Chuyện Tình Vịnh Cedar 4: Tìm Lại Lình Yêu
Chương 5
Debbie Macomber
30/04/2017
Tiếng chuông báo thức réo ầm ĩ. Grace Sherman liếc nhìn chiếc đồng hồ
trên bàn. Mới bảy giờ sáng. Đã bước sang một ngày làm việc mới trong
tuần và đêm qua chị quên tắt chuông đồng hồ. Theo lịch mùa xuân, phải
đến mười một giờ các ngày thứ Tư thư viện mới mở cửa. Nhưng đã mở mắt ra mà vẫn nằm trên giường thì thật nhàm chán. Grace thở dài, chị lật cái
màn sang một bên, ngồi dậy và xỏ chân vào dép, nhanh chóng thu dọn
giường.
Sau hơn ba mươi năm chung sống, chồng chị đã tự tử vì không thoát khỏi những nỗi ám ảnh từ cuộc chiến tranh trước đây ở Việt Nam. Giờ chỉ còn một mình Grace trong chiếc giường rộng lớn, nhưng chị vẫn nằm một nửa, cố không xâm phạm đến nửa bên kia. Ngoài ra chị cũng giữ nguyên nhiều thói quen cũ chẳng hạn như dậy sớm. Những thói quen ấy giúp Grace thoải mái hơn trước cuộc sống ngày càng khó kiểm soát của mình.
Cách đây khoảng ba năm, mọi việc đều có vẻ êm thấm. Cuộc hôn nhân của chị không quá hạnh phúc nhưng cũng chẳng quá đau buồn, nói chung là dễ chịu, xuôi gió thuận buồm. Bỗng đâu Dan bỏ đi biệt tăm. Suốt một năm trời, Grace sống trong trạng thái hoài nghi, đau đớn và dằn vặt. Chị không biết điều gì đã xảy ra với Dan, không biết anh đi đâu và ở với ai. Đến khi điều chỉnh được bản thân mình cho quen với thực tế rằng Dan sẽ không trở về nữa và mình phải có một ai đó thì người ta lại tìm thấy xác Dan. Anh chết vì tự bắn vào mình - đúng vào lúc Grace cảm thấy mình có thể đương đầu với cuộc sống thiếu vắng anh. Lúc đó Dan đã biến mất được một năm và Grace đã học cách sống một mình, thậm chí còn tìm được nguồn vui riêng. Trong những ngày đen tối đầu tiên của rất nhiều tháng đằng đẵng trong cô đơn sau khi Dan biến mất, Grace đã quen với Cliff Harding, một chủ trại ngựa sống ở Olalla. Cliff muốn có một mối quan hệ trên mức tình bạn với chị, anh đã rất kiên nhẫn chờ đợi cho đến khi Grace cảm thấy mình sẵn sàng để bắt đầu hò hẹn. Trước khi có quan hệ với Cliff, lần cuối cùng chị hẹn hò với bạn trai là hồi còn đi học. Người đàn ông duy nhất trong đời Grace chính là chồng chị. Sau khi chôn cất Dan, cuối cùng chị cũng đồng ý gặp Cliff - nhưng rồi chị lại sa lầy và phạm sai lầm nghiêm trọng. Grace yêu một người đàn ông khác trên mạng Internet. Anh ta tên là Will Jefferson, là anh trai của Olivia - bạn thân của Grace.
Những câu chuyện giữa chị và Will, mới đầu rất trong sáng. Khi còn là một nữ sinh trung học, Grace đã rất thích Will. Tuy nhiên giữa họ không có chuyện gì. Sau khi học xong, Will đã chuyển sang bờ biển phía Đông. Anh học đại học và lập nghiệp ở đó. Sau khi Dan qua đời, Will có viết cho Grace một lá thư, rồi từ đó họ liên lạc với nhau bằng thư điện tử. Anh vuốt ve cái tôi của Grace, trở thành bạn, rồi thành người tình trong mộng lúc nào chẳng biết, chị yêu anh một cách mù quáng, mặc dù anh đã có gia đình Grace thật bối rối khi nhận ra mình ngốc nghếch dường nào. Grace biết ngay từ đầu rằng Will đã có vợ, nhưng thoại tiên chị nghĩ rằng họ chỉ là bạn bè thuần tuý, không liên quan gì đến tình trạng hôn nhân của anh. Song mọi chuyện không đơn giản như thế. Khi Will khẳng định với chị rằng anh sẽ ly dị vợ, Grace đã tin tưởng và khao khát trở thành một phần của cuộc đời anh đến độ mất cả sáng suốt, đến độ tin cả những lời nói dối. Thật may là chị đã kịp thời nhận ra bản chất của Will và vẫn còn giữ được phẩm giá của mình.
Vì mối quan hệ với Will mà chị đã đánh mất tình yêu, tình bạn và lòng tôn trọng của Cliff Harding. Anh không còn muốn liên quan gì đến Grace nữa. Sau nhiều tháng trời sao nhãng, lầm đường lạc lối - không, đúng hơn là sau nhiều tháng trời lừa dối Cliff - chị không thể nào trách cứ anh được. Anh bảo nếu đường ai nấy đi sẽ tốt hơn cho cả hai người. Đã hai lần chị tìm đến anh. Đã hai lần chị xin anh một cơ hội để sửa chữa sai lầm. Và hai lần đó anh đều nói không. Grace muốn tạo dựng lại những gì đã đánh mất với Cliff. Giờ đây, chị đã nhận ra “tình yêu” dành cho Will chỉ xuất phát từ những đam mê nhất thời, nó trở nên mạnh mẽ là bởi tính chất giấu điếm theo kiểu “ăn vụng”. Bây giờ Grace đã nhận ra tình cảm thực sự của mình hướng vế Cliff.
Grace biết chắc là Cliff cũng vẫn yêu mình. Chị nhìn thấy và cảm nhận thấy tình yêu đó, nhưng thật buồn là anh kiên quyết chấm dứt mối quan hệ giữa họ. Người vợ cũ từng lừa dối Cliff nhiều năm, nên anh không muốn mắc kẹt trong bất kỳ mối quan hệ nào có thể khiến anh đau đớn vì bị lừa đối. Mọi chuyện giữa họ đã kết thúc. Cả Will và Cliff đều đã bước chân ra khỏi cuộc đời Grace. Chị lại cô đơn. Cô đơn khủng khiếp. Ngoài công việc, vài người bạn yêu quý, hai cô con gái và những đứa cháu, chị chẳng còn mối quan hệ nào ở bên ngoài nữa.
Mặc váy, đi dép lê, Grace chầm chập bước vào bếp, con Buttercup lởn vởn dưới chân chị. Nó đi ra ngoài theo cửa riêng của mình. Grace nhặt tờ báo địa phương ở hiên rồi đặt nó lên bàn bếp, Trong khi Buttercup giải quyết các nhu cầu ban sáng của nó, Grace đi pha một tách cà phê.
Giờ đây, khi Olivia đã lấy chồng, cảm giác cô đơn của chị càng tăng lên. Grace thấy mừng cho hạnh phúc của người bạn thân nhất, nhưng chị cũng sợ rằng Olivia sẽ chẳng còn thời gian dành cho mình nữa. Chị xấu hổ vì tình cảm sai lầm trên mạng internet với anh của Olivia. Không nhiều thì ít, điều đó vẫn làm cho Grace cảm thấy có khoảng cách với Olivia, mặc dù Olivia không hề biết đến mối quan hệ này.
“Được, Buttercup”, Grace lẩm bẩm khi con chó quay lại. “Xem lịch hôm nay của tao thế nào nhé?”. Chị tự rót cho mình một cốc cà phê trong khi Buttercup liếm nước trong cái bát của nó. Tối hôm đó có cuộc họp của Ủy ban gây quỹ bảo vệ động vật. Một việc tốt duy nhất mà Grace đã làm cho chính mình sau khi chuyện với Will và Cliff tan vỡ, là trở thành tình nguyện viên của Ủy ban bảo vệ động vật vịnh Cedar.
Hàng tháng Grace sẽ dành hai ngày thứ bảy để phỏng vấn những người đang nuôi và sẽ nuôi thú, khuyến khích họ làm bất cứ việc gì có ích cho chúng. Janet Webb, người phụ trách việc gây quỹ đề nghị Grace tham gia vào Ủy ban, và chị đã đồng ý.
Buttercup đã uống nước xong và ngồi dưới chân Grace trong khi chị vẫn nhâm nhi cốc cà phê. Vừa ngẫm nghĩ về công việc của ngày, chỉ vừa liếc qua các đầu mục công việc rồi mặc quần áo. Grace chọn quần ka ki, áo sơ mi trắng cùng áo khoác cộc tay yêu thích màu đen rồi lái xe đến thư viện.
Buổi chiều nhanh chóng trôi qua. Trong lúc chờ đợi cuộc họp, Grace lững thững đi dọc bờ vịnh thay vì về nhà. Khung cảnh ở bến du thuyền thật đẹp, đặc biệt là vào thời điểm này trong năm. Trước kia, Cliff thường cùng chị tới đây nghe hòa nhạc. Họ mua bữa tối và ngồi trên cỏ... Grace lắc đầu để xua những ký ức đó đi. Anh đã tuyên bố chấm dứt mọi chuyện giữa họ và chị chẳng còn cách nào khác ngoài việc chấp nhận quyết định của anh.
Trước khi đến cuộc họp, Grace rẽ vào Potbelly Deli mua bánh xăng-uých và ngồi ăn ở một cái bàn nhỏ, rồi chị lái xe đến Ủy ban.
Janet Webb và các thành viên khác đã ngồi sẵn ở đó. “Tôi rất vui khi chị tham gia vào Ủy ban của chúng tôi”, Janet nói và giới thiệu Grace với Mary Sachez và Margaret White, những người tình nguyện viên đầu tiên của Ủy ban. Janet và Margaret cũng cùng độ tuổi với Grace, nhưng Mary thì mới khoảng hơn ba mươi.
“Chúng ta đang tìm kiếm một điều gì đó có thể kết nối cả cộng đồng lại”, Janet giải thích khi Grace ngồi vào bàn họp. “Trong vòng vài năm qua, chúng ta đã làm những việc tình nguyện như bán bánh nướng và rửa xe”.
“Có năm chúng ta còn tắm cho chó”, Margaret nhắc.
“Đúng, và mặc dù những hoạt động gây quỹ đó đã thành công, nhưng đều trên quy mô nhỏ. Tôi muốn chúng ta làm một việc gì đó lớn hơn một chút”.
“Thế còn cuộc Đấu giá những người độc thân thì sao?”. Mary hào hứng gợi ý. Rõ ràng là cô đã suy nghĩ về ý tưởng này một thời gian rồi và rất hào hứng với nó.
“Tôi đã nghiên cứu kỹ về vấn đề này rồi. Tôi nghĩ rằng đây cũng là một ý tưởng tuyệt vời đúng không?”
Janet ngập ngừng. “Có thể, nhưng tôi đã có gia đình và rất nhiều phụ nữ khác trong thị trấn này cũng vậy”.
“Đúng, nhưng tôi thì không và, tôi biết chắc chắn là mình sẽ sẵn sàng trả giá để có một người đàn ông đẹp trai trong vòng tay mình dù chỉ một đêm”. Mary háo hức nhìn Grace. “Tôi cá là những phụ nữ độc thân khác cũng vậy”.
Grace không chắc chắn, nhưng chị không muốn phá vỡ lòng nhiệt tình của Mary.
“Có ai để ý rằng gần đây có nhiều con thú cần được nhận nuôi không?”. Grace hỏi. “Đặc biệt là chó…”. Các ý tưởng bắt đầu hiện ra trong đầu chị. “Thế còn một cuộc Đấu giá chó thì sao? Ủy ban bảo vệ cũng có thể tiến hành cùng với Cuộc đấu giá những người độc thân?”. Grace tiếp tục nói.
“Một cuộc Đấu giá chó và những anh chàng độc thân à?”. Janet hỏi với giọng nghi ngờ.
“Tại sao không?”. Grace hỏi lại. “Chúng ta hoàn toàn có thể kết hợp”. Janet có vẻ bắt đầu cân nhắc ý tưởng này. “Nghe có vẻ hứa hẹn đấy.”
“Trước hết là cuộc đấu giá chó, rồi đến người độc thân. Hoặc ngược lại”.
“Những người độc thân phải thuộc nhiều độ tuổi khác nhau đúng không?”. Mary hỏi.
“Tất nhiên”, Janet trả lời và mỉm cười. Grace nhận ra rằng mình rất hứng thú với ý tưởng này.
“Nhớ yêu cầu Cliff Harding tham gia nhé”, Margaret White nói và cúi sát xuống bàn. “Tôi nghĩ đó là người đàn ông đáng yêu nhất mà tôi từng thấy trong nhiều năm qua. Anh ấy cũng là người độc thân đấy”.
“Ai cơ?”, Janet ngạc nhiên hỏi.
“Cliff Harding”, Margaret nhắc lại. “Có thể chị không để ý đến anh ấy, nhưng hãy tin tôi đi, tôi biết. Đó là một người đàn ông tuyệt vời”. Mary nhìn qua bàn và xoáy vào Grace. “Có dạo chị đã hẹn hò với anh ấy phải không?”.
Grace chỉ biết gật đầu. Việc lựa chọn Cliff cho cuộc đấu giá là đương nhiên rồi. Lòng nhiệt tình của chị giảm hẳn, nhưng chị không dám để lộ tình cảm của mình.
“Các bạn có nghĩ được ra ai khác đồng ý đến cuộc đấu giá để làm từ thiện không?”. Janet hỏi.
“Bruce Peyton”, Grace nhún vai gợi ý. “Đó là người đàn ông độc thân mỗi tuần đưa con gái đi thư viện một lần”.
“À, đúng”. Mary đáp lại. “Tôi nhớ vợ anh ấy bị chết trong một tai nạn xe máy. Mà đó là khi nào nhỉ?”.
“Có lẽ phải cách đây hai hay ba năm rồi”, Margaret trả lời. “Tôi biết bà Sandy, mẹ cô ấy. Thảm khốc, đúng là một tai nạn thảm khốc. Tôi nghĩ cái chết của cô Stephanie đã giết chết bà Sandy. Chỉ trong vòng một năm bà ấy đã chết vì ung thư”.
Grace cảm thấy xót thương cho cô gái nhỏ đã mất cả bà và mẹ chỉ trong vòng một thời gian ngắn như vậy. Chị không biết rõ về Bruce, nhưng anh có vẻ rất yêu thương và quan tâm đến con gái mình. Tình yêu lớn lao của Bruce với con gái khiến Grace hiểu tại sao sau ngần ấy thời gian kể từ khi vợ chết, anh vẫn không chịu đi bước nữa.
“Ben Rhodes đã làm xao xuyến một số trái tim ở Trung tâm Người cao tuổi đấy”, Grace nói, chị băn khoăn không biết Charlotte cảm thấy việc này như thế nào.
Mary gật đầu tán thành. “Ben là lựa chọn sáng suốt. Ông còn là một người lính hải quân đã nghỉ hưu, ông ấy có thể mang đến cho chúng ta thêm vài thủy thủ trẻ sẵn sàng làm việc tốt vì mục đích từ thiện”.
“Một ý hay đấy”. Janet có vẻ rất thích thú. Chị nhanh chóng viết những cái tên lên mảnh giấy. “Barry Stocks luôn sẵn sàng dành thời gian và trí tuệ của mình cho các cuộc đấu giá vì mục đích từ thiện”.
Barry là một nhà đấu giá địa phương và có thể nhìn thấy trụ sở đấu giá lớn của anh trên đường cao tốc.
“Sẽ tuyệt vời đây” Mary hào hứng. “Chắc chắn là hơn bán bánh nướng rồi”.
“Tại sao chúng ta không nói chuyện với Seth và Justine Gunderson về việc tạo điều kiện cho chúng ta sử dụng nhà hàng Hải Đăng cho sự kiện này nhỉ?” Grace đề nghị.
“Tuyệt”, Mary nhất trí. “Chúng ta muốn sự kiện này phải thật hoành tráng và nhà hàng này có vẻ phù hợp đấy”.
Janet nhặt bút và một mẩu giấy lên để bắt đầu lập ra kế hoạch. “Được, tôi sẽ xem mình có thể làm gì để được sử dụng nhà hàng Hải Đăng. Tôi cũng sẽ liên lạc với Barry”. Janet viết ra việc thứ hai cho chị. “Mary và Margaret, tại sao hai người lại không lập một danh sách những người độc thân có thể tham gia nhỉ?”. Mary và Margaret cùng gật dầu.
Janet chĩa cái bút về phía Grace. “Thế còn chị, chị sẽ làm nhiệm vụ đưa sự kiện này lên các phương tiện thông tin đại chúng nhé. Ví dụ như tờ rơi, quảng cáo báo chí, đài báo và những thứ tương tự chứ?”.
Grace gật đầu. “Tất nhiên”.
“Tôi sẽ yêu cầu tất cả các tình nguyện viên bàn bạc về cuộc đấu giá ở cuộc họp tới”. Janet có vẻ hài lòng. “Tôi nghĩ năm nay chúng ta đang làm được những điều tuyệt vời”. Bốn người phụ nữ tiếp tục bàn luận về sự kiện này, và khi kết thúc cuộc họp thì đã là hơn tám giờ tối. Margaret White bước ra bãi đỗ xe với Grace. “Tôi không biết mọi người sẽ thế nào, nhưng tôi sẽ đánh đổi tất cả để có được một đêm với Cliff Harding”.
Grace cố nở một nụ cười.
“Tôi gần như mê đi mỗi khi anh ấy đến văn phòng thú y”. Margaret khúc khích như một cô bé nữ sinh. “Hẹn gặp tuần tới nhé”, chị nói. Margaret vào trong xe và lái đi.
Grace vào xe của mình và đặt tay lên vô lăng. Nghĩ về việc Cliff ở bên một người đàn bà khác khiến chị hối hận và ghen đến mức gần như không thể chịu nổi. Nhưng Grace biết rằng nếu điều đó xảy ra, mình sẽ chẳng thể làm được gì ngoài cách âm thầm chịu đựng.
Tệ nhết là chính chị là người gây ra nỗi bất hạnh đó là bản thân mình.
Sau hơn ba mươi năm chung sống, chồng chị đã tự tử vì không thoát khỏi những nỗi ám ảnh từ cuộc chiến tranh trước đây ở Việt Nam. Giờ chỉ còn một mình Grace trong chiếc giường rộng lớn, nhưng chị vẫn nằm một nửa, cố không xâm phạm đến nửa bên kia. Ngoài ra chị cũng giữ nguyên nhiều thói quen cũ chẳng hạn như dậy sớm. Những thói quen ấy giúp Grace thoải mái hơn trước cuộc sống ngày càng khó kiểm soát của mình.
Cách đây khoảng ba năm, mọi việc đều có vẻ êm thấm. Cuộc hôn nhân của chị không quá hạnh phúc nhưng cũng chẳng quá đau buồn, nói chung là dễ chịu, xuôi gió thuận buồm. Bỗng đâu Dan bỏ đi biệt tăm. Suốt một năm trời, Grace sống trong trạng thái hoài nghi, đau đớn và dằn vặt. Chị không biết điều gì đã xảy ra với Dan, không biết anh đi đâu và ở với ai. Đến khi điều chỉnh được bản thân mình cho quen với thực tế rằng Dan sẽ không trở về nữa và mình phải có một ai đó thì người ta lại tìm thấy xác Dan. Anh chết vì tự bắn vào mình - đúng vào lúc Grace cảm thấy mình có thể đương đầu với cuộc sống thiếu vắng anh. Lúc đó Dan đã biến mất được một năm và Grace đã học cách sống một mình, thậm chí còn tìm được nguồn vui riêng. Trong những ngày đen tối đầu tiên của rất nhiều tháng đằng đẵng trong cô đơn sau khi Dan biến mất, Grace đã quen với Cliff Harding, một chủ trại ngựa sống ở Olalla. Cliff muốn có một mối quan hệ trên mức tình bạn với chị, anh đã rất kiên nhẫn chờ đợi cho đến khi Grace cảm thấy mình sẵn sàng để bắt đầu hò hẹn. Trước khi có quan hệ với Cliff, lần cuối cùng chị hẹn hò với bạn trai là hồi còn đi học. Người đàn ông duy nhất trong đời Grace chính là chồng chị. Sau khi chôn cất Dan, cuối cùng chị cũng đồng ý gặp Cliff - nhưng rồi chị lại sa lầy và phạm sai lầm nghiêm trọng. Grace yêu một người đàn ông khác trên mạng Internet. Anh ta tên là Will Jefferson, là anh trai của Olivia - bạn thân của Grace.
Những câu chuyện giữa chị và Will, mới đầu rất trong sáng. Khi còn là một nữ sinh trung học, Grace đã rất thích Will. Tuy nhiên giữa họ không có chuyện gì. Sau khi học xong, Will đã chuyển sang bờ biển phía Đông. Anh học đại học và lập nghiệp ở đó. Sau khi Dan qua đời, Will có viết cho Grace một lá thư, rồi từ đó họ liên lạc với nhau bằng thư điện tử. Anh vuốt ve cái tôi của Grace, trở thành bạn, rồi thành người tình trong mộng lúc nào chẳng biết, chị yêu anh một cách mù quáng, mặc dù anh đã có gia đình Grace thật bối rối khi nhận ra mình ngốc nghếch dường nào. Grace biết ngay từ đầu rằng Will đã có vợ, nhưng thoại tiên chị nghĩ rằng họ chỉ là bạn bè thuần tuý, không liên quan gì đến tình trạng hôn nhân của anh. Song mọi chuyện không đơn giản như thế. Khi Will khẳng định với chị rằng anh sẽ ly dị vợ, Grace đã tin tưởng và khao khát trở thành một phần của cuộc đời anh đến độ mất cả sáng suốt, đến độ tin cả những lời nói dối. Thật may là chị đã kịp thời nhận ra bản chất của Will và vẫn còn giữ được phẩm giá của mình.
Vì mối quan hệ với Will mà chị đã đánh mất tình yêu, tình bạn và lòng tôn trọng của Cliff Harding. Anh không còn muốn liên quan gì đến Grace nữa. Sau nhiều tháng trời sao nhãng, lầm đường lạc lối - không, đúng hơn là sau nhiều tháng trời lừa dối Cliff - chị không thể nào trách cứ anh được. Anh bảo nếu đường ai nấy đi sẽ tốt hơn cho cả hai người. Đã hai lần chị tìm đến anh. Đã hai lần chị xin anh một cơ hội để sửa chữa sai lầm. Và hai lần đó anh đều nói không. Grace muốn tạo dựng lại những gì đã đánh mất với Cliff. Giờ đây, chị đã nhận ra “tình yêu” dành cho Will chỉ xuất phát từ những đam mê nhất thời, nó trở nên mạnh mẽ là bởi tính chất giấu điếm theo kiểu “ăn vụng”. Bây giờ Grace đã nhận ra tình cảm thực sự của mình hướng vế Cliff.
Grace biết chắc là Cliff cũng vẫn yêu mình. Chị nhìn thấy và cảm nhận thấy tình yêu đó, nhưng thật buồn là anh kiên quyết chấm dứt mối quan hệ giữa họ. Người vợ cũ từng lừa dối Cliff nhiều năm, nên anh không muốn mắc kẹt trong bất kỳ mối quan hệ nào có thể khiến anh đau đớn vì bị lừa đối. Mọi chuyện giữa họ đã kết thúc. Cả Will và Cliff đều đã bước chân ra khỏi cuộc đời Grace. Chị lại cô đơn. Cô đơn khủng khiếp. Ngoài công việc, vài người bạn yêu quý, hai cô con gái và những đứa cháu, chị chẳng còn mối quan hệ nào ở bên ngoài nữa.
Mặc váy, đi dép lê, Grace chầm chập bước vào bếp, con Buttercup lởn vởn dưới chân chị. Nó đi ra ngoài theo cửa riêng của mình. Grace nhặt tờ báo địa phương ở hiên rồi đặt nó lên bàn bếp, Trong khi Buttercup giải quyết các nhu cầu ban sáng của nó, Grace đi pha một tách cà phê.
Giờ đây, khi Olivia đã lấy chồng, cảm giác cô đơn của chị càng tăng lên. Grace thấy mừng cho hạnh phúc của người bạn thân nhất, nhưng chị cũng sợ rằng Olivia sẽ chẳng còn thời gian dành cho mình nữa. Chị xấu hổ vì tình cảm sai lầm trên mạng internet với anh của Olivia. Không nhiều thì ít, điều đó vẫn làm cho Grace cảm thấy có khoảng cách với Olivia, mặc dù Olivia không hề biết đến mối quan hệ này.
“Được, Buttercup”, Grace lẩm bẩm khi con chó quay lại. “Xem lịch hôm nay của tao thế nào nhé?”. Chị tự rót cho mình một cốc cà phê trong khi Buttercup liếm nước trong cái bát của nó. Tối hôm đó có cuộc họp của Ủy ban gây quỹ bảo vệ động vật. Một việc tốt duy nhất mà Grace đã làm cho chính mình sau khi chuyện với Will và Cliff tan vỡ, là trở thành tình nguyện viên của Ủy ban bảo vệ động vật vịnh Cedar.
Hàng tháng Grace sẽ dành hai ngày thứ bảy để phỏng vấn những người đang nuôi và sẽ nuôi thú, khuyến khích họ làm bất cứ việc gì có ích cho chúng. Janet Webb, người phụ trách việc gây quỹ đề nghị Grace tham gia vào Ủy ban, và chị đã đồng ý.
Buttercup đã uống nước xong và ngồi dưới chân Grace trong khi chị vẫn nhâm nhi cốc cà phê. Vừa ngẫm nghĩ về công việc của ngày, chỉ vừa liếc qua các đầu mục công việc rồi mặc quần áo. Grace chọn quần ka ki, áo sơ mi trắng cùng áo khoác cộc tay yêu thích màu đen rồi lái xe đến thư viện.
Buổi chiều nhanh chóng trôi qua. Trong lúc chờ đợi cuộc họp, Grace lững thững đi dọc bờ vịnh thay vì về nhà. Khung cảnh ở bến du thuyền thật đẹp, đặc biệt là vào thời điểm này trong năm. Trước kia, Cliff thường cùng chị tới đây nghe hòa nhạc. Họ mua bữa tối và ngồi trên cỏ... Grace lắc đầu để xua những ký ức đó đi. Anh đã tuyên bố chấm dứt mọi chuyện giữa họ và chị chẳng còn cách nào khác ngoài việc chấp nhận quyết định của anh.
Trước khi đến cuộc họp, Grace rẽ vào Potbelly Deli mua bánh xăng-uých và ngồi ăn ở một cái bàn nhỏ, rồi chị lái xe đến Ủy ban.
Janet Webb và các thành viên khác đã ngồi sẵn ở đó. “Tôi rất vui khi chị tham gia vào Ủy ban của chúng tôi”, Janet nói và giới thiệu Grace với Mary Sachez và Margaret White, những người tình nguyện viên đầu tiên của Ủy ban. Janet và Margaret cũng cùng độ tuổi với Grace, nhưng Mary thì mới khoảng hơn ba mươi.
“Chúng ta đang tìm kiếm một điều gì đó có thể kết nối cả cộng đồng lại”, Janet giải thích khi Grace ngồi vào bàn họp. “Trong vòng vài năm qua, chúng ta đã làm những việc tình nguyện như bán bánh nướng và rửa xe”.
“Có năm chúng ta còn tắm cho chó”, Margaret nhắc.
“Đúng, và mặc dù những hoạt động gây quỹ đó đã thành công, nhưng đều trên quy mô nhỏ. Tôi muốn chúng ta làm một việc gì đó lớn hơn một chút”.
“Thế còn cuộc Đấu giá những người độc thân thì sao?”. Mary hào hứng gợi ý. Rõ ràng là cô đã suy nghĩ về ý tưởng này một thời gian rồi và rất hào hứng với nó.
“Tôi đã nghiên cứu kỹ về vấn đề này rồi. Tôi nghĩ rằng đây cũng là một ý tưởng tuyệt vời đúng không?”
Janet ngập ngừng. “Có thể, nhưng tôi đã có gia đình và rất nhiều phụ nữ khác trong thị trấn này cũng vậy”.
“Đúng, nhưng tôi thì không và, tôi biết chắc chắn là mình sẽ sẵn sàng trả giá để có một người đàn ông đẹp trai trong vòng tay mình dù chỉ một đêm”. Mary háo hức nhìn Grace. “Tôi cá là những phụ nữ độc thân khác cũng vậy”.
Grace không chắc chắn, nhưng chị không muốn phá vỡ lòng nhiệt tình của Mary.
“Có ai để ý rằng gần đây có nhiều con thú cần được nhận nuôi không?”. Grace hỏi. “Đặc biệt là chó…”. Các ý tưởng bắt đầu hiện ra trong đầu chị. “Thế còn một cuộc Đấu giá chó thì sao? Ủy ban bảo vệ cũng có thể tiến hành cùng với Cuộc đấu giá những người độc thân?”. Grace tiếp tục nói.
“Một cuộc Đấu giá chó và những anh chàng độc thân à?”. Janet hỏi với giọng nghi ngờ.
“Tại sao không?”. Grace hỏi lại. “Chúng ta hoàn toàn có thể kết hợp”. Janet có vẻ bắt đầu cân nhắc ý tưởng này. “Nghe có vẻ hứa hẹn đấy.”
“Trước hết là cuộc đấu giá chó, rồi đến người độc thân. Hoặc ngược lại”.
“Những người độc thân phải thuộc nhiều độ tuổi khác nhau đúng không?”. Mary hỏi.
“Tất nhiên”, Janet trả lời và mỉm cười. Grace nhận ra rằng mình rất hứng thú với ý tưởng này.
“Nhớ yêu cầu Cliff Harding tham gia nhé”, Margaret White nói và cúi sát xuống bàn. “Tôi nghĩ đó là người đàn ông đáng yêu nhất mà tôi từng thấy trong nhiều năm qua. Anh ấy cũng là người độc thân đấy”.
“Ai cơ?”, Janet ngạc nhiên hỏi.
“Cliff Harding”, Margaret nhắc lại. “Có thể chị không để ý đến anh ấy, nhưng hãy tin tôi đi, tôi biết. Đó là một người đàn ông tuyệt vời”. Mary nhìn qua bàn và xoáy vào Grace. “Có dạo chị đã hẹn hò với anh ấy phải không?”.
Grace chỉ biết gật đầu. Việc lựa chọn Cliff cho cuộc đấu giá là đương nhiên rồi. Lòng nhiệt tình của chị giảm hẳn, nhưng chị không dám để lộ tình cảm của mình.
“Các bạn có nghĩ được ra ai khác đồng ý đến cuộc đấu giá để làm từ thiện không?”. Janet hỏi.
“Bruce Peyton”, Grace nhún vai gợi ý. “Đó là người đàn ông độc thân mỗi tuần đưa con gái đi thư viện một lần”.
“À, đúng”. Mary đáp lại. “Tôi nhớ vợ anh ấy bị chết trong một tai nạn xe máy. Mà đó là khi nào nhỉ?”.
“Có lẽ phải cách đây hai hay ba năm rồi”, Margaret trả lời. “Tôi biết bà Sandy, mẹ cô ấy. Thảm khốc, đúng là một tai nạn thảm khốc. Tôi nghĩ cái chết của cô Stephanie đã giết chết bà Sandy. Chỉ trong vòng một năm bà ấy đã chết vì ung thư”.
Grace cảm thấy xót thương cho cô gái nhỏ đã mất cả bà và mẹ chỉ trong vòng một thời gian ngắn như vậy. Chị không biết rõ về Bruce, nhưng anh có vẻ rất yêu thương và quan tâm đến con gái mình. Tình yêu lớn lao của Bruce với con gái khiến Grace hiểu tại sao sau ngần ấy thời gian kể từ khi vợ chết, anh vẫn không chịu đi bước nữa.
“Ben Rhodes đã làm xao xuyến một số trái tim ở Trung tâm Người cao tuổi đấy”, Grace nói, chị băn khoăn không biết Charlotte cảm thấy việc này như thế nào.
Mary gật đầu tán thành. “Ben là lựa chọn sáng suốt. Ông còn là một người lính hải quân đã nghỉ hưu, ông ấy có thể mang đến cho chúng ta thêm vài thủy thủ trẻ sẵn sàng làm việc tốt vì mục đích từ thiện”.
“Một ý hay đấy”. Janet có vẻ rất thích thú. Chị nhanh chóng viết những cái tên lên mảnh giấy. “Barry Stocks luôn sẵn sàng dành thời gian và trí tuệ của mình cho các cuộc đấu giá vì mục đích từ thiện”.
Barry là một nhà đấu giá địa phương và có thể nhìn thấy trụ sở đấu giá lớn của anh trên đường cao tốc.
“Sẽ tuyệt vời đây” Mary hào hứng. “Chắc chắn là hơn bán bánh nướng rồi”.
“Tại sao chúng ta không nói chuyện với Seth và Justine Gunderson về việc tạo điều kiện cho chúng ta sử dụng nhà hàng Hải Đăng cho sự kiện này nhỉ?” Grace đề nghị.
“Tuyệt”, Mary nhất trí. “Chúng ta muốn sự kiện này phải thật hoành tráng và nhà hàng này có vẻ phù hợp đấy”.
Janet nhặt bút và một mẩu giấy lên để bắt đầu lập ra kế hoạch. “Được, tôi sẽ xem mình có thể làm gì để được sử dụng nhà hàng Hải Đăng. Tôi cũng sẽ liên lạc với Barry”. Janet viết ra việc thứ hai cho chị. “Mary và Margaret, tại sao hai người lại không lập một danh sách những người độc thân có thể tham gia nhỉ?”. Mary và Margaret cùng gật dầu.
Janet chĩa cái bút về phía Grace. “Thế còn chị, chị sẽ làm nhiệm vụ đưa sự kiện này lên các phương tiện thông tin đại chúng nhé. Ví dụ như tờ rơi, quảng cáo báo chí, đài báo và những thứ tương tự chứ?”.
Grace gật đầu. “Tất nhiên”.
“Tôi sẽ yêu cầu tất cả các tình nguyện viên bàn bạc về cuộc đấu giá ở cuộc họp tới”. Janet có vẻ hài lòng. “Tôi nghĩ năm nay chúng ta đang làm được những điều tuyệt vời”. Bốn người phụ nữ tiếp tục bàn luận về sự kiện này, và khi kết thúc cuộc họp thì đã là hơn tám giờ tối. Margaret White bước ra bãi đỗ xe với Grace. “Tôi không biết mọi người sẽ thế nào, nhưng tôi sẽ đánh đổi tất cả để có được một đêm với Cliff Harding”.
Grace cố nở một nụ cười.
“Tôi gần như mê đi mỗi khi anh ấy đến văn phòng thú y”. Margaret khúc khích như một cô bé nữ sinh. “Hẹn gặp tuần tới nhé”, chị nói. Margaret vào trong xe và lái đi.
Grace vào xe của mình và đặt tay lên vô lăng. Nghĩ về việc Cliff ở bên một người đàn bà khác khiến chị hối hận và ghen đến mức gần như không thể chịu nổi. Nhưng Grace biết rằng nếu điều đó xảy ra, mình sẽ chẳng thể làm được gì ngoài cách âm thầm chịu đựng.
Tệ nhết là chính chị là người gây ra nỗi bất hạnh đó là bản thân mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.