Chuyện Tình Vịnh Cedar 4: Tìm Lại Lình Yêu
Chương 7
Debbie Macomber
30/04/2017
Maryellen cảm thấy choáng ngợp trước mọi thứ mình cần chuẩn bị trước đám cưới. Hai tuần đã trôi đi nhanh chóng với một loạt các công việc bận
rộn và niềm vui khôn xiết.
“Nhìn những cái móng này”, Rachel vừa nói vừa nhặt một quả bóng bông để lau lớp sơn cũ. “Cậu đã làm gì với chúng vậy?”.
“Chuyển nhà”, Maryellen lẩm bẩm, điều đó sẽ giải thích được mọi chuyện. Ngôi nhà của cô giờ đây rỗng tuếch. Mọi đồ đạc của cô đều đã ở chô Jon, nhưng chúng vẫn còn nguyên, trong hộp. Vì bận chuẩn bị cho đám cưới nên cô chẳng còn thời gian mà mở ra.
“Khi nào đến ngày trọng đại đó nhỉ?.”
“Thứ hai”, Maryellen nói.
“Ngày tưởng niệm à?”. Maryellen gật đầu. “Đó là một cách để giúp chồng cậu luôn nhớ về ngày kỷ niệm của hai người”, Rachel vừa nói vừa cười. Rõ ràng cô đã quên mất rằng ngày này bao giờ cũng thay đổi tùy theo từng năm. “Tuy nhiên, với trường hợp của tôi, thì việc đầu tiên tôi phải làm là tìm một ông chồng”. Nỗi bực tức trong tiếng thở dài của Rachel nghe hết sức não nề. Theo Maryellen nhớ, Rachel đã từng rất muốn lấy chồng. Tất cả các cô gái ở tiệm sửa móng tay đều độc thân và trong mỗi cuộc nói chuyện, Maryellen tin chắc rằng cuối cùng chủ đề của cuộc nói chuyện sẽ xoay quanh việc giải quyết nỗi khó khăn về chuyện chồng con của họ. “Cậu có nghe thấy một tin rất quan trọng không?”. Rachel vừa lau vừa hỏi. Maryellen lắc đầu.
“Ủy ban bảo vệ động vật sẽ tổ chức một buổi đấu giá mang tên Chó và Những người đàn ông độc thân”.
“Những người đàn ông và những con chó chỉ là một mà thôi”, Terri hét lên từ phía bên kia căn phòng. “Những người tôi từng hẹn hò là những con chó thực sự”. Cô cười trước lời nói đùa ấy rồi quay ra người khách của mình. Thậm chí trước khi đính hôn, một sự kiện như thế chẳng bao giờ làm Maryellen thích thú, nhưng cô biết những cô gái ở tiệm sửa móng này sẵn sàng nhảy vào một dịp như thế này với hi vọng gặp được những anh chàng thú vị. “Thật ngạc nhiên khi cậu không biết gì về cuộc đấu giá. Ở thành phố này ai mà chẳng biết”.
“Chỉ cần Jon không tham gia”, Maryellen nói đùa.
“Bạn thân mến, từ giây phút Jon Bowman nhìn bạn, anh ta đã là kẻ bỏ đi rồi”.
Maryellen cười. Đã có thời gian cô trốn tránh anh. Cô cố làm mối anh cho Rachel - một cô gái làm móng. Kế hoạch đó đã thất bại thảm hại và sau đó, Maryellen đã nhận ra sức hút giữa họ mạnh đến mức cô không thể cưỡng lại nổi. Và rồi, cách đây vài tháng, cô đã cố thuyết phục mình rằng Jon có quan hệ với một người khác. Ý nghĩ đó khiến Maryellen đau đớn đến mức không thể chịu đựng nổi. Rồi cô chợt nhận ra rằng anh đã hoàn toàn gắn bó với mình và Katie.
“Cậu có thích đám cưới này không?”.
Maryellen đã quá mệt mỏi để có thể thích thú. Họ đều làm việc hai mươi tiếng một ngày để trang trí cho lễ cưới. Jon đã dành rất nhiều thời gian để dọn dẹp sân và chuẩn bị tiệc. May mà danh sách khách mời ít, chỉ dưới ba mươi người.
