Chuyện Tình Thanh Xuân Cấp Ba Của Tôi

Chương 51: Những Ngày Cuối Năm (Phần Một).

Luuhphat

28/05/2022

- Cảm ơn cậu nhiều nhé Lê Ninh!

Khi tới nhà của cô ấy thì cô ấy liền nói một lời cảm ơn với tôi, thế là tôi liền đáp lại:

- Không có gì đâu! Dù sao thì chúng ta cũng là người yêu ngầm cơ mà!

Trúc Lính nghe thế thì liền cảm thấy có hơi xấu hổ, sau đó thì không biết là vô tình hay cố ý, cô ấy lấy tay nhéo vào lưng tôi một cú cực mạnh, khiến cho tôi cảm thấy đau đớn và làm tôi rên lên một tiếng cảm giác đầy sung sướng... khụ! À nhầm! Dù gì thì tôi không phải là người khổ dâm, cho nên phải là đau khổ mới đúng.

Thế là cứ như thế, cô ấy xuống xe và nói với tôi:

- Vậy thì mình điện thoại thông báo cho mẹ một tiếng đây! Còn cậu thì cũng nên đi rước Như Ngọc chở về nhà đi!

Thấy cô ấy đuổi khéo sau khi tôi lỡ buộc miệng nói một câu đầy xấu hổ này, thì tôi cũng chỉ biết cười trừ. Dù gì thì ở trong cabin trong vòng xoay của cồn viên đã có thỏa thuận rồi, đợi một lúc rồi sẽ công khai thì tốt hơn, cho nên trước tiên là phải cho hai bên gia đình làm quen trước đã, giống như là mẹ tôi và mẹ Trúc Linh trò chuyện rôm rả vào hôm qua vậy, đây chính là dấu hiệu tốt, có thể bàn với cô ấy sau.

Sau đó, tôi nói với cô ấy:

- Vậy thì mình đi rước nó về đây! Nếu không thì nó sẽ cằn nhằn mất! Lúc đó thì phiền phức vô cùng.

Thế là tôi liền nhanh chóng đi rước nó về, dù gì thì hôm qua chăm sóc cho Trúc Linh nên phải nhờ ba rước, cho nên mới rước nó về trễ gần nửa tiếng đồng hồ so với thường ngày, nếu như là bình thường thì nó mè nheo rồi, nhưng vì biết lý do vì sao thì nó ngay lập tức giơ một ngón tay cái và khen “Good job! Anh hai”. Thì chỉ có thế thôi, chứ không mà đến mức cạch mặt gì cả, bởi vì nó cũng biết rất rõ tình hình là như thế nào, cho nên sẽ không để cho cảm xúc cá nhân chi khối đại cuộc được, đúng là một người em gái tốt!

Vừa đến trường thì tôi lại nhìn thấy nó đang đúng đợi ở cổng trường, chưa kịp réo tên thì nó đã thấy tôi rồi tiến lại và leo lên xe ngồi.

Lúc này, nó nói với tôi:

- Anh hai à, chị Trúc Linh bây giờ sao rồi?

Tôi nghe nói hỏi như thế thì liền nói ra tình hình:

- Tuy chị Trúc Linh còn hơi mệt, nhưng sáng nay vẫn đi học được!

Vừa mới trả lời xong thì nó liền đề nghị với tôi:

- Mà anh chở em đến nhà chị Trúc Linh thăm hỏi một chút có được không?

Tôi nghe thế thì liền suy nghĩ một chút thì thấy rằng thời gian vẫn còn nhiều, thế là cho nên, tôi gật đầu đồng ý rồi nói với nó:

- Được, để anh chở em qua đó liền ngay!

Thế là tôi liền chở con em gái đến nhà Trúc Linh. Vừa tới nơi thì thay vì nó bấm chuông thì lôi điện thoại ra điện luôn:

- Alo! Chị Trúc Linh đấy à? Chị ra mở cửa giùm em có được không?

Từ đầu máy bên kia, Trúc Linh đáp lại:

- Em đến đây chơi hả? Đợi chị một chút! Chị mới tắm xong nên còn chưa có mặt đồ. Cho nên em cứ đợi chị vài phút, để chị mặc quần áo xong thì sẽ ra ngoài mở cửa cho em vào!

