Chuyện Tình Thanh Xuân Cấp Ba Của Tôi
Chương 32: Một Tuần Trước Kỳ Thi Học Kỳ Một Năm Lớp Mười (Phần Hai).
Luuhphat
15/12/2021
Sau khi món vịt khìa nước dừa được chuẩn bị xong, thì bây giờ cũng là giữa trưa. Lúc này là giờ ăn trưa, thế là một bữa ăn trưa được dọn lên
bàn, bữa trưa bao gồm cơm, canh rong biến, vịt khìa nước dừa và một chén nhỏ muối tiêu có vắt chanh vào.
Dọn bữa trưa ra bàn ăn xong, cả nhà tôi đều ngồi vào bàn ăn. Lúc này, cả nhà đều đã sẵn sàng ăn thì đột nhiên từ ngoài cửa có một tiếng chuông cửa. Mẹ tôi lúc này liền thắc mắc:
- Giờ này mà ai đang bấm chuông thế nhỉ?
Sau đó thì mẹ hướng tới tôi gọi:
- Lê Ninh à, con ra ngoài xem ai ở đó bấm chuông đi!
Tôi liền vâng lời, đi ra ngoài cổng thì thấy Trúc Linh đứng đó bấm chuông, tôi thấy vậy thì liền thắc mắc:
- Này Trúc Linh à, cậu đến đây để làm gì vậy?
Cô ấy nghe vậy thì liền đáp:
- Mình đến đây để đưa cho nhà cậu mấy trái mít.
Nói xong, Trúc Linh liền lấy từ cây móc trên xe ra đưa một cái bọc nilon có đứng vài quả mít rồi đưa cho tôi. Đưa xong cô ấy liền nói:
- Này Lê Ninh, bên họ hàng mình trông dư nhiều trái mít quá nên chia cho họ hàng. Nhà mình thì nhận được tới mười lăm trái mít, vì nhà mình chỉ có ba người thôi nên chả ăn hết đống mít đó được, nên nhà mình quyết định đem tặng cho cậu năm trái mít luôn.
Tôi liền cầm lấy cái bịch cầm năm trái mít đấy thì thấy nó hơi nặng, thế là tôi liền nói một câu có phần khiêm nhường với cô ấy:
- Này Trúc Linh, như vậy không phải là quá nhiều sao? Nhận nhiều như vậy làm mình ngại lắm.
Trúc Linh lắc đầu nhẹ một cái và đáp:
- Dù sao thì... cậu cứ xem đây là phần quà cảm ơn sau những ngày học nhóm chung với mình đi! Cho nên cậu không cần phải ngại đâu!
Tôi nghe vậy thì cũng liền gật gù, sau đó thì nói:
- Nếu vậy thì mình đành phải nhận vậy.
Khi nhận xong năm trái mít xong, tôi định đi vào và cố ấy định leo lên xe đi về thì giọng nói của con em gái vang lên:
- Chị Trúc Linh à, chị đến đây làm gì vậy?
Cô ấy nghe vậy thì liền đáp:
- Chị đến đây để cho vài trái mít thôi.
Như Ngọc nghe xong thì liền tới gần Trúc Linh và đề nghị:
- Thế chị vô nhà dùng bữa đi! Nhà em hôm nay làm một món này ngon lắm.
Cô ấy nghe vậy thì liền thắc mắc:
- Thế nhà em là món gì vậy?
Như Ngọc vẫn muốn giữ bí mật nên không nói rõ:
- Thì chị cứ vào trong đi rồi biết!
Nói xong, Như Ngọc liền lấy hai tay đẩy lưng của Trúc Linh và hối thúc đưa vào trong nhà cho bằng được, vừa bị đẩy Trúc Linh vừa nói:
- Không được đâu! Chị còn phải về nhà ăn cơm nữa.
Như Ngọc liền vui vẻ khuyên tiếp:
- Thì có sao đâu, chị vô dùng bữa chung với nhà em đi cho đông vui!
Sau đó, con em gái hướng đến tôi nói:
- Anh hai dắt xe vủa chị Trúc Linh vào bên trong đi!
Nói xong thì con Như Ngọc đẩy Trúc Linh vào thẳng trong nhà luôn, còn tôi thì giơ ngón tay cái lên và nói:
- Làm tốt lắm em gái, khi nào dư chút tiền thì anh mày sẽ bao em một bữa.
Khen nó xong, tôi liền dắt xe cô ấy và đẩy vào trong sân.
Dắt xe vào xong, tôi liền đi vào bên trong thì thấy cô ấy đang ngồi vào bàn ăn rồi. Lúc này thì tôi liền công nhận con em gái này ghê thật, sau này phải nhờ nó dài dài đây.
Trong bàn ăn lúc này, ba với mẹ ngồi cạnh nhau, tôi ngồi ở phía bên trái, Như Ngọc thì ngồi ở bên phải còn cô ấy thì ngồi ở giữa. Lúc này, mẹ tôi liền nói:
- Này Trúc Linh, để cô bới một chén cơm cho cháu nhé!
Trúc Linh lúc này liền ngượng ngùng:
- Nhưng... mà...
Mẹ tôi liền cắt ngang và thuyết phục cô ấy:
- Cháu không cần phải ngại đâu! Cháu cứ xem đây như ở nhà là được!
Nói xong, mẹ tôi liền bới chén cơm và lấy một đôi đũa đưa cho Trúc Linh, sau đó thì vui vẻ nói:
- Cháu cứ ăn thoải mái đi! Dù sao thì càng đông càng vui mà.
Trúc Linh liền có hơi mắc cỡ, sau đó thì gật đầu nói với mẹ tôi và cả nhà:
- Vậy thì con dùng bữa đây ạ.
Không hiểu tại sao mà tôi cảm thấy rằng món ăn cũng trông bớt ngon hơn thì phải, bởi vì tôi cũng hơi ngượng đây này. Không hiểu tại sao mà mấy lần trước tôi lại bình thản ăn được mà bây giờ lại "khó ăn" thế này? Lúc này Như Ngọc có thể đọc được tình hình thì liền suy nghĩ và tìm cách giải vậy. Suy nghĩ xong nó liền đề xuất:
- Chị Trúc Linh, ăn xong rồi mình lên phòng của anh hai chơi đi! Phòng của anh hai giờ có ba con gấu bông siêu siêu dễ thương đấy! Với lại sáng nay anh hai cũng cho em một con gấu bông nữa.
Tôi nghe vậy thì liền muốn phụt hết cả cơm ra ngoài, Trúc Linh nghe vậy thì cười thút thít một cái, sau đó nói:
- Mình không ngờ cậu vẫn còn giữ đấy. Lại còn cho em gái một con nữa.
Tôi nghe vậy thì không biết xử lí làm sao cả. Bởi vì bình thường mấy thằng đực rựa như tôi đây có thích chơi gấu bông bao giờ đâu. Tôi chỉ thích mấy con robot hay gundam gì đó thôi. Còn gấu bông thì không phải là tôi ở giữa giữa (bê đê) đâu, mà là một món đồ kỷ niệm quý giá, món đồ đầu tiên mà Trúc Linh tặng cho tôi, nên không thể không trân trọng được.
Lúc này, trong khi suy nghĩ tìm câu trả lời thì Trúc Linh ghé sát vào tai tôi nói:
- Mình vui lắm!
Nghe Trúc Linh nói và hành động vậy thì muốn làm cho tôi cảm thấy tim rớt ra ngoài. Sau đó thì não bộ vận động cho tinh thần bình tĩnh lại rồi đối đáp:
- Không có gì đâu. Cậu mau ăn đi! Không là để nguội hết ngon.
Và rồi bữa ăn vẫn tiếp tục, sau khi mọi người dùng bữa xong thì cũng bắt đầu dọn dẹp. Sau vài phút thì con em gái nắm tay Trúc Linh kéo lên phòng tôi chơi với con gấu bông đó. Không biết ngoài việc đó ra thì phòng tôi có được khám phá thêm gì không. Lúc này tôi cũng chỉ đành thở dài:
- Hây! Riêng tư của mình ở đâu?
Lắc đầu không biết làm gì, tôi cũng đành ngồi ở dưới phòng khách. Còn hai chị em thì cứ để ở trên đó chơi một chút.
....................
Ở trén căn phòng của Lê Ninh, sau khi chơi một chút thì hai người bọn họ kéo nhau qua phòng của Như Ngọc. Lúc này, Như Ngọc nói:
- Chị Trúc Linh, chị thấy em làm có tốt không?
Trúc Linh nghe vậy thì liền lấy tay xoa đầu Như Ngọc và khen:
- Em làm tốt lắm Như Ngọc.
Như Ngọc bị xoa đầu tuy có hơi xấu hổ, nhưng vẫn cảm thấy thích thú đáp:
- Cảm ơn chị hai nhiều!
Trúc Linh nghe vậy thì liền mắc cỡ, sau đó liền đáp:
- Nhưng lần sau em đừng có tự ý làm mà không thông báo trước cho chị đấy!
Vừa nói, Trúc Linh vừa kí nhẹ vào trán Như Ngọc một cái. Mặc dù cú kí đầu này chả đau tẹo nào, nhưng với tính cách của Như Ngọc thì liền phản ứng có hơi thái quá một chút. Lúc này nó liền giả bộ lăn đầu lăn qua lăn lại và giả bộ mít ướt với Trúc Linh:
- Sao chị lại đánh em? Hức! Hức!
Trúc Linh tuy Như Ngọc đang diễn nên nói:
- Mà em đừng giả bộ nữa! Với lại sau này thì có làm gì, thì cũng nên báo cho chị biết một tiếng. Lần sau đừng có mà tự ý hành động nữa có được không?
Như Ngọc biết vai diễn của mình thất bại, sau đó thì cười đáp:
- Vâng, em biết rồi! Lần sau em sẽ bàn bạc với chị, không tự ý hành động nữa.
....................
Lúc này là khoảng mười hai giờ rưỡi, trong lúc ngồi trong phòng khách xem thời sự thì lúc này hai chị em đều xuống dưới. Xuống dưới xong thì Trúc Linh tiến đến gần tôi, tôi thấy vậy thì liền thắc mắc:
- Này Trúc Linh, có chuyện gì không?
Trúc Linh liền đáp lại:
- Không có gì đâu. Mà chiều nay cậu nhớ đến nhé! Mình về trước đây.
Tôi nghe vậy thì cũng đáp lại:
- Ừ, chiều nay mình chắc chắn sẽ đến.
Hứa xong, cô ấy cũng yên tâm đi về. Còn tôi thì cũng nên lên giường đánh một giấc ngủ trưa cái đã. Bởi vì hôm nay có nhiều chuyện xảy ra quá mà.
Nhưng trước tiên thì phải đi đại tiện cái đã, mà không hiểu tại sao lại mắc ỉa ngay lúc này?
....................
Bây giờ đã là hai giờ trưa, lúc này thì tiếng nhạc chuông báo thức từ cái điện thoại yêu dấu của tôi vang lên. Nghe thấy tiếng chuông thì tôi liền thức giấc, sau đó thì vớ lấy cái tay tắt tiếng nhạc chuông báo thức ấy đi.
Sau khi tắt tiếng nhạc xuông xong thì tôi liền lết xuống giường và đi giải quyết nỗi buồn. Giải quyết nỗi buồn xong tôi liền cảm thấy bàng quang của bản thân mình thoải mái thẳng đi và không còn phải chịu đựng áp lực vì phải chứa nước tiểu nữa. Cái cảm giác này giống là cảm xúc thăng hoa và nỗi buồn được xóa bỏ vậy, thật là dễ chịu.
Sau đó thì tôi rửa mặt cho tỉnh táo và lấy nước vuốt tóc cho đỡ rối, rồi lấy nước muối sinh lý súc miệng cho đỡ hôi miệng.
Sau đó thì tôi chuẩn bị sách vở đầy đủ và leo lên xe chạy đến nhà Trúc Linh.
Đường đến nhà cô ấy không xa lắm, nhưng nếu như nhà cô ấy ở cạnh nhà tôi như trước đây thì đã không cần phải cất công chạy xe tới đó rồi.
Tốn vài phút chạy xe thì tôi cuối cùng cũng tới nhà cô ấy. Sau đó thì ở trước cổng nhà tôi nhấn chuông cửa một cái.
Nghe thấy tiếng chuông cửa kêu "kính coong", thì trong vòng chưa đầy một phút, Trúc Linh mở cửa ra thì thấy tôi, sau đó thì cô ấy tới cổng mở ra rồi nói:
- Cậu dắt xe vào đi Lê Ninh!
Tôi nghe vậy liền đáp:
- Ừ, mình dắt xe vào liền ngay.
Nói xong, tôi liền dắt xe vào trong sân nhà của cô ấy, sau đó thì chống chổi, rút chìa khóa xe ra và cầm cái cặp lên. Còn Trúc Linh thì đóng cái cổng lại.
Xong xuôi thì cả hai chúng tôi lên lầu và tiến và phòng cô ấy. Lúc này, cô ấy liền nói với tôi:
- Này Lê Ninh, cậu ngồi ở đây chờ một chút đi! Để mình đem nước ngọt lên.
Tôi liền gật đầu, sau đó thì nói với cô ấy:
- Cảm ơn, vậy phiền cậu rồi.
Sau đó, cô ấy liền đi ra khỏi phòng, còn tôi thì lấy điện thoại ra bấm vào mục hình ảnh để xem lịch thời khóa biểu ngày mai cho chắc ăn rồi dẹp đi. Sau vài phút, cô ấy tiến vào cầm cái khay với hai ly chứa nước đá, hai cái ống hút và một chai nước ngọt cỡ lớn. Đặt cái khay xuống, cô ấy liền mở nắp của chai nước ngọt đó và rót vào ly. Rót xong thì cô ấy đưa một ly cho tôi nói:
- Này Lê Ninh, cậu uống đi!
Tôi liền gật đầu và cầm lấy cái ly nước mà cô ấy đưa. Sau đó thì ngậm lấy cái ống hút uống một ngụm. Uống xong thì tôi đặt lại ly nước ngọt vào cái khay và nói với cô ấy:
- Này Trúc Linh, mình học bây giờ liền đi!
Cô ấy nghe vậy thì liền gật đầu đáp:
- Ừ, đợi mình một chút! Để mình lấy tập vở ra liền ngay.
Vừa mới nói xong, cô ấy liền lấy đồ dùng học tập ra, sau khi lấy đủ đồ dùng cần thiết và đặt lên cái bàn thì cô ấy liền nói:
- Vậy thì mình cùng học nhóm thôi nào!