Thứ sáu là ngày cuối cùng của anh ở nhà hàng Hải Đăng, anh đang làm đầu bếp buổi tối ở đó. Anh đã sẵn sàng để dành toàn bộ thời gian của mình cho nhiếp ảnh. Maryellen sẽ tiếp tục làm ở phòng tranh cho đến cuối năm - hoặc tới khi cô lại mang thai. Sau đó, cô sẽ làm người đại diện cho Jon, giới thiệu tranh của anh và đàm phán với các phòng tranh trên khắp đất nước này.
Suy nghĩ về một đứa con thứ hai khiến Maryellen mệt mỏi vì chờ đợi. Họ đã cố gắng tránh âu yếm nhau, nhưng cả hai đều cảm thấy rất căng thẳng và bức bối. Tuy nhiên, cô cảm thấy rằng chờ đợi đến khi làm đám cưới vẫn là một quyết định đúng đắn mặc dù cô không bao giờ đoán được là điều đó sẽ khó khăn đến thế.
Ngay khi Rachel làm xong móng, Maryellen lái xe về nhà mẹ để đón Katie. “Để còn bé ở lại đây với mẹ”, Grace năn nỉ. “Con bận bù đầu thế là đủ rồi.”
“Mẹ có chắc không?”.
“Mẹ thích có con bé ở đây”.
Maryellen và Katie sẽ ở với Grace hai đêm nữa. “Con nghĩ là con nên lái xe đến chỗ Jon và xem mình có thể làm gì để giúp anh ấy”.
“Con cứ đi đi”.
Maryellen thật sự rất biết ơn mẹ mình vì đã thông cảm cho cô. Đúng như cô đoán, Jon đang làm trên sân, anh rải những tấm vỏ cây thật đẹp quanh những cây đỗ quyên rực rỡ. Tất cả đều đang nở hoa và lung linh màu sắc. Jon đã đếm được hơn một trăm cây đỗ quyên nở hoa trên khu đất của anh, trong số đó Maryellen thích những cây hoa đỏ tươi nhất.
Khi Maryellen đỗ xe trên con đường rải sỏi, Jon bước tới và mở cửa xe cho cô. “Em đến để giúp anh”, cô nói và cố gắng kiềm chế để không vòng tay ôm lấy eo anh để hôn.
“Anh nghĩ em đi làm móng cơ mà?”.
“Vâng, em làm rồi”. Cô giơ tay ra cho anh kiểm tra. Lớp sơn bóng màu hồng nhạt lấp lánh dưới ánh nắng. “Em có thể làm gì giúp anh đây?.”
“Ở ngoài này chẳng còn gì để làm nữa. Anh không muốn em làm hỏng những ngón tay đẹp đẽ ấy”. Anh cúi xuống cái xẻng. “Sao em không dỡ đồ ra? Anh đã để những cái hộp ở những góc dễ nhận thấy nhất đấy.”
“Anh sợ xa mặt cách lòng à?”.
“Không hẳn vậy”, anh vừa nói vừa nhún vai.
Maryellen nghe lời khuyên của anh và quyết định bắt đầu ở chỗ phòng ngủ chính. Bếp có thể làm sau, hơn nữa, khu vực đó là sở trường của Jon. Anh là đầu bếp trong gia đình mặc dù cô cũng sẵn sàng vào bếp để chuẩn bị cho các bữa ăn. Hôn nhân đối với cô phải trên cơ sở yêu thương và sẻ chia trách nhiệm. Maryellen dự định mình sẽ trở thành một người vợ tốt. Cô sẽ làm bất kỳ những gì có thể để khiến cuộc hôn nhân của mình ngọt ngào và chắc chắn. Maryellen leo lên các bậc cầu thang dẫn tới phòng ngủ, cô dừng lại trước cửa, tay chống vào hông. Cô muốn biết mình sẽ ngủ ở đâu. Bức ảnh Jon chụp cô vài tháng trước được treo ở cạnh giường. Trong bức ảnh đó cô đang chăm Katie, lúc đó con bé mới lọt lòng. Anh đã cố gắng bắt được cái thần và tình cảm của cô khi bế con gái còn nhỏ xíu trong tay. Cô gần như không biết gì về sự hiện diện của Jon tại thời điểm đó, vì cô đang quá say sưa với Katie.
