước trong tay Tuyết Kì rồi uống.
_ Tuyết Kì đợi tôi đi thay đồ một lát. - Cậu chạm trán mình vào trán cô, thì thầm. - Xong rồi đi ăn, tôi đói rồi!
Tuyết Kì khẽ gật đầu rồi ra ngoài đứng đợi, cô chống cằm nghĩ rằng chàng trai này ngày càng chiêu trò rồi!
Tinh Khang đã thay xong đồ và chạy ra ngoài, cậu vẫn chưa ăn gì vì lo chuẩn bị từ sớm. Không hề tính trước mà cậu lại đột nhiên muốn tìm Linh Nhi để đi ăn cùng cô.
Linh Nhi cầm chai nước và đã đợi bên ngoài hội trường.
_ Bé Nhi! Bé Kì đi tìm Hàn Vũ rồi, giờ cậu cũng phải cố lên đó nha!
Lê Vy vỗ vai cô gái đang ngại ngùng đứng chờ rồi chạy đi mất.
"Đột nhiên lại đưa nước thế này... không biết Tinh Khang có nhận không ta?"
Tinh Khang đã chạy ra ngoài, vừa nhìn thấy Linh Nhi cậu đã vui mừng muốn chạy đến nhưng lại gặp Linh An đang đứng ngay cửa.
_ Tinh Khang! - Linh An cười tươi. - Uống nước đi!
_ Cảm... ơn, Linh An. - Cậu cười gượng, chần chừ cầm chai nước.
_ Cậu ăn gì chưa?
Cậu còn chưa kịp trả lời thì Thúy Vy cũng chạy đến ôm cổ từ đằng sau.
_ Tinh Khang, đi ăn thôi nào. Mình đói bụng quá rồi!
_ Thúy Vy, cậu đừng có ôm tôi nữa!
Cậu khó xử vội gỡ tay cô gái năng động đang ôm lấy mình.
_ Sao chứ, chúng ta đã rất thân rồi mà. - Thúy Vy nháy mắt. - Mình còn ôm nhau nhiều lần lúc tập kịch nữa mà!
Linh An nhướn mày khó chịu, cô tách Thúy Vy ra khỏi người Tinh Khang, chen vào đứng giữa hai người.
_ Chỉ là tập kịch thôi mà, cậu làm gì mà tưởng bở là thân thiết vậy?
_ Việc đó liên quan gì đến cậu? - Thúy Vy hất cằm, kiêu ngạo.
Linh Nhi đứng đợi nãy giờ nhưng chẳng thấy cậu chạy ra hành lang.
_ Đi ra sự kiện ẩm thực ngoài sân trường chỉ có đường này thôi mà... - Cô lo lắng. - Cậu ấy đã gặp chuyện gì sao?
Cô muốn đứng đợi thêm một chút nhưng lòng lại thấy bất an. Linh Nhi liền chạy vào hội trường muốn tìm cậu thì lại thấy Tinh Khang đang bận can ngăn hai cô gái đang lời qua tiếng lại giữa hành lang.
_ Hai cậu đừng có...
_ Tinh Khang! Cậu sẽ đi với ai hả?
Tinh Khang nín bặt chẳng dám hó hé, trước giờ cậu chưa từng gặp tình huống này bao giờ.
"Má... Có Hàn Vũ thì cậu ta nói một tiếng để giúp mình rồi!" - Cậu thấy lo lắng trong lòng. - "Giờ làm sao đây? Nhỏ phù thủy..."
Cậu quay về phía Linh Nhi thì thấy cô đã đứng nhìn không biết từ lúc nào. Cậu lúng túng tìm cách cứu nguy, nói giọng lắp bắp:
_ Cái... Cái này...
_ Còn tưởng đang đau khổ vì đói khát. - Linh Nhi nhếch môi. - Hóa ra là đang được hai cô gái xinh đẹp tranh giành nhau sao?
_ Không phải! Tôi đang...
Cô hất tóc, khoanh tay tỏ vẻ khó chịu.
_ Đúng là dư hơi phí sức!
Linh Nhi hừ mạnh rồi xoay người rời đi, cô tức giận nắm chặt chai nước muốn đi tìm Lê Vy.
"Mặc kệ cậu! Đồ Tinh Khang đào hoa!"
Tuyết Kì và Hàn Vũ đang đi cùng nhau để ăn uống khắp sân trường.
_ Ăn lặt vặt thôi. - Hàn buồn cười nhìn cô gái đang hăng say kéo mình đi từng gian hàng. - Phải chừa bụng ăn thêm nhiều món khác nữa!
_ Đừng lo! - Tuyết Kì nháy mắt. - Bao tử tôi to lắm đó!
Người ngoài trường đang bị thu hút bởi cặp đôi đang đi cùng nhau. Tuyết Kì thật tươi tắn và nổi bật giữa nhóm đông người, Hàn Vũ thì được các cô gái từ trường khác chỉ tay và bàn tán xôn xao.
