Chương 105: Kết Thúc.
Tu - TuNi
19/11/2023
Tuyết Kì và Linh Nhi đã dậy từ sớm, kì thi diễn ra ở trường nên họ không tốn nhiều thời gian đề chuẩn bị.
[Chúc may mắn nhé, hai nàng của Vy Vy!]
Linh Nhi khẽ cười, Lê Vy vừa gửi tin nhắn vào nhóm ba người để động viên.
Kì thi kết thúc, Linh Nhi thư thả vươn vai, đứng trước cổng đợi Tuyết Kì. Đằng xa, ai đó trông giống Tuyết Kì đang đến gần, nhưng hình như không phải...
_ Tinh Khang?
Tinh Khang mặc đồ thể thao và đeo băng đô trên đầu đang đi cùng nhóm bạn. Lần đầu tiên thấy cậu ăn mặc thế này... tự nhiên lại thấy nét tinh nghịch đâu đó.
"Ngầu quá đi..."
Học sinh ồ ạt chạy ra, Linh Nhi không thể chạy ngược dòng người nên cúi mặt, ngồi xuống để trốn. Tuyết Kì vừa ra đến đã gọi lớn tên thiếu nữ.
_ Linh Nhi! Ở đây nè!
Tinh Khang vẫn còn ở đây, cậu thật ra đang đợi Tuyết Kì vì có việc phải cùng chị gái về nhà. Nghe thấy tên người thương, Tinh Khang liền đảo mắt tìm kiếm.
_ Tao về với chị rồi, tạm biệt!
Cậu chạy đến chỗ Tuyết Kì và bỏ mặc đám bạn ngơ ngác. Bảo tặc lưỡi, không nhịn được liền mắng thành tiếng, dường như cậu ta biết lí do Tinh Khang bỏ đi.
_ Thứ mê gái!
Tân cũng phụ họa khi nhớ lại lời cảnh cáo của Tinh Khang lúc nãy.
_ Nó còn đòi rút thun quần của tao nếu tao dám đến gần Nhi nữa kìa.
Tuyết Kì cúi đầu chắp tay xin lỗi, tay chân luýnh quýnh vì sắp phải trễ hẹn. Cô nhìn sang em trai, đẩy vai cậu về phía Linh Nhi mà chạy đi.
_ Em đưa Linh Nhi về đi! Chị đi gặp Hàn Vũ!
Linh Nhi lúng túng, làm sao đây? Cô vẫn chưa chuẩn bị tinh thần để gặp Tinh Khang mà!
Tinh Khang hồi hộp, lòng cũng cảm ơn chị gái vì đã giúp mình. Cậu tiến đến gần Linh Nhi, muốn mở lời nói chuyện nhưng cô đã phản ứng trước.
_ Đừng đến gần!
Linh Nhi lùi lại, sắc mặt hoang mang và bối rối. Tinh Khang cũng nghe lời mà đứng im, tâm trạng thấy buồn vì bị xa lánh. Linh Nhi vẫn còn rất sợ cậu...
_ Xin lỗi...
_ Tôi sẽ nhờ bác Lĩnh đón về, sẽ không phiền cậu...
_ Tôi không thấy phiền! Tôi muốn... - Cậu ngập ngừng, lo sợ cô sẽ không muốn về cùng mình. - Tôi muốn... đưa cậu về...
Tinh Khang cúi đầu, thấy bản thân mình thật không biết xấu hổ khi vẫn dám đứng trước mặt và nói lời này với Linh Nhi.
Lòng ngực Linh Nhi không yên phận mà đánh trống từng nhịp, vừa thấy vui vừa thấy lo. Đến giờ cả hai cũng chưa có lời nào nghiêm túc với nhau kể từ lần đó. Cô nắm chặt quai cặp, không nhìn Tinh Khang mà nói nhỏ:
_ Cậu đi trước...
Cô nép vào tường muốn cậu đi trước mình. Không phải vì không tin tưởng ở cậu mà vì cô rất ngại khi Tinh Khang nhìn mình từ đằng sau.