Cô thấy niềm hạnh phúc dâng tràn khi đặt quần áo của mình bên cạnh quần áo của Jon. Cô cẩn thận gạt những cái áo sơ mi của anh sang một bên âu yếm vuốt ve chúng. Chỉ hai ngày nữa thôi, cô sẽ là vợ của Jon Bowman rồi. Cô thấy rạo rực trong lòng tình yêu dành cho người đàn ông là cha của con mình. Cô mở cửa ngăn kéo tử đựng quần áo, bắt đầu sắp xếp đồ đạc của anh và dọn chỗ cho mình. Chính lúc đó, cô tìm thấy những lá thư. Chúng nằm lẫn giữa những hóa đơn cũ bản đồ và những đồng tiền lẻ. Hầu hết đã bị bóc ra, nhưng vẫn có một vài cái còn nguyên vẹn. Trí tò mò khiến Maryellen rút một lá thư ra định đọc, nhưng rồi cô ngừng lại. Cô không muốn bắt đầu cuộc hôn nhân của mình bằng một hành động lừa dối. Cô không muốn đọc trộm những lá thư được gửi tới cho Jon. Nó là của anh chứ không phải cho cô. Cô xếp gọn gàng lại và đặt chúng sang một bên.
Maryellen nghe thấy có tiếng mở cửa trước và tiếng Jon gọi với lên. “Anh nghỉ một chút đây. Em thế nào rồi?”.
Cô bước ra khỏi phòng ngủ, đứng ở lan can và nhìn xuống. “Em xuống với anh ngay đây. Em vừa xong rồi”.
“Được”.
“Em tìm thấy trong ngăn kéo có một đống thư. Anh có muốn cất chúng vào chỗ nào không?”.
Anh ngỡ ngàng nhìn cô, rồi ngập ngừng và nhún vai. “Vứt đi.”
“Vứt vào thùng rác à?”.
Anh gật đầu, quay lưng và bước vào bếp. “Chúng là của ai đấy?”.
“Từ một người không quan trọng”. Anh hét lên.
“Một người bạn gái cũ à?”. Maryellen cũng hét lại.
Jon cười khúc khích đủ để cô nghe thấy. “Không. Em đừng có suy nghĩ linh tinh như thế. Vứt hết chúng đi”.
Maryellen vứt những lá thư vào túi nhựa đựng rác, nhưng rồi cô không kiềm chế được. Cô nhặt cái trên cùng lên và nhìn vào địa chỉ người gửi. Đó là thị trấn duyên hải nhỏ ở bờ biển Seal, bang Oregon. Cách đây nhiều năm Maryellen đã lái xe đi qua đó, nó chạy dọc theo đường cao tốc số l. Cô đã dừng lại để đổ xăng và ăn trưa, và vì một lý do nào đói cô không bao giờ quên được thị trấn này. “Sao anh lại có người quen ở bờ biển Seal?”. Cô gọi với xuống, không muốn bỏ dở câu chuyện. Cô bắt đầu đi xuống cầu thang trong khi vẫn giữ chặt những lá thư.
Jon bước ra khỏi bếp. “Em lại không để chúng được yên sao?”.
Cô vừa bước vừa lần tay trên thành cầu thang láng mịn bằng gỗ sồi. “Em không thế nào không tò mò. Nếu anh là em, anh cũng sẽ có cảm giác như em thôi”.
Jon lắc đầu, quắc mắt giận dữ. “Anh đã quên chúng từ lâu rồi. Đó là của bố mẹ anh gửi”.
“Thậm chí một số lá còn chưa được mở ra này”.
Jon nhìn cô chằm chằm. “Bố anh và mẹ kế đã bước ra khỏi cuộc đời anh từ lâu rồi Maryellen ạ. Họ có lựa chọn của họ và anh có lựa chọn của anh. Và lúc này, em làm ơn hãy vứt chúng đi, đừng nhắc đến chúng nữa.”
“Nhưng...”.
“Maryellen, xin em”.
“Nếu anh cứ khăng khăng muốn thế thì được thôi”. Và lần này cô vùi đống thư xuống đáy túi.