Trong lúc hai người đang đi cùng nhau thì Huỳnh Đan đã chạy tới muốn ôm cậu. Theo sau cô là một người đàn ông đứng tuổi.
_ Vũ! Em đã xem vở...
_ Huỳnh Đan, em lại quên rồi sao?
Hàn Vũ đỡ Huỳnh Đan lại trước khi cô kịp nhào đến cậu.
_ À... Em quên mất!
Huỳnh Đan cười gượng nhìn sang Tuyết Kì, lòng thấy khó chịu nhưng vẫn cố nói chuyện vui tươi.
_ Chị Tuyết Kì! Lâu rồi không gặp chị!
"Thật là phiền..."
_ Chào em, Huỳnh Đan!
Tuyết Kì cười tươi. Cô thấy mừng khi Huỳnh Đan không cảm thấy khó chịu với mình bởi chuyện lần trước.
Huỳnh Đan không để ý đến Tuyết Kì nữa mà nhìn anh trai.
_ Vũ, giới thiệu với anh. - Cô nhìn sang người đàn ông. - Đây là chú Tùng, một đạo diễn có tên tuổi trong ngành làm làm phim, chú ấy mời em vào dự án phim sắp tới đó!
_ Chúc mừng em. - Cậu tươi cười.
Đạo diễn Tùng là người nổi tiếng trong giới làm phim, điều đó có nghĩa là ông rất bận rộn nhưng vẫn dành thời gian để đến đây vì một lí do.
_ Cháu Hàn Vũ, tôi được biết cháu là con trai của ông Trương. Ông ấy là người tà năng không chỉ trong lĩnh vực chơi đàn mà còn là diễn xuất.
Đạo diễn Tùng bật cười vỗ vai Hàn Vũ.
_ Lúc nãy tôi thấy cháu trên sân khấu quả thật rất giống ông ấy, còn không biết đây là tài năng hay do di truyền nữa!
Hàn Vũ khẽ cười, cậu nắm tay Tuyết Kì bỏ vào túi quần.
_ Cảm ơn chú vì đã bỏ thời gian quý báu ra để đến đây xem cháu diễn kịch.
Cậu cúi đầu, lễ phép chào tạm biệt đạo diễn Tùng.
_ Chào chú Tùng! Nếu có thời gian mong chú đến gặp ba cháu, ông ấy sẽ rất vui ạ. - Hàn Vũ nhìn sang Tuyết Kì, cười dịu dàng. - Giờ cháu bận yêu đương rồi!
_ Vũ, anh đợi...
_ Huỳnh Đan phải thật cố gắng lên nhé!
Hàn Vũ kéo tay Tuyết Kì sang dãy bên kia để tìm thêm nhiều món, ăn nãy giờ vẫn chưa đủ để cậu thấy no.
_ Tuyết Kì, cậu ăn bắp xào không?
Cô không trả lời làm cậu khó hiểu, Hàn Vũ nhìn xuống thì bật cười bởi biểu cảm của cô.
_ Sao lại ngại rồi?
_ Là do cậu đó!
Hàn Vũ khẽ cười, cậu đã nói gì làm cô phải đỏ mặt đến giờ sao?
_ Cậu không nhớ thì thôi! - Tuyết Kì chu mỏ, tỏ vẻ hờn dỗi.
_ À!
Hàn Vũ giả vờ vừa nhớ ra gì đó, cậu để mặt đến gần Tuyết Kì, cười trêu chọc.
_ Tôi thật sự bận yêu đương với Tuyết Kì mà.
Cậu tranh thủ lúc Tuyết Kì đang không đề phòng, liền nhướn người muốn hôn vào môi cô. Nhưng mà đáng tiếc khi cậu chưa được toại nguyện thì...
_ Đừng có thừa cơ hội mà hôn nữa! - Tuyết Kì đã dùng tay che môi cậu lại, biểu cảm đầy tự tin. - Không chỉ có mỗi Hàn Vũ là chiêu trò đâu!
_ Vậy... Vậy sao?
Hàn Vũ đứng thẳng người, cười gượng gạo để che giấu sự xấu hổ vì kế hoạch hôn lén bất thành. Đúng rồi, đây cũng là một trong những tính cách của Tuyết Kì đã thu hút Hàn Vũ vào lần đầu gặp mặt cơ mà...
"Đúng là... đanh đá thật sự!" - Hàn Vũ phì cười. - "Không khác gì lần đầu mình gặp!"
Tuyết Kì đột nhiên lại nhìn thấy một bóng người trông rất quen mắt.
_ Hàn Vũ... - Cô chỉ tay về một cậu trai đang trốn vào một góc, đầu tựa vào cây. - Đó có phải là...
Hàn Vũ cười chắc nịch dù biểu cảm không mấy vui vẻ.
_ Là cậu ta.
Tinh Khang đang ngồi rầu rĩ với tâm trạng u ám giữa sự kiện tươi vui và nhộn nhịp.
_ Tinh Khang? - Tuyết Kì lại gần ngồi xổm xuống. - Em bị gì hả? Sao không đi ăn đi?
