Chương 15: Cuộc Hẹn.
Tu - TuNi
25/10/2023
Hàn Vũ về đến nhà thì phụ dọn bàn ghế giúp mẹ. Xong việc cậu lên phòng tắm rửa rồi nằm phịch xuống giường, nhìn lên trần nhà nghĩ ngợi.
"Làm sao để gặp cô ấy một cách bình thường nhất đây?"
Cậu chợt nhớ gì đó, liền ngồi bật dậy chạy thẳng đến mở cặp của mình, lấy một tờ tiền mười nghìn. Cậu ngồi xuống ghế nhìn chăm chú, suy nghĩ về chủ nhân của tờ tiền trước mặt.
"Lúc sáng lại quên thối tiền..."
Cậu nằm gục xuống bàn, thủ thỉ thành tiếng.
_ Muốn trả tiền cho cậu ấy nhưng lại chẳng muốn đưa cho tên Tinh Khang chút nào.
...
Linh An đang về nhà cùng cặp sinh đôi, cô cầm trên tay hai tấm vé, săm soi chăm chú.
_ Đảo Vinh là hòn đảo nổi tiếng có cảnh biển đẹp và vô cùng sang trọng. Mình còn nghe bảo đó là hòn đảo lý tưởng để hẹn hò nữa!
_ Thế là chỉ mỗi hai người được đi thôi sao, mình cũng muốn đi.
Tuyết Kì chu mỏ tỏ vẻ thất vọng. Tinh Khang được mùa liền trêu ghẹo chị mình.
_ Ở nhà đi, em đi rồi đem quà về.
_ Chẳng thèm quà của em, thấy ghét!
Linh An bên cạnh cười an ủi, nắm tay Tuyết Kì cùng đi.
_ Nếu Tuyết Kì muốn mình sẽ nhường vé cho cậu.
_ Không thèm, để cậu hẹn hò với Tinh Khang đi cho mình khỏe được vài ngày.
Linh An ngơ ngác, vội cúi đầu ngại ngùng. Tuyết Kì cười lên, cô thật ra chỉ muốn trêu Linh An một chút thôi.
_ Mình đùa đó, cậu đã rất cố gắng để chiến thắng mà đúng không? Đây là phần thưởng để đền đáp công sức của hai người đó.
Thật ra trong lòng Linh An thật sự muốn đi cùng với Tinh Khang, dù cô đang chẳng biết cảm xúc của mình dành cho cậu là như thế nào. Chỉ là...
Linh An nhìn sang Tinh Khang đang đi bên phải, trái tim lại rộn nhịp.
"Chỉ là muốn được ở cùng cậu thật lâu..."
Đứng trước cửa nhà, cả ba vẫy tay định tạm biệt nhau thì một chiếc xe đi đến.
Bác Lĩnh xuống xe mở cửa cho Linh Nhi. Thiếu nữ gặp bạn thì thấy vui, vẫy tay mỉm cười với Tuyết Kì.
Tinh Khang đứng cạnh cũng suýt tưởng bở. Cậu nghe tim mình đập loạn xạ khi thấy nụ cười của Linh Nhi, nhưng chỉ lát sau nó lại trở về như cũ vì sự ngó lơ của cô dành cho cậu.
Linh Nhi kéo áo bác Lĩnh nói nhỏ vài câu rồi chỉ tay vào Tuyết Kì và cười. Xong, cô liền bước vào nhà mà chẳng thèm nhìn Tinh Khang dù chỉ một cái.
"Nhỏ này... Khinh mình hả?"
Bác Lĩnh bước đến chỗ cặp sinh đôi, thân thiện.
_ Để tôi đưa hai người về nhà cho an toàn.
Tuyết Kì ngạc nhiên, cô vội xua tay từ chối.
_ Không... Không sao đâu mà bác. Tụi con tự về được ạ.
_ Là Linh Nhi tiểu thư muốn tôi đưa cô về nhà. Trời cũng tối rồi, tôi thấy hai người đi bộ cũng không an tâm lắm.
Thấy sự nhiệt tình của bác Lĩnh làm Tuyết Kì cũng không dám từ chối, trong lòng cô lại vui mừng vì Linh Nhi đang lo lắng cho mình.
...
Hôm nay là thứ bảy, ngày hẹn của Linh Nhi với Tuyết Kì. Cô đã đến điểm hẹn trước và mong chờ để được gặp Tuyết Kì. thiếu nữ cứ nhìn điện thoại, lòng nôn nao.
_ Tuyết Kì, mình ở đây!
Linh Nhi vẫy tay gọi lớn gây sự chú ý. Tuyết Kì vừa thấy cô liền chạy nhanh đến, mặt rạng rỡ.
_ Nhi đợi lâu không?
Linh Nhi lắc đầu, trên gương mặt còn để lộ sự vui vẻ. Tuyết Kì khoác tay, kéo cô đi bắt đầu cuộc hẹn của hai người.
_ Chúng ta đi thôi!
Linh Nhi được Tuyết Kì dẫn qua một nơi đông người. Xong lại bước qua một cánh cổng lớn làm cô có cảm giác rất lạ lẫm.
Tuyết Kì chạy đến trước không gian rộng lớn đầy tiếng người rôm rả, xoay một vòng rồi cười tươi.
_ Chào mừng Linh Nhi đến với công viên Ngọc Trai!
Cô ngơ ngác nhìn Tuyết Kì và xung quanh mình một lượt. Bên kia là đứa trẻ cười toe toét khi được mua kem. Xa hơn là nhóm người hét lớn vì sợ khi đang trên tàu lượn siêu tốc, sau đó bật cười vì thích thú. Còn có cả những nhân viên tươi cười thân thiện hướng dẫn tận tình cho người chơi.
Lúc này Linh Nhi đã hiểu ra ý muốn của Tuyết Kì khi nói đây là "nơi có những nụ cười". Cô trầm tư một lát rồi bật cười hả hê chảy nước mắt.
_ Cậu nói đúng, nơi có những nụ cười là phải cười nhỉ?
Tuyết Kì thấy Linh Nhi tinh thần hăng hái nên cũng phấn khởi theo.
_ Linh Nhi cũng cười rồi nè!
Cả hai nắm tay nhau đi khám phá công viên Ngọc Trai rộng lớn. Linh Nhi hớn hở chủ động đi theo, thậm chí còn đi trước cả Tuyết Kì.
_ Tuyết Kì, đằng đó là trò chơi gì vậy?
Cô chỉ tay đến vòng quay ngựa, đôi mắt ươn ướt sáng rực mong chờ câu trả lời.
_ Đó là đu quay ngựa, Linh Nhi không biết sao?
Linh Nhi lắc đầu ngây thơ trả lời.
_ Lần đầu tiên mình được đi đến những nơi như thế này. Kì đi cùng với mình nào!
Cô kéo tay Tuyết Kì chạy đến chỗ đu quay. Sau khi nghe hướng dẫn, hai người chạy đến chọn cho mình một con ngựa rồi đu quay bắt đầu quay tròn.
Những con ngựa màu trắng nối đuôi theo thành một vòng tròn, bên ngoài vòng chơi chẳng hiểu sao lại nhiều người đứng nhìn đến bất thường.
Trò chơi đu ngựa vốn dành cho trẻ em, nhưng bây giờ lại chỉ toàn thanh niên trai tráng đứng bâu quanh đông nghẹt làm mọi người khó hiểu. Chỉ khi có người chen vào nhìn thấy hai cô gái xinh xắn đang cười với nhau hồn nhiên, họ mới hiểu vì sao mà trò chơi cho con nít lại "đắt khách" đến vậy.
Chơi xong trò đầu tiên, Linh Nhi tự hứa với bản thân rằng cô phải "tìm hiểu" cho kĩ về công viên này bằng cách "chơi sạch, ăn sạch". Linh Nhi hướng mắt về trò tàu lượn siêu tốc, cô đã từng nghe loáng thoáng nhiều người nói với nhau rằng khi đến công viên giải trí thì nhất định phải đi thứ này.
Tuyết Kì như hiểu ý, nhưng vì không dám chơi những trò cảm giác mạnh nên liền hớt hải kéo tay Linh Nhi đi về phía khác.
_ Mình thấy trò này vui hơn!
Linh Nhi ngoan ngoãn đi theo, hôm nay cô sẽ để Tuyết Kì làm hướng dẫn viên cho mình.
Trời đã giữa trưa và Tinh Khang chỉ vừa mới ngủ dậy. Đầu tóc cậu bù xù nhưng vẫn không che được gương mặt sáng sủa của chàng nam sinh.
Ngôi nhà giờ chỉ còn mỗi Tinh Khang ở nhà. Ông bà Dương đã đến tiệm bánh từ sớm. Cậu đánh răng, rửa mặt và xuống nhà ăn sáng.
_ Quái nhỉ, bình thường giờ này là om sòm than đói cơ mà?
Tinh Khang lên lầu mà không thấy Tuyết Kì ở đâu, đoán hẳn là chị mình đã ra ngoài có việc. Tinh Khang lười biếng bỏ quên bài tập của thầy Minh mà lên ghế nằm dài, bật ti vi lên xem. Được một lúc thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Chàng trai nhếch nhác, gắng ngồi dậy để ra mở cửa.
_ Xin lỗi, chủ nhà hiện đi vắng. Anh chị có việc thì cứ nhắn con trai họ... nhé?
Trước mặt Tinh Khang là gương mặt thân quen. Người đàn ông cao lớn mặc trang phục thường ngày nhưng vẫn để lộ khí phách cao vời. Cậu sợ hãi lùi vài bước rồi chợt nhận ra mình phải cúi đầu lễ phép.
_ Cậu... Cậu Đinh?
_ Chà, giờ cậu có việc với con trai chủ nhà thì sao nhỉ?
Hiệu trưởng Đinh gương mặt sắc bén khiến cậu đổ mồ hôi. Tinh Khang linh cảm có việc không hay, lắp bắp hỏi:
_ Cậu à... Cậu đến tìm con có việc gì ạ?
Hiệu trưởng Đinh không trả lời, ông đi thẳng vào trong nhà với khí thế bừng bừng khiến cháu trai cũng không dám cản.
Tinh Khang ngoan ngoãn lấy nước mời ông, lòng không khỏi lo lắng.
_ Cậu có việc gì tìm con ạ...?
"Đừng bảo là vụ vào trễ tiết thầy Minh nha..."
Hiệu trưởng Đinh cầm cốc nước trên tay nhấp môi, ngón tay gõ gõ lên bàn, nghiêm túc.
_ Đã nghiên cứu cách giải bài toán của thầy Minh chưa mà nằm xem ti vi sướng vậy?
"Trời đậu, đúng thật kìa!" - Tinh Khang bàng hoàng nghĩ thầm trong bụng.
Cậu để lộ ra biểu cảm khó coi, thật ra là cố cười nhưng pha trộn với biểu cảm khóc trong lòng.
_ Cái đó... Lát nữa con làm liền mà.
Hiệu trưởng Đinh thở dài chán nản khiến Tinh Khang lạnh người ngồi thẳng dậy. Ông lấy trong người tờ giấy có viết vài con số đưa cho cháu trai.
_ Số điện thoại? Của ai ạ?
Hiệu trưởng Đinh trả lời với phong thái không thể thản nhiên hơn.
_ Của người anh em thân thiết của con đấy. Sướng nhỉ, cậu tưởng con khó làm quen bạn mới.
Hiệu trưởng Đinh ngừng một lát, dùng ánh mắt đầy sát khí để đối đáp.
_ Anh em tốt thì nên giúp đỡ nhau học tập nhỉ?
Tinh Khang nín bặt không dám cãi. Cậu không ngu ngốc đến mức người cậu mình đang nói đến không ai khác ngoài cái tên Trương Hàn Vũ.
Hiệu trưởng Đinh bất ngờ đứng lên, nhìn Tinh Khang chằm chằm.
_ Làm cho xong bài tập của thầy Minh. - Hiệu trưởng Đinh đột cười với cậu một cách "thân thiện". - Nếu là Tinh Khang thì cậu tin là con làm được đúng không, hả?
"Hả?" được nhấn mạnh trong câu nói của ông, bắt buộc Tinh Khang phải làm theo. Cậu không khỏi sợ hãi, nuốt nước bọt rồi đứng lên, cười trong lo sợ.
_ Dạ... Vâng! Con gọi cho tên ngốc... À không, bạn Trương Hàn Vũ đến nhà mình làm liền đây!
Hiệu trưởng Đinh "ừ" một tiếng rồi ra về. Tinh Khang sau khi đóng cửa cũng không thở phào nhẹ nhõm mà lập tức bấm điện thoại gọi ngay cho Hàn Vũ, người anh em chí cốt của mình để cùng thoát kiếp nạn.
"Làm sao để gặp cô ấy một cách bình thường nhất đây?"
Cậu chợt nhớ gì đó, liền ngồi bật dậy chạy thẳng đến mở cặp của mình, lấy một tờ tiền mười nghìn. Cậu ngồi xuống ghế nhìn chăm chú, suy nghĩ về chủ nhân của tờ tiền trước mặt.
"Lúc sáng lại quên thối tiền..."
Cậu nằm gục xuống bàn, thủ thỉ thành tiếng.
_ Muốn trả tiền cho cậu ấy nhưng lại chẳng muốn đưa cho tên Tinh Khang chút nào.
...
Linh An đang về nhà cùng cặp sinh đôi, cô cầm trên tay hai tấm vé, săm soi chăm chú.
_ Đảo Vinh là hòn đảo nổi tiếng có cảnh biển đẹp và vô cùng sang trọng. Mình còn nghe bảo đó là hòn đảo lý tưởng để hẹn hò nữa!
_ Thế là chỉ mỗi hai người được đi thôi sao, mình cũng muốn đi.
Tuyết Kì chu mỏ tỏ vẻ thất vọng. Tinh Khang được mùa liền trêu ghẹo chị mình.
_ Ở nhà đi, em đi rồi đem quà về.
_ Chẳng thèm quà của em, thấy ghét!
Linh An bên cạnh cười an ủi, nắm tay Tuyết Kì cùng đi.
_ Nếu Tuyết Kì muốn mình sẽ nhường vé cho cậu.
_ Không thèm, để cậu hẹn hò với Tinh Khang đi cho mình khỏe được vài ngày.
Linh An ngơ ngác, vội cúi đầu ngại ngùng. Tuyết Kì cười lên, cô thật ra chỉ muốn trêu Linh An một chút thôi.
_ Mình đùa đó, cậu đã rất cố gắng để chiến thắng mà đúng không? Đây là phần thưởng để đền đáp công sức của hai người đó.
Thật ra trong lòng Linh An thật sự muốn đi cùng với Tinh Khang, dù cô đang chẳng biết cảm xúc của mình dành cho cậu là như thế nào. Chỉ là...
Linh An nhìn sang Tinh Khang đang đi bên phải, trái tim lại rộn nhịp.
"Chỉ là muốn được ở cùng cậu thật lâu..."
Đứng trước cửa nhà, cả ba vẫy tay định tạm biệt nhau thì một chiếc xe đi đến.
Bác Lĩnh xuống xe mở cửa cho Linh Nhi. Thiếu nữ gặp bạn thì thấy vui, vẫy tay mỉm cười với Tuyết Kì.
Tinh Khang đứng cạnh cũng suýt tưởng bở. Cậu nghe tim mình đập loạn xạ khi thấy nụ cười của Linh Nhi, nhưng chỉ lát sau nó lại trở về như cũ vì sự ngó lơ của cô dành cho cậu.
Linh Nhi kéo áo bác Lĩnh nói nhỏ vài câu rồi chỉ tay vào Tuyết Kì và cười. Xong, cô liền bước vào nhà mà chẳng thèm nhìn Tinh Khang dù chỉ một cái.
"Nhỏ này... Khinh mình hả?"
Bác Lĩnh bước đến chỗ cặp sinh đôi, thân thiện.
_ Để tôi đưa hai người về nhà cho an toàn.
Tuyết Kì ngạc nhiên, cô vội xua tay từ chối.
_ Không... Không sao đâu mà bác. Tụi con tự về được ạ.
_ Là Linh Nhi tiểu thư muốn tôi đưa cô về nhà. Trời cũng tối rồi, tôi thấy hai người đi bộ cũng không an tâm lắm.
Thấy sự nhiệt tình của bác Lĩnh làm Tuyết Kì cũng không dám từ chối, trong lòng cô lại vui mừng vì Linh Nhi đang lo lắng cho mình.
...
Hôm nay là thứ bảy, ngày hẹn của Linh Nhi với Tuyết Kì. Cô đã đến điểm hẹn trước và mong chờ để được gặp Tuyết Kì. thiếu nữ cứ nhìn điện thoại, lòng nôn nao.
_ Tuyết Kì, mình ở đây!
Linh Nhi vẫy tay gọi lớn gây sự chú ý. Tuyết Kì vừa thấy cô liền chạy nhanh đến, mặt rạng rỡ.
_ Nhi đợi lâu không?
Linh Nhi lắc đầu, trên gương mặt còn để lộ sự vui vẻ. Tuyết Kì khoác tay, kéo cô đi bắt đầu cuộc hẹn của hai người.
_ Chúng ta đi thôi!
Linh Nhi được Tuyết Kì dẫn qua một nơi đông người. Xong lại bước qua một cánh cổng lớn làm cô có cảm giác rất lạ lẫm.
Tuyết Kì chạy đến trước không gian rộng lớn đầy tiếng người rôm rả, xoay một vòng rồi cười tươi.
_ Chào mừng Linh Nhi đến với công viên Ngọc Trai!
Cô ngơ ngác nhìn Tuyết Kì và xung quanh mình một lượt. Bên kia là đứa trẻ cười toe toét khi được mua kem. Xa hơn là nhóm người hét lớn vì sợ khi đang trên tàu lượn siêu tốc, sau đó bật cười vì thích thú. Còn có cả những nhân viên tươi cười thân thiện hướng dẫn tận tình cho người chơi.
Lúc này Linh Nhi đã hiểu ra ý muốn của Tuyết Kì khi nói đây là "nơi có những nụ cười". Cô trầm tư một lát rồi bật cười hả hê chảy nước mắt.
_ Cậu nói đúng, nơi có những nụ cười là phải cười nhỉ?
Tuyết Kì thấy Linh Nhi tinh thần hăng hái nên cũng phấn khởi theo.
_ Linh Nhi cũng cười rồi nè!
Cả hai nắm tay nhau đi khám phá công viên Ngọc Trai rộng lớn. Linh Nhi hớn hở chủ động đi theo, thậm chí còn đi trước cả Tuyết Kì.
_ Tuyết Kì, đằng đó là trò chơi gì vậy?
Cô chỉ tay đến vòng quay ngựa, đôi mắt ươn ướt sáng rực mong chờ câu trả lời.
_ Đó là đu quay ngựa, Linh Nhi không biết sao?
Linh Nhi lắc đầu ngây thơ trả lời.
_ Lần đầu tiên mình được đi đến những nơi như thế này. Kì đi cùng với mình nào!
Cô kéo tay Tuyết Kì chạy đến chỗ đu quay. Sau khi nghe hướng dẫn, hai người chạy đến chọn cho mình một con ngựa rồi đu quay bắt đầu quay tròn.
Những con ngựa màu trắng nối đuôi theo thành một vòng tròn, bên ngoài vòng chơi chẳng hiểu sao lại nhiều người đứng nhìn đến bất thường.
Trò chơi đu ngựa vốn dành cho trẻ em, nhưng bây giờ lại chỉ toàn thanh niên trai tráng đứng bâu quanh đông nghẹt làm mọi người khó hiểu. Chỉ khi có người chen vào nhìn thấy hai cô gái xinh xắn đang cười với nhau hồn nhiên, họ mới hiểu vì sao mà trò chơi cho con nít lại "đắt khách" đến vậy.
Chơi xong trò đầu tiên, Linh Nhi tự hứa với bản thân rằng cô phải "tìm hiểu" cho kĩ về công viên này bằng cách "chơi sạch, ăn sạch". Linh Nhi hướng mắt về trò tàu lượn siêu tốc, cô đã từng nghe loáng thoáng nhiều người nói với nhau rằng khi đến công viên giải trí thì nhất định phải đi thứ này.
Tuyết Kì như hiểu ý, nhưng vì không dám chơi những trò cảm giác mạnh nên liền hớt hải kéo tay Linh Nhi đi về phía khác.
_ Mình thấy trò này vui hơn!
Linh Nhi ngoan ngoãn đi theo, hôm nay cô sẽ để Tuyết Kì làm hướng dẫn viên cho mình.
Trời đã giữa trưa và Tinh Khang chỉ vừa mới ngủ dậy. Đầu tóc cậu bù xù nhưng vẫn không che được gương mặt sáng sủa của chàng nam sinh.
Ngôi nhà giờ chỉ còn mỗi Tinh Khang ở nhà. Ông bà Dương đã đến tiệm bánh từ sớm. Cậu đánh răng, rửa mặt và xuống nhà ăn sáng.
_ Quái nhỉ, bình thường giờ này là om sòm than đói cơ mà?
Tinh Khang lên lầu mà không thấy Tuyết Kì ở đâu, đoán hẳn là chị mình đã ra ngoài có việc. Tinh Khang lười biếng bỏ quên bài tập của thầy Minh mà lên ghế nằm dài, bật ti vi lên xem. Được một lúc thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Chàng trai nhếch nhác, gắng ngồi dậy để ra mở cửa.
_ Xin lỗi, chủ nhà hiện đi vắng. Anh chị có việc thì cứ nhắn con trai họ... nhé?
Trước mặt Tinh Khang là gương mặt thân quen. Người đàn ông cao lớn mặc trang phục thường ngày nhưng vẫn để lộ khí phách cao vời. Cậu sợ hãi lùi vài bước rồi chợt nhận ra mình phải cúi đầu lễ phép.
_ Cậu... Cậu Đinh?
_ Chà, giờ cậu có việc với con trai chủ nhà thì sao nhỉ?
Hiệu trưởng Đinh gương mặt sắc bén khiến cậu đổ mồ hôi. Tinh Khang linh cảm có việc không hay, lắp bắp hỏi:
_ Cậu à... Cậu đến tìm con có việc gì ạ?
Hiệu trưởng Đinh không trả lời, ông đi thẳng vào trong nhà với khí thế bừng bừng khiến cháu trai cũng không dám cản.
Tinh Khang ngoan ngoãn lấy nước mời ông, lòng không khỏi lo lắng.
_ Cậu có việc gì tìm con ạ...?
"Đừng bảo là vụ vào trễ tiết thầy Minh nha..."
Hiệu trưởng Đinh cầm cốc nước trên tay nhấp môi, ngón tay gõ gõ lên bàn, nghiêm túc.
_ Đã nghiên cứu cách giải bài toán của thầy Minh chưa mà nằm xem ti vi sướng vậy?
"Trời đậu, đúng thật kìa!" - Tinh Khang bàng hoàng nghĩ thầm trong bụng.
Cậu để lộ ra biểu cảm khó coi, thật ra là cố cười nhưng pha trộn với biểu cảm khóc trong lòng.
_ Cái đó... Lát nữa con làm liền mà.
Hiệu trưởng Đinh thở dài chán nản khiến Tinh Khang lạnh người ngồi thẳng dậy. Ông lấy trong người tờ giấy có viết vài con số đưa cho cháu trai.
_ Số điện thoại? Của ai ạ?
Hiệu trưởng Đinh trả lời với phong thái không thể thản nhiên hơn.
_ Của người anh em thân thiết của con đấy. Sướng nhỉ, cậu tưởng con khó làm quen bạn mới.
Hiệu trưởng Đinh ngừng một lát, dùng ánh mắt đầy sát khí để đối đáp.
_ Anh em tốt thì nên giúp đỡ nhau học tập nhỉ?
Tinh Khang nín bặt không dám cãi. Cậu không ngu ngốc đến mức người cậu mình đang nói đến không ai khác ngoài cái tên Trương Hàn Vũ.
Hiệu trưởng Đinh bất ngờ đứng lên, nhìn Tinh Khang chằm chằm.
_ Làm cho xong bài tập của thầy Minh. - Hiệu trưởng Đinh đột cười với cậu một cách "thân thiện". - Nếu là Tinh Khang thì cậu tin là con làm được đúng không, hả?
"Hả?" được nhấn mạnh trong câu nói của ông, bắt buộc Tinh Khang phải làm theo. Cậu không khỏi sợ hãi, nuốt nước bọt rồi đứng lên, cười trong lo sợ.
_ Dạ... Vâng! Con gọi cho tên ngốc... À không, bạn Trương Hàn Vũ đến nhà mình làm liền đây!
Hiệu trưởng Đinh "ừ" một tiếng rồi ra về. Tinh Khang sau khi đóng cửa cũng không thở phào nhẹ nhõm mà lập tức bấm điện thoại gọi ngay cho Hàn Vũ, người anh em chí cốt của mình để cùng thoát kiếp nạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.