Một tiếng sau, quần áo của cô đã treo gọn gàng cạnh quần áo của anh trong tủ. Các ngăn kéo tủ đã đầy. Nếu nhìn qua thì hẳn ai cũng nghĩ rằng cô đang sống với Jon, đang là một phần của gia đình anh và ruộc đời anh. Cô cảm thấy hài lòng về điều này, dù sao nó cũng khiến cuộc hôn nhân sắp tới của họ trở nên thực tế hơn. Họ ăn tối cùng nhau, uống rượu ở ban công trên gác nhìn ra mặt nước. Hoàn toàn thoải mái, Maryellen tựa đầu vào vai anh. Jon vòng tay ôm cô và chân anh duỗi thẳng ra phía trước. Khoảnh khắc đó thật bình yên và Maryellen không hề nhận ra Jon đang chìm vào giấc ngủ.
Thật là dễ chịu. Cô cần phải về nhà mẹ và đành một chút thời gian bên Katie. Lúc này con gái cô luôn trở nên nhõng nhẽo và Maryellen không muốn lợi dụng lòng tốt của mẹ mình.
Hôn lên má Jon, cô trườn ra khỏi tay anh và nhẹ nhàng đi xuống cầu thang. Cô tránh gây ra tiếng động. Cô phải đi, nhưng chỉ trong hai ngày nữa thôi, cô sẽ được ở bên Jon mãi mãi...
Đúng như cô dự đoán, Katie đang khó chịu và tối hôm đó cô bé rất nhõng nhẽo. Mẹ cô cũng quá mệt mỏi rồi. Ngay khi Maryellen bế Katie, con bé nằm yên gục vào vai cô, giơ tay lên miệng và chìm vào giấc ngủ ngay lập tức. Maryellen nhẹ nhàng xoa lưng và ru con gái vài phút. “Mẹ không tưởng tượng được là một đứa bé tý xíu thế này lại có thể khỏe đến thế. Grace ngồi trong ghế, ngửa đầu ra, mắt nhắm nghiền. Bà lại mở mắt ra và nói. “Trông con thanh thản quá”.
“Con thanh thản, và hạnh phúc vì tình yêu nữa mẹ ạ”.
Mắt Grace mờ đi. “Mẹ hy vọng lúc nào con cũng được hạnh phúc như thế này”.
Maryellen nhìn xuống.
Mẹ cô rất hiểu con gái. “Con đang có gì thế?”.
“Jon. Con tìm thấy một đống thư của anh ấy, thậm chí có lá còn chưa được mở ra”.
“Thư à? Của ai gửi?”.
“Bố mẹ anh ấy. Con rất muốn đọc nhưng con đã không dám. Jon bảo con vứt chúng đi”. Mẹ cô cũng đã biết chuyện của Jon và cách bố mẹ anh đã đối xử với anh.
“Thế hả?.”
“Vâng...”.
“Còn con, Maryellen. Họ sẽ là bố mẹ chồng của con đấy”. Cô thấy đau lòng khi nghĩ đến việc Jon phản đối những nỗ lực hòa giải của cha mẹ mình. Jon sẽ không bao giờ thoát khỏi quá khứ chừng nào anh chưa thể tha thứ cho những sai lầm của họ.
Mẹ cô như chìm đắm trong suy nghĩ. “Mẹ không thể chịu được việc có ai đó bắt mẹ phải xa cháu mẹ, nên mẹ nghĩ cha mẹ Jon cũng thế”, Grace dịu dàng thốt lên.
Đó là một ý kiến Maryellen cần xem xét. Có thể Jon không muốn liên quan gì đến gia đình, nhưng cha mẹ anh có quyền biết về Katie. Và Katie cũng có quyền biết về ông bà của cô bé.
Tối hôm đó, Maryellen viết thư cho gia đình Jon. Một lá thư ngắn gọn. Cô đã ghi nhớ số hòm thư và mã vùng nơi bố mẹ Jon đang sống. Cô gửi kèm trong đó bức ảnh của Katie và một đoạn ngắn viết rằng công việc của Jon đang tiến triển rất tốt. Vì muốn tốt cho chồng, Maryellen nhấn mạnh rằng họ không nên liên lạc với cô. Tuy nhiên, cô cũng hứa rằng thỉnh thoảng sẽ gửi ảnh cháu gái cho họ. Sáng hôm sau, trên đường ra bưu điện, Maryellen tự hỏi không biết mình hành động như thế có đúng hay không. Cô biết Jon sẽ không đồng ý, nhưng cô cũng cảm thấy rằng bố mẹ anh thật đáng thương. Và còn Katie, hạnh phúc và tương lai của nó sẽ ra sao?