Cậu gật đầu, không nói gì mà bước chậm. Tinh Khang đi trước và Linh Nhi chậm rãi theo sau, cậu thấy hạnh phúc vì ít nhất vẫn có thể nói được vài ba lời với Linh Nhi. Bây giờ chỉ được phép đưa cô về cũng mừng rồi.
...
Hàn Vũ đang ngủ ở trong bếp, cửa bếp được khóa kĩ và cậu nằm dưới sàn nhà. Cậu không muốn nằm ở phòng khách vì lí do an toàn, bởi không biết Huỳnh Đan có lén xuống dưới nhà khi cậu đang ngủ hay không.
Vì việc đêm qua mà cậu trằn trọc đến gần sáng nên phải đánh giấc đến quá trưa. Đến lúc điện thoại reng lên Hàn Vũ mới tỉnh giấc, cậu bắt máy, không nhìn điện thoại mà nói với giọng ngái ngủ:
_ Gì đấy?
_ Cậu đang ở đâu?
_ Đâu là đâu?
Cậu nhíu mày khó chịu, ai đó đang nói về cuộc hẹn giữa hai người nhưng Hàn Vũ vẫn chưa nhận ra được giọng nói của người đó, đến lời nói còn không để vào tai vì mê ngủ.
_ Phiền quá đi!
Hàn Vũ khó chịu, tắt máy và ném điện thoại vào một góc rồi nhắm mắt ngủ tiếp. Mãi một tiếng sau điện thoại cậu lại vang lên, là báo thức cậu cài cho tuần trước có việc mà quên tắt.
Cậu ngồi dậy và gãi đầu, ngáp một hơi cho đã rồi mới tắt điện thoại. Hàn Vũ giật mình vì thông báo trên điện thoại trắng xóa một màn hình.
_ Ba mươi ba cuộc gọi nhỡ? Hai mươi tin nhắn? Ai mà ghê gớm vậy?
Cậu vuốt màn hình mở khóa, bấy nhiêu đó sẽ không có gì đáng nới nếu chủ nhân của nó không mấy quan trọng.
[Hàn Vũ đến chưa?]
[Cậu đang có việc gì sao?]
[Nếu bận gì thì nhắn với tôi một tiếng nhé.]
[Hàn Vũ, khi nào cậu mới đến vậy?]
Hàn Vũ tái mặt, vẫn còn rất nhiều tin nhắn và cuộc gọi đến từ Tuyết Kì nhưng không kịp đọc hết. Cậu vội đứng lên chạy về phòng, tắm rửa và thay đồ rồi chạy đến chỗ hẹn.
"Khỉ thật, sao mình dám quên là có hẹn với Tuyết Kì vậy trời?"
Cậu chạy không ngừng nghỉ, đến nơi mới cúi đầu thở hổn hển, nói không ra hơi.
_ Tuyết Kì... Xin lỗi, tôi... - Hàn Vũ vừa lau mồ hồi vừa giải thích. - Tôi lỡ ngủ quên...
_ Đêm qua cậu đã ngủ rất trễ sao...?
Cậu định gật đầu nhưng khi nghe giọng của Tuyết Kì lại có phần không đúng. Âm thanh nghẹn ngào, còn có tiếng nấc và sự tức giận được kiềm nén.
Hàn Vũ vội nhìn Tuyết Kì thì thấy cô nắm chặt điện thoại trên tay, ánh mắt thẫn thờ như thiếu sức sống, trên má vẫn còn đọng lại hai hàng nước mắt. Cậu bàng hoàng, nhanh nhẹn đến nắm tay Tuyết Kì để an ủi:
_ Tuyết Kì? Cậu có sao không? Tuyết Kì bị đau ở đâu sao?
_ Ừ.
Tuyết Kì lạnh lùng trả lời. Cô nhìn vào đôi mắt lo lắng của Hàn Vũ, giơ tay chạm vào cổ cậu.
_ Tôi cứ nghĩ một tuần sẽ không đủ để chúng ta suy nghĩ thêm về chuyện của mình. Thế mà không ngờ cậu lại quyết định nhanh thật đấy!
Cô mỉm cười, thái độ mang ý khinh thường và giễu cợt.
_ Có vẻ như cậu đã rất hăng say vào tối qua nhỉ? Cho nên mới không muốn dành thời gian cho một đứa như tôi.
