Chương 31: Mối Tình Đầu.
Tu - TuNi
25/10/2023
Tuyết Kì đang giải đề kiểm tra Hóa giúp Hàn Vũ.
_ Cậu đoán mình được bao nhiêu?
Hàn Vũ nghĩ ngợi một lát, bây giờ cậu còn chẳng nhớ nổi đáp án.
_ Cao hơn là chắc chắn, Tuyết Kì đã giảng rất tận tình mà.
Cậu nhìn đồng hồ, nhận ra nãy giờ chưa giúp cô giải khát.
_ Tuyết Kì có muốn ăn một chút trái cây không?
_ Dưa hấu!
_ Được, Tuyết Kì đợi tôi một lát.
Hàn Vũ đứng lên ra khỏi phòng. Đợi cậu đi mất, Tuyết Kì mới lộ rõ sự bối rối.
_ Mình đang ở phòng của con trai...
Lần đầu tiên Tuyết Kì được bước vào phòng riêng của một cậu trai ngoại trừ Tinh Khang. Nhất là khi đây là người Tuyết Kì khó khăn lắm mới có thể nói chuyện sau cuộc gặp gỡ lần đầu.
Cô liếc mắt nhìn quanh phòng, căn phòng gọn gàng, sạch sẽ và có mùi rất thơm. Tuyết Kì đỏ mặt.
"Mùi của Hàn Vũ..."
_ Oa! Mình giống biến thái quá vậy?
Tuyết Kì vội vỗ tay vào má để lấy lại tỉnh táo. Cô ngẩng đầu, vô tình bị một vật thu hút ánh nhìn.
_ Đằng đó là... - Tuyết Kì đứng lên đi đến bàn. - Quả cầu tuyết.
Cô cẩn thận cầm quả cầu tuyết trên tay. Đế đựng có màu lam nhạt được khắc họa thêm cỏ cây và bầu trời, ở giữa còn có những chú chim bồ câu trắng sinh động.
Trong khối cầu thủy tinh, hình ảnh một cậu bé chơi đàn piano được chế tạo một cách tinh vi. Gương mặt cậu bé bên trong quả cầu được vẽ với biểu cảm ngại ngùng. Tuyết Kì cười khẽ.
_ Cậu bé này đang tương tư sao?
Cô nhìn kĩ cây đàn piano nhỏ bên trong quả cầu, có một vài dòng chữ nhỏ được khắc họa thu vào tầm nhìn Tuyết Kì.
_ Tặng Hàn Vũ! Chúc anh sinh nhật vui vẻ!
Tuyết Kì ngẩn người, hóa ra đây là món quà cố tình được thiết kế riêng cho Hàn Vũ. Cô nhìn xung quanh quả cầu, thấy chẳng có một tí bụi nào.
_ Quả cầu tuyết này hẳn là một vật rất quan trọng với cậu ấy.
Tuyết Kì chẳng nghĩ ngợi gì mà xoay công tắc bật nhạc bên dưới quả cầu. Âm thanh du dương phát lên giúp cô thư giãn đầu óc, ngẫm lời bài hát của điệu nhạc.
...♫Tương tư anh, để trong lòng...
...Vì em chẳng dám nói ra....
...Nhưng anh làm sao hay biết?...
...Vì yêu nào dễ tỏ tình....
...Em viết bản nhạc tình ca...
...Vì muốn lòng được yên ổn....
...Nhưng trái tim này còn đập,...
...Thì tình em còn đậm sâu....
...Làm sao để có thể quên...
...Khi vấn vương mãi mối tình đầu?♫...
Âm thanh trong trẻo từ quả cầu vẫn vang lên nhưng đôi môi Tuyết Kì lại không cử động. Cô ngẩn người im lặng, từng dòng suy nghĩ hiện lên trong đầu.
"Một bài hát buồn về tình yêu... tại sao lại dùng làm quà sinh nhật?"
Tuyết Kì như hiểu ra gì đó, nhìn chằm chằm quả cầu tuyết đang đặt trên bàn. Hàn Vũ đã giữ rất kĩ món quà này, trông nó sáng, đẹp và sạch hơn những thứ khác trên bàn. Tim Tuyết Kì hẫng một nhịp, cô chạm tay vào quả cầu chứa đựng cậu bé đang xoay vòng, chơi đàn theo điệu nhạc.
_ Mối tình đầu của Hàn Vũ...
"Cạch"
Hàn Vũ bước vào với trên tay là đĩa dưa hấu được gọt với kiểu dáng bắt mắt. Cậu nhìn Tuyết Kì đang chạm tay vào quả cầu liền lộ lên vẻ bất ngờ. Hàn Vũ vội đặt đĩa dưa hấu lên bàn, bối rối chạy đến cầm lấy quả cầu tuyết giấu sau lưng.
_ A... Tuyết Kì, tôi mang trái cây đến rồi. Cùng ra ăn đi!
Tuyết Kì mỉm cười đến bàn ngồi, cô lén nhìn Hàn Vũ đang cầm quả cầu tuyết lên tắt nhạc, mở tủ ra rồi cất vào cẩn thận. Từng hành động đều thu vào mắt Tuyết Kì, cô tự hỏi rốt cuộc là nó quan trọng đến mức nào mà Hàn Vũ lại giữ nó kĩ đến vậy.
Hàn Vũ cất quả cầu tuyết xong, vội đóng cửa nhưng khựng lại, hình ảnh thiếu nữ nhìn cậu đều được phản chiếu qua chiếc gương cạnh tủ. Lòng thoáng lên cảm giác lo lắng, Hàn Vũ quyết định cầm quả cầu tuyết đi đến chỗ Tuyết Kì.
Tuyết Kì khó hiểu.
_ Cậu không cất nó sao?
Hàn Vũ lắc đầu, cậu ngồi xuống đặt quả cầu lên bàn, trầm tư một lát mới trả lời.
_ Cái này là quà sinh nhật của em gái tặng tôi. Nó cũng không có gì đâu, chỉ là...
Hàn Vũ mở bài nhạc phát lên âm thanh nhẹ nhàng, buồn bã.
_ Mối quan hệ của bọn tôi khá phức tạp, chúng tôi không cùng huyết thống với nhau. Cũng không định nhận món quà này, nhưng mà... nó gửi thẳng đến nhà rồi chuyển đi luôn, không để tôi đem trả.
Tuyết Kì nhướng mày khó hiểu.
_ Cậu kể tôi nghe làm gì?
_ À, ý là... Cậu biết đó, bài nhạc này nói lên tình cảm đơn phương của một người nhưng không được đền đáp.
Hàn Vũ bối rối, huơ tay loạn xạ, mặt đỏ lên.
_ Tôi chỉ không muốn Tuyết Kì hiểu lầm! Ừm... Bạn tôi từng nghĩ đây là quà của tình cũ tặng, tôi sợ Tuyết Kì cũng nghĩ như vậy...
Hàn Vũ nhướng mắt nhìn Tuyết Kì, gãi đầu khó xử.
_ Thì... chẳng có ai tặng quà sinh nhật cho anh trai mà làm đoạn nhạc thế này. - Hàn Vũ cười. - Tôi đoán con bé vô tư không biết ý nghĩa lời hát nên mới chọn nó.
Cậu đưa quả cầu tuyết trước mặt Tuyết Kì, mỉm cười dịu dàng.
_ Có đẹp không?
Tuyết Kì đưa tay chạm vào quả cầu.
_ Rất đẹp!
_ Em gái tôi đã tự tay thiết kế quả cầu này đấy. Tôi phải giữ nó thật kĩ để khi gặp lại con bé còn gửi trả, thỉnh thoảng còn lấy ra lau chùi, hôm qua vậy mà quên cất vào.
Hàn Vũ nhìn chằm chằm vào Tuyết Kì, ngại ngùng.
_ Thật ra... trước giờ tôi chưa từng thích ai, mà lời bài hát còn mang ý nghĩa mối tình đầu nên người nghe nó cũng không tránh khỏi hiểu lầm.
_ Không sao mà, tôi nghĩ em cậu đã rất cố gắng để làm nên món quà này. Nếu gặp lại anh trai mà việc đầu tiên anh ấy làm là đem trả món quà này... - Tuyết Kì mỉm cười. - Em ấy sẽ rất buồn đó!
Hàn Vũ cảm thấy lòng mình nhẹ hơn. Thật tốt khi cô chịu tin, cậu cứ sợ nếu nói ra Tuyết Kì sẽ thấy khó chịu hay nghĩ mình là người bịa chuyện nữa...
_ Cơ mà... không nghĩ Hàn Vũ nhà ta trước giờ chưa có thích ai nha!
_ Ừ, vì tôi rất sợ con gái. Nhưng mà... - Cậu đưa mặt đến gần Tuyết Kì, mỉm cười mê hoặc. - Gần đây lại học cách vấn vương một người.
Giữa căn phòng hỗn loạn tiếng quạt gió, tiếng người ta trò chuyện bên dưới, tiếng mèo hoang kêu và âm thanh vang lên từ quả cầu tuyết. Tuyết Kì lại bị hấp dẫn bởi giọng nói trầm ấm từ người con trai bên cạnh, gương mặt tuấn tú của cậu cứ áp sát lại khiến tim cô đập nhanh.
Cô nhìn từng đường nét trên gương mặt Hàn Vũ, đẹp, rất đẹp. Chẳng trách cô gái lúc nãy mê cậu đến đíu đổ, còn có các chị khách lâu lâu còn liếc nhìn vì thích vẻ đẹp này.
Tuyết Kì cảm thấy ngại vì lời nói của Hàn Vũ, mắt vô tình nhìn thấy chiếc khuyên tai bên trái của cậu, cô tò mò hỏi chuyện.
_ Cậu bấm khuyên à?
Hàn Vũ chạm vào khuyên tai màu đen nổi bật.
_ À, bà ngoại nói lúc mẹ sinh tôi mãi chẳng chịu ra, nên bà liền bấm cho tôi một bên thế này. Cứ xem như là khó nuôi nên đeo đi.
Tuyết Kì ngồi lặng người nhìn vào tai cậu một lúc lâu khiến Hàn Vũ cảm thấy ngại.
_ Trông lạ lắm sao? - Hàn Vũ gãi đầu. - Lúc nhỏ cũng có vài người trêu tôi, con trai mà đeo khuyên tai...
Hàn Vũ quay mặt sang hướng khác để trốn ánh mắt của cô. Tuyết Kì mỉm cười, đưa tay chạm vào má, ngoảnh mặt cậu về phía mình, nhẹ nhàng vuốt tai.
_ Không có đâu, tôi thấy cậu như vậy rất là đẹp trai đó! - Tuyết Kì cười dịu dàng. - Cực kì ngầu...
Chàng trai đỏ mặt, ngày hôm nay đối với cậu thật tuyệt, nhất là khi được nghe câu nói của cô càng khiến trái tim cậu thêm rung động.
Hàn Vũ nhìn cô say đắm, cậu nắm lấy đôi tay mềm mại vẫn còn để trên mặt mình. Tuyết Kì nhận ra mình vừa làm một điều thật xấu hổ, vội rút tay về nhưng Hàn Vũ lại không cho.
_ Hàn Vũ, lúc nãy thật ra...
_ Cảm ơn cậu, Tuyết Kì!
Khóe môi Hàn Vũ cong lên, tạo một nụ cười dịu dàng dành cho người cậu thương.
_ Tuyết Kì... Có thể cậu chưa biết hoặc cũng có thể cậu đã biết rồi. Tôi không phải là một học sinh giỏi, cũng không phải người tốt trong mắt mọi người...
Con ngươi cậu run nhẹ làm rộ lên sự bối rối trong từng lời nói sắp thốt lên. Tuyết Kì muốn lảng tránh ánh mắt đắm đuối nhưng lại không thể rời mắt. Gương mặt đỏ ửng của Hàn Vũ càng khiến Tuyết Kì dặn lòng, phải nhìn thẳng vào đôi mắt chân thành.
Hàn Vũ mím môi, giọng nói nhỏ nhẹ cất lên.
_ Tuyết Kì có tin vào việc ai đó sẽ thích một người từ cái nhìn đầu tiên không...? Tuy không phải là cái nhìn đầu tiên... nhưng kể nụ hôn đó... - Hàn Vũ đứng lên, chống tay lên ghế Tuyết Kì. - Tôi lúc nào cũng nghĩ về Tuyết Kì.
Hàn Vũ nắm chặt tay cô, nhấc bàn tay thon thả khỏi mặt mình mà chạm vào trái tim đang đập liên hồi. Cô biết lời Hàn Vũ sắp nói là gì nhưng lại không thể trốn tránh.
_ Tôi thích Tuyết Kì! Thích rất nhiều! - Hàn Vũ áp sát tay Tuyết Kì vào lồng ngực đang đánh trống, giọng cậu khẽ run. - Liệu cậu có tin vào lời tỏ tình của tôi không, Tuyết Kì?
Đầu cô nóng bừng vì lời tỏ tình bất ngờ. Tuyết Kì run người, nhắm mắt không dám đối diện với chàng trai đang đứng đối diện.
"Ý của Hàn Vũ... mình là tình đầu của cậu ấy sao...?
Từng lời từng chữ cậu nói ra cô đều nghe rất rõ, và Tuyết Kì cũng cảm nhận được nhịp tim của Hàn Vũ đang đập loạn lên. Không chỉ Hàn Vũ mà dường như còn có cả âm thanh phát ra từ lồng ngực của Tuyết Kì.
"Ông trời ơi... con phải nói gì đây?"
_ Cậu đoán mình được bao nhiêu?
Hàn Vũ nghĩ ngợi một lát, bây giờ cậu còn chẳng nhớ nổi đáp án.
_ Cao hơn là chắc chắn, Tuyết Kì đã giảng rất tận tình mà.
Cậu nhìn đồng hồ, nhận ra nãy giờ chưa giúp cô giải khát.
_ Tuyết Kì có muốn ăn một chút trái cây không?
_ Dưa hấu!
_ Được, Tuyết Kì đợi tôi một lát.
Hàn Vũ đứng lên ra khỏi phòng. Đợi cậu đi mất, Tuyết Kì mới lộ rõ sự bối rối.
_ Mình đang ở phòng của con trai...
Lần đầu tiên Tuyết Kì được bước vào phòng riêng của một cậu trai ngoại trừ Tinh Khang. Nhất là khi đây là người Tuyết Kì khó khăn lắm mới có thể nói chuyện sau cuộc gặp gỡ lần đầu.
Cô liếc mắt nhìn quanh phòng, căn phòng gọn gàng, sạch sẽ và có mùi rất thơm. Tuyết Kì đỏ mặt.
"Mùi của Hàn Vũ..."
_ Oa! Mình giống biến thái quá vậy?
Tuyết Kì vội vỗ tay vào má để lấy lại tỉnh táo. Cô ngẩng đầu, vô tình bị một vật thu hút ánh nhìn.
_ Đằng đó là... - Tuyết Kì đứng lên đi đến bàn. - Quả cầu tuyết.
Cô cẩn thận cầm quả cầu tuyết trên tay. Đế đựng có màu lam nhạt được khắc họa thêm cỏ cây và bầu trời, ở giữa còn có những chú chim bồ câu trắng sinh động.
Trong khối cầu thủy tinh, hình ảnh một cậu bé chơi đàn piano được chế tạo một cách tinh vi. Gương mặt cậu bé bên trong quả cầu được vẽ với biểu cảm ngại ngùng. Tuyết Kì cười khẽ.
_ Cậu bé này đang tương tư sao?
Cô nhìn kĩ cây đàn piano nhỏ bên trong quả cầu, có một vài dòng chữ nhỏ được khắc họa thu vào tầm nhìn Tuyết Kì.
_ Tặng Hàn Vũ! Chúc anh sinh nhật vui vẻ!
Tuyết Kì ngẩn người, hóa ra đây là món quà cố tình được thiết kế riêng cho Hàn Vũ. Cô nhìn xung quanh quả cầu, thấy chẳng có một tí bụi nào.
_ Quả cầu tuyết này hẳn là một vật rất quan trọng với cậu ấy.
Tuyết Kì chẳng nghĩ ngợi gì mà xoay công tắc bật nhạc bên dưới quả cầu. Âm thanh du dương phát lên giúp cô thư giãn đầu óc, ngẫm lời bài hát của điệu nhạc.
...♫Tương tư anh, để trong lòng...
...Vì em chẳng dám nói ra....
...Nhưng anh làm sao hay biết?...
...Vì yêu nào dễ tỏ tình....
...Em viết bản nhạc tình ca...
...Vì muốn lòng được yên ổn....
...Nhưng trái tim này còn đập,...
...Thì tình em còn đậm sâu....
...Làm sao để có thể quên...
...Khi vấn vương mãi mối tình đầu?♫...
Âm thanh trong trẻo từ quả cầu vẫn vang lên nhưng đôi môi Tuyết Kì lại không cử động. Cô ngẩn người im lặng, từng dòng suy nghĩ hiện lên trong đầu.
"Một bài hát buồn về tình yêu... tại sao lại dùng làm quà sinh nhật?"
Tuyết Kì như hiểu ra gì đó, nhìn chằm chằm quả cầu tuyết đang đặt trên bàn. Hàn Vũ đã giữ rất kĩ món quà này, trông nó sáng, đẹp và sạch hơn những thứ khác trên bàn. Tim Tuyết Kì hẫng một nhịp, cô chạm tay vào quả cầu chứa đựng cậu bé đang xoay vòng, chơi đàn theo điệu nhạc.
_ Mối tình đầu của Hàn Vũ...
"Cạch"
Hàn Vũ bước vào với trên tay là đĩa dưa hấu được gọt với kiểu dáng bắt mắt. Cậu nhìn Tuyết Kì đang chạm tay vào quả cầu liền lộ lên vẻ bất ngờ. Hàn Vũ vội đặt đĩa dưa hấu lên bàn, bối rối chạy đến cầm lấy quả cầu tuyết giấu sau lưng.
_ A... Tuyết Kì, tôi mang trái cây đến rồi. Cùng ra ăn đi!
Tuyết Kì mỉm cười đến bàn ngồi, cô lén nhìn Hàn Vũ đang cầm quả cầu tuyết lên tắt nhạc, mở tủ ra rồi cất vào cẩn thận. Từng hành động đều thu vào mắt Tuyết Kì, cô tự hỏi rốt cuộc là nó quan trọng đến mức nào mà Hàn Vũ lại giữ nó kĩ đến vậy.
Hàn Vũ cất quả cầu tuyết xong, vội đóng cửa nhưng khựng lại, hình ảnh thiếu nữ nhìn cậu đều được phản chiếu qua chiếc gương cạnh tủ. Lòng thoáng lên cảm giác lo lắng, Hàn Vũ quyết định cầm quả cầu tuyết đi đến chỗ Tuyết Kì.
Tuyết Kì khó hiểu.
_ Cậu không cất nó sao?
Hàn Vũ lắc đầu, cậu ngồi xuống đặt quả cầu lên bàn, trầm tư một lát mới trả lời.
_ Cái này là quà sinh nhật của em gái tặng tôi. Nó cũng không có gì đâu, chỉ là...
Hàn Vũ mở bài nhạc phát lên âm thanh nhẹ nhàng, buồn bã.
_ Mối quan hệ của bọn tôi khá phức tạp, chúng tôi không cùng huyết thống với nhau. Cũng không định nhận món quà này, nhưng mà... nó gửi thẳng đến nhà rồi chuyển đi luôn, không để tôi đem trả.
Tuyết Kì nhướng mày khó hiểu.
_ Cậu kể tôi nghe làm gì?
_ À, ý là... Cậu biết đó, bài nhạc này nói lên tình cảm đơn phương của một người nhưng không được đền đáp.
Hàn Vũ bối rối, huơ tay loạn xạ, mặt đỏ lên.
_ Tôi chỉ không muốn Tuyết Kì hiểu lầm! Ừm... Bạn tôi từng nghĩ đây là quà của tình cũ tặng, tôi sợ Tuyết Kì cũng nghĩ như vậy...
Hàn Vũ nhướng mắt nhìn Tuyết Kì, gãi đầu khó xử.
_ Thì... chẳng có ai tặng quà sinh nhật cho anh trai mà làm đoạn nhạc thế này. - Hàn Vũ cười. - Tôi đoán con bé vô tư không biết ý nghĩa lời hát nên mới chọn nó.
Cậu đưa quả cầu tuyết trước mặt Tuyết Kì, mỉm cười dịu dàng.
_ Có đẹp không?
Tuyết Kì đưa tay chạm vào quả cầu.
_ Rất đẹp!
_ Em gái tôi đã tự tay thiết kế quả cầu này đấy. Tôi phải giữ nó thật kĩ để khi gặp lại con bé còn gửi trả, thỉnh thoảng còn lấy ra lau chùi, hôm qua vậy mà quên cất vào.
Hàn Vũ nhìn chằm chằm vào Tuyết Kì, ngại ngùng.
_ Thật ra... trước giờ tôi chưa từng thích ai, mà lời bài hát còn mang ý nghĩa mối tình đầu nên người nghe nó cũng không tránh khỏi hiểu lầm.
_ Không sao mà, tôi nghĩ em cậu đã rất cố gắng để làm nên món quà này. Nếu gặp lại anh trai mà việc đầu tiên anh ấy làm là đem trả món quà này... - Tuyết Kì mỉm cười. - Em ấy sẽ rất buồn đó!
Hàn Vũ cảm thấy lòng mình nhẹ hơn. Thật tốt khi cô chịu tin, cậu cứ sợ nếu nói ra Tuyết Kì sẽ thấy khó chịu hay nghĩ mình là người bịa chuyện nữa...
_ Cơ mà... không nghĩ Hàn Vũ nhà ta trước giờ chưa có thích ai nha!
_ Ừ, vì tôi rất sợ con gái. Nhưng mà... - Cậu đưa mặt đến gần Tuyết Kì, mỉm cười mê hoặc. - Gần đây lại học cách vấn vương một người.
Giữa căn phòng hỗn loạn tiếng quạt gió, tiếng người ta trò chuyện bên dưới, tiếng mèo hoang kêu và âm thanh vang lên từ quả cầu tuyết. Tuyết Kì lại bị hấp dẫn bởi giọng nói trầm ấm từ người con trai bên cạnh, gương mặt tuấn tú của cậu cứ áp sát lại khiến tim cô đập nhanh.
Cô nhìn từng đường nét trên gương mặt Hàn Vũ, đẹp, rất đẹp. Chẳng trách cô gái lúc nãy mê cậu đến đíu đổ, còn có các chị khách lâu lâu còn liếc nhìn vì thích vẻ đẹp này.
Tuyết Kì cảm thấy ngại vì lời nói của Hàn Vũ, mắt vô tình nhìn thấy chiếc khuyên tai bên trái của cậu, cô tò mò hỏi chuyện.
_ Cậu bấm khuyên à?