Bỏ thư vào thùng rồi mà Maryellen vẫn chưa biết mình đúng hay sai. Dù thế nào đi chăng nữa, thì bây giờ ctĩng quá muộn rồi.
“Nhìn những cái móng này”, Rachel vừa nói vừa nhặt một quả bóng bông để lau lớp sơn cũ. “Cậu đã làm gì với chúng vậy?”.
“Chuyển nhà”, Maryellen lẩm bẩm, điều đó sẽ giải thích được mọi chuyện. Ngôi nhà của cô giờ đây rỗng tuếch. Mọi đồ đạc của cô đều đã ở chô Jon, nhưng chúng vẫn còn nguyên, trong hộp. Vì bận chuẩn bị cho đám cưới nên cô chẳng còn thời gian mà mở ra.
“Khi nào đến ngày trọng đại đó nhỉ?.”
“Thứ hai”, Maryellen nói.
“Ngày tưởng niệm à?”. Maryellen gật đầu. “Đó là một cách để giúp chồng cậu luôn nhớ về ngày kỷ niệm của hai người”, Rachel vừa nói vừa cười. Rõ ràng cô đã quên mất rằng ngày này bao giờ cũng thay đổi tùy theo từng năm. “Tuy nhiên, với trường hợp của tôi, thì việc đầu tiên tôi phải làm là tìm một ông chồng”. Nỗi bực tức trong tiếng thở dài của Rachel nghe hết sức não nề. Theo Maryellen nhớ, Rachel đã từng rất muốn lấy chồng. Tất cả các cô gái ở tiệm sửa móng tay đều độc thân và trong mỗi cuộc nói chuyện, Maryellen tin chắc rằng cuối cùng chủ đề của cuộc nói chuyện sẽ xoay quanh việc giải quyết nỗi khó khăn về chuyện chồng con của họ. “Cậu có nghe thấy một tin rất quan trọng không?”. Rachel vừa lau vừa hỏi. Maryellen lắc đầu.
“Ủy ban bảo vệ động vật sẽ tổ chức một buổi đấu giá mang tên Chó và Những người đàn ông độc thân”.
“Những người đàn ông và những con chó chỉ là một mà thôi”, Terri hét lên từ phía bên kia căn phòng. “Những người tôi từng hẹn hò là những con chó thực sự”. Cô cười trước lời nói đùa ấy rồi quay ra người khách của mình. Thậm chí trước khi đính hôn, một sự kiện như thế chẳng bao giờ làm Maryellen thích thú, nhưng cô biết những cô gái ở tiệm sửa móng này sẵn sàng nhảy vào một dịp như thế này với hi vọng gặp được những anh chàng thú vị. “Thật ngạc nhiên khi cậu không biết gì về cuộc đấu giá. Ở thành phố này ai mà chẳng biết”.
“Chỉ cần Jon không tham gia”, Maryellen nói đùa.
“Bạn thân mến, từ giây phút Jon Bowman nhìn bạn, anh ta đã là kẻ bỏ đi rồi”.
Maryellen cười. Đã có thời gian cô trốn tránh anh. Cô cố làm mối anh cho Rachel - một cô gái làm móng. Kế hoạch đó đã thất bại thảm hại và sau đó, Maryellen đã nhận ra sức hút giữa họ mạnh đến mức cô không thể cưỡng lại nổi. Và rồi, cách đây vài tháng, cô đã cố thuyết phục mình rằng Jon có quan hệ với một người khác. Ý nghĩ đó khiến Maryellen đau đớn đến mức không thể chịu đựng nổi. Rồi cô chợt nhận ra rằng anh đã hoàn toàn gắn bó với mình và Katie.
“Cậu có thích đám cưới này không?”.
Maryellen đã quá mệt mỏi để có thể thích thú. Họ đều làm việc hai mươi tiếng một ngày để trang trí cho lễ cưới. Jon đã dành rất nhiều thời gian để dọn dẹp sân và chuẩn bị tiệc. May mà danh sách khách mời ít, chỉ dưới ba mươi người.
Thứ sáu là ngày cuối cùng của anh ở nhà hàng Hải Đăng, anh đang làm đầu bếp buổi tối ở đó. Anh đã sẵn sàng để dành toàn bộ thời gian của mình cho nhiếp ảnh. Maryellen sẽ tiếp tục làm ở phòng tranh cho đến cuối năm - hoặc tới khi cô lại mang thai. Sau đó, cô sẽ làm người đại diện cho Jon, giới thiệu tranh của anh và đàm phán với các phòng tranh trên khắp đất nước này.
