Chuyện Tình Vịnh Cedar 4: Tìm Lại Lình Yêu
Chương 22
Debbie Macomber
30/04/2017
Roy McAffe rất tò mò trước cái tin rằng Hannah Russel đang sống với vợ
chồng Beldon. Anh không phải dạng người hay để ý đến những lời ngồi lê
đôi mách, nhưng trong trường hợp này, anh biết và tin tưởng vào người
cung cấp tin. Bởi người đó chính là vợ anh.
Lần cuối cùng Roy nói chuyện với Hannah, cô bé đang trên hành trình tìm kiếm một khởi đầu mới mẻ. Rõ ràng cô bé đã tìm được điều đó ngay tại vịnh Cedar này. Quyết định tự mình tìm hiểu thêm sự việc nên Roy lái xe tới nhà nghỉ Thyme and Tide. Roy không có nhiều bạn thân, anh chỉ có vài cảnh sát và cựu cảnh sát tất cả đều ở Seattle, nhưng qua vài năm ở vịnh Cedar, anh bắt đầu thấy thích Bob Beldon. Corrie cũng rất quý mến Peggy. Hiếm khi có được một sự trùng hợp ngẫu nhiên và thú vị đến vậy giữa các cặp vợ chồng. Roy vừa ra khỏi xe thì Peggy cũng vừa vặn mở cửa trước. Chị đang đợi anh với một nụ cười tươi rói trên môi.
“Thật là một sự ngạc nhiên thú vị”, Peggy nói. “Chiều nay Bob chơi gôn với mục sư Dave”. Chị nhìn đồng hồ rồi nói thêm. “Anh ấy sắp về rồi, anh có đợi được không?”.
“Đáng ra tôi nên điện thoại trước”.
“Tôi có thể giúp gì cho anh không?”. Peggy vừa hỏi vừa dẫn Roy vào bếp. Chị mở tủ lạnh lấy cho anh một bình nước chanh, bên trên thả vài lát chanh.
“Thật là tuyệt vời”. Roy kéo một cái ghế ra và ngồi xuống bên chiếc bàn tròn bằng gỗ sồi. Anh không từ chối cốc nước chanh của Peggy, đặc biệt khi anh biết ngày nào chị cũng pha mới.
“Anh cần biết gì?”. Peggy đặt hai cái cốc xuống và ngồi đối diện với anh. Roy duỗi tay ra và nắm chặt lại trên bàn.
“Corrie kể với tôi rằng dạo này Hannah Russel đang sống với vợ chồng chị”.
Peggy gật đầu. “Cô bé đên vào cái đêm mưa gió sấm chớp cách đây khoảng hai tuần gì đó”. Chị lắc đầu. “Mới đầu chưa biết là ai, chúng tôi đã sợ chết khiếp Hannah đứng ngoài cổng nhà chúng tôi, ướt như chuột lột. Roy, anh phải chính mắt nhìn thấy mới cảm nhận được. Cô bé giống như một con mèo nhỏ bị lạc đang tìm đường về nhà”.
“Cô ấy đâu rồi?”.
“Cháu đang đi làm”.
Rõ ràng Hannah không chỉ đến đây như một người khách. Roy thò tay vào túi lấy ra cái bút và một mảnh giấy. “Hannah tìm được việc làm rời à?”
Peggy lại gật đầu. “Hôm nay là ngày đầu tiên, con bé thắp thỏm lắm. Nó đã từng rửa bát ở Pancake Palace”. Peggy hơi nhíu mày. “Tôi hy vọng có việc gì đó tốt hơn nhưng con bé lại cho rằng công việc này rất phù hợp với nó. Thật không may là nó không đủ tự tin để làm một công việc tốt hơn”.
Roy nhớ lại cuộc nói chuyện qua điện thoại với Hannah. Qua giọng nói, anh thấy cô bé có vẻ là người nhút nhát.
“Hannah sắp về rồi đấy. Tôi rất tò mò không biết ngày làm việc đầu tiên của nó ra sao”.
“Tôi muốn hỏi cô bé vài câu hỏi. Chị không thấy phiền chứ?.”
“Không hề. Tuy nhiên Bob sẽ tiếc lắm đấy nếu không gặp được anh”. Peggy nhấc cốc nước chanh lên và uống một ngụm. “Bob có kể cho anh biết rằng anh ấy là tổng đạo diễn vở Chicago không? Bob rất hài lòng về vở kịch và chắc chắn khi gặp anh thì anh ấy sẽ nổ như pháo rang về nó cho mà xem”. Chị vừa cười vừa nói.
“Như vậy rất tốt cho anh ấy”. Roy lẩm bẩm. Peggy có vẻ tự hào về chồng mình, điều đó cũng đúng thôi, vì Bob có nhiều tài lẻ, đặc biệt là diễn kịch. “Tôi đã xem anh ấy biểu diễn trong vở Bài thánh ca Giáng sinh hồi tháng Chạp vừa rồi và tôi thực sự thấy ấn tượng”.
“Bob đóng bốn vai trong vở kịch ấy, kể cả vai Marley đeo xiềng xích. Họ hóa trang khác tới mức mới đầu tôi không nhận ra anh ấy”. Roy cười khùng khục. Đúng lúc ấy có một chiếc Honđa cũ bẻ lái vào con đường dẫn tới nhà Peggy và Bob.
“Hannah về đấy”, Peggy bảo anh, đoạn đứng dậy và đi ra gần cửa bếp. Vừa bước vào nhà, Hannah nhận ngay ra Roy và cười với anh. “Công việc thế nào cháu?”. Peggy hỏi và âu yếm choàng một tay qua vai Hannah.
Hannah nhún vai. “Cháu đoán là ổn cả ạ.”
“Cháu có nhớ bác McAfee không?”, Peggy hỏi.
Hannah hơi nhướng lông mày. “Bác là người thám tử tư đã gọi cho cháu phải không ạ?”.
“Đúng rồi. Bác muốn hỏi cháu thêm vài câu nữa. Như vậy có được không?”.
Cô bé lại nhún vai lần nữa. “Cháu nghĩ là được dù lúc này cháu cũng khá mệt mỏi rồi”.
Peggy lấy một cái cốc sạch, rót nước chanh và đặt lên bàn. “Tôi để cho hai người nói chuyện nhé. Nếu cần thì cứ gọi, tôi ra vườn đây”. Hannah phác một cử chỉ như muốn Peggy ở lại, có lẽ vì không đủ tự tin để một mình đối mặt với Roy. Cô ngồi bên bàn, đặt hai tay lên tấm khăn. Với mái tóc buộc thành hai bím và đôi mắt nhìn xuống, trông cô giống một nữ sinh e ấp.
“Bác muốn hỏi gì cháu ạ?”, Hannah ấp úng.
Những câu hỏi của Roy có liên quan đến Samuels. Một số chi tiết anh thu thập được không khớp với nhau. “Bác đang băn khoăn không hiểu cháu có biết gì về việc Đại tá Samuels tới California không?”.
“Ý bác là để thăm bố cháu ấy à?”, Hannah ngước lên.
Roy gật đầu khuyến khích. “Cháu đã bao giờ trông thấy ông Samuels ngồi với bố cháu chưa?”.
Cô bé ngập ngừng. “Có ạ, giờ bác nhắc cháu mới nhớ, ông ấy có đến thăm bố cháu một lần”.
Roy nhíu mày ghi chép. “Bác nhớ là trước đó bác đã hỏi nhưng cháu nói là cháu chưa từng gặp Đại tá Samuels”.
“Cháu chưa từng gặp riêng bác ấy”, Hannah vội vàng giải thích. “Nhưng cháu có nhìn thấy bác ấy ngồi với bố cháu”.
“Đó là khi nào?”.
Cô bé nheo mắt. “Hình như là không lâu trước khi bố cháu đến vịnh Cedar... vâng, chỉ vài ngày trước đó”.
“Bố cháu có bị kích động không?.”
“Không hẳn ạ. Sao bác lại hỏi thế.”
“Chẳng vì sao cả”. Roy nhẹ nhàng đáp lại. “Cháu còn có thể giúp gì cho bác?”.
Nghe giọng nói, Roy có cảm giác là cô bé không muốn anh lục vấn thêm gì nữa.
“Không phải ngay bây giờ. Bác cần phân loại vài chi tiết đã. Liệu bác có thể gặp cháu nữa không?”.
“Cháu sẽ ở đây một thời gian. Vợ chồng bác Beldon nói rằng hiện tại cháu có thể sống với họ. Cháu... cháu... có lẽ là cháu không nên ở lại nhưng họ rất tốt bụng”. Cô bé lại cụp mắt xuống. “Họ là những người thật tuyệt vời”.
Về điểm này thì Roy đồng ý với Hannah. “Cảm ơn cháu đã dành thời gian cho bác”.
“Không có gì đâu ạ”.
Roy đang định cáo từ thì trông thấy xe của Bob đang rẽ lên đường vào nhà. Bước ra khỏi bếp, Roy đứng đợi Bob đưa xe vào ga-ra. Bob mở cốp xe, cởi bộ đồ chơi gôn và cất đi, lúc ấy anh mới nhận ra Roy.
“Rất vui được gặp anh”, Bob bước ra khỏi ga-ra. “Anh đến đúng lúc thực. Tôi đang cần anh giúp đây”.
“Có việc gì vậy?”
“Tôi đã nói là tuần tới xe của tôi có việc đúng không?” Roy gật đầu.
“Tối thứ tư Peggy sẽ có cuộc gặp gỡ với câu lạc bộ làm vườn của cô ấy. Cô ấy sẽ đi xe của chúng tôi. Vậy tôi có thể đưa anh đi và mượn xe của anh không? Sáng hôm sau tôi sẽ trả ngay”.
“Được quá đi chứ”. Vì Corrie và Roy làm việc ở văn phòng thám tử tư tại nhà nên xe của họ gần như ngày nào cũng rỗi.
“May quá”.
“Nếu anh muốn, tôi sẽ đưa xe sang vào tối thứ Hai”.
“Tuyệt”, Bob mừng rỡ. “Vậy thì hôm đó chúng tôi mời anh và Corrie ghé qua đây ăn tối luôn nhé?”.
“Nghe có vẻ hay đấy, nhưng để tôi xem sếp tôi có đồng ý không đã”. Corrie là người sắp xếp lịch làm việc trong tuần và mọi chuyện sẽ rất tệ nếu anh đồng ý đi ăn tối mà không thông qua ý kiến của vợ trước.
“Anh cứ hỏi đi rồi báo lại với tôi”.
Vài phút sau Roy về văn phòng. Anh lấy thư trên đường về và đặt cả lên bàn. Corrie thường xử lý thư từ trước khi Roy nhìn thấy nó, nhưng chiều hôm ấy chị đi vắng. Đó là một ngày lười biếng sau kỳ nghỉ cuối tuần - ngày mùng Bốn tháng Bảy. Họ vẫn chưa trở lại lịch làm việc bình thường.
Trong lúc phân loại thư từ và hóa đơn, Roy cho đám hóa đơn vào một cái giỏ mây và để những đồ cá nhân lên bàn của Corrie. Anh chợt để ý đến một tấm thiệp. Đó là một tấm thiệp trắng vốn phổ biến ở bưu điện với giá chỉ bằng giá của những con tem. Anh lật nó lên và đọc nội dung hai lần. AI CŨNG CÓ NHỮNG HỐI TIẾC CỦA RIÊNG MÌNH. BẠN ĐÃ TỪNG LÀM ĐIỀU GÌ KHIẾN BẠN PHẢI HỐI TIẾC CHƯA? HÃY NGHĨ VỀ VIỆC ĐÓ. Không hề có chữ ký. Roy đặt tấm thiệp lên bàn, chăm chú nhìn thật lâu. Sống một cuộc sống như anh, bao giờ mà chẳng có những điều phải hối tiếc, thậm chí là cả những mối nghi ngại nữa. Nếu có ai đó bảo anh liệt kê ra một danh sách những điều hối tiếc, anh sẽ chẳng biết phải bắt đầu từ đâu.
Lần cuối cùng Roy nói chuyện với Hannah, cô bé đang trên hành trình tìm kiếm một khởi đầu mới mẻ. Rõ ràng cô bé đã tìm được điều đó ngay tại vịnh Cedar này. Quyết định tự mình tìm hiểu thêm sự việc nên Roy lái xe tới nhà nghỉ Thyme and Tide. Roy không có nhiều bạn thân, anh chỉ có vài cảnh sát và cựu cảnh sát tất cả đều ở Seattle, nhưng qua vài năm ở vịnh Cedar, anh bắt đầu thấy thích Bob Beldon. Corrie cũng rất quý mến Peggy. Hiếm khi có được một sự trùng hợp ngẫu nhiên và thú vị đến vậy giữa các cặp vợ chồng. Roy vừa ra khỏi xe thì Peggy cũng vừa vặn mở cửa trước. Chị đang đợi anh với một nụ cười tươi rói trên môi.
“Thật là một sự ngạc nhiên thú vị”, Peggy nói. “Chiều nay Bob chơi gôn với mục sư Dave”. Chị nhìn đồng hồ rồi nói thêm. “Anh ấy sắp về rồi, anh có đợi được không?”.
“Đáng ra tôi nên điện thoại trước”.
“Tôi có thể giúp gì cho anh không?”. Peggy vừa hỏi vừa dẫn Roy vào bếp. Chị mở tủ lạnh lấy cho anh một bình nước chanh, bên trên thả vài lát chanh.
“Thật là tuyệt vời”. Roy kéo một cái ghế ra và ngồi xuống bên chiếc bàn tròn bằng gỗ sồi. Anh không từ chối cốc nước chanh của Peggy, đặc biệt khi anh biết ngày nào chị cũng pha mới.
“Anh cần biết gì?”. Peggy đặt hai cái cốc xuống và ngồi đối diện với anh. Roy duỗi tay ra và nắm chặt lại trên bàn.
“Corrie kể với tôi rằng dạo này Hannah Russel đang sống với vợ chồng chị”.
Peggy gật đầu. “Cô bé đên vào cái đêm mưa gió sấm chớp cách đây khoảng hai tuần gì đó”. Chị lắc đầu. “Mới đầu chưa biết là ai, chúng tôi đã sợ chết khiếp Hannah đứng ngoài cổng nhà chúng tôi, ướt như chuột lột. Roy, anh phải chính mắt nhìn thấy mới cảm nhận được. Cô bé giống như một con mèo nhỏ bị lạc đang tìm đường về nhà”.
“Cô ấy đâu rồi?”.
“Cháu đang đi làm”.
Rõ ràng Hannah không chỉ đến đây như một người khách. Roy thò tay vào túi lấy ra cái bút và một mảnh giấy. “Hannah tìm được việc làm rời à?”
Peggy lại gật đầu. “Hôm nay là ngày đầu tiên, con bé thắp thỏm lắm. Nó đã từng rửa bát ở Pancake Palace”. Peggy hơi nhíu mày. “Tôi hy vọng có việc gì đó tốt hơn nhưng con bé lại cho rằng công việc này rất phù hợp với nó. Thật không may là nó không đủ tự tin để làm một công việc tốt hơn”.
Roy nhớ lại cuộc nói chuyện qua điện thoại với Hannah. Qua giọng nói, anh thấy cô bé có vẻ là người nhút nhát.
“Hannah sắp về rồi đấy. Tôi rất tò mò không biết ngày làm việc đầu tiên của nó ra sao”.
“Tôi muốn hỏi cô bé vài câu hỏi. Chị không thấy phiền chứ?.”
“Không hề. Tuy nhiên Bob sẽ tiếc lắm đấy nếu không gặp được anh”. Peggy nhấc cốc nước chanh lên và uống một ngụm. “Bob có kể cho anh biết rằng anh ấy là tổng đạo diễn vở Chicago không? Bob rất hài lòng về vở kịch và chắc chắn khi gặp anh thì anh ấy sẽ nổ như pháo rang về nó cho mà xem”. Chị vừa cười vừa nói.
“Như vậy rất tốt cho anh ấy”. Roy lẩm bẩm. Peggy có vẻ tự hào về chồng mình, điều đó cũng đúng thôi, vì Bob có nhiều tài lẻ, đặc biệt là diễn kịch. “Tôi đã xem anh ấy biểu diễn trong vở Bài thánh ca Giáng sinh hồi tháng Chạp vừa rồi và tôi thực sự thấy ấn tượng”.
“Bob đóng bốn vai trong vở kịch ấy, kể cả vai Marley đeo xiềng xích. Họ hóa trang khác tới mức mới đầu tôi không nhận ra anh ấy”. Roy cười khùng khục. Đúng lúc ấy có một chiếc Honđa cũ bẻ lái vào con đường dẫn tới nhà Peggy và Bob.
“Hannah về đấy”, Peggy bảo anh, đoạn đứng dậy và đi ra gần cửa bếp. Vừa bước vào nhà, Hannah nhận ngay ra Roy và cười với anh. “Công việc thế nào cháu?”. Peggy hỏi và âu yếm choàng một tay qua vai Hannah.
Hannah nhún vai. “Cháu đoán là ổn cả ạ.”
“Cháu có nhớ bác McAfee không?”, Peggy hỏi.
Hannah hơi nhướng lông mày. “Bác là người thám tử tư đã gọi cho cháu phải không ạ?”.
“Đúng rồi. Bác muốn hỏi cháu thêm vài câu nữa. Như vậy có được không?”.
Cô bé lại nhún vai lần nữa. “Cháu nghĩ là được dù lúc này cháu cũng khá mệt mỏi rồi”.
Peggy lấy một cái cốc sạch, rót nước chanh và đặt lên bàn. “Tôi để cho hai người nói chuyện nhé. Nếu cần thì cứ gọi, tôi ra vườn đây”. Hannah phác một cử chỉ như muốn Peggy ở lại, có lẽ vì không đủ tự tin để một mình đối mặt với Roy. Cô ngồi bên bàn, đặt hai tay lên tấm khăn. Với mái tóc buộc thành hai bím và đôi mắt nhìn xuống, trông cô giống một nữ sinh e ấp.
“Bác muốn hỏi gì cháu ạ?”, Hannah ấp úng.
Những câu hỏi của Roy có liên quan đến Samuels. Một số chi tiết anh thu thập được không khớp với nhau. “Bác đang băn khoăn không hiểu cháu có biết gì về việc Đại tá Samuels tới California không?”.
“Ý bác là để thăm bố cháu ấy à?”, Hannah ngước lên.
Roy gật đầu khuyến khích. “Cháu đã bao giờ trông thấy ông Samuels ngồi với bố cháu chưa?”.
Cô bé ngập ngừng. “Có ạ, giờ bác nhắc cháu mới nhớ, ông ấy có đến thăm bố cháu một lần”.
Roy nhíu mày ghi chép. “Bác nhớ là trước đó bác đã hỏi nhưng cháu nói là cháu chưa từng gặp Đại tá Samuels”.
“Cháu chưa từng gặp riêng bác ấy”, Hannah vội vàng giải thích. “Nhưng cháu có nhìn thấy bác ấy ngồi với bố cháu”.
“Đó là khi nào?”.
Cô bé nheo mắt. “Hình như là không lâu trước khi bố cháu đến vịnh Cedar... vâng, chỉ vài ngày trước đó”.
“Bố cháu có bị kích động không?.”
“Không hẳn ạ. Sao bác lại hỏi thế.”
“Chẳng vì sao cả”. Roy nhẹ nhàng đáp lại. “Cháu còn có thể giúp gì cho bác?”.
Nghe giọng nói, Roy có cảm giác là cô bé không muốn anh lục vấn thêm gì nữa.
“Không phải ngay bây giờ. Bác cần phân loại vài chi tiết đã. Liệu bác có thể gặp cháu nữa không?”.
“Cháu sẽ ở đây một thời gian. Vợ chồng bác Beldon nói rằng hiện tại cháu có thể sống với họ. Cháu... cháu... có lẽ là cháu không nên ở lại nhưng họ rất tốt bụng”. Cô bé lại cụp mắt xuống. “Họ là những người thật tuyệt vời”.
Về điểm này thì Roy đồng ý với Hannah. “Cảm ơn cháu đã dành thời gian cho bác”.
“Không có gì đâu ạ”.
Roy đang định cáo từ thì trông thấy xe của Bob đang rẽ lên đường vào nhà. Bước ra khỏi bếp, Roy đứng đợi Bob đưa xe vào ga-ra. Bob mở cốp xe, cởi bộ đồ chơi gôn và cất đi, lúc ấy anh mới nhận ra Roy.
“Rất vui được gặp anh”, Bob bước ra khỏi ga-ra. “Anh đến đúng lúc thực. Tôi đang cần anh giúp đây”.
“Có việc gì vậy?”
“Tôi đã nói là tuần tới xe của tôi có việc đúng không?” Roy gật đầu.
“Tối thứ tư Peggy sẽ có cuộc gặp gỡ với câu lạc bộ làm vườn của cô ấy. Cô ấy sẽ đi xe của chúng tôi. Vậy tôi có thể đưa anh đi và mượn xe của anh không? Sáng hôm sau tôi sẽ trả ngay”.
“Được quá đi chứ”. Vì Corrie và Roy làm việc ở văn phòng thám tử tư tại nhà nên xe của họ gần như ngày nào cũng rỗi.
“May quá”.
“Nếu anh muốn, tôi sẽ đưa xe sang vào tối thứ Hai”.
“Tuyệt”, Bob mừng rỡ. “Vậy thì hôm đó chúng tôi mời anh và Corrie ghé qua đây ăn tối luôn nhé?”.
“Nghe có vẻ hay đấy, nhưng để tôi xem sếp tôi có đồng ý không đã”. Corrie là người sắp xếp lịch làm việc trong tuần và mọi chuyện sẽ rất tệ nếu anh đồng ý đi ăn tối mà không thông qua ý kiến của vợ trước.
“Anh cứ hỏi đi rồi báo lại với tôi”.
Vài phút sau Roy về văn phòng. Anh lấy thư trên đường về và đặt cả lên bàn. Corrie thường xử lý thư từ trước khi Roy nhìn thấy nó, nhưng chiều hôm ấy chị đi vắng. Đó là một ngày lười biếng sau kỳ nghỉ cuối tuần - ngày mùng Bốn tháng Bảy. Họ vẫn chưa trở lại lịch làm việc bình thường.
Trong lúc phân loại thư từ và hóa đơn, Roy cho đám hóa đơn vào một cái giỏ mây và để những đồ cá nhân lên bàn của Corrie. Anh chợt để ý đến một tấm thiệp. Đó là một tấm thiệp trắng vốn phổ biến ở bưu điện với giá chỉ bằng giá của những con tem. Anh lật nó lên và đọc nội dung hai lần. AI CŨNG CÓ NHỮNG HỐI TIẾC CỦA RIÊNG MÌNH. BẠN ĐÃ TỪNG LÀM ĐIỀU GÌ KHIẾN BẠN PHẢI HỐI TIẾC CHƯA? HÃY NGHĨ VỀ VIỆC ĐÓ. Không hề có chữ ký. Roy đặt tấm thiệp lên bàn, chăm chú nhìn thật lâu. Sống một cuộc sống như anh, bao giờ mà chẳng có những điều phải hối tiếc, thậm chí là cả những mối nghi ngại nữa. Nếu có ai đó bảo anh liệt kê ra một danh sách những điều hối tiếc, anh sẽ chẳng biết phải bắt đầu từ đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.