_ Ý của Tuyết Kì là sao...?
_ Ý của tôi là... - Tuyết Kì dãn cơ mặt, thờ ơ gạt tay cậu ra và đứng dậy. - Dừng lại đi.
Hàn Vũ hoang mang, Tuyết Kì muốn nói gì cậu vẫn chưa hiểu được. Cậu cười gượng, giơ tay muốn nắm lại bàn tay nhỏ nhắn.
_ Tuyết Kì đừng đùa nữa mà...
_ Cậu điếc hả?
Cô lạnh lùng hất tay cậu, Hàn Vũ choáng váng, hành động và lời nói vừa thốt lên của cô khiến cậu không thể tin vào mắt và tai của mình.
Tuyết Kì vẫn giữ vẻ mặt lạnh tanh không một chút biểu cảm. Ánh mắt cô xa lạ và buông xuôi, thái độ vô cảm với Hàn Vũ như khẳng định lời nói của mình:
_ Tôi bảo là dừng lại đi. Giữa tôi với cậu sẽ không còn gì nữa hết.
_ Tuyết Kì? Sao tự dưng cậu lại nói vậy? - Hàn Vũ hoảng sợ vội nắm tay Tuyết Kì. - Cậu hãy cho tôi lí do đi, tôi thật sự không hiểu...
Cô cầm điện thoại trên tay và ném mạnh xuống đất, lớn giọng nói từng chữ với cậu.
_ Lí do không phải tự cậu đã biết sao? Không lẽ cậu nghĩ tôi ngu đến mức vẫn còn tin vào mấy lời dối trá của cậu nữa?
Hàn Vũ khựng lại một lúc, nhưng rồi cậu cũng nhanh chóng nhặt điện thoại của cô lên, chiếc điện thoại sứt mẻ màn hình nhưng vẫn còn dùng được. Tuyết Kì không cài mật khẩu nên cậu có thể mở nó lên và xem ngay.
Không đợi cậu tìm kiếm, màn hình chỉ vừa sáng lên đã thấy đoạn video ngắn giữa cậu và Huỳnh Đan vào đêm qua. Thời gian gửi là vào một tiếng trước, cùng thời gian khi Tuyết Kì gọi và cậu thì tắt máy rồi ngủ tiếp.
Hàn Vũ run rẩy, cậu nhìn Tuyết Kì rồi lại nhìn điện thoại. Thật không thể ngờ đến việc Huỳnh Đan đã cố tình đặt máy quay ẩn ở phòng cậu.
_ Tuyết Kì... Chỉ là... Chỉ là hiểu lầm thôi! Tôi và Huỳnh Đan...
Tuyết Kì không quan tâm đến người đang hốt hoảng muốn tìm lời giải thích. Cô quay người nhấc chân bước đi, đến điện thoại cũng không thèm lấy lại.
_ Không phải như vậy, tôi không có làm gì cả! Tuyết Kì, cậu làm ơn hãy nghe tôi giải thích đi!
Cậu vội chạy theo Tuyết Kì, gấp gáp cầu xin cô gái muốn từ bỏ có thể tin mình. Cô im lặng, chân vẫn bước đều và hất tay cậu, vững lòng không muốn quay lại.
Hàn Vũ lại níu kéo và hối hả kéo tay, tay chân cậu run run, hành động và chất giọng mang đậm sự hoảng sợ và luống cuống.
_ Xin cậu đấy Tuyết Kì, tình cảm của tôi Tuyết Kì cũng biết rõ mà! Tôi tuyệt đối không xảy ra những chuyện đáng xấu hổ này với Huỳnh Đan đâu!
Tuyết Kì đứng lại, không nhìn cậu mà hỏi:
_ Ý cậu là nó ghép sao?
_ Tôi...
_ Sao không nói nữa? Còn không phải là thật hả?
Cô vội quay người, đấm mạnh vào người cậu từng đấm liên hồi. Tuyết Kì mếu máo, sự lạnh lùng mà cô gắng gượng nãy giờ cũng không còn giữ được nữa.