Suy nghĩ về một đứa con thứ hai khiến Maryellen mệt mỏi vì chờ đợi. Họ đã cố gắng tránh âu yếm nhau, nhưng cả hai đều cảm thấy rất căng thẳng và bức bối. Tuy nhiên, cô cảm thấy rằng chờ đợi đến khi làm đám cưới vẫn là một quyết định đúng đắn mặc dù cô không bao giờ đoán được là điều đó sẽ khó khăn đến thế.
Ngay khi Rachel làm xong móng, Maryellen lái xe về nhà mẹ để đón Katie. “Để còn bé ở lại đây với mẹ”, Grace năn nỉ. “Con bận bù đầu thế là đủ rồi.”
“Mẹ có chắc không?”.
“Mẹ thích có con bé ở đây”.
Maryellen và Katie sẽ ở với Grace hai đêm nữa. “Con nghĩ là con nên lái xe đến chỗ Jon và xem mình có thể làm gì để giúp anh ấy”.
“Con cứ đi đi”.
Maryellen thật sự rất biết ơn mẹ mình vì đã thông cảm cho cô. Đúng như cô đoán, Jon đang làm trên sân, anh rải những tấm vỏ cây thật đẹp quanh những cây đỗ quyên rực rỡ. Tất cả đều đang nở hoa và lung linh màu sắc. Jon đã đếm được hơn một trăm cây đỗ quyên nở hoa trên khu đất của anh, trong số đó Maryellen thích những cây hoa đỏ tươi nhất.
Khi Maryellen đỗ xe trên con đường rải sỏi, Jon bước tới và mở cửa xe cho cô. “Em đến để giúp anh”, cô nói và cố gắng kiềm chế để không vòng tay ôm lấy eo anh để hôn.
“Anh nghĩ em đi làm móng cơ mà?”.
“Vâng, em làm rồi”. Cô giơ tay ra cho anh kiểm tra. Lớp sơn bóng màu hồng nhạt lấp lánh dưới ánh nắng. “Em có thể làm gì giúp anh đây?.”
“Ở ngoài này chẳng còn gì để làm nữa. Anh không muốn em làm hỏng những ngón tay đẹp đẽ ấy”. Anh cúi xuống cái xẻng. “Sao em không dỡ đồ ra? Anh đã để những cái hộp ở những góc dễ nhận thấy nhất đấy.”
“Anh sợ xa mặt cách lòng à?”.
“Không hẳn vậy”, anh vừa nói vừa nhún vai.
Maryellen nghe lời khuyên của anh và quyết định bắt đầu ở chỗ phòng ngủ chính. Bếp có thể làm sau, hơn nữa, khu vực đó là sở trường của Jon. Anh là đầu bếp trong gia đình mặc dù cô cũng sẵn sàng vào bếp để chuẩn bị cho các bữa ăn. Hôn nhân đối với cô phải trên cơ sở yêu thương và sẻ chia trách nhiệm. Maryellen dự định mình sẽ trở thành một người vợ tốt. Cô sẽ làm bất kỳ những gì có thể để khiến cuộc hôn nhân của mình ngọt ngào và chắc chắn. Maryellen leo lên các bậc cầu thang dẫn tới phòng ngủ, cô dừng lại trước cửa, tay chống vào hông. Cô muốn biết mình sẽ ngủ ở đâu. Bức ảnh Jon chụp cô vài tháng trước được treo ở cạnh giường. Trong bức ảnh đó cô đang chăm Katie, lúc đó con bé mới lọt lòng. Anh đã cố gắng bắt được cái thần và tình cảm của cô khi bế con gái còn nhỏ xíu trong tay. Cô gần như không biết gì về sự hiện diện của Jon tại thời điểm đó, vì cô đang quá say sưa với Katie.
Cô thấy niềm hạnh phúc dâng tràn khi đặt quần áo của mình bên cạnh quần áo của Jon. Cô cẩn thận gạt những cái áo sơ mi của anh sang một bên âu yếm vuốt ve chúng. Chỉ hai ngày nữa thôi, cô sẽ là vợ của Jon Bowman rồi. Cô thấy rạo rực trong lòng tình yêu dành cho người đàn ông là cha của con mình. Cô mở cửa ngăn kéo tử đựng quần áo, bắt đầu sắp xếp đồ đạc của anh và dọn chỗ cho mình. Chính lúc đó, cô tìm thấy những lá thư. Chúng nằm lẫn giữa những hóa đơn cũ bản đồ và những đồng tiền lẻ. Hầu hết đã bị bóc ra, nhưng vẫn có một vài cái còn nguyên vẹn. Trí tò mò khiến Maryellen rút một lá thư ra định đọc, nhưng rồi cô ngừng lại. Cô không muốn bắt đầu cuộc hôn nhân của mình bằng một hành động lừa dối. Cô không muốn đọc trộm những lá thư được gửi tới cho Jon. Nó là của anh chứ không phải cho cô. Cô xếp gọn gàng lại và đặt chúng sang một bên.
Maryellen nghe thấy có tiếng mở cửa trước và tiếng Jon gọi với lên. “Anh nghỉ một chút đây. Em thế nào rồi?”.
Cô bước ra khỏi phòng ngủ, đứng ở lan can và nhìn xuống. “Em xuống với anh ngay đây. Em vừa xong rồi”.
“Được”.
“Em tìm thấy trong ngăn kéo có một đống thư. Anh có muốn cất chúng vào chỗ nào không?”.
Anh ngỡ ngàng nhìn cô, rồi ngập ngừng và nhún vai. “Vứt đi.”
“Vứt vào thùng rác à?”.
Anh gật đầu, quay lưng và bước vào bếp. “Chúng là của ai đấy?”.
“Từ một người không quan trọng”. Anh hét lên.
“Một người bạn gái cũ à?”. Maryellen cũng hét lại.
Jon cười khúc khích đủ để cô nghe thấy. “Không. Em đừng có suy nghĩ linh tinh như thế. Vứt hết chúng đi”.
Maryellen vứt những lá thư vào túi nhựa đựng rác, nhưng rồi cô không kiềm chế được. Cô nhặt cái trên cùng lên và nhìn vào địa chỉ người gửi. Đó là thị trấn duyên hải nhỏ ở bờ biển Seal, bang Oregon. Cách đây nhiều năm Maryellen đã lái xe đi qua đó, nó chạy dọc theo đường cao tốc số l. Cô đã dừng lại để đổ xăng và ăn trưa, và vì một lý do nào đói cô không bao giờ quên được thị trấn này. “Sao anh lại có người quen ở bờ biển Seal?”. Cô gọi với xuống, không muốn bỏ dở câu chuyện. Cô bắt đầu đi xuống cầu thang trong khi vẫn giữ chặt những lá thư.
Jon bước ra khỏi bếp. “Em lại không để chúng được yên sao?”.
Cô vừa bước vừa lần tay trên thành cầu thang láng mịn bằng gỗ sồi. “Em không thế nào không tò mò. Nếu anh là em, anh cũng sẽ có cảm giác như em thôi”.
Jon lắc đầu, quắc mắt giận dữ. “Anh đã quên chúng từ lâu rồi. Đó là của bố mẹ anh gửi”.
“Thậm chí một số lá còn chưa được mở ra này”.
Jon nhìn cô chằm chằm. “Bố anh và mẹ kế đã bước ra khỏi cuộc đời anh từ lâu rồi Maryellen ạ. Họ có lựa chọn của họ và anh có lựa chọn của anh. Và lúc này, em làm ơn hãy vứt chúng đi, đừng nhắc đến chúng nữa.”
“Nhưng...”.
“Maryellen, xin em”.
“Nếu anh cứ khăng khăng muốn thế thì được thôi”. Và lần này cô vùi đống thư xuống đáy túi.
Một tiếng sau, quần áo của cô đã treo gọn gàng cạnh quần áo của anh trong tủ. Các ngăn kéo tủ đã đầy. Nếu nhìn qua thì hẳn ai cũng nghĩ rằng cô đang sống với Jon, đang là một phần của gia đình anh và ruộc đời anh. Cô cảm thấy hài lòng về điều này, dù sao nó cũng khiến cuộc hôn nhân sắp tới của họ trở nên thực tế hơn. Họ ăn tối cùng nhau, uống rượu ở ban công trên gác nhìn ra mặt nước. Hoàn toàn thoải mái, Maryellen tựa đầu vào vai anh. Jon vòng tay ôm cô và chân anh duỗi thẳng ra phía trước. Khoảnh khắc đó thật bình yên và Maryellen không hề nhận ra Jon đang chìm vào giấc ngủ.
