Chuyện Tình Thanh Xuân Cấp Ba Của Tôi
Chương 4: Ngày Cuối Tuần Với Cô Bạn Thuở Nhỏ.
Luuhphat
15/12/2021
Sau bữa tối solo yasou với đám bạn. Tôi đã nướng tới tận chín giờ sáng.
- Mấy giờ rồi nhỉ.
Mới tỉnh dậy, tôi nhìn vào đồng hồ.
- Đã chín giờ rồi ư? Công nhận mình ngủ kinh thật.
Khi xem xong đồng hồ, tôi lại nằm trên giường chợp mắt một lát nữa thì bỗng nhiên tôi nghe thấy tiếng của Linh, lập tức tôi đi tới một góc khuất ở nhà để nghe lén họ nói chuyện.
- Cô à, Ninh có ở nhà không?
- Bây giờ nó còn đang ngủ, con kiếm nó có chuyện gì không?
- Dạ, hôm nay cháu được cậu ấy rủ đi chơi, nhưng mà bây giờ cho con xin phép ở lại nhà cô một chút.
- Vậy cháu cứ ở đây tùy thích.
Trong lúc nghe lén, cô em gái đang tiến đến gần tôi và la lên.
- Mẹ ơi, anh hai đang nghe lén kìa.
Quá bất ngờ khi cô em gái la lên, làm cậu không kịp trở tay, lúc này thì mẹ tôi và Linh nghe thấy và tiến tới chỗ tôi.
- Con à, nghe lén là không tốt đâu.
Thấy vậy, Linh cũng hùa theo.
- Đúng vậy, cậu không nên nghe lén cuộc nói chuyện của người khác chứ.
Nhìn thấy Linh, Ngọc thắc mắc.
- Chị là Linh phải không?
- Đúng vậy, còn em là Ngọc phải không?
Đột nhiên, cô em gái ôm chầm lấy Linh.
- Nhớ chị quá đi, sau lâu rồi chị mới quay lại vậy?
Thấy Ngọc bất ngờ ôn mình như vậy, cô lấy hai tay mình lấy Ngọc.
- Chị xin lỗi, bởi vì nhiều việc quá nên bây giờ chị mới thăm em được.
Ngọc lôi điện thoại của mình ra.
- Chị Ngọc cho em xin info và số điện thoại được không?
Linh cũng lấy điện thoại ra.
- Vậy info của em là gì?
- Info của em tên là Lê Như Ngọc.
....................
Kết bạn info xong, Linh xoay đi xoay lại không thấy Ninh đâu, liền hỏi.
- Ngọc, anh của em đâu rồi?
- Chắc ảnh chốn đâu rồi, để em đi tìm xem.
Ngọc đi tìm khắp mọi ngóc ngách trong nhà nhưng không thấy Ninh đâu cả.
- Thấy chưa Ngọc?
- Chưa thấy nữa, cứ như là ảnh đang bốc hơi vậy.
Lúc này, cô nhớ ra là đã lén cài ứng dụng định vị trên anh trai mình.
- Em nhớ rồi.
- Nhớ gì?
Ngọc lấy điện thoại ra và kiếm chỗ của Ninh.
- Em biết chỗ của anh ấy rồi?
- Ở đâu vậy?
- Ở khu trò chơi ở trung tâm thương mại đó chị.
- Được rồi, đi nào.
....................
Nửa tiếng trước.
"Nhân lúc hai người đang ôm nhau, mình phải tìm cách chuồn đi thôi".
Nghĩ xong, tôi liền lén ra khỏi nhà và dắt xe chạy đi, trên đường đi tôi lầm bầm.
- Phù..., thoát được họ rồi, có lẽ mình nên đi đâu đó giết thời gian thôi.
Lái xe được khoảng năm phút thì tôi đột nhiên thấy trung tâm thương mại đang mở khu trò chơi mới và dừng xe.
"Mình nhớ nơi này mới mở được một năm, bây giờ mới mở khu vui chơi mới, được rồi, vào thôi."