....................
Sau vài tiếng học nhóm thì những bài tập mà các thầy cô giao cho chúng tôi và những bài soạn ngày mai cũng đã xong, lúc này tôi liền vươn vai cho cái lưng đỡ mỏi. Trúc Linh thấy vậy thì liền cảm thán:
- Công nhận cứ học thế này thì mệt mỏi quá nhỉ?
Tôi nghe vậy thì cũng liền đáp:
- Ừ. Nhưng dù sao thì cũng phải ráng mà thôi! Dù sao thì cũng chưa tới gần một tuần nữa là tới kỳ thi rồi. Tới lúc thi xong thì tha hồ nghỉ ngơi.
Trúc Linh nghe thế thì cũng gật đầu đồng tình, sau đó thì nói:
- Vậy thì cũng phải ráng mà thôi! Mà Lê Ninh à, cậu có muốn xuống dưới hát karaoke một bài cho tâm trạng thoải mái hơn không?
Tôi liền suy nghĩ một chút, sau đó thì liền đáp ứng:
- Được, mà mình chỉ hát vài ba bài thôi. Rồi còn phải về nhà phụ giúp ba mẹ mình bán cơm nữa.
Trúc Linh nghe vậy thì cũng gật đầu nói:
- Ừ, vậy thì hai đứa mình cùng xuống dưới bây giờ đi!
Cô ấy nói xong, cả hai chúng tôi đều xuống dưới tầng trệt, sau đó Trúc Linh đi tới cái dàn hát karaoke đó và bật nó lên, sau đó thì cô ấy đưa cái remote cho tôi và nói:
- Này Lê Ninh, cậu cầm cái này rồi bật đại một bài hát nào đó đi!
Tôi liền cầm lấy, rồi suy nghĩ tìm đại một bài hát nào đó. Lúc này thì tôi cũng phân vân không biết chọn bài nào, thôi thì chọn đại một ca sĩ nổi tiếng, sau đó thì bấm chọn đại một bài hát trong số đó mà tôi có thể hát được vậy.
Sau một hồi suy nghĩ, tôi liền chọn đại một bài hát của ca sĩ Sơn Tùng, bài hát có tên là "Nơi Này Có Anh".
Bật bài hát này lên, Trúc Linh có vẻ hứng thú một chút, tôi thấy thế thì cất tiếng hát luôn.
Sau một khoảng thời gian vài phút thì cuối cùng tôi cũng hát xong một bài, Trúc Linh thấy thế thì liền vỗ tay lộp bộp và khen tôi:
- Cậu hát hay lắm Lê Ninh. Cậu hát thêm một bài nữa đi!
Tôi nghe vậy thì cũng chỉ đành gật đầu đồng ý, sau đó thì đáp:
- Ừ, vậy thì mình sẽ chỉ hát thêm một bài nữa thôi.
Nói xong, tôi liền cầm lấy remote bật thêm một bài hát nổi tiếng khác của Sơn Tùng, đó chính là bài "Lạc Trôi". Sau đó thì cầm micro hát thêm một bài cuối cùng trước khi rời đi.
Sau khi hát xong bài hát "Lạc Trôi" thì cô ấy lại nhiệt tình vỗ tay như lần trước, điều này khiến cho tôi nhận ra việc hát hay cũng có thể là một công cụ dùng để tán gái, nếu như vậy thì cứ thế mà phát huy.
Lúc này thì tôi nhìn đồng hồ thì thấy bây giờ đã là đúng năm giờ chiều, thế là liền báo với cô ấy một câu:
- Này Trúc Linh, giờ đã là lúc nhà mình chuẩn bị dọn đồ ra bán rồi, cho nên là mình về bây giờ đây.
Trúc Linh nghe vậy thì có hơi tiếc nuối một chút, sau đó thì đành nói:
- Vậy thì cậu về đi! Để mình ra ngoài mở cổng cho cậu.
Tôi nghe vậy thì liền từ chối:
- Cậu không cần phải làm như thế đâu! Để mình tự mở là được rồi.
Trúc Linh nghe vậy thì cũng muốn lắc đầu từ chối, nhưng cũng cố nói:
- Vậy thì cậu dắt xe ra ngoài đi! Để mình đóng cổng lại sau.
Thế là sau khi dắt xe ra ngoài và cô ấy đóng cổng lại, tôi liền vẫy tay chào tạm biệt cô ấy một cái và nói:
- Vậy thì tạm biệt cậu, ngày mai gặp lại!
Trúc Linh cũng vẫy tay chào tạm biệt rồi nói:
- Bái bai! Sáng ngày mai ta gặp lại.
Chào tạm biệt xong, tôi liền lái xe chạy về nhà. Sau vài phút chạy xe trên đường và cuối cùng cũng về tới nhà.
Vừa tới nơi, tôi liền thấy ba tôi đang nướng thịt ở đó. Ba tôi thấy vậy thì liền nhờ vả tôi:
- Này Lê Ninh, con phụ giúp dọn tiệm ra đi! Chút nữa là đông khách đấy.
Tôi nghe vậy liền gật đầu đáp:
- Vâng, để con dẹp cặp rồi đi phụ giúp ngay.
Sau đó, cả nhà tôi bán cơm và cùng đi ngủ.
Dọn bữa trưa ra bàn ăn xong, cả nhà tôi đều ngồi vào bàn ăn. Lúc này, cả nhà đều đã sẵn sàng ăn thì đột nhiên từ ngoài cửa có một tiếng chuông cửa. Mẹ tôi lúc này liền thắc mắc:
- Giờ này mà ai đang bấm chuông thế nhỉ?
Sau đó thì mẹ hướng tới tôi gọi:
- Lê Ninh à, con ra ngoài xem ai ở đó bấm chuông đi!
Tôi liền vâng lời, đi ra ngoài cổng thì thấy Trúc Linh đứng đó bấm chuông, tôi thấy vậy thì liền thắc mắc:
- Này Trúc Linh à, cậu đến đây để làm gì vậy?
Cô ấy nghe vậy thì liền đáp:
- Mình đến đây để đưa cho nhà cậu mấy trái mít.
Nói xong, Trúc Linh liền lấy từ cây móc trên xe ra đưa một cái bọc nilon có đứng vài quả mít rồi đưa cho tôi. Đưa xong cô ấy liền nói:
- Này Lê Ninh, bên họ hàng mình trông dư nhiều trái mít quá nên chia cho họ hàng. Nhà mình thì nhận được tới mười lăm trái mít, vì nhà mình chỉ có ba người thôi nên chả ăn hết đống mít đó được, nên nhà mình quyết định đem tặng cho cậu năm trái mít luôn.
Tôi liền cầm lấy cái bịch cầm năm trái mít đấy thì thấy nó hơi nặng, thế là tôi liền nói một câu có phần khiêm nhường với cô ấy:
- Này Trúc Linh, như vậy không phải là quá nhiều sao? Nhận nhiều như vậy làm mình ngại lắm.
Trúc Linh lắc đầu nhẹ một cái và đáp:
- Dù sao thì... cậu cứ xem đây là phần quà cảm ơn sau những ngày học nhóm chung với mình đi! Cho nên cậu không cần phải ngại đâu!
Tôi nghe vậy thì cũng liền gật gù, sau đó thì nói:
- Nếu vậy thì mình đành phải nhận vậy.
Khi nhận xong năm trái mít xong, tôi định đi vào và cố ấy định leo lên xe đi về thì giọng nói của con em gái vang lên:
- Chị Trúc Linh à, chị đến đây làm gì vậy?
Cô ấy nghe vậy thì liền đáp:
- Chị đến đây để cho vài trái mít thôi.
Như Ngọc nghe xong thì liền tới gần Trúc Linh và đề nghị:
- Thế chị vô nhà dùng bữa đi! Nhà em hôm nay làm một món này ngon lắm.
Cô ấy nghe vậy thì liền thắc mắc:
- Thế nhà em là món gì vậy?
Như Ngọc vẫn muốn giữ bí mật nên không nói rõ:
- Thì chị cứ vào trong đi rồi biết!
Nói xong, Như Ngọc liền lấy hai tay đẩy lưng của Trúc Linh và hối thúc đưa vào trong nhà cho bằng được, vừa bị đẩy Trúc Linh vừa nói:
- Không được đâu! Chị còn phải về nhà ăn cơm nữa.
Như Ngọc liền vui vẻ khuyên tiếp:
- Thì có sao đâu, chị vô dùng bữa chung với nhà em đi cho đông vui!
Sau đó, con em gái hướng đến tôi nói:
- Anh hai dắt xe vủa chị Trúc Linh vào bên trong đi!
Nói xong thì con Như Ngọc đẩy Trúc Linh vào thẳng trong nhà luôn, còn tôi thì giơ ngón tay cái lên và nói:
- Làm tốt lắm em gái, khi nào dư chút tiền thì anh mày sẽ bao em một bữa.
Khen nó xong, tôi liền dắt xe cô ấy và đẩy vào trong sân.
Dắt xe vào xong, tôi liền đi vào bên trong thì thấy cô ấy đang ngồi vào bàn ăn rồi. Lúc này thì tôi liền công nhận con em gái này ghê thật, sau này phải nhờ nó dài dài đây.
Trong bàn ăn lúc này, ba với mẹ ngồi cạnh nhau, tôi ngồi ở phía bên trái, Như Ngọc thì ngồi ở bên phải còn cô ấy thì ngồi ở giữa. Lúc này, mẹ tôi liền nói:
- Này Trúc Linh, để cô bới một chén cơm cho cháu nhé!
Trúc Linh lúc này liền ngượng ngùng:
- Nhưng... mà...
Mẹ tôi liền cắt ngang và thuyết phục cô ấy:
- Cháu không cần phải ngại đâu! Cháu cứ xem đây như ở nhà là được!
Nói xong, mẹ tôi liền bới chén cơm và lấy một đôi đũa đưa cho Trúc Linh, sau đó thì vui vẻ nói:
- Cháu cứ ăn thoải mái đi! Dù sao thì càng đông càng vui mà.
Trúc Linh liền có hơi mắc cỡ, sau đó thì gật đầu nói với mẹ tôi và cả nhà:
- Vậy thì con dùng bữa đây ạ.
Không hiểu tại sao mà tôi cảm thấy rằng món ăn cũng trông bớt ngon hơn thì phải, bởi vì tôi cũng hơi ngượng đây này. Không hiểu tại sao mà mấy lần trước tôi lại bình thản ăn được mà bây giờ lại "khó ăn" thế này? Lúc này Như Ngọc có thể đọc được tình hình thì liền suy nghĩ và tìm cách giải vậy. Suy nghĩ xong nó liền đề xuất:
- Chị Trúc Linh, ăn xong rồi mình lên phòng của anh hai chơi đi! Phòng của anh hai giờ có ba con gấu bông siêu siêu dễ thương đấy! Với lại sáng nay anh hai cũng cho em một con gấu bông nữa.
Tôi nghe vậy thì liền muốn phụt hết cả cơm ra ngoài, Trúc Linh nghe vậy thì cười thút thít một cái, sau đó nói:
- Mình không ngờ cậu vẫn còn giữ đấy. Lại còn cho em gái một con nữa.
Tôi nghe vậy thì không biết xử lí làm sao cả. Bởi vì bình thường mấy thằng đực rựa như tôi đây có thích chơi gấu bông bao giờ đâu. Tôi chỉ thích mấy con robot hay gundam gì đó thôi. Còn gấu bông thì không phải là tôi ở giữa giữa (bê đê) đâu, mà là một món đồ kỷ niệm quý giá, món đồ đầu tiên mà Trúc Linh tặng cho tôi, nên không thể không trân trọng được.
Lúc này, trong khi suy nghĩ tìm câu trả lời thì Trúc Linh ghé sát vào tai tôi nói:
- Mình vui lắm!
Nghe Trúc Linh nói và hành động vậy thì muốn làm cho tôi cảm thấy tim rớt ra ngoài. Sau đó thì não bộ vận động cho tinh thần bình tĩnh lại rồi đối đáp:
- Không có gì đâu. Cậu mau ăn đi! Không là để nguội hết ngon.
Và rồi bữa ăn vẫn tiếp tục, sau khi mọi người dùng bữa xong thì cũng bắt đầu dọn dẹp. Sau vài phút thì con em gái nắm tay Trúc Linh kéo lên phòng tôi chơi với con gấu bông đó. Không biết ngoài việc đó ra thì phòng tôi có được khám phá thêm gì không. Lúc này tôi cũng chỉ đành thở dài:
- Hây! Riêng tư của mình ở đâu?
Lắc đầu không biết làm gì, tôi cũng đành ngồi ở dưới phòng khách. Còn hai chị em thì cứ để ở trên đó chơi một chút.
....................
Ở trén căn phòng của Lê Ninh, sau khi chơi một chút thì hai người bọn họ kéo nhau qua phòng của Như Ngọc. Lúc này, Như Ngọc nói:
- Chị Trúc Linh, chị thấy em làm có tốt không?
Trúc Linh nghe vậy thì liền lấy tay xoa đầu Như Ngọc và khen:
- Em làm tốt lắm Như Ngọc.
Như Ngọc bị xoa đầu tuy có hơi xấu hổ, nhưng vẫn cảm thấy thích thú đáp:
- Cảm ơn chị hai nhiều!
Trúc Linh nghe vậy thì liền mắc cỡ, sau đó liền đáp:
- Nhưng lần sau em đừng có tự ý làm mà không thông báo trước cho chị đấy!
Vừa nói, Trúc Linh vừa kí nhẹ vào trán Như Ngọc một cái. Mặc dù cú kí đầu này chả đau tẹo nào, nhưng với tính cách của Như Ngọc thì liền phản ứng có hơi thái quá một chút. Lúc này nó liền giả bộ lăn đầu lăn qua lăn lại và giả bộ mít ướt với Trúc Linh:
- Sao chị lại đánh em? Hức! Hức!
Trúc Linh tuy Như Ngọc đang diễn nên nói:
- Mà em đừng giả bộ nữa! Với lại sau này thì có làm gì, thì cũng nên báo cho chị biết một tiếng. Lần sau đừng có mà tự ý hành động nữa có được không?
Như Ngọc biết vai diễn của mình thất bại, sau đó thì cười đáp:
- Vâng, em biết rồi! Lần sau em sẽ bàn bạc với chị, không tự ý hành động nữa.
....................
Lúc này là khoảng mười hai giờ rưỡi, trong lúc ngồi trong phòng khách xem thời sự thì lúc này hai chị em đều xuống dưới. Xuống dưới xong thì Trúc Linh tiến đến gần tôi, tôi thấy vậy thì liền thắc mắc:
- Này Trúc Linh, có chuyện gì không?
Trúc Linh liền đáp lại:
- Không có gì đâu. Mà chiều nay cậu nhớ đến nhé! Mình về trước đây.
Tôi nghe vậy thì cũng đáp lại:
- Ừ, chiều nay mình chắc chắn sẽ đến.
Hứa xong, cô ấy cũng yên tâm đi về. Còn tôi thì cũng nên lên giường đánh một giấc ngủ trưa cái đã. Bởi vì hôm nay có nhiều chuyện xảy ra quá mà.
Nhưng trước tiên thì phải đi đại tiện cái đã, mà không hiểu tại sao lại mắc ỉa ngay lúc này?
....................
Bây giờ đã là hai giờ trưa, lúc này thì tiếng nhạc chuông báo thức từ cái điện thoại yêu dấu của tôi vang lên. Nghe thấy tiếng chuông thì tôi liền thức giấc, sau đó thì vớ lấy cái tay tắt tiếng nhạc chuông báo thức ấy đi.
Sau khi tắt tiếng nhạc xuông xong thì tôi liền lết xuống giường và đi giải quyết nỗi buồn. Giải quyết nỗi buồn xong tôi liền cảm thấy bàng quang của bản thân mình thoải mái thẳng đi và không còn phải chịu đựng áp lực vì phải chứa nước tiểu nữa. Cái cảm giác này giống là cảm xúc thăng hoa và nỗi buồn được xóa bỏ vậy, thật là dễ chịu.
Sau đó thì tôi rửa mặt cho tỉnh táo và lấy nước vuốt tóc cho đỡ rối, rồi lấy nước muối sinh lý súc miệng cho đỡ hôi miệng.
Sau đó thì tôi chuẩn bị sách vở đầy đủ và leo lên xe chạy đến nhà Trúc Linh.
Đường đến nhà cô ấy không xa lắm, nhưng nếu như nhà cô ấy ở cạnh nhà tôi như trước đây thì đã không cần phải cất công chạy xe tới đó rồi.
Tốn vài phút chạy xe thì tôi cuối cùng cũng tới nhà cô ấy. Sau đó thì ở trước cổng nhà tôi nhấn chuông cửa một cái.
Nghe thấy tiếng chuông cửa kêu "kính coong", thì trong vòng chưa đầy một phút, Trúc Linh mở cửa ra thì thấy tôi, sau đó thì cô ấy tới cổng mở ra rồi nói:
- Cậu dắt xe vào đi Lê Ninh!
Tôi nghe vậy liền đáp:
- Ừ, mình dắt xe vào liền ngay.
Nói xong, tôi liền dắt xe vào trong sân nhà của cô ấy, sau đó thì chống chổi, rút chìa khóa xe ra và cầm cái cặp lên. Còn Trúc Linh thì đóng cái cổng lại.
Xong xuôi thì cả hai chúng tôi lên lầu và tiến và phòng cô ấy. Lúc này, cô ấy liền nói với tôi:
- Này Lê Ninh, cậu ngồi ở đây chờ một chút đi! Để mình đem nước ngọt lên.
Tôi liền gật đầu, sau đó thì nói với cô ấy:
- Cảm ơn, vậy phiền cậu rồi.
Sau đó, cô ấy liền đi ra khỏi phòng, còn tôi thì lấy điện thoại ra bấm vào mục hình ảnh để xem lịch thời khóa biểu ngày mai cho chắc ăn rồi dẹp đi. Sau vài phút, cô ấy tiến vào cầm cái khay với hai ly chứa nước đá, hai cái ống hút và một chai nước ngọt cỡ lớn. Đặt cái khay xuống, cô ấy liền mở nắp của chai nước ngọt đó và rót vào ly. Rót xong thì cô ấy đưa một ly cho tôi nói:
- Này Lê Ninh, cậu uống đi!
Tôi liền gật đầu và cầm lấy cái ly nước mà cô ấy đưa. Sau đó thì ngậm lấy cái ống hút uống một ngụm. Uống xong thì tôi đặt lại ly nước ngọt vào cái khay và nói với cô ấy:
- Này Trúc Linh, mình học bây giờ liền đi!
Cô ấy nghe vậy thì liền gật đầu đáp:
- Ừ, đợi mình một chút! Để mình lấy tập vở ra liền ngay.
Vừa mới nói xong, cô ấy liền lấy đồ dùng học tập ra, sau khi lấy đủ đồ dùng cần thiết và đặt lên cái bàn thì cô ấy liền nói:
- Vậy thì mình cùng học nhóm thôi nào!
....................
Sau vài tiếng học nhóm thì những bài tập mà các thầy cô giao cho chúng tôi và những bài soạn ngày mai cũng đã xong, lúc này tôi liền vươn vai cho cái lưng đỡ mỏi. Trúc Linh thấy vậy thì liền cảm thán:
- Công nhận cứ học thế này thì mệt mỏi quá nhỉ?
Tôi nghe vậy thì cũng liền đáp:
- Ừ. Nhưng dù sao thì cũng phải ráng mà thôi! Dù sao thì cũng chưa tới gần một tuần nữa là tới kỳ thi rồi. Tới lúc thi xong thì tha hồ nghỉ ngơi.
Trúc Linh nghe thế thì cũng gật đầu đồng tình, sau đó thì nói:
- Vậy thì cũng phải ráng mà thôi! Mà Lê Ninh à, cậu có muốn xuống dưới hát karaoke một bài cho tâm trạng thoải mái hơn không?
Tôi liền suy nghĩ một chút, sau đó thì liền đáp ứng:
- Được, mà mình chỉ hát vài ba bài thôi. Rồi còn phải về nhà phụ giúp ba mẹ mình bán cơm nữa.
Trúc Linh nghe vậy thì cũng gật đầu nói:
- Ừ, vậy thì hai đứa mình cùng xuống dưới bây giờ đi!
Cô ấy nói xong, cả hai chúng tôi đều xuống dưới tầng trệt, sau đó Trúc Linh đi tới cái dàn hát karaoke đó và bật nó lên, sau đó thì cô ấy đưa cái remote cho tôi và nói:
- Này Lê Ninh, cậu cầm cái này rồi bật đại một bài hát nào đó đi!
Tôi liền cầm lấy, rồi suy nghĩ tìm đại một bài hát nào đó. Lúc này thì tôi cũng phân vân không biết chọn bài nào, thôi thì chọn đại một ca sĩ nổi tiếng, sau đó thì bấm chọn đại một bài hát trong số đó mà tôi có thể hát được vậy.
Sau một hồi suy nghĩ, tôi liền chọn đại một bài hát của ca sĩ Sơn Tùng, bài hát có tên là "Nơi Này Có Anh".
Bật bài hát này lên, Trúc Linh có vẻ hứng thú một chút, tôi thấy thế thì cất tiếng hát luôn.
Sau một khoảng thời gian vài phút thì cuối cùng tôi cũng hát xong một bài, Trúc Linh thấy thế thì liền vỗ tay lộp bộp và khen tôi:
- Cậu hát hay lắm Lê Ninh. Cậu hát thêm một bài nữa đi!
Tôi nghe vậy thì cũng chỉ đành gật đầu đồng ý, sau đó thì đáp:
- Ừ, vậy thì mình sẽ chỉ hát thêm một bài nữa thôi.
Nói xong, tôi liền cầm lấy remote bật thêm một bài hát nổi tiếng khác của Sơn Tùng, đó chính là bài "Lạc Trôi". Sau đó thì cầm micro hát thêm một bài cuối cùng trước khi rời đi.
Sau khi hát xong bài hát "Lạc Trôi" thì cô ấy lại nhiệt tình vỗ tay như lần trước, điều này khiến cho tôi nhận ra việc hát hay cũng có thể là một công cụ dùng để tán gái, nếu như vậy thì cứ thế mà phát huy.
Lúc này thì tôi nhìn đồng hồ thì thấy bây giờ đã là đúng năm giờ chiều, thế là liền báo với cô ấy một câu:
- Này Trúc Linh, giờ đã là lúc nhà mình chuẩn bị dọn đồ ra bán rồi, cho nên là mình về bây giờ đây.
Trúc Linh nghe vậy thì có hơi tiếc nuối một chút, sau đó thì đành nói:
- Vậy thì cậu về đi! Để mình ra ngoài mở cổng cho cậu.
Tôi nghe vậy thì liền từ chối:
- Cậu không cần phải làm như thế đâu! Để mình tự mở là được rồi.
Trúc Linh nghe vậy thì cũng muốn lắc đầu từ chối, nhưng cũng cố nói:
- Vậy thì cậu dắt xe ra ngoài đi! Để mình đóng cổng lại sau.
Thế là sau khi dắt xe ra ngoài và cô ấy đóng cổng lại, tôi liền vẫy tay chào tạm biệt cô ấy một cái và nói:
- Vậy thì tạm biệt cậu, ngày mai gặp lại!
Trúc Linh cũng vẫy tay chào tạm biệt rồi nói:
- Bái bai! Sáng ngày mai ta gặp lại.
Chào tạm biệt xong, tôi liền lái xe chạy về nhà. Sau vài phút chạy xe trên đường và cuối cùng cũng về tới nhà.
Vừa tới nơi, tôi liền thấy ba tôi đang nướng thịt ở đó. Ba tôi thấy vậy thì liền nhờ vả tôi:
- Này Lê Ninh, con phụ giúp dọn tiệm ra đi! Chút nữa là đông khách đấy.
Tôi nghe vậy liền gật đầu đáp:
- Vâng, để con dẹp cặp rồi đi phụ giúp ngay.
Sau đó, cả nhà tôi bán cơm và cùng đi ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.