Thật là dễ chịu. Cô cần phải về nhà mẹ và đành một chút thời gian bên Katie. Lúc này con gái cô luôn trở nên nhõng nhẽo và Maryellen không muốn lợi dụng lòng tốt của mẹ mình.
Hôn lên má Jon, cô trườn ra khỏi tay anh và nhẹ nhàng đi xuống cầu thang. Cô tránh gây ra tiếng động. Cô phải đi, nhưng chỉ trong hai ngày nữa thôi, cô sẽ được ở bên Jon mãi mãi...
Đúng như cô dự đoán, Katie đang khó chịu và tối hôm đó cô bé rất nhõng nhẽo. Mẹ cô cũng quá mệt mỏi rồi. Ngay khi Maryellen bế Katie, con bé nằm yên gục vào vai cô, giơ tay lên miệng và chìm vào giấc ngủ ngay lập tức. Maryellen nhẹ nhàng xoa lưng và ru con gái vài phút. “Mẹ không tưởng tượng được là một đứa bé tý xíu thế này lại có thể khỏe đến thế. Grace ngồi trong ghế, ngửa đầu ra, mắt nhắm nghiền. Bà lại mở mắt ra và nói. “Trông con thanh thản quá”.
“Con thanh thản, và hạnh phúc vì tình yêu nữa mẹ ạ”.
Mắt Grace mờ đi. “Mẹ hy vọng lúc nào con cũng được hạnh phúc như thế này”.
Maryellen nhìn xuống.
Mẹ cô rất hiểu con gái. “Con đang có gì thế?”.
“Jon. Con tìm thấy một đống thư của anh ấy, thậm chí có lá còn chưa được mở ra”.
“Thư à? Của ai gửi?”.
“Bố mẹ anh ấy. Con rất muốn đọc nhưng con đã không dám. Jon bảo con vứt chúng đi”. Mẹ cô cũng đã biết chuyện của Jon và cách bố mẹ anh đã đối xử với anh.
“Thế hả?.”
“Vâng...”.
“Còn con, Maryellen. Họ sẽ là bố mẹ chồng của con đấy”. Cô thấy đau lòng khi nghĩ đến việc Jon phản đối những nỗ lực hòa giải của cha mẹ mình. Jon sẽ không bao giờ thoát khỏi quá khứ chừng nào anh chưa thể tha thứ cho những sai lầm của họ.
Mẹ cô như chìm đắm trong suy nghĩ. “Mẹ không thể chịu được việc có ai đó bắt mẹ phải xa cháu mẹ, nên mẹ nghĩ cha mẹ Jon cũng thế”, Grace dịu dàng thốt lên.
Đó là một ý kiến Maryellen cần xem xét. Có thể Jon không muốn liên quan gì đến gia đình, nhưng cha mẹ anh có quyền biết về Katie. Và Katie cũng có quyền biết về ông bà của cô bé.
Tối hôm đó, Maryellen viết thư cho gia đình Jon. Một lá thư ngắn gọn. Cô đã ghi nhớ số hòm thư và mã vùng nơi bố mẹ Jon đang sống. Cô gửi kèm trong đó bức ảnh của Katie và một đoạn ngắn viết rằng công việc của Jon đang tiến triển rất tốt. Vì muốn tốt cho chồng, Maryellen nhấn mạnh rằng họ không nên liên lạc với cô. Tuy nhiên, cô cũng hứa rằng thỉnh thoảng sẽ gửi ảnh cháu gái cho họ. Sáng hôm sau, trên đường ra bưu điện, Maryellen tự hỏi không biết mình hành động như thế có đúng hay không. Cô biết Jon sẽ không đồng ý, nhưng cô cũng cảm thấy rằng bố mẹ anh thật đáng thương. Và còn Katie, hạnh phúc và tương lai của nó sẽ ra sao?
Bỏ thư vào thùng rồi mà Maryellen vẫn chưa biết mình đúng hay sai. Dù thế nào đi chăng nữa, thì bây giờ ctĩng quá muộn rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.