Vậy là tôi gửi xe ở bãi đậu xe rồi tiến vào trung tâm thương mại. Sau đó tiến vào khu trò chơi, ở đó có nhiều trò chơi thú vị, rồi tôi nhìn thấy trong đó có khu bóng chày và quyết định vào chơi.
Ban đầu, tôi đánh hụt vài trái, thậm chí suýt trúng vô mặt, nhưng tôi chơi được vài phút thì có người gọi tôi.
- Anh hai à, em cùng với chị Linh ở đây nè!
Giật mình bởi vì giọng nói của Ngọc, tôi xoay đầu lại.
- Sao sao, hai người lại biết tôi đang ở đây?
Thấy Ninh hỏi như vậy, cô em gái vẫn không nói tại sao với nụ cười tinh nghịch.
- Bí mật.
Thấy không moi móc được tí thông tin gì, tôi không hỏi gì thêm nữa.
....................
Linh hỏi Ninh.
- Này Ninh, nếu cậu rảnh thì đi chơi chung với mình và Ngọc nhé?
Thấy rằng bản thân dù có làm gì thì cũng không thoát khỏi hai người bọn họ, tôi chỉ còn cách đồng ý.
- Vậy bây giờ ta sẽ đi đâu?
- Tất nhiên là mua sắm quần áo trước rồi, sau đó quay lại đây chơi vài trò và cuối cùng là đi ăn.
Nghe Ngọc trả lời răm rắp như vậy, tôi cảm thấy chán nản .
"Kiểu này chắc sạt nghiệp luôn, gì mà tùm lum vậy Ngọc"
Thấy vẻ mặt của Ninh, Linh hỏi.
- Này Ninh, cậu có thấy phiền thức không? Với lại tại mình hơi tự tiện cho nên cho mình xin lỗi?
Lúc này, tôi đang suy nghĩ rằng đây là lần đầu tiên có một cô gái nói chuyện với tôi một cách như vậy, thậm chí còn rủ tôi đi chơi, cho nên tôi sẽ trả lời khiến cho Linh hài lòng.
- Không có gì đâu, với lại cậu mới đến đây mà, nên mình dẫn cậu đi chơi mới đúng, cho nên theo ý Ngọc thì trước tiên cứ đi mua quần áo trước đã.
Sau khi nói mua quần áo, tôi cảm thấy sai sai.
"Thôi chết! Lần đầu tiên rủ con gái nhà như ta như vậy thì không tốt chút nào, liệu cô ta sẽ nghĩ thế nào về mình đây."
- Ừm, vậy mình tới cửa hàng quần áo trước đi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm trước câu trả lời của Linh.
- Vậy thì ta cùng đi thôi.
Cô em gái nói với tôi với giọng uể oải.
- Nè anh hai, đừng cho em ra rìa chứ.
- Xin lỗi, tại tao lo mãi nói chuyện.
Thấy hai anh em nói chuyện như vậy, Linh cười tủm tỉm.
- Vậy bây giờ ta cùng đi thôi.
....................
Trung tâm thương mại tỉnh Bến Nguyệt mới được khai trương một năm trước. Trung tâm có hai tầng: Tầng trệt là giống như siêu thị và những quầy đồ ăn, bánh ngọt, kem. Tầng một là nhà sách, cửa hàng quần áo, cửa hàng điện máy, cửa hàng điện thoại, máy tính,vv,.... Còn tầng hai thì bị bỏ không gần một năm sau được cải tạo là khu trò chơi.
....................
- Chị Linh, chị muốn mua quần áo loại nào?
- Chị chỉ mua áo dài trắng cho buổi chào cờ ở trường mà thôi.
Vậy là chúng tôi đã tới một cửa hàng quần áo có bán áo dài dành cho học sinh, sinh viên. Ở đó, Linh mặc thử áo dài.
- Chị à, ở đây còn bán áo dài dành cho nữ sinh không?
- Còn đó em, tiệm của chị còn nhiều bộ lắm.
- Vậy em thử nha chị?
- Ừ, để chị giúp em.
Sau đó thì Linh vào phòng thay đồ cùng nhân viên tiệm may. Trong lúc này Ngọc đòi hỏi.
- Anh à! em muốn áo dài.
- Đợi hai năm nữa đi, bây giờ mà mua thì hai năm nữa sao mà mặc vừa.
- Anh nói cũng đúng.
Cửa phòng thay đồ bỗng mở ra, nhìn thấy Linh trong bộ áo dài thướt tha đó, hai người ngơ ngác.
- Đẹp quá! Anh nhỉ?
- Ừ, đẹp thật.
Thấy vậy, Ngọc khóc lóc năn nỉ.
- Anh à! Em muốn áo dài nữ sinh.
- Nhưng mà mày mới học lớp tám mà, giờ chưa phải lúc đâu.
Linh đề nghị.
- Đâu cần nhất thiết phải lên cấp ba mới được mặc áo dài đâu, để chị mua tặng em cái áo dài màu hồng.
- Thật hả chị?
- Chị có lừa em bao giờ đâu?
Được Linh mua tặng cái áo dài, Ngọc cảm ơn Linh.
....................
Vậy là sau khi mua xong quần áo thì chúng tôi xuống tầng trệt để ăn những ăn những món bánh ngọt. Tôi thì chọn món Carac còn hai người họ chọn Cheese Cake. Trong lúc ăn, chúng tôi trò chuyện.
- Anh hai, hay là ta ăn xong rồi về đi, chứ bây giờ em cũng lười lên tầng hai lắm.
- Ừ, giờ anh mày cũng lười lên đó lắm đây này, bây giờ chắc cũng gần trưa rồi, ta nên về nhà để ăn trưa nữa.
- Nè Ninh, mình về nhà cậu ăn trưa được không?
Đột nhiên Linh đề xuất như thế, tôi hơi bất ngờ.
- Mình nghĩ rằng chắc được, vì dù sao ba mẹ mình cũng hiền lắm.
- Chị cứ về nhà em ăn trưa đi, dù sao lâu rồi ta mới gặp lại mà.
Vậy là sau khi ăn bánh ngọt xong, cả ba chúng tôi đều về nhà.
....................
- Mẹ ơi! Con về rồi nè.
Nghe thấy tiếng của Ngọc, mẹ tôi ra trước nhà.
- Mẹ ra đây.
Thấy Linh, mẹ tôi thắc mắc.
- Ủa Linh, cô tưởng cháu về rồi chứ?
Ngọc trả lời thay Linh.
- Mẹ à, hôm nay chị Linh sẽ ăn cơm ở nhà ta đấy!
Linh lễ phép thưa.
- Dạ thưa cô, tại hôm nay ba mẹ con giải quyết vấn đề gấp của công ty nên hôm nay họ không có nhà ạ!
Mẹ tôi đồng ý.
- Vậy cháu cứ tự nhiên như ở nhà.
....................
Vậy là Linh ăn trưa cùng với chúng tôi. Trong lúc cả ba người đang ở trung tâm thương mại thì ba mẹ tôi đang chuẩn bị cho bữa trưa. Hôm nay họ làm những món ăn rất bình dân như cá kho, canh rau muống. Trong lúc ăn trưa chúng tôi trò chuyện với nhau.
- Linh, con xuống đây từ khi nào?
- Con mới xuống đây từ tuần trước thôi, với lại lâu rồi con mới xuống đây nên còn hơi lạ lẫm.
Thế là chúng tôi vừa ăn vừa nói về mấy chủ đề như khoảng thời gian gia đình Linh ở thành phố Hồ Chí Minh, còn cô em gái tôi thì toàn kể tật xấu của tôi. Sau khi ăn xong thì Linh giúp mẹ tôi rửa chén, ba tôi thì chuẩn bị nguyên liệu cho quán ăn ngày mai, Ngọc thì gọi live zalo với đám bạn còn tôi thì ở trên phòng chơi game.
....................
Sau bữa ăn trưa, vì quá rảnh rỗi không có gì làm nên tôi lên phòng chơi game liên quân với mấy thằng bạn. Trong đó tôi, Vinh, Khang, Hiếu và Lợi chung một team. Mới bước vào trận đầu thì lợi thế nghiêng về team chúng tôi, nhưng càng bước vào nhưng trận sau thì càng thê thảm.
- Khốn kiếp! Thua là thế quái nào.
Trong lúc này thì có ai đó đang rõ cửa phòng.
- Cứ vào đi.
Cách cửa mở ra và một cô gái bước vào, không ai khác chính là con em gái siêu cấp nghịch ngợm.
- Có chuyện gì thế?
Con bé nó không thèm trả lời tôi rồi quay sang nói với Linh.
- Chị Linh, đây là phòng của anh em nè.
Linh bước vào phòng tôi và trông có vẻ thích thú.
- Đây là lần đầu tiên chị bước vào phòng của một đứa con trai cùng trang lứa đấy.
Rồi Linh nói tiếp.
- Phòng của cậu ngăn nắp thật đấy!
Lần đầu tiên được một đứa con gái khen phòng ốc sạch sẽ, nỗi bực bội khi thua trận game vừa nãy như bị xua tan đi mất. Tôi khoái chí trả lời.
- Tất nhiên rồi!
Lí do mà căn phòng này ngăn nắp như vậy là do phòng tôi không có gì ngoài cái giường, một cái tủ, một cái bàn học và một cái laptop.
....................
Sau đó "hai chị em" vào phòng của Ngọc và trò chuyện tới tận bốn giờ chiều.
- Vậy xin phép cô cháu đi về.
- Lần sau nhớ đến chơi nhé chị Linh!
- Dạ!
- Ninh, Ngọc buổi sau gặp lại.
- Ừ.
- Buổi sau gặp lại.
Sau khi Linh về thì điện thoại có tin nhắn từ nhóm lớp 10B3.
"Ai nhắn tin thế này? Là cô giáo nhắn trên lớp."
- Thôi chết! Ngày mai là phải trả bài 1,2 rồi.
Vậy là tôi về phòng và học bài.
.....................
Sau hôm chủ nhật rắc rối với cô bạn thuở nhỏ, tôi chạy xe đến trường, và lá vàng trên cây rụng xuống đất rất nhiều. Lúc này tôi mới nhận ra là mùa thu.
Vậy là mùa thu đã tới gần một tháng rồi.
- Mấy giờ rồi nhỉ.
Mới tỉnh dậy, tôi nhìn vào đồng hồ.
- Đã chín giờ rồi ư? Công nhận mình ngủ kinh thật.
Khi xem xong đồng hồ, tôi lại nằm trên giường chợp mắt một lát nữa thì bỗng nhiên tôi nghe thấy tiếng của Linh, lập tức tôi đi tới một góc khuất ở nhà để nghe lén họ nói chuyện.
- Cô à, Ninh có ở nhà không?
- Bây giờ nó còn đang ngủ, con kiếm nó có chuyện gì không?
- Dạ, hôm nay cháu được cậu ấy rủ đi chơi, nhưng mà bây giờ cho con xin phép ở lại nhà cô một chút.
- Vậy cháu cứ ở đây tùy thích.
Trong lúc nghe lén, cô em gái đang tiến đến gần tôi và la lên.
- Mẹ ơi, anh hai đang nghe lén kìa.
Quá bất ngờ khi cô em gái la lên, làm cậu không kịp trở tay, lúc này thì mẹ tôi và Linh nghe thấy và tiến tới chỗ tôi.
- Con à, nghe lén là không tốt đâu.
Thấy vậy, Linh cũng hùa theo.
- Đúng vậy, cậu không nên nghe lén cuộc nói chuyện của người khác chứ.
Nhìn thấy Linh, Ngọc thắc mắc.
- Chị là Linh phải không?
- Đúng vậy, còn em là Ngọc phải không?
Đột nhiên, cô em gái ôm chầm lấy Linh.
- Nhớ chị quá đi, sau lâu rồi chị mới quay lại vậy?
Thấy Ngọc bất ngờ ôn mình như vậy, cô lấy hai tay mình lấy Ngọc.
- Chị xin lỗi, bởi vì nhiều việc quá nên bây giờ chị mới thăm em được.
Ngọc lôi điện thoại của mình ra.
- Chị Ngọc cho em xin info và số điện thoại được không?
Linh cũng lấy điện thoại ra.
- Vậy info của em là gì?
- Info của em tên là Lê Như Ngọc.
....................
Kết bạn info xong, Linh xoay đi xoay lại không thấy Ninh đâu, liền hỏi.
- Ngọc, anh của em đâu rồi?
- Chắc ảnh chốn đâu rồi, để em đi tìm xem.
Ngọc đi tìm khắp mọi ngóc ngách trong nhà nhưng không thấy Ninh đâu cả.
- Thấy chưa Ngọc?
- Chưa thấy nữa, cứ như là ảnh đang bốc hơi vậy.
Lúc này, cô nhớ ra là đã lén cài ứng dụng định vị trên anh trai mình.
- Em nhớ rồi.
- Nhớ gì?
Ngọc lấy điện thoại ra và kiếm chỗ của Ninh.
- Em biết chỗ của anh ấy rồi?
- Ở đâu vậy?
- Ở khu trò chơi ở trung tâm thương mại đó chị.
- Được rồi, đi nào.
....................
Nửa tiếng trước.
"Nhân lúc hai người đang ôm nhau, mình phải tìm cách chuồn đi thôi".
Nghĩ xong, tôi liền lén ra khỏi nhà và dắt xe chạy đi, trên đường đi tôi lầm bầm.
- Phù..., thoát được họ rồi, có lẽ mình nên đi đâu đó giết thời gian thôi.
Lái xe được khoảng năm phút thì tôi đột nhiên thấy trung tâm thương mại đang mở khu trò chơi mới và dừng xe.
"Mình nhớ nơi này mới mở được một năm, bây giờ mới mở khu vui chơi mới, được rồi, vào thôi."
Vậy là tôi gửi xe ở bãi đậu xe rồi tiến vào trung tâm thương mại. Sau đó tiến vào khu trò chơi, ở đó có nhiều trò chơi thú vị, rồi tôi nhìn thấy trong đó có khu bóng chày và quyết định vào chơi.
Ban đầu, tôi đánh hụt vài trái, thậm chí suýt trúng vô mặt, nhưng tôi chơi được vài phút thì có người gọi tôi.
- Anh hai à, em cùng với chị Linh ở đây nè!
Giật mình bởi vì giọng nói của Ngọc, tôi xoay đầu lại.
- Sao sao, hai người lại biết tôi đang ở đây?
Thấy Ninh hỏi như vậy, cô em gái vẫn không nói tại sao với nụ cười tinh nghịch.
- Bí mật.
Thấy không moi móc được tí thông tin gì, tôi không hỏi gì thêm nữa.
....................
Linh hỏi Ninh.
- Này Ninh, nếu cậu rảnh thì đi chơi chung với mình và Ngọc nhé?
Thấy rằng bản thân dù có làm gì thì cũng không thoát khỏi hai người bọn họ, tôi chỉ còn cách đồng ý.
- Vậy bây giờ ta sẽ đi đâu?
- Tất nhiên là mua sắm quần áo trước rồi, sau đó quay lại đây chơi vài trò và cuối cùng là đi ăn.
Nghe Ngọc trả lời răm rắp như vậy, tôi cảm thấy chán nản .
"Kiểu này chắc sạt nghiệp luôn, gì mà tùm lum vậy Ngọc"
Thấy vẻ mặt của Ninh, Linh hỏi.
- Này Ninh, cậu có thấy phiền thức không? Với lại tại mình hơi tự tiện cho nên cho mình xin lỗi?
Lúc này, tôi đang suy nghĩ rằng đây là lần đầu tiên có một cô gái nói chuyện với tôi một cách như vậy, thậm chí còn rủ tôi đi chơi, cho nên tôi sẽ trả lời khiến cho Linh hài lòng.
- Không có gì đâu, với lại cậu mới đến đây mà, nên mình dẫn cậu đi chơi mới đúng, cho nên theo ý Ngọc thì trước tiên cứ đi mua quần áo trước đã.
Sau khi nói mua quần áo, tôi cảm thấy sai sai.
"Thôi chết! Lần đầu tiên rủ con gái nhà như ta như vậy thì không tốt chút nào, liệu cô ta sẽ nghĩ thế nào về mình đây."
- Ừm, vậy mình tới cửa hàng quần áo trước đi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm trước câu trả lời của Linh.
- Vậy thì ta cùng đi thôi.
Cô em gái nói với tôi với giọng uể oải.
- Nè anh hai, đừng cho em ra rìa chứ.
- Xin lỗi, tại tao lo mãi nói chuyện.
Thấy hai anh em nói chuyện như vậy, Linh cười tủm tỉm.
- Vậy bây giờ ta cùng đi thôi.
....................
Trung tâm thương mại tỉnh Bến Nguyệt mới được khai trương một năm trước. Trung tâm có hai tầng: Tầng trệt là giống như siêu thị và những quầy đồ ăn, bánh ngọt, kem. Tầng một là nhà sách, cửa hàng quần áo, cửa hàng điện máy, cửa hàng điện thoại, máy tính,vv,.... Còn tầng hai thì bị bỏ không gần một năm sau được cải tạo là khu trò chơi.
....................
- Chị Linh, chị muốn mua quần áo loại nào?
- Chị chỉ mua áo dài trắng cho buổi chào cờ ở trường mà thôi.
Vậy là chúng tôi đã tới một cửa hàng quần áo có bán áo dài dành cho học sinh, sinh viên. Ở đó, Linh mặc thử áo dài.
- Chị à, ở đây còn bán áo dài dành cho nữ sinh không?
- Còn đó em, tiệm của chị còn nhiều bộ lắm.
- Vậy em thử nha chị?
- Ừ, để chị giúp em.
Sau đó thì Linh vào phòng thay đồ cùng nhân viên tiệm may. Trong lúc này Ngọc đòi hỏi.
- Anh à! em muốn áo dài.
- Đợi hai năm nữa đi, bây giờ mà mua thì hai năm nữa sao mà mặc vừa.
- Anh nói cũng đúng.
Cửa phòng thay đồ bỗng mở ra, nhìn thấy Linh trong bộ áo dài thướt tha đó, hai người ngơ ngác.
- Đẹp quá! Anh nhỉ?
- Ừ, đẹp thật.
Thấy vậy, Ngọc khóc lóc năn nỉ.
- Anh à! Em muốn áo dài nữ sinh.
- Nhưng mà mày mới học lớp tám mà, giờ chưa phải lúc đâu.
Linh đề nghị.
- Đâu cần nhất thiết phải lên cấp ba mới được mặc áo dài đâu, để chị mua tặng em cái áo dài màu hồng.
- Thật hả chị?
- Chị có lừa em bao giờ đâu?
Được Linh mua tặng cái áo dài, Ngọc cảm ơn Linh.
....................
Vậy là sau khi mua xong quần áo thì chúng tôi xuống tầng trệt để ăn những ăn những món bánh ngọt. Tôi thì chọn món Carac còn hai người họ chọn Cheese Cake. Trong lúc ăn, chúng tôi trò chuyện.
- Anh hai, hay là ta ăn xong rồi về đi, chứ bây giờ em cũng lười lên tầng hai lắm.
- Ừ, giờ anh mày cũng lười lên đó lắm đây này, bây giờ chắc cũng gần trưa rồi, ta nên về nhà để ăn trưa nữa.
- Nè Ninh, mình về nhà cậu ăn trưa được không?
Đột nhiên Linh đề xuất như thế, tôi hơi bất ngờ.
- Mình nghĩ rằng chắc được, vì dù sao ba mẹ mình cũng hiền lắm.
- Chị cứ về nhà em ăn trưa đi, dù sao lâu rồi ta mới gặp lại mà.
Vậy là sau khi ăn bánh ngọt xong, cả ba chúng tôi đều về nhà.
....................
- Mẹ ơi! Con về rồi nè.
Nghe thấy tiếng của Ngọc, mẹ tôi ra trước nhà.
- Mẹ ra đây.
Thấy Linh, mẹ tôi thắc mắc.
- Ủa Linh, cô tưởng cháu về rồi chứ?
Ngọc trả lời thay Linh.
- Mẹ à, hôm nay chị Linh sẽ ăn cơm ở nhà ta đấy!
Linh lễ phép thưa.
- Dạ thưa cô, tại hôm nay ba mẹ con giải quyết vấn đề gấp của công ty nên hôm nay họ không có nhà ạ!
Mẹ tôi đồng ý.
- Vậy cháu cứ tự nhiên như ở nhà.
....................
Vậy là Linh ăn trưa cùng với chúng tôi. Trong lúc cả ba người đang ở trung tâm thương mại thì ba mẹ tôi đang chuẩn bị cho bữa trưa. Hôm nay họ làm những món ăn rất bình dân như cá kho, canh rau muống. Trong lúc ăn trưa chúng tôi trò chuyện với nhau.
- Linh, con xuống đây từ khi nào?
- Con mới xuống đây từ tuần trước thôi, với lại lâu rồi con mới xuống đây nên còn hơi lạ lẫm.
Thế là chúng tôi vừa ăn vừa nói về mấy chủ đề như khoảng thời gian gia đình Linh ở thành phố Hồ Chí Minh, còn cô em gái tôi thì toàn kể tật xấu của tôi. Sau khi ăn xong thì Linh giúp mẹ tôi rửa chén, ba tôi thì chuẩn bị nguyên liệu cho quán ăn ngày mai, Ngọc thì gọi live zalo với đám bạn còn tôi thì ở trên phòng chơi game.
....................
Sau bữa ăn trưa, vì quá rảnh rỗi không có gì làm nên tôi lên phòng chơi game liên quân với mấy thằng bạn. Trong đó tôi, Vinh, Khang, Hiếu và Lợi chung một team. Mới bước vào trận đầu thì lợi thế nghiêng về team chúng tôi, nhưng càng bước vào nhưng trận sau thì càng thê thảm.
- Khốn kiếp! Thua là thế quái nào.
Trong lúc này thì có ai đó đang rõ cửa phòng.
- Cứ vào đi.
Cách cửa mở ra và một cô gái bước vào, không ai khác chính là con em gái siêu cấp nghịch ngợm.
- Có chuyện gì thế?
Con bé nó không thèm trả lời tôi rồi quay sang nói với Linh.
- Chị Linh, đây là phòng của anh em nè.
Linh bước vào phòng tôi và trông có vẻ thích thú.
- Đây là lần đầu tiên chị bước vào phòng của một đứa con trai cùng trang lứa đấy.
Rồi Linh nói tiếp.
- Phòng của cậu ngăn nắp thật đấy!
Lần đầu tiên được một đứa con gái khen phòng ốc sạch sẽ, nỗi bực bội khi thua trận game vừa nãy như bị xua tan đi mất. Tôi khoái chí trả lời.
- Tất nhiên rồi!
Lí do mà căn phòng này ngăn nắp như vậy là do phòng tôi không có gì ngoài cái giường, một cái tủ, một cái bàn học và một cái laptop.
....................
Sau đó "hai chị em" vào phòng của Ngọc và trò chuyện tới tận bốn giờ chiều.
- Vậy xin phép cô cháu đi về.
- Lần sau nhớ đến chơi nhé chị Linh!
- Dạ!
- Ninh, Ngọc buổi sau gặp lại.
- Ừ.
- Buổi sau gặp lại.
Sau khi Linh về thì điện thoại có tin nhắn từ nhóm lớp 10B3.
"Ai nhắn tin thế này? Là cô giáo nhắn trên lớp."
- Thôi chết! Ngày mai là phải trả bài 1,2 rồi.
Vậy là tôi về phòng và học bài.
.....................
Sau hôm chủ nhật rắc rối với cô bạn thuở nhỏ, tôi chạy xe đến trường, và lá vàng trên cây rụng xuống đất rất nhiều. Lúc này tôi mới nhận ra là mùa thu.
Vậy là mùa thu đã tới gần một tháng rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.