Hàn Vũ chạm vào khuyên tai màu đen nổi bật.
_ À, bà ngoại nói lúc mẹ sinh tôi mãi chẳng chịu ra, nên bà liền bấm cho tôi một bên thế này. Cứ xem như là khó nuôi nên đeo đi.
Tuyết Kì ngồi lặng người nhìn vào tai cậu một lúc lâu khiến Hàn Vũ cảm thấy ngại.
_ Trông lạ lắm sao? - Hàn Vũ gãi đầu. - Lúc nhỏ cũng có vài người trêu tôi, con trai mà đeo khuyên tai...
Hàn Vũ quay mặt sang hướng khác để trốn ánh mắt của cô. Tuyết Kì mỉm cười, đưa tay chạm vào má, ngoảnh mặt cậu về phía mình, nhẹ nhàng vuốt tai.
_ Không có đâu, tôi thấy cậu như vậy rất là đẹp trai đó! - Tuyết Kì cười dịu dàng. - Cực kì ngầu...
Chàng trai đỏ mặt, ngày hôm nay đối với cậu thật tuyệt, nhất là khi được nghe câu nói của cô càng khiến trái tim cậu thêm rung động.
Hàn Vũ nhìn cô say đắm, cậu nắm lấy đôi tay mềm mại vẫn còn để trên mặt mình. Tuyết Kì nhận ra mình vừa làm một điều thật xấu hổ, vội rút tay về nhưng Hàn Vũ lại không cho.
_ Hàn Vũ, lúc nãy thật ra...
_ Cảm ơn cậu, Tuyết Kì!
Khóe môi Hàn Vũ cong lên, tạo một nụ cười dịu dàng dành cho người cậu thương.
_ Tuyết Kì... Có thể cậu chưa biết hoặc cũng có thể cậu đã biết rồi. Tôi không phải là một học sinh giỏi, cũng không phải người tốt trong mắt mọi người...
Con ngươi cậu run nhẹ làm rộ lên sự bối rối trong từng lời nói sắp thốt lên. Tuyết Kì muốn lảng tránh ánh mắt đắm đuối nhưng lại không thể rời mắt. Gương mặt đỏ ửng của Hàn Vũ càng khiến Tuyết Kì dặn lòng, phải nhìn thẳng vào đôi mắt chân thành.
Hàn Vũ mím môi, giọng nói nhỏ nhẹ cất lên.
_ Tuyết Kì có tin vào việc ai đó sẽ thích một người từ cái nhìn đầu tiên không...? Tuy không phải là cái nhìn đầu tiên... nhưng kể nụ hôn đó... - Hàn Vũ đứng lên, chống tay lên ghế Tuyết Kì. - Tôi lúc nào cũng nghĩ về Tuyết Kì.
Hàn Vũ nắm chặt tay cô, nhấc bàn tay thon thả khỏi mặt mình mà chạm vào trái tim đang đập liên hồi. Cô biết lời Hàn Vũ sắp nói là gì nhưng lại không thể trốn tránh.
_ Tôi thích Tuyết Kì! Thích rất nhiều! - Hàn Vũ áp sát tay Tuyết Kì vào lồng ngực đang đánh trống, giọng cậu khẽ run. - Liệu cậu có tin vào lời tỏ tình của tôi không, Tuyết Kì?
Đầu cô nóng bừng vì lời tỏ tình bất ngờ. Tuyết Kì run người, nhắm mắt không dám đối diện với chàng trai đang đứng đối diện.
"Ý của Hàn Vũ... mình là tình đầu của cậu ấy sao...?
Từng lời từng chữ cậu nói ra cô đều nghe rất rõ, và Tuyết Kì cũng cảm nhận được nhịp tim của Hàn Vũ đang đập loạn lên. Không chỉ Hàn Vũ mà dường như còn có cả âm thanh phát ra từ lồng ngực của Tuyết Kì.
"Ông trời ơi... con phải nói gì đây?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.