_ Tôi tin cậu chứ! Tôi luôn tin Hàn Vũ mà! Nhưng Hàn Vũ lúc nào cũng nói dối tôi, cậu bảo tôi phải tin cậu thế nào đây?
Cô nức nở, dùng đôi mắt đỏ hoe và ướt đẫm nhìn cậu, tay không ngừng đánh mạnh vào ngực Hàn Vũ để rũ bỏ cảm giác đau đớn ở lồng ngực. Cậu đã hỏi Tuyết Kì rằng cô đau ở đâu, câu trả lời chính là ở tim mình.
_ Tôi đã nghĩ mình không thể tin Hàn Vũ được nữa. Vậy mà lúc nhận đoạn phim đó tôi cứ mong nó là ghép... Hức... tôi rất muốn tin cậu...
Tuyết Kì chạm tay vào cổ Hàn Vũ, khóe môi uốn thành đường cong nhẹ nhàng nhưng cũng khiến tim cậu quặn thắt nhà nhức nhối.
_ Nhìn thứ này đi, cậu sẽ không nói với tôi là bị muỗi cắn đó chứ?
Hàn Vũ rùng mình nhanh chóng lùi lại, giơ tay che vết đỏ trên cổ và đứng bất động. Tuyết Kì khẽ cười, cô cũng không trông mong sẽ nghe bất cứ lời giải thích nào từ cậu đâu...
_ Tạm biệt.
Cô quay về nhà, lời tạm biệt như đánh dấu lần cuối được gặp cậu.
_ Không... Tuyết Kì đừng đi.
Hàn Vũ không yên lòng, không muốn phải kết thúc với Tuyết Kì. Cậu muốn giải thích, muốn Tuyết Kì hãy tin mình. Chỉ lần này thôi... lần cuối cùng Hàn Vũ muốn cô hãy tin lời mình nói là sự thật.
_ Tuyết Kì... Tôi thừa nhận. Đêm qua quả thật tôi và Huỳnh Đan đã ở cạnh nhau, nhưng giữa bọn tôi không có gì xảy cả! Tôi và em ấy hoàn toàn không làm gì, xin Tuyết Kì hãy tin tôi đi! Tôi thật sự yêu Tuyết Kì, tình cảm này là thật!
Cậu nắm chặt tay cô níu kéo, tâm trạng không ngừng sợ hãi mà liên tục giải thích. Hàn Vũ run rẩy, Tuyết Kì không hề nghe cậu mà tiếp tục đi. Cậu đành chạy lên trước mặt Tuyết Kì để nhìn biểu cảm của cô và cầu xin.
_ Tôi chưa bao giờ thích một ai, Tuyết Kì là người đầu tiên và tôi luôn trân trọng cậu. Tôi sai rồi, tôi không nên nói dối cậu, Tuyết Kì... tôi yêu cậu thật...
"Bốp!"
Hàn Vũ đứng im bất động, cậu vừa bị Tuyết Kì dành một cú tát vào mặt. Đổi lại sự bất ngờ này là sự ghét bỏ trên gương mặt Tuyết Kì, cô nghiến răng, không chịu được mà hất tay cậu, quát lớn:
_ Đừng luôn miệng bảo là yêu tôi khi đã hôn người khác! Đừng dùng bàn tay đã chạm vào cơ thể người khác để chạm vào tôi! Thật kinh tởm... Tôi ghét cậu, ghét vô cùng ghét, đến lời yêu mà cậu nói cũng khiến tôi khó chịu!
Tuyết Kì tránh người cậu, nói nhỏ giọng:
_ Tránh xa tôi ra đi, đừng để tôi nhìn thấy mặt cậu. Nếu cậu không làm được... tôi sẽ tự chuyển đi.
Hàn Vũ cắn răng, từng lời nói cự tuyệt của Tuyết Kì như ngàn con dao đâm vào, xé nát tim cậu. Cậu không đuổi theo cô nữa mà đứng im như tượng, con ngươi cũng không còn hi vọng gì.
Tim Hàn Vũ đau nhói, thật trêu ngươi khi chính những lời nói dối của cậu là nguyên nhân khiến Tuyết Kì không tin tưởng vào sự thật.
Hàn Vũ hối hận rồi, thật sự đã rất hối hận.
Kết thúc rồi, Hàn Vũ và Tuyết Kì.
[Chúc may mắn nhé, hai nàng của Vy Vy!]
Linh Nhi khẽ cười, Lê Vy vừa gửi tin nhắn vào nhóm ba người để động viên.
Kì thi kết thúc, Linh Nhi thư thả vươn vai, đứng trước cổng đợi Tuyết Kì. Đằng xa, ai đó trông giống Tuyết Kì đang đến gần, nhưng hình như không phải...
_ Tinh Khang?
Tinh Khang mặc đồ thể thao và đeo băng đô trên đầu đang đi cùng nhóm bạn. Lần đầu tiên thấy cậu ăn mặc thế này... tự nhiên lại thấy nét tinh nghịch đâu đó.
"Ngầu quá đi..."
Học sinh ồ ạt chạy ra, Linh Nhi không thể chạy ngược dòng người nên cúi mặt, ngồi xuống để trốn. Tuyết Kì vừa ra đến đã gọi lớn tên thiếu nữ.
_ Linh Nhi! Ở đây nè!
Tinh Khang vẫn còn ở đây, cậu thật ra đang đợi Tuyết Kì vì có việc phải cùng chị gái về nhà. Nghe thấy tên người thương, Tinh Khang liền đảo mắt tìm kiếm.
_ Tao về với chị rồi, tạm biệt!
Cậu chạy đến chỗ Tuyết Kì và bỏ mặc đám bạn ngơ ngác. Bảo tặc lưỡi, không nhịn được liền mắng thành tiếng, dường như cậu ta biết lí do Tinh Khang bỏ đi.
_ Thứ mê gái!
Tân cũng phụ họa khi nhớ lại lời cảnh cáo của Tinh Khang lúc nãy.
_ Nó còn đòi rút thun quần của tao nếu tao dám đến gần Nhi nữa kìa.
Tuyết Kì cúi đầu chắp tay xin lỗi, tay chân luýnh quýnh vì sắp phải trễ hẹn. Cô nhìn sang em trai, đẩy vai cậu về phía Linh Nhi mà chạy đi.
_ Em đưa Linh Nhi về đi! Chị đi gặp Hàn Vũ!
Linh Nhi lúng túng, làm sao đây? Cô vẫn chưa chuẩn bị tinh thần để gặp Tinh Khang mà!
Tinh Khang hồi hộp, lòng cũng cảm ơn chị gái vì đã giúp mình. Cậu tiến đến gần Linh Nhi, muốn mở lời nói chuyện nhưng cô đã phản ứng trước.
_ Đừng đến gần!
Linh Nhi lùi lại, sắc mặt hoang mang và bối rối. Tinh Khang cũng nghe lời mà đứng im, tâm trạng thấy buồn vì bị xa lánh. Linh Nhi vẫn còn rất sợ cậu...
_ Xin lỗi...
_ Tôi sẽ nhờ bác Lĩnh đón về, sẽ không phiền cậu...
_ Tôi không thấy phiền! Tôi muốn... - Cậu ngập ngừng, lo sợ cô sẽ không muốn về cùng mình. - Tôi muốn... đưa cậu về...
Tinh Khang cúi đầu, thấy bản thân mình thật không biết xấu hổ khi vẫn dám đứng trước mặt và nói lời này với Linh Nhi.
Lòng ngực Linh Nhi không yên phận mà đánh trống từng nhịp, vừa thấy vui vừa thấy lo. Đến giờ cả hai cũng chưa có lời nào nghiêm túc với nhau kể từ lần đó. Cô nắm chặt quai cặp, không nhìn Tinh Khang mà nói nhỏ:
_ Cậu đi trước...
Cô nép vào tường muốn cậu đi trước mình. Không phải vì không tin tưởng ở cậu mà vì cô rất ngại khi Tinh Khang nhìn mình từ đằng sau.
Cậu gật đầu, không nói gì mà bước chậm. Tinh Khang đi trước và Linh Nhi chậm rãi theo sau, cậu thấy hạnh phúc vì ít nhất vẫn có thể nói được vài ba lời với Linh Nhi. Bây giờ chỉ được phép đưa cô về cũng mừng rồi.
...
Hàn Vũ đang ngủ ở trong bếp, cửa bếp được khóa kĩ và cậu nằm dưới sàn nhà. Cậu không muốn nằm ở phòng khách vì lí do an toàn, bởi không biết Huỳnh Đan có lén xuống dưới nhà khi cậu đang ngủ hay không.
Vì việc đêm qua mà cậu trằn trọc đến gần sáng nên phải đánh giấc đến quá trưa. Đến lúc điện thoại reng lên Hàn Vũ mới tỉnh giấc, cậu bắt máy, không nhìn điện thoại mà nói với giọng ngái ngủ:
_ Gì đấy?
_ Cậu đang ở đâu?
_ Đâu là đâu?
Cậu nhíu mày khó chịu, ai đó đang nói về cuộc hẹn giữa hai người nhưng Hàn Vũ vẫn chưa nhận ra được giọng nói của người đó, đến lời nói còn không để vào tai vì mê ngủ.
_ Phiền quá đi!
Hàn Vũ khó chịu, tắt máy và ném điện thoại vào một góc rồi nhắm mắt ngủ tiếp. Mãi một tiếng sau điện thoại cậu lại vang lên, là báo thức cậu cài cho tuần trước có việc mà quên tắt.
Cậu ngồi dậy và gãi đầu, ngáp một hơi cho đã rồi mới tắt điện thoại. Hàn Vũ giật mình vì thông báo trên điện thoại trắng xóa một màn hình.
_ Ba mươi ba cuộc gọi nhỡ? Hai mươi tin nhắn? Ai mà ghê gớm vậy?
Cậu vuốt màn hình mở khóa, bấy nhiêu đó sẽ không có gì đáng nới nếu chủ nhân của nó không mấy quan trọng.
[Hàn Vũ đến chưa?]
[Cậu đang có việc gì sao?]
[Nếu bận gì thì nhắn với tôi một tiếng nhé.]
[Hàn Vũ, khi nào cậu mới đến vậy?]
Hàn Vũ tái mặt, vẫn còn rất nhiều tin nhắn và cuộc gọi đến từ Tuyết Kì nhưng không kịp đọc hết. Cậu vội đứng lên chạy về phòng, tắm rửa và thay đồ rồi chạy đến chỗ hẹn.
"Khỉ thật, sao mình dám quên là có hẹn với Tuyết Kì vậy trời?"
Cậu chạy không ngừng nghỉ, đến nơi mới cúi đầu thở hổn hển, nói không ra hơi.
_ Tuyết Kì... Xin lỗi, tôi... - Hàn Vũ vừa lau mồ hồi vừa giải thích. - Tôi lỡ ngủ quên...
_ Đêm qua cậu đã ngủ rất trễ sao...?
Cậu định gật đầu nhưng khi nghe giọng của Tuyết Kì lại có phần không đúng. Âm thanh nghẹn ngào, còn có tiếng nấc và sự tức giận được kiềm nén.
Hàn Vũ vội nhìn Tuyết Kì thì thấy cô nắm chặt điện thoại trên tay, ánh mắt thẫn thờ như thiếu sức sống, trên má vẫn còn đọng lại hai hàng nước mắt. Cậu bàng hoàng, nhanh nhẹn đến nắm tay Tuyết Kì để an ủi:
_ Tuyết Kì? Cậu có sao không? Tuyết Kì bị đau ở đâu sao?
_ Ừ.
Tuyết Kì lạnh lùng trả lời. Cô nhìn vào đôi mắt lo lắng của Hàn Vũ, giơ tay chạm vào cổ cậu.
_ Tôi cứ nghĩ một tuần sẽ không đủ để chúng ta suy nghĩ thêm về chuyện của mình. Thế mà không ngờ cậu lại quyết định nhanh thật đấy!
Cô mỉm cười, thái độ mang ý khinh thường và giễu cợt.
_ Có vẻ như cậu đã rất hăng say vào tối qua nhỉ? Cho nên mới không muốn dành thời gian cho một đứa như tôi.
_ Ý của Tuyết Kì là sao...?
_ Ý của tôi là... - Tuyết Kì dãn cơ mặt, thờ ơ gạt tay cậu ra và đứng dậy. - Dừng lại đi.
Hàn Vũ hoang mang, Tuyết Kì muốn nói gì cậu vẫn chưa hiểu được. Cậu cười gượng, giơ tay muốn nắm lại bàn tay nhỏ nhắn.
_ Tuyết Kì đừng đùa nữa mà...
_ Cậu điếc hả?
Cô lạnh lùng hất tay cậu, Hàn Vũ choáng váng, hành động và lời nói vừa thốt lên của cô khiến cậu không thể tin vào mắt và tai của mình.
Tuyết Kì vẫn giữ vẻ mặt lạnh tanh không một chút biểu cảm. Ánh mắt cô xa lạ và buông xuôi, thái độ vô cảm với Hàn Vũ như khẳng định lời nói của mình:
_ Tôi bảo là dừng lại đi. Giữa tôi với cậu sẽ không còn gì nữa hết.
_ Tuyết Kì? Sao tự dưng cậu lại nói vậy? - Hàn Vũ hoảng sợ vội nắm tay Tuyết Kì. - Cậu hãy cho tôi lí do đi, tôi thật sự không hiểu...
Cô cầm điện thoại trên tay và ném mạnh xuống đất, lớn giọng nói từng chữ với cậu.
_ Lí do không phải tự cậu đã biết sao? Không lẽ cậu nghĩ tôi ngu đến mức vẫn còn tin vào mấy lời dối trá của cậu nữa?
Hàn Vũ khựng lại một lúc, nhưng rồi cậu cũng nhanh chóng nhặt điện thoại của cô lên, chiếc điện thoại sứt mẻ màn hình nhưng vẫn còn dùng được. Tuyết Kì không cài mật khẩu nên cậu có thể mở nó lên và xem ngay.
Không đợi cậu tìm kiếm, màn hình chỉ vừa sáng lên đã thấy đoạn video ngắn giữa cậu và Huỳnh Đan vào đêm qua. Thời gian gửi là vào một tiếng trước, cùng thời gian khi Tuyết Kì gọi và cậu thì tắt máy rồi ngủ tiếp.
Hàn Vũ run rẩy, cậu nhìn Tuyết Kì rồi lại nhìn điện thoại. Thật không thể ngờ đến việc Huỳnh Đan đã cố tình đặt máy quay ẩn ở phòng cậu.
_ Tuyết Kì... Chỉ là... Chỉ là hiểu lầm thôi! Tôi và Huỳnh Đan...
Tuyết Kì không quan tâm đến người đang hốt hoảng muốn tìm lời giải thích. Cô quay người nhấc chân bước đi, đến điện thoại cũng không thèm lấy lại.
_ Không phải như vậy, tôi không có làm gì cả! Tuyết Kì, cậu làm ơn hãy nghe tôi giải thích đi!
Cậu vội chạy theo Tuyết Kì, gấp gáp cầu xin cô gái muốn từ bỏ có thể tin mình. Cô im lặng, chân vẫn bước đều và hất tay cậu, vững lòng không muốn quay lại.
Hàn Vũ lại níu kéo và hối hả kéo tay, tay chân cậu run run, hành động và chất giọng mang đậm sự hoảng sợ và luống cuống.
_ Xin cậu đấy Tuyết Kì, tình cảm của tôi Tuyết Kì cũng biết rõ mà! Tôi tuyệt đối không xảy ra những chuyện đáng xấu hổ này với Huỳnh Đan đâu!
Tuyết Kì đứng lại, không nhìn cậu mà hỏi:
_ Ý cậu là nó ghép sao?
_ Tôi...
_ Sao không nói nữa? Còn không phải là thật hả?
Cô vội quay người, đấm mạnh vào người cậu từng đấm liên hồi. Tuyết Kì mếu máo, sự lạnh lùng mà cô gắng gượng nãy giờ cũng không còn giữ được nữa.
_ Tôi tin cậu chứ! Tôi luôn tin Hàn Vũ mà! Nhưng Hàn Vũ lúc nào cũng nói dối tôi, cậu bảo tôi phải tin cậu thế nào đây?