Như Ngọc nghe vậy thì liền chọc Trúc Linh:

- Mà chị nhớ diện đồ nào cho đẹp và dễ thương đấy! Dù gì thì ngoài em ra, còn có anh hai đến đây nữa đấy!

Trúc Linh nghe thế thì liền thắc mắc:

- Như Ngọc, em vừa nói cái...

Trúc Linh chưa nói xong thì con em gái nó tắt máy luôn rồi, dù gì thì phải cho người ta nói hết nữa cơ chứ! Chứ nửa úp nửa mở như thế này thì không ổn một chút nào.

Thế là sau vài phút thì cuối cùng Trúc Linh cũng bước ra, bộ quần áo mà cô ấy mặc trên người là theo kiểu áo liền váy, trên đầu còn đeo một cái băng đô vải trông rất phù hợp với kiểu tóc của cô ấy, tôi thấy thế thì liền công nhận rằng Như Ngọc rất là hay ở điểm đó, chỉ cần nói vài câu đơn giản trúng vào vài yếu điểm của người khác thì xem như là có thể dễ dàng thay đổi được bọn họ.

Vừa mới mở cửa ra thì Trúc Linh nói với hai chúng tôi:

- Hai người mau vào nhà đi!

Vừa mới vào nhà thì Như Ngọc liền hỏi thăm:

- Mà chị Trúc Linh này, bệnh tình của chị hiện giờ sao rồi?

Trúc Linh liền trả lời:

- So với hôm qua thì chị khỏe nhiều rồi!

Như Ngọc nghe thế thì mừng rỡ:

- Như vậy thì tốt rồi! Thế chúng ta mau vào trong nhà thôi!

Sau khi đỗ xe và đóng cổng lại thì cuối cùng cả ba người đều vào trong nhà, lúc này Trúc Linh đi vào bếp và lôi một hộp bánh quy ra nói với chúng tôi:

- Hai anh em ăn cho đỡ chán đi!

Tôi thấy vậy thì liền nói lời cảm ơn, thế nhưng chưa kịp nói gì thì Như Ngọc liền sốt sắn nói:

- Cảm ơn chị nhiều! — QUẢNG CÁO —

Chưa đợi cho Trúc Linh mở hộp bánh quy ra thì con em gái liền cầm lấy và tự mở ra, tôi thấy vậy thì định nhắc nhở nó, thế nhưng lại bị Trúc Linh ngăn lại:

- Cậu không cần phải thấy phiền đâu! Dù gì thì mình xem Như Ngọc như là em gái của mình rồi!

Như Ngọc nghe thế thì liền quay sang Trúc Linh nói một câu chọc ghẹo:

- Ồ! Thế thì chị là chị dâu của em rồi!

Trúc Linh nghe thế thì liền cảm thấy xấu hổ nói:

- Chị dâu! Nếu vậy thì chị chẳng phải là...

Khi cô ấy chưa kịp nói xong thì Như Ngọc liền xen lời vào:

- Tức là chị là vợ của...



Tôi thấy thế thì không ổn, thế là liền lấy tay bịch miệng nó lại, làm cho nó chỉ phát được những tiếng ú ớ, sau đó tôi cười trừ nói:

- Cậu đừng có để tâm nhé Trúc Linh! Em gái của mình lâu lâu thích bông đùa một chút thôi đấy mà!

Trúc Linh nghe thế thì thở phào, sau đó thì gật đầu nói:

- Ừ!

Không biết tại sao Trúc Linh lại nói chỉ đúng một từ một mà không nói thêm câu nào cả, làm cho tôi cảm thấy có hơi khó xử, dù gì thì đến đây thì cả ba người chúng tôi tự hiểu rằng mọi chuyện là như thế này, dù gì thì nói thêm chỉ có xấu hổ thêm, nên cả ba người chúng tôi đành cũng thôi vậy. Lúc này, Trúc Linh mở lời:

- Như Ngọc này, em có muốn cùng với hai anh chị đi chơi vào dịp đầu năm Tết Tây không?