_ Hết hứng ăn rồi. - Cậu thở dài chán nản. - Em tàn rồi Kì ơi!
Hàn Vũ ngồi xuống bên cạnh, vỗ từng nhịp vào lưng người anh em thân thiết.
_ Còn mơn mởn thế này mà? - Cậu nhếch môi. - Lại gặp chuyện với người thương nữa hả?
Tinh Khang quay ngoắt sang Hàn Vũ, gằn giọng.
_ Người thương khỉ khô!
Cậu chống cằm khó chịu. Bản thân cũng không phải là không biết Hàn Vũ đang nói đến ai, nhưng nếu cứ để thế này thì không được... bởi biết đâu Tuyết Kì và Hàn Vũ có thể giúp gì cậu thì sao.
_ Có điều... - Tinh Khang đỏ mặt nhìn về phía trước. - Đúng là liên quan đến nhỏ phù thủy thật...
_ Nói người thương thì không chịu!
_ Tôi nói thích nhỏ đó bao giờ?
_ Im! Còn cãi nữa hả?
Hàn Vũ nổi quạu muốn đập Tinh Khang một trận cho nhớ nhưng vì có Tuyết Kì ở đây nên cậu phải nhịn.
_ Vậy là bây giờ em đang vướng bận với Thúy Vy gì đó hả?
_ Ừ, cậu ta cứ đeo bám em miết! - Tinh Khang thở hắt ra. - Còn Linh An thì em lại nghĩ sẽ đi với bạn của cậu ấy, đâu có biết là sẽ đợi em.
Tuyết Kì thở dài, giờ Linh Nhi ở đâu cô còn chả biết.
_ Sân trường rộng với đông người thế này, muốn tìm Linh Nhi thì khó lắm!
Tinh Khang rên rỉ, gục đầu xuống vai Tuyết Kì. Cậu tự hỏi sao bản thân cứ vướng phải mớ rắc rối phiền phức.
"Mỗi lần liên quan đến cậu ta đều như vậy..." - Cậu tự cười trong lòng. - "Toàn bộ đều do mình thì đúng hơn!"
_ Thôi để sau đi. - Hàn Vũ đứng dậy kéo tay cậu. - Đi ăn, sáng giờ cậu chưa gì mà.
_ Cậu bao.
_ Khỉ gió!
Hàn Vũ bất lực với cái người đang ăn vạ muốn được giúp đỡ mà lại cả gan dám bảo cậu bao nữa cơ đấy. Mà thôi kệ, cậu ta có ăn thì Tuyết Kì mới không phải lo lắng cho cái người đang nhịn đói vì buồn tình.
...
Phía bên kia gian ẩm thực, có hai người đang ngồi ăn cơm. Một người còn đang ra sức khuyên nhủ người kia.
_ Bé Nhi! Cậu cứ vậy mà đùng đùng rời đi luôn sao? - Lê Vy chống cằm, chán nản nhìn Linh Nhi đang ăn lấy ăn để đĩa cơm trước mặt.
_ Mình không quan tâm nữa! Tinh Khang có người chăm lo cho cậu ấy rồi!
"Lại còn đến hai người!" - Cô tức giận, nghiến răng và tay thì nắm chặt muỗng.
_ Không phải cậu muốn được ở cùng Tinh Khang vào sự kiện sao? Sao lại từ bỏ rồi?
_ Mình không từ bỏ! Chỉ là... Tinh Khang lúc nào cũng ở cạnh Linh An... - Linh Nhi khó chịu. - Giờ lại thêm một người thích bày trò trước mặt mình.
Lê Vy nhướn mày, cô mới chuyển trường đến nên không biết rằng Thúy Vy luôn tìm cách ganh đua với Linh Nhi. Thúy Vy được mệnh danh là hoa khôi của khối, còn Linh Nhi thì được mọi người gọi là công chúa của trường. Cách gọi tạo nên sự khác biệt rõ rệt khiến Thúy Vy luôn thấy ganh tị với Linh Nhi.
_ Cậu ta luôn gây sự với cậu sao?
_ Có lẽ. - Linh Nhi thờ ơ. - Cô ta tự ý điền tên mình vào các cuộc thi ở trường mà cô ta tham gia, kể cả cuộc thi hoa khôi năm ngoái.
_ Thế bé Nhi có tham gia không?
_ Không, vì mình thấy thật nhảm nhí khi phải ganh đua sắc đẹp với người thấp kém như Thúy Vy.
Lê Vy cười gượng, quả nhiên Linh Nhi không phải là người dễ trêu chọc. Cô vỗ nhẹ vào má Linh Nhi, cười thật tươi:
_ Bé Nhi đừng lo, Vy Vy này sẽ giúp cậu!
Sau khi tung hoành khắp sân trường thì nhóm Tuyết Kì và Linh Nhi phải quay về hội trường để chuẩn bị cho vở lịch của lớp.
Hàn Vũ đi theo Tuyết Kì đến tận sau sân khấu. Cậu cũng đang nóng lòng không biết cô sẽ trông thế nào khi được trang điểm và mặc phục trang đây.
Tiếng mở cửa của phòng thay đồ nam phát ra, Thành Long bước ra ngoài làm mọi người phải chú ý vì vẻ đẹp trai, lạnh lùng của cậu.
Hàn Vũ đưa mắt nhìn chàng trai đang đứng đối diện, kể từ sự việc đó thì hai người chẳng nói với nhau câu nào.
_ Mày đến đây làm gì? - Thành Long lên tiếng. - Không ra ghế khán giả ngồi sao?
Cậu không trả lời mà chỉ đăm đăm nhìn Thành Long, sau lại cười không mấy thân thiện.
_ Mày biết nghe lời đấy.
Thành Long nhướn mày, cậu hiểu ý nghĩa trong lời nói của Hàn Vũ. Sau buổi luyện tập ở nhà thì Thành Long hầu như không nói chuyện với Tuyết Kì trừ những câu thoại với nhau. Có lẽ vì cậu vẫn còn nhớ những lời của Hàn Vũ sau khi Tuyết Kì chạy đi mất.
[Tao không quan tâm mày cảm thấy thế nào về Tuyết Kì. Nhưng mày tốt nhất đừng làm những trò đó với cậu ấy một lần nào nữa, bởi tao không chắc sẽ kiểm soát được mình đâu. Kể cả là với mày, Thành Long!]
Lời nói như khẳng định Hàn Vũ sẽ thẳng tay nếu Thành Long dám làm những điều khiến Tuyết Kì phải sợ hãi.
Tuyết Kì đã thay đồ xong và bước ra ngoài, cô mong chờ để biết được phản ứng của Hàn Vũ khi thấy mình hiện tại.
_ Hàn Vũ... - Cô tiến đến chỗ cậu. - Thế nào?
Hàn Vũ mở to mắt, cậu nghĩ Tuyết Kì sẽ rất đẹp trong trang phục công chúa nhưng bây giờ, chỉ với bộ đồ thôn nữ cũng khiến cậu muốn say đắm bởi sự duyên dáng và đáng yêu của Tuyết Kì.
_ Dễ... Dễ thương lắm!
Cậu ngại ngùng chẳng dám nhìn Tuyết Kì, phải làm sao đây, giờ Hàn Vũ chỉ muốn nhào đến và ôm Tuyết Kì vào lòng thôi!
Tuyết Kì khẽ cười vì sự ngại ngùng của cậu, cô chậm rãi nắm tay Hàn Vũ, chồm đến người cậu chọc ghẹo:
_ Có đủ để khiến Grando siêu lòng không?
_ Thế này thì... - Hàn Vũ đỏ mặt. - Grando không chừng sẽ bắt về để ép cưới luôn ấy...
Cô đứng thẳng người, mặt đỏ bừng nhìn cậu. Thành Long khó chịu trước cảnh tượng trước mặt nhưng lại không thể làm gì. Cậu nhấc chân đi chỗ khác để kiềm hãm cảm xúc khó chịu đang quấn lấy lồng ngực.
Linh Nhi cũng thay đồ xong, vừa bước ra thì được hay mọi người đang tìm kiếm nàng đạo diễn đã đi đâu mất rồi.
...
_ Mẹ!
Hàn Vũ vui mừng ngồi xuống cạnh mẹ, mắt láo liên tìm kiếm Tinh Khang đột nhiên mất tích ở đâu rồi.
"Cậu ta lại biến đi đâu nữa rồi?"
Mãi một lúc sau Tinh Khang mới chạy đến. Cậu lễ phép chào cô Lê rồi nhìn sang Hàn Vũ.
_ Xin lỗi, tôi có việc nên đến trễ!
_ Vừa hết tiết mục hát mở màn, cậu canh chuẩn đấy.
Hàn Vũ muốn hỏi chàng trai đang ngồi xuống đã đi đâu thì lại nhận được gương mặt đỏ ửng và câu trả lời ấp úng:
_ Đi... làm việc đại sự!
"Không thể nói là Lê Vy tìm mình được..." - Tinh Khang chống cằm. - "Lát nữa phải nhờ Hàn Vũ giữ Tuyết Kì giúp rồi."
"Thế nào?"
"Rất tốt!"
Khoảng cách không gần nhau nhưng trái tim cả hai đều hiểu đối phương đang nghĩ gì. Cậu muốn đến chỗ Linh Nhi nhưng Thúy Vy lại nắm tay cậu kéo vào.
_ Tinh Khang, cậu không thay đồ sao?
_ À...
Tinh Khang hướng mắt nhìn Linh Nhi và thấy cô mỉm cười làm cậu an lòng. Cậu nhìn sang Thúy Vy, cất giọng khẩn trương.
_ Tôi đi ngay.
Hàn Vũ đã vào trong nhưng không thay đồ, cậu đang đứng đợi một người sẽ xuống tìm cậu.
_ Hàn Vũ, cậu diễn hay lắm!
Cậu không trả lời mà kéo nhanh Tuyết Kì vào phòng trống, khóa cửa lại. Hàn Vũ nâng cằm Tuyết Kì, mỉm cười dịu dàng.
_ Tôi mệt rồi.
_ Tôi có mang nước cho... cậu!
Hàn Vũ không nói không rằng mà hôn nhẹ vào má Tuyết Kì, xong lại nhìn cô bằng ánh mắt lúc nãy còn trên sân khấu.
_ Thưởng cho tôi đi, Tuyết Kì.
Tuyết Kì mím môi, đầu cô nóng bừng muốn nổ tung. Cô đẩy nhẹ Hàn Vũ ra, ngại ngùng quay mặt sang một bên.
_ Còn lâu! Cậu ngày càng lưu manh!
Hàn Vũ bật cười, lấy chai nước trong tay Tuyết Kì rồi uống.
_ Tuyết Kì đợi tôi đi thay đồ một lát. - Cậu chạm trán mình vào trán cô, thì thầm. - Xong rồi đi ăn, tôi đói rồi!
Tuyết Kì khẽ gật đầu rồi ra ngoài đứng đợi, cô chống cằm nghĩ rằng chàng trai này ngày càng chiêu trò rồi!
Tinh Khang đã thay xong đồ và chạy ra ngoài, cậu vẫn chưa ăn gì vì lo chuẩn bị từ sớm. Không hề tính trước mà cậu lại đột nhiên muốn tìm Linh Nhi để đi ăn cùng cô.
Linh Nhi cầm chai nước và đã đợi bên ngoài hội trường.
_ Bé Nhi! Bé Kì đi tìm Hàn Vũ rồi, giờ cậu cũng phải cố lên đó nha!
Lê Vy vỗ vai cô gái đang ngại ngùng đứng chờ rồi chạy đi mất.
"Đột nhiên lại đưa nước thế này... không biết Tinh Khang có nhận không ta?"
Tinh Khang đã chạy ra ngoài, vừa nhìn thấy Linh Nhi cậu đã vui mừng muốn chạy đến nhưng lại gặp Linh An đang đứng ngay cửa.
_ Tinh Khang! - Linh An cười tươi. - Uống nước đi!
_ Cảm... ơn, Linh An. - Cậu cười gượng, chần chừ cầm chai nước.
_ Cậu ăn gì chưa?
Cậu còn chưa kịp trả lời thì Thúy Vy cũng chạy đến ôm cổ từ đằng sau.
_ Tinh Khang, đi ăn thôi nào. Mình đói bụng quá rồi!
_ Thúy Vy, cậu đừng có ôm tôi nữa!
Cậu khó xử vội gỡ tay cô gái năng động đang ôm lấy mình.
_ Sao chứ, chúng ta đã rất thân rồi mà. - Thúy Vy nháy mắt. - Mình còn ôm nhau nhiều lần lúc tập kịch nữa mà!
Linh An nhướn mày khó chịu, cô tách Thúy Vy ra khỏi người Tinh Khang, chen vào đứng giữa hai người.
_ Chỉ là tập kịch thôi mà, cậu làm gì mà tưởng bở là thân thiết vậy?
_ Việc đó liên quan gì đến cậu? - Thúy Vy hất cằm, kiêu ngạo.
Linh Nhi đứng đợi nãy giờ nhưng chẳng thấy cậu chạy ra hành lang.
_ Đi ra sự kiện ẩm thực ngoài sân trường chỉ có đường này thôi mà... - Cô lo lắng. - Cậu ấy đã gặp chuyện gì sao?
Cô muốn đứng đợi thêm một chút nhưng lòng lại thấy bất an. Linh Nhi liền chạy vào hội trường muốn tìm cậu thì lại thấy Tinh Khang đang bận can ngăn hai cô gái đang lời qua tiếng lại giữa hành lang.
_ Hai cậu đừng có...
_ Tinh Khang! Cậu sẽ đi với ai hả?
Tinh Khang nín bặt chẳng dám hó hé, trước giờ cậu chưa từng gặp tình huống này bao giờ.
"Má... Có Hàn Vũ thì cậu ta nói một tiếng để giúp mình rồi!" - Cậu thấy lo lắng trong lòng. - "Giờ làm sao đây? Nhỏ phù thủy..."
Cậu quay về phía Linh Nhi thì thấy cô đã đứng nhìn không biết từ lúc nào. Cậu lúng túng tìm cách cứu nguy, nói giọng lắp bắp:
_ Cái... Cái này...
_ Còn tưởng đang đau khổ vì đói khát. - Linh Nhi nhếch môi. - Hóa ra là đang được hai cô gái xinh đẹp tranh giành nhau sao?
_ Không phải! Tôi đang...
Cô hất tóc, khoanh tay tỏ vẻ khó chịu.
_ Đúng là dư hơi phí sức!
Linh Nhi hừ mạnh rồi xoay người rời đi, cô tức giận nắm chặt chai nước muốn đi tìm Lê Vy.
"Mặc kệ cậu! Đồ Tinh Khang đào hoa!"
Tuyết Kì và Hàn Vũ đang đi cùng nhau để ăn uống khắp sân trường.
_ Ăn lặt vặt thôi. - Hàn buồn cười nhìn cô gái đang hăng say kéo mình đi từng gian hàng. - Phải chừa bụng ăn thêm nhiều món khác nữa!
_ Đừng lo! - Tuyết Kì nháy mắt. - Bao tử tôi to lắm đó!
Người ngoài trường đang bị thu hút bởi cặp đôi đang đi cùng nhau. Tuyết Kì thật tươi tắn và nổi bật giữa nhóm đông người, Hàn Vũ thì được các cô gái từ trường khác chỉ tay và bàn tán xôn xao.
Trong lúc hai người đang đi cùng nhau thì Huỳnh Đan đã chạy tới muốn ôm cậu. Theo sau cô là một người đàn ông đứng tuổi.
_ Vũ! Em đã xem vở...
_ Huỳnh Đan, em lại quên rồi sao?
Hàn Vũ đỡ Huỳnh Đan lại trước khi cô kịp nhào đến cậu.
_ À... Em quên mất!
Huỳnh Đan cười gượng nhìn sang Tuyết Kì, lòng thấy khó chịu nhưng vẫn cố nói chuyện vui tươi.
_ Chị Tuyết Kì! Lâu rồi không gặp chị!
"Thật là phiền..."
_ Chào em, Huỳnh Đan!
Tuyết Kì cười tươi. Cô thấy mừng khi Huỳnh Đan không cảm thấy khó chịu với mình bởi chuyện lần trước.
Huỳnh Đan không để ý đến Tuyết Kì nữa mà nhìn anh trai.
_ Vũ, giới thiệu với anh. - Cô nhìn sang người đàn ông. - Đây là chú Tùng, một đạo diễn có tên tuổi trong ngành làm làm phim, chú ấy mời em vào dự án phim sắp tới đó!
_ Chúc mừng em. - Cậu tươi cười.
Đạo diễn Tùng là người nổi tiếng trong giới làm phim, điều đó có nghĩa là ông rất bận rộn nhưng vẫn dành thời gian để đến đây vì một lí do.
_ Cháu Hàn Vũ, tôi được biết cháu là con trai của ông Trương. Ông ấy là người tà năng không chỉ trong lĩnh vực chơi đàn mà còn là diễn xuất.
Đạo diễn Tùng bật cười vỗ vai Hàn Vũ.
_ Lúc nãy tôi thấy cháu trên sân khấu quả thật rất giống ông ấy, còn không biết đây là tài năng hay do di truyền nữa!
Hàn Vũ khẽ cười, cậu nắm tay Tuyết Kì bỏ vào túi quần.
_ Cảm ơn chú vì đã bỏ thời gian quý báu ra để đến đây xem cháu diễn kịch.
Cậu cúi đầu, lễ phép chào tạm biệt đạo diễn Tùng.
_ Chào chú Tùng! Nếu có thời gian mong chú đến gặp ba cháu, ông ấy sẽ rất vui ạ. - Hàn Vũ nhìn sang Tuyết Kì, cười dịu dàng. - Giờ cháu bận yêu đương rồi!
_ Vũ, anh đợi...
_ Huỳnh Đan phải thật cố gắng lên nhé!
Hàn Vũ kéo tay Tuyết Kì sang dãy bên kia để tìm thêm nhiều món, ăn nãy giờ vẫn chưa đủ để cậu thấy no.
_ Tuyết Kì, cậu ăn bắp xào không?
Cô không trả lời làm cậu khó hiểu, Hàn Vũ nhìn xuống thì bật cười bởi biểu cảm của cô.
_ Sao lại ngại rồi?
_ Là do cậu đó!
Hàn Vũ khẽ cười, cậu đã nói gì làm cô phải đỏ mặt đến giờ sao?
_ Cậu không nhớ thì thôi! - Tuyết Kì chu mỏ, tỏ vẻ hờn dỗi.
_ À!
Hàn Vũ giả vờ vừa nhớ ra gì đó, cậu để mặt đến gần Tuyết Kì, cười trêu chọc.
_ Tôi thật sự bận yêu đương với Tuyết Kì mà.
Cậu tranh thủ lúc Tuyết Kì đang không đề phòng, liền nhướn người muốn hôn vào môi cô. Nhưng mà đáng tiếc khi cậu chưa được toại nguyện thì...
_ Đừng có thừa cơ hội mà hôn nữa! - Tuyết Kì đã dùng tay che môi cậu lại, biểu cảm đầy tự tin. - Không chỉ có mỗi Hàn Vũ là chiêu trò đâu!
_ Vậy... Vậy sao?
Hàn Vũ đứng thẳng người, cười gượng gạo để che giấu sự xấu hổ vì kế hoạch hôn lén bất thành. Đúng rồi, đây cũng là một trong những tính cách của Tuyết Kì đã thu hút Hàn Vũ vào lần đầu gặp mặt cơ mà...
"Đúng là... đanh đá thật sự!" - Hàn Vũ phì cười. - "Không khác gì lần đầu mình gặp!"
Tuyết Kì đột nhiên lại nhìn thấy một bóng người trông rất quen mắt.
_ Hàn Vũ... - Cô chỉ tay về một cậu trai đang trốn vào một góc, đầu tựa vào cây. - Đó có phải là...
Hàn Vũ cười chắc nịch dù biểu cảm không mấy vui vẻ.
_ Là cậu ta.
Tinh Khang đang ngồi rầu rĩ với tâm trạng u ám giữa sự kiện tươi vui và nhộn nhịp.
_ Tinh Khang? - Tuyết Kì lại gần ngồi xổm xuống. - Em bị gì hả? Sao không đi ăn đi?
_ Hết hứng ăn rồi. - Cậu thở dài chán nản. - Em tàn rồi Kì ơi!
Hàn Vũ ngồi xuống bên cạnh, vỗ từng nhịp vào lưng người anh em thân thiết.
_ Còn mơn mởn thế này mà? - Cậu nhếch môi. - Lại gặp chuyện với người thương nữa hả?
Tinh Khang quay ngoắt sang Hàn Vũ, gằn giọng.
_ Người thương khỉ khô!
Cậu chống cằm khó chịu. Bản thân cũng không phải là không biết Hàn Vũ đang nói đến ai, nhưng nếu cứ để thế này thì không được... bởi biết đâu Tuyết Kì và Hàn Vũ có thể giúp gì cậu thì sao.
_ Có điều... - Tinh Khang đỏ mặt nhìn về phía trước. - Đúng là liên quan đến nhỏ phù thủy thật...
_ Nói người thương thì không chịu!
_ Tôi nói thích nhỏ đó bao giờ?
_ Im! Còn cãi nữa hả?
Hàn Vũ nổi quạu muốn đập Tinh Khang một trận cho nhớ nhưng vì có Tuyết Kì ở đây nên cậu phải nhịn.
_ Vậy là bây giờ em đang vướng bận với Thúy Vy gì đó hả?
_ Ừ, cậu ta cứ đeo bám em miết! - Tinh Khang thở hắt ra. - Còn Linh An thì em lại nghĩ sẽ đi với bạn của cậu ấy, đâu có biết là sẽ đợi em.
Tuyết Kì thở dài, giờ Linh Nhi ở đâu cô còn chả biết.
_ Sân trường rộng với đông người thế này, muốn tìm Linh Nhi thì khó lắm!
Tinh Khang rên rỉ, gục đầu xuống vai Tuyết Kì. Cậu tự hỏi sao bản thân cứ vướng phải mớ rắc rối phiền phức.
"Mỗi lần liên quan đến cậu ta đều như vậy..." - Cậu tự cười trong lòng. - "Toàn bộ đều do mình thì đúng hơn!"
_ Thôi để sau đi. - Hàn Vũ đứng dậy kéo tay cậu. - Đi ăn, sáng giờ cậu chưa gì mà.
_ Cậu bao.
_ Khỉ gió!
Hàn Vũ bất lực với cái người đang ăn vạ muốn được giúp đỡ mà lại cả gan dám bảo cậu bao nữa cơ đấy. Mà thôi kệ, cậu ta có ăn thì Tuyết Kì mới không phải lo lắng cho cái người đang nhịn đói vì buồn tình.
...
Phía bên kia gian ẩm thực, có hai người đang ngồi ăn cơm. Một người còn đang ra sức khuyên nhủ người kia.
_ Bé Nhi! Cậu cứ vậy mà đùng đùng rời đi luôn sao? - Lê Vy chống cằm, chán nản nhìn Linh Nhi đang ăn lấy ăn để đĩa cơm trước mặt.
_ Mình không quan tâm nữa! Tinh Khang có người chăm lo cho cậu ấy rồi!
"Lại còn đến hai người!" - Cô tức giận, nghiến răng và tay thì nắm chặt muỗng.
_ Không phải cậu muốn được ở cùng Tinh Khang vào sự kiện sao? Sao lại từ bỏ rồi?
_ Mình không từ bỏ! Chỉ là... Tinh Khang lúc nào cũng ở cạnh Linh An... - Linh Nhi khó chịu. - Giờ lại thêm một người thích bày trò trước mặt mình.
Lê Vy nhướn mày, cô mới chuyển trường đến nên không biết rằng Thúy Vy luôn tìm cách ganh đua với Linh Nhi. Thúy Vy được mệnh danh là hoa khôi của khối, còn Linh Nhi thì được mọi người gọi là công chúa của trường. Cách gọi tạo nên sự khác biệt rõ rệt khiến Thúy Vy luôn thấy ganh tị với Linh Nhi.
_ Cậu ta luôn gây sự với cậu sao?
_ Có lẽ. - Linh Nhi thờ ơ. - Cô ta tự ý điền tên mình vào các cuộc thi ở trường mà cô ta tham gia, kể cả cuộc thi hoa khôi năm ngoái.
_ Thế bé Nhi có tham gia không?
_ Không, vì mình thấy thật nhảm nhí khi phải ganh đua sắc đẹp với người thấp kém như Thúy Vy.
Lê Vy cười gượng, quả nhiên Linh Nhi không phải là người dễ trêu chọc. Cô vỗ nhẹ vào má Linh Nhi, cười thật tươi:
_ Bé Nhi đừng lo, Vy Vy này sẽ giúp cậu!
Sau khi tung hoành khắp sân trường thì nhóm Tuyết Kì và Linh Nhi phải quay về hội trường để chuẩn bị cho vở lịch của lớp.
Hàn Vũ đi theo Tuyết Kì đến tận sau sân khấu. Cậu cũng đang nóng lòng không biết cô sẽ trông thế nào khi được trang điểm và mặc phục trang đây.
Tiếng mở cửa của phòng thay đồ nam phát ra, Thành Long bước ra ngoài làm mọi người phải chú ý vì vẻ đẹp trai, lạnh lùng của cậu.
Hàn Vũ đưa mắt nhìn chàng trai đang đứng đối diện, kể từ sự việc đó thì hai người chẳng nói với nhau câu nào.
_ Mày đến đây làm gì? - Thành Long lên tiếng. - Không ra ghế khán giả ngồi sao?
Cậu không trả lời mà chỉ đăm đăm nhìn Thành Long, sau lại cười không mấy thân thiện.
_ Mày biết nghe lời đấy.
Thành Long nhướn mày, cậu hiểu ý nghĩa trong lời nói của Hàn Vũ. Sau buổi luyện tập ở nhà thì Thành Long hầu như không nói chuyện với Tuyết Kì trừ những câu thoại với nhau. Có lẽ vì cậu vẫn còn nhớ những lời của Hàn Vũ sau khi Tuyết Kì chạy đi mất.
[Tao không quan tâm mày cảm thấy thế nào về Tuyết Kì. Nhưng mày tốt nhất đừng làm những trò đó với cậu ấy một lần nào nữa, bởi tao không chắc sẽ kiểm soát được mình đâu. Kể cả là với mày, Thành Long!]
Lời nói như khẳng định Hàn Vũ sẽ thẳng tay nếu Thành Long dám làm những điều khiến Tuyết Kì phải sợ hãi.
Tuyết Kì đã thay đồ xong và bước ra ngoài, cô mong chờ để biết được phản ứng của Hàn Vũ khi thấy mình hiện tại.
_ Hàn Vũ... - Cô tiến đến chỗ cậu. - Thế nào?
Hàn Vũ mở to mắt, cậu nghĩ Tuyết Kì sẽ rất đẹp trong trang phục công chúa nhưng bây giờ, chỉ với bộ đồ thôn nữ cũng khiến cậu muốn say đắm bởi sự duyên dáng và đáng yêu của Tuyết Kì.
_ Dễ... Dễ thương lắm!
Cậu ngại ngùng chẳng dám nhìn Tuyết Kì, phải làm sao đây, giờ Hàn Vũ chỉ muốn nhào đến và ôm Tuyết Kì vào lòng thôi!
Tuyết Kì khẽ cười vì sự ngại ngùng của cậu, cô chậm rãi nắm tay Hàn Vũ, chồm đến người cậu chọc ghẹo:
_ Có đủ để khiến Grando siêu lòng không?
_ Thế này thì... - Hàn Vũ đỏ mặt. - Grando không chừng sẽ bắt về để ép cưới luôn ấy...
Cô đứng thẳng người, mặt đỏ bừng nhìn cậu. Thành Long khó chịu trước cảnh tượng trước mặt nhưng lại không thể làm gì. Cậu nhấc chân đi chỗ khác để kiềm hãm cảm xúc khó chịu đang quấn lấy lồng ngực.
Linh Nhi cũng thay đồ xong, vừa bước ra thì được hay mọi người đang tìm kiếm nàng đạo diễn đã đi đâu mất rồi.
...
_ Mẹ!
Hàn Vũ vui mừng ngồi xuống cạnh mẹ, mắt láo liên tìm kiếm Tinh Khang đột nhiên mất tích ở đâu rồi.
"Cậu ta lại biến đi đâu nữa rồi?"
Mãi một lúc sau Tinh Khang mới chạy đến. Cậu lễ phép chào cô Lê rồi nhìn sang Hàn Vũ.
_ Xin lỗi, tôi có việc nên đến trễ!
_ Vừa hết tiết mục hát mở màn, cậu canh chuẩn đấy.
Hàn Vũ muốn hỏi chàng trai đang ngồi xuống đã đi đâu thì lại nhận được gương mặt đỏ ửng và câu trả lời ấp úng:
_ Đi... làm việc đại sự!
"Không thể nói là Lê Vy tìm mình được..." - Tinh Khang chống cằm. - "Lát nữa phải nhờ Hàn Vũ giữ Tuyết Kì giúp rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.