Cô nức nở, dùng đôi mắt đỏ hoe và ướt đẫm nhìn cậu, tay không ngừng đánh mạnh vào ngực Hàn Vũ để rũ bỏ cảm giác đau đớn ở lồng ngực. Cậu đã hỏi Tuyết Kì rằng cô đau ở đâu, câu trả lời chính là ở tim mình.
_ Tôi đã nghĩ mình không thể tin Hàn Vũ được nữa. Vậy mà lúc nhận đoạn phim đó tôi cứ mong nó là ghép... Hức... tôi rất muốn tin cậu...
Tuyết Kì chạm tay vào cổ Hàn Vũ, khóe môi uốn thành đường cong nhẹ nhàng nhưng cũng khiến tim cậu quặn thắt nhà nhức nhối.
_ Nhìn thứ này đi, cậu sẽ không nói với tôi là bị muỗi cắn đó chứ?
Hàn Vũ rùng mình nhanh chóng lùi lại, giơ tay che vết đỏ trên cổ và đứng bất động. Tuyết Kì khẽ cười, cô cũng không trông mong sẽ nghe bất cứ lời giải thích nào từ cậu đâu...
_ Tạm biệt.
Cô quay về nhà, lời tạm biệt như đánh dấu lần cuối được gặp cậu.
_ Không... Tuyết Kì đừng đi.
Hàn Vũ không yên lòng, không muốn phải kết thúc với Tuyết Kì. Cậu muốn giải thích, muốn Tuyết Kì hãy tin mình. Chỉ lần này thôi... lần cuối cùng Hàn Vũ muốn cô hãy tin lời mình nói là sự thật.
_ Tuyết Kì... Tôi thừa nhận. Đêm qua quả thật tôi và Huỳnh Đan đã ở cạnh nhau, nhưng giữa bọn tôi không có gì xảy cả! Tôi và em ấy hoàn toàn không làm gì, xin Tuyết Kì hãy tin tôi đi! Tôi thật sự yêu Tuyết Kì, tình cảm này là thật!
Cậu nắm chặt tay cô níu kéo, tâm trạng không ngừng sợ hãi mà liên tục giải thích. Hàn Vũ run rẩy, Tuyết Kì không hề nghe cậu mà tiếp tục đi. Cậu đành chạy lên trước mặt Tuyết Kì để nhìn biểu cảm của cô và cầu xin.
_ Tôi chưa bao giờ thích một ai, Tuyết Kì là người đầu tiên và tôi luôn trân trọng cậu. Tôi sai rồi, tôi không nên nói dối cậu, Tuyết Kì... tôi yêu cậu thật...
"Bốp!"
Hàn Vũ đứng im bất động, cậu vừa bị Tuyết Kì dành một cú tát vào mặt. Đổi lại sự bất ngờ này là sự ghét bỏ trên gương mặt Tuyết Kì, cô nghiến răng, không chịu được mà hất tay cậu, quát lớn:
_ Đừng luôn miệng bảo là yêu tôi khi đã hôn người khác! Đừng dùng bàn tay đã chạm vào cơ thể người khác để chạm vào tôi! Thật kinh tởm... Tôi ghét cậu, ghét vô cùng ghét, đến lời yêu mà cậu nói cũng khiến tôi khó chịu!
Tuyết Kì tránh người cậu, nói nhỏ giọng:
_ Tránh xa tôi ra đi, đừng để tôi nhìn thấy mặt cậu. Nếu cậu không làm được... tôi sẽ tự chuyển đi.
Hàn Vũ cắn răng, từng lời nói cự tuyệt của Tuyết Kì như ngàn con dao đâm vào, xé nát tim cậu. Cậu không đuổi theo cô nữa mà đứng im như tượng, con ngươi cũng không còn hi vọng gì.
Tim Hàn Vũ đau nhói, thật trêu ngươi khi chính những lời nói dối của cậu là nguyên nhân khiến Tuyết Kì không tin tưởng vào sự thật.
Hàn Vũ hối hận rồi, thật sự đã rất hối hận.
Kết thúc rồi, Hàn Vũ và Tuyết Kì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.