Như Ngọc nghe thế thì liền băn khoăn:

- Nhưng... mà... hai người...

Trúc Linh thấy thế thì liền nói tiếp một câu:

- Em không cần phải lo! Dù gì thì em cũng thân thiết với chị như là hai chị em ruột vậy, nên không thể để em ra rìa được. Với lại chị cũng muốn em cùng với chị và anh hai em đi chơi chung cho nó vui đấy mà!

Thấy tâm trạng của Như Ngọc có vẻ như thả lỏng được phần nào thì Trúc Linh lại nói tiếp:

- Thế em đồng ý đi chơi chung với bọn chị vào ngày mốt chứ?

Thấy Trúc Linh hỏi một câu như thế thì làm cho Như Ngọc đây cảm thấy động lòng, dù gì thì hai người đây lâu rồi chưa đi chơi chung với nhau, khiến cho Như Ngọc đây cảm thấy có hơi một chút tủi thân, lúc đó thì tôi thường rủ nó đi ăn kem, còn Trúc Linh thì khi nhìn thấy được cái tâm trạng này của Như Ngọc thì liền rủ Như Ngọc đi chơi chung với cả hai chúng tôi luôn.

Mà khoan đã! Nếu làm vậy thì chả khác gì với cái gọi là “làm quen với người nhà xui gia” à? Nếu đây là một chiến thuật của Trúc Linh thì nó là một chiến thuật tuyệt vời đây!

Đột nhiên lúc này Như Ngọc nhìn tôi bằng ánh mắt đăm chiêu và hỏi:

- Anh hai này, anh đang nghĩ gì đấy?

Tôi thấy thế thì liền nhanh chóng lắc đầu nói:

- Không có gì! Chỉ là...

Chưa kịp nói xong thì đột nhiên cái bụng tôi lại kêu ọc ọc một tiếng, Trúc Linh thấy thế thì ráng nhịn cười mà nói:

- Mà cậu đói rồi có phải không? Nếu thế thì cậu ngồi đây chờ một chút đi! Để mình nấu vài món ăn cho cậu ăn!

Tôi nghe thế thì liền bối rồi:

- Nhưng mà Trúc Linh à... dù gì thì...

Chưa kịp nói xong thì Trúc Linh liền cắt lời tôi:

- Nhưng với chả nhị gì chứ? Dù gì thì nếu như là cậu, thì mình không có ngại để mà nấu vài món ăn đâu!

Tôi thấy thế thì không thể ngăn cản lại được việc này, thế là đành phải đề nghị:

- Mà Trúc Linh này, vậy thì để mình giúp cậu một tay luôn có được không?

Trúc Linh nghe thế thì lắc đầu nói:

- Không được! Ai lại để cho khách nấu ăn chứ? Để chủ nhà nấu cho!

Nghe thế thì không chỉ có tôi, mà còn có cả Như Ngọc đều ngơ ngác như nhau, sau đó thì nhìn nhau lắc đầu và thở dài.

Nói là thế chứ cả hai anh em phải vào phòng bếp để xem xét tình hình như thế nào, chứ để một mình cô ấy ở trong phòng bếp thì có hơi không ổn chút nào, dù gì thì Trúc Linh cũng mới khỏi bệnh, vì thế cho nên để cô ấy một mình nấu ăn trong phòng bếp làm cho hai anh em cảm thấy bức rức trong lòng, thế là cả hai không chịu nổi liền đứng lên đi xuống phòng bếp luôn.

Trúc Linh thấy thế cũng đành thôi, dù gì thì nói qua nói lại thì cũng mệt, nên cũng nhân tiện đó mà phân công hai anh em chúng tôi làm một vài công đoạn luôn.

Thế là sau nửa tiếng nấu ăn thì cuối cùng bữa ăn cũng đã được nấu xong, cả ba chúng tôi đang định dọn bữa ăn lên trên bàn ăn thì lúc này đột nhiên có tiếng chuông cửa vang lên vài tiếng, thấy thế thì tôi liền nhìn sang Trúc Linh nói:

- Trúc Linh này, có vẻ như là có ai đó đang bấm chuông. Để mình ra mở cửa xem thử là ai!

Trúc Linh nghe thế thì liền suy ra:

- Dù gì thì cũng là giữa trưa, có vẻ như là mẹ của mình đã về đến nhà! Cho nên mình sẽ đi cùng cậu ra mở cửa vậy!

Vậy là tôi cùng với Trúc Linh đều cũng nhau ra đến cửa và nắm lấy tay cầm để mà mở cửa ra. Khi mà mới mở cửa ra thì tôi và Trúc Linh liền nhìn thấy mẹ cô ấy đang ở ngoài cổng trong bộ đồ công sở như là ngày hôm qua, thấy thế thì Trúc Linh đi ra ngoài mở cổng rồi mẹ Trúc Linh chạy xe vào, sau đó thì đóng cổng lại.

— QUẢNG CÁO —

Lúc này, mẹ Trúc Linh nhìn thấy tôi thì liền quay sang cô ấy hỏi:

- Mà Trúc Linh này, bạn Lê Ninh chở con về hả?

Trúc Linh nghe thế thì có hơi thẹn thùng gật đầu:

- Vâng, dù gì thì thay vì chờ mẹ cỡ gần một tiếng, thì con nhờ bạn ấy chở về nhà luôn!

Lúc này, mẹ Trúc Linh cũng nhìn thấy Như Ngọc và hỏi han:

- Con là Như Ngọc hả? Cô thường nghe thấy con bé hay nói về con lắm! Cứ như nó xem con là em gái vậy!

Như Ngọc nghe thế thì liền cảm thấy vui trong lòng, thế là nó liền phấn khởi đáp lại:

- Đúng vậy ạ! Dù gì thì con với chị Trúc Linh chơi thân với nhau lắm!

Mẹ Trúc Linh nghe thế thì gật đầu thân thiện đáp:

- Vậy thì chúng ta vào nhà đi! Chứ cứ đứng ở dưới nắng hoài như vậy thì cũng mệt lắm!

Thế là chúng tôi đều vào trong nhà và ngồi chơi ở phòng khách, còn mẹ Trúc Linh thì xuống bếp để xem đồ ăn được chuẩn bị xong chưa để xem có chuẩn bị đồ ăn hay không.

Lúc này, Trúc Linh xuống bếp và hỏi mẹ cô ấy:



- Mẹ à, ba vẫn chưa về hả mẹ?

Mẹ Trúc Linh nghe thế thì liền đáp:

- Ừ, có lẽ là trưa nay ba con sẽ không thể về nhà ăn trưa được!

Trúc Linh nghe thế thì liền thắc mắc:

- Tại sao vậy mẹ?

Mẹ Trúc Linh nghe thế thì liền đáp:

- Tại vì thì cũng gần cuối năm Tây lịch rồi! Cho nên lịch làm việc trở nên dày đặc hơn nhiều do phải nhận vài đơn đặc hàng nhờ làm giùm của một vài công ty đối tác ở nước ngoài, vì thế cho nên ba con mới bận rộn như vậy đấy!

Trúc Linh nghe thế thì gật đầu, sau đó thì liền thắc mắc:

- Thế còn mẹ thì sao?

Mẹ Trúc Linh nghe thế thì liền đáp:

- Tuy công việc của mẹ có tăng lên, nhưng nó không ảnh hưởng gì nhiều vì không có nhiều công việc bằng ba con, với lại thì mẹ chỉ cần tăng năng suất làm việc một chút là giải quyết được công việc thôi!

Lúc này, mẹ Trúc Linh nói với cô ấy:

- Mà Trúc Linh, con nấu mấy món trưa luôn này! Vậy thì ta mau dọn ra ăn thôi! Dù gì thì mẹ cũng cảm thấy đói bụng lắm rồi!

Trúc Linh nghe thế thì liền gật đầu đáp:

- Vâng, vậy thì con sẽ dọn đồ ăn ra liền ngay!

Trúc Linh nghe thế thì liền làm ngay, tất nhiên là mẹ cô ấy cũng giúp một tay, còn tôi và Như Ngọc cũng có giúp một... à không, là bốn tay, nhưng nhìn thấy sự nhiệt tình của họ, kết hợp với những câu từ chối khéo léo thì cũng không giúp được là bao.

Sau khi dọn xong thì mọi người cũng bắt đầu ăn cơm, trong bữa cơm mẹ Trúc Linh quay sang hỏi tôi:

- Mà Lê Ninh này, dạo này con học hành có được không?

Tôi nghe thế thì liền trả lời:

- Dạ được!

Có vẻ như thấy rằng chưa nhận đầy đủ thông tin, mẹ Trúc Linh liền hỏi tiếp:

- Thế học kỳ một, con đạt được danh hiệu học sinh gì?

Tôi nghe thế thì hãnh diện đáp:

- Dạ, con được danh hiệu học sinh giỏi đấy cô!

Mẹ Trúc Linh nghe thế thì liền tỏ ra vui vẻ nói:

- Ồ! Nếu vậy thì con là một đứa chăm ngoan trò giỏi rồi! Với lại thì con bằng danh hiệu học sinh giỏi với con cô đấy!

Nghe mẹ Trúc Linh nói thế thì tôi cũng đành vui vẻ gật đầu, dù gì thì đây cũng chỉ là nhũng câu hỏi han về tình hình học tập thôi nên cũng không cần phải quá lo lắng gì nhiều cả.

Lúc này, mẹ Trúc Linh cũng quên không hỏi Như Ngọc:

- Mà Như Ngọc này, còn con thì sao? Học kỳ một năm nay con đạt được danh hiệu học sinh gì?

Như Ngọc nghe thế thì cố hơi ngượng ngùng đáp:

- Con chỉ được danh hiệu học sinh tiên tiến mà thôi!

Mẹ Trúc Linh thấy thế thì liền động viên:

- Như vậy thì cũng tốt rồi! Nếu như con cố gắng hơn nữa vào học kỳ hai để đạt được thành tích cao, thì con có thể đạt được danh hiệu học sinh giỏi đấy! — QUẢNG CÁO —

Như Ngọc nghe thế thì liền quyết tâm:

- Vâng, con sẽ cố gắng thật nhiều để đạt được danh hiệu học sinh giỏi như là hai anh chị!

Thế là, cả bốn người chúng tôi cứ thế mà huyên thuyên vài câu trong bữa ăn trưa này. Lúc này, trong túi của mẹ cô ấy vang lên một cuộc gọi, mẹ Trúc Linh thấy thế thì nhấc máy lên nghe nói cái gì đó, sau đó thì tắt máy.

Thế là sau khi nghe máy xong thì mẹ Trúc Linh nói với chúng tôi:

- Vậy thì các con cứ ở đây chơi đây chơi với con bé đi! Cô mới nhận được cuộc gọi từ công ty là có một vài vấn đề cần phải giải quyết nên phải tới nơi làm việc ngay!

Sau đó, mẹ cô ấy quay sang Trúc Linh nói:

- Vậy thì mẹ đi ngay đây!

Trúc Linh nghe thế thì liền đáp:

- Mẹ đi mạng khỏe!

Mẹ Trúc Linh nghe thế thì liền đáp:

- Ừ, vậy thì mẹ đi ngay! Không biết là công việc như thế nào đây mà công ty lại gọi gấp cho mẹ đến như thế?

Vừa mới nói xong thì mẹ Trúc Linh liền đứng lên và rời đi khỏi nhà, còn chúng tôi thì tiếp tục ăn cho tới khi hết cả buổi. Vừa mới ăn xong thì tôi liền nói với cô ấy:

- Mà công nhận rằng gần hết năm lịch trên thì ba mẹ cậu khá là bận rộn nhỉ?

Trúc Linh nghe vậy thì gật đầu, sau đó thì đáp:

- Đúng vậy, với lại còn thêm dịp cuối năm Tết ta nữa, lúc đó thì ba mẹ mình làm việc hết sáng đêm luôn!

....................

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chuyện Tình Thanh Xuân Cấp